Chương 60 hạ 51. 50. 49. 48. 4.4
Con heo kia bị đánh thành bọt máu, chết rồi.
Mấy chữ này nhẹ nhàng rơi vào trong tai Thư Đường, bão cát tàn sát bữa bãi, thổi nàng có chút đau rát.
Nàng cầm tay Xích Diễm nắm thật chặt, thẳng đến khi Xích Diễm kêu to lên: "Đau quá đau a.", nàng mới ý thức được mình đang sơ ý, liền buông lỏng tay ra.
Xích Diễm dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nó hừ hừ lầm bầm nói: "Tuy là kết quả của con heo kia thảm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng mạnh hơn ta, bị nhốt ở trong Man Hoang này vĩnh viễn không có ngày thoát thân, còn không bằng bị đánh chết đi."
Thư Đường hoảng hốt nói: "Vậy tại sao ngươi còn có cái chấp niệm tiếp tục sống trong này?"
"Có thể là trong lòng ta còn có thứ lưu luyến a!" Xích Diễm nói nghiêm chỉnh, "Bất quá, người với súc vật bị thần chết giết cũng không có luân hồi, thật bất công, ta so với con heo kia cũng tốt hơn chút. Chẳng biết tại sao, nó bị Thiên Luân tự tay giết chết, cho nên nó sẽ không còn có thể luân hồi nữa."
Thư Đường tâm loạn như ma, rõ ràng con heo Xích Diễm nói tới đây là của mấy vạn năm trước, nàng luôn là nhịn không được đem mình nhập vào trong đó. Lẽ nào, đây chính là tính cộng đồng của giống loài?
Nàng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, Xích Diễm cũng đã đến mục đích, hạ xuống chỗ cát trước hang động, ở bên ngoài thì che phủ một tầng kết giới.
"Ngươi trước ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta lập tức quay lại." Xích Diễm vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu Thư Đường, móng vuốt cong như lưỡi câu không cẩn thận móc xuống mấy sợi tóc dài, vội vàng làm bộ như người không có sao rồi chạy.
Thư Đường dở khóc dở cười, chải kỹ tóc lại lần nữa, ngồi trong động cát chờ Xích Diễm.
Một lát sau, Xích Diễm kéo một bộ hài cốt trở về động cát, Thư Đường đầu tiên là bị làm sợ hết hồn, ngay sau đó liền nhìn ra, trên khối thi thể này mặc chính là quần áo của Nguyên Quy phái.
"Đây là Nguyên Hải?" Nàng do dự tiến lên, trong lòng buồn bực đau.
Xích Diễm lên tiếng, đem thân thể của hắn đẩy về phía trước một cái, "Ta biết lần này ngươi tới là vì việc này, cũng may lúc đó ta bảo vệ hắn toàn thây."
Thư Đường ngẩn ra, "Có người muốn hủy thi thể hắn?"
"Đúng, hơn nữa tên nhân loại này chính là người hãm hại ngươi." Xích Diễm nói.
"Sao ngươi biết có người hãm hại ta?" Thư Đường kỳ quái hỏi.
Xích Diễm hừ một tiếng, có chút ra vẻ nói: "Mấy hôm trước có người vào man hoang rồi nói chuyện của ngươi, nhưng mà bọn hắn đã bị ta dạy dỗ rồi."
Thư Đường trầm mặc cười, quyết định quay lại vấn đề chính: "Khi đó đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Xích Diễm đem thi thể Nguyên Hải đặt ở bên cạnh, liền cùng nàng nói từ đầu đến cuối. Thì ra, ngày đó, ngay lúc Thư Đường rời đi, đoàn người Nguyên Quy phái liền liên tiếp bị thú hồn công kích. Thế nhưng, đang lúc bọn hắn hợp tác công kích, Nguyên Hải đột nhiên ngã xuống đất chết, không bao lâu, lại hóa thành cái xác không hồn, trên người tràn đầy ma khí.
Trưởng lão muốn giết hắn, Nguyên Hương ngăn cản hắn, cũng là gây đại họa. Ngay sau đó, công lực của Nguyên Hải tăng lên gấp bội, rất tàn bạo mà giết chết mọi người ngoại trừ Nguyên Hương. Đang lúc khi hắn muốn giết Nguyên Hương, vừa may Xích Diễm cùng sư đồ Phù Ngọc chia tay trở về, nhìn thấy một màn này, lập tức ra tay cứu giúp.
Thế nhưng, không đợi Xích Diễm dặn nàng vài câu, thì Nguyên Hương đã thất kinh* chạy ra khỏi man hoang, chỉ để lại một Nguyên Hải đang cười quỷ dị.
*Thất kinh: hoảng hốt lo sợ.
Ở trên người hắn Xích Diễm cảm giác được khí tức quen thuộc, đắn đó sau đó thay hắn xua đuổi ma khí. Nhưng mà, ma khí tách rời khỏi cơ thể, hắn lập tức chết đi, ma ấn trên người hắn tăng vọt, mắt thấy ma ấn này muốn đem cái thi thể này biến thành một mảnh bụi cát, Xích Diễm lại thay hắn rút ma khí, dù sao cũng bảo vệ thi thể của hắn.
Hắn làm những thứ này, nói cho cùng bất quá cũng vì chờ Thư Đường quay lại kiểm tra rõ ràng. Thư Đường trong lòng cảm động, ngoài miệng lại không nói gì cả, chỉ hỏi: "Khí tức quen thuộc là của ai?"
"Đã nhiều năm như vậy, tên của hắn ta thự sự không nhớ được, chỉ nhớ rõ hắn tự xưng là yêu đạo."
"Yêu đạo là người yêu giới sao?" Thư Đường nhíu mày, nàng cũng không nhớ rõ mình có đắc tội qua nhân vật số một như vậy.
Xích Diễm vẫy vẫy móng vuốt, phủ định nói: "Hắn là loại người nửa yêu nửa ma, không có một cái giới nào thuộc về hắn, ta cho là năm đó hắn cũng đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống." Suy nghĩ một chút, nó lại bổ sung: "Ta nhớ yêu thân của hắn là một con quạ đen."
Quạ đen? Thư Đường nghĩ tới con quạ đen Luân Hồi chân thần nuôi kia, lại nghĩ đến Miêu Tịnh Hạm, mơ hồ cảm thấy trong đó xác thật có liên hệ gì đó.
Sự tình đã dò nghe rõ ràng, Thư Đường lấy ra một cái pháp khí thu giữ vật, đem Nguyên Hải đựng bên trong. Tuy là Xích Diễm còn muốn cùng nàng nghỉ ngơi một hồi, nhưng bận tâm đến chyện nàng ở Nguyên Quy phái, không thể làm gì khác hơn là một đường hộ tống nàng ra khỏi man hoang.
Vừa ra man hoang, Thư Đường đầu tiên là tìm người truyền tin tức cho Thanh Dung phái, để bọn họ đến Nguyên Quy phái một chuyến, sau đó bản thân liền lên đường chạy tới Nguyên Quy phái.
Nguyên Quy phái nằm ở trong Nguyên Quy thành, cùng Thanh Dung thành có chút giống nhau, chỉ là bên ngoài phố so với Thanh Dung thành thì phồn hoa hơn chút. Bất quá bây giờ nàng không có thú vui nhàn nhã đi dạo phố, chỉ vội vội vàng vàng chạy đến Nguyên Quy phái, ở bên ngoài trông coi.
Đợi nàng thấy đoàn người Thanh Dung phái đã đến, nàng mới hiện thân vào Nguyên Quy phái, dưới sự hướng dẫn của đệ tử một đường đi đến chính sảnh, đối mặt với chưởng môn hai phái.
Lúc này, nàng nói không hồi hộp tuyệt đối là giả, dù sao chuyện này xác thực cũng bởi vì nàng mà dựng lên, nàng lại không thể kéo đến yêu đạo xa xôi để giải thích, không thể làm gì khác hơn là hướng mọi người nói: "Thi thể của Nguyên Hải ta đã mang về đây, hắn trúng ma chinh*. Sau đó hắn bị người ta truyền ma khí vào, chết mà hóa ma, lúc này mới có chuyện kế tiếp đó xảy ra."
*ma chinh: rối loạn thần kinh, điên khùng.
Đối với lời giải thích của nàng, chưởng môn Nguyên Quy phái tất nhiên là không tin. Đợi nàng thả thi thể Nguyên Hải ra, hắn lớn tiếng mắng: "Nếu không phải ngươi truyền ma khí vào cho hắn, hắn sao sẽ như thế!"
Nguyên Hương đứng ở bên cạnh chưởng môn, tuy không nói được một lời, nhưng hào quang vẫn như cũ. Chỉ là, trong nháy mắt khi nàng nhìn thấy thi thể Nguyên Hải, khóe mắt vẫn rơi lệ.
Thanh Dun phái từng thấy Phù Ngọc thượng tiên, đối với Thư Đường cũng rất nhiều kiêng kỵ, lại nói thêm, nói cho cùng bọn họ với Thư Đường cũng không có thâm cừu đại hận gì. Nhưng Nguyên Quy phái thì khác, đối với bọn hắn mà nói, Thư Đường làm phái bọn hắn tổn thất nặng nề, lại là hung thủ giết người, không thể tha thứ.
Thư Đường cũng không giận, việc này vốn cùng nàng thoát cũng không thể thoát, yêu đạo mấy nghìn năm cũng chưa từng hiện thế, sẽ không vô duyên vô cớ cùng Nguyên Quy phái kết lên thù, nói cho cùng, vẫn là mình gây họa.
Thế là, nàng hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng giải thích, chợt nghe bên ngoài truyền vào một hồi rối loạn. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử hắc y cẩm phục, thành thật đi tới, nét mắt mang theo tươi cười nói: "Người là ta giết, ma khí là ta truyền vào, không quan hệ gì với nàng."
Lời vừa nói ra, toàn trường náo động. Người Nguyên Quy phái không biết người này, trưởng lão Thanh Dung phái lại biết nàng —— Đây không phải là nữ tử ngày đó cùng đồ đệ thượng tiên cùng nhau xông vào Thanh Dung phái sao?
Miêu Nhu Hạm cười nhạt đi tới, đáy lòng Thư Đường ngầm có chút cảm giác bất thường, quả nhiên, người này tiếp được liền nói: "Trong cơ thể Tiểu Đường có chứa chân thần chi lực, có thú hồn công kích là bình thường, nhưng trưởng lão các ngươi lại bất kinh với nàng, ta liền giết Nguyên Hải, mượn tay hắn giúp Tiểu Đường thở một hơi." Nàng mặt mày cong cong, "Giải thích như này, chưởng môn có hài lòng?"
Nhưng mà, trên thực tế, chưởng môn và trưởng lão có mặt ở đây cũng không kịp nghe xong giải thích của phần sau. Khi bọn hắn nghe được "Chân thần chi lực" bốn chữ sau, hô hấp đã nặng nề, có vài phần không kiềm chế được.
Chân thần chi lực ở trên người đồ đệ Phù Ngọc thượng tiên! Tin tức này khiến cho mỗi người ở trận này đều vô cùng kích động, ánh mắt nhìn Thư Đường lại càng phát rat ham lam.
Chân thần chi lực, đó là sức mạnh mà mỗi người tu tiên đều vô cùng khát vọng. Chân thần đã diệt, dư uy lại có thể trường tồn vạn năm, cổ sức mạnh này đã không thể cầu lại không thể gặp, không nghĩ tới sẽ bị người hai phái bọn họ gặp?
Mặc dù không biết việc này là thật hay giả, Thư Đường trong lòng đã thầm nói không tốt. Chỉ là, lúc nàng đang muốn ngăn cản Miêu Nhu Hạm, lại nghe phía sau kéo tới một trận chưởng phong. Nàng khó khăn lắm mới tránh thoát một kích này, chợt bị Miêu Nhu Hạm kéo ra phía sau, nghe nàng nói: "Các vị ở đây hẵn đã rõ, chân thần chi lực không phải là chuyện nhỏ..."
Nàng nói còn chưa dứt lời, trưởng lão Nguyên Quy phái đã xuất thủ một lần nữa nói: "Vô luận việc nhỏ hay việc lớn, hôm nay hai người các ngươi đều phải ở chỗ này rồi!"
Con ngươi Thư Đường chợt co rút lại, không thể tin đứng tại chỗ cũ. Bọn họ đúng là muốn ra tay với nàng rồi không? Xuất thủ với Miêu Nhu Hạm là vì báo thù rửa hận, ra tay với mình... Chính là vì chân thần chi lực được bịa chuyện ra sao?
Không nói đến chân thần chi lực không có ở trên người mình, coi như thật ở trên người mình, những người này biết rõ bản thân mình đã vô tội, cũng muốn giết mình?
Giờ khắc này, nàng tựa hồ đã hiểu nguyên nhân những lời nói này của Miêu Nhu Hạm.
Thư Đường trong lòng rét run, mắt thấy mọi người không quan tâm đến cái gì là rụt rè liêm sỉ, lúc nhao nhao ra tay với mình, lại nghe Miêu Nhu Hạm nói tiếp: "Chân thần chi lực không phải là chuyện nhỏ, nói cách khác, người biết được nó tồn tại..." Khóe miệng nàng kéo ra một độ cong, hai tay đột nhiên xuất tiên lực, "Cũng không thể sống nữa rồi."
-----
Đã có chương mới rồi đây, lâu quá mới ra được chương a ~ Bên BGT mình đã ra chương mới rồi nhé, rất hay luôn, Phù Ngọc siêu đáng yêu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro