Chương 38 2.2
Ánh tà dương như con thoi ở mây xanh, xa xa truyền đến nhiều tiếng trống hoàng hôn. Sau khi Thư Đường theo một đám đệ tử đi tới chính sảnh, nhát mắt liền nhìn thấy một người quen, Hồ Cừu.
Lúc trước đệ tử lỗ mãng này ra tay với sư phụ, trêu chọc sư phụ không vui, sau đó đến xin lỗi cũng là một bộ dáng vẻ bất đắc dĩ, Thư Đường chính là nhớ rất rõ. Lúc này thấy hắn đối với mình liên tiếp đánh giá, nàng lòng có chút khó chịu, lẳng lặng lui về phía sau một bước, vừa vặn đứng phía sau một tên đệ tử, chặn lại tầm mắt của hắn.
Ở trên ghế đại trưởng lão nhìn thấy kẻ xâm nhập là hai vị tiểu cô nương xinh đẹp, trong lúc nhất thời cũng cau mày. Hắn quay đầu nhìn va tên đệ tử vừa mới bị đánh một chút, nói: "Các ngươi nhìn, chính là hai người kia đả thương các ngươi?"
Ba tên đệ tử trên mặt hiện ra trắng bệch, hiển nhiên là bị thương tới ngũ tạng lục phủ. Một người trong đó khóe miệng dính máu, ánh mắt dừng lại ở trên người hai vị cô nương hồi lâu, lúc này mới không xác định nói: "Người đả thương chúng ta làm huyễn thuật trên khuôn mặt, đệ tử cũng không xác định..."
Thư Đường hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Đả thương người của các ngươi chính là ta, mấy ngày nay chân khí ta không ổn, chân khí trong cơ thể luôn ở kinh mạch tán loạn. Vừa nãy chính là bởi vì như vậy, hiện tại chân khí đang hỗn loạn, ngộ thương ba vị rồi. Ta ở đây bồi tội với ba vị."
Thấy nàng chủ động thừa nhận, đại trưởng lão chậm rãi gật đầu, đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt nàng, chỉ vào Miêu Nhu Hạm hỏi: "Vậy vị này là một chuyện thế nào."
"Nàng là bạn của ta, chúng ta cãi nhau xích mích, khi một mình ta độc hành gây ra họa, sau đó nàng phát hiện, theo khe hở kết giới tìm tới ta."
Nàng nói không có kẽ hở gì, nhưng Miêu Nhu Hạm ở bên cạnh trước sau không nói lời nào, khó có thể không làm người sinh nghi. Đại trưởng lão quay đầu hỏi nàng nói: "Nàng nói chính là thật?"
"Ta cùng nàng đứng chung một chỗ, đương nhiên cùng nàng là bạn bè, ngươi hỏi ta có thật hay không thật, đúng là câu hỏi phí lời." Miêu Nhu Hạm nhìn hắn, từng chữ từng câu nói.
Đại trưởng lão nhất thời nghẹn lời, hít sâu một hơi, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại là cái miệng lưỡi bén nhọn. Nhìn kỹ nàng một lát, hắn mới tiếp tục nói: "Vậy các ngươi tính xử lý chuyện này thế nào?"
Không đợi Thư Đường nói chuyện, Miêu Nhu Hạm đã giành trước mở miệng nói: "Thân phận đồng bạn ta đây ngươi có biết?"
Nàng cố ý nhấn giọng hai chữ "đồng bạn", Thư Đường tự giác chột dạ, nhưng cũng không thể kìm được nàng lại nói lung tung, gắt gao siết cánh tay Miêu Nhu Hạm, không cho nàng tiếp tục nói.
Đại trưởng lão cau mày đánh giá Thư Đường, "Ngươi là người nào?"
"Ta chỉ đi ngang qua thành này..." Thanh âm giải thích của Thư Đường trong nháy mắt bị dùng lời nói che lại: "Nàng là đồ đệ Phù Ngọc thượng tiên."
Thư Đường một hơi thiếu chút nữa không đi lên, vị này rốt cuộc là muốn làm gì nha!
Mà toàn bộ đám người đều hít vào một ngụm lãnh khí, không thể tin được tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này, chính là đồ đệ Phù Ngọc thượng tiên?!
Đại trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn về phía Thư Đường, nếu như hắn nhớ không lầm, thượng tiên lúc trước quang lâm thì mang đồ đệ, chính là một tiểu trư hơn phân đô đô. Như vậy, vị trước mắt này, đến tột cùng là người giả mạo, hay là đệ tử Phù Ngọc thượng tiên thu nhận khác?
Bất luận hắn nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ đến Thư Đường chính là con heo choai choai đó. Hồ Cừu chính là người thấy con heo, hắn không trầm ổn bằng đại trưởng lão như vậy, cũng không biết tinh tế suy nghĩ, lúc này hỏi: "Ngươi nói nàng là đồ đệ thượng tiên, nhưng có chứng cứ gì?"
Miêu Nhu Hạm khẽ cười, thảnh thơi nói: "Đồ đệ thượng tiên dựa vào cái gì phải hướng về ngươi chứng minh thân phận của mình, đem thân phận báo cho ngươi biết đã là mức độ lớn nhất, tiểu đệ tử, đừng không biết đủ a."
Mắt thấy sắp khơi mào sự cố, Thư Đường vội vội vã vã bụm kín cái miệng Tiểu Miêu rắc rối này, liên tục nói: "Bằng hữu ta đây không biết chừng mực nói chuyện, kính xin trưởng lão chớ trách."
Nàng cũng không phải thật sợ những đệ tử này, cho dù nàng thật rất không thích loại người Hồ Cừu này, nhưng, Thư Đường nàng đại biểu cũng không phải là một mình bản thân nàng, sao có thể làm càn lỗ mãng. Một khi thân phận đồ đệ Phù Ngọc bị bại lộ với người khác, nhất cử nhất động của nàng chính là đại biểu sư phụ của nàng. Cho dù lúc này nàng không muốn bị khinh bỉ, cũng phải bận tâm tới mặt sư phụ, đối với Thanh Dung phái tận lực khách khí.
Sư phụ mình đã đắc tội rất nhiều người, cũng không thể thu một đồ đệ, đồ đệ so với sư phụ càng thêm đắc tội với người nữa?
Trò giỏi hơn thầy, lời này không sai, nhưng dù sao cũng không phải dùng ở nơi này.
Thế nhưng, Thư Đường nói câu này hiển nhiên không có tác dụng gì, đại trưởng lão phất tay áo trở lại chỗ ngồi bên trên, trên mặt đã có chút không thích. Cục diện ở dưới mắt Miêu Nhu Hạm dăm ba câu nhất thời trở nên căng thẳng, Thư Đường phân tích một chút, liền biết hôm nay nhất định phải nói rõ đối với Thanh Dung phái.
Hoặc là bồi thường ba tên đệ tử, nhận cái tội này, hay thừa nhận mình giả mạo đệ tử Phù Ngọc thượng tiên; hoặc là, liền lấy ra chứng cứ xác thực mình là đồ đệ thượng tiên, cùng Thanh Dung phái hảo hảo nói chuyện một chút, ném cho mình sư phụ làm.
Thư Đường trong lòng ai thán, quả nhiên, mỗi lần gặp Miêu Nhu Hạm, nàng đều gặp phải một thân chuyện.
Hai điều khoản được chọn lựa này, cái nào nàng cũng không muốn chọn. Hơn nữa, nếu cẩn thận ngẫm lại lần nữa, cách thứ nhất nhìn như không làm mất mặt sư phụ, nhưng cái gọi là ngày sau còn dài, ai biết đâu một ngày mình lại sẽ lấy thân phận đệ tử Phù Ngọc cùng các vị đang ngồi đây gặp lại chứ? Đến lúc đối mặt, càng khó xử.
Cứ như vậy, bất luận nàng nhận lấy làm cái quyết định gì, đều sẽ làm sư phụ mất mặt. Thư Đường âm thầm cắn răng, sau đó nhìn Tiểu Miêu xúi bậy một mặt nhàn nhã, hiện tại hận không thể đem nàng ném đi.
Một mực nhìn Tiểu Miêu vẻ đầy mặt vô tội này, thật giống như vừa mới khiêu khích những người kia đều không phải xuất phát từ miệng nàng, nhìn đến Thư Đường chết sống tức giận không dâng lên.
Cái gọi là dựa vào mặt sống sót, đại khái chính là như vậy đi.
Suy nghĩ một chút, Thư Đường cắn cắn môi dưới, buông miệng Miêu Nhu Hạm ra, đối với đại trưởng lão hai tay ôm quyền nói: "Ta thật là đồ đệ Phù Ngọc thượng tiên, từng ở lại Thanh Dung phái qua một thời gian, gần đây vừa mới hình người, còn chưa đến làm cho tam giới biết được."
Đại trưởng lão cau mày, nghi ngờ nói: "Tiểu trư lần trước ta thấy này, nó vừa mới chỉ có tiến vào cảnh giới thứ nhất, ngắn ngủi mấy tháng, làm sao hóa thành hình người được?"
"Tự nhiên là do sư phụ có cách dạy dỗ," Hai tay Thư Đường thả xuống xoay người nghiêng qua, không muốn kể lại nhiều lời, chỉ nói: "Nếu trưởng lão không tin, ta có thể mang từng trải nghiệm ở Thanh Dung phái từng cái nói ra." Nói xong, nàng lại bổ sung một câu, "Hơn nữa, ta cũng hiểu biết án mạng Thanh Dung phái, tất nhiên là cùng lời truyền lưu bên ngoài bất đồng."
Đại trưởng lão chưa nói gì, Hồ Cừu đã nói: "Lần này ngươi giải thích, cho dù là người giả mạo, cũng có thể nói ra."
Thư Đường vốn cũng không hi vọng bọn họ thật sự tin mình, lập tức đem mấy ngày trải nghiệm ở Thanh Dung phái êm tai nói, nói xong, nàng liếc xéo Hồ Cừu một cái, cũng coi như là biểu đạt chính mình bất mãn.
Mức độ coi trọng của Phù Ngọc thượng tiên đối với tên đệ tử này, từ lần trước lúc đại trưởng lão đến cửa xin lỗi thì đã nhìn ra. Trước mắt thấy nha đầu này nói lời thành thật, nói cũng không có cái kẽ hở gì, cho dù vẫn lo lắng, nhưng là tin nàng.
Đã như vậy, chuyện về sau cũng đều trở nên đơn giản. Thư Đường hướng về ba tên đệ tử áy any1 nói, ba người đều nói mình không sao, xin nàng không cần lo lắng.
Sau khi trưởng môn Thanh Dung phái biết được việc này, lúc này mới an bài người làm cho các nàng một bàn cơm, gọi là an ủi. Thư Đường đối với lần này nhận lấy thì ngại, hơn nữa không có khẩu vị gì, ăn vài miếng thì buông đũa xuống. Mà Miêu Nhu Hạm nói chuyện tuy là không nhận tội người tiếp đãi, nhưng dù sao cũng bà bằng hữu đồ đệ thượng tiên, các đệ tử đối nàng có chút khách khí, ở trong không khí hài hòa này, nàng ăn đến rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, đại trưởng lão hướng các nàng khách khí một phen, trong lòng Thư Đường áy náy, đem đan dược chữa trị vết thương sư phụ cho nàng đổ ra ba viên, cho ba tên đệ tử này. Được đan dược thượng tiên, ba tên đệ tử thu sủng nhược kinh, cũng đã quên mình là người bị hại, càng đối với Thư Đường liên tục nói cảm ơn.
Cảm thấy cho người sư phụ làm mất đi Thư Đường thực sự không mặt mũi dừng lại ở đây lâu thêm, mang theo Miêu Nhu Hạm vội vàng cáo từ.
Lúc này đã vào đêm, mặc dù bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, chung quy vẫn còn có mấy phần nguy hiểm. Đại trưởng lão có ý định giữ các nàng ở trên một đêm, tiếc rằng Thư Đường và sư phụ nàng chấp nhất như thế, khăng khăng muốn đi.
Đại trưởng lão không giữ lại nàng được, không thể làm gì khác hơn là đưa nàng rời đi. Nhưng mà, ba người vừa đến cửa Thanh Dung phái, thì thấy nhị trưởng lão đã ở chỗ này chờ, nhìn ánh mắt hắn mệt mỏi, hẳn là chờ đã lâu.
Nhìn thấy nhị trưởng lão, Thư Đường nhất thời nhớ đến Thanh Sâm Dương. Hắn là đệ tử thân truyền nhị trưởng lão, lần này nhị trưởng lão tìm đến nàng, nhất định là vì hắn.
Hơn nữa, hắn một người chờ ở chỗ lối ra, hiển nhiên là không muốn để cho người khác biết việc này. Thư Đường tâm tư vừa chuyển, đối với đại trưởng lão nói: "Đã có nhị trưởng ở đây, liền không làm phiền đại trưởng lão rồi. Ngoài ra, gần đây Thanh Dung phái công việc bề bộn, chuyện hôm nay quả thật là khổ cực ngài."
Đại trưởng lão khách khí với nàng vài câu, mà nhìn nhị trưởng lão ở đây, thì yên lòng rời đi. Đúng như dự đoán, hắn chân trước vừa đi, nhị trưởng lão lập tức nghênh tiếp, hỏi: "Thư cô nương, ngươi có biết tung tích đồ nhi ta?"
Thư Đường chỉ nghe Nam Đàn thượng tiên nói, ở nhân giới không còn khí tức hắn, có lẽ là gặp bất hạnh, đối với tình hình chân thật không hiểu biết lớn. Chuyện không biết tất nhiên nàng không dám xằng bậy đàm luận, chỉ có thể hàm hồ nói: "Ta cũng không biết, sau khi hắn trở lại nhân giới, thì ta không hề biết được tung tích của hắn."
"Ta cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, vừa lo lắng cho hắn, lại không được đi tới tiên giới tìm, lúc này mới mạo muội hỏi ngươi...." Nhị trưởng lão trên mặt tràn đầy vẻ lo âu, "Đứa nhỏ này luôn luôn khiến người ta bớt lo, lần này là làm sao vậy?"
Thư Đường không đành lòng nói cho hắn biết Thanh Sâm Dương từng làm những chuyện kia, ở trong lòng nhị trưởng lão, hắn là tên đồ đệ tài năng xuất chúng không thể xoi mói, hắn sao tin tưởng chuyện đồ đệ ngoan của mình gián tiếp sát hại đồng môn như vậy chứ?
Bởi vậy, mãi đến tận khi ra kết giới, trong lòng nàng đều nặng vô cùng.
Lối ra là ở ngoài một mảnh đất trống, xem như là chỗ thanh tĩnh hiếm thấy của Thanh Dung thành bây giờ. Miêu Nhu Hạm nhìn nàng banh khuôn mặt nhỏ, không nhịn được đi đùa nàng, "Ngươi dáng vẻ ấy, không giống như là Thanh Sâm Dương phản bội sư môn, ngược như chính ngươi phản bội sư phụ."
Thư Đường quả thật bị câu nói này kích đến xù lông, "Ta làm sao sẽ phản bội sư phụ! Nếu không phải ngươi, ta cũng không cần đi Thanh Dung phái tìm chịu tội này!"
"Chậc chậc, ta chẳng qua là sợ ngày hôm nay ngươi không có chuyện gì làm, tìm cho ngươi chút việc vui, sao ngươi lại không cảm kích chứ?" Miêu Nhu Hạm nhăn nhăn cái mũi nhỏ, "Lại tới tiếp, sao ngươi không hỏi ta một chút, vì sao muốn mang ngươi đi vào?"
Thư Đường cứng ngắc quyết tâm, lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Tiểu Miêu bị dáng vẻ như vậy của nàng chọc phát cười, "Ta cuối cùng phòng bị ta như vậy làm cái gì? Ta cảm thấy chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi."
"Ngươi thật sự chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ta," Thư Đường lẳng lặng đáp, "Nhưng ngươi cũng không phải người tốt lành gì."
Miêu Nhu Hạm xinh đẹp nở nụ cười, "Tiểu Đường Đường, người tốt người xấu không phải phân rõ như thế. Chí ít, lúc ngươi lần đầu tiên nhìn thấy ta, chính là yêu thích vô cùng yêu thích ta nha."
Thư Đường bị nàng nói nghẹn không ra lời, thẳng thắng không nói lời nào.
Thấy nàng bị chọc gần đủ rồi, Miêu Nhu Hạm cũng đang đứng lên, "Ta mang ngươi đi vào, cứ nói cho mọi người, đồ đệ Phù Ngọc thượng tiên tới nhân gian tu hành."
"Chuyện này đối với ngươi co ích lợi gì?" Thư Đường hỏi nàng.
Miêu Nhu Hạm hít miệng không khí trong lành bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Ta làm việc không cần mỗi chuyện đều co chỗ tốt, ta muốn làm, vậy thì làm, như vậy mới có hứng thú nha."
Tâm tư của mèo tựa như tình yêu trong tâm tư của nữ nhân vậy, là đoán không ra.
Hai người bỗng nhiên đều an tĩnh lại, qua một hồi lâu, bỗng nhiên Miêu Nhu Hạm nói: "Chuyện lúc trước ngươi đáp ứng ta kia, ta nghĩ thật muốn ngươi làm cái gì."
Thư Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"
Một trận cơn gió nhẹ thổi qua, con ngươi tựa như hổ phách sáng rực chớp động, đánh giá tiểu cô nương điêu ngọc mài thấp nhỏ trước mắt. Chủ nhân con ngươi lâu dài mà trầm mặc, mãi đến tận khi Thư Đường không nhịn được hỏi lần nữa, Miêu Nhu Hạm khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi hôn ta một cái, chúng ta coi như huề, thế nào?"
--- Hết Chương 38 2.2 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro