
Chương 27 - Cắn nuốt, liếm láp
Sau một lúc khẽ xoa lên gương mặt nàng nhân ngư, đôi tay của nữ phù thủy cũng chậm rãi buông lơi như chán chê không hứng thú.
Quả là hiện tượng hiếm gặp. Nàng nghiêng đầu, chăm chú quan sát ngón tay mình như đang kiểm tra một vật thể kỳ dị.
Dựa theo tình trạng hiện giờ của Alanis, rõ ràng nàng đang khát khao được tiếp xúc. Nếu nói theo bản năng sinh lý động vật, chút va chạm ấy đâu thể nào thỏa mãn. Nhưng điều kỳ lạ là—chỉ mới cọ nhẹ gương mặt vào tay nàng thôi, Alanis đã dường như dịu xuống một ít.
Rốt cuộc là cơ thể nàng có điều gì đặc biệt?
Orianna đang mải suy nghĩ, bỗng cảm nhận đầu ngón tay mình bị bao lấy bởi một làn ẩm ướt lạ lẫm. Giật mình, nàng cúi đầu nhìn—chỉ thấy con cá ngốc kia đang ôm lấy tay mình mà liếm.
Đôi mắt nàng nhân ngư phủ lớp sương mờ mịt, miệng nhẹ nhàng ngậm lấy đốt ngón tay của nàng phù thủy. Gọi là cắn nhưng răng không hề dùng sức, chỉ là chậm rãi trượt qua làn da, đầu lưỡi mềm mại liếm đến ngón giữa rồi nhẹ nhàng mút lấy.
Orianna cau mày, lần đầu tiên cảm nhận được một xúc cảm lạ lẫm kỳ quặc, bản thân có phần không quen mà khẽ co ngón tay lại.
“Ưm…” Alanis rên khẽ, lại há miệng ngậm sâu hơn một chút.
Sao lại có cảm giác như thật thế này?—Nhiệt độ mềm ấm từ đầu lưỡi nàng nhân ngư truyền qua da thịt, nhưng điều khiến Orianna để tâm hơn lại là… sự bất thường.
Nàng vô thức áp tay lên ngực trái.
“Thịch... Thịch...” — Âm thanh rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng, vang lên như tiếng trống chậm rãi vang vọng trong lồng ngực trống rỗng từ lâu.
Nàng có tim để đập sao?
Sắc mặt nữ phù thủy khẽ trầm lại. Nàng giật tay ra, dùng thủy thuật rửa sạch đầu ngón rồi mới nhìn sang nàng nhân ngư bên cạnh đang dâng tràn khát khao.
“Ngươi còn đang giấu ta điều gì?”
Ngón tay nàng kẹp lấy hai má Alanis lạnh giọng chất vấn.
Alanis rưng rưng, không biết bản thân còn có thể nói gì. Chẳng lẽ chỉ vì liếm tay người ta một cái mà đã bị chất vấn như vậy? Nàng vừa tức vừa tủi.
Chờ mãi không nghe được câu trả lời, ánh mắt của nàng phù thủy càng thêm u tối.
Cá ngốc này, lúc này lại bướng như con la.
Orianna chỉ đành buông tay, bỗng một tia sáng lóe lên trong mắt.
Là máu nhân ngư—nồng đậm sinh lực, nàng nhớ ra rồi.
“Thì ra thời kỳ phát tình là lúc sinh lực tăng mạnh?” Nàng lẩm bẩm.
Chẳng trách bản thân bị ảnh hưởng—vì sinh lực của nàng nhân ngư dâng cao, vô tình đã chạm vào một ranh giới nào đó, làm thức tỉnh chút gì đó bên trong cơ thể bất tử của nàng.
Nếu đúng là vậy... thì Alanis đáng giá hơn nàng tưởng.
Orianna nhẹ gõ gõ ngón tay lên bàn, cuối cùng chỉ thản nhiên vươn tay gãi nhẹ cằm nàng nhân ngư:
“Sau khi hết phát tình, sinh lực của ngươi sẽ suy giảm à?”
Alanis không hiểu nàng đang hỏi gì, chỉ muốn lại ôm tay người ta liếm tiếp cho đỡ khó chịu.
“Ta có tác dụng làm dịu phát tình của ngươi?” Orianna tiếp tục phân tích, giơ tay vẫy nhẹ trước mặt nàng nhân ngư.
Alanis quả nhiên lập tức dõi mắt theo.
Nàng phù thủy trầm tư.
Nàng là kẻ hấp thụ sinh lực. Nếu thời kỳ phát tình là lúc sinh lực dâng trào, thì chính nàng, bằng năng lực ấy, lại vô tình làm giảm nhẹ sự dư thừa này?
Orianna khẽ cong môi cười lạnh.
“Thì ra là như vậy.”
Nàng lần đầu tiên không ngăn cản khi Alanis ôm lấy tay mình, lại bắt đầu mút mát như đang nhai một khúc xương mềm.
“Alanis ” Orianna đặt cằm lên tay, hỏi như thể tùy hứng, “Phát tình của ngươi kéo dài bao lâu?”
Cá ngốc chẳng thèm để ý, cứ tiếp tục liếm.
“Trả lời.”
Lúc này nàng mới bị ép dừng lại, bị đầu ngón tay ấn lên lưỡi.
Alanis run rẩy, ngập ngừng thở dốc, “Vài... vài ngày nữa là hết…”
“Cụ thể.”
Alanis rít răng, vừa định cắn, đã bị nàng ấn trở lại.
Nàng rốt cuộc cũng biết mềm mỏng một chút, nghiến răng báo đáp, “Ba ngày!”
Miễn là không khiến nàng sinh nghi, chỉ cần nhanh chóng vượt qua giai đoạn này, tăng cường thực lực, nàng sẽ tìm cơ hội thoát thân.
“Ba ngày ta sẽ ở đây cùng ngươi.” Orianna thản nhiên đáp, thả tay ra để nàng tiếp tục ngậm lấy.
Lời nói như có chút dịu dàng bất ngờ khiến lòng Alanis khẽ rung.
Có lẽ… nàng ta cũng không tệ đến thế?
Alanis khẽ liếm đầu ngón tay nàng, như một dấu ấn.
Nhưng mà như thế thì sao? Dù có chút dịu dàng cũng không thay đổi được quyết tâm của nàng—nàng nhất định phải rời khỏi đây.
Và thế là tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gặm tay nữ phù thủy cả buổi chiều.
Còn Orianna, trong lòng lại đang tính toán—máu nhân ngư có thể nghiên cứu, mà nàng nhân ngư này, có thể dùng làm kho sinh lực. Vỗ yên một chút cũng chẳng sao.
Cả hai người đều ôm tâm tư riêng, cứ thế, kỳ phát tình trôi qua một cách quỷ dị mà yên ắng.
Ba ngày sau, sóng tình rốt cuộc rút đi, Alanis nhịn đau giả vờ bình tĩnh, cuối cùng cũng trốn được khỏi tay Orianna, nhảy ùm về bồn nước quen thuộc.
“Pháp trượng của ngươi đã làm xong. Giờ là lúc khắc lên dấu ấn phép thuật thuộc về ngươi.” Orianna nói, không chút nghi ngờ.
“Ta cần nghỉ ngơi. Yếu lắm rồi.” Alanis nói dối trơn tru.
“Bao lâu?” nàng lạnh nhạt hỏi.
“Một ngày.”
“Được.”
Oriannakhông làm khó, quay người xuống tầng.
Ba ngày đã phí thời gian cho cá ngốc, nàng còn có việc khác cần hoàn tất.
Alanis cuối cùng cũng thở phào, thả lỏng toàn thân. Những đợt dư chấn của kỳ phát tình vẫn chưa rút hết, nàng rúc vào góc bồn, run rẩy tự giải quyết.
Trong lúc mơ màng, ánh mắt nàng vô tình lướt qua chiếc huy chương kim loại đặt ở góc tường.
Là thứ nàng từng nhặt trong gác mái, vì quá thích nên đã ngượng ngùng hỏi xin.
Lạ thay, Orianna không nói nhiều đã đưa cho nàng, thái độ lạnh nhạt như muốn đuổi đi.
Gương mặt nhợt nhạt của nữ phù thủy lại hiện lên từ đáy ký ức, đôi mắt xám xanh mãi đại diện cho sự lý trí và lạnh lùng vô tình.
Alanis chỉ mới nghĩ đến đôi mắt đó thôi, cả thân thể đã cứng lại, đầu óc trống rỗng.
Tỉnh lại, nàng đờ đẫn tự vả mình một cái.
“Đau quá!” Nàng rít lên, cau mày.
Chẳng lẽ… nàng thực sự…
Alanis kinh hoảng, như cá mắc cạn bơi vòng vòng trong nước.
Nàng điên rồi sao? Tại sao trong lúc đó lại nghĩ đến cái tên đó?
Chắc chắn là do kỳ phát tình khiến nàng hít phải quá nhiều khí tức của nàng ta!
Nàng nhân ngư tự trấn an mình, cố gắng ổn định tâm thần.
Không thể tiếp tục như vậy—phải rời khỏi nơi quỷ quái này càng sớm càng tốt.
Nàng siết chặt tay, hạ quyết tâm.
Tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng chí ít nàng đã nhận được thần ân, chỉ cần cầm được pháp trượng, học xong ma pháp trung cấp, nàng có thể rời đi.
Phải trốn, nhất định phải trốn.
Nàng nhảy ra khỏi bồn nước, thay nước mới, nhìn huy chương lần nữa, lạnh mặt ném vào lò sưởi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Orianna vừa đúng lúc đi lên, không rõ đã nghiên cứu gì mà sắc mặt hơi mệt, khí tức tử linh lạnh lẽo tràn đến khiến nàng nhân ngư gần như lập tức cảm nhận được.
“Không… không có gì.” Alanis giật mình, tự dưng cảm thấy chột dạ.
Chắc là do ba ngày qua bị khí tức đối phương vây kín, giờ nàng mới trở nên nhạy cảm như vậy.
“Cầm lấy.”
Orianna không để tâm, chỉ đưa pháp trượng cho nàng.
“Hôm nay ta sẽ dạy ngươi khắc ấn.”
Nàng cầm lấy pháp trượng, cảm thấy một luồng năng lượng nước tràn vào tay.
“Đây là…?”
“Phù chú nguyên tố.” Orianna thản nhiên đáp. “Pháp trượng thường không mang theo nguyên tố, chỉ là vật dẫn và xuất. Nhưng pháp sư cấp cao có thể phù chú thêm nguyên tố lên thân trượng.”
“Vật liệu khác nhau, chú ấn cũng khác. Kỳ lân là giống thuộc hệ thủy, mà ngươi là nhân ngư, sự hòa hợp sẽ giúp ngươi đạt được hiệu quả lớn hơn.”
Orianna đọc một câu chú ngữ. Pháp trận khổng lồ sáng rực, không gian lập tức tối lại, những đốm sáng xanh lam lấp lánh lơ lửng khắp không trung.
“Đây đều là nguyên tố nước. Alanis, hãy thử điều khiển chúng.”
Nữ phù thủy nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Đây là sức mạnh thuộc về ngươi.”
Câu nói ấy như tiếng gọi từ viễn cổ vọng lại, khiến trái tim Alanis đập rộn lên.
Nàng nhân ngư nắm chặt pháp trượng, khẽ niệm chú ngữ.
Trong ba chú sơ cấp hệ thủy có "Triệu thủy", "Cầu nước" và "Kết băng".
Nàng chẳng dùng gì cao siêu, chỉ đơn giản niệm chú tụ thủy cơ bản nhất.
Nhưng ngay khi âm cuối vừa thốt ra, nguyên tố nước khắp không gian như điên cuồng dồn về, tụ lại nơi đầu trượng, tạo thành xoáy nước mãnh liệt.
“Thưa sư phụ... cái này…” Pháp trượng trong tay nàng bắt đầu rung lên dữ dội, như không chịu nổi lượng nguyên tố quá lớn, sắp bật khỏi tay.
“Giữ vững nó, Alanis.”
Gương mặt Orianna vẫn bình thản, như thể tất cả đều đã nằm trong tính toán.
“Đây là bài học bắt buộc đầu tiên của một pháp sư sơ cấp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro