Chương 12: Cô có dám hay không?
"Đây là em đối chiếu trên sách dạy nấu ăn làm, hẳn là có thể ăn đi." Coco không quá tự tin nhìn trộm Wood một cái , mặt đối phương không chút thay đổi nhai nuốt, không nói ăn ngon hay không nói không thể ăn.
Mấy ngày này luôn gọi món ngoài, từ mì, bánh chẻo, thức ăn nhanh đến pizza, bánh ngọt, KFC. Coco hao hết tâm tư biến hóa đa dạng, nhưng Wood vô tình nói ra câu "Mùi vị thật ngấy" khiến cho Coco sinh ra vô hạn áy náy, giống như không thể nấu ra được đồ ăn là sai lầm của chính mình.
Gần đây nhiệm vụ của công ty ít hơn, phần lớn có thể giao cho cấp dưới xử lý. Hợp đồng đàm phán thành công với tập đoàn Thịnh Thái bắt đầu đi vào giai đoạn thực thi, đủ để cho chủ tịch bận sứt đầu mẻ trán. Coco liền nhận cơ hội này chuồn về sớm, đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó trong lòng đầy ý chí chiến đấu đem mình nhốt vào bếp chiến với xoong nồi bát đĩa.
Lần đầu tiên làm thịt kho tàu quả thật là khó coi, toàn bộ đen xì thật khiến người ta sợ. Wood bình tĩnh hỏi: "Chỉ làm một món ăn sao?"
Vì thế Coco đen sườn hấp bưng ra, Wood nhìn miếng thịt màu vẫn đỏ tươi như nguyên, không nói hai lời liền đem đũa giao cho nàng, cười cười nói: "Đến, thử một chút."
Coco yên lặng đem nó thả lại vào trong nồi.
May mà trứng gà trưng cà chua vẫn miễn cưỡng có thể ăn, chính là vẫn không ngừng uống nước.
"Cô cho bao nhiêu muối?"
"Một thìa."
"Chính là một thìa nhỏ."
"Kỳ quái, như thế nào lại mặn như vậy?"
"Lúc trưng trứng cho một thìa, lúc sốt cà chua cho một thìa..." Coco cắn đũa, ngập ngừng nói.
"..." Wood hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi: "Số điện thoại gọi món là bao nhiêu?"
Coco gục đầu xuống: "Cái này phải đi tìm."
Trải qua bi thảm như vậy, Coco đã có kinh nghiệm, thường hay đi tới hiệu sách mau sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, sau đó chọn ra vài món ăn không mấy khó khăn tiến hành khiêu chiến.
Đêm nay chính là làm gà thái hạt lựu, đậu phụ tôm nõn, khoai tây dấm chua, cài thìa xào tỏi, lại nấu một nồi canh gà, lúc đem lên bàn trông cũng rất hữu mô hữu dạng.
Mở TV ra, đúng lúc đang chiếu thời sự. Giọng nam dẫn chương trình có chút lanh lảnh, tổng khiến cho người ta cảm thấy không quá thoải mái.
Coco cúi đầu gạt cơm, ăn ít rau, cùng với người mình thích ở chung một chỗ thật vô cùng khẩn trương, tay cầm đũa cũng run nhè nhẹ, càng nghĩ muốn thả lỏng thần kinh lại càng căng thẳng, không thể tự điều khiển.
Wood ăn rất chậm, tai trái cầm bát bị đeo một cái còng tinh xảo, dài nhỏ mà rắn chắc như một chiếc vòng trang sức gắn cổ tay cô cùng với chiếc sô pha nặng nề. Hoạt động của cô chỉ giới hạn trong phạm vi bán kinh năm mét kể từ sô pha, có thể vào nhà tắm cùng toilet, cũng có thể vào phòng bếp cùng phòng ngủ nhưng chính là không đủ để đến chỗ đóng cửa.
Tiếng vòng kim loại thỉnh thoảng khẽ chạm vào bát tạo ra tiếng kêu thanh thúy, ở trong tai Coco nghe giống như Wood lên án sự giam cầm vô lý đối với mình.
"Tay của cô là có chuyện gì xảy ra?" Coco bỗng nhiên nghe được câu hỏi của Wood, trái tim lập tức không chịu khống chế lập tức nhảy dựng lên. Khi ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh mắt của cô dừng ở trên tay phải đang cầm đũa của mình.
"Cái gì sao lại thế này?" Coco có chút không kịp hiểu, theo bản năng nghĩ rằng Wood đang nhắc nhở nàng tư thế cầm đũa không chính xác. Từ nhỏ đến lớn, chủ tịch sẽ ở trên bàn ăn sửa thói quen dùng cơm của nàng, cầm đũa đúng, dao nĩa cũng vậy, thậm chí ngay cả vẻ mặt khi nhai nuốt cũng yêu cầu nghiêm khắc.
Hôm nay lúc nàng nấu ăn, không cẩn thận làm tay bị thương, vì tránh đi chỗ đau, tư thế cầm đũa mới có chút quái dị, không nghĩ tới Wood lại chú ý tới điểm này.
"Đưa qua đây." Wood buông bát đũa, vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh.
Coco giật mình, trực giác thấy hình như Wood tức giận, chính là đột nhiên tức giận, làm cho Coco nhất thời không hiểu.
"Nhanh, đưa qua đây." Vẻ mặt Wood âm trầm thúc giục.
Cho dù là lúc bị trói buộc, Wood cũng không giận dữ giống như bây giờ, Coco sợ hãi đưa tay trái qua.
"Một tay kia." Wood bất đắc dĩ thở dài, con thỏ nhỏ ở đối diện như thế nào lại đột nhiên biến thành con cún nhỏ? Hơn nữa còn là một cún nhỏ đáng thương giống như đã làm sai chuyện sợ bị chủ nhân trách cứ.
Coco do dự một chút, chung quy đưa tay phải ra.
"Vết thương này là như thế nào bị?" Mặt Wood nhăn lại, dùng ngón trỏ đâm vào vết thương cắt qua đường sinh mệnh, đường sự nghiệp và đường tình yêu trên lòng bàn tay nàng.
Coco bị đau cắn môi dưới, muốn rụt tay lại, nhưng thấy sắc mặt Wood không tốt, cuối cùng không dám cử động.
"Lúc cắt đậu phụ bị dao cắt đến..." Coco cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
Wood đứng lên, đi đến phòng ngủ.
"Chị không ăn cơm?" Coco ở phía sau kêu lên. Wood không quay đầu lại, bước chân không có... dừng lại chút nào. Coco nhìn thức ăn thừa trên bàn, vẻ mặt ảm đạm.
Ngay tại lúc Coco nản lòng thất ý chuẩn bị thu dọn bát đũa, Wood từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm theo một hòm thuốc.
"Cô ở nhà cũng không nấu cơm đi?" Wood đem hòm thuốc để ở trên bàn cơm, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra miếng dán vết thương, xé ra.
Coco có điểm thụ sủng nhược kinh nhìn Wood thật cẩn thận đem miếng dán dính trên miệng vết thương của mình, động tác ôn nhu săn sóc, như là lo lắng sẽ làm đau nàng, trong đáy lòng không khỏi dâng lên vô hạn vui sướng.
"Em biết nấu mì." Coco nhỏ nhẹ cãi lại một chút, cho thấy mình ở phương diện nấu nướng năng lực cũng không phải kém.
Wood cười cười, đem hòm thuốc đậy lại: "Vậy nấu mì đi, từ ngày mai trở đi."
"Sao?" Coco có chút mờ mịt.
"Thả hai quả trứng, lại thêm vài miếng chân giò hun khói dài là được." Nhãn thần của Wood dịu dàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ: "Có chút hoài niệm hương vị này."
Coco dịu ngoan gật gật đầu, tâm tình phức tạp.
Wood nhất định là... Nhớ nhà đi.
Bởi vì tay phải bị thương nên Wood không cho Coco rửa bát, nhưng chính là cô cũng không rửa, để cho chén bát ngâm mình ở trong bồn rửa bát.
"Dù sao trong tủ âm tường vẫn còn có rất nhiều bát, đợi cho đến khi miệng vết thương trên tay cô đóng vảy rồi xử lý cũng không muộn." Lúc Wood nói như vậy, Coco quả thật khóc không ra nước mắt, rất muốn nói, em vẫn là đem bọn nó rửa bây giờ được không.
"Như vậy sẽ có gián." Coco vừa nghĩ đến khi vết thương lành phải ứng phó với chồng bát đữa như núi liền hỏng mất.
Wood chẳng hề để ý nói: "Gián thật đáng yêu a, hơn nữa có chúng nó ở, phòng ở sẽ không lãnh thanh như vậy."
Những lời này có chút quen tai. Coco nhớ rõ Wood từng nói qua.
Coco mỗi lần tới đây đều mang theo chút tạp chí cùng tiểu thuyết, nàng nhớ rõ căn phòng Wood thuê trước kia chồng chất các loại sách báo, bởi vì lo lắng Wood sẽ nhàm chán, nàng còn mua riêng cho cô PSP cùng laptop, đương nhiên cũng không thể thiếu giá vẽ cùng với thuốc màu. Chính là từ sau khi vào ở nơi này, sẽ không thấy Wood động tới bút vẽ.
Sắc trời bắt đầu tối, lúc đèn đường sáng lên, Coco mới phát hiện bên ngoài rơi mưa phùn lây phây, nàng ghé đầu vào cửa sổ, vẫn ngẩn người nhìn ra ngoài một hồi.
Wood lười nhác nằm ở trên ghê sa lon chơi trò chơi trên PSP, mở TV ra, phim chiếu giờ vàng đang ở đoạn gay cấn, nam nữ diễn viên lần đầu tiên gặp mặt. Anh đụng phải cô một chút, sau đó giải thích, khi bốn mắt chạm nhau giống như tóe ra tia lửa; cả hai cùng cười nhận sai, sau đó mỗi người một đường. Trước khi yêu, sau khi gặp, chẳng qua chỉ là người qua đường.
Coco nói: "Trời mưa."
Wood không để ý đến, có lẽ căn bản không rảnh để ý tới, trò chơi đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt, cần toàn lực ứng phó.
"Không biết đám bồ câu có bị ướt hay không?" Từ nơi này nhìn qua, bóng người trên quảng trường ít ỏi, mưa đêm hết sức lạnh lùng.
Wood chăm chú vào trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Hết mưa rồi hãy đi đi."
"Em có ô." Coco thật tự nhiên nói tiếp.
Wood "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Coco rời đi cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh Wood, nhìn cô tập trung chơi trò chơi, không biết vì cái gì, chỉ là im lặng cùng cô sống chung một chỗ, trong lòng cũng tràn ngập vui sướng.
"Em... thứ sáu tuần sau sinh nhật." Coco đem đệm ôm vào trong ngực, đùa nghịch với tua rua ở viền.
"Tôi không có tiền tặng cô quà." Động tác trên tay không hề tạm dừng, Wood rất tập trung, trả lời có vẻ lấy lệ.
Tua rua quấn vài vòng ở trên ngón trỏ, quấn đến làn da hơi đỏ lên, Coco lấy hết dũng khí nói: "Chị có thể tặng em một bức tranh hay không?'
"Thùng ở dưới gầm giường không có khóa, tự cô chọn đi."
"Không phải vẽ tĩnh vật... Em, em muốn chị vẽ cho em một bức..."
Wood rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt quái dị nhìn về phía nàng.
"Có thể hay không?" Coco không được tự nhiên ôm chặt gối, hơi tránh đi ánh mắt của cô.
Mặt Wood không chút thay đổi hỏi: "Vẽ cô sao?"
"... Ừ."
Wood nở nụ cười, giọng nói trầm thấp hơi dày, mị hoặc lại gợi cảm. Coco chỉ cảm thấy ngực thắt lại, hơi thở nặng nề.
Nhưng mà càng làm cho nàng mặt đỏ tim đập chính là câu nói kế tiếp của Wood.
"Cô có biết người mẫu được học viện mời là như thế nào để cho sinh viên vẽ đi?"
Chuyên ngành của Coco tuy rằng không dính dáng gì đến nghệ thuật, nhưng thời trung học dù sao vẫn có tiết học mỹ thuật. Nàng lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, những người mẫu được mời để vẽ đều là... khỏa thân.
Wood đem PSP ném sang một bên, một tay chống lên đằng sau ghế dựa lưng của Coco, cười như khiêu khích hỏi: "Cô dám sao?"
Coco chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy khỏi họng, bên tai hồng như nhỏ máu, ánh mắt không ngừng dao động, chính là lại không dám nhìn mặt Wood.
"Cô thật nhát gan." Ý cười tràn ra trong mắt Wood, cô hơi cúi người, hôn khẽ đôi môi ướt át của Coco.
Giống như nhận được ám chỉ, Coco buông lỏng gối ra, dang hai tay ôm lấy cổ Wood, tự động tự giác làm sâu sắc cái hôn kia.
Muốn đảo khách thành chủ, rồi lại đáp lại trúc trắc, động tác ngốc đến thô lỗ, thật sự là con thỏ ngốc không hề có kinh nghiệm. Wood nhịn không được cười ra tiếng.
Vẻ mặt Coco đỏ bừng lau miệng, lắp bắp nói: "Đã rất muộn, em em em em phải đi về."
Nói xong, bối rồi cầm túi xách, dưới cái nhìn chăm chú của Wood chạy trốn nhanh như chớp ra cửa.
Bên ngoài tiếng mưa rơi lớn dần, Wood đưa tay ra đóng cửa sổ.
"... Người nhát gan như con thỏ." Vài phần bất mãn, vài phần cáu giận... Thêm cả vài phần bất đắc dĩ.
Sau khi gặp, trước khi yêu, nếu chính là trò Kim ốc tàng Kiều, có thể hay không đưa ra trước một kỳ hạn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro