Chương 56 hạ 51. 50. 49. 48. 4.4
Cùng sư phụ ngọt ngọt mật mật qua một ngày, rốt cục Thư Đường cũng nghênh đón được thời khắc mình chờ đợi đã lâu. Thừa dịp sư phụ đi làm cơm, nàng trong phòng đi lòng vòng lay quay, trong lòng vô cùng khẩn trương. Vòng vo một hồi lâu, nàng mới đứng vững ở bên cạnh bàn, lẩm nhẩm pháp quyết, thấp thỏm hóa thành hình dáng thiếu nữ.
Khi Phù Ngọc bưng thức ăn trở về, nhìn thấy chính là đồ đệ nhà nàng đang thẹn thùng đứng ngay cửa, làm bộ nghênh tiếp nhìn mình, thực ra là đang bày ra dáng dấp mới của nó.
Thiếu nữ trước mắt duyên dáng yêu kiều, nét mặt không phải thi mét phân đại, nhưng da trắng nõn nà, một đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ, lại mang nhè nhẹ mị ý, trên môi như có điểm son. Một trương khuôn mặt dễ nhìn như vậy, từ trước đến giờ không có chút rung động nào như Phù Ngọc thượng tiên cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần, chỉ vì người nọ là đồ nhi của nàng.
Thư Đường khẽ cắn hàm răng, đứng ở cửa chờ sư phụ nói, thế nhưng sư phụ vẫn nhìn mình, thấy hai gò má nàng ửng đỏ, lúng túng không thôi.
Chờ Phù Ngọc nhìn đủ rồi, nàng mới cong khóe môi lên, ôn nhu cười nói: "Hảo một cái tiếu sanh* tiểu cô nương."
*Tiếu sanh: Tiếu: thanh tú, xinh đẹp; Sanh: sinh, sinh ra; sinh ra xinh đẹp.
Thư Đường: "..."
Chờ đã! Có phải là nàng nghênh tiếp không đúng tư thế hay không! Vì sao lúc sư phụ nói chuyện rõ ràng ôn nhu như vậy, nói ra lại như là đang nhạo báng mình!
Mặt Thư Đường càng trở nên đỏ hơn, ho khan hai tiếng xong, lúng túng nói: "Cảm ơn sư phụ khen ngợi."
Phù Ngọc lại ôn nhu cười, bưng mỹ vị đi vào, mà Thư Đường vẫn đứng ở cửa.
Không phải nàng không muốn đi tới, mà là bởi vì... Bởi vì hai chân nàng như nhũn ra, có chút nhúc nhích không được!
Thư Đường đã từng tưởng tượng qua lấy dáng dấp sau khi trưởng thành của nàng cùng sư phụ ở chung, nhưng cho dù nàng nghĩ như thế nào, đều không nghĩ đến những việc mình từng thật sự trải qua, sẽ phạm vào kinh sợ như vậy. Nàng rất nhiều lần tự nói với lòng mình, muốn cùng bình thường giống nhau, không thể có chút biến hóa. Nhưng vừa nhìn thấy sư phụ, nàng liền đem những thứ này đều quên sạch sẽ, đầy đầu óc đều là khẩn trương.
Trưởng thành thì không còn là con nít, có một số việc cũng sẽ trở nên giống nhau. Nàng không dám đi tới bên cạnh sư phụ, nàng sợ sau khi trưởng thành mình không thể cùng sư phụ bình thường nói chuyện với nhau, càng sợ nàng để lộ tâm ý, khiến sư phụ chán ghét...
"Hoa Hoa, sao con không tới?"
Bên kia Phù Ngọc đã bày xong đồ ăn, chậm chạp không thấy Thư Đường nhúc nhích, vừa quay đầu lại, lại chỉ thấy một khuôn mặt bỏ bừng. Nàng đi đến cạnh đồ nhi, đưa tay kéo cổ tay trắng nõn của đối phương, sau đó nhẹ nhàng bắt mạch, lại kỳ quái nói: "Thân thể không sao, sao lại nóng rồi? Sao mặt đỏ như vậy?"
Thư Đường nhìn thẳng sư phụ, thấy sự lo lắng trong mắt sư phụ, không nói hai lời mà... Biến thành Tiểu Trư lại.
Nàng rất vô sỉ mà ôm tay sư phụ vì mình bắt mạch, vừa lay động, vừa nói: "Sư phụ, ta có chút không quen..."
Phù Ngọc nhìn Tiểu Trư đang xách trong tay, hồi lâu, khóe môi dương lên, thản nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này gần như làm chói mắt Thư Đường, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa từ trong tay sư phụ té xuống, cũng may sư phụ nhanh tay, nắm cái móng nhỏ của nàng lại.
Vì vậy, bữa cơm này, Thư Đường sống chết không chịu hóa về hình người, kiên quyết giữ vững hình thú để ăn uống xong. Phù Ngọc sợ nàng nghĩ nhiều, lúc ăn cơm nhiều lần nhấn mạnh hình dáng đồ đệ nhà mình lớn lên đẹp, không ngờ, đồ nhi của nàng hình như lại không dám hóa thành hình người nữa rồi.
Chuyện gì xảy ra thế này, trước kia Hoa Hoa mong đợi hóa thành hình dáng con người như vậy, bây giờ sao lại sợ hãi chứ?
Phù Ngọc thượng tiên cảm thấy, chắc nàng cần phải cùng Lư Hoa thỉnh giáo một phen rồi.
Bất quá, trước mắt hiển nhiên có thứ so với chuyện thỉnh giáo càng quan trọng hơn, đợi Thư Đường ăn xong, rốt cuộc Phù Ngọc cũng đem cân nhắc mấy ngày qua nói cho nàng nghe: "Hoa Hoa, con ở nhân gian tu hành con dư lại hai tháng, lúc trước con nói muốn đến nhân gian một chuyến, thì ở trong hai tháng này đi làm chuyện của con đi."
Mặc dù Thư Đường muốn đến nhân gian, nhưng nàng càng không bỏ được sư phụ. Lần trước giận dỗi trực tiếp hạ giới, lần này nàng nhất định phải đem chuyện muốn hỏi hỏi ra: "Sư phụ không cùng ta cùng đi sao?"
Nhớ đến lần trước mình len lén đi theo đồ đệ hạ giới, Phù Ngọc chợt thấy lúng túng, ho khan một tiếng sau một tay vuốt ve cái ly trên bàn, nói: "Lần này sư phụ ở tiên giới tu dưỡng, cho nên không theo ngươi hạ giới được."
Tuy là trong dự liệu, Thư Đường vẫn có mấy phần mất mác. Tai nhỏ trên đầu nàng mềm nhũn rũ xuống, cái đuôi non mềm được thước cũng theo đó rũ xuống, ỉu xìu nói: "Sư phụ tu dưỡng tốt, mấy ngày này cơ thể người mệt mỏi, quả thực là không thể lại theo đồ nhi hạ giới rồi."
Phù Ngọc lại ho khan một tiếng, lên tiếng đáp: "Ừ."
Lần này, Phù Ngọc thậm chí còn không có đưa nàng đến cửa ra, Thư Đường trong lòng vừa ê ẩm, vừa đau lòng sư phụ. Mấy ngày tới này, sư phụ vốn cũng không khỏe mạnh lắm cả người giống như lại bởi vì mình phá cảnh mà trở nên yếu ớt, cho nên, lần này hạ giới, tuyệt không thể gây họa thêm cho sư phụ nữa.
Sau khi hóa thành hình người, Thư Đường trực tiếp vào trong mây, chạy đến Thanh Dung thành. Vào thành xong nàng đi đến mấy tiệm nữ trang trước, chọn cho sư phụ một chiếc vòng xinh đẹp, nhưng mà nàng nhìn chung quanh cũng không tìm được cái có thể xứng với sư phụ, trong lòng không khỏi có chút phiền não.
Chờ khi nàng đi tới nơi tán tiên tụ tập, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc vòng đẹp mắt. Toàn bộ cái vòng hoàn toàn do bạc làm thành, xinh xắn tinh xảo, phía trên có khắc đóa hoa phù dung* sinh đẹp, còn khảm viên tinh thạch màu xanh nhạt. Chỉ vừa chạm vào, Thư Đường liền cảm thấy trong tinh thạch ẩn chứa sức mạnh ôn hòa, ánh mắt không nhịn được lóe sáng lên.
Bán chiếc vòng chính là một tán tiên bày sạp, thấy khách tới, liền lười biếng nói: "Chiếc vòng này chỉ có thể dùng pháp thuật hệ thổ đổi."
Thư Đường kỳ quái nói: "Không thể dùng bạc mua sao?"
"Chiếc vòng này khảm tinh thạch có thể bồi dưỡng ba hồn bảy vía, có thể bảo vệ linh thức, ngươi cảm thấy nó có thể sử dụng ngân lượng để trao đổi?" Dứt lời, tán tiên kia nhẹ xích một tiếng, rất là khinh thường.
Thư Đường nghĩ đến mình học qua những thứ pháp thuật thổ hệ kia, cũng không biết cái nào hiếm lạ, cứ lựa ra hai cái học rất khó khăn, nói: "Hai pháp thuật này có thể được?"
Nghe nàng nói xong, thái độ lười biếng của tán tiên nhất thời xoay chuyển lại, người vốn đang nằm dưới đất cũng ngồi dậy, "Ngươi mới vừa nói pháp thuật, nếu ta đều muốn, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Lòng tham của ngươi không ngờ lại lớn vậy, ta chỉ có thể dạy ngươi một cái." Thư Đường thái độ cương quyết, hiển nhiên là không chịu thua thiệt.
"Chúng ta có thể làm thêm một cái giao dịch, ngươi dạy ta hai cái pháp thuật này, ta không chỉ bán ngươi chiếc vòng này, còn có thể nói cho ngươi hai chuyện."
Chiếc vòng này khắc sâu vào lòng Thư Đường, xinh đẹp không nói, còn có thể bồi dưỡng thân thể sư phụ. Nhưng chỉ cần không đối mặt với sư phụ, nàng cũng không phải cái người ngu xuẩn gì, lập tức nói: "Ta muốn nói chuyện, ngộ nhỡ ngươi không muốn nói làm thế nào?"
Bị nàng chất vấn như vậy, tán tiên kia cũng không tức giận, chỉ thần bí hạ thấp giọng chậm rãi nói: "Chuyện ngươi muốn hỏi, ta nhất định đều biết."
Vài lời editor: Ai yêu thích Thư Đường thì vào BGT đăng ký thành viên đọc truyện đi a ~ Đại gia vào ủng hộ đê, đại gia ủng hộ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro