Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 - Suy Đoán


Thư Đường dung ống tay áo gắt gao che mặt, suy nghĩ hoàn toàn tạm ngừng, không biết kế tiếp nên làm cái gì.

Nếu Xích Diễm đã tới, vậy thì có nghĩa là sư phụ cũng tới. Nhưng là, nàng đã biến thành hình dáng con người, bọn họ có thể nhận ra mình sao?

Nghĩ như vậy, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm —— có thể sư phụ và Xích Diễm vẫn chưa nhận ra nàng, Xích Diễm chẳng qua là chỉ tiện tay cứu mình. Thư Đường cũng không biết sư phụ để lại hơi thở ở trên người mình, trong lúc nhất thời cũng quên bản than chính là ở trong Man Hoang nguy hiểm, trong lòng mang may mắn mà muốn lừa dối qua ải, bụm mặt vội vàng chạy lên phía trước.

Nhưng mà, rất nhanh, bước chân của nàng liền ngừng lại.

"Hoa Hoa, ngươi muốn chạy đi đâu?"

Giọng nói trong suốt như nước vừa lọt vào tai, Thư Đường liền biết, mình đã bị nhận ra.

Giọng nói kia mặc dù suy yếu, nhưng mang theo tràn đầy vui sướng: "Là vi sư cùng Xích Diễm, ngươi không cần sợ."

Sau khi Thư Đường hóa thành bộ dáng hài đồng mười tuổi, giọng nói cũng trở nên nên non nớt rất nhiều. Nàng mang theo một tia may mắ cuối cùng nói: "Ta không phải Hoa Hoa, ngài nhận lầm người."

"Ta để lại khí tức ở trên cơ thể ngươi, sao nhận sai?" Phù Ngọc không biết tiểu đồ đệ nàng vì sao phải tránh mình, ngồi thẳng ở trên người Xích Diễm: "Ngươi... Làm sao vậy?"

Thư Đường cắn môi dưới, núp ở trên đất, "Ta..."

Đầu óc Phù Ngọc từ trước đến giờ luôn chậm nửa nhịp, nhưng mà Xích Diễm nhìn một chút liền nhìn thấu chỗ không đúng trong đó, liền nói ngay: "Mặt của ngươi làm sao vậy?"

Hắn vừa nói như thế, Phù Ngọc nhất thời phản ứng lại, nhìn nàng ống tay áo che mặt, cau mày nói: "Con mèo yêu kia giúp ngươi thành người xong, nhưng lại đối với mặt ngươi làm cái gì?"

Thư Đường liên tục lắc đầu, không được ngẫm nghĩ vì sao sư phụ biết được chuyện con mèo yêu, liền che mặt ủy khuất nói: "Sư phụ, đồ nhi lớn lên cũng không dễ nhìn, ngài vẫn là không nên nhìn."

Phù Ngọc thở phào nhẹ nhõm, "Tướng mạo ngươi làm sao ta cũng không để ý, thân ngươi vô sự là được rồi." Nàng từ trên người Xích Diễm nhảy xuống, đi đến bên cạnh Thư Đường, "Không cần sợ, ngẩng đầu cho sư phụ nhìn."

Tâm tâm niệm niệm sư phụ ngay ở trước mặt mình, nàng cúi người, đang ôn nhu nhìn mình, cùng đợi để nhìn hình dáng chưa biết của mình..... Thư Đường tim đập như trống chầu, có một loại rung động chưa từng có di chuyển trải rộng toàn thân.

Hơi thở sư phụ cách nàng gần như vậy, Thư Đường nghĩ lời Tiểu Miêu đối với nàng nói, ngược lại lại nghĩ đến lời sư phụ nói: "Không cần sợ", quyết tâm, gắt gao cắn môi dưới, vô cùng dứt khoát đem ống tay áo bỏ xuống.

Một giương mặt trắng trẻo non nớt trong nháy mắt ánh vào đáy mắt Phù Ngọc, long mày nguyên bản nhíu lại của nàng nhất thời giãn ra, giật mình ngớ ra một lát sau, lộ ra một nụ cười mang đầy vui sướng.

Thư Đường không biết sư phụ là ý gì, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, ánh mắt trước sau rơi vào trên móng vuốt Xích Diễm, sống chết không dám nhìn về hướng sư phụ.

Phù Ngọc cũng không biết tâm tư nàng, chỉ đem khuôn mặt xinh đẹp như hoa tiểu đồ đệ nhìn đi nhìn lại nhiều lần.

Tiểu cô nương trước mắt này, bất quá dáng dấp chỉ mười một mười hai tuổi, nhưng là mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, con ngươi chợt hiện sang lấp lánh, tựa tiếu tựa yêu (như xinh đẹp như yêu). Có lẽ là bởi vì căng thẳng, nàng khe khẽ cắn lấy môi anh đào đỏ bừng, yêu kiều trong xấu hổ, vô luận nhìn kiểu nào, đều là cái mỹ nhân linh động bại hoại.

Đây cũng là đồ nhi Phù Ngọc nàng —— nàng không chỉ đem tiểu trư nuôi sống, mà còn nuôi thành dáng dấp xinh đẹp như vậy.

Xích Diễm nhìn một chút cũng sửng sốt, mẫu thú hóa người luôn luôn đều so với người nhân giới đẹp hơn mấy lần, thế nhưng, hóa người sau có thể sánh ngang cùng khuôn mặt đẹp Phù Ngọc, Thư Đường vẫn là cái thứ nhất.

Điểm duy nhất có vấn đề chính là... Xích Diễm cùng Phù Ngọc nhịn không đượccười ra tiếng, khuôn mặt trắng nõn nà này của nàng, hai bên trái phải mỗi bên đều có ba đạo nét mực trên chóp mũi cũng có một tiểu đoàn mực tàu, giống như là râu mép và mũi tiểu miêu. Hảo hảo một tiểu mỹ nhân, bị vẽ giống như một con mèo nhỏ quấy rối.

Con ngươi đen như mực của Thư Đường chuyển hướng về phía sư phụ, không hiểu nhìn nàng: "Sư phụ, ngài cười cái gì?"

Phù Ngọc mỉm cười không nói, vẫn là Xích Diễm nhịn không được, vung móng vuốt lên, biến ảo ra một tấm liên y thủy kính: "Ngươi nhìn một chút thì biết."

Thư Đường bán tính bán nghi nhìn về phía thủy kính, trong nháy mắt, hoàn toàn sững sờ.

Không tính mũi và râu mép con mèo ngốc manh này, tiểu mỹ nhân trong gương, đúng là mình sao?

Cho nên, Miêu Nhu Hạm con mèo nhỏ này, tại sao lại nói không thích tướng mạo của mình chứ?! Xem ra sư phụ nói đều là châm ngôn, quả thật không thể tin tưởng cái con Tiểu Miêu này!

Nàng kinh ngạc nhìn một lúc lâu, mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, một mạch đâm vào trong lồng ngực sư phụ, vạn phần oan ức nói: "Sư phụ, ta vốn cho là mình là xú nha đầu, còn tưởng rằng ngài sẽ không cần ta nữa..."

Phù Ngọc ôm lấy mặt phấn nôm như hoa đầu tiểu đồ đệ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tay ngọc không ngừng vuốt ve mái tóc rối tung bung mở của nàng, "Bất luận ngươi là cái dáng dấp gì, ta cũng sẽ không không cần ngươi."

Thư Đường bị nàng vừa nói như thế, thân thể cứng đờ, lúc này mới phản ứng lại, bản thân càng không biết lớn nhỏ mà nhào vào trong lồng ngực sư phụ...

Cảm giác cùng sư phụ hai tay ôm nhau như vậy, đương nhiên cùng lúc trước được sư phụ ôm vào trong lồng ngực không giống nhau. Loại xúc cảm ôm ấp chân thực này, làm mặt nàng cười đỏ lên, luống cuống tay chân mà tách khỏi sư phụ ôm ấp, cúi thấp đầu nói: "Sư phụ, là đồ nhi thất lễ."

Hai tay Phù Ngọc buông xuống bện người, không hiểu nhìn vành tai đồ đệ hồng thấu.

Xích Diễm nhìn thấy khuôn mặt tiểu trư xinh đẹp như vậy, đã sớm đợi không kịp, thu hồi thủy kính sau vội hỏi: "Nếu nàng không cần ngươi, đến Man Hoang tìm ta đi. Ta mang ngươi ăn ngon uống say, quát mắng lừa dạt Man Hoang, thế nào?"

Thư Đường xoa xoa chỗ vẽ mực trên mặt, nhỏ giọng nói: "Chẳng ra sao cả."

Phù Ngọc nghe xong nở nụ cười, Xích Diễm thở hổn hển ồm ồm nói: "Nếu không phải ta, vừa nãy ngươi đã bị thú hồn này ăn rồi, ngươi có biết cái gì gọi là tri ân báo đáp? Ta cũng không cần ngươi báo đáp ta cái gì nhiều, theo ta ở lại Man Hoang chơi hai ngày thì được rồi."

"Nếu chỉ có một mình ngươi, người Man Hoang tất nhiên là không dám trêu chọc ngươi. Nhưng mà, nếu như đồ đệ ta ở lại đây hai ngày, ai biết sẽ xảy ra chuyên gì?" Phù Ngọc đưa tay đem đồ đệ kéo ra phía sau, lời nói ý vị sâu xa mà đối với hắn nói: "Loại người miệng lưỡi trơn tru mà lại ấu trĩ này, ngươi vạn không thể đáp ứng nó lưu lại, nhớ kỹ chưa?"

Thư Đường nhìn Xích Diễm gần như muốn xám ngắt mặt, cười đáp: "Sư phụ, đồ nhi nhớ kỹ."

Phù Ngọc hài lòng gật gù, cúi đầu nhìn nơi gương mặt mới đến bộ ngực mình, tuy có chút không muốn vẫn là xóa đi nét mực trên mặt nàng, nói: "Dù sao cũng chỉ là tiểu trư, vẽ thành hình dáng tiểu miêu không tốt."

Trong lúc Xích Diễm bất mãn kháng nghị, hai người một thú cãi nhau bắt đầu chạy. Chờ bọn họ đi tới lối vào Man Hoang, Phù Ngọc nghiêm túc đối Xích Diễm nói câu: "Lần này, đa tạ."

Xích Diễm hừ một tiếng, "Nếu ngươi thật tâm cảm tạ, thì đem đồ đệ ngươi lưu lại hai ngày..."

Phù Ngọc đánh gãy nó: "Chúng ta đi, ngươi bảo trọng."

Xích Diễm: "..." Cùng khối ngọc bội này nhận thức nhiều năm như vậy, thật sự là mỗi lần gặp mặt đều phải tức chết đi được mà!

Ra Man Hoang so với tiến Man Hoang có lẽ dễ dàng hơn rất nhiều, mặc dù vẫn có mấy phần nguy hiểm, nhưng Phù Ngọc tiện tay hóa giải mà mở. Trong lòng Thư Đường cực kỳ lo lắng thân thể sư phụ, có thể nhìn bề ngoài, sư phụ chân thật không giống bộ dáng có bệnh. Hơn nữa, nàng đang một lòng đối phó trận pháp, Thư Đường cũng không thể làm gì khác hơn là đem điều muốn hỏi nuốt trở lại trong bụng.

Một phút sau, hai người thành công rời khỏi Man Hoang, Phù Ngọc mang theo đồ đệ thuấn di đi đến một thành trì cách nơi này gần nhất sửa soạn nghỉ ngơi(dịch chuyển tức thời). Vừa vào khách điếm, Thư Đường liền không kịp đợi hỏi: "Sư phụ, ngài ở Man Hoang thế nhưng bị cái gì thương?"

"Vi sư vô sự." Phù Ngọc ngồi xuống, nhẹ nhàng thở phào một cái.

"Nhưng mà...." Thư Đường cúi thấp đầu, "Lúc đó ngài hôn mê bất tỉnh..."

Phù Ngọc vẻ mặt bất biến, nói: "Linh căn dung hợp cũng không phải là chuyện dễ, lúc trước ta hao phí không ít khí lực, có lẽ là tiêu hao tiên lực thôi."

Thư Đường có nghi hoặc trong lòng, sư phụ đường đường là thượng tiên, sao tiêu hao tiên lực? Nghĩ lại nàng cũng nghĩ đến, linh căn dung hợp chuyện như vậy thế gian cũng ít khi thấy, nói vậy cũng là bởi vì nó quá mức tiêu hao tiên lực thôi, nói như thế, sư phụ chỉ là ngất, ngược lại thì cũng không tính là quá đáng.

Chỉ là, trong đầu của nàng không ngừng lóe lên hình ảnh lúc trước sư phụ thổ huyết té xỉu, luôn cảm thấy vẫn có nơi nào không đúng lắm.

Vì không cho nàng suy nghĩ nhiều, Phù Ngọc không nhanh không chậm mà nói cho nàng chính mình sau khi tỉnh dậy cùng Xích Diễm đồng thời quá trình tìm nàng, Thư Đường lập tức cùng nàng nói trải nghiệm của mình, hai người vừa kết hợp, hành vi lúc đó của Tiểu Miêu liền có giải thích.

Thì ra, trời vừa sang Miêu Nhu Hạm liền cảm giác được trên người tiểu trưc ó khí tức Phù Ngọc, lúc thi pháp, nàng nhận ra được Phù Ngọc cùng Xích Diễm đáng hướng mình đi tới, lúc này mới sẽ lặp lại nhiều lần nói cần nhiều thời gian hơn một chút nữa. Sau đó, lúc Phù Ngọc cùng Xích Diễm sắp tìm tới vi trí hang động, Miêu Nhu Hạm vội vàng lôi kéo Thư Đường nhanh chóng rời khỏi hang động kia.

Nói cách khác, cái hang động kia, sợ là có thứ gì đó, mà Phù Ngọc và Xích Diễm không thể biết.

Đáng tiếc, Thư Đường vô luận như thế nào nhớ lại, cũng chỉ nhớ rõ hang động tối tăm và dấu vết sức người đào móc, cũng không nói ra được cái gì khác.

Phù Ngọc an ủi nàng nói: "Không sao, việc này không cần ngươi bận tâm tới, thuận theo tự nhiên."

Thư Đường cũng nhớ đến chuyện Miêu Nhu Hạm đối với mình báo ân, hỏi sư phụ nói: "Nàng quả thật là đối với ta báo ân sao?"

Trong lòng Phù Ngọc có một suy đoán, nhưng không đối với nàng nhiều lời: "Hẳn là như vậy, nếu ngươi đã thành hình người, thì không cần nghĩ đến chuyện này."

"Nhưng là....." Thư Đường cũng không biết tại sao, coi như biết rõ bản thân mình lớn lên không xấu, lúc đối mặt với sư phụ, nàng vẫn còn có chút không ngượng ngùng nói chuyện, "Ta lúc trước thời gian hóa người, lại bị nàng truyền tiên lực màu đen vào, có thể hay không đối với tu luyện có chỗ ảnh hưởng?"

"Không có ảnh hưởng, nàng không có ý muốn thương tổn hại ngươi," Sáng sớm Phù Ngọc liền kiểm tra thân thể của nàng, "Cho tới nay tiên lực màu đen này, lúc ngươi hóa người đã phun ra hết, trong cơ thể không có lưu lại một chút nào."

Như vậy như vậy, Thư Đường liền yên lòng, vò quần áo mình, cúi thấp đầu đứng trước mặt sư phụ, không tiếp tục nói nữa.

Phù Ngọc thở dài, mọi người luôn nói nàng không thích nói chuyện, cũng không biết là truyền ra lời đồn làm sao. Trước mắt, rõ ràng là tiểu đồ nhi nàng càng không thích nói chuyện.

Vì thế, để làm nát tâm đồ đệ Phù Ngọc lại gọi Thư Đường ngồi vào bên cạnh mình, cùng nàng nói về Miêu Nhu Hạm cùng tiên lực màu đen.

Miêu Nhu Hạm thì như lần trước Phù Ngọc nói, từ lâu đã thành tiên thân, có điều, nàng thành tiên thân, cũng không phải là tiên thân bình thường, mà là quỷ tiên. Quỷ tiên nhất sự, Phù Ngọc nàng từng nói qua, chính là nửa người nửa yêu tu luyện mà thành tiên, không dễ tu, nhưng năng lực cực kỳ mạnh. Tiểu Miêu yêu hẳn là một quỷ tiên thành tiên không lâu, cho dù là như vậy, sức mạnh của nàng cũng có thể ngắn ngủi chống lại Phù Ngọc, có thể thấy được năng lực quỷ tiên rất mạnh.

Lần trước Phù Ngọc cùng nàng giao thủ, phát hiện trong cơ thể con mèo yêu này sinh sôi lien tục mộc chi lực, cùng với tư nhuận vạn vật* thủy chi lực. Nói như thế, nàng hẳn là nước, mộc song linh căn, tu pháp thuật cũng cùng hai hướng cùng một nhịp thở. Hơn nữa, thủy sinh mộc, nói cách khác, linh lực của nàng không chỉ có sinh sôi liên tục, còn có thể tiến hành chuyển đối theo một hướng, cường đại trong một phía.

*Tư nhuận: ướt át, dễ chịu, thoải mái. Vạn vật: mọi thứ. Làm tất cả mọi thứ trở nên ướt, hay thoải mái gì ấy. Chỗ này không hiểu lắm để nguyên văn vậy.

Quan trọng nhất là, trong đó nàng tu một loại pháp thuật, hình như có công dụng hóa giải sức mạnh người khác. Phù Ngọc thật giống ở nơi nào nghe nói qua loại pháp thuật bí tịch này, mà là một loại pháp thuật độc hữu của quỷ tiên.

Về phần là nơi nào, trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra được, lại có một suy đoán không chính xác lắm.

Nếu nàng nhớ không lầm, quyển bí tịch này, hình như là ở trong một môn phái. Kết hợp với chuyện đã xảy ra gần đây nghĩ đến, môn phái kia, rất có khả năng chính là....

Thư Đường nghe đến đó, kinh ngạc nháy mắt, bật thốt lên: "Môn phái kia, là thanh dung phái."

Phù Ngọc chậm rãi gật đầu nói: "Thế nhưng, đây chỉ là suy đoán của ta, nếu như bản bí tịch này thực sự là nàng đoạt được từ thanh dung phái, nói vậy trong thanh dung phái có một tên nội quỷ."

Thư Đường nhìn mặt sư phụ, trong đầu dần dần hiện ra hình dáng một người.

Nếu như sư phụ suy đoán là thật, như vậy, tên nội quỷ kia, chính là.... Thanh Sâm Dương sao?

Vài lời editor: Ai còn ngồi lót dép hóng bộ này không ạ, T^T ra chương mới rùi !

--- Hết Chương 29 ---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro