Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4




Thanh quýt chanh hương vị

"Tiểu muội muội, lần đầu tiên ra ngoài đi? Muốn hay không để tỷ tỷ dạy dỗ cô ~"

Đối phương nói lời này, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, rồi lướt chậm rãi đến vành tai, khe khẽ lướt qua, như có như không chạm vào.

Động tác ấy tựa như một cái móc câu vô hình, gắt gao treo chặt trái tim Thẩm Kiều Ngộ, khiến nàng như thể thoát ly khỏi thân xác, cả người lơ lửng trong hư vô.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở rối loạn quấn quýt lấy nhau, đôi mắt mê say giao nhau không rời.

Ánh đèn neon hắt lên phía sau nữ nhân, khiến nàng tựa như rực rỡ ngàn vạn ánh hào quang, lại như một yêu nữ vừa thoát ra từ ma quật, câu hồn đoạt phách.

Yêu nữ một đôi tế bạch chân câu lấy eo eo, gắt gao quấn chặt, cặp kia màu lam nhạt con ngươi ngập tràn diễm thủy, như một đại dương sâu thẳm, nhấn chìm nàng, khiến nàng không thể hô hấp...

Thẩm Kiều Ngộ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí cuồn cuộn dâng lên đỉnh đầu, thật lâu sau mới nhắm mắt, thấp giọng nói: "Cô bao nhiêu tuổi?"

Không ngờ nữ nhân khẽ cười, lại tiến đến bên tai nàng, chậm rãi đáp: "26, cô thì sao ~"

Nàng như cố ý thổi một hơi khí nóng vào tai nàng, khiến cả người Thẩm Kiều Ngộ tê dại, khuôn mặt theo đó cũng đỏ bừng.

Bên tai vẫn là tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc cùng những âm thanh sôi trào của đám đông.

Nàng theo bản năng cũng ghé sát bên tai đối phương, khẩn trương mà liếm liếm môi, giọng hơi khàn: "23."

"Tôi liền biết, em so với tôi nhỏ hơn ~" nữ nhân cười khẽ, dùng mặt nạ lạnh băng cọ nhẹ lên gương mặt nàng, rồi nhảy xuống, lại nắm lấy tay nàng, giữa tiếng reo hò không dứt của đám đông, hưng phấn mà hét lớn.

Lần này, Thẩm Kiều Ngộ dường như hoàn toàn không còn chút ngại ngùng nào, cùng nàng giơ cao một tay, vòng tay kia lại ôm lấy eo nàng, nhìn nữ nhân trong lòng ngực mình tận tình vặn vẹo theo nhịp điệu, cũng nhảy lên, tùy ý hét vang.

Hai người dán sát vào nhau, theo từng động tác nhảy mà vô thức va chạm.

Đó là một loại cảm giác rất vi diệu, dường như mọi âm thanh, tiếng nhạc, sự ồn ào xung quanh đều trở nên xa xăm, chỉ còn lại hơi ấm của nữ nhân trong lòng, chỉ còn lại thân thể mềm mại, đôi mắt cong cong khi cười và cánh môi đỏ lúc khẽ hé, lúc khép lại.

Một hồi lâu sau, đối phương nhảy đến mệt mỏi, vòng tay qua cổ nàng, vừa thở dốc vừa ghé sát tai nàng, trêu chọc: "Em sẽ không tố cáo tôi quấy tối em đi? Tôi chỉ là nhất thời không nhịn được mà thôi ~"

"Em thật sự rất ngoan ~"

Thẩm Kiều Ngộ cả khuôn mặt đã đỏ bừng, đôi mắt đen láy tràn ngập men say, còn có một chút ngượng ngùng khó nói thành lời.

Nàng khẽ ho một tiếng, cười nhẹ: "Sẽ không."

Nữ nhân nghe thấy câu đó, ánh mắt chợt lóe, như một con hồ ly giảo hoạt, cười đến càng thêm tùy ý.

"Vậy chúng ta đi uống rượu đi ~" nàng vừa nói, vừa nắm tay Thẩm Kiều Ngộ, kéo nàng rời khỏi đám đông.

Thẩm Kiều Ngộ đi theo nàng, vô tình quét mắt qua chiếc váy bó sát của đối phương, phát hiện có một chỗ hơi nhăn, khiến chiếc váy vốn đã ngắn lại càng thêm gợi cảm, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, bước đi mang theo từng đợt dụ hoặc.

Nàng vô thức túm lấy nữ nhân, nhưng lực đạo không đủ, khiến đối phương lùi một bước, cả người ngả vào trong lòng nàng, như thể bị nàng hoàn toàn bao phủ.

Thẩm Kiều Ngộ cúi đầu, ghé sát bên tai nữ nhân, thấp giọng nhắc nhở: "Váy của chị... "

Lỗ tai nữ nhân bị luồng nhiệt khí kia làm cho nóng lên, đỏ một mảnh, ẩn giấu trong không gian mờ tối của sân nhảy.

Xung quanh, mọi người vẫn kích động mà nhảy, nàng nắm lấy tay Thẩm Kiều Ngộ, hàng mi dài tinh tế rũ xuống, cắn nhẹ môi, thế nhưng lại kéo tay nàng ấy, chạm vào chân chính mình.

Sau đó, bàn tay nhỏ bao lấy tay nàng, ấn nhẹ đầu ngón tay, chậm rãi nhét vào mép váy bó sát, gỡ thẳng phần nếp gấp kia ra.

Chỉ là một loạt động tác diễn ra trong chớp mắt, nhưng Thẩm Kiều Ngộ cả khuôn mặt đã đỏ bừng.

Đầu ngón tay nàng hơi run, tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm giác trơn mềm từ khoảnh khắc vừa rồi, trái tim kịch liệt nhảy lên không ngừng.

Thẩm Kiều Ngộ hoàn toàn không hay biết, cái chạm nhẹ kia giống như một mồi lửa, trong lòng nữ nhân lập tức bùng lên từng cơn sóng nhiệt, khiến nàng ấy tê dại đến mức khó chịu, đôi chân vô thức khép lại.

Rồi ngay sau đó, nữ nhân xoay người, túm lấy cổ áo nàng, ánh mắt phủ đầy hơi nước, giọng nói như gió nhẹ quét qua bên tai:

"Đi uống rượu ~"

"Ân, ân......" Thẩm Kiều Ngộ khẩn trương đến mức miệng khô lưỡi khô.

Hai người tách khỏi đám đông, đi đến một góc tối tăm bên quầy bar.

Khoảng cách giữa chỗ ngồi rất gần, đầu gối hai người vô tình chạm vào nhau. Nữ nhân gọi hai ly rượu, chống cằm, khẽ cười hỏi nàng:

"Em tên là gì?"

Thẩm Kiều Ngộ khẽ rũ mắt xuống, không quá muốn đối diện với nàng, bởi vì đối phương không lúc nào không phóng điện, xen lẫn men say, làm nàng có chút tim đập nhanh.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ xu hướng giới tính của chính mình, nhưng vẫn có chút do dự để bước ra một bước kia.

Ánh mắt nàng quét đến ly rượu điều tửu sư vừa đặt xuống, chân ly cao thanh thoát, duyên dáng điểm xuyết một lát chanh. Nàng mở miệng:

"Tôi kêu Chanh."

Nữ nhân bật cười, đẩy ly rượu về phía nàng, khẽ đáp:

"Kia tôi liền kêu Thanh Nịnh ~"

Một câu này khiến khóe môi Thẩm Kiều Ngộ không tự giác cong lên.

Thanh Nịnh......

Thật dễ nghe.

Nàng đang định cầm lấy ly rượu, nữ nhân lại vươn tay, nhẹ nhàng nhét lát chanh trên miệng ly vào giữa hai ngón tay nàng, để nàng kẹp lấy.

"Ly rượu này gọi là Burning Hot, biết uống thế nào không?"

Thanh âm khàn khàn của đối phương lướt qua tai, như một cơn sóng nhiệt.

Thẩm Kiều Ngộ theo bản năng nuốt một chút, nhìn nàng:

"Uống như thế nào?"

Nữ nhân cười khẽ, mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, nhưng nụ cười kia vẫn có chút thần bí, lại làm tâm trí người ta ngứa ngáy, câu dẫn người ta không kìm được muốn trầm luân.

Thẩm Kiều Ngộ hơi men say, đầu óc cũng dần dần choáng váng. Trong một mảnh sương mù mông lung, nàng nhìn thấy đối phương cầm lấy cổ tay mình, sau đó cúi đầu, môi chạm lên đầu ngón tay nàng, đầu lưỡi vươn ra, nhẹ nhàng, thật cẩn thận liếm qua lát chanh giữa hai ngón tay.

Cặp mắt màu lam nhạt hơi híp lại, hàng mi dài khẽ rung, trong đáy mắt như chứa một tia câu dẫn mê hoặc.

Môi hơi nhếch, đầu lưỡi hồng phấn khẽ lướt qua lát chanh, lưu lại một vệt nước mỏng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Dù không thấy rõ toàn bộ gương mặt, nhưng ánh mắt kia tràn đầy sắc dục, từng cử động đều như đang thiêu đốt thần trí nàng.

Dần dần, đầu lưỡi nóng bỏng, ướt mềm của đối phương không chỉ lướt qua lát chanh mà còn quấn lấy đầu ngón tay nàng, linh hoạt như rắn, dây dưa liếm mút, có khi cánh môi nhẹ nhàng ngậm lấy, mang theo một trận tê dại xuyên suốt cả người.

Thẩm Kiều Ngộ như bị chấn động, muốn rút tay về, nhưng cuối cùng vẫn cứng đờ tại chỗ, dù thế nào cũng không thể thu tay lại.

Nàng cảm thấy cả người đều đang nóng lên.

Nhìn thấy nữ nhân nhẹ nhàng lau tay cho mình bằng khăn giấy, sau đó sát lại gần, giọng nói hàm hồ, mơ hồ trêu chọc:

"Ăn sao?"

Lát chanh bóng nước còn ngậm trên môi đối phương, ánh mắt kia lại ẩn chứa một tia mê hoặc.

Tim nàng đập càng lúc càng nhanh, đầu óc nóng bừng, thế nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng liền nghiêng người về phía trước.

"Ăn......"

Nàng cắn lên lát chanh, hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau, càng ngày càng dồn dập.

"Đông, đông, đông......"

Ở một góc tối tăm, các nàng mê say nhìn nhau, cùng nhau cắn một lát chanh.

Hai đôi môi chỉ cách nhau một li, lát chanh lại bị nữ nhân cắn đứt từ giữa.

Nữ nhân híp mắt: "Thật chua."

Thẩm Kiều Ngộ rũ mắt, khẽ cười, vừa nhai vừa run run cánh môi vì chua: "Thật chua."

Nhưng dường như, lại có chút ngọt......

Là hương khí trên người nữ nhân, là mùi hương của Thanh Nịnh.

Hai người nhìn nhau, cười rộ lên, vội vàng uống rượu để hòa tan vị chanh còn vương nơi đầu lưỡi.

Không biết đã uống bao nhiêu, cuối cùng hai người rúc vào nhau.

Nữ nhân kéo nàng rời khỏi sàn nhảy.

"Đến phòng tôi......"

Cạch- Cửa phòng mở ra, rồi lại phanh một tiếng đóng lại.

Thẩm Kiều Ngộ bị nữ nhân đẩy dựa vào cửa, đối phương áp sát nàng, men say mông lung mà thấp giọng hỏi bên tai:

"Em có đối tượng sao?"

"Không có."

Nàng nhắm mắt, vô thức vòng tay ôm lấy eo đối phương, khẽ hít một hơi.

Thơm quá.

Nàng tựa cằm lên vai nữ nhân, say đến mơ hồ, nhưng vẫn nghe rõ tiếng cười khẽ của đối phương:

"Vừa lúc, tôi cũng không có ~"

"Tỷ tỷ dạy cho em?"

Thanh âm mềm mại như rượu ngon, thuần hậu mà quyến rũ, theo hơi thở nóng rực len vào tai, tê dại cả một mảnh.

Lại nhẹ nhàng cắn lên vành tai nàng, cầm tay nàng, kéo nàng vào phòng.

Tấm nệm mềm mại lún xuống.

Môi lưỡi quấn quýt, men rượu tinh khiết cùng hương thơm nồng nàn hòa quyện, lan tràn trong từng hơi thở. Vừa cay nồng, vừa kích thích mọi giác quan.

Thật ngọt, thật mềm, tựa như một ngụm thanh quýt chanh trong mùa hạ, vừa chua thanh vừa phảng phất chút vị ngọt ngây ngô.

Thẩm Kiều Ngộ vẫn luôn ở phía trên, mơ mơ màng màng mặc đối phương chỉ dẫn, bảo làm gì thì làm cái đó.

Thẳng đến khi học xong, đối phương rồi lại bày ra đủ loại tư thế mới......

...

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, đầu nàng đau như muốn nứt, còn chưa kịp thích ứng, liền nghe thấy một chút động tĩnh.

Mở mắt ra, liền thấy nữ nhân đã mặc chỉnh tề, vội vã chạy ra khỏi phòng.

Cạch! Cửa phòng đóng lại.

Thẩm Kiều Ngộ vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu đối phương chạy nhanh như vậy làm gì.

Mãi đến khi ký ức đêm qua từng chút một tràn về, ánh mắt nàng vô thức rơi xuống thứ trong tay mình-

Mặt lập tức đỏ bừng.

Đây là một cái... song đầu mát xa bổng.

Không biết là tay nàng đang run, hay thứ trong tay đang run nữa.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính pha lê, chiếu sáng cả căn phòng, làm mọi thứ trong phòng không chỗ nào che giấu.

Toàn bộ căn phòng là cửa sổ sát đất, vách ngăn pha lê, từ bên ngoài không thể nhìn vào trong, mà đối diện lại vừa vặn là quảng trường lớn.

Nàng nhớ lại cả một đêm đèn cũng chưa bật, toàn dựa vào nữ nhân dẫn dắt nàng.

Nhớ đến gần rạng sáng, nữ nhân ghé vào cửa sổ sát đất, nàng từ phía sau gắt gao ôm lấy, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng hai người quấn quýt bên nhau.

Tóc dài nữ nhân buông xuống, dưới ánh trăng chiếu rọi, phảng phất gợn ra từng vòng sóng lăn tăn. Đôi tay đặt lên pha lê, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tựa như hô hấp không kịp.

Lúc ấy, trên màn hình lớn tại quảng trường trung tâm, kim giây nhảy động từng nhịp, trong đám đông vang lên tiếng đếm ngược hô to.

Giữa vạn người huyên náo, không ai biết, hai người gắt gao dán chặt lấy nhau, tim liền tim, hòa vào làm một.

Trong tiếng hò reo rộn ràng, nàng lặp đi lặp lại tên đối phương, lần lượt mà hung hăng xông tới, tựa như nghênh đón niềm vui tân niên.

Ngay khoảnh khắc chuông đồng hồ điểm năm tiếng vang lên, ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ đồng loạt bắn lên, vang vọng cả bầu trời.

Thân mình hai người chợt căng cứng, nhưng tất cả thanh âm đều bị tiếng pháo hoa chói tai nuốt trọn, ngay cả một tiếng giao điệp thấp suyễn cũng bị che lấp mất.

Như thể bị dọa đến rồi.

Sàn nhà tựa như lưu lại dấu vết sót lại sau một trận mưa rào.

Sau khi thả lỏng, nàng cọ cọ vào vai nữ nhân, siết chặt vòng tay ôm lấy eo đối phương, trong men say mơ hồ cười khẽ:

"Thanh Nịnh, tân niên vui sướng......"

"Tân niên vui sướng ~"

Đối phương hơi thở gấp gáp, toàn bộ thân mình vùi sâu vào lòng nàng, lại nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi, từng chút, từng chút mút lấy.

Nàng nhịn không được hồi hôn, mút vào môi nàng ấy, tay giơ lên muốn tháo xuống mặt nạ đối phương, nhưng cuối cùng lại không làm, chỉ ấn lấy sau gáy nàng, đem đầu lưỡi thăm dò vào môi đối phương.

Dù bị mặt nạ cản trở, hai người vẫn quấn quýt, quấy đảo lẫn nhau, cắn mút đôi môi mềm mại.

Trong hơi thở giao triền, nàng lại hung hăng đem đối phương ấn lên pha lê cửa sổ.

......

Giờ phút này, dù chỉ nhớ lại những gì đã diễn ra đêm qua, tim vẫn đập dồn dập như trống trận.

Thẩm Kiều Ngộ xoa nhẹ khuôn mặt nóng bừng, xác định bản thân không phải đang nằm mơ, vẫn còn nhớ rõ đối phương từng khen tay nàng thô ráp, chạm vào rất thoải mái.

Nhớ rõ lòng bàn tay trơn mịn của nữ nhân, mềm mại hơn cả lụa.

Nàng tự tát mình một cái, muốn ép bản thân tỉnh táo lại, nhưng những ký ức đó, dù có thế nào cũng chẳng thể quên.

Tiếng gọi dịu dàng của đối phương tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai, thanh âm kia êm ái như rượu mạnh, lại không chút kiêng dè, từng câu cợt nhả, từng lời thúc giục vội vã, đều khiến nàng mặt đỏ tim đập.

Thẩm Kiều Ngộ lại tát nhẹ thêm một cái nữa, lần này rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

Nàng vội vàng ngồi dậy, ánh mắt lập tức quét qua chiếc danh thiếp đặt ngay ngắn trên bàn.

Trên danh thiếp có một chuỗi ID WeChat cùng số di động, còn kèm theo một dòng chữ:

"Trước tiên, bắt đầu từ yêu qua mạng"

Thẩm Kiều Ngộ vô thức cười nhẹ.

Đều đã như vậy, còn tính cái gì là yêu qua mạng chứ?

Nhưng mà... Cẩn thận nghĩ lại, các nàng quả thực chưa từng thấy rõ mặt nhau, có lẽ thật sự có thể bắt đầu từ võng luyến cũng nên.

Nàng chỉ đeo một nửa mặt nạ, không biết đối phương có nhận ra nàng hay không?

Ôm ý nghĩ như vậy, nàng lập tức từ trong đống quần áo trên mặt đất tìm ra di động, nhanh chóng thêm đối phương.

......

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thẩm Kiều Ngộ: Tình yêu tới quá nhanh, tựa như gió lốc ~


_____

chưa thấy bot nào răm như bot này ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro