Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Hơi thở ngột ngạt khó chịu bao trùm lấy hô hấp của nàng, hết lần này đến lần khác, hòa quyện với nhiệt độ cơ thể và khí tức thuộc về đối phương. Giây tiếp theo, hơi ấm ập đến, thực tại liền sụp đổ.

Dung Nhân bị bịt mắt, hai tay bị túm lấy ấn lên đầu. Cảm giác mất đi ánh sáng thật sự khó chịu. Nàng vô thức nâng cằm lên, mờ mịt ngửa đầu. Đường cong mỏng manh nơi yết hầu của nàng thon dài tuyệt đẹp, trắng như sứ.

Một lúc sau, giọng nàng lạnh lẽo, trầm thấp hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

Ôn Như Ngọc nhìn xuống nàng, cúi xuống, áp sát mặt nàng, gần như mũi chạm mũi, thiếu chút nữa đã chạm môi.

Dung Nhân không nhìn thấy, nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng.

Màn đêm buông xuống, trống trải và im lặng, khung cảnh xung quanh thanh bình. Ngọn đèn đường đơn độc chiếu sáng từ xa, những tán cây rậm rạp đổ bóng dài xiêu xẹo dưới ánh trăng.

Âm thanh xào xạc.

Những âm thanh nhẹ nhàng được khuếch đại vô tận trong bóng tối: vải cọ vào ghế sofa, lá cây nhẹ đung đưa, còn có âm thanh khác nhỏ đến gần như không nghe rõ, đều bị màn đêm mờ ảo che lấp. Cửa hàng dọc theo con phố bên ngoài khu nhà lúc này đã hoàn toàn đóng cửa, một lúc lâu mới có một chiếc xe chạy qua.

Trăng tròn giờ đã bị mây đen che khuất, hoàn toàn bao phủ, nuốt chửng cái bóng trên mặt đất.

Rõ ràng là bị che mắt, nhưng Dung Nhân không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng tivi cũng biến mất, giống bị ngăn cách.

Người ở trên không làm gì cả.

Hai người chỉ chạm như có như không.

Bộ phim được chiếu lại, bắt đầu từ đầu và kết thúc bằng bài hát chủ đề.

Lần đầu hai người xem không mấy nghiêm túc, lần này càng không nghiêm túc hơn.

Lần thứ hai, đường tiến độ giống như bị rút ngắn. Khi bộ phim kết thúc, màn hình tối sầm lại, xung quanh cũng tối dần.

Lúc đó khoảng bốn - năm giờ, có thể hơn năm giờ, cả hai đều không mấy để ý. Hai người không nhớ chính mình đã lên lầu khi nào. Khi lên đến tầng hai, một số ngôi nhà bên ngoài chỉ còn ánh sáng li ti. Cửa phòng khách dưới chân cầu thang mở toang, rèm cửa sổ đầu giường chỉ được kéo một nửa.

Khi mây tan, ánh trăng tràn vào qua nửa cửa sổ, Ôn Như Ngọc trở về phòng bên cạnh, không ở lại đây.

...

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây.

Phố An Lạc nhộn nhịp vào sáng sớm. Khu vực này có nhiều tòa nhà dân cư cũ, cơ sở hạ tầng tương đối lạc hậu, thiếu đi bầu không khí hiện đại cùng nhộn nhịp của đường Thiên Thành gần đó. Đặc biệt là khu vực xung quanh đại viện Bắc Hà, buổi tối yên tĩnh mát mẻ, nhưng buổi sáng thì ngược lại, có xe đẩy bán đồ, đủ loại cửa hàng lớn nhỏ, lấp đầy không khí nhộn nhịp.

Dung Nhân bị tiếng phát thanh tập thể dục buổi sáng đánh thức. Hậu quả của một đêm thức khuya và cơn say khiến nàng không thể mở mắt, không thể cử động, cảm thấy cả người rã rời.

Sáng sớm dậy vào lúc này nàng không thể duy trì được lâu, xoay người vùi mình vào chăn mềm mại chìm vào giấc ngủ.

Đến buổi trưa, khi nàng tỉnh dậy, bầu trời trong xanh đã nhuốm màu cam.

Ôn Như Ngọc ra ngoài, không ở nhà cũ.

Cô rời đi lúc hơn mười một giờ sáng, lúc rời đi Dung Nhân vẫn còn ngủ, cho nên cô không quấy rầy nàng hay đánh thức nàng.

Cô để lại chút đồ ăn trong phòng khách ở tầng một, được chuẩn bị cho Dung Nhân, xuống dùng lò vi sóng là có thể ăn.

Đầu nàng đau nhức, nàng xoa thái dương làm dịu lại.

Tầng trên và tầng dưới lúc này đã dọn dẹp sạch sẽ, không còn dấu vết bừa bộn của đêm qua. Không rõ Ôn Như Ngọc tự làm hay có người khác đến.

Ôn Như Ngọc đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn: cháo hải sản, sườn heo chiên, sườn heo hấp và tôm luộc - tất cả đều là những món khẩu vị thanh đạm. Tổng cộng mười hai hộp, mỗi hộp không lớn, nhưng nhiều đồ ăn như vậy một người ăn không hết, này là vừa đủ bốn năm miệng ăn.

Trừ đồ ăn còn có một tờ giấy note: "Ăn rồi hẳn đi."

Nghĩ rằng Dung Nhân có thể sẽ sớm thức dậy ở lại một chút liền rời đi, Ôn Như Ngọc đã để lại một tờ giấy nhắn, rất tỉ mỉ.

Dung Nhân vốn không muốn ăn, nàng không đói, nhưng khi thấy tờ giấy nhắn, nàng cầm lên, nhìn rồi đặt xuống, hâm nóng lại đồ ăn trước.

Trên bàn có một sợi cáp sạc, vẫn còn nguyên trong bao bì, hoàn toàn mới. Rõ ràng cũng chuẩn bị cho Dung Nhân. Dung Nhân mở ra, nhanh chóng sạc pin rồi bật điện thoại lên.

Điện thoại của nàng đã tắt từ tối qua. Cũng may hôm nay là cuối tuần rảnh rỗi, không có ai gọi cho nàng. Chỉ có vài tin nhắn trên wechat, nàng liếc nhìn qua, không thấy có gì quan trọng liền thoát app, ăn trước.

Cháo hải sản khá ngon. Dung Nhân không thích tôm, gắp vài đũa rau củ và vài miếng sườn heo, một bát cháo đã đủ no bụng.

Ăn xong, nàng dọn dẹp bàn ăn và cất phần còn lại vào tủ lạnh. Nàng do dự, không biết có nên nói với Ôn Như Ngọc trước khi rời đi hay không. Có vẻ không cần thiết, nhưng ý nghĩ đó thoáng qua liền dừng lại.

Như này quá sức, nàng phải liên lạc với đối phương, cũng không phải là Ôn Như Ngọc sẽ không quay lại. Nếu cô không nhìn thấy nàng cũng sẽ biết nàng đã rời đi, không cần thiết phải nói.

Không thể nói ra lý do cụ thể, nhưng trong tiềm thức, Dung Nhân không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ôn Như Ngọc trong cuộc sống hàng ngày. Hòa hợp trong một số lĩnh vực là một chuyện, còn những tương tác thường xuyên lại là chuyện khác, không thể bị nhầm lẫn.

Tóm lại, không hiểu sao, nàng lại cảm thấy... bài xích?

Không hẳn là bài xích, nàng không biết phải diễn tả thế nào, rất kỳ lạ, nàng không thể xác định được. Có lẽ là giác quan thứ sáu của nàng đang hoạt động, nàng hành động theo bản năng.

Quần áo hôm qua đã giặt sạch và sấy khô, được xếp gọn gàng trên bàn cạnh giường ngủ trong phòng. Dung Nhân vừa xem điện thoại vừa lấy quần áo, thay đồ rồi xuống lầu bắt taxi.

Xuống đến cầu thang, nàng nghe thấy tiếng động trong phòng khách. Bị bất ngờ, lầm tưởng Ôn Như Ngọc đã trở về, nhưng sau vài bước nàng nhận ra đó không phải là cô.

Người mới đến còn ngạc nhiên hơn cả nàng, sững sờ tại chỗ.

Hai người đối diện nhau, trong nháy mắt đều dừng lại một lúc.

Ngô Lâm Ngữ một tay cầm chìa khóa, tay kia cầm túi xách, hai túi đồ tạp hóa lớn đặt dưới chân. Nàng ấy mặc đồ ở nhà, mặt mộc không tinh xảo như hai lần gặp trước, nhưng phong thái vẫn không thay đổi, khiến cô dễ gần hơn nhiều.

Có lẽ vừa đi mua sắm về, đến đưa đồ cho Ôn Như Ngọc, không hỏi han gì liền đến, nào ngờ lại chạm mặt Dung Nhân đang chuẩn bị rời đi.

Liếc nhìn chìa khóa, Dung Nhân lập tức hiểu ra. Ngô Lâm Ngữ và Ôn Như Ngọc rất thân thiết, có lẽ không ngờ nàng sẽ ở lại qua đêm.  Chắc hẳn nghĩ cuối tuần Ôn Như Ngọc đều không ở đây, thường đều ở bên ngoài, hiếm khi có dịp đến nơi này, Ngô Lâm Ngữ quan tâm đến thăm là điều đương nhiên.

Dung Nhân xuất hiện không đúng lúc, đáng lẽ nàng nên rời đi sớm hơn.

Ngô Lâm Ngữ là người giữ chìa khóa Ôn gia, ai nắm giữ thẩm quyền lớn hơn đã rõ ràng.

Im lặng một lát, Dung Nhân vẫn trầm ổn lên tiếng trước: "Tôi đi đây."

Vẻ lúng túng trên mặt Ngô Lâm Ngữ chợt thoáng qua, sắc mặt hơi lạnh đi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cô Dung."

Dung Nhân tự cảm thấy mình chướng mắt, thức thời thay giày ở cửa ra vào để tránh làm người ta ngột ngạt.

Ngô Lâm Ngữ siết chặt tay, lưng cứng đờ, môi mím lại: "Như Ngọc đâu?"

Dung Nhân có nhãn lực không nhắc gì đến chuyện đêm qua, chỉ nói: "Tôi không biết, hôm nay không gặp cô ấy."

Ai cũng có thể đoán được nàng đã ở lại đây qua đêm. Ngô Lâm Ngữ ẩn nhẫn không hỏi, nhưng lại cảm thấy có chút lừa mình dối người. Khi Dung Nhân nói hôm nay không gặp, nàng ấy làm như là Dung Nhân tự đến, Ôn Như Ngọc cũng không có ở đây, vẻ mặt nàng ấy cũng dịu đi đôi chút.

Trong lòng biết rõ giữa Dung Nhân và Ôn Như Ngọc có gì đó không đúng, không chỉ đơn thuần là quen biết. Làm sao Ngô Lâm Ngữ lại không hiểu? Nhìn Dung Nhân từ xa, ánh mắt nàng ấy mang theo một tia không kiên nhẫn, lại có chút coi thường chán ghét.

Dung Nhân đang bận rộn xỏ giày, không hề nhận ra sự thay đổi của nàng ấy. Nàng đến tay không, chẳng mang theo gì cả. Nàng khách sáo thông báo với Ngô Lâm Ngữ. Mặc kệ Ngô Lâm Ngữ có ý kiến gì thì nàng vẫn bình chân như vại.

Ngô Lâm Ngữ nghe thấy, nhưng không trả lời, chỉ đứng đó bất động.

Nàng đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại, Dung Nhân đi được hai ba bước, phía sau cánh cửa vang lên tiếng "choang" như có cái gì đổ vỡ, rất chói tai. Nàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, nhưng cánh cửa đã che khuất tầm nhìn.

Coi như không có chuyện gì xảy ra, nàng bình thản bước ra khỏi cổng Ôn gia, mặt Dung Nhân không chút cảm xúc. Nàng ra ven đường bắt taxi, không dùng app mà chậm rãi chờ đợi, nàng giơ tay gọi taxi rồi đi lên.

Trở lại tầng ba của Kafa, đã về đến phòng. Dung Nhân chậm rãi cắm sạc, nàng nhìn một chút rồi ném xuống.

Trên tầng hai, Kiều Ngôn đang trông coi cửa hàng, thấy nàng về liền lên lầu tìm nàng.

"Hơn nửa ngày không thấy chị, em cứ tưởng chị còn ở trên này ngủ bù, kết quả là chị từ bên ngoài đi vào, tối qua chị không về sao?" Kiều Ngôn vừa bước vào vừa hỏi, đưa cho nàng một tách cà phê nóng. "Uống một chút cho tỉnh táo, em vừa pha cho chị đấy."

Dung Nhân cũng thấy khát nên cầm lấy cà phê: "Có chút việc, giờ mới rảnh."

"Lại là Cao Nghi à?"

"Không liên quan đến em ấy."

"Không phải em ấy gây chuyện là được rồi."

"Có chuyện gì sao?"

"Không có, em chỉ hỏi thăm chút thôi."

Tâm trạng của Kiều Ngôn cũng không tốt, quầng thâm dưới mắt khá nặng. Nhìn giống như đã thức trắng đêm không ngủ. Ngay cả khi đang đứng cũng ngáp, trông uể oải như một quả cà dính sương giá. Nàng lên đây chủ yếu vì quá say nên chẳng nhớ gì đêm qua, hỏi Dung Nhân mình có làm gì không, cũng tán gẫu một chút.

Nhân viên làm ca cuối tuần nên ít việc hơn. Tuần đó Kiều Ngôn không nhận đơn hàng, nhàn rỗi đến chán nản. Nàng ngồi ở tầng một cả ngày, mông gần như chai sạn, cho nên nàng lên đây hóng mát một chút.

Dung Nhân vừa trả lời vừa nhâm nhi tách cà phê, nghe nàng lải nhải thao thao bất tuyệt.

Kiều Ngôn có đôi mắt sắc bén, nhận thấy miệng nàng có một vết rách. Bản thân Dung Nhân không soi gương cũng không nhận ra. Kiều Ngôn đột nhiên nghiêng người nhìn kỹ hơn. "Chị bị thương à, hay là nóng mình bị lở? Sao lại có vết rách ở đây thế này?"

Dung Nhân theo bản năng đưa tay chạm vào vết thương, trong lòng liền hiểu. "Có sao, không cảm giác được."

Kiều Ngôn nói: "Không nghiêm trọng lắm, này là bị lở sao?"

"Chắc vậy."

"Uống rượu lại ngủ không ngon thì sẽ như vậy."

"Không đau, không sao."

Kiều Ngôn tốt bụng giải thích trong túi xách của nàng có một ít bột thanh nhiệt. Từ Tử Khanh mẹ nàng vừa mua hai ngày trước, nàng vẫn chưa dùng. Nàng không thích vị đắng của thuốc, nên đưa cho Dung Nhân, đỡ phải bị bà Từ mắng nếu biết nàng chưa uống.

"Đợi chút, em xuống lấy cho chị."

Dung Nhân muốn ngăn cản, nhưng không thuyết phục được, đành đồng ý.

Tối qua Kiều Ngôn đã bất tỉnh, không biết Dung Nhân đã lên xe của Ôn Như Ngọc rời đi. Nàng chỉ nhớ đến Chúc Song, nếu không nhắc đến Chúc Song thì Dung Nhân đã quên mất hôm nay có hẹn.

Tối thứ Bảy ăn cơm với Chúc Song, nàng quên mất.

Trên WeChat, Chúc Song đã nhắn tin cho nàng, sắp xếp địa điểm ăn cơm và thời gian gặp mặt.

Một nhà hàng Pháp tên là "Chi Ngộ", hẹn gặp nhau trước cửa nhà hàng lúc 7 giờ.

Chúc Song rất giỏi chọn địa điểm, nàng đã tìm được một nhà hàng trên phố này để tránh việc Dung Nhân phải lái xe đến.

"Chi Ngộ" cách Kafa chưa đầy mười phút đi bộ, Dung Nhân đã từng đến đó nên nàng biết vị trí nơi này.

Mới sáu giờ kém ba phút, vẫn còn thời gian để chuẩn bị.

Kiều Ngôn nói chuyện phiếm, nghĩ Dung Nhân và Chúc Song thật sự có gì đó, lòng hiếu kỳ tăng cao: "Tối qua chị ở cùng cô ấy nên mới không về phải không?"

Dung Nhân phủ nhận: "Không phải, không có chuyện đó."

"Vậy chị định... thành đôi với cô ấy sao?"  

"Hiện tại chưa xác định, còn sớm. Chỉ là đi ăn thôi, không phải như em nghĩ đâu."

Kiều Ngôn không tin, kiên quyết không bị lừa, nàng tặc lưỡi hai cái rồi cười: "Nếu thành thì nói cho em biết, đừng giấu em nha."

"..."

Tuy đã hứa với người khác, nhưng Dung Nhân có vẻ không mấy để tâm đến cuộc hẹn này, hẳn là do tối qua uống hơi nhiều nên vẫn chưa hồi thần lại. Ngược lại Kiều Ngôn rất tích cực, còn giúp nàng tìm váy và phụ kiện.

Dung Nhân vẫn chưa trả lời, Chúc Song gọi điện qua Wechat hỏi.

Sau khi xác nhận là sẽ đi, Chúc Song thở phào nhẹ nhõm: "Gặp lại sau."

"Được, gặp lại sau."

"Em chờ chị."

Kiều Ngôn nghe xong thì nổi da gà, người độc thân không biết hẹn hò là gì. Kiều Ngôn nghe cuộc trò chuyện của họ chẳng khác gì lời tâm tình, buồn nôn chết rồi.

"Vậy được rồi! Chúc hai người hẹn hò thuận lợi, sớm nắm tay nhau nhé."

"Không chắc, không vội."

"Em vội, em vội không được sao? Hoàng đế không vội thái giám vội. Em là đại tổng quản, nhưng cũng gấp muốn chết rồi."

Dung Nhân buồn cười, khó chịu vừa rồi bỗng chốc được Kiều Ngôn chọc tan đi.

Kiều Ngôn nói huyên thuyên không ngừng, rồi nhắc đến Ôn Như Ngọc, thở dài: "Dạo này nhiều người thoát độc thân ghê, chị biết Ôn lão bản mà phải không, chị ấy cũng có bạn gái rồi."

Không hề hay biết, Dung Nhân siết chặt tách cà phê, động tác cũng khựng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro