Chương 14: Chịu không nổi
Coco nói: "Wood, chị khóc lên đi, khóc lên sẽ tốt hơn một chút."
Wood không khóc, thần sắc cô hoang mang nhìn Coco, đáy mắt đầy vẻ mờ mịt.
"Cô không phải nói phẫu thuật bắc cầu tỷ lệ thành công rất cao, em ấy đã muốn sắp ra viện sao? Cô không phải nói bác sĩ sẽ chiếu cô tốt em ấy, tôi không cần lo lắng sao?" Wood chất vấn giống như nói mê, cô lây tay che hai mắt, giống như con thú nhỏ sợ hãi ánh sáng.
Coco đi qua buông bức màn xuống, phía chân trời lan tỏa ánh nắng chiều quá mức tốt đẹp, nàng không dám nhìn tới.
"Thật xin lỗi... Wood, là em không tốt... Thật xin lỗi..."
Sự thật quá tàn khốc, Coco nói không nên lời, tình nguyện đem hết sai lầm ôm ở trên người, bị mắng bị hận bị oán bị đánh cũng không sao... Chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn của cô.
"Đúng, là cô không tốt..." Wood lẩm bẩm, "Đều là cô không tốt... Tôi không nên tùy tiện đồng ý với thần linh... Vì cái gì là em ấy... Vì cái gì cố tình là em ấy..."
Coco không rõ Wood nói cái gì đó, chỉ biết là cả người Wood đều tản ra hơi thở lạnh như băng cự nhân ngàn dặm, có nước mắt trong suốt từ từ dưới bàn tay che mắt chảy ra, theo hai má chảy xuống chiếc cằm gầy.
Wood khàn giọng hỏi : Vì cái gì là em ấy..."
Coco nức nở nói: "Thật xin lỗi..."
Cả phòng lờ mờ, ánh sáng theo mặt trời xuống núi biến mất hầu như không còn, cuối cùng bị bóng đêm lấp mất.
Coco lau nước mắt, đứng lên nói: Em đi nấu cơm cho chị."
Wood không trả lời, trong bóng đêm chỉ nghe thấy cô cúi đầu khóc nức nở.
Cả hai đều không có ăn sáng cùng ăn trưa, dạ dày trống rỗng khó chịu, lại không hề muốn ăn.
Coco nấu một chút cháo hoa, làm vài món ăn nhẹ, mấy ngày này nàng luôn luôn nghiên cứu thực đơn, khả năng nấu ăn đột nhiên tăng mạnh.
"Wood, ăn một chút cháo được không?" Coco chưa tường thấy qua cô gái yêu cười giống như ánh kia yếu ớt đau thương giống như hiện tại, trong lòng từng đợt đau đớn ùa đến, tựa như đao cắt.
Trong mắt Wood đã muốn không có nước mắt, thần sắc đờ đẫn ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái không nói một lời.
"Ăn nhiều một chút bằng không thân thể của chị sẽ không chịu nổi." Nhìn thấy bộ dạng Wood giống như mộng du, biết cô tuyệt đối sẽ không chủ động ăn cơm, Coco bưng bát lên ngồi xuống bên người cô, xúc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô.
Wood nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
"Wood..." Coco căn mối dưới, tay giơ thìa nhè nhẹ run.
"Vì cái gì lừa gạt tôi?" Ngữ khí rất lạnh lùng, mang theo chất vấn cùng lên án. "Vì cái gì cho tôi sự tốt đẹp lại là dối trá? Cho dù cô thành thật nói với tôi em gái tôi hết thuốc chữa, phẫu thuật thất bại, tôi cũng sẽ không trách cô, đó là mệnh của em ấy không tốt... Nhưng cô lại lừa tôi." Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Wood hiện lên cáu giận cùng oán ghét.
Coco không có biện pháp giải thích, cũng không nghĩ tới phải giải thích, nàng chính là cắn chặt môi dưới, vẻ mặt khổ sở cùng áy náy.
Biểu tình điềm đạm đáng yêu của con thỏ nhỏ không có đánh động Wood, ngược lại rước lấy sự chán ghét chưa từng có của cô. Chính là khuôn mặt vô tội vô hại này lần lượt tranh thủ thương tiếc cùng tín nhiệm của cô, bị nàng trói buộc, bị nàng lừa gạt, thậm chí không kịp thấy mặt em gái lần cuối.
Người hạn chế tự do của cô, người uy hiếp cô không được rời đi, cho cô ảo tưởng tốt đẹp rồi lại tự tay đập tan toàn bộ hi vọng của cô, giờ phút này lại vẫn đeo bộ mặt thâm tình, xót thương bi thiết nhìn cô... Thật khiến cô cảm thấy ghê tởm!
"Cút!" Wood dùng sức khua tay, đánh đổ chiếc bát trên tay Coco, tiếng xích sắt cùng với tiếng vỡ của sứ hỗn hợp lại một chỗ, dị thường chói tai.
Coco bị lực đẩy kia làm ngã trên mặt đất, bàn tay chống đỡ trên mặt đất đâm vào những mảnh vỡ tán loạn. Đau đớn khiến nàng nhìn không được kinh hô ra tiếng, vừa định cúi đầu nhìn xem miệng vết thương, không ngờ lại bị người túm lấy. Động tác của Wood nhanh nhẹn như mèo, không chờ nàng kịp phản ứng, cả người đã bị cô đặt ở dưới thân.
"Đem chìa khóa lấy ra đây." Wood coi thường vẻ mặt thống khổ trên mặt cô, lạnh lùng mở miệng.
Coco nhịn xuống từng trận đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, chậm rãi lắc đầu.
"Lấy ra đây!" Trong mắt Wood hiện lên vẻ sắc bén, giọng nói không hề có độ ấm, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không phải cô gái ôn hòa, sáng sủa ngày xưa.
Trên mặt Coco hiện lên sự kinh sợ, nàng sợ hãi một Wood xa lạ trước mặt, nàng có thể cảm nhận được trên người cô tản mát ra địch ý cùng hận ý, nếu như mình tiếp tục cự tuyệt, có lẽ sẽ bị hung hăng đánh cho một trận không biết chừng.
Nhưng Coco vẫn lắc đầu như trước, nàng không thể thả cô đi, nàng biết cô muốn đi nơi nào, cho nên càng không thể thả cô đi, nàng chính là hi vọng sự thống khổ của cô có thể giảm đi một chút ít, chẳng sợ cái giá phải trả chính là nàng mình đầy thương tích.
Wood cười lạnh nói: "Được, không chịu đúng không, vây tôi tự mình tìm."
Mảnh vỡ sắc bén để ở trên khuôn mặt thanh tú, tay Wood hàng năm cầm bút vẽ tranh, ngón tay thon dài cân xứng, vừa tinh tế vừa vững chắc.
"Cô tốt nhất ngoan ngoãn không nhúc nhích, bằng không..." Wood không có nói thêm gì nữa, con thỏ nhỏ đã muốn lộ ra vẻ nhát gan, cặp mắt hắc bạch phân minh, trong suốt ngây thơ không dám tin trừng lớn, dường như không nghĩ tới sẽ gặp phải uy hiếp như vậy.
Wood không hề để ý tới nàng, tay kia bắt đầu ở trên người nàng tìm tòi, cô nghĩ rằng lấy tính cách cẩn thận của con thỏ nhỏ, nhất định đem chìa khóa mang theo bên người, nếu không ở trên người, vậy đó là ở trong túi xách.
Coco hôm này mặc chính là sơ mi ca rô lúc nào cũng thật phổ biến, trước ngực có một túi tiền, Wood thò tay vào, lấy ra một vé tàu hỏa.
Thời gian xuất phát chuyến tàu là buổi sáng bảy giờ hôm nay, địa điểm là thị trấn nhỏ gần đó – là khu du lịch nổi tiếng với phong cảnh khu trồng rừng.
Wood trừng mắt nhìn tấm vé tàu hỏa thật lâu, sau đó mới thu vào trong lòng bàn tay, hung hắng vò nát.
"Cô không đi thăm em gái của tôi?" Ánh mắt Wood thần kỳ an tĩnh, ngay cả ngữ khí cũng không có một tia phập phồng. Coco đoán được cô nhất định hiểu lầm cái gì, nhưng lại gắt gao mím môi, không có giải thích.
"Cô đi chơi với người khác, đem tôi nhốt ở trong căn phòng nhỏ này, sau đó để mặc em gái tôi cô đơn một mình trên đời?" Wood cảm thấy được một chút lý trí còn tồn tại của mình khi nhìn thấy tấm vé xe lửa kia đã chớp mắt tiêu tán. Cô vốn tưởng rằng Coco cả ngày không thấy bóng dáng là phải đi bệnh viện, không nghĩ tới là bởi vì có cái hẹn khác. Cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, chẳng những tin những hứa hẹn ngốc nghếch ngây thơ mà nàng dùng để ngụy trang, còn vì an nguy của nàng mà lo lắng thấp thỏm mười mấy tiếng, thậm chí hướng thần cầu nguyện, nguyện ý dùng sở hữu của mình đổi lấy sự xuất hiện của nàng.
"Thật xin lỗi... Wood, thật xin lỗi..." Coco không dám vọng động, bởi vì nàng phát hiện tay cầm mảnh sứ của Wood run nhè nhẹ.
"Cô ngoại trừ nói thật xin lỗi sẽ không có lời khác muốn nói sao?" Wood lạnh lùng hỏi.
Coco đón nhận tầm mắt không mang theo chút ấm áp của cô, thân thể theo bản năng co quắp lại một chút, sự cố chấp trong đáy mắt lại thủy chung không thay đổi. Nàng há miệng thở dốc, giọng khô khốc nói: "Wood, em thích chị."
Wood giống như nghe được một chuyện cười rất hay cười khẩy một tiếng, tay kia tiếp tục ở trên người nàng tìm tòi.
Không có, chìa khóa không ở trên người nàng. Ánh mắt Wood dừng trên chiếc túi xách tay mà Coco mang đến. Coco hiển nhiên phát hiện quyết định của cô, ngay lúc cô đứng lên, trong chớp mắt không để ý tới nguy hiểm sẽ bị hủy mặt, bổ nhào trước vào túi xách trước Wood, cực nhanh kéo khóa, lấy ở bên trong túi ra một cái chìa khóa nho nhỏ, không chút suy nghĩ liền ném ra ngoài cửa sổ.
"Cô làm cái gì? !" Wood giống như điên rồi bổ nhào vào người Coco, dây xích dài nhỏ vòng qua cần cổ trắng nõn của Coco, không chút nào thương tiếc cố sức xiết chặt.
"Vì cái gì? Vì cái gì? !" Wood thấy chìa khóa duy nhất có thể cho cô lấy được tự do cứ như vậy biến mất ngoài cửa sổ trước mắt, nhất thời huyết khí dâng lên, lý trí hoàn toàn biến mất, thật sự hận không thể để Coco chết ở trên tay mình.
Hai tay cầm dây xích không ngừng xiết chặt, Coco giống như một con cá bị kéo lên bờ, đau khổ giãy dụa. Cô há miệng nghĩ muốn kêu, lại chỉ có thể phát ra đơn độc từng âm tiết. Hai tay cầm chặt dây xích, ý định đem nó ngăn lại, nhưng lại không thắng được sự hung mãnh của Wood.
Có chất lỏng ấm áp từ trên trời rơi xuống, dừng ở trên mặt Coco lúc ý thức sắp mất, khiến nàng khôi phục vài phần tỉnh táo. Cô giống như bị chặt thành hai đoạn, cái loại thống khổ này không thể nói thành lời. Nhưng mà trong khi tinh thần hoảng hốt, nàng lại thấy được nước mắt của Wood vô thanh vô tức chảy xuống, trong sáng giống như bảo thạch rơi trên mặt mình.
"Đừng khóc..." Coco phát không thành tiếng, chính là lặp lại hình dạng của miệng khi phát âm, một lần lại một lần, cho đến khi bóng tối đánh lại, chấm dứt toàn bộ đau đớn cùng khổ sở.
Wood buông tay ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm Coco đang nhắm nghiền hai mắt. Nàng vẫn không nhúc nhích nằm ngửa trên mặt đất, lông mi thật dài vẫn như cũ ướt át, ở dưới mí mắt còn sót lại một vệt nước nhàn nhạt.
Chậm rãi buông xích sắt ra, trên làn da trắng nõn hiện lên vài vòng dữ tợn màu đỏ. Xuất hiện ở trên cần cổ trắng mịn tuyệt đẹp, làm sao chịu nổi?
Wood tựa đầu gối lên trước ngực Coco, hoàn hảo tim vẫn còn đập, mặc dù có chút mong manh, lại đủ để Wood thở phào một hơi.
Ánh mắt rơi xuống vết máu dính trên tay Coco, vết dao vốn đã khỏi hẳn, hiện giờ lần thứ hai bị mảnh nhỏ cắt qua, máu chảy không ngừng.
Wood nắm chặt bàn tay kia, trái tim đau đớn cơ hồ như run rẩy, lại nói không rõ rốt cuộc là bởi vì em gái hay là bởi vì người lừa cô.
Trong phòng lặng im bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, Wood ngây người thật lâu mới kịp phản ứng là điện thoại di động của Coco vang. Vốn không muốn để ý tới, nhưng tiếng chuông sau khi tắt lúc sau đã rất nhanh vang lên, bám riết không tha, giống như nhất định phải đợi cho bắt máy được mới thôi.
Wood lục túi xách tay của Coco lấy điện thoại ra, màn hình hiện ta một dãy số trong nội thành, mà không có dấu hiệu tên họ.
Wood suy nghĩ, ít nhất không phải thân thích bằng hữu của Coco vì thế liền nhấn nút trò chuyện.
"Coco tiểu thư, là tôi, thật cảm tạ cô..."
Wood ngây ngẩn cả người, giọng nói này... Đây rõ ràng là giọng của bố!
"Đại muội có người bạn như cô, tôi an tâm... Lúc trước giận giữ loạn lên, hô to gọi nhỏ với cô... Thật xin lỗi, số điện thoại di động là tôi hỏi xin bác sĩ Đàm, ông ấy còn nói cho tôi biết rất nhiều việc, chính là cô chiếu cô cho tiểu muội..."
Wood chỉ cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn thành một mảnh, hoàn toàn không theo kịp lời nói của bố mình. Cô khàn giọng mở miệng nói: "Bố, là con."
"Đại muội?" Giọng người đàn ông hiện ra vài phần khiếp sợ, tiếp sau liền hòa hoãn xuống dưới, còn mang theo cả vui mừng. "Con thật lâu không gọi ta là bố..."
Wood từ trong đau buồn khóc nức nở: "Bố... Em gái, em ấy..."
"Đều là bố không tốt, là lỗi của bố... Đại muội, bố cũng đã có chuẩn bị tâm lý con không hề nhận ta là bố."
Wood đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Cô nhìn Coco sắc mặt tái nhợt nằm bất tỉnh, lại nhìn xuống xích sắt gông cùm xiềng xích thân thể tự do của mình, mơ hồ nghĩ lại mà cảm thấy sợ.
"Bệnh trầm cảm của mẹ con đều là vì bố mà ra, bố không nghĩ tới... Thật sự không nghĩ rằng bà ấy sẽ bởi vì bố muốn ly hôn mà đem theo tiểu muội làm chuyện điên rồ... Bố chỉ là không muốn liên lụy mọi người. Bố thiếu nợ một khoản lớn như vậy, không bỏ trốn không được, bố không muốn cho mẹ con nửa đời sau sống một mình..."
Wood chỉ cảm thấy đầu mình không ngừng phát trướng, lỗ tai kêu to ù ù, gần như không nghe được bố đang nói cái gì. Mẹ bị trầm cảm cô vẫn biết, lúc nghiêm trọng còn cần nằm viện. Bố là dân nghiện cờ bạc không có thuốc nào cứu được, nhưng mẹ chính là chấp mê kiên quyết yêu ông. Mắt thấy nhà chỉ có bốn bức tường, người thân bạn bè xa lánh, em gái bệnh nặng không có tiền chữa trị, chủ nợ ba, năm người thỉnh thoảng lại đến cửa quấy rầy, trái phải tiếng oán than khắp nơi. Mẹ ở dưới tầng tầng áp lực không chịu nổi gánh nặng, biến thành suy nhược thần kinh. Không nghĩ tới đau khổ kiên trì đến cuối cùng, đổi lại được là một câu "ly hôn" của ông. Điều này bảo mẹ sao có thể chấp nhận?
"Đại muội, bố vẫn là phải đi, lần này không đi thì nhất định sẽ bị chém chết. Bố thật xin lỗi con, con phải chăm sóc mình thật tốt... Còn có, thay bố hướng tiểu thư Coco... Cô ấy là bạn tốt của con đi, nói tiếng cảm ơn. Cô ấy nói đúng, nếu bố không trở lại thấy hai người lần cuối cùng một mặt, thật sự sẽ hối hận cả đời."
Tầm mắt Wood dừng ở trên tấm vé tàu hỏa bị chính mình vò nát ném quá một bên, hóa ra Coco không phải hẹn ai đi chơi, mà là... Đi tìm bố?
Em mình phẩu thuật không có thất bại, bác sĩ chiếu cố em ấy rất khá, hết thảy cũng giống như điều Coco nói với mình, em ấy đang chậm rãi bình phục khỏe mạnh, rất nhanh có thể xuất viện. Nhưng mà bố vì thiếu nợ nên muốn bỏ trốn. Ông ấy gọi điện thoại về muốn ly hôn với mẹ, kết quả mẹ bị trầm cảm ở trong tuyệt vọng lền đem theo em gái tự tử...
Wood mờ mịt nhìn chằm chằm tay của mình, vừa kinh vừa sợ.
Chính mình đã làm gì...
Bố còn đang nói trong điện thoại, nhưng Wood một chữ cũng không nghe vào. Bên tai cô chỉ có tiếng vọng lời nói mang theo tiếng khóc nức nở của Coco.
Thật xin lỗi... Thật xin lỗi.
"Vì cái gì..." Wood đưa điện thoại di động ném qua một bên, hai chân run rẩy đi đến bên người Coco, quỳ xuống, thật cẩn thận đem nàng ôm vào trong lòng.
"Cô sợ tội không chịu nổi, cho nên cái gì cũng không nói cho tôi..." Wood cảm thấy chính mình thiếu chút nữa làm vỡ bảo bối quý giá nhất trên thế gian, hối hận cùng kinh sợ ở trong lòng không ngừng này nở, đau đến không nói nổi.
"Nhưng cô có biết hay không, cô như vậy, càng khiến tôi không chịu nổi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro