Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - Thấp Thỏm


"Không chỉ có lên cân, ngay cả tâm cũng hướng về cái tên đầu bếp kia." Phù Ngọc nói như vậy, trên mặt không có biểu tình gì, làm cho người ta nhìn không ra được vui mừng.

Thư Đường hừ hừ hai tiếng, rung đùi đắc ý, tỏ vẻ không có chuyện này. Đầu lung lay một nửa, nàng mới để ý, lờ này của sư phụ hình như còn nói thêm gì nữa.

Về phần nói thêm cái gì, nàng một chốc cũng không rõ ràng lắm, sư phụ nàng sau khi cười nhạo cân nặng cơ thể nàng xong, liền đem nàng thả ở trên mặt đất, : "Ngươi tùy ý đi xem nơi này một chút đi, vi sư đi nghỉ ngơi đây."

Dứt lời, nàng bày lên trên người heo con pháp thuật theo dõi và bảo vệ, làm xong ảo thuật, lấp tức bước đi nhẹ nhàng, trờ về trong phòng.

Thư Đường que quẩy cái đuôi trắng, cảm thấy buồn bực đến phát sọ, nuốt nước bọt, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài.

Thanh Dung Phái ở bên trong Thanh Dung thành, toàn bộ môn phái đều ở giữa thành, chiếm diện tích không lớn, đã có gần tám trăm đệ tử. Trước những chuyện của Thanh Dung Phái khiến lòng người tan rã, có chút đệ tử nhát gan hoảng hốt, trong thành sau ba dân chúng bị giết, liền thu thập hành lý, thối lui khỏi Thanh Dung Phái. Các trưởng lão hận không thể đem vài cái nhãi con bắt tới hung hăng đạp không ngừng, nhưng trãi qua chuyện này, bên trong môn phái dọn dẹp không ít đệ tử có dị tâm, cũng không biết là họa hay phúc.

Những người bị dọn dẹp, có người trở về làm người bình thường, có người đi đến các môn phái khác, nhưng đây cùng Phù Ngọc, Thư Đường không liên quan. Thư Đường cũng vô tâm để ý chuyện này, chẳng qua cảm thấy đệ tử nơi này giảm đi chút, không giống tu tiên môn phái nàng tưởng tượng, —— tiên sơn vờn quanh, đệ tử đông đảo, phi thường náo nhiệt.

Chắc là vì chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, cho dù đường đường là thượng tiên trấn giữ trong phái, các đệ tử vẫn là làm việc cực kỳ cẩn thận. Hai người đệ tử tuần tra thấy heo con chạy loạn, phản ứng đầu tiên chính là muốn bắt, đợi trên người nó thoáng hiện tiên ấn của Phù Ngọc, bọn họ mới cùng Thư Đường nói lời xin lỗi, khiến nó tiếp tục tán loạn.

Thư Đường cũng không để ý đến những thứ này, tiếp tục tâm tình thật tốt đi thưởng thức phong cảnh.

Dù sao cũng là nơi để tu tiên, nơi này mặc dù không thể so với tiên giới khắp nơi đều tràn ngập tiên khí, nhưng có không ít vật dẫn tiên khí được bày biện. Thư Đường vươn chân ra, sờ sờ chỗ này, lại sờ sờ chỗ kia, đùa coi như vui vẻ.

Lại vòng qua một ngọn núi giả, Thư Đường nhìn xung quanh, đưa chân ra, đang định nghỉ ngơi một chút, chợt thấy một thân ảnh màu đen từ nơi không xa lóe lên.

Bóng đen kia làm cho nàng có một loại cảm giác quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc này làm cho nàng lập tức đuổi theo, bốn chân liều mạng chạy. Bóng đen nho nhỏ kia thân thủ nhẹ nhàng, mỗi lần di chuyển cực kỳ nhanh chóng, nhưng Thư Đường những ngày gần đây vẫn kiên trì rèn luyện chạy bộ, cũng không bị bỏ lại nhiều, chỉ là chạy nhưng cũng có chút thở không ra hơi.

Dù sao...nàng chỉ là một con heo thôi a...

Thư Đường cảm thấy không thể đối với mình yêu cầu quá cao được, lúc đuổi kịp liền thở hồng hộc, liền đi chậm lại, dần dần ngừng lại.

Không ngờ, sau khi nàng dừng lại, bóng đen cũng ngừng lại.Tiếp theo trong nháy mắt, bóng đen kia quay đầu xông thẳng hướng Thư Đường, đứng lại ở trước mặt nàng, dùng đôi mắt màu hổ phách đánh giá nàng.

Hóa ra là, bóng đen có hành tung mơ hồ chỉ là Tiểu Miêu xinh đẹp, hắc đế bạch hoa, còn có hai con mắt sáng.

Thư Đường cuối cùng cũng hít thở đều đặn rồi, trong lòng nghĩ ngợi làm sao cùng một con mèo nói chuyện, Tiểu Miêu trước mặt đột nhiên giơ đệm thịt nhỏ của mình lên, ý đồ muốn vỗ đầu nàng.

Mặc dù Tiểu Miêu chưa hề vươn móng vuốt bén nhọn ra, lúc đệm thịt chạm đến đỉnh đầu Thư Đường, liền sinh ra cắn trả. Tiểu Miêu bị tiên khí sinh sôi làm cho bức lui, sau thấy được tiên ấn trên người heo con, nó cũng không chạy trốn, chỉ mềm nhũn kêu: "Meo" một tiếng, nghe được xương heo của Thư Đường cũng mềm nhũn lại.

Dù sao cũng là thân heo hồn người, Thư Đường đối với tiểu động vật đáng yêu này là không có khả năng chống cự chút nào, trong lòng thẳng đứng "Tiểu Miêu thật đáng yêu". Đột nhiên , trong đầu nàng chợt lóe sáng lên —— nàng tựa hồ tìm được phương pháp cùng mèo nói chuyện rồi!

Ngay lập tức, lúc này đổi thành Thư Đường vươn móng heo ra, vuốt lông trên cổ con mèo nhỏ. Tiểu Miêu bị vuốt thoải mái, ánh mắt híp lại,lại mềm nhũn kêu lên "Meo"

A a a! Trên thế giới tại sao lại có thứ đễ thương như vậy!

Thư Đường đối với Tiểu Miêu yêu thích không buông tay, hai cái chân trước vươn ra hầu hạ nó, vuốt ve cho đến khi nó té nằm úp sấp trên mặt đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thì ra là, động vật và động vật trong lúc ở chung có thể dễ dàng nhu vậy. Thư Đường nghĩ như vậy, lại xoa nhẹ cái bụng Tiểu Miêu, liền dừng tay lại, hướng về phía nó hừ một tiếng, biểu đạt thành ý của mình.

Tiểu Miêu thấy nàng không vuốt ve nữa, liền chậm rãi đứng lên, lắc lắc cái đuôi xù màu đen có một chút lông trắng kia, ưu nhã cất bước, đi vòng quanh heo con một vòng.

Thư Đường đột nhiên có chút căng thẳng, trong lòng suy nghĩ, không phải là thành ý của mình chưa biểu đạt được?

May mà, Tiểu Miêu sau khi đi một vòng quanh nàng, lại đứng ở trước mặt nàng, dùng giọng nói mềm nhũn kêu lên: "Meo meo"

"Meo~"

Thư Đường suy nghĩ một chút, giật giật cái miệng "Hừ ——"

"Meo~"

"Hừ —— "

...

Một heo một mèo kêu lên một hồi lâu, Tiểu Miêu liếm liếm móng vuốt, đầu nhỏ dựa sát vào Thư Đường, Thư Đường thử dò xét dùng đầu heo nhỏ cọ cọ đầu con mèo nhỏ, Tiểu Miêu hé mắt, lại kêu một tiếng "Meo", chợt dùng hai cái chân phía sau dùng sức đạp một cái, liền nhảy ra khỏi thật xa, chẳng bao lâu liền biến mất không thấy gì nữa.

Thư Đường có chút ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, mặc dù không biết ban nãy mình cùng Tiểu Miêu nói chuyện gì đó, nhưng nàng vẫn kiên trì cho là, bọn họ nói chuyện hẳn là vô cùng vui vẻ.

Gục trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, Thư Đường mở hai chân ra đi trở về, nàng lại phát hiện lúc trước đi qua chỗ này, bốn phía cũng không có đệ tử, đưa mắt nhìn đều là núi giả, cột đá san sát nhau.

A, nàng làm sao có thể chạy tới nơi này được?

Thừ Đường hừ một tiếng, bắt đầu cố gắng tìm đường trở về, bất đắc dĩ nàng đi được nửa canh giờ, vẫn là không thể đi ra khỏi rừng đá này.

Theo lý mà nói, thời gian nàng chạy tới nơi này không tới một khắc, nếu đi ra ngoài, cũng không quá mức phí công phu. Nhưng hôm nay rõ ràng là nàng bị vây ở chỗ này, giống như là vào mê cung, rõ ràng cảm thấy con đường kia có thể đi được, nhưng hết lần này tới lần khác đều không đi ra con đường kia.

Như con ruồi không đầu đi loạn một canh giờ, Thư Đường rốt cuộc buông tha cách ra khỏi rừng đá này, dựa vào một cái cột đá nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nếu như nàng tiếp tục đi nữa, những thứ khác không nói, cũng muốn đói bụng muốn chết.

Ngay từ lúc nửa cah giờ trước, nàng đã đói bụng đến hốt hoảng, lúc này, nàng đã đói đến không muốn cử động, ngay cả đuôi xù cũng lười ve vẩy.

Dưới loại tình huống đói bụng như thế này, Thư Đường mơ mơ màng màng thậm chí ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, một tiếng mèo kêu vang ở bên tai nàng, làm cho nàng sợ đến giật mình đứng lên.

"Meo?" Tiểu Miêu nghiêng đầu nhìn nàng, giống như đang hỏi nàng vì sao còn ở chỗ này.

Thư Đường nhìn Tiểu Miêu, nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác đồng bệnh tương liên, thì ra là, không chỉ có một mình con heo như nàng bị vậy ỏ trong rừng đá, còn có con mèo cũng không đi ra ngoài được.

Ngay lập tức, một lần nữa Thư Đường liền dấy lên ý nghĩ chiến đấu, quyết định mang Tiểu Miêu đồng loạt đi ra rừng đá giống như mê cung này.

Tiểu Miêu có lẽ hiểu ý của nàng, nghĩ thật đi theo phía sau của nàng, yên lặng không tiến động đi theo.

Lý tưởng tốt đẹp chính là, hiện thực tàn khốc. Thư Đường trong lòng đầy ý chí chiến đấu đi được vài vòng quanh rừng đá, vẫn không thể đi ra ngoài. Đang lúc nàng định đứng nguyên tại chỗ kéo tâm xuống, một người từ trên trời bay xuống, ống tay áo ở trong gió bay lên, trên mặt giống như kết một tầng băng sương, chính là Phù Ngọc thượng tiên.

Sư phụ đại nhân tới rồi!

Thư Đường ánh mắt nhất thời sáng lên, kéo Tiểu Miêu chạy đến dưới chân sư phụ, chà chà y phục của nàng, kêu hừ hừ.

Nhưng mà, sư phụ tính khí luôn luôn tốt rốt cuộc lúc này chưa hề cúi người xuống ôm lấy nàng, mà là gương mặt lạnh lùng, dùng một loại ánh mắt Thư Đường không quen thuộc đánh giá chính mình, cùng với Tiểu Miêu bên cạnh mình.

Sư phụ nàng... Tại sao? Có phải hay không là tức giận chuyện nàng chạy loạn?

Thư Đường trong lòng thấp thỏm, do dự vươn chân ra, đụng đụng vạt áo sư phụ.

Sư phụ bị bộ dạng lấy lòng của nàng làm cho xúc động, sắc mặt liền khá hơn một chút, môi anh đào hé mở, lúc đang muốn nói chuyện, Tiểu Miêu ở dưới chân nàng kêu lên một tiếng "Meo"

Mặc dù không biết tại sao, mà Thư Đường tinh tường nhìn thấy, sắc mặt sư phụ đại nhân trong nháy mắt, liền biến thành đen...


                                                                   --- Hết Chương 10 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro