Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Ngoắc tay ước định

Khi Coco đợi đèn xanh đèn đỏ thường sẽ không kìm lòng được nhớ tới lời Wood từng nói qua. Đó là một buổi hoàng hôn mùa hè, gió thổi đi nhiệt độ của mặt trời, lơ đãng nâng mắt khi đứng ở ngã tư đường nhưng lại thấy một đám mây đen che ở giữa không trung, hình dạng giống như một bánh xe. Ánh sáng mặt trời nhu hòa miêu tả nên hình viền, ánh sáng lóe ra, vì thế trong nháy mắt sinh ra ảo giác. Vô số trời chiều ngã về phía Tây chạng vạng, tiểu mỹ nhân ngư từ đáy biển sâu thong thả bơi về phía trước. Cảnh tượng phản chiếu ra từ trong mắt chính là như thế.

Nhưng là Coco chưa bao giờ gặp được một đám mây như vậy, cũng không có buổi hoàng hôn có thể làm cho nàng liên tưởng đến nàng tiên cá. Sức tưởng tượng của Wood làm cho nàng sợ hãi than thở cùng hâm mộ. Nàng nghĩ rằng thế giới này ở trong mắt mỗi người đều không giống nhau, mà thế giới trong mắt Wood tất nhiên muôn màu muôn vẻ.

Lúc Coco mở cửa vào nhà, Wood vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, ánh mắt có chút đỏ bừng, kinh ngạc nhìn cửa ngẩn người.

"Làm sao vậy?" Coco đi qua, sờ đầu của cô, khó mà nhìn được Wood như vậy, thật đáng yêu.

Wood cầm lấy tay Coco, dây xích trên cổ tay "Leng keng" đung đưa theo động tác của cô. Ánh mắt Wood liền bị tiếng động ầm ĩ hấp dẫn, khi tầm mắt chạm đến dây xích phản xạ ra ánh kim loại sáng bóng lạnh lẽo cứng rắn, đáy mắt cũng theo đó hiện lên vẻ đau đớn.

"Tôi muốn đi bệnh viện thăm em gái." Giọng nói mới tỉnh ngủ mang theo vài phần giọng mũi, khàn khàn mà gợi cảm.

Coco ngồi xuống bên cạnh người cô, tùy ý cô nắm lấy chính mình không buông, đáy lòng lặng yên sinh ra nhè nhẹ ngọt ngào.

"Em hôm qua mới gọi điện thoại cho bác sĩ. Ống ấy nói em gái chị rất nhanh là có thể ra viện. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi đón em ấy được không?"

Phảng phất có chút không thể tin tưởng, trong mắt Wood toát ra ánh sáng kinh hỉ: "Thật sự?"

"Thật sự." Coco dùng tay kia vụng về sửa lại tóc của cô. Ngày thường rất ít an ủi người khác, giờ phút này không khỏi có chút ngại ngùng: "Kỳ thật hiện tại phẫu thuật bắc cầu xác xuất thành công rất cao, hơn nữa em còn tìm chuyên gia rất nổi tiếng trong phương diện xuất huyết tâm não, cho nên không có vấn đề."

Wood rõ ràng trầm tĩnh lại, nhắm mắt đầu vô lực dựa lên trên vai Coco.

"Vừa rồi... Tôi mơ thấy em gái..."

Coco chỉ cảm thấy hơi thở của Wood cách mình gần như vậy, vành tai bị cô thở ra nhè nhẹ hơi ấm, cả người thiếu chút nữa không kìm chế được run rẩy.

"Chị không cần nghĩ ngợi nhiều quá, bác sĩ sẽ chăm sóc em ấy tốt."

"Nhưng giấc mơ này rất chân thật, em ấy mặc bộ đồ trắng của bênh nhân, mặt đầy nước mắt dang hai tay về phía tôi, vẫn khóc gọi "Chị ơi, em không muốn rời đi, chị ôm em một cái..." Coco tôi muốn đi bệnh viện. Tôi muốn đi ngay bây giờ, tôi muốn tận mắt xác nhận mới có thể yên tâm." Ánh mắt Wood đau thương nắm bả vai Coco, vẻ mặt khẩn cầu.

Coco cho tới bây giờ không cự tuyệt được yêu cầu của Wood, nhưng bệnh viện này không ở nội thành, đi nhanh nhất cũng mất thời gian cả ngày, nếu không có lý do hợp lý, chủ tịch tuyệt đối không cho phép Coco đi cả đêm không về ngủ. Lần trước có chuyện hợp đồng lấy cớ, hiện tại nàng mỗi ngày về sớm, chủ tịch mở một mắt nhắm một mắt coi như không để ý tới, còn muốn cả đêm không về là không thể được.

"Hiện tại chúng ta đi, dù xe có nhanh nữa, đi tới đó cũng đã quá thời gian thăm bệnh. Không bằng chúng ta ngày mai lại đi đi?" Coco nói giọng thương lượng.

Wood nghĩ nghĩ, trong lòng kỳ thật cũng không muốn, hận không thể đi ngay, nhưng dây xích trên cổ tay nhắc nhở cô ai mới là người trả số tiền lớn cho chi phí phẫu thuật, điều này khiến cô không thể không thỏa hiệp.

"Sáng mai sẽ xuất phát," Wood như là dự đoán được hứa hẹn của Coco, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt: "Cô đêm nay ngủ ở nơi này, chúng ta dậy sẽ đi luôn."

Coco nhất thời mặt đỏ tai nóng, biết giờ khắc này không nên miên man suy nghĩ, nhưng đầu chính là không bị không chế, nghĩ lệch đi đến phương diện không nên nghĩ.

"Em em em cam đoan sẽ, sẽ cùng ánh rạng đông đầu tiên của sớm mai tới nơi này, nơi này..." Ai tới nói cho nàng biết vì cái gì miệng nàng lại đột nhiên nói ra những lời kỳ quái trong lúc này?

Wood lại nghe rõ: "Phì" cười ra tiếng, con thỏ nhỏ nghĩ muốn văn nghệ một hồi, không ngờ khẩn trương quá mức, nói năng lộn xộn. Tinh thần một khi thả lỏng, tâm tình liền cũng trở nên sáng sủa, tâm trạng lo được lo mất vừa rồi chợt tiêu tan.

"Vậy tôi chờ cô." Wood cũng không biết nguyên nhân Coco không dám ở lại chính là cố kỵ chủ tịch, chỉ coi như nàng có gan trộm lại không có tà tâm, vừa cảm thấy buồn bực lại nhịn không được cảm thấy nàng đáng yêu.

Coco nói: "Chúng ta ngoéo tay đi."

Wood cảm thấy có chút mới lạ, dù sao đây cũng chính là chuyện chỉ có học sinh tiểu học mới làm, Coco lại nói được như là đương nhiên, vì vậy không nhịn được vừa cười.

"Như vậy liền tính ước định, một trăm năm không được thay đổi." Coco nhìn hai ngón út ngoắc lại một chỗ, lộ ra nụ cười cao hứng.

"Cô nói chuyện làm ăn cũng dùng chiêu này thì phỏng chừng khách hàng sẽ bị cô dọa chạy." Wood trêu đùa.

Coco mếu máo: "Chị cũng không phải là khách hàng."

"Đúng vậy a, ai lại cùng kẻ nghèo hèn nói chuyện làm ăn?" Wood mang theo chút tự giễu nói.

Coco lập tức liều mạng lắc đầu phản đối: "Chị một chút cũng không nghèo, em mới nghèo đây, em nghèo đến mức chỉ có tiền."

Wood nằm úp sấp trên vài nàng cười ha hả.

"Khiếu hài hước của cô có chút.... Ha ha, không nhìn ra được cô lại dỗ được người vui vẻ như vậy."

Coco thừa cơ ôm lấy hông cô, nghiêng đầu ngửi mùi hương trên tóc cô, có điểm say mê.

"Em không dỗ chị, lời nói ra đều là sự thật. Em chỉ là mệnh tốt, sinh ở nhà giàu có, nhưng không tốt tí nào, không làm được gì. Nếu không nhờ hào quang từ mẹ là chủ tịch, em nghĩ đại khái ngay cả công việc cũng không tìm được."

Wood há miệng cách một lớp quần áo, cắn một ngụm lên vai nàng. Coco chỉ cảm thấy một trận đau đớn, hai tay ôm chặt, đem Wood ôm càng sát.

"Ưu điểm của cô chính cô cũng không biết mà thôi." Wood hình như có chút giận dữ, ngữ khí lộ ra đầy sự không hài lòng: "Đừng nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy cô thật không tệ."

Coco không nghĩ tới nhận được sự an ủi cùng thừa nhận của Wood, vui vẻ đến quên hết tất cả, hỏi lại: "Chị thật sự cảm thấy em tốt lắm?"

Wood đem trán dựa trước ngực nàng cười khanh khách: "Đúng vậy, thật không tệ. Không phải tốt lắm."

"Em sẽ cố gắng, em nhất định sẽ cố gắng." Coco lập tức còn thật sự bảo đảm.

"Cô là con thỏ trì độn." Ngữ khí gần như cưng chiều làm cho Coco nhịn không được tâm tình nhộn nhạo, khoái hoạt tưởng như bay được lên mây.

Nếu giờ khắc này có thể hóa thành vĩnh hằng, nếu cái ôm này có thể kéo đài một đời, nếu phần ngọt ngào này có thể tràn đầy cả cuộc đời, muốn nàng lấy cái gì để đổi, nàng đều nguyện ý.

Coco cũng không biết, Wood vào giờ khắc này cũng bắt đầu nảy sinh ý tưởng giống như nàng, thậm chính sinh ra cam tâm tình nguyện bị nàng nhốt cả đời trong đầu.

Từ nhỏ đến lớn, không ai đối xử tốt với cô giống như Coco vậy, tuy rằng hồi đi học cũng từng được một ít nam sinh theo đuổi, nhưng những thủ đoạn cao siêu, tiện thể đính thêm những lời ngon tiếng ngọt, so với phương thức ngốc nghếch cầu ái của Coco quả thật giống như trò hề chán ngắt.

Cô không rõ Coco rốt cuộc coi trong điểm nào của mình, theo góc độ của cô đến xem, Coco chính là tiểu công chúa được trăng sao vây quanh, áo cơm không lo, thiên chân khả ái, cùng với cô căn bản là người ở hai thế giới. Nếu thật sự so xem ai nên lo lắng người kia bỏ trốn phải dùng dây xích trói chặt đối phương cả một đời thì phải là cô mới đúng.

Một đêm này, Wood mang theo tâm tình mới lạ mà tốt đẹp đi vào giấc ngủ, vừa nghĩ tới sáng ngày thứ hai sẽ gặp Coco đúng như theo nàng hứa hẹn "Cùng ánh rạng động đầu tiên của sớm mai tới nơi này" đi đến bên cạnh cô, trong lòng liền cuộn cuộn dâng lên ngọt ngào trước này chưa từng có.

Một đêm này hình như rất dài, cũng hình như rất ngắn, Wood quên mất mình đã nằm mơ gì, chỉ biết là khi tỉnh lại thần thanh khí sảng, tâm tình sung sướng.

Kéo ra bức màn, phương đông dần sáng lên, cô dựa vào bên cửa sổ chờ mặt trời mọc, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, nếu con thỏ nhỏ không thể tuân thủ hẹn ước thì liền hảo hảo mà trừng phạt nàng.

Sáu giờ hơn một phút, Wood hình như nghe thấy tiếng vặn mở cửa, ý cười hiện lên khóe miệng, sửa soạn tốt chờ đợi khoảnh khắc cánh cửa mở ra, con thỏ nhỏ lộ ra khuôn mặt đắc ý lại thẹn thùng tươi cười.

Nhưng chờ đợi thật lâu sau, cánh cửa thủy chung không có bị mở ra, tiếng động "Răng rắc" như có như không kia không phải tiếng mở cửa, mà là cô chờ đợi quá mức mà tưởng tượng ra.

Sáu giờ bốn mươi lăm phút, mặt trời đã lên hẳn, ngã tư đường nhuộm đầy ánh nắng vàng. Người hôm qua thề son sắt cùng nàng ngoéo tay cũng không có cùng ánh rặng đông đầu tiên của sớm mai đến đây.

Wood bắt đầu bấm số gọi điện thoại cho Coco, dĩ vãng chỉ vang hai tiếng đã được bắt máy, hiện tại lặp đi lặp lại âm thanh chờ đơn điệu, chung quy cuối cùng truyền đến giọng nói lạnh như băng ngọt: "Số điện thoại quý khách gọi tạm thời không có người bắt máy, xin gọi lại sau."

Bảy giờ ba mươi phút, Wood giống như con thú bị nhốt phiền muộn đi lại trong phòng khách, dây xích thật dài kéo trên mặt đất, tiếng "leng keng" giống như thủy triều mãnh liệt, đem cô chôn vùi ở trong lốc xoay của bất an cùng lo âu.

Tám giờ năm mươi phút, Wood nằm ở trên ghế sa lon giả chết, một lần nữa tự thôi miên mình: nàng chính là ngủ quên, không dám đến thấy cô nên tạm thời kéo dài, nhưng nàng rất nhanh sẽ xuất hiện, sau đó lộ ra bộ dạng lã chã – chực khóc nói với nàng "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi", con mắt đỏ hồng nhìn cô thình cầu tha thứ.

Chín giờ bốn mươi nhăm phút, Wood ôm đầu gối ngồi ở trong góc sa lon, trong lòng không thể tự ức chế hoảng sợ bất an. Coco sẽ không tự dưng thất ước, nàng nhất định gặp phải chuyện gì không thể đến đây, nhưng ngay cả như vậy cũng không nên không hề nhắn nhủ, điện thoại của nàng cũng không ai bắt... Có phải hay không nàng không có cách nào nghe?

Mười giờ ba mươi phút, Wood ngồi dưới đất, ngửa đầu gối lên ghế sa lon, tuyệt vọng khẩn cầu trong lòng: Con thỏ nhỏ, cô nhanh xuất hiện đi, chỉ cần cô xuất hiện tôi liền không tức giận, không phát hỏa, không trách cứ cô không giữ lời hứa. Thần ơi, chỉ cần nàng bình an vô sự, tôi cái gì cũng nguyện ý cho người.

Thẳng đến buổi chiều sáu giờ năm mươi phút, cánh cửa màu đen mới được người dùng chìa khóa mở ra, Wood ngồi co ro dưới đất thấy Coco vẻ mặt mệt mỏi đi đến, trong lúc nhất thời, cô không rõ được cảm giác trong lòng là vui hay giận, là oán hay thương.

"Wood..." Coco dựa lưng vào trên cửa, không có đi qua, ánh mắt quả nhiên như Wood dự đoán đỏ bừng, mí mắt sưng vù khiến người ta vừa nhìn đã biết nàng đã muốn khóc mấy lần.

"Lại đây." Wood hướng nàng vẫy tay, cấp bách muốn thấy rõ ràng con thỏ nhỏ có hoàn hảo vô khuyết hay không.

Coco vẫn không hề động, cả người nàng dựa sát ở trên cửa, cúi đầu khóc không thành tiếng.

"Thật xin lỗi... Wood... Thật xin lỗi..."

Wood đỡ trán, vẻ mặt "Tôi chỉ biết là như vậy" nhưng mà tổng so với không đến tốt, cô quyết định tha thứ nàng. Nhưng mà không chờ nàng cười đem "Tôi tha thứ cho cô" nói ra miệng, lời của Coco lại khiến cho sắc mặt cô biến thành lo lắng.

"Wood... Em gái của chị... Em gái của chị... Em ấy ... mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro