Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ngọc Cơ Cao

"Quận chúa, đa tạ ngươi." A Y Mộ cao hứng mà đối Tiêu Doanh gật đầu.

Tiêu Doanh nhấp môi cười, cũng không vội đáp lại A Y Mộ.

Nàng chuyển mắt về phía tỳ nữ lúc nãy đưa A Y Mộ đến, "Ngươi đến chỗ nhị ca, đem Ngọc Cơ Cao đến."

"Vâng, Quận chúa." Tỳ nữ bị dọa mấy lần, nào dám lắm miệng, lập tức cúi đầu thật nhanh đi phụng mệnh.

Tiêu Doanh nhìn về phía sườn mặt A Y Mộ, mang vẻ thân thiết mà ấm áp cười, "Ngươi tiếp tục nói, ta thích nghe ngươi kể chuyện về đại mạc xưa."

A Y Mộ gật gật đầu, sắc mặt nghiêm chính tiếp tục nói: "Đại mạc thực có nhiều hỏa mã thổ phỉ, hung tàn nhất chính là đám có tên gọi Lang Kiêu, nếu gặp thương nhân, nhất định không ai sống sót."

"Phía Bắc không ai quản việc này sao?" Tiêu Doanh nghe mà hít hà một hơi, nhịn không được hỏi.

A Y Mộ âm thanh có chút than vãn: "Phía Bắc chiến loạn không ngừng, nào có ai rảnh mà quản bọn thổ phỉ kia?"

Ánh mắt Tiêu Doanh có chút ảm đạm, "Thái bình không dễ." Nói đoạn, nàng đột nhiên nghĩ tới A Y Mộ bảy ngày sau sẽ trở về Tây Vực, "Vậy các ngươi cần nên cẩn trọng một chút."

A Y Mộ hồn nhiên cười, gật đầu, "Ân! Quận chúa yên tâm, thổ phỉ kia sẽ không xuống tay với bá tánh. Huống hồ, ngươi nhìn ta xem, có giống người đáng để cướp không? Bắt ta, chính là muốn lãng phí lương thực." 

Nói một chút, nàng lại ngượng ngùng mà đè thấp lời nói, "Ta thường ngày ăn uống đều lợi hại, a phụ đều bị việc này dọa."

Tiêu Doanh nhìn bộ dáng của nàng, thực cũng quá buồn cười đi, lại học theo bộ dáng ấy, đè thấp thanh âm nói: "Ta ăn cái gì cũng ít, các ma ma thực rất lo lắng. Kỳ thật a, là do ta không thích những thứ đó, những khi ăn không đủ no, tối liền lén đem điểm tâm ra thưởng thức."

Nói xong, hai người liền nhìn nhau cười khẽ, chia sẻ cho nhau cái bí mật nhỏ, thật làm cho khoảng cách gần hơn một chút.

"Hoàng hôn trên đại mạc, có phải là rất đẹp hay không?" Tiêu Doanh vẫn luôn muốn đi xem hoàng hôn ở đại mạc rốt cuộc như thế nào, đọc qua càng nhiều thơ, càng đối với những cảnh tượng kia tò mò không ít.

"Đúng! Đúng a! Nhưng kì thật ta không thích xem hoàng hôn lắm, so với việc thưởng trăng trên đại mạc vẫn là thích hơn."

"Nga?"

"Mặc cho tâm tình rối loạn, chỉ cần ngẩng nhìn cao, trăng nơi cồn cát liền rọi vào mắt, tiếp theo đó, là một cõi yên bình."

"Buổi tối như vậy không phải sẽ sói lui tới hay sao?"

"Sẽ tới a! Nhưng mà ta không sợ!"

"Thật sự không sợ?"

"Đúng vậy! Quận chúa, để ta kể cho ngươi a, ta trước kia......"

A Y Mộ trước mặt Tiêu Doanh đem những điều thú vị lần lượt kể ra, đều là những cảnh tượng mà Tiêu Doanh chưa đừng được trải nghiệm. Nàng lẳng lặng nghe A Y Mộ cao hứng kể lại, đầu khẽ nghiêng một chút, lén lút đánh giá thần thái phi dương của A Y Mộ, khóe miệng như có như không mà nhếch lên nhàn nhạt ý cười.

Là ngưỡng mộ.

Tiêu Doanh ngưỡng mộ A Y Mộ có thể tùy tâm sở dục mà được làm điều chính mình thích, nàng tuy là thân phận Quận chúa cao quý, lại có quá nhiều thứ "Không được"

"Quận......Quận chúa......" Tỳ nữ đã sớm mang Ngọc Cơ Cao đến, thấy Tiêu Doanh nghe đến thất thần thì cũng không dám quấy rầy, đành chờ A Y Mộ có khoảng dừng lại, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Tiêu Doanh không thèm quay lại, phân phó một câu: "Để đó là được, còn nữa, rót trà đem tới."

"Vâng, Quận chúa." Tỳ nữ đem Ngọc Cơ Cao để ở trên bàn, nhanh chóng lui xuống.

A Y Mộ nói được lúc liền cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, không nghĩ Tiêu Doanh sẽ để tâm chuyện này, nàng cảm kích nói: "Quận chúa, đa tạ ngươi."

Tiêu Doanh kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi cảm tạ ta cái gì?"

A Y Mộ ngượng ngùng sờ sờ gáy mình, "Ngươi biết ta khát nước......"

"Lúc này cũng không đến mức ngốc a." Ý cười của Tiêu Doanh nồng đậm thêm vài phần, cầm lấy Ngọc Cơ Cao trên bàn, từ từ nói: "Ta thích khiêu vũ, cũng do vậy mà lăn ngã không ít lần, thế nên nhị ca đặc biệt sai người điều chế Ngọc Cơ Cao này cho ta. Hắn nói, cao này giúp tán ứ hóa sưng, giảm đau lại còn lưu thông máu, là dược rất tốt."

A Y Mộ nghiêm túc nhìn Tiêu Doanh, có chút bất an, "Quận chúa hôm nay là có ngã sao?"

Tiêu Doanh nhịn cười nói: "Đúng vậy, là có ngã."

"Ngã ở nơi nào!?" A Y Mộ thật muốn đi nhìn một cái, kiểm tra xem những nơi dễ va phải như đầu gối hoặc khuỷu tay. 

Phía sau lại vang lên âm thanh kinh hoảng của tỳ nữ.

"Lớn mật!"

A Y Mộ nhận ra bản thân thất thố, thật nhanh cúi đầu xin lỗi, "Thực xin lỗi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi, ta không phải có ý đường đột."

"Lần này nên phạt." Tiêu Doanh thu lại ý cười, nghiêm túc nói.

A Y Mộ gật đầu, "Ta lãnh phạt!", nói xong nàng liền quỳ xuống.

Bọn tỳ nữ cuối cùng cũng chờ đến lúc A Y Mộ gặp rắc rối, một bụng oán khí vừa rồi thực sự giảm đi không ít, liền có chút chờ mong xem Quận chúa thu thập nàng như thế nào.

"Ngồi xuống, đem thân người hướng ra." Tiêu Doanh đưa ra mệnh lệnh, ngữ khí không có nửa điểm hoan dung.

Tỳ nữ nhìn nhìn lẫn nhau, làm như đoán ra được ý tứ của Quận chúa, nhưng không một ai dám đem dây mây tới.

A Y Mộ hít sâu một hơi, dựa theo những gì Tiêu Doanh nói, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, đem hai chân duỗi ra, nhỏ giọng nói: "Quận chúa, có thể không đánh đầu gối được không a, hôm nay ta mới bị ngã, nếu lại đánh ta sợ bảy ngày sẽ dưỡng không tốt, múa không được liền ảnh hưởng sinh thần Quận chúa."

Tiêu Doanh lúc này ngẩn ra, không ngờ đến lúc này A Y Mộ lại nghĩ đến sinh thần của nàng.

Tâm, không biết bị thứ gì nhẹ nhàng nắm một cái, dù ấm nhưng đau.

"Đem ống quần cuốn lên." Tiêu Doanh tiếp tục nói.

A Y Mộ mím mím môi, cúi đầu ngoan ngoãn mà đem ống quần kéo lên, lộ ra hai bên đầu gối đã bầm đến xanh tím, da còn có chút trầy, "Đánh đầu gối cũng được, nhẹ nhẹ một chút a, Quận chúa, cầu ngươi."

Gương mặt nhỏ của Tiêu Doanh ngẩn ra, hốc mắt thoáng cái đã đỏ ửng, "A Y Mộ, về sau khi ở trước mặt ta, không cần thận trọng như vậy, biết không?"

"A?"

"Ngươi và ta là bằng hữu."

Tiêu Doanh đột nhiên giơ tiểu nắm tay lên, đánh một cái đến ngực A Y Mộ, nàng nghiêm túc nói: "Ta đã từng thấy cách sứ thần Tây Vực chào hỏi như thế này."

"Quận chúa......" A Y Mộ nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Thạch quốc bọn ta không có làm như vậy......"

"Vậy?"

"Như này." A Y Mộ đặt tay thành chưởng, nhẹ áp lên ngực trái, đối với Tiêu Doanh cung kính mà nhất bái.

"Cái này......"

"Ngươi ta huề nhau!"

A Y Mộ không cho nàng cơ hội nói ra "Thực xin lỗi." sáng lạn mà nở nụ cười, "Ngươi không phạt ta, ta cũng không tức giận việc ngươi muốn đánh ta, như vậy liền huề!"

"Chậm đã!" Tiêu Doanh lắc lắc đầu, "Ai nói ta muốn phạt ngươi?"

 A Y Mộ trừng lớn hai mắt, "Vừa rồi không phải ta vừa làm sai hay sao?"

"Bổn Quận chúa ta đây là đại nhân rộng lượng, không như ngươi tính toán chi li." Tiêu Doanh ưởn đầu đến thật cao, thời điểm nói ra những lời này, tự mình cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng chỉ là hài tử chín tuổi, nhưng bộ dáng cũng thật giống một vị đại nhân a.

A Y Mộ cúi đầu nhìn ống quần của mình còn đang cuốn lên, "Đây là......"

"Ngồi đó." Tiêu Doanh mở ra cái nắp của Ngọc Cơ Cao, như thể biết bọn tỳ nữ sẽ lại khuyên nhủ, trước tiên nàng lạnh lùng quét mắt một vòng, làm nhóm tỳ nữ đem lời định nói nuốt xuống đáy bụng.

Chỉ thấy nàng dùng ngón út quét lên một ít cao, ôn nhu vô cùng mà thoa lên đầu gối của A Y Mộ, lời nói lại có đến vài phần "hung".

"Ta chính là đem Ngọc Cơ Cao đều cho ngươi dùng, nếu ở sinh thần ta ngươi nhảy không tốt, ai phạt ngươi ta đều mặc kệ."

Ngọc Cơ Cao dần thấm vào da thịt, cảm giác lành lạnh không khỏi khiến người ta run lên một chút.

Cái cảm giác đau nóng ban đầu kia, liền như bị lạnh băng bao chùm trong chốc lát.

A Y Mộ ngơ ngác mà nhìn bàn tay của Tiêu Doanh đang thoa cao trên đầu gối mình, mỗi lần đều phá lệ cẩn thận, làm như là sợ hãi sẽ làm đau A Y Mộ.

Trừ bỏ nương ra, đây là lần đầu tiên có một cô nương tốt với nàng như vậy.

Khóe miệng A Y Mộ nhịn không được tươi cười, nhịn không được nói: "Đa tạ ngươi, Quận chúa."

"Ân?" Tiêu Doanh ra vẻ không vui mà giương mắt nhìn nàng, "Bổn Quận chúa lần đầu tiên tặng bằng hữu thượng dược, chỉ một câu cảm ơn liền xong rồi?"

A Y Mộ vội vàng thu lại ý cười, khổ sở suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: "Ngươi nói, ngươi muốn ta tạ lễ bằng vật gì?"

Tiêu Doanh ra vẻ thần bí mà nói: "Chờ đến sinh thần ta, ta lại nói cho ngươi. Đã hứa trước thì ngươi cũng đừng mong có thể chối bỏ!"

A Y Mộ trịnh trọng gật đầu, "Tuyệt đối không dám a!"

Tiêu Doanh vừa ý mà nở nụ cười, cúi đầu đem đầu gối còn lại của A Y Mộ thoa dược, xong xuôi liền đem Ngọc Cơ Cao nhét vào lòng ngực A Y Mộ, "Ngươi nhận, mỗi ngày ba lần mà thoa, bảy ngày sau nhất định không còn đau nữa."

A Y Mộ thụ sủng nhược kinh mà cầm lấy Ngọc Cơ Cao, "Đây là của nhị ca cho ngươi a."

"Nếu đưa ta, thì là đồ của ta!" Tiêu Doanh đắc ý nói: "Dù sao nhị ca thấy ta không có cao liền sẽ cho thêm. Lúc này ta lại chưa cần dùng, đưa ngươi không phải là hợp lý rồi sao?"

A Y Mộ gắt gao nắm chặt Ngọc Cơ Cao trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy mũi mình có chút chua xót, "Quận chúa là người tốt, Trường Sinh Thiên nhất định sẽ phù hộ ngươi."

"Sẽ phù hộ ta cái gì đây?" Tiêu Doanh ngưỡng mặt nhìn về phía xa, vẫn là bầu trời đầy sao kia, ánh trăng cũng như cũ, tường cao xung quanh vẫn là vẹn nguyên không đổi.

A Y Mộ không rõ rốt cuộc Tiêu Doanh là vui hay buồn, Tiêu Doanh rõ ràng cũng là một cái tiểu cô nương, vậy mà hiện giờ trên gương mặt kia, biểu tình phức tạp giống như người lớn.

"Quận chúa, trà đến." Tỳ nữ nhân cơ hội dâng trà lên.

Tiêu Doanh không phản ứng với nàng, chỉ cúi đầu nhìn xem A Y Mộ đem ống quần thả xuống, thuận thế gối đầu lên chân nàng, lẳng lặng mà nhìn vào hư không, lẩm bẩm nói: "A Y Mộ, ngươi nói xem, nếu người có thể bay thì thật tốt a."

A Y Mộ kinh ngạc mà nhìn Tiêu Doanh đang gối trên đùi, chỉ cảm giác phía sau là hàng loạt ánh mắt như muốn xuyên chết nàng, thân thể bất chợp lạnh lẽo run lên.

"Quận chúa......"

"Hử......"

Tiêu Doanh đánh gãy lời nói của nàng, khép lại đôi mắt, khóe miệng ẩn ẩn nhếch lên.

"Sẽ cảm lạnh."

"Sau đó?"

"Ta......"

"Làm nhiễu giấc ngủ của ta, đánh!"

A Y Mộ bất lực mà thở một hơi, ngước mắt nhìn trái phải một chút, bọn tỳ nữ nào dám tiến lên?

Nhưng nơi này thật sự không có lấy một cái chăn, A Y Mộ cười khổ quay một vòng tìm, cuối cùng dừng lại trên y phục chính mình.

Nàng nhanh chóng đem siêm y cởi xuống, nhẹ nhàng phủ lên người Tiêu Doanh.

Trên cổ áo có một viền da sói màu trắng, tuy rằng đã không còn mùi tanh, nhưng đối với Tiêu Doanh mà nói, da sói nàng vẫn mang một cỗ mùi hương đặc trưng, đặc biệt mới mẻ.

Đôi mắt Tiêu Doanh mở ra, tò mò thưởng thức chiếc cổ áo lông này, "Đây là lông gì?"

"Bạch lang." A Y Mộ cúi đầu trả lời.

Tiêu Doanh di chuyển ánh mắt, dưới ánh trăng, da thịt A Y Mộ như tuyết, hai tròng mắt lại như thủy tinh, đặc biệt đẹp, Tiêu Doanh bất giác có chút hoảng hốt -- nàng cảm giác như chính mình không còn ở Kiến Khang thành nữa, mà là đang ở dưới ánh trăng nơi đại mạc.

Nàng có thể không cần đố kỵ những cái lễ nghi hoàng gia, ở nơi đại mạc rộng lớn bộc bạch tâm tình.

"Thật tốt......"

A Y Mộ lúc này cũng không biết những lời kia có bao nhiêu nồng đậm, nhưng ở nhiều năm sau, khi lần nữa nghe Tiêu Doanh cất lên hai chữ này, nàng cuối cùng cũng có thể hiểu ý tứ bên trong.

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Càng văn~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro