Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25. Cần ta giúp không?

Kỹ năng quyến rũ của nhân ngư trong mùa động dục mạnh mẽ hơn bất kỳ thời điểm nào khác, bởi lúc này cơ thể họ hoàn toàn chuẩn bị cho giao phối, nhu cầu tình dục cực kỳ cao.

Do đó, khả năng quyến rũ là cần thiết để giúp họ đẩy đối tượng giao phối vào trạng thái kích thích, nhằm thỏa mãn bản thân.

Rõ ràng, phù thủy linh hồn đã trở thành "con mồi" xấu số bị lựa chọn, dù trong căn nhà gỗ này ngoài nàng ấy ra, cũng chẳng có ai khác để Alanis điều khiển.

Nhưng một Đại Pháp Sư chưa bao giờ là đối tượng dễ bị khống chế, huống chi nàng ấy là linh hồn, vốn miễn nhiễm với mọi loại ảo thuật quyến rũ.

Orianna đưa tay lên trán, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, gắng gượng đọc thần chú khống chế.

Những sợi xích tím đột nhiên mọc lên từ tấm thảm, xiết chặt Alanis trên sàn nhà.

"Ừm..." Tiểu nhân ngư vùng vẫy thở gấp, đôi mắt long lanh đầy vẻ van xin mềm yếu.

Đúng là không ngờ bị chim ưng mổ vào mắt.

Orianna trắng bệch, sắc mặt khó coi. Vốn dĩ nàng đã chịu phản phệ nặng nề do trừ tà, ý thức đang trên bờ vực sụp đổ, giờ lại bị ảo thuật của con cá ngốc này tấn công, thoáng chốc mất đi sự tỉnh táo.

Theo lý thuyết, điều này không thể thành công, nàng đâu có giác quan, vậy tại sao?

Ánh mắt xám xanh của phù thủy linh hồn thoáng hiện nghi hoặc.

Không đúng, có phải do máu nhân ngư kia không?

Orianna giật mình, nhận ra vấn đề then chốt. Máu nhân ngư dường như có tác dụng gây nên biến đổi nhỏ lên nàng. Thực tế, từ khi ở cùng Alanis lâu hơn, đôi lúc nàng có thể cảm nhận được nhịp tim.

Hoặc cảm nhận hơi ấm và mùi hương của Alanis.

Nhưng những thứ đó đều thoáng qua, ít ỏi đến mức gần như bị nàng bỏ qua.

Không ngờ những thay đổi đó không phải ảo giác, mà ẩn sâu trong cơ thể, đến tận bây giờ mới bị ảo thuật kích thích bộc phát.

Lời nguyền của Thần Biển có thể chuyển dịch? Thậm chí phá vỡ giới hạn linh hồn của nàng, sức mạnh thần linh này kinh khủng đến vậy, chẳng lẽ Poseidon thực sự chưa diệt vong?

Orianna chìm vào suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra nhân ngư đang vùng vẫy trên thảm đã hé răng nanh, không ngừng gặm nhấm sợi xích ma thuật trói buộc cổ tay mình.

Khi năng lượng nguyên tố dày đặc tràn tới, Orianna bừng tỉnh, nhưng Alanis đã dùng sức tấn công khủng khiếp phá tan những sợi xích.

Tiểu nhân ngư tiến lại gần, bắt đầu cất tiếng hát.

Đó là khúc ca nhân ngư, giọng hát du dương vang vọng khắp phòng khách, tạo ra dao động ma thuật khổng lồ, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu biến đổi.

Orianna thoáng chốc mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng sóng vỗ, và nàng nhân ngư xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào đang dụ dỗ nàng tiến lại gần.

Đây là kỹ năng đặc biệt riêng của nhân ngư, cũng là bản năng của họ, Alanis không cần học hỏi cũng có thể sử dụng thành thạo.

Kẻ săn mồi mạnh mẽ sẽ tỏ ra yếu đuối trước con mồi, cho đến khi con mồi mềm lòng tiến lại gần...

Rồi bị kẻ săn mồi kết liễu trong nháy mắt.

"Alanis."

Phù thủy linh hồn lạnh lùng gọi tên, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Alanis đỏ mặt, thoáng hiện vẻ ngơ ngác.

Tại sao? Con mồi này lại không bị mê hoặc? Nếu là người khác, sớm đã không thể kháng cự, bị nàng khống chế rồi.

Orianna đã tỉnh táo trở lại từ khoảnh khắc mê muội, hoàn toàn kiểm soát ý thức rối loạn, hiếm hoi bộc lộ cảm xúc chủ quan, vẻ mặt lộ rõ bất mãn.

Mùa động dục của nhân ngư đến dữ dội và không kiềm chế.

Thực ra ở giai đoạn đầu, một nhân ngư trưởng thành bình thường đã có thể tự giải quyết, ngay cả giai đoạn giữa mãnh liệt nhất, nhờ giải tỏa trước đó, cũng sẽ không mất lý trí quá mức.

Nhưng Alanis từ đầu đã không quan tâm đến những dấu hiệu bất thường, cho đến hôm nay dục vọng tích tụ bùng phát, khiến nàng đau đớn khó chịu, chỉ còn lại bản năng tìm kiếm khoái lạc.

Orianna vốn không hiểu về nhân ngư, càng không biết nàng có mùa động dục, không kịp chuẩn bị đã bị nàng nhân ngư này quấn lấy.

"Ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Người phụ nữ tóc vàng nhíu mày, giơ chân đạp lên vai, ghì chặt nàng nhân ngư.

"Nóng quá, ta khó chịu lắm..." Alanis hoàn toàn không hiểu lời nữ nhân kia, thấy mê hoặc thất bại, liền giả vờ yếu đuối, thút thít vài tiếng.

Nàng cảm nhận được hơi lạnh trên vai, lén đưa tay nắm lấy cổ chân phù thủy.

Phù thủy linh hồn có thói quen cởi giày khi về nhà, chỉ mang tất dài đi lại trong phòng.

Vì vậy, đôi tất mỏng manh của nàng không thể ngăn được hơi nóng từ cơ thể nhân ngư.

Nóng quá, đến mức nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ.

Orianna thoáng ngỡ ngàng khiến nàng mất đi cơ hội kháng cự, Alanis đột nhiên kéo chân nàng, lôi ngã xuống đất.

Nàng nhân ngư đỏ mặt đè lên chân nàng, bản năng kẹp chặt, thở hổn hển, khóc lóc:

"Ta khó chịu, ôm ta đi."

"Đợi đã, Alanis, ngươi điên rồi?!"

Phù thủy linh hồn chống tay đứng dậy, cuối cùng không nhịn được biểu lộ vẻ ghê tởm, lạnh lùng đọc thần chú cấm tiếp xúc.

Ma thuật có hiệu lực ngay lập tức, Alanis cảm thấy bị đẩy ra, ngã xuống đất.

Đau đớn vẫn không át được cơn sóng nhiệt trong người, Alanis rên rỉ yếu ớt, lại định dùng mê hoặc.

Orianna bước tới, bỏ thần chú, nắm lấy cằm nàng: "Còn tỉnh táo không?"

Phù thủy linh hồn không có ham muốn, càng không thể có cảm giác gì trước mùa động dục của nhân ngư, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy bị xúc phạm, cùng chút tò mò nhỏ về nhân ngư.

Đây là mùa động dục?

Orianna ngắm nhìn khuôn mặt nàng, trầm ngâm suy nghĩ.

Một số loài động vật quả thật có mùa động dục, đến lúc đó sẽ khát khao giao phối để vượt qua, chỉ là không ngờ nhân ngư cũng có.

Nàng chỉ đứng đó, dùng tay chạm vào mặt Alanis, đã khiến tiểu nhân ngư cảm thấy rung động không kiềm chế được.

Mát lạnh, rất dễ chịu, cơn sóng dục của Alanis tạm thời dịu đi, lý trí tỉnh táo hơn một chút, nhưng khát khao sâu thẳm vẫn còn nặng nề.

Alanis thở gấp, nhìn khuôn mặt xanh xao tinh xảo của phù thủy linh hồm, nuốt nước bọt.

Nàng rên rỉ, dám cả gan kéo tay Orianna.

Đôi mắt đẹp long lanh của nhân ngư ướt át, môi cắn đỏ thẫm, thở dốc nhẹ nhàng, kéo bàn tay lạnh lẽo của phù thủy xuống dưới.

"Giúp ta."

Alanis mất lý trí cầu xin.

Orianna dừng lại, không từ chối, phù thủy cúi mắt, nhìn nàng đặt tay mình bên đùi, trượt vào trong.

Tiểu nhân ngư tuy không được ai dạy, nhưng bản năng đủ mạnh để nàng mơ hồ biết nên làm thế nào.

Nhưng như thế nào đi nữa.

Orianna cuối cùng mất hứng thú nghiên cứu mùa động dục của nhân ngư.

Nàng rút tay lại, đặt lên vai nhân ngư ấn xuống.

Alanis chân mềm nhũn, quỵ xuống đất.

"Đau..." Nàng khóc lóc.

Rầm — Khối nước khổng lồ bao phủ, khóa chặt phạm vi hoạt động của Alanis.

Ngay sau đó, nguyên tố băng dày đặc ngưng tụ trong khối nước, xâm nhập cơ thể tiểu nhân ngư.

Alanis run lên vì lạnh, cơn sóng dục tạm ngưng.

Nàng tỉnh táo, hoảng sợ nhìn thủ phạm mang đến giá lạnh.

"Sư phụ?"

Alanis run rẩy lên tiếng, cảm nhận sự tiếp cận của nguyên tố nước, đôi chân biến trở lại thành đuôi cá, đây là trạng thái nguyên thủy nhất, cũng giúp nàng thoải mái hơn.

Nhưng sự đóng băng tạm thời không thể hoàn toàn xoa dịu cơn sóng dục, khát khao cuồn cuộn trong cơ thể lại trỗi dậy, chiếm lấy tư duy nàng.

May mắn thay, quá lạnh, Alanis vẫn còn chút lý trí để giao tiếp.

"Tỉnh rồi?" Orianna thản nhiên nhìn cơ thể quằn quại của nàng.

"Sư phụ, tại sao người đóng băng ta?" Alanis giờ còn khó chịu hơn lúc nãy.

Cơn sóng dục khiến nàng không ngừng phát nhiệt, khối nước lại liên tục đóng băng, ngoài lạnh trong nóng, sự tương phản mạnh mẽ khiến tiểu nhân ngư gần như sụp đổ.

"Ngươi xem ngươi đang trong tình trạng gì."

Phù thủy linh hồn chỉ đang quan sát nàng, thực tế nàng rất không thích vẻ điên cuồng này của Alanis, hoàn toàn không có lý trí, giống như một con thú bị khống chế, thật xấu xí.

"Ta, ta chắc là đang trong mùa động dục..." Alanis thở gấp, cuối cùng cũng nhớ ra thứ mình quên mất.

Nhân ngư khi trưởng thành sẽ có mùa động dục đầu tiên.

Chết tiệt, sao lại là lúc này, lại còn trước mặt Orianna.

Sự tỉnh táo do lạnh cuối cùng khiến Alanis cảm thấy xấu hổ.

Lúc này đuôi cá của nàng vẫn không ngừng tiết ra chất nhờn kích dục và bôi trơn.

Vấn đề là, vẻ luống cuống của nàng bị người phụ nữ trước mắt nhìn thấu.

Alanis trong lòng tràn ngập xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng cơ thể thành thật khao khát hơi lạnh âm của phù thủy linh hồn.

Đầu óc nàng thậm chí bắt đầu tưởng tượng.

Tưởng tượng đối phương chạm vào nàng, vuốt ve nàng, hôn...

Đủ rồi, Alanis!

Tiểu nhân ngư cắn môi, răng nanh đâm thủng môi, máu đỏ tươi chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ khối nước.

Orianna không hứng thú với nàng, nhìn khoang sinh dục co giãn trên đuôi cá của Alanis khẽ nhíu mày.

"Quả thực là dã thú, ngay cả dục vọng của mình cũng không khống chế được."

Những lời lẽ đó quá gay gắt đến nỗi Alanis gần như ngay lập tức thoát khỏi cơn tưởng tượng hỗn loạn của mình.

Nàng run lên vì tức giận, và ngay cả cơn đê mê của nàng cũng đã gần như lắng xuống. "Ngươi đang nói gì vậy?"

"Có vẻ như nhân ngư cũng chỉ là một loại dã thú." Orianna bỏ qua câu hỏi của nàng và chỉ nghĩ thầm.

"Quả thật là vậy, hầu hết các ghi chép trong sách đều có mô tả về hệ sinh thái biển nhưng không đề cập đến nền văn minh của nhân ngư."

"Có vẻ như không phải là không có nền văn minh, mà là nền văn minh đó không thể được tạo ra."
  
Lời nói của nữ pháp sư linh hồn giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Alanis, cơn tức giận vì bị sỉ nhục quá lớn, đã lấn át ham muốn tình yêu của nàng.

Alanis tức giận đến mức nổi nóng và đáp trả, "Ngươi  không được phép xúc phạm tộc nhân của ta!"

"Ta chỉ nêu ra những sự thật khách quan thôi."

"Sự thật là có mùa giao phối, và sự thật là đất liền không có ghi chép nào về nền văn minh nhân ngư. Ta chỉ đưa ra những phỏng đoán dựa trên sự thật thôi."

Orianna lạnh lùng nhìn nàng, "Hay là ngươi có cách nào chứng minh nền văn minh của nhân ngư?"

Alanis nhảy xuống cái hố mà nàng đào sẵn ngay lập tức.

"Tất nhiên là được. Chúng ta có nền văn minh lâu đời và hùng mạnh nhất, cổ xưa hơn nhiều so với các sinh vật lục địa các người."
 
"Chỉ có những sinh vật trên cạn ngu ngốc như ngươi mới đưa ra những giả định ác ý về chúng ta."

Gương mặt của tiểu nhân ngư đỏ bừng vì tức giận, nàng lên tiếng bảo vệ tộc nhân của mình bằng giọng nói gay gắt.

Nữ pháp sư linh hồn mỉm cười hài lòng, thái độ thờ ơ của nàng cũng trở nên tốt hơn.

"Rất mong nhận được báo cáo của ngươi, Alanis."

Orianna vẫy tay nhẹ nhàng, giải thoát nàng khỏi khối nước.

Sách hướng dẫn thuần hóa động vật có ghi: Khi một chú gấu con trưởng thành, nó sẽ có một thời gian ngắn nổi loạn. Vào thời điểm này, dù bạn có đối xử mạnh mẽ hay nhẹ nhàng đến đâu, gấu con cũng không thể thực sự vâng lời bạn.

Cách tốt nhất để thuần hóa một đứa trẻ là tát nó một cái rồi cho nó một quả chà là ngọt ngào.

Mặc dù tiểu nhân ngư này đã trưởng thành chứ không còn là một đứa trẻ nữa, nhưng nữ pháp sư linh hồn cảm thấy rằng nó cũng có hiệu quả tương tự với con cá ngu ngốc này.

Orianna dùng đầu ngón tay móc cằm của tiểu nhân ngư, lạnh lùng hỏi: "Cần ta giúp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro