Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Giản Kiều vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì bị Lê Oản gọi lại.

“Lái xe của ta đi đón Trì Úc ở ga tàu cao tốc, đừng gọi taxi.” 
Lê Oản tựa vào ghế, giọng nói lười biếng.

Giản Kiều khẽ đáp, sắc mặt thoáng vui.

Khoảng 7 giờ tối, Giản Kiều đến ga tàu cao tốc, thuận lợi đón được người.

Trì Úc đội mũ lưỡi trai, mặc bộ đồ thể thao màu lam nhạt, đeo túi xách nhỏ lệch vai.

“Không phải nói chuyển đến Kinh Quận sống sao?” 
Giản Kiều đi quanh nàng một vòng, 
“Sao ngươi chẳng mang theo gì cả?”

“Ngươi không hiểu rồi, đây gọi là đánh lạc hướng.” 
Trì Úc đắc ý nhướng mày, 
“Với bộ dạng này, ai mà đoán được ta đang bỏ trốn, kể cả mẹ ta.”

Giản Kiều cười nhạt, gật đầu.

Trì Úc tự nhiên khoác vai Giản Kiều: 
“Mẹ ta nhạy lắm, đừng nói kéo vali, chỉ cần đeo ba lô là bà nghi ngờ ngay.”

Giản Kiều cứng người, vốn không quen thân mật với người khác, nhưng với Trì Úc thì lại không nỡ từ chối.

“Ngươi ăn tối chưa?” 
Giản Kiều hỏi, giọng hơi căng.

“Chưa.” 
Trì Úc buông vai nàng, lấy điện thoại ra mở ghi chú, chỉ cho nàng xem: 
“Lát nữa hai ta đi ăn cơm bào ngư ở Giang Các, đánh giá trên mạng rất cao.”

“Hảo.” 
Giản Kiều khôi phục vẻ bình thường.

Trên đường, Trì Úc lái xe, Giản Kiều ngồi ghế phụ.

“Tối nay đừng về, ở khách sạn với ta.” 
Trì Úc đã đặt phòng đôi ở khách sạn năm sao.

“Ừ.” 
Giản Kiều vốn cũng không định để Trì Úc ở một mình, trước đó còn mang theo đồ giặt.

Hai người vừa trò chuyện vừa đến Giang Các, đỗ xe xong thì cùng nhau vào trong. Vừa ngồi xuống ghế lô, điện thoại Trì Úc đã đổ chuông — là mẹ nàng gọi.

“Úc nhi, sao con vẫn chưa về?” 
Trì mẫu ngồi trên sofa, vừa ăn hạt hồ đào vừa xem TV.

“Mẹ, con không ở Lâm Bình, ra ngoài chơi với bạn rồi.”

Trì mẫu nheo mắt, vội tắt TV, cau mày: 
“Con thật là tùy hứng! Mẹ đã hẹn với dì Phương ngày mai gặp mặt, giờ con bỏ đi không lời nào, mẹ biết nói sao với người ta?”

“Mẹ, chuyện này từ đầu đến cuối là mẹ tự sắp xếp, con chưa từng đồng ý.” 
Trì Úc bĩu môi, 
“Hơn nữa, con không thích kiểu người như con trai dì Phương, gặp hay không cũng vậy.”

Trì mẫu tức giận, lải nhải hơn mười phút.

“Mẹ, con đang ăn tối với bạn, có gì để con về khách sạn rồi nói.” 
Trì Úc cúp máy, đeo găng tay bắt đầu bóc tôm: 
“Ăn xong, ngươi đi dạo với ta ở Giai Nghi.”

Giai Nghi là chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng. Giản Kiều biết, nên gật đầu.

“Ngươi hỏi Lê Oản xem mấy ngày nay có cần ngươi đi theo không. Nếu không, thì đi xem nhà với ta.” 
Trì Úc đặt phần tôm bóc vỏ vào chén Giản Kiều.

“Ngươi định thuê ở đâu?” 
Giản Kiều sống gần phía nam thành phố, còn khu sầm uất nhất lại nằm phía đông.

“Không phải thuê,” 
Trì Úc uống nước chanh, 
“Ta định mua biệt thự ở Kinh Quận.”

Giản Kiều ngừng nhai, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

Trì Úc vừa ăn cơm bào ngư vừa nói: 
“Kinh Quận là trung tâm kinh tế, giao thông thuận tiện, y tế phát triển, văn hóa đặc sắc. Dù để ở hay đầu tư đều rất hợp lý.”

“Ngươi nói ta đều hiểu,” 
Giản Kiều nuốt miếng tôm, đặt thìa xuống, 
“Vấn đề là ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” 
Trì Úc viết lách không kiếm được bao nhiêu, lại không có công việc khác.

“Quên nói với ngươi, nhà ta ở Lâm Bình làm ngành vận tải biển, có cả bến tàu riêng.”

“…” 
Giản Kiều thật sự không biết nhà Trì Úc giàu như vậy. Bình thường nàng chỉ cần được thưởng vài trăm là vui cả ngày.

Ăn xong, hai người đến Giai Nghi.

Giản Kiều tưởng Trì Úc sẽ mua sắm điên cuồng, ai ngờ nàng chỉ chọn hai bộ đồ đơn giản.

“Không mua thêm vài món?” 
Giản Kiều ngạc nhiên.

“Ừ,” 
Trì Úc ôm Giản Kiều ra khỏi cửa hàng, 
“Ta đã nói với ba là đến Kinh Quận, đợi mẹ hết giận, ba sẽ nhờ Trương Thấm đóng gói hành lý gửi đến khách sạn.”

Giản Kiều bị câu chuyện cuốn theo, quên cả ngại ngùng: 
“Thúc thúc sẽ không nói cho dì ngươi biết sao?”

Trì Úc cười: 
“Ba ta thân với ta, trừ khi bất đắc dĩ, sẽ không bán đứng ta.”

“Ngươi với ba ngươi thân thật đấy.” 
Giản Kiều có chút ghen tị. Nàng không có ký ức gì về cha, chỉ sống với bà ngoại.

Trì Úc biết chút chuyện gia đình của Giản Kiều — cha mẹ ly hôn khi nàng mới hai tuổi, từ đó sống cùng bà ngoại.

“Đợi ba ta đến Kinh Quận, ta sẽ mời ngươi ăn cơm cùng. Trước đây ta từng kể về ngươi, ông rất muốn gặp mặt.”

Giản Kiều cười nhẹ, đồng ý.

Trì Úc kéo Giản Kiều đến cửa hàng nội y đối diện.

Cửa hàng chuyên bán đồ lót phong cách Âu Mỹ, gợi cảm mười phần. Màn hình chiếu hình ảnh các siêu mẫu quốc tế trình diễn.

Trì Úc giơ chiếc quần lót ren tím lên: 
“Cái này thế nào?”

“…” 
Giản Kiều ho nhẹ hai tiếng, lặng lẽ quay đi, vẻ mặt không tự nhiên.

Trì Úc hiểu nhầm, tưởng nàng thấy xấu, liền nói với nhân viên: 
“Bọn ta tự xem thôi, ngươi không cần đi theo.”

Nhân viên hiểu ý, rời đi.

“Được rồi, giờ ngươi không cần ngại nữa.” 
Trì Úc lại cầm hai chiếc quần lót mỏng, hỏi ý kiến Giản Kiều.

“Ta… muốn đi vệ sinh.” 
Giản Kiều chưa từng vào loại cửa hàng này, thật sự thấy ngượng, 
“Ngươi cứ từ từ chọn…”

Không đợi Trì Úc trả lời, Giản Kiều đã hoảng hốt chạy ra ngoài.

“Giản Kiều có phải bị vấn đề bàng quang không vậy?” 
Trì Úc thì thầm, rõ ràng nàng nhớ người này mới đi vệ sinh cách đây hai mươi phút.

Trì Úc cầm chiếc quần lót ren lên xem, vẫn chưa thấy Giản Kiều quay lại, đành gọi điện.

“Không sao chứ? Sao đi lâu vậy?” 
Vừa thấy Giản Kiều, Trì Úc liền kéo góc áo nàng, hỏi nhỏ: 
“Ngươi bị táo bón à?”

Giản Kiều nghẹn lời, hơi ngượng ngùng, khẽ đáp: 
“Không phải, ta ra khỏi toilet rồi gọi điện cho Lê Oản.”

“À, nàng nói sao? Mấy ngày tới không cần ngươi đi theo nữa à?”

Giản Kiều gật đầu: 
“Nàng không có việc gì, sẽ không ra ngoài.”

“Vậy thì tốt.” 
Trì Úc mỉm cười, khoác tay Giản Kiều cùng đi ra ngoài.

“Trì Úc.” 
Giản Kiều đột nhiên gọi nàng.

Trì Úc dừng bước, không hiểu sao nàng lại gọi tên mình như vậy.

“Ta phát hiện…” 
Giản Kiều nhìn thẳng phía trước, lầu bầu như tiếng muỗi: 
“Ngươi hơi bị dính người.”

“????” 
Trì Úc ngẩn ra, rồi nhéo nhẹ má Giản Kiều: 
“Ngươi tin không, ta không như vậy với người khác đâu.”

“Ta đặc biệt lắm sao?”

“Đúng vậy, ta xem ngươi là bạn thân nhất, nên mới muốn thân mật.”

Giản Kiều nuốt khan, trong lòng xúc động, nhưng ngoài mặt không nói gì thêm.

Về đến khách sạn, Trì Úc giao quần áo mới mua cho quản gia, rồi kéo Giản Kiều ra thảm nhảy.

Thấy Trì Úc hăng hái nhảy múa, Giản Kiều không nỡ nói mình không biết nhảy, đành cố gắng bắt nhịp theo nhạc, căng mặt vặn vẹo theo nàng.

“Phụt…” 
Trì Úc cười đến cong người, cuối cùng quỳ rạp xuống đất: 
“Ngươi nhảy như con tinh tinh vụng về ấy! Trời ơi, cười chết ta…”

“…” 
Giản Kiều đỏ mặt như trái lựu chín, cắn môi không nói.

“Nè, sao lại thẹn thùng?” 
Trì Úc ngồi dậy, sờ tai Giản Kiều đang nóng ran: 
“Đáng yêu ghê.”

Giản Kiều đẩy tay nàng ra, bĩu môi đi sang sofa.

“Thôi mà, đừng giận, ta dạy ngươi nhảy. Ai chẳng có lần đầu.” 
Trì Úc đưa tay kéo nàng.

Giản Kiều hừ nhẹ: 
“Ta không học. Ngươi muốn nhảy thì tự nhảy đi.”

“Ta muốn nhảy đôi, nhảy một mình chán lắm.” 
Trì Úc nũng nịu, 
“Ngươi nhảy với ta nha…”

“Ngươi nói kiểu đó làm ta nổi da gà rồi.”

Trì Úc trợn mắt: 
“Chà, nếu là Lê Oản, chắc ngươi mừng đến nở hoa rồi ha?”

“…” 
Giản Kiều liếc nàng một cái, nhưng không phủ nhận.

Trì Úc bỗng hỏi một câu giả định: 
“Nếu ta gặp ngươi trước khi ngươi quen Lê Oản, ngươi có thể thích ta không?”

Giản Kiều sững người, rồi hỏi lại: 
“Ngươi không phải thẳng sao?”

“Lê Oản cũng chưa nói nàng là cong mà.”

Giản Kiều lại sững người lần nữa.

“Di động ngươi kìa.” 
Trì Úc nhắc.

Giản Kiều nhìn màn hình — là Lê Oản gọi đến.

“Ngươi nghe đi,” 
Trì Úc ghé sát, 
“Tiện thể hỏi nàng có phải cong không…”

Giản Kiều liếm môi, hít sâu để trấn tĩnh.

“Chuyện gì?” 
Giản Kiều bắt máy, tay phải đặt lên tay vịn sofa.

Lê Oản giọng hơi ngà ngà vì rượu: 
“Tai nghe của ta hình như để quên ở ghế sau xe, ngươi mai rảnh thì mang qua cho ta.”

Giản Kiều khẽ đáp.

Sợ Lê Oản cúp máy, Trì Úc dùng đầu húc nhẹ vào vai Giản Kiều.

“Khụ khụ…” 
Giản Kiều đẩy mặt nàng ra, đứng dậy đi ra ngoài: 
“Có chuyện này ta quên hỏi ngươi.”

Lê Oản hừ một tiếng, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Cái đó…” 
Giản Kiều chưa kịp nói, lòng đã rối bời, hơi thở cũng gấp gáp: 
“Ngươi… ngươi…”

“Ta cái gì?” 
Lê Oản bực mình, 
“Muốn hỏi thì hỏi, đừng lề mề!”

Giản Kiều siết góc áo, cúi đầu, lời đến miệng lại chuyển hướng: 
“Ngươi… ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Không thấy trả lời, Giản Kiều nhìn màn hình — Lê Oản đã cúp máy.

“Ngươi đúng là không có tiền đồ!” 
Trì Úc nghiến răng.

“Nàng mà thẳng thì ta chẳng còn hy vọng gì…” 
Giản Kiều rầu rĩ.

“Vậy ngươi cứ ôm mộng sống tiếp đi!” 
Trì Úc chọc trán nàng.

Giản Kiều buồn bực nằm dài trên sofa, Trì Úc thì cố tình trêu chọc, nhảy nhót bên cạnh như có đuôi vẫy.

Nhìn Trì Úc vui vẻ, còn bản thân thì cứ né tránh, nửa giờ sau, Giản Kiều cuối cùng cũng lấy điện thoại, định gửi tin cho Lê Oản.

Nàng xóa đi viết lại mấy lần vẫn chưa dám gửi. Trì Úc nhìn không nổi nữa, giật lấy điện thoại, gõ nhanh bảy chữ:

[Lê Oản, ngươi là cong sao?]

Lê Oản nhíu mày. Bình thường Giản Kiều nhắn tin không bao giờ gọi thẳng tên nàng, nên nghi ngờ đây là Trì Úc gửi. Nàng bực mình.

[Liên quan gì đến ngươi?]

Trì Úc bĩu môi.

[Sao lại không liên quan, ta còn thích ngươi đây này. Ngươi là thẳng hay cong thì nói rõ một câu đi!]

Giản Kiều còn chưa kịp giật lại điện thoại, Lê Oản đã gọi video đến.

Trì Úc hoảng hốt, vội ném điện thoại ra góc sofa…

Tác giả có lời muốn nói: 
Oản tỷ tỷ khí chất mạnh mẽ thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro