Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

cô lần đầu tiên ra tới?

"Nếu có thể nói, tưởng khai một phòng giường lớn, vượt qua một đêm mỹ diệu."

Thẩm Kiều Ngộ kinh ngạc.

Đây là lời có thể nói?

Nàng đờ mặt nhìn sang, trong lòng lại như vừa nuốt một quả chanh chua chát.

Nàng và Nhan Thời Khuynh là hàng xóm, đêm giao thừa cha mẹ hai bên đều bận rộn không về nhà.

Ngoại trừ chiều cao, thì Nhan Thời Khuynh cái gì cũng giỏi hơn nàng, ngay cả đối tượng cũng không biết thay đổi bao nhiêu lần. Hiện tại, đêm giao thừa người ta còn có thể cùng đối tượng ngọt ngào vui vẻ.

Mà nàng, độc thân từ trong bụng mẹ, lại phải một mình chịu đựng cả buổi tối sao?!

Trước đây không cảm thấy có gì, nhưng hôm nay, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý tưởng—nếu có một người có thể nghe nàng nói hết phiền muộn thì tốt biết bao.

Nàng rũ mắt, còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, người chủ trì bỗng nhiên chuyển hướng câu hỏi:

"Kia Kiều Ngộ, đêm giao thừa muốn làm gì?"

Thẩm Kiều Ngộ không kịp phản ứng, vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng:

"Oa... giống nàng."

Người chủ trì gật đầu: "Đúng."

"Đúng???"

Không biết còn tưởng rằng các nàng cùng nhau đấy.

Phía trước đèn flash đang lập lòe dường như cũng ngừng lại vài giây.

Mãi đến khi Nhan Thời Khuynh bỗng nhiên rũ mắt, nhẹ giọng cười khẽ, đèn flash phía trước lập tức lại nhấp nháy liên tục.

Trong khung hình, nữ nhân vận váy lụa trắng, lộ ra bờ vai mảnh mai và cần cổ tuyết trắng, trên xương quai xanh tinh xảo là một mặt dây thiên nga trắng bằng bạc. Mái tóc dài màu nâu nhạt mềm mại rũ xuống vai.

Tựa hồ bị chọc cười, hàng mi dài khẽ buông, trong đôi mắt trà lười biếng ẩn đầy ý cười liễm diễm.

Thẩm Kiều Ngộ nhíu mày, liếc nàng một cái, chẳng chút khách khí hỏi:

"Chị cười cái gì?"

Nhan Thời Khuynh lúc này mới ngước lên nhìn nàng, đôi mắt mang theo vài phần trêu chọc quen thuộc:

"Em không phải không có đối tượng sao?"

"Tôi có a, kết giao đã lâu, chỉ là chị không biết mà thôi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Kiều Ngộ lập tức hối hận—nàng đi đâu tìm một đối tượng kết giao đã lâu bây giờ?!

"Kia hôm nào giới thiệu cho tôi nhận thức?"

Nhan Thời Khuynh nhìn xuống tay nàng, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng đang nói dối—bởi vì từ nhỏ đến lớn, mỗi khi đối phương nói dối, ngón út luôn vô thức phát run.

Nghĩ đến điều này, nàng khẽ cong mắt, tâm tình hiển nhiên rất tốt. Khi nàng cười lên, tựa như mọi mỹ từ trên thế gian cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp ấy.

Nhóm nhiếp ảnh gia chỉ có thể không ngừng bấm máy, đem khoảnh khắc này khắc sâu vào ống kính.

Ngược lại, tâm tình Thẩm Kiều Ngộ không được tốt đẹp như vậy, đến mức đôi mắt cũng sắp bị đèn flash phía trước làm cho lóe hoa.

Nàng vội vàng gật đầu nói có thể, chỉ mong nhanh chóng rời đi.

Bởi vì sự hoang mang loang loáng này quá mãnh liệt, khiến nàng nhớ tới ánh nắng gay gắt năm ấy, cũng làm nàng nhớ lại một đoạn hồi ức không quá tốt đẹp.

Năm đó, nàng học lớp 10, là kỷ luật ủy viên của lớp. Một lần phát hiện Nhan Thời Khuynh lại trốn học, nàng bắt gặp đối phương ở bên tường viện trường học, đang định trèo tường ra ngoài.

Không ngờ đối phương lại giằng co với nàng, hai người cứ thế đánh nhau.

Nhan Thời Khuynh cào lên mặt nàng, khiến nàng tức đến nổ đom đóm mắt, lập tức hung hăng đè đối phương xuống đất, đang định ăn miếng trả miếng.

Nhưng thiếu nữ kia lại khóc lên.

Gương mặt ấy quá mức vô tội, chóp mũi dính bụi, đôi mắt màu trà ngập nước, nắm chặt cà vạt đồng phục của nàng, giọng khàn khàn cầu xin:

"Em thả tôi đi được chưa!"

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại thật sự buông tay.

Sau đó, chủ nhiệm lớp cùng giáo vụ đều chạy đến. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Nhan Thời Khuynh, bọn họ lập tức nắm lấy nàng, lớn tiếng phê bình:

"Em thế nào lại có thể đánh Thời Khuynh đến khóc?"

"Không phải em ấy làm." Nhan Thời Khuynh vội vàng giải thích giúp nàng, nhưng lại nhanh chóng trèo tường rời đi ngay trước mặt bao người.

Nhưng lời giải thích ấy căn bản không có tác dụng. Chẳng mấy chốc, chuyện này đã lan truyền khắp vườn trường.

Gần như tất cả mọi người đều mặc định rằng nàng chính là kẻ đã khiến Nhan Thời Khuynh khóc.

Ngay cả cha mẹ nàng cũng kiên quyết lôi kéo nàng đến Nhan gia xin lỗi.

Nhan Thời Khuynh tuy đã giải thích, nhưng một người chưa từng rơi nước mắt như nàng, ngày hôm đó lại đột nhiên khóc mà không nói rõ lý do. Điều này càng khiến người ta tin rằng nàng là một kẻ thiện giải nhân ý, đang cố gắng che giấu cho nàng.

Từ đó, nàng liền mang danh kẻ bắt nạt nữ thần của mọi người.

Ác bá thì ác bá đi.

Từ đó về sau, nàng cố tình muốn đối nghịch với Nhan Thời Khuynh.

...

Nhớ tới chuyện này, Thẩm Kiều Ngộ đến giờ vẫn tức đến nghiến răng, rõ ràng là mặt nàng bị cào đến trầy xước, vậy mà những người đó cứ như mù.

Chẳng lẽ chỉ vì Nhan Thời Khuynh là thiên kim hào môn, ba ba nàng ta quyên tặng cho trường hai tòa lầu, một thư viện, một sân thể dục?

"......"

Nha, hóa ra trường học là do tiểu cô nhà nàng mở.

...

Người chủ trì cue đến các nàng, bảo hai người gửi lời chúc năm mới đến người xem.

Nhan Thời Khuynh ôn nhu mỉm cười với màn ảnh: "Chúc đại gia trừ tịch vui sướng, tân niên đại cát ~"

Thẩm Kiều Ngộ nhớ ra hôm nay là giao thừa, liền thu liễm tất cả cảm xúc, chân thành gửi lời chúc đến người xem.

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức tràn ngập không khí vui mừng, làn đạn bay đầy màn hình.

【Trừ tịch vui sướng!】

【Hai người này nhìn thật sự quan hệ rất tốt a!】

【Đúng, Thời Khuynh vừa rồi khi nhắc đến chuyện có đối tượng hay không, cả người đều sáng lên, có lẽ đây chính là thanh mai hữu nghị đi!】

【A a a! Rốt cuộc là ai có thể chiếm được trái tim của Thời Khuynh vậy! Ta muốn xem!】

【Nhà người khác là sụp phòng, nhà chúng ta Thời Khuynh kia thật là, ta đã chết lặng ô ô ô】

【Ta vừa đi xem lại tin tức từ paparazzi, lý do thoái thác của Thẩm Kiều Ngộ thật sự rất hợp lý!】

【Vô nghĩa, hai người còn không chung công ty, Thời Khuynh vì cái gì phải mạo hiểm để bảo vệ nàng? Khẳng định là nàng chưa từng làm những chuyện đó!】

【Ta không tin, tiểu tam chính là tiểu tam! Đã có chứng cứ rõ ràng! Mẹ nó, tránh xa Thời Khuynh ra một chút!】

【Cái gì mà địa vị chứ? Ngay cả ảnh hậu cũng đứng ra nói giúp nàng.】

...

Bình luận khu lại nháo lên.

Người chủ trì cũng không tiếp tục đặt câu hỏi mang tính bùng nổ nữa, vì thời gian thảm đỏ của các nàng đã quá lâu.

Thẩm Kiều Ngộ đỡ làn váy của Nhan Thời Khuynh, hai người cùng nhau đi đến hội trường trao giải, sau đó mới tách ra.

Trước khi tách ra, Nhan Thời Khuynh nghiêng đầu cười với nàng, lặng lẽ ghé sát tai nàng, thấp giọng nói:

"Ngày mai tôi đến nhà em chúc Tết ~"

"Ngày mai mới là mùng một." Thẩm Kiều Ngộ nhíu mày, lập tức lui về sau một bước, cảnh giác nhìn nàng: "Nếu chị đến để hòa giải chuyện đính hôn với anh tôi, thì khỏi cần, anh tôi không thích chị, tôi cũng không thể để chị làm chị dâu của tôi."

Nghe xong lời này, ánh mắt Nhan Thời Khuynh hơi trầm xuống, nhưng vẫn giữ nguyên ý cười, cười đến vô hại mà thả câu:

"Em nên làm rõ, chuyện đính hôn là do nhà em cầu, mà tôi... "

"Có cũng được, không có cũng chẳng sao ~"

Thẩm Kiều Ngộ bị nàng chặn lời, xoay người rời đi.

Không ngờ đối phương lại đột nhiên mở miệng từ phía sau, giọng điệu mang theo ý cười, phảng phất như đang trêu chọc nàng:

"Người kia, đối tượng là nam nhân hay nữ nhân?"

"Liên quan gì đến chị."

Chính nàng còn chưa biết, cũng chưa từng nói qua, hoàn toàn không rõ xu hướng của bản thân.

Thẩm Kiều Ngộ như con mèo cao ngạo bị dẫm trúng đuôi, rõ ràng rất tức giận nhưng lại cố gắng giữ khuôn mặt lạnh nhạt, trực tiếp xoay người rời đi.

...

Hôm nay lịch trình của nàng vốn kín mít, đoàn phim có tổ chức tiệc đóng máy sau lễ trao giải.

Nhưng sau chuyện này, không ai trong đoàn phim gọi điện thoại mời nàng.

Không gọi thì thôi.

Thẩm Kiều Ngộ dứt khoát gọi taxi, trực tiếp đến hội sở nơi tổ chức tiệc đóng máy, chuẩn bị đến để uống chút rượu.

Mọi người trong đoàn phim không ai ngờ nàng sẽ xuất hiện.

Dù gì ngay cả nam chính Từ Bỉnh còn không đến, người bình thường khi gặp chuyện thế này đều chọn cách né tránh sóng gió, không tham gia hoạt động.

Vậy mà nàng lại đến, không những đến mà còn thản nhiên cùng đạo diễn đọ rượu, cạn hết ly này đến ly khác.

Nhìn nàng uống rượu như uống nước, khóe miệng đám người xung quanh không khỏi run rẩy.

Đây là thật sự biết uống a, uống đến mức muốn thổi cả bình.

...

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại bỗng reo lên.

Thẩm Kiều Ngộ vừa nghe máy vừa rời khỏi chỗ ngồi.

Bên ngoài sàn nhảy dường như đang tổ chức một bữa tiệc che mặt theo chủ đề, mỗi ghế lô đều được tặng vài chiếc mặt nạ.

Nàng tiện tay lấy một chiếc mặt nạ hồ ly đeo lên, đẩy cửa ghế lô ra, liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Thẩm mẫu:

"Bảo bối, trừ tịch vui sướng a! Nghe nói tối nay con thật sự định dẫn đối tượng ra ngoài chơi? Nếu là thật, ta thật sự rất vui nha!"

Thẩm Kiều Ngộ: "......"

Còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã tiếp tục lải nhải:

"Con phải nói chuyện tử tế với Thời Khuynh, chuyện hôn nhân này là do tổ tiên hai nhà đã định sẵn, tuyệt đối không thể nói bỏ là bỏ! Mẹ và Nhan bá bá đều đã bàn bạc xong rồi, tháng sau mùng ba là ngày lành, rất thích hợp để đính hôn......"

"Mẹ!" Một giọng nói kháng nghị vang lên từ phía bên kia điện thoại, là ca ca của Thẩm Kiều Ngộ: "Thời Khuynh nàng thích con gái, mẹ bắt muội muội liên hôn với nàng còn hợp lý hơn là ép con, đừng có lôi con vào!"

"Con nói linh tinh cái gì?! Người ta Thời Khuynh trước đây có cả bạn trai lẫn bạn gái, chỉ có mình con là phiền phức! Ở nhà ngoan ngoãn chờ làm con rể đi cho ta!"

Bên kia thế nhưng lại sảo lên, sảo sảo xong còn thẳng tay cúp luôn điện thoại.

Thẩm Kiều Ngộ: "......"

Nói đến, chuyện hôn nhân giữa hai nhà này đúng là dây dưa nhiều năm.

Nhan gia và Thẩm gia từ lâu đã là hàng xóm, quan hệ từ đời tổ phụ đã rất tốt, còn định sẵn hôn ước cho đời cháu.

Nhưng Thẩm gia vẫn luôn đi xuống dốc, hai năm trước công ty suýt chút nữa phá sản, cuối cùng nhờ Nhan gia kéo một phen mới vực dậy được.

Thẩm Kiều Ngộ không muốn nợ Nhan gia mãi, cũng không có ý định quản lý công ty. Nàng tham gia quân ngũ nhưng thăng tiến quá chậm, cuối cùng lui ngũ, thử bước chân vào giới giải trí, muốn xem danh tiếng có thể giúp công ty vực dậy hay không.

Không ngờ vừa vào nghề đã bị một tên người đại diện chó má lừa ký hợp đồng với một công ty nát, muốn nâng cao diễn xuất mà chẳng có cơ hội.

Công ty chỉ biết tận dụng sức lao động của nghệ sĩ.

Huống hồ nàng vốn cũng không có thiên phú gì......

Thẩm Kiều Ngộ càng nghĩ càng buồn bực, cơn men say dần dâng lên, làm nàng váng đầu hoa mắt, đỡ lấy vách tường trượt xuống.

Đúng lúc này, có người tiến lại, đỡ lấy nàng.

Là một nữ nhân ăn mặc đồ công sở—váy ôm màu đen dài đến ngang đùi, sơ mi trắng cài kín tận cổ, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa thấp rủ phía sau.

Nàng ta trực tiếp ôm lấy eo Thẩm Kiều Ngộ, nâng nàng dậy. Trên người phảng phất mùi nước hoa nhàn nhạt, như hương quýt thanh mát, vừa trong trẻo lại mang theo chút ngọt ngào.

Nàng ta thấp giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Thanh âm kia rất nhẹ, rất câu nhân, như thể cố ý đè thấp giọng, khiến người nghe không tự chủ mà bị cuốn vào.

Thẩm Kiều Ngộ ôm đầu, giữa cơn choáng váng vô thức đưa tay bám lên vai đối phương, nghiêng đầu liếc nhìn. Chỉ thấy nơi vành tai nàng ta lấp lánh khuyên tai nhỏ, cùng với đôi mắt màu lam nhạt sâu thẳm.

Đối phương đeo một chiếc mặt nạ trắng kiểu khóc tuồng, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ bờ môi đỏ thẫm mím chặt, son môi sẫm màu, vô cùng mê hoặc.

Lắc lắc đầu một chút, Thẩm Kiều Ngộ cảm thấy khá hơn, liền tựa vào tường đứng vững, sau đó hướng nàng ta nói: "Cảm ơn."

"Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."

Nữ nhân thấy nàng đã say đến mức mơ màng, không khỏi có chút lo lắng, lại tiến đến bên tai nàng nói: "Nơi này có rất nhiều nhị thế tổ thích chiếm tiện nghi người khác, cô một mình ở đây không quá an toàn."

Hơi thở nóng rực của đối phương phả nhẹ bên tai, giống như lửa châm vào bùi nhùi.

Lần đầu tiên cảm nhận loại cảm giác này, Thẩm Kiều Ngộ không nhịn được cười khẽ, chỉ tay về cuối đường, nói: "Tôi muốn đi sân nhảy chơi, cô bồi tôi?"

Không ngờ đối phương lại đồng ý, giọng điệu còn rất thoải mái: "Có thể a, tôi mới vừa tan tầm, vốn cũng định đến đây chơi, quần áo còn chưa kịp thay đâu."

"Thật sao?"

Thẩm Kiều Ngộ còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã lần nữa đỡ lấy tay nàng, dẫn nàng đi về hướng sân nhảy.

"Đúng vậy ~"

Nghe thanh âm kia, nàng thế nhưng theo bản năng mà bước theo.

Càng đến gần sân nhảy, tiếng DJ đinh tai nhức óc càng thêm mãnh liệt.

Vừa bước qua cánh cửa kia, Thẩm Kiều Ngộ phảng phất như tiến vào một thế giới hoàn toàn mới—đèn neon chớp nháy theo nhịp điệu DJ, giống như những dải sáng đang bay lượn khắp không gian, rực rỡ mà cuồng nhiệt.

Không khí hiện trường sôi trào, tất cả mọi người điên cuồng hét lên, vặn vẹo thân hình theo điệu nhạc.

Xa xa, bartender xoay tròn ly rượu trong tay, ngọn lửa màu lam lóe lên, đó hẳn là một ly rượu có thể khiến người ta hoàn toàn mê say.

Dưới những chiếc mặt nạ đủ hình dạng, mọi người đều hưng phấn tận hưởng cuộc vui, sự phấn khích lan tỏa khắp nơi.

Thẩm Kiều Ngộ đứng sững tại chỗ, bên tai là tiếng ù ù do âm thanh quá lớn.

Giây tiếp theo, nữ nhân bên cạnh bất ngờ nắm chặt tay nàng, kéo nàng lao vào biển người, kéo vào thế giới hoàn toàn xa lạ này.

"Nắm chặt!"

Nàng nhìn thấy cặp mắt lam nhạt của đối phương hơi hơi cong lên, đôi môi đỏ gợi lên một nụ cười, sau đó nắm tay nàng, dẫn nàng hòa vào dòng người.

Tay đối phương có lực, ấm áp, hoàn toàn khác với nhiệt độ lạnh lẽo trên tay nàng.

Hai bàn tay siết chặt, nàng theo bản năng mà bước theo.

Các nàng len lỏi qua đám người chen chúc, đi đến một khoảng trống vừa đủ cho hai người.

Đối phương giơ tay nàng lên, bắt đầu đung đưa theo nhịp nhạc, môi đỏ cong lên đầy mê hoặc, thả mình theo từng giai điệu, mặc cho tất cả phiền não tan biến trong không khí.

Men rượu càng lúc càng dâng lên, làm lý trí Thẩm Kiều Ngộ trở nên mơ hồ.

Ngay lúc này, có người từ phía sau vô tình đụng vào nàng, khiến nàng nhào về phía trước.

Nữ nhân lập tức đỡ lấy nàng, rồi tiến sát bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên da thịt: "Có cái gì không vui, đều có thể hét lên!"

Xung quanh quá ồn ào, giọng nàng ta nhanh chóng bị tiếng nhạc nhấn chìm, nhưng Thẩm Kiều Ngộ vẫn nghe thấy.

Lỗ tai nàng bị hơi thở kia thiêu đốt đến mức ửng đỏ.

Nhịp tim đập ngày càng nhanh, nữ nhân nắm chặt tay nàng, cười rộ lên, sau đó trực tiếp ở trong lòng nàng vặn vẹo thân mình, hòa vào nhịp điệu, lớn tiếng kêu lên, đôi mắt tràn đầy kích động và hưng phấn.

Thẩm Kiều Ngộ bị nàng kéo theo, bất giác cũng cong môi cười, thân thể vô thức lắc lư theo điệu nhạc.

Chính nàng cũng không rõ từ khi nào bản thân đã hoàn toàn bị cuốn vào không khí này.

Chỉ biết lúc này, nàng đang hòa mình trong ánh sáng rực rỡ của đèn neon, giữa tiếng nhạc vang dội, theo nhịp điệu cuồng nhiệt của DJ mà hét lớn.

Cùng nữ nhân kia gắt gao ôm lấy nhau, một bàn tay giơ cao, hai tay đan chặt.

Kích động và cuồng nhiệt chiếm trọn tâm trí.

Nàng nương theo hơi men, không ngừng nhảy lên, không ngừng hét lớn để xả hết uất ức trong lòng.

Lúc này, đầu óc chẳng nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn phát tiết, phát tiết, phát tiết......

Đối phương thân mình...... hảo mềm.

Các nàng gắt gao ôm chặt nhau, tại sân nhảy phóng túng mà hét lớn, thân mình đong đưa theo nhịp điệu âm nhạc, bên tai tràn ngập những giai điệu điện tử mê ly cùng tiếng ồn ào xung quanh.

Ánh đèn neon lướt qua đôi mắt Thẩm Kiều Ngộ, phản chiếu lại trong con ngươi nhiễm đầy men say. Nàng cong môi, khẽ nhắm mắt, siết chặt vòng eo nữ nhân, nhảy múa, vũ động, nhịp tim đập một nhịp lại nhanh hơn nhịp trước.

Ngay khoảnh khắc DJ đưa bản nhạc lên đến cao trào, nữ nhân kia bất ngờ nhảy lên người nàng, hai chân quấn chặt lấy eo, hai tay ôm lấy gương mặt nàng, nháy mắt cúi đầu, hôn xuống môi nàng.

Thẩm Kiều Ngộ không tránh né, chỉ lảo đảo một bước, rồi nhanh chóng đứng vững.

Hơi thở nóng rực của đối phương hòa lẫn vào nhịp thở của nàng, hai đôi môi mềm mại dán chặt vào nhau, có chút tê dại.

Giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc và âm thanh ồn ào vang vọng xung quanh, trái tim Thẩm Kiều Ngộ chợt hỗn loạn.

Đông, đông, đông...

Nàng chậm rãi siết lấy eo nữ nhân, gắt gao nâng đỡ nàng, đầu ngón tay khẽ run, cả người cứng đờ.

Dường như cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, đối phương bỗng khẽ bật cười.

Tiếng cười kia, khẽ khàng, trầm thấp, quyến rũ đến mức khiến lòng người tê dại.

Ngay sau đó, Thẩm Kiều Ngộ bỗng cảm giác được đối phương nhẹ nhàng cắn môi nàng.

Một chút, khẽ khàng mà mềm mại, cắn rồi lại mơn trớn, kèm theo động tác mút vào dịu dàng.

Hai chiếc mặt nạ chạm sát vào nhau, hơi thở giao hòa, cánh môi khẽ run lên một trận tê dại.

Đây là một cảm giác mà nàng chưa bao giờ trải qua.

Nhịp tim điên cuồng, nụ hôn nóng rực.

Men rượu chi phối lý trí, nàng bắt đầu đáp lại.

Không biết cách hôn, chỉ có thể học theo đối phương, vụng về cắn môi, mút vào, rồi lại mút vào.

Hai đôi môi quấn quýt, rời ra rồi lại lập tức áp sát, khi nhẹ nhàng cắn đối phương, khi say mê dây dưa, hơi thở nóng bỏng hòa quyện, khiến gương mặt sau lớp mặt nạ dần dần đỏ bừng.

Mùi son môi lẫn son kem giao thoa, trộn lẫn, phảng phất như đang hòa tan trong từng cử động.

Thẩm Kiều Ngộ thế nhưng có thể nghe thấy âm thanh ướt át khi môi chạm môi, giữa bầu không khí ồn ào hỗn loạn này.

Ái muội dần dần lan tràn đến cực hạn.

Nữ nhân vòng tay ôm lấy cổ nàng, ngón tay luồn vào mái tóc, siết chặt, hai chân càng quấn chặt lấy eo nàng.

Thẩm Kiều Ngộ mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jean, đứng đến hai chân tê dại, hôn đến mức hơi thở hỗn loạn.

Ở nơi này, không ai để ý đến các nàng.

Không ai biết, trong biển người xô động này, giữa giai điệu DJ cuồng nhiệt, các nàng đang gắt gao ôm nhau, hôn nhau.

Nữ nhân nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ nàng, rồi lại chậm rãi lướt ngón tay dọc theo gương mặt, thật lâu sau mới lưu luyến buông môi nàng ra.

Cặp mắt lam nhạt kia phủ một tầng hơi nước, câu hồn đoạt phách, lại nhẹ nhàng hôn mút môi nàng một chút, như thể chưa đủ thỏa mãn.

Hơi thở nóng rực vẫn đan xen, Thẩm Kiều Ngộ hé mở đôi mắt nhiễm đầy men say, chạm vào ánh nhìn câu nhân kia.

Nữ nhân gợi lên khóe môi, giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng trêu chọc:

"Tiểu muội muội, lần đầu tiên ra ngoài đi? Muốn hay không để tỷ tỷ dạy dỗ cô ~"

...

Tác giả có chuyện nói:

Nhan Thời Khuynh: A, chị dâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro