Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49 hạ 47 4.4


Xa xa thú hồn tiến tới hung mãnh, trong hô hấp, lộ ra hừng hực liệt diễm. Đưa mắt gần chút, Thư Đường liền biết, vị này hơn phân nửa chính là tới trả thù.

May mà mình và Nguyên Quy phái tách ra, bằng không, thật đúng là liên lụy bọn họ.

Thư Đường vận chân khí khắp người, trên tay tạo thành quang đao, một đao bổ vào trên người thú hồn đã hấp hối, quát lớn: "Nếu ngươi không muốn chết thì mau rời đi." Vừa nói, nàng lại ngưng ra một đạo quang đao, ánh mắt dữ tợn.

Thú hồn kia tất nhiên là nhìn thấu nàng quyết tâm, biết mình nếu dây dưa tiếp nữa nhất định không chiếm được chỗ tốt, lập tức xoay người bỏ chạy, biến mất ở trong bão cát.

Mà lúc này, thú hồn hình thái đã bắt đầu lớn cũng đến trước mặt nàng, phát ra tiếng cười khực khực, "Tiểu cô nương một mình đến Man Hoang, lá gan thật đúng là lớn."

Thư Đường trong lòng thình thịch nhảy, một loại cảm giác giống như đã từng quen biết vọt tới. Nàng cho là mình bị nhiễu loạn tâm thần, nhưng đợi nàng bình ổn tâm thần, nàng mới ý thức được loại cảm giác quen thuộc này đến từ ai.

Thú hồn trước mắt toàn thân hỏa hồng, trên người tràn đầy lệ khí, ở giữa lông mày lại có một chút mờ mịt. Thư Đường thốt ra kêu: "Ngươi là Hỏa Danh?"

"Ngươi biết ta?" Thú hồn kia lượn lờ quanh nàng một vòng, bỗng nhiên hướng sau lưng nàng tập kích, Thư Đường đột nhiên cúi người, sau đó tránh thoát một kích này, ở trước người phủ lên một tầng phòng ngự.

Hỏa Danh là ai, nàng đương nhiên sẽ không biết, nhưng trí nhớ ma thú từng cho mình giao du lại biết.

Hỏa Danh trước mắt chính là ma thú chi hồn, trước khi cùng thần ma đại chiến, nó và ma thú nàng thừa kế trí nhớ là bạn tốt, hai vị thường luôn cùng nhau ngao du lục giới, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, chẳng qua là thế sự biến đổi, hôm nay lấy loại phương thức này lần nữa có liên lạc.

Mờ mịt giữa hai lông mày Hỏa Danh nói rõ nó đã chấp niệm mê mẩn tâm trí, Thư Đường biết lúc này không phải lúc cùng nó kết quan hệ, chỉ đành phải cùng nó đối chiêu.

đối thủ lớn mạnh như vậy, đối với không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiếnThư Đường mà nói, ứng phó thật sự có chút cố hết sức. Ở đối phương đang từng bước ép sát xuống, nàng đã liên tục tháo chạy.

Có điều, tại lúc rơi xuống hạ phong,nàng ngược lại thì nhìn thấu mấy chỗ sơ hở trong công kích của đối phương, suy nghĩ thêm chút thì đã nhanh chóng phản kích, từng chiêu trực kích chỗ sơ hở đối phương để lại, trong lúc nhất thời lại có một hai phần thắng.

Hỏa Danh cười lạnh một tiếng, sau đó nói câu: "Không biết tự lượng sức mình.", ngọn lửa quanh người chợt trở nên càng tăng lên, chợt nhắm về phía chỗ đan điền Thư Đường, muốn hủy đan điền nàng, phá kỳ chân khí. Thư Đường toàn thân chuyển một cái, vội móc pháp khí Lư Hoa thượng tiên cho nàng ra, đem ngăn cản dừng lại.

"Xem ra ngươi vẫn có mấy phần bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không thương huynh đệ của ta."

Thư Đường lấy hai ngón tay chuyển chân khí vào trong pháp khí kia, "Ở trong Man Hoang còn nói tình nghĩa huynh đệ, cũng hiếm thấy." Vừa nói, hai ngón tay nàng dùng sức, lại nói: "Vậy ngươi chính là muốn giết ta, mới chịu bỏ qua?"

Hỏa Danh lại cười lạnh một tiếng, thân hình mơ hồ rõ ràng mấy phần, "Tình nghĩa huynh đệ nhưng thật ra không quan trọng, ta thích chính là mùi thơm trên người ngươi hơn ——." Nó kéo dài tiếng, khặc khặc cười hai tiếng, lần nữa đánh tới.

Mới một vòng công kích so với chiêu thức vừa nãy, thật ác liệt gấp mấy lần. Thư Đường ngay cả sử dụng pháp khí cũng không đỡ được thế công mãnh liệt này, một chút không cẩn thận, liền bị đối phương cắn cánh tay. Nàng đau đớn đến rên lên một tiếng, bất tri bất giác lại dùng hết hỏa hệ pháp thuật của thao thiết, tại lúc chân khí gần sắp hết, dùng hết khí lực, dùng một kích cuối cùng đáp lại.

Bùm!

Trong nháy mắt đó, thiên địa rung chuyển, gió cát mãnh liệt hơn, gần như che lấp hết thảy Man Hoang. Đợi cát bụi tan mất, thì thấy Thư Đường quỳ một gối xuống đất, cánh tay chảy máu như suối, trước người đứng thẳng cả người biến đổi thiến thú hồn.

Hỏa Danh bị thương không nhẹ, nhưng tình trạng hiển nhiên so với Thư Đường tốt hơn nhiều. Nó nói: "Đây là thứ hộ mạng ngươi cuối cùng, trước mắt cũng sử dụng ra, nói vậy không có gì lấy ra xuất thủ, ngoan ngoãn để ta ăn thịt thì tốt."

Lời còn chưa dứt, nó giương miệng to như chậu máu xông về Thư Đường, mắt thấy liền muốn xé thịt trơn mềm nàng ra, một cổ cường lực chợt đem nó ném ra đất.

"Ai?"

"Cút."

Xích Diễm hướng nó ngửa đầu gầm thét, Hỏa Danh hơi do dự, nhưng lúc này cũng không lập tức chạy trốn, mà chỉ nói: "Đã lâu không gặp, ngươi cũng muốn chia một chén canh?"

Trên đất Thư Đường lúc này mới phản ứng được... Chẳng lẽ, trên người mình có mùi thịt heo hấp dẫn nó?

Xích Diễm hừ lạnh một tiếng, nâng một cái chân trước lên, "Nếu ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí."

"Con mồi là ta để mắt tới trước, trong Man Hoang có quy củ tới trước tới sau, ta nghĩ ngươi hiểu." Hỏa Danh trong lòng kiêng kỵ đối phương, tuy không dám cuồng ngôn, nhưng cũng biểu đạt bất mãn.

Nhưng Xích Diễm căn bản không đem nó cảnh báo để ở trong lòng, nói thẳng: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng."

Hỏa Danh oán hận liếc nhìn Thư Đường, nếu không cam lòng, cũng hiểu được thực lực chênh lệch, nó cũng nhận thua bỏ chạy.

Thư Đường thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi lúc đánh nhau, lòng nàng tràn đầy đều là khẩn trương, ngược lại quên mất chỗ tối còn có một Xích Diễm đang bảo vệ nàng. Chờ Hỏa Danh thẳng thừng đi rồi, nàng nhất thời toàn thân mất khí lực, lại cũng không quỳ được nữa, trực tiếp té nhào xuống đất.

"Ngươi đừng cử động, ta chữa thương cho ngươi." Dứt lời, Xích Diễm lè lưỡi liếm liếm cánh tay nàng, ở trên hắc y để lại không ít nước miếng.

Thư Đường nhịn xuống không dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cánh tay của mình, cố gắng đem tầm mắt dời đi chỗ khác.

Có điều, nước miếng Xích Diễm quả thực có chút hiệu dụng, ít nhất là máu đã dừng lại, vết thương cũng không đau đớn khó chịu như vậy nữa. Thư Đường trên đất thở hào hển, bên trong đan điền, thấy trong rỗng tuếch, không khỏi cười khổ.

Nàng chẳng qua chỉ là một người mới vừa có hình thái thú hồn tỷ đấu, thì đã dùng hết chân khí. Mình yếu thành như vậy, phải như thế nào thì mới có thể bảo vệ sư phụ chứ?

Nhưng như đã nói qua, thao thiết hỏa hệ pháp thuật uy lực đích xác mạnh mẽ, sau thật làm nàng lấy làm kinh hãi.

Xích Diễm thấy nàng khôi phục chút, nhún nhún cái mũi ở trên người nàng ngửi một cái, "Sao ta không ngửi ra trên người ngươi có mùi thơm?"

Thư Đường: "...." Đó là bởi vì toàn bộ mùi thịt heo bị nước trong miệng của ngươi dặp lên được không! 

Nhưng Xích Diễm đúng là đưa ra một vấn đề rất quan trọng. Thư Đường cũng có chút buồn bực, nếu như Hỏa Danh không phải bị mùi thịt heo của mình hấp dẫn, như vậy sẽ bị cái gì hấp dẫn chứ? Nó nói trên người mình có mùi thơm, trong mắt chứa đầy khát vọng, rốt cuộc có nghĩa như thế nào?

Thư Đường nghĩ quá nhiều, vừa nãy lại bị chút nội thương, trong lúc nhất thời ói ra một búng máu tươi, sợ đến mức nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Hơn nữa, dù sao nàng cũng đã tiêu hao hết chân khí, dù cho thể chất nàng khá hơn nữa, lúc này cũng có chút không chịu đựng được. Đang buồn bực đau đớn, nàng khó mà chống đỡ thân thể con người, đành phải không tình nguyện hóa về hình dáng Tiểu Trư.

Thư Đường nằm trên đất, tâm hết sức đau, chẳng biết vì sao, thân thể của nàng lớn nhỏ so với lúc vừa mới hóa hình người còn nhỏ hơn một chút.

Tóm lại, thật vất vả thành người, một khi lại nhớ lại hình dáng cánh tay ngắn chân ngắn... Thư Đường lần đầu tiên lãnh hội loại cảm giác đau lòng này, chỉ cảm thấy sinh ra làm heo đều u tối.

Xích Diễm nhìn thấu mất mác của nàng, ở bên cạnh nàng an ủi nói: "Yêu sau khi tu thành người, ở hình người và hình thú đang lúc chuyển hóa chỉ là bình thường, ngươi có cái gì lại uể oải chứ?"

Nó nói có lý, nhưng Thư Đường khó mà nói ra cái loại cảm giác mất mác đó. Ở trong lòng nàng, chỉ có hình người mới có thể xứng với sư phụ, bây giờ mình hóa thành hình heo, sao xứng cùng sư phụ ở chung một chỗ chứ? Tuy nói Miêu Nhu Hạm ở trước mặt nàng thường luôn chuyển hóa hình thái, nhưng chuyện rơi vào trên người mình, tóm lại không thể tiếp thụ.

Xích Diễm liếc nàng một cái, sâu kín thở dài. Thư Đường như vậy, cho dù ở tiên giới, nói ít cũng phải nghỉ ngơi ba ngày nữa mới có thể khôi phục chân khí. Nếu là ở trong Man Hoang này, nàng sợ rằng phải tu dưỡng nửa tháng, mới có thể hóa thành hình người lần nữa.

Suy nghĩ một chút, Xích Diễm nói với nàng: "Lối đánh của ngươi quả thật có chút liều mạng, lần này hao tổn hết chân khí, ít nhất cũng phải dùng thời gian nửa tháng mới có thể khôi phục như cũ, ngươi định làm như thế nào?"

Thư Đường ỉu xìu nằm trên đất, nâng móng trước lên nhìn vết thương hơi có chút dữ tợn, như có người muốn chặt móng heo của nàng xuống nướng ăn. Nàng biết, chỗ đi tốt nhất của mình bây giờ chính là tiên giới, nhưng nàng đâu có mặt mũi trở về tìm sư phụ?

Chẳng qua là, nếu như không trở về tiên giới, nàng còn thật không biết mình còn có thể đi nơi nào.

Thấy nàng mê mang, Xích Diễm thở hổn hển nhiệt khí, vui vẻ điên loạn nói: "Bằng không thì ngươi ở lại Man Hoang, ta mang ngươi trở về ổ tu dưỡng, được không?"

Hiện tại xem ra, mình cũng thật sự không có chỗ đi tốt hơn. Thư Đường nghĩ ngợi chốc lát, liền đáp ứng.

Nhưng Xích Diễm còn chưa mang nàng đến ổ, nàng liền xảy ra biến cố. Một tháng qua, khẩu vị của nàng luôn luôn cực kém, ăn rất ít, Thư Đường vốn tưởng rằng trạng thái này sẽ kéo dài liên tục, nhưng không nghĩ tới, cảm giác đói bụng lại vào lúc này mãnh liệt phát tác.

Trong phút chốc, cơ hỏa ở trong tỳ vị  nàng hừng hực dấy lên, cơ hồ muốn đốt thủng ngũ tạng lục phủ. Thư Đường trên người phát lạnh, dạ dày không ngừng được co quắp, thậm chí toàn bộ tập trung ở dạ dày, ngay cả móng trước bị thương cũng không đoái hoài tới nữa.

Lần đầu tiên Xích Diễm thấy loại chuyện này, lúc này cũng sững sờ, cõng Thư Đường cũng không biết làm sao cho phải. Chờ Thư Đường miễn cưỡng khôi phục thần chí, nàng mới nói: "Đói... Thật đói..."

Nghĩ đến nàng mới vừa rồi thi triển pháp thuật thao thiết, Xích Diễm lập tức hiểu được, nhưng, ở nơi Man Hoang mờ mịt này, đến chỗ nào tìm thức ăn cho nàng?

Lúc hết đường xoay xở, bởi vì lúc trước cảm nhận được Thư Đường bị thương, vội vàng chạy tới thân ảnh màu trắng từ trên trời hạ xuống.

Người đâu, một tay nhanh chóng ôm lấy Tiểu Trư non nớt trên người Xích Diễm lên, giữa hai lông mày tràn đầy đau lòng, một tiếng khẽ gọi cũng mang theo chút giọng run rẩy, Thư Đường nghe được nhất thời ủy khuất.

Phù Ngọc lại bất chấp nhiều như vậy, chỉ đau lòng hỏi: "Hoa Hoa, ngươi làm sao vậy?"


 --- Hết Chương ---


Vài lời của editor: Thành thật chân thành xin lỗi mọi người nhiều lắm. Chuyện đã có chương mới rồi, mọi người đọc rồi hảo hảo tha thứ cho em nó cái nha, cái tội chậm trễ này chắc mãi không sửa được quá!!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro