Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chân mềm

Nhan Thời Khuynh trốn khỏi màn ảnh, lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, hậm hực đáp: "Tôi có thèm sao?"

Nhưng trong mắt nàng vẫn còn ánh nước long lanh, ánh mắt kia như mang theo mị ý, giống như cố ý câu dẫn.

Thẩm Kiều Ngộ lại hoàn toàn không chú ý tới, ngược lại liếc thấy Yến Đường phía sau đang nhanh chóng đuổi theo, vội vàng thúc giục: "Đi mau!"

Nàng túm lấy tay Nhan Thời Khuynh, nhưng vì hai người bị cột chân lại với nhau, chạy trốn cực kỳ gian nan. Đến trước lan can cuối cùng, cả hai rốt cuộc dừng lại.

Nhan Thời Khuynh bực bội giật tay ra, nói: "Em gấp cái gì? Bọn họ nhất thời không đuổi kịp."

Thẩm Kiều Ngộ không có tâm tư đôi co với nàng. Nàng nhìn áo lông trắng trên người đối phương bó sát vòng eo nhỏ nhắn, dứt khoát vươn tay ôm lấy, nhấc bổng lên rồi dùng chân nâng nàng ấy qua lan can.

Lần này, nàng tốt xấu cũng dùng chân đỡ trọn mông đối phương, giọng thúc giục: "Được rồi chứ? Mau qua đi."

"Từ từ, em thấp quá, nâng cao lên một chút!" Nhan Thời Khuynh ôm lấy cổ nàng, thở phì phò, cố gắng nhấc chân vượt qua lan can.

Nhưng đối phương nâng chân quá thấp, nàng căn bản không thể vượt qua được.

Thẩm Kiều Ngộ nhăn mặt: "Chân tôi đã tê rần a, tiểu thư, muốn tôi nâng toàn bộ mông của chị qua thì chắc chắn nâng không cao. Chỉ có thể dùng sức đỉnh một chút mà thôi..."

"Chị chịu khó chịu khó đi, sắp xong rồi."

Nàng thật sự không còn sức, chỉ có thể cố hết sức dồn lực nâng Nhan Thời Khuynh lên. Trong khoảnh khắc đó, đầu gối vô tình đẩy lên vị trí nhạy cảm, lập tức hất nàng lên cao hơn.

Nhan Thời Khuynh lập tức đỏ mặt, vô thức gọi: "Thẩm Kiều Ngộ..."

Thẩm Kiều Ngộ bất đắc dĩ đáp: "Tôi thực sự hết cách, mau qua đi, bọn họ sắp đuổi kịp rồi!"

Nhan Thời Khuynh: "......"

Nàng cắn răng nhịn xuống, chân run rẩy vượt qua lan can, đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải chỉ có mười cái lan can, nàng e rằng quần jean đã bị ướt sũng nước rồi, không khác gì đến kỳ nguyệt sự, mà còn rất nhiều nữa.

Cũng may quần là màu tối, không ai phát hiện.

Nàng đưa tay tiếp Thẩm Kiều Ngộ, hai chân khép lại có chút khó chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở dốc liên tục.

Thẩm Kiều Ngộ nhìn nàng một cái, buột miệng hỏi: "Chị còn nóng sao? Nếu không thì cởi áo lông ra đi?"

Nghe xong câu này, Nhan Thời Khuynh tức muốn ói máu, hung hăng trừng nàng: "Em chỉ biết nóng nóng nóng, cởi cởi cởi! Tôi chịu hết nổi rồi!!!"

Thẩm Kiều Ngộ chẳng buồn chấp nhặt với nàng.

Đến mức vậy luôn? Chẳng qua chỉ dùng đầu gối nâng nàng mười lần mà thôi, có cần phải đau đến thế không?

Hơn nữa, nàng còn chưa than phiền về việc Nhan Thời Khuynh nặng đâu, lại còn đứng gần như vậy. Nếu Thanh Nịnh hiểu lầm thì không hay...

Nghĩ vậy, nàng liền nhanh chóng đi về phía trước, tiện tay kéo đối phương theo: "Nhanh lên, qua cửa thứ hai sớm một chút, tôi còn vội thi đấu xong để nói chuyện với bạn gái."

Nhan Thời Khuynh: "......"

Phiền muốn chết!!!

Hai người vừa lôi lôi kéo kéo vừa tiến đến cửa thứ hai.

Trước mắt, vòng thi đấu tiếp theo lại là một trò chơi nhỏ. Trên thẻ bài có ghi quy tắc:

Không được dùng tay hay cánh tay, hai người phải hợp lực vận chuyển mười quả bóng nước đến đích. Chuyển xong coi như vượt qua cửa thứ hai.

Mấu chốt là, trên mặt đất lại trải đầy những tấm thảm gai đủ loại màu sắc, có nghĩa là hai người còn phải cởi giày, chịu đựng cơn đau từ thảm gai khi di chuyển.

Nhan Thời Khuynh cảm thấy chân mình sắp nhũn ra.

Thẩm Kiều Ngộ thì vẫn kéo tay nàng, thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, Yến Đường bọn họ đã đến cái lan can thứ tám rồi!"

"Chân tôi mềm!" Nhan Thời Khuynh khổ sở nói: "Nếu không phải chân bị trói, không có em bế, tôi liền không đi!"

Thẩm Kiều Ngộ bật cười, nghiêng đầu nhìn nàng: "Chị nghĩ tôi sẽ bế chị?"

"Em không bế, tôi liền nằm xuống, không đi nữa!"

...

Đúng lúc hai người còn đang giằng co, phòng phát sóng trực tiếp lại vô cùng náo nhiệt.

Màn hình chia thành ba khung hình nhỏ, hiển thị tình huống của cả ba đội thi. Vì không có âm thanh, khán giả chỉ có thể thông qua hành động của các nàng mà phán đoán tình huống.

Trong ba đội, chỉ có tổ của hai người là vượt chướng ngại vật nhanh nhất và trơn tru nhất. Các fan mắt thấy Nhan Thời Khuynh mệt đến thở hổn hển, cả khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng còn vấp té một lần, khiến họ đồng loạt kêu than đau lòng.

Hiện tại lại nhìn thấy thảm gai cùng bong bóng nước, bọn họ càng cảm thấy phẫn nộ!

【Đây là đang đi nghỉ dưỡng à? Vì sao lại hành hạ bảo bối nhà chúng ta như thế này?!】
【Trời ạ, lúc nãy thấy Thời Khuynh té xuống, tim ta như muốn vỡ nát! Có phải nàng khóc rồi không?】
【Chắc là vậy... Nhưng mà Thời Khuynh rõ ràng đã chịu biết bao khổ cực khi quay phim cũng chưa từng rơi nước mắt, lần này rốt cuộc là làm sao vậy?】
【Ta mặc kệ, tổ đạo diễn thật quá đáng!】
【Cũng may Thẩm Kiều Ngộ còn đáng tin, sức lực cũng lớn, cứ thế mà bế bổng Thời Khuynh lên.】
【Các tỷ muội ơi, hai người họ thực sự rất thân nhau, không hổ là thanh mai trúc mã!】
【Lần sau mà còn có người nói Thẩm Kiều Ngộ là kẻ thứ ba, ta nhất định sẽ bênh vực nàng!】
【Trời ơi, Thẩm Kiều Ngộ thông minh quá!】
【Hu hu hu, ta cũng muốn ôm Thời Khuynh một cái!】

...

Lúc này, hai người đã cởi giày giẫm lên thảm gai.

Nhan Thời Khuynh mang tất trắng, đau đến mức ngón chân co quắp cả lại, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

Thẩm Kiều Ngộ thì đã dùng đùi kẹp mấy quả bong bóng nước.

Những quả bóng nước này to cỡ lòng bàn tay.

Nàng quay sang nói với Nhan Thời Khuynh: "Chúng ta cứ đi như cua là được, chỉ cần hai ba lần là có thể vận chuyển xong."

Nhan Thời Khuynh lúc này đã chẳng còn sức mà giận dỗi nữa, chỉ rũ mắt, giọng nói có chút mềm mại:

"Có muốn ôm không? Không ôm thì sẽ rớt~"

Thẩm Kiều Ngộ: "......"

Cái này... đúng là một vấn đề.

Nhưng không sao, giữa hai người vẫn còn một quả khí cầu làm ngăn cách.

Do dự một lúc, nàng lại cầm một quả khí cầu đưa cho Nhan Thời Khuynh, rồi nói: "Chị cắn đi, chúng ta còn có thể mỗi người cắn một cái."

Nhan Thời Khuynh ngớ ra: "Hả?"

Thẩm Kiều Ngộ liền giải thích: "Chị cắn vào chỗ thắt của khí cầu, nhẹ thôi, đừng cắn bể."

Nhan Thời Khuynh: "......"

Cần thiết phải liều mạng như vậy sao?!

Nàng trừng mắt lườm đối phương một cái, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng, cắn lấy phần thắt của khí cầu.

Thẩm Kiều Ngộ vừa buông tay, quả khí cầu liền trượt xuống, khiến Nhan Thời Khuynh phải cúi đầu theo, sợ nó bị rơi xuống đất.

Nhìn thấy bộ dạng luống cuống của nàng, Thẩm Kiều Ngộ không nhịn được mà bật cười.

Kết quả liền bị Nhan Thời Khuynh hung hăng trừng một cái.

Nàng vội vàng thu lại biểu cảm, thấp giọng dặn dò: "Cố gắng ôm chặt một chút, nhưng đừng có bóp nổ khí cầu."

Vừa nói, nàng vừa tự mình ngậm lấy một quả khí cầu khác, đồng thời vươn tay nắm chặt phần eo áo lông của Nhan Thời Khuynh.

Khác với Thẩm Kiều Ngộ, Nhan Thời Khuynh trực tiếp ôm lấy eo nàng.

Tình huống hiện tại thực sự có chút... xấu hổ.

Thẩm Kiều Ngộ nhét bốn quả khí cầu giữa hai người, ngay bên dưới ngực. Nhưng chỉ cần vừa nhúc nhích, hai người liền phải ôm chặt nhau hơn để tránh làm rơi khí cầu.

Hơn nữa... ngực của Nhan Thời Khuynh còn lớn hơn khí cầu, cho nên nàng chỉ có thể ép khí cầu bẹp xuống một chút để đảm bảo nó không bị rơi.

Nhận ra điều này, Thẩm Kiều Ngộ cảm thấy không ổn chút nào.

Nếu để Thanh Nịnh nhìn thấy, có khi còn bị hiểu lầm mất?!

Còn chưa kịp suy nghĩ xong, nàng bất cẩn cắn bể khí cầu trong miệng.

Nước bên trong tức khắc vỡ tung, tràn thẳng xuống trước ngực hai người.

Làn nước lạnh buốt khiến quần áo trước ngực cả hai đều ướt sũng.

Nhan Thời Khuynh á khẩu, không nói nổi lời nào, chỉ có thể hung hăng trừng nàng, cả người khẽ run lên- là lạnh!

Sao lại thảm như vậy a!

Thẩm Kiều Ngộ tựa hồ nhìn thấu ánh mắt của nàng. Tuy rằng có hơi bất mãn, nhưng chuyện này xác thực là lỗi của nàng, vì thế thành khẩn xin lỗi:

"Tôi sai. Còn năm cái nữa, lần này tôi sẽ không nghĩ lung tung, chuyên tâm làm trò chơi."

Bằng không thật sự sẽ bị cảm lạnh mất, trời lạnh như thế này mà!

Nàng buông tay khỏi áo lông của đối phương, ngược lại trực tiếp ôm lấy eo nàng ấy, sau đó một lòng một dạ dắt nàng đi về phía trước.

Vừa đi, nàng vừa nói:

"Chị đặt khí cầu lên ngực tôi đi, như vậy sẽ không dễ bị cắn hỏng."

Nhan Thời Khuynh nghe lời làm theo. Nhưng làm vậy thì nàng phải hơi cúi đầu, còn Thẩm Kiều Ngộ lại phải hơi ngẩng lên. Hậu quả là cằm của Thẩm Kiều Ngộ cứ chọc vào trán nàng hết lần này đến lần khác.

Mặt nàng ngày càng đỏ.

Hai người giống như hai con cua, dán sát vào nhau không thể tách rời, lại còn phải ôm chặt để giữ khí cầu. Quần áo trước ngực cả hai đều ướt, dán vào nhau lành lạnh.

Theo từng bước di chuyển, hô hấp của hai người cũng ngày càng gấp gáp, ngực phập phồng theo từng nhịp. Phảng phất như có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương.

Trong mắt Nhan Thời Khuynh dần dần phủ một tầng sương mờ, chân giẫm lên thảm gai đau đến run rẩy, cả người cũng mềm nhũn.

Bị hơi thở bá đạo của đối phương bao phủ, lại bị thân thể mềm mại của nàng ôm lấy, Nhan Thời Khuynh càng lúc càng nóng, không ngừng nuốt nước bọt, hơi thở cũng dần trở nên rối loạn.

Thẩm Kiều Ngộ chú ý tới nàng có chút khác thường, nhíu mày hỏi:

"Chị đi không nổi sao?"

Trước mắt Nhan Thời Khuynh là xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ trắng nõn của nàng.

Làn da bạch lãnh còn đọng vài giọt nước li ti.

Mặt nàng càng đỏ hơn, trong lòng bỗng dưng rất muốn cắn một cái, nhưng cuối cùng chỉ buông lỏng miệng, để mặc quả khí cầu trượt xuống giữa hai người.

Nàng ách giọng nói:

"Chân đau, chân mềm, cả người đều nhũn ra... khí cầu cũng cắn không nổi nữa... Em cắn đi."

Thẩm Kiều Ngộ: "......"

_____

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thẩm Kiều Ngộ: Kiều khí!

Nhan Thời Khuynh: Hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro