
Chương 1
Đầu hè, Đường Thiên Thành.
Bầu trời vừa bắt đầu chuyển sang màu xám, thời tiết mát mẻ, một lớp sương mỏng tụ lại trên cửa sổ kính trong suốt.
Trên tầng ba của ngôi nhà cũ ở phía tây của Vạn Hoà, phòng tắm tối om, cửa mở toang, ánh sáng trắng dịu nhẹ từ phòng ngủ lặng lẽ lọt vào, bao trùm lấy hình dáng bên dưới vòi hoa sen... Dung Nhân quay lưng về phía cửa, hơi nghiêng đầu, để dòng nước ấm chảy qua cơ thể, từ chiếc cổ trắng ngần đến xương quai xanh rõ nét, rồi đến bụng phẳng lì. Nàng nhắm mắt, đôi môi hồng xinh đẹp khẽ hé mở, tâm trí vẫn còn chút mơ hồ.
Sự mệt mỏi của một ngày làm việc đan xen với sự kiệt quệ của một đêm mất ngủ, hòa quyện với làn sương mờ ảo dần dâng lên trong căn phòng tối tăm, không thể tách rời.
Nàng hoàn toàn rối loạn.
Không chỉ tâm trí nàng lúc này, mà còn tất cả mọi thứ khác.
Một lúc lâu trôi qua, cho đến khi một cơn gió thổi vào, nàng cảm thấy lạnh buốt. Dung Nhân từ từ hồi thần, lau khô nước trên mặt, nàng mở vòi hoa sen, tiện tay lấy một chiếc khăn tắm từ trên giá xuống, chậm rãi lau khô nước, quấn quanh người rồi lại ra ngoài.
Căn phòng bên ngoài vẫn gọn gàng như thường lệ, ngoại trừ cửa ra vào và chiếc giường ở giữa phòng.
Hai đôi giày cao gót tinh xảo nằm rải rác, một đôi bị ném ra ngoài cửa, đôi còn lại cũng chẳng khá hơn là bao, nằm nghiêng ngả, giống như phản ánh lại tình huống họ đã gặp phải đêm qua.
Trên giường, chủ nhân của một trong hai đôi giày cao gót màu trắng ngà vẫn nằm sấp, môt góc chăn mềm mại phủ lên eo cô, che chắn vừa đủ. Người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, đôi chân dài, lưng cân đối, xương cánh bướm hơi nhô lên, làn da trắng. Cô không tính đầy đặn nhưng cũng không gầy, tóc dài thẳng buông xõa như thác nước, sống mũi cao, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, ngũ quan rõ nét, tạo cho cô vẻ ngoài rất minh diễm.
Cô họ Ôn, tên Ôn Như Ngọc, người giống như tên, là một người cởi mở cũng rất thẳng thắn, là cùng môt kiểu người giống với Dung Nhân.
Tối qua hai người gặp nhau ở một bữa tiệc rượu, sau đó cùng nhau trở về đây, ở lại qua đêm cho đến bây giờ.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên hai người như vậy. Lần tương tự xảy ra là tại một bữa tiệc mà một người bạn tổ chức. Trước đó hai người đã gặp nhau vài lần, không tương tác nhiều. Hôm đó, hai người có ấn tượng tốt về nhau, không có bất kỳ ác cảm nào, cho nên mọi thứ cũng nước chảy thành sông.
Chỉ là lần đó là ở nhà của Ôn Như Ngọc, không phải ở đây.
Đây là lần thứ hai, dù hai người không quen thuộc, cũng chẳng thân thiết gì.
Dung Nhân mang chân trần đi ra, bước lên tấm thảm sạch sẽ, đi được một đoạn ngắn đã lấy lại được thần thái vốn có. Vẻ mặt không lạnh không nhạt, ung dung rót một cốc nước, không quên hỏi một câu: "Có muốn uống không?"
Ôn Như Ngọc bên kia miễn cưỡng nhích người, quay đầu lại: "Uống."
Dung Nhân rót hai cốc nước, bước tới, đặt cốc còn lại lên bàn đầu giường.
Ôn Như Ngọc lười nhác một lúc lâu, dừng nửa phút, cô chống tay trái lên, nửa nâng người ngồi dậy. Tấm chăn sau lưng rơi xuống, chồng chất lên nhau.
Cùng lúc đó, Dung Nhân lặng lẽ quay sang một bên, thản nhiên bước đi, không biết vô tình hay cố ý.
Lúc này nàng phải tránh bị nghi ngờ, cực kỳ có chừng mực.
Ôn Như Ngọc nhận ra phản ứng của nàng, vô thức nhướng mày, không ngờ tới nàng sẽ như vậy, nhưng rồi cô cũng chẳng bận tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ngồi dậy dọn dẹp.
Cô nghiêng người tuỳ tiện nhặt lên một chiếc áo khoác không biết là của mình hay là của đối phương, ném lên bàn, thong thả ung dung vén tóc sang một bên nhẹ giọng hỏi: "Sao không ngủ thêm một chút? Dậy sớm thế?"
Dung Nhân không quay đầu lại, đáp: "Ngủ không được."
"Sáng nay còn việc phải làm sao? "
"Cho là vậy đi. "
"Con người bận rộn. "
"Cô thì sao? Không có việc à?"
"Còn chưa biết, để xem."
Dung Nhân có một cửa hàng đồ uống kiêm bán hoa tên là "Kafa", nàng và bạn là Kiều Ngôn cùng sở hữu cửa hàng này—cửa hàng nằm ở đây, hai tầng dưới, nàng sống ở tầng ba.
Mấy năm trước ngôi nhà cũ này suýt chút nữa đã bị phá bỏ, đáng tiếc là nó đã bị bỏ hoang. Ban đầu nó thuộc sở hữu của ông bà Dung Nhân, nhưng khi họ chuyển đến Thượng Hải nghỉ hưu, họ đã chuyển nhượng lại cho nàng.
Kafa thường mở cửa lúc chín giờ sáng, nhưng giờ mới hơn sáu giờ.
Công việc của Dung Nhân chắc chắn không liên quan gì đến cửa hàng, nhưng cụ thể là gì thì không biết.
Ôn Như Ngọc thức thời, không hỏi câu nào. Cô nhàn nhạt nhấp một ngụm nước, khi Dung Nhân uống xong sắp rời đi, cô đột nhiên hỏi: "Cho tôi mượn đồ để mặc được không?"
"Sao?"
"Sáng nay tôi đi ký hợp đồng, không có thời gian về thay."
Chiếc váy cô mặc đến đây nồng nặc mùi rượu, sau một đêm đã không dễ ngửi cho lắm, không thể đi xã giao, cô phải thay đồ. Ôn Như Ngọc không có chút khách khí, lần đầu tiên như vậy là không quá lịch sự.
Cũng may Dung Nhân không để ý, nàng gật đầu nhẹ giọng nói: "Tùy ý."
Hai người có chiều cao tương đương nhau, cả hai đều khoảng 1m73. Trong tủ quần áo của Dung Nhân có vài bộ tây trang đủ kiểu dáng, nhưng nàng không tìm giúp, nên Ôn Như Ngọc phải tự chọn.
Dung Nhân thay đồ rồi rời đi, nhường lại phòng cho Ôn Như Ngọc.
Mở tủ ra, Ôn Như Ngọc thấy một bộ tây trang màu trắng đơn giản. Phong cách của Dung Nhân khá đơn giản, tông màu tối chủ đạo, hầu như không có đồ màu sáng.
Làm nổi bật một chiếc váy đỏ chói mắt treo ở giữa tủ, Ôn Như Ngọc không khỏi nhìn kỹ hơn.
Rõ ràng cô không phải là khách duy nhất ở đây.
Chiếc váy đỏ quyến rũ gợi cảm, cổ chữ V khoét sâu, rất ôm, đường cắt may tỉ mỉ. Người phụ nữ này hẳn là một người hướng ngoại năng động, lại là người thân thiết với Dung Nhân, người mà cô thường xuyên tiếp xúc. Nếu không, cô ấy đã không để chiếc váy ở đây.
Không rõ là vô tình hay cố ý, để khẳng định vị thế của mình trước người sau đến.
Ôn Như Ngọc không cảm thấy kinh ngạc, càng không thèm để ý. Một lúc sau, cô dời tầm mắt đi rửa mặt. Phòng tắm vẫn còn dư âm khí ấm, ẩm ướt lại ngột ngạt, thoang thoảng một mùi hương tươi mát.
Cô nán lại hơn nửa tiếng, dọn giường rồi mới rời đi.
Tầng ba hoàn toàn là phòng ở của Dung Nhân. Đối diện phòng ngủ là phòng làm việc. Phòng khách đặc biệt rộng rãi, hai bên đều có cửa sổ sát đất. Nhà bếp bán mở, tổng thể trang trí khá cầu kỳ, hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của Dung Nhân.
Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn: Hai phần trứng chiên và bánh mì nướng.
Đèn phòng khách ấm áp màu hổ phách, lúc này Dung Nhân mặc một chiếc áo phông rộng, tóc buộc hờ, không trang điểm. Trông khí sắc không tệ, làn da mịn màng bóng loáng. Ánh sáng dịu nhẹ phủ một đường viền mờ ảo quanh thân nàng, nhìn từ xa trông nàng trầm ổn cùng tao nhã.
Dung Nhân đang pha cà phê, thoáng nhìn thấy cô, nàng cũng làm hai phần.
Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng. Ôn Như Ngọc không hỏi về chiếc váy đỏ, giả vờ không để ý. Dung Nhân vén lọn tóc xõa xuống mặt ra sau tai, xem mọi thứ như không khí.
Điện thoại ở góc bên phải bàn không đúng lúc nhấp nháy vài lần.
Đó không phải điện thoại của Ôn Như Ngọc.
Màn hình sáng liên tục. Đầu tiên, một tin nhắn WeChat hiện lên, rồi một số điện thoại có chữ "Cao" gọi đến, ít nhất ba lần.
Dung Nhân lờ đi, căn bản không thèm để ý, chỉ lạnh lùng ăn sáng.
Ngay cả khi để chế độ im lặng, tiếng ồn vẫn đột ngột đến mức khó có thể bỏ qua. Ôn Như Ngọc mặt không biết sắc quan sát nàng, không hiểu sao có linh cảm đó là chủ nhân của chiếc váy đỏ.
Dường như mối quan hệ của họ thân thiết hơn cô tưởng, ít nhất không chỉ đơn giản là ngủ chung.
Cuộc gọi lại tới, có lẽ là mất kiên nhẫn, Dung Nhân cúp máy, úp điện thoại xuống bàn.
Ôn Như Ngọc ngả người ra sau ghế, không nhịn được hỏi: "Bạn gái à?"
Dung Nhân không trả lời vào câu hỏi chính: "Cô không quen biết."
Bọn họ vốn không thân, cho dù có thân hay không thì Ôn Như Ngọc cũng không biết.
Câu trả lời như trong dự liệu, cho rằng đang làm phiền, Ôn Như Ngọc biết điều đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
Trời đang mưa.
Những sợi chỉ bạc mỏng manh xào xạc phủ bóng mát lạnh. Bầu trời tối sầm lại trước bình minh, nhanh chóng chìm trong màn sương dày đặc. Vì cơn mưa bất chợt, Ôn Như Ngọc ăn sáng xong rồi quyết định ở lại cho đến khi tạnh.
Bên ngoài cửa sổ, cành cây đung đưa trong gió, lá thỉnh thoảng chạm vào kính. Lá rụng bay trong không trung, chập chùng lên xuống.
Việc hai người ở chung cũng là điều tự nhiên.
Một lần nữa lại ở chung trong căn phòng đen kịt, đều có thể nghe thấy từng hơi thở kìm nén. Áp sát vào tai Dung Nhân, Ôn Như Ngọc thì thầm: "Dung lão bản..."
Dung Nhân đáp lại.
Ôn Như Ngọc không nói gì thêm, chỉ vỏn vẹn như vậy.
Trong khi đó, điện thoại của nàng vẫn nằm trên bàn ăn phòng khách, màn hình nhấp nháy liên tục. Người ở đầu dây bên kia giống như không còn kiên nhẫn, quyết tâm gọi điện.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều vô ích.
Sau tám giờ, cuối cùng Ôn Như Ngọc cũng rời đi. Mưa vẫn chưa tạnh, lại càng lúc càng to.
Người này đi xe, nên dù sớm hay muộn cũng không sao, trời mưa vẫn có thể về. Dung Nhân không tiễn cô. Khi xe rời khỏi sân sau của nhà cũ, nàng đứng sau rèm cửa, chỉ hờ hững nhìn cửa sau, lắng nghe tiếng xe xa dần, vẫn không có chút cảm xúc nào.
Sau khi Ôn Như Ngọc rời đi, Dung Nhân cầm điện thoại lên xem hai lần, vẫn không để ý đến "Cao" cuống cuồng gọi điện. Thay vào đó, nàng nhắn tin cho bạn mình là Kiều Ngôn, báo: "Sáng nay chị ra ngoài không có ở cửa hàng."
Trời mưa thì công việc kinh doanh luôn ế ẩm, nên một mình Kiều Ngôn trông coi cửa hàng.
Kiều Ngôn đang trên đường đến, tranh thủ gửi nhãn dán "OK" rồi hỏi: "Chị ra ngoài làm gì vậy?"
Nàng đáp: "Có việc."
Kiều Ngôn nói: "Được, chú ý an toàn."
Nàng nói: "Trưa chị về."
Kiều Ngôn nói: "Yên tâm, em sẽ trông coi cửa hàng."
Hai người trò chuyện khoảng hai phút.
Cuối cùng, Kiều Ngôn đột nhiên nói: "À, vừa rồi Ôn Như Ngọc hỏi số điện thoại của chị, em đã cho chị ấy rồi."
Dung Nhân sửng sốt, không hiểu tại sao đối phương muốn số điện thoại làm gì, nhưng nàng lại coi như thường nói với Kiều Ngôn.
"Được, không vấn đề gì."
Đã cho số điện thoại, ngay sau đó là một lời mời kết bạn WeChat. Ôn Như Ngọc cởi mở, để cả họ tên đầy đủ.
Dung Nhân vừa ra khỏi giao diện thì thấy tin nhắn này. Không chút chần chừ dứt khoát nhấp vào "Thêm vào sổ đen".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro