Chương 50 hạ 49. 48. 4.4
Nhìn thấy Phù Ngọc đến, Xích Diễm một hồi chột dạ. Người ta đem đồ đệ để lại cho mình chiếu cố, kết quả... Nó đem đồ đệ người ta chiếu cố thành như vậy, có thể không chột dạ sao?
Nhưng luôn luôn bao che khuyết điểm Phù Ngọc thượng tiên sau khi nhìn ra vấn đề trên người đồ đệ, trước tiên nhưng lại đối hướng nó nói cám ơn, "Cảm ơn ngươi cứu đồ nhi ta." Nói xong, liền xoay người vội vã rời đi, thẳng đến cửa ra, chỉ để lại Xích Diễm ở phía sau kêu la, "Nói xong để nàng bồi ta chứ! Phù Ngọc ngươi tại sao lại không giữ chữ tín."
Song Phù Ngọc cũng không nghe được những thứ này. Mới vừa rồi nàng vừa ra Man Hoang, liền cảm nhận được Thư Đường gặp nguy hiểm. cho là nàng xảy ra điều bất trắc, lúc này mới vội vội vàng vàng phá trận tới. May mà Xích Diễm vẫn còn đáng tin, tuy đồ nhi bị thương, nhưng thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại.
Phù Ngọc một mặt hướng ra phía ngoài đi nhanh ra, một mặt nghĩ, Thư Đường bị thương không nặng, nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại chính là bởi vì nàng sử dụng thao thiết pháp thuật, do đó làm cho cơ thể quay vòng không ra, trong lúc nhất thời lâm vào trong vô hạn đói khát. Có điều, cái này cũng không quá vội, đợi các nàng ra Man Hoang, nàng mang Hoa Hoa đi tìm tiệm cơm ăn xong một bữa, hẳn sẽ khôi phục lại.
Thư Đường đã lâu rồi không có vùi ở trong lòng sư phụ, tuy lúc này trong bụng đau đớn không chịu nổi, trong lòng vẫn bốc lên nhè nhẹ ngọt ngào, Quần áo sư phụ có chút hỗn độn, hiển nhiên là vội vội vàng vàng chạy tới, quan trọng nhất là, hiện tại nàng được sư phụ ôm rất chặt, đủ có thể thấy lo lắng sư phụ đối với mình.
Bỗng nhiên Thư Đường nghĩ đến, lần trước ở trên biển nhìn thấy sư phụ, rõ ràng lúc trước cho là mình không có loại kỹ năng làm nũng này, nhưng vừa thấy sư phụ, chính mình liền đối nàng hảo hảo làm nũng một trận. Lần này cũng như vậy, trước khi sư phụ đuổi tới, nàng sợ mình hóa thành hình dáng thú sẽ dẫn đến sư phụ ghét bỏ, trong lòng vì vậy mà tâm thần bất định lo lắng. Nhưng, một khắc kia khi sư phụ ôm lấy mình, nàng liền hiểu được, chính mình đã từng miên man suy nghĩ, ở sau khi nhìn thấy sư phụ đều đã hóa thành hư không.
Nghĩ đến lúc mình ở tiên giới cố ý tránh né sư phụ, Thư Đường nhịn không được một hồi đỏ mặt. Cũng đúng, vì sao nàng phải cố ý trốn tránh những thứ này chứ? Loại chuyện tu tiên này, không phải là chú ý thuận theo tự nhiên sao? Nếu mình quá mức tận lực, vậy thật coi là có chấp niệm.
Nghĩ thông suốt hết thảy Thư Đường nén chịu con tim như đau đớn, nỗ lực tiếp tục hướng trong lòng sư phụ dùng sức chui chui.
Thời gian nàng hóa thành hình thú không nhiều lắm, nhưng có cơ hội được sư phụ ôm vào trong ngực cơ hội càng không nhiều lắm, nhất định phải nắm lấy thời cơ!
Phù Ngọc lại không biết trong lòng đồ đệ nghĩ những thứ này, chỉ cho là miệng vết thương và tính khí nàng phát đau, thân mình không thoải mái. Đưa tay sờ sờ đầu đồ nhi, nàng tận lực ôn nhu nói: "Hoa Hoa, chúng ta về tiên giới nghỉ ngơi và hồi phục một hồi trước được không? Đợi thân thể ngươi hồi phục tốt, ngươi xuống hạ giới rèn luyện lần nữa."
Biết sư phụ lo lắng cho mình, Thư Đường cũng không muốn tiếp tục chí khí hư vô mờ mịt, mở miệng hừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Phù Ngọc lại sờ đầu của nàng, trong miệng đọc pháp quyết, một người một heo nhất thời biến mất ở chỗ cửa ra Man Hoang.
Nhưng lúc này trong Man Hoang, cũng nổi lên phong ba mới.
Nguyên Quy phái một đội ở sau khi Thư Đường rời đi, tiến hành tranh chấp ngắn ngủi, nhưng rất nhanh, bọn họ liền không kịp tranh chấp, ngược lại hết sức chăm chú vây công một thú hồn thích hợp Nguyên Hải.
Lần này bọn họ đến Man Hoang, một là bị phản hồn đan xuất thế kích thích, hai là vì giúp các đệ tử thu thập thú hồn, tăng công lực. Vừa rồi Nguyên Hải chọc phải cái họa nho nhỏ, lúc này ngoan ngoãn thi pháp, cũng không dám sai lầm ra cái gì nữa.
Sư tỷ của hắn tính tình ngay thẳng, làm việc hào phóng, nhưng trên thực tế cũng là một nữ nhân táo bạo. Nếu hắn ra lại sai, Nguyên Hải vô cùng hoài nghi mình sẽ bị sư tỷ ném đến ở chỗ uy thần thú sâu trong Man Hoang.
Thế nhưng, lúc Nguyên Hải đang công kích thú hồn, luôn cảm giác thân thể mình không đúng lắm.
Cái loại không đúng này từ nhỏ bé chậm rãi lớn dần, mãi đến khi hắn cứng còng thân thể, té ngã thật mạnh trên đất, miệng phun máu tươi.
Nguyên Hương thấy sư đệ đột nhiên ngã xuống đất, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó ở trên người sư đề tăng thêm phòng ngự, hướng trưởng lão nói: "Sư phụ! Tiểu Hải xảy ra chuyện rồi!"
Vốn ở bên cạnh chỉ đạo đệ tử thi pháp trưởng lão ánh mắt lẫm liệt, thả người nhảy đến phía trước thú hồn, sau đó nhanh chóng đem nó giết chết, bỏ vào trong túi, xoay người đi tới bên cạnh Nguyên Hải, cúi người bắt mạch đập của hắn.
Đúng lúc này, Nguyên Hải máu tươi đầy mặt đột nhiên đứng dậy, hất trưởng lão đi lảo đảo về phía sau, khuôn mặt lập tức âm u nhìn về phía các sư huynh sư tỷ của hắn.
Trưởng lão thầm nghĩ không tốt, cho rằng thú hồn kia cắn nuốt hồn hắn, vội cuốn tay áo dìa ngược lại, hai tay tóm chặt lấy hai cổ tay hắn, đem chân khí truyền vào. Nhưng chân khí của hắn truyền đến một nửa, trong con ngươi Nguyên Hải đột nhiên chớp hiện một đạo tia chớp nhỏ màu đen, ngay sau đó, hắn chậm rãi nhếch miệng, phát ra từng trận cười âm hiểm.
Một đám đệ tử trong lòng phát lạnh, cảm thấy hắn bị trúng tà, nhưng người tu tiên chỉ có thể tẩu hỏa nhập ma, như thế nào lại trúng tà chứ?
Trưởng lão cũng biết không ổn, lập tức hai mắt trợn tròn, hét lớn một tiếng, giơ tay liền hướng đỉnh đầu Nguyên Hải bổ tới. Nguyên Hương trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên ngăn ở trước người sư đệ, lớn tiếng nói: "Sư phụ! Tiểu Hải chính là thân đồ đệ của ngài!"
"Hắn trúng ma chướng, nếu không giết hắn, chúng ta đều sẽ chết!" Trưởng lão gầm lên một tiếng, kéo Nguyên Hương ra, ngược lại giơ tay đi giết Nguyên Hải, thấy hắn cười càng ngày càng âm lãnh, đồng thời môi hơi co giật.
Người khác không nghe hắn nói cái gì, nhưng trưởng lão kia thì nghe rõ, sắc mặt nhất thời đại biến.
Bão cát thổi qua, máu tươi trên mặt Nguyên Hải dần khô, đọng lại một hình vẽ màu đỏ sậm dữ tợn. Đôi môi hắn dính đầy dịch huyết mở ra đóng lại, trong lời nói ra như mệnh chú từ nơi địa ngục sâu xa truyền đến.
"Không kịp rồi, các ngươi —— Đều phải chết."
= = = =
Bên ngoài Man Hoang, trong thành phồn hoa.
Không ngừng sử dụng thuấn di pháp Phù Ngọc rốt cục đem đồ đệ vào thành trì, mà vừa vào thành, nàng liền thẳng đến khách điếm. Tiểu nhị ngay cửa tiến lên đón, khách khí nói: "Khách quan muốn chọn gì?"
"Tất cả món ăn trong điếm các ngươi có đều mang lên một bàn, lập tức mang đến mười bát cơm."
Tiểu nhị vừa mới chỉ lo đến đón khách, hiện tại bên trong mới nhìn rõ mặt vị khách này, chỉ một thoáng liền ngẩn ngơ. Hắn ở trong thành đây sinh hoạt hơn hai mươi năm, người cũng đã gặp, yêu cũng đã gặp, tiên cũng đã gặp, nhưng chưa từng gặp người có khuôn mặt đẹp như vậy. Phù Ngọc thấy hắn như thế, lông mày nhất thời nhăn lại, không ngừng xoa xoa cái đầu lông xù của Thư Đường và phía sau lưng, đồng thời thúc giục: "Nhanh một chút."
Điếm tiểu nhị lúc này mới hồi phục tinh thần lại, "Ôi" một tiếng đáp lại, bước nhanh chạy đến chỗ chưởng quỹ báo tin.
Phù Ngọc ôm chặc đồ đệ, sau đó ngồi ở góc trong điếm không ngừng trấn an nàng. Vừa vào tiệm cơm, Thư Đường bởi vì mùi đồ ăn trong không khí mà bắt đầu rối loạn bất an, Phù Ngọc không dám hướng nàng thi an định quyết nữa, sợ tổn thương linh căn nàng, chỉ có thể dùng tay nỗ lực trấn an. Thế nhưng, cho dù sư phụ dịu dàng trấn an, vào lúc này, Thư Đường cũng không cách nào hoàn toàn khống chế được hoàn toàn khát vọng đối với đồ ăn. Mắt thấy nàng muốn nhào về phía bàn sát vách, Phù Ngọc vội vàng tóm chặt chân sau nàng, đem nàng kéo trở lại.
Lúc này Thư Đường đã đói bụng đến thần trí không rõ, Phù Ngọc thở dài, tay phải ngưng tụ lại ánh sáng lấp lánh màu vàng ôn hòa, nhẹ nhàng dán trên bụng đồ nhi.
Nồng đậm tiên lực chậm rãi vào cơ thể, một dòng nước ấm chảy vào trong đan điền, khiến cho trong nháy mắt thì dồi dào. Đau đớn trong cơ thể Thư Đường không ngừng được giảm bớt, khát vọng đối với đồ ăn vẫn như cũ, thế nhưng, sức lực ngọc trụy trong linh đài lúc này cũng đang có phản ứng.
Ngọc vỡ gặp phải bản thể, nó tự nhiên sẽ theo bản năng tiến lên hấp thụ. Thư Đường chỉ cảm thấy sức mạnh đến từ sư phụ cực kỳ thoải mái, không tự chủ liền muốn khát cầu nhiều hơn. Bởi vì tiên lực sư phụ truyền vào trong cơ thể nàng cũng đủ nồng đậm, nàng bất tri bất giác biến về hình người lại, mà vô ý thức đem cái trán chạm vào cái trán sư phụ (trán chạm trán).
Phù Ngọc tâm thần hơi hoảng một chút, đang muốn né tránh, nhưng nhìn thấy Thư Đường nhíu chặt lông mày, trong lòng lập tức mềm nhũn, tùy ý nàng đi.
Bản thể ngọc bội và ngọc vỡ trong đó vốn có vô số liên hệ, lần trước mình té xỉu, cũng là đồ nhi dùng cách này đánh thức. Bây giờ cách này mặc dù không thể đánh thức đồ nhi, nhưng dù sao cũng có thể trấn an một hai, Phù Ngọc cũng thuận theo tự nhiên.
Đương sự hai người tuy không cảm giác, nhưng khách ăn cơm bên cạnh quả nhiên là sợ hết hồn. Nữ tử xinh đẹp không gì tả nổi ôm con heo đi tới tiệm cơm, đã làm người khác chú ý rồi, sau đó, con heo này biến thành hình người, rũ hai chân ngồi ở trên người cô nữ tử, càng làm cho người ta nhịn không được suy nghĩ xa xôi. Hiện tại, hai người dĩ nhiên thẳng trán đối nhau... Mấy thương nhân rò rỉ bàn bạc nhìn thẳng tặc lưỡi, nói người trong yêu giới quả thực không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt cũng dám ở bên ngoài thân thiết như vậy.
Chờ khi tiểu nhị kia bưng mười bát cơm tẻ trở về, tự nhiên cũng nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, bát trong khau suýt nữa đập ở trên chân.
Hắn không thể tin nhìn hai người, miệng há hốc —— Vừa nãy con heo mét rưỡi mềm non biến thành hình người còn chưa tính... Hai người này vành tai và tóc mai chạm vào nhau lại là chuyện ra thế nào?
......
Hơi lâu nha mọi người, ai hóng không vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro