Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28


Lại qua mấy ngày, thư từ từ Nam Cương mà Thịnh Thập Nguyệt mong đợi cuối cùng cũng đến tay nàng, sau một hành trình dài đằng đẵng.

Cửa thư phòng đóng kín, Khúc Lê tự mình canh giữ trước tiểu viện. Theo tiếng dao rọc giấy lướt qua mặt thư, tờ thư được gấp kỹ kia cuối cùng cũng được lấy ra.

Thịnh Thập Nguyệt không vội mở ra ngay, mà đứng yên tại chỗ chốc lát, sau đó mới thở ra một hơi, chậm rãi mở tờ thư ra. Nàng trước hết cúi xuống ngửi nhẹ, rồi mới tập trung tinh thần đọc tiếp.

Ngoài dự đoán, tiểu dì không hề nhắc đến Ninh Thanh Ca quá nhiều, mà chỉ giải thích sơ lược biến cố ở Nam Cương. Bà nói bản thân không có gì nghiêm trọng, chỉ là tình hình khi ấy quá bất ngờ, nên mới dẫn đến thế cục ấy, bảo nàng đừng quá lo lắng.

Sau đó lại như thường lệ dặn dò nàng chú ý thân thể, chỉ là lần này, lại đặc biệt dặn thêm một câu, nếu có thể, vẫn nên tìm vài vị danh y xem qua, chớ để việc kéo dài lâu ngày.

Nhưng chỉ mấy dòng trong trang thư đầu ấy, đã khiến Thịnh Thập Nguyệt cau mày.

Bởi nàng biết rõ, thư hồi âm này được viết sau khi tiểu dì bại trận ở Nam Cương. Nhưng nàng sớm đã phái người gửi thư đi, mà người phụ trách cũng chưa từng nói có việc trì hoãn gì trên đường. Điều đó có nghĩa là tiểu dì đã sớm nhận được tin, nhưng không lập tức hồi âm như mọi lần trước.

Khoảng thời gian đó, rốt cuộc tiểu dì đang nghĩ gì? Lưỡng lự điều chi?

Tuyệt đối không thể lấy lý do là bị việc công thành của Nam Man làm chậm trễ. Thịnh Thập Nguyệt rất rõ bản thân trong lòng tiểu dì có địa vị thế nào. Huống hồ Khúc Lê từng kể, tiểu dì từng có lần đích thân cưỡi ngựa dẫn binh, giữa quân vụ cấp bách vẫn nghĩ cách viết thư hồi âm nàng ngay trên lưng ngựa, không để chậm trễ lấy nửa khắc.

Cho dù thật sự gặp lúc Nam Man công thành, thì sau khi đẩy lui quân địch, tiểu dì cũng sẽ lập tức gửi thư cho nàng tuyệt đối không thể nào cứ thế gác lại.

Huống hồ việc thân thể nàng, tiểu dì đã sớm biết. Trước đây, vì Thịnh Thập Nguyệt luôn không màng ngôi vị hoàng đế, nên bà cũng không ép, nhiều lắm chỉ là nhắc nhở nàng chú ý sức khỏe. Cho dù không chịu chữa, cũng không thể để tổn thương căn nguyên, giảm tuổi thọ. Vậy mà lần này lại đột nhiên nhắc lại chuyện đó, thái độ so với trước càng kiên quyết hơn nhiều.

Thịnh Thập Nguyệt không khỏi siết chặt sợi dây đeo hình kỳ lân nơi cổ, các đốt ngón tay cọ xát lên hoa văn khắc, ép ra chút đau đớn.

Không thể có chuyện thư bị giả mạo trên cả hành trình, ngoài nàng, tiểu dì và hai người truyền tin ra, không ai biết đến nội dung. Người truyền tin là tử sĩ của Diệp gia, theo tiểu dì vào sinh ra tử nhiều năm, tuyệt đối không thể phản bội.

Hơn nữa, thư tín giữa hai người còn có mật ước riêng, cách gấp giấy, loại mực sử dụng tất cả đều là tiểu dì dặn riêng. Mỗi bức thư đều phải gấp ba lần, và mực phải là loại đặc chế từ một tiệm mực nhỏ trong kinh thành, có mùi hương riêng biệt, sau nửa năm mới phai. Nếu thiếu một trong hai điểm này, đó chính là thư giả.

Thịnh Thập Nguyệt đã kiểm tra rất kỹ không có gì sai sót. Vậy thì... rốt cuộc là vì sao?

Ngón tay nàng đè mạnh lên miếng ngọc trụy, lật sang tờ giấy thứ hai. Trên đó chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn: "Ninh Thanh Ca sẽ không làm hại ngươi."

Nét chữ cuối như dừng lại rất lâu, đầu bút lông ép xuống giấy lưu lại vết mực rất sâu, bên cạnh còn lấm tấm vài giọt mực nhỏ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, vị Võ An Quân luôn sát phạt quyết đoán, đứng trước bàn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn không viết thêm lời nào.

Bức thư này, chẳng những không xua tan được nghi ngờ trong lòng Thịnh Thập Nguyệt, mà ngược lại khiến đầu óc nàng càng thêm rối bời.

Rõ ràng nàng đã hỏi rất nhiều trong thư, chẳng hạn như Ninh Thanh Ca có phải từng dính líu gì với Diệp gia hay không? Có thể tin được nàng ta không? Bao giờ tiểu dì trở về, để giúp nàng giải quyết mối hôn sự vô lý này? Nhưng tiểu dì chỉ trả lời bằng một câu mơ hồ như thế.

"Sẽ không làm hại ngươi." Vậy nghĩa là có thể tin tưởng? Nếu thật sự là vậy, sao không nói rõ ràng, thậm chí...

Ánh mắt nàng rơi về phía bên cạnh bàn nơi đặt con dao găm được gửi cùng thư. Đó là một thanh chủy thủ dài chỉ bằng một bàn tay, không hề có hoa văn hay trang trí nào, vỏ đao mỏng, chuôi đao cũng nhỏ, có thể giấu kín trong giày mà không để lại dấu vết.

Người đưa tin nói, đây là dao tiểu dì đặc biệt nhờ người chế tạo, dặn nàng lúc nào cũng mang theo, để phòng thân.

Nếu đã có thể tin tưởng, sao lại còn đưa cho nàng một món vũ khí phòng thân?

Càng nghĩ, Thịnh Thập Nguyệt càng thêm hoang mang. Ngón tay đặt trên miếng ngọc trụy dần siết chặt đến nỗi in hằn vệt mờ hoa văn.

Lẽ nào là... "Ninh Thanh Ca sẽ không làm hại nàng", nhưng lại không thể hoàn toàn tín nhiệm?

Hay là... nàng vẫn phải đề phòng một điều gì đó, một người nào đó khác?

Thịnh Thập Nguyệt càng nghĩ càng đau đầu, hận không thể cưỡi mây phi ngựa đến Nam Cương ngay lúc này, túm lấy cổ áo tiểu dì mà hỏi cho ra lẽ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ nghiêng dài vào thư phòng, bóng của cây trụ thành đổ dài trên mặt đất, dần lan đến bên mắt cá chân của Thịnh Thập Nguyệt. Mọi chuyện vẫn rối như tơ vò, không cách nào gỡ nổi, cuối cùng, nàng vẫn giống như thường lệ, đốt hết thư tín, không để lại lấy một mảnh tro.

Khúc Lê lúc này mới đẩy cửa bước vào, thấy nét mặt Thịnh Thập Nguyệt đầy u uất, liền lên tiếng dò hỏi.

Thịnh Thập Nguyệt không trả lời ngay, chỉ trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài nói:
“Khúc dì, giúp ta đi tìm vài vị đại phu giỏi y thuật.”

Lại dặn thêm:“Ngàn vạn lần đừng để lộ thân phận của chúng ta.”

Nghe vậy, Khúc Lê lập tức hiểu ra mọi chuyện. Thực ra nàng đã chuẩn bị việc này từ lâu, trong lòng đã sớm chọn được vài vị danh y, chỉ chờ Thịnh Thập Nguyệt gật đầu là lập tức hành động. Giờ được nàng mở miệng, Khúc Lê liền xoay người rời phủ ngay. Những mảnh thư bị gió cuốn bay tứ tán trên mặt đất, chớp mắt đã chẳng còn dấu vết.

Mặt trời cuối chân trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng đầu hạ nóng rát khiến cả mặt hồ sen phản chiếu lấp loáng. Bên bờ thủy đình, tiếng màn trúc lại vang lên lần nữa.

Tiêu Cảnh và Mạnh Thanh Tâm vừa bước vào liền bật cười trêu ghẹo:
“Chủ tớ các ngươi có muốn đi tìm đạo quán cầu xin gì không? Nhiều ngày nay, ba người các ngươi không ai là yên ổn cả.”

Cảnh tượng quả thực khá thê lương, Thịnh Thập Nguyệt vẫn tựa vào ghế dựa, bên cạnh là Diệp Lưu Vân sắc mặt trắng bệch, vừa qua kỳ mẫn cảm, lại bị thương vào căn nguyên, đến cả việc ra khỏi cửa cũng cần người đỡ. Huống gì là tự thân động thủ.

Y sư được mời tới xem bệnh cũng nhíu mày chẳng nói được gì, chỉ có thể giúp băng bó sơ, rồi kê thêm một đống thuốc bổ. Nhân tiện thấy Thịnh Thập Nguyệt cũng sắc mặt tái nhợt, liền kê thêm một phần. Ban đầu nàng định từ chối, nhưng Ninh Thanh Ca lại gật đầu.

Thế là đến tổ tông Diệp Xích Linh cũng bị bắt tới ngồi uống thuốc bổ.

Vì vậy mà lúc này cả ba đều đang bưng chén thuốc, vẻ mặt khổ sở nuốt từng ngụm.

Nghe tiếng động, Thịnh Thập Nguyệt thậm chí chẳng buồn phản bác, chỉ mệt mỏi ngẩng mắt lên nhìn hai người một cái.

Mạnh Thanh Tâm bật cười, kéo Tiêu Cảnh tìm chỗ ngồi xuống, rồi lại nói:
“Thật đấy, không đi tìm đạo sĩ xem thử sao? Mẹ ta quen vài vị đạo trưởng, nếu ngươi muốn, ta có thể nhờ bà hỏi giúp.”

Thịnh Thập Nguyệt cầm chén thuốc, cầm rồi lại buông, hồi lâu không uống nổi một ngụm, uể oải đáp: “Linh nghiệm không?”

“Rất linh.” Mạnh Thanh Tâm rất nghiêm túc gật đầu.

“Vậy mẹ ngươi cầu cái gì?”

“Cầu ta quyết chí tự cường, chăm chỉ học hành.”

Khóe môi Thịnh Thập Nguyệt giật nhẹ, nói: “Vậy thì thật là… chẳng linh chút nào.”

Nụ cười của Mạnh Thanh Tâm lập tức đông cứng, cố gắng chữa lại: “Thật mà! Mẹ ta còn cầu cho cả nhà bình an, cầu nữ nhi Mạnh gia đều thông minh tiến thủ!”

Thịnh Thập Nguyệt nhướng mày cười nhẹ: “Vậy thì… nửa linh, nửa không.”

Mạnh Thanh Tâm cắn răng một cái, tung đòn sát thủ: “Xung quanh Biện Kinh, chỉ có mấy nhà họ là thu tiền nhang đèn ít nhất!”

Thịnh Thập Nguyệt lập tức lộ vẻ thương hại: “Mạnh gia nghèo đến mức đó rồi sao? Sao không cầu tài thử? Hay là cầu mãi chẳng thấy được gì?”

Mạnh Thanh Tâm tức đến phát run, giơ tay định chỉ vào Thịnh Thập Nguyệt, nhưng rồi lại không tìm được câu nào để phản bác, dứt khoát quay đầu nhìn sang Diệp Lưu Vân, nói:
“Lưu Vân, sao ngươi lại thành ra thế này? Có phải Thịnh Cửu ngược đãi ngươi không?”
Nói không lại Thịnh Thập Nguyệt, liền bắt đầu trút giận sang người khác.

Do Diệp Lưu Vân và Diệp Xích Linh thường xuyên đi cùng Thịnh Thập Nguyệt, nên Mạnh Thanh Tâm cũng khá thân quen, cách nói chuyện không quá giữ kẽ.

Thịnh Thập Nguyệt thấy thế lại tức:
“Không phải tại hai người các ngươi à, khiến nhà ta loạn đến gà bay chó sủa!”

Hai người đầu tiên còn ngơ ngác, đợi đến khi Diệp Lưu Vân giải thích mới vỡ lẽ, lập tức lộ chút vẻ xấu hổ.

Đặc biệt là Tiêu Cảnh, nàng đi cùng suốt cả đường mà chẳng phát hiện chuyện gì vội vàng nhận lỗi: “Là ta sơ suất, khiến Lưu Vân phải chịu khổ rồi.”

Mạnh Thanh Tâm cười khẩy, giơ ngón cái về phía Diệp Lưu Vân trêu: “Lưu Vân ngươi cũng lợi hại ghê, ở căn nhà toàn mùi tín hương như Khôn Trạch mà vẫn cố chịu được lâu như vậy, quả nhiên là niềm tự hào của Càn Nguyên chúng ta.”

Diệp Lưu Vân chỉ cười gượng gạo, môi giật giật, chẳng buồn phản bác.

Nói đến chuyện tối hôm đó, Thịnh Thập Nguyệt không nhịn được nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng mình. Cũng bởi chuyến đi lần đó, nàng bị Ninh Thanh Ca dằn vặt đến mức toàn thân không rõ vì sao đều thành dấu vết.

Toàn thân lại bắt đầu ngứa ngáy kỳ lạ, cứ như thể những vết hôn kia lại lén lút nổi lên trên da, nóng ran, tê dại, cả người như bị mùi vải chín bao phủ.

Thịnh Thập Nguyệt ánh mắt có chút mơ hồ, chớp mắt một cái, vành tai cũng đỏ lên.

Bốn người bên cạnh vẫn còn đang bàn xem Diệp Lưu Vân lợi hại thế nào, Thịnh Thập Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi: “Lưu Vân, ngươi làm sao chịu đựng được vậy?”

Rõ ràng nàng chẳng ngửi thấy mùi tín hương nào cả, nhưng Ninh Thanh Ca kia lại ngửi thấy.

Cả phòng im lặng, bốn người quay đầu nhìn nàng, ánh mắt lập tức trở nên vi diệu, người này là người duy nhất trong số họ đã có thê tử chính thức.

Không biết nghĩ tới điều gì, Mạnh Thanh Tâm nhẹ giọng khuyên: “Thịnh Cửu, ngươi phải biết tiết chế một chút chứ. Thương thế của ngươi còn nghiêm trọng như vậy, ít nhất phải nghỉ ngơi một thời gian…”

Tiêu Cảnh cũng gật đầu: “Ít nhất đợi khỏi hẳn rồi hãy… làm những chuyện đó.”

Ngay cả Diệp Lưu Vân cũng gượng ra một câu: “Điện hạ, thân thể là quan trọng nhất.”

CÁC NÀNG ĐANG NÓI GÌ VẬY?!

Thịnh Thập Nguyệt vội vàng đính chính: “Ta không có ý đó! Ta chỉ tò mò sao nàng ấy chịu đựng được thôi! Với lại, dù các ngươi không tin ta, cũng nên tin Ninh Thanh Ca đi? Nàng đâu phải kiểu người không biết tiết chế...”

Câu cuối càng nói càng nhỏ, càng lúc càng mất tự tin. Trong đầu bắt đầu hiện ra từng mảnh ký ức vụn vặt, tai đỏ dần, cuối cùng lan tới cả khuôn mặt.

Bốn người nhìn nàng, sắc mặt rất khó tả.

Cuối cùng vẫn là Diệp Lưu Vân mở miệng, giải vây giúp nàng, chỉ chỉ vào vết thương trên người: “Chính là như vậy mà chịu đựng thôi.”

Thịnh Thập Nguyệt nheo mắt, giọng có chút ngập ngừng: “Không có cách nào... không đau một chút luôn sao?”

Bốn người lại rơi vào trầm mặc.

Diệp Xích Linh đặt bát thuốc xuống, từ tốn khuyên bảo: “Điện hạ vẫn nên biết tiết chế một chút.”

Thịnh Thập Nguyệt lập tức dựng tóc gáy: “Ta đã nói là không phải ta mà!”

“Rồi rồi rồi, không phải ngươi.” Mạnh Thanh Tâm vội phất tay, không muốn cãi nữa.

Thịnh Thập Nguyệt bất chấp: “Vậy các ngươi có cách gì không?! Ít nhất đừng để bị Khôn Trạch dắt mũi như bây giờ chứ!”

Giờ thì đến lượt bốn người nhìn nàng đầy thương cảm, bắt đầu nhao nhao đưa ra ý kiến, góp kế nửa ngày trời, cuối cùng mới nhớ ra chính sự.

“À đúng rồi Thịnh Cửu, chuyện bức tranh kia thì tính sao?”

Nghe đến đó, mặt Thịnh Thập Nguyệt càng đỏ, lơ đãng đáp: “Đợi vài hôm nữa ta khỏe rồi rồi tính.”

Nói xong liền đổi giọng thúc giục: “Việc kia không gấp! Các ngươi còn chiêu nào nữa thì mau nói đi!”

Giống y như một nam nhân bị thê tử áp bức lâu ngày, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

Cửu điện hạ đúng là... khí thế phu cương chẳng còn sót lại chút gì.

Mạnh Thanh Tâm cùng ba người kia nhìn nhau, lặng lẽ lắc đầu, tạm gác chuyện tranh vẽ lại, bắt đầu vắt óc vì bạn tốt mà hiến kế thêm lần nữa.

Thịnh Thập Nguyệt gật đầu liên tục, hận không thể lấy bút ra mà ghi chép lại từng câu một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt