Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Một đêm...Tình

Quả nhiên không ngủ được.

Trong bóng đêm, Coco nhắm hai mắt lại tự thôi miên bản thân.

Giường hình như có chút chuyển động, Coco theo phản xạ nhích về đằng sau, nửa người gần như cứng lại.

Wood chỉ là trở mình một cái, tiếp theo không có động tĩnh gì.

Coco tập trung nín thở một lát, trộm mở hai mắt. Nàng bị cận ba đi ốp, trong bóng tối không thấy rõ người ở bên cạnh đã đi vào giấc ngủ hay chưa.

Mưa vẫn rơi, không biết buổi vũ hội kia đã kết thúc hay chưa. Tiệc kỷ niệm lần nào cũng khiến cho Coco liên tưởng đến vũ hội của quý tộc thời trung cổ, phu nhân trang điểm xinh đẹp táo bạo trắng trợn nhảy điệu Waltz với tình nhân bí mật; thân sĩ bảnh bao theo đuổi bám riết không tha thiên kim tiểu thư đanh đá, điêu ngoa.

Cuộc sống có trăm dạng, giống như vở kịch đặc sắc, khuynh tình trình diễn.

Mà giờ phút này, tất cả những nhân vật phụ đều lùi lại, còn lại chính là màn diễn của nàng.

Coco chậm rãi nhấc người lên, bàn tay đặt ở trên đệm mềm mại, không thể tránh được phát ra tiếng động nhỏ.

Nhất định là rượu vang lúc nãy ở vũ hội bắt đầu có tác dụng. Coco chỉ cảm thấy suy nghĩ nóng lên, có ý nghĩ hỗn loạn không áp chế được khát vọng đang rục rịch trong đáy lòng.

Tiến gần đến mức mơ hồ thấy được khuôn mặt tuấn tú của cô, dung nhan khi ngủ điềm tĩnh, ngũ quan nhu hòa, tốt đẹp làm cho người ta say mê.

Sữa tắm dùng một lần trong khách sạn ở trên người cô có mùi thơm kỳ lạ. Coco không biết nghĩ nghĩ bắt nguồn từ đầu, nhưng lại nhẹ nhàng liếm môi của cô một chút.

Chỉ là một chút, Wood đã kinh ngạc mở mắt.

Ở trong bóng đêm, Coco cùng với cô im lặng đối diện trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Em sẽ cho chị tiền, chị đêm nay... Ngoan ngoãn nghe em đi."

Wood theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có trăng tròn, con thỏ nhỏ lấy đâu ra năng lượng để biến thân?

Coco đang chờ cô trả lời, Wood khiếp sợ nhìn qua nhưng lại chỉ vân đạm phong khinh cười cười, đưa tay đi bật đèn ở đầu giường. Con thỏ nhỏ chấn kinh lùi về phía bên kia giường, cảnh giác bất an trừng mắt nhìn cô.

Thực hoài nghi vừa rồi có phải nghe nhầm hay không, con thỏ nhỏ lại còn nói ra lời như vậy.

Wood bất động thanh sắc nói: "Được, tôi ngoan ngoãn nghe lời, cô muốn làm gì đối với tôi thì làm đi."

Điều kiên tiên quyết là, cô có biết làm như thế nào không?

Coco ngây người một lúc mới tiêu hóa được hết lời Wood nói, nàng cắn môi dưới, sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, hồng đến tận tai. Cuối cùng như là rốt cuộc cố lấy đượ dũng khí, chậm rãi đến bên người cô.

"Chị... Chị không cần nhìn chằm chằm vào em." Coco nắm chặt ga giường, độ ấm của điều hòa thích hợp, nhưng nàng lại cảm thấy cái trán không ngừng đổ mồ hôi.

Wood vẫn ung dung hỏi: "Vậy cô có muốn bịt kín mắt của tôi không?"

Coco cúi đầu, giọng hơi run khẽ nói: "Dùng, dùng khăn mặt có thể chứ?"

Wood chính là nói đùa mà thôi, không nghĩ rằng Coco thế nhưng thật sự lập tức vào phòng tắm tìm một cái khăn mặt mỏng để bịt mắt của cô.

Quấn quanh ba vòng, hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng. Sau khi xác định Wood quả thật không thấy thứ gì, Coco mới hơi thả lỏng được một chút.

Wood không mở miệng, Coco cũng không nói, bên trong gian phòng chỉ còn dư lại âm thanh sột soạt. Mưa đêm rả rích, ở trong tai Wood nghe ra giống như tằm ăn lá dâu, khao khát, tham lam.

"Chị ... không nên cử động, em sẽ cởi áo ngủ của chọ ra trước."

"Sớm biết cô muốn cởi bỏ nó, tôi tắm rửa xong nên đi thẳng ra." Ngữ điệu câu nói không có phập phồng, Coco nghe không ra Wood có tức giận hay không.

Áo ngủ ở khách sạn hoàn toàn bắt chước kiểu áo kimono của Nhật, hai vạt áo quấn lại với nhau sau đó buộc thắt lưng để cố định, tùy tiện kéo một cái đã mở ra.

Coco vụng về loay hoay thật lâu rốt cuộc cởi được nút thắt ra.

Dưới ngọn đèn tối lờ mờ, da thịt Wood ngả sang màu tiểu mạch, nhẵn nhụi mà mềm mại.

Coco lại gần ngửi ngửi, liếm liếm giống như một đứa trẻ đối đãi với chiếc bánh pút đing, ăn thì tiếc lại không buông tay được.

Chắc là bị liếm nên có chút buồn, Wood không nhịn được cười, co người lại. Coco nhìn chằm đôi môi mỏng hồng nhuận của cô, nhấn môi xuống, độ mạnh yếu không nắm chặt được khiến răng nanh hai người chạm vào nhau đau nhức.

Wood xác định là Coco cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết nên thả tâm để mặc nàng bài bố, gây sức ép. Nhất thời như con cún nhỏ liếm mặt của cô, nhất thời lại thử cắn xương quai xanh của cô, động tác vừa cứng vừa vụng, không khiến người chán ghét, ngược lại rất đáng yêu.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, ngoại trừ tiếng điều hòa nhỏ bé, không nghe được tiếng động nào khác. Wood mệt mỏi rã rời, không nhịn được ngáp một cái, mở miệng hỏi: "Rạng sáng rồi sao?"

"Ừ." Nhận được một tiếng cúi đầu đáp lại.

"Cô không tính toán đi ngủ sao?"

"Chờ... Chờ một chút."

Wood không rõ hành động của Coco có ý nghĩa gì, điều duy nhất cảm nhận được là khi Coco làm việc này mang theo thật sâu mê luyến.

Nàng là thích thú làm việc này, hay là thích bản thân mình..."

"Vốn nghĩ rằng tay chân cô vụng về, không nghĩ rằng còn khiêu vũ rất giỏi." Wood không biết vì cái gì lại nói ra vào lúc này. Cô không muốn đi xác định cái gì, chỉ là nghĩ muốn nói ra, nhưng ở trong tai Coco lại có hàm ý khác.

"... Chị thấy được?" Coco nhất thời chột dạ, giống như bị bắt gian trên giường.

"Trong bữa tiệc có bày đồ ăn, khi tôi tới vẫn chưa ăn cơm chiều nên định ăn chút ít. Vốn định ăn no thì đi tìm cô, nhưng thấy có soái ca mời cô khiêu vũ, nên mới không quấy rầy.

"Em cùng anh ta... Không có gì."

"Ừ."

Nếu Wood chỉ trích hay truy hỏi, Coco liền có thể kể lại để giải thích, nhưng bộ dáng Wood lại như chẳng hề để ý, giống như Coco cùng người khác có quan hệ gì đều không liên quan đến cô.

Wood bị che mắt không nhìn thấy hình dạng ủy khuất khổ sở của Coco. Nàng cắn môi, cúi đầu dựa vào ngực Wood, kìm nén xúc động muốn khóc.

"Tôi muốn ngủ."

"Hãy chờ một chút."

Kế tiếp, Wood cảm thấy không thích hợp. Động tác của Coco không dịu dàng giống như lúc trước, mà là thô bạo vuốt ve, thậm chí còn cắn.

"Từ từ..."

Coco không có nghe cô nói chuyện, đem hai tay của cô giơ lên đỉnh đầu, sau đó dùng thắt lưng của áo ngủ trói chặt lại. Buộc theo kiểu thắt nút, càng giãy dụa càng bị buộc chặt, thắt lưng thậm chí còn để lại vết hằn trên da.

Wood gập đầu gối thúc vào bụng Coco. Coco bị đau rên nhỏ một tiếng, ngã xuống giường co người thở đau đớn.

"Thả tôi ra." Wood vô tình thương tổn đến con thỏ nhỏ đang ăn nhầm thuốc nên khẩu khí cũng không quá mức nghiêm khắc.

"Em... em sẽ cho chị tiền." Coco chịu đau, khó khăn nói.

Wood cười lạnh một tiếng: "Cô cho có tiền thì rất giỏi?"

"... Vậy chị còn muốn cái gì? Em... Em cũng có thể cho chị."

Wood không nói nữa, Coco nghĩ rằng cô ngầm đồng ý, ôm cái bụng đau đớn chậm rãi đứng thẳng dậy, thấp giọng nói: "Em có thể an bài cho chị một chức vụ ở công ty. Chị học nghệ thuật có thể làm thiết kế..."

Wood vẫn không nói gì, cũng không có động đậy, quanh người phát ra hơi thở lãnh đạm khiến cho Coco không dám lại gần.

Chuông điện thoại đúng lúc này vang lên, điện thoại Coco đặt ở trên bàn máy tính đang rung. Nàng ngẩn người giờ mới kịp phản ứng, xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi bắt máy.

"... A.... Mẹ ạ..."

"Vâng ạ, con, con đau đầu, không thoải mái, cho nên lấy phòng đi nghỉ ngơi..."

"Không, không cần Âu tổng đưa con về. Con đêm nay không về nhà..."

"Đại khái là cảm mạo, con uống thuốc nên rất buồn ngủ..."

"Vâng, mẹ không cần lo lắng. Con ngủ một giấc thì ổn rồi. Mẹ đi về nhớ chú ý an toàn... Vâng, chào mẹ."

Wood ở một bên nghe con thỏ nhỏ nói dối chủ tịch, ngay từ đầu còn lắp ba lắp bắp nhưng nói đến lời cuối cùng lại trở nên lưu loát.

Sau khi cúp điện thoại, căn phòng trở nên im lặng đến quỷ dị.

"Cô muốn làm cái gì, còn không tiếp tục? Trời đều sắp sáng." Wood cười trào phúng.

Coco cúi đầu, không có trả lời cũng không có hành động. Thật lâu sau mới phát ra một tiếng nức nở bị kìm nén, nước mắt từng giọt chảy xuống hai má.

Wood nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, không nói được gì mà thả lỏng thân thể. Giật giật cánh tay bị trói chặt đến thâm tím, dưới đáy lòng thở dài: Tôi mới là người phải khóc có được không.

Coco sau khi nghe cú điện thoại của chủ tịch mới dần tỉnh táo lại, chậm rãi ý thức được vừa rồi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có.

Như thế nào lại có hành động như vậy? Về sau nàng phải đối mặt với cô ấy như thế nào?

Có thứ gì đó đã vô tình bị đánh vỡ, phá hỏng, không thể sửa chữa, không thể làm lại. Coco cảm thấy được có thứ quý giá gì đó chưa kịp đến thì đã mất đi.

Nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Wood đã từ từ ngủ mất. Ban ngày đi làm tám tiếng, buổi tối còn bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm, đã sớm mệt mỏi không chịu được.

Coco khóc đến kiệt sức, quan sát động tĩnh trên giường thật lâu, phát hiện thấy không có động tĩnh gì mới dám rón rén đi lên trên, thật cẩn thận cởi dây trói Wood cùng với khăn bịt mắt.

Wood ngủ thật sự say, lông mi thật dài không che lấp được đôi mắt đầy quầng thâm. Nàng đau lòng hôn khóe mắt cô, cẩn thận dựa vào người cô, ngửi khí tức thanh đạm của cô mà cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.

***

Sáng sớm khi ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ trong vắt chiếu đến trên giường, Coco tỉnh dậy trước. Nàng lạ giường, mặc dù về sau thật sự mệt mỏi cũng không thể an ổn đi vào giấc ngủ.

Chiếc áo nhăn nhúm cùng với chiếc khăn mặt giống như bằng chứng phạm tội đập vào mí mắt, Coco vội vàng đem chúng nhét xuống gối giấu đi. Nhưng mà thân thể Wood không có gì che dấu, hoàn toàn bại lộ ra ngoài ánh sáng, đồng thời cũng bày rõ tội ác.

Coco vừa giúp cô đắp lại chăn, cô lại đột nhiên mở mắt làm Coco sợ tới mức thiếu chút nữa không ngồi yên mà ngã xuống giường.

"Chào, chào buổi sáng."

"Ừ." Wood vừa mới tỉnh ngủ, đầu không mấy tỉnh táo, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ngẩn ra một lúc mới nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua.

Giương mắt liền nhìn thấy cặp mắt vẫn chưa hết sưng đỏ của Coco, cũng không biết nàng khóc bao lâu, thật xứng đáng với cái tên con thỏ nhỏ.

Đều tự mặc lại quần áo ngày hôm qua, cả hai khó tránh xấu hổ, cũng không biết nói cái gì cho tốt. Không khí mang theo sự gượng gạo.

Coco thấy hai cổ tay của Wood vẫn mang theo vệt bầm tím của sợi dây, nghĩ rằng cô thích vẽ tranh như vậy, cũng không biết có thương tổn đến gân cốt hay không, lại không khỏi tự hận bản thân.
"Thật xin lỗi."

"Gì?" Wood quay đầu lại nhìn nàng.

Coco mở túi xách tay của mình, lấy từ bên trong ra ví tiền, đem tất cả tiền mặt đưa đến trước mặt Wood.

"Nếu không đủ thì lần sau em sẽ bù thêm vào."

Wood không nói gì, mặt không chút thay đổi nhận lấy tiền, bỏ vào trong túi của mình.

"Chức vụ trong bộ phận thiết kế em sẽ nhanh chóng an bài, đại khái tuần sau là có thể đi làm. Em sẽ gọi điện thoại thông báo cho chị."

Wood nhìn nàng một cách quái dị, ánh mắt mang theo chút phức tạp khiến cho Coco cảm thấy bất an.

Hai người rời phòng đi ra thang máy xuống đại sảnh. Sau khi đi ra khách sạn Coco cố ý gọi taxi cho Wood.

"Chị, chị nhớ chờ điện thoại của em." Trước khi chia tay, Coco cúi người luôn mãi dặn dò với Wood đang ở trong xe, ngữ khí gần như cầu xin.

Wood miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, phảng phất như không nghe thấy.

"Wood, chị nhất định phải chờ điện thoại của em..."

Thẳng đến khi xe khởi động, Wood mới lãnh đạm quay đầu lại nhìn Coco liếc mắt một cái. Quả nhiên bộ dạng con thỏ nhỏ lại lã chã chực khóc.

Xe yên ổn đi xa khỏi khách sạn Hào Đình, Wood biết Coco vẫn còn đứng nơi đó nhìn cô rời đi, thậm chí cô đã ly khai tầm mắt của nàng, nàng vẫn còn đứng nơi đó.

"Bác tài, bật chút nhạc để nghe đi."

"Được."

Một bài ca rất cũ, nhớ không nổi tên, nhưng giai điệu cũng là quen thuộc.

Như thể tình yêu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Như thể mỗi khuôn mặt đều thật dễ nhìn. Như thể mỗi người đều có hai tuổi thơ. Như thể làm chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện, chúng ta chỉ là người qua đường lướt qua nhau, ở nơi phồn hoa này cùng vui chơi...

Wood cầm di động, mở ra tấm hình định dùng làm hình nền, xóa bỏ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro