Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18


Hôm nay trời nắng gắt.

Mấy hôm liền không mưa, sân mã cầu khô khốc, cỏ úa ngả rạp, mềm oặt như sắp khô héo. Dù từng cơn gió có lướt qua, cũng chẳng khiến cái nóng thuyên giảm là bao.

Giữa bãi cỏ rộng, hai phe kỵ sĩ cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn.

Một bên mặc hắc y, một bên vận đỏ rực phục sức bắn cung. Người phía trước khí thế lạnh lẽo, cử động gọn gàng, còn bên kia lại mang vẻ lười nhác, nhất là người cầm đầu Thịnh Thập Nguyệt, tay cầm cúc côn khảm đá quý, cổ đeo vòng vàng chói mắt, thoạt nhìn chẳng giống người đi đánh mã cầu, ngược lại cứ như tiểu tổ tông nhà ai đi xuân du ngắm cảnh.

Trọng tài ở giữa dùng sức ném bóng ra, vó ngựa lộc cộc dồn dập, lập tức lao theo trái cầu vải ngũ sắc đang lăn tròn.

Trận đấu lúc đầu chưa quá gay gắt, chỉ có đám Diệp Lưu Vân phía trước thử thăm dò, mà Thịnh Thập Nguyệt và Khuất Ngọc hai người dẫn đầu thì vẫn chậm rãi đi ở phía sau, chưa vội ra tay.

Thậm chí, họ còn có thời gian trò chuyện giữa trận đấu.

Thịnh Thập Nguyệt kéo dây cương, tuy đang giữa sân đấu nhưng thần sắc vẫn lười nhác như cũ, nàng nghiêng đầu nhìn đối phương, hỏi: "Khuất tiểu thư từ bao giờ lại hứng thú với đám ăn chơi trác táng chúng ta?"

Việc này quả thật kỳ lạ. Tuy Hứa gia và Khuất gia đều thuộc ba nhà công lớn trong triều, nhưng văn võ xưa nay thường đối đầu, ngoài công vụ trong triều ra thì gần như không qua lại, chuyện này cũng ảnh hưởng đến việc giao tế giữa con cháu hai bên.

Khuất Ngọc và Hứa Chính Minh xưa nay thậm chí chẳng thèm gật đầu chào nhau, càng đừng nói chuyện hợp tác giúp hắn hả giận.

Cho nên vừa rồi Thịnh Thập Nguyệt dù đoán tới đoán lui, cũng không thể nào nghĩ được lại là Khuất Ngọc đứng phía sau vụ đá dế.

Khuất Ngọc siết chặt cúc côn trong tay, đối mặt với câu hỏi của nàng, chỉ lạnh lùng đáp: "Mấy hôm trước trong trận mã cầu, điện hạ không chỉ đắc tội với mình Hứa Chính Minh đâu."

"A?" Thịnh Thập Nguyệt càng thêm nghi hoặc.

Nàng chẳng qua chỉ chơi một trận mã cầu thôi mà, kết quả không chỉ chọc giận Hứa Chính Minh, lại vướng cả Ninh Thanh Ca, giờ đây ngay cả Khuất Ngọc cũng nhảy ra?

Nàng thật chẳng biết nên cười hay khóc, trong lòng bắt đầu có chút hối hận. Biết thế hôm đó nàng nên nằm trên giường giả bệnh, tránh xa trò vui ấy cho rồi.

Không phải vì sợ, chỉ là thấy quá uổng công. Từ trước đến nay nàng không phải chưa từng làm chuyện còn quá quắt hơn, nhưng chưa lần nào xui tận mạng như lần này chẳng những chưa chơi vui đã bị cắt ngang, lại rước vào một đống rắc rối dây dưa không dứt, đến nghe lén một câu cũng thành họa, bây giờ lại vô duyên vô cớ thêm một kẻ địch?

Thịnh Thập Nguyệt thật sự nghĩ không ra, lại hỏi: "Ta rốt cuộc đã làm cái gì?"

Chuyện gì mà có thể khiến Khuất Ngọc bỏ qua kỳ thi võ cử quan trọng, cùng Hứa Chính Minh bắt tay?

Nhưng điều Thịnh Thập Nguyệt càng muốn biết hơn là...

Bát hoàng tỷ có ra tay hay không.

Khuất gia xưa nay luôn là thế lực thân cận Bát hoàng tử, mỗi lần hành động đều ít nhiều có liên quan đến phe này. Hơn nữa, nhìn chuỗi sự việc trước đó, nào là thuê người đóng giả danh môn, ngụy tạo cổ họa, thiết kế âm mưu, lại còn kiếm đâu ra loại dược khiến dế phát điên chỉ trong thời gian ngắn… Những chuyện này rõ ràng không phải vài người có thể làm được trong chớp mắt.

Khuất Ngọc hình như đoán được suy nghĩ của nàng, hừ lạnh một tiếng:
"Điện hạ nếu muốn biết..."

Nói chưa dứt câu, nàng đã vung cương thúc ngựa, lao thẳng ra phía trước, chỉ để lại một câu vọng lại.

"...thì cứ thắng ta trước đã."

Khí thế nàng bừng bừng, như một thanh kiếm sắc xé rách không khí. Cúc côn trong tay vung xuống, lập tức giật được quả cầu từ côn của đối phương, cũng tuyên bố trận mã cầu thực sự bắt đầu.

Cả sân sôi trào. Mọi người lập tức thúc ngựa đuổi theo. Hồng y và hắc y bay phần phật, vó ngựa như sóng tràn mặt cỏ, tiếng gió rít vang bên tai, cúc côn va chạm tạo thành từng âm vang giòn giã.

Trừ Khuất Ngọc, hai người còn lại bên nàng cũng là con cháu nhà Khuất, tuy chỉ hơi kém hơn nàng một bậc, nhưng đủ để áp chế Diệp Lưu Vân và Mạnh Thanh Tâm ở hai cánh, khiến họ khó lòng tiếp cận.

Một chiếc cúc côn khảm đá quý vút lên từ phía sau, là Thịnh Thập Nguyệt đã cưỡi ngựa đuổi kịp. Tay trái nàng ghì dây cương, người nghiêng hẳn sang một bên, cây côn trong tay len qua khe hở đối phương bỏ sót, nhẹ nhàng hất quả cầu bay ngược về sau.

Nhưng Khuất Ngọc làm sao chịu để nàng cướp cầu trước mắt? Lập tức ngửa người đảo thân, côn dài đâm ra tranh đoạt.

Hai cây côn va vào nhau “choang” một tiếng, quả cầu ngũ sắc văng khỏi kẹp gậy, bay về phía trước.

Thịnh Thập Nguyệt nhíu mày, định đưa côn chắn lại, tuấn mã dưới thân lập tức phi nhanh đuổi theo.

Đúng lúc ấy, Diệp Lưu Vân thoát khỏi kìm hãm của đối phương, thúc ngựa chèn vào giữa hai người.

Khuất Ngọc sợ va ngựa nên buộc phải nghiêng thân né tránh, mắt sắc như dao liếc Diệp Lưu Vân một cái, nếu không nhờ nàng ấy chen vào, quả cầu hẳn đã trở lại tay mình.

Thịnh Thập Nguyệt nhân cơ hội, lập tức đánh quả cầu về phía trước, một đường lao thẳng tới khung thành.

Diệp Lưu Vân theo sát phía sau, tay cầm cúc côn, sẵn sàng ứng biến.

Mạnh Thanh Tâm thì rơi vào tình thế khó khăn nhất, thực lực nàng yếu nhất, bị người của Khuất gia ép ra vùng rìa sân. Mỗi lần muốn xông về phía Thịnh Thập Nguyệt đều bị cản lại.

"Tránh ra!" Nàng hét lớn. Hôm nay bị dồn ép quá lâu, ai cũng sẽ tức giận, nàng mặc kệ tất cả, liều lĩnh thúc ngựa đâm tới.

Người bên Khuất không chịu nhường, né xong lại dính lấy, dai như kẹo mạch nha.

Vó ngựa dập dồn, mặt cỏ bị xới tung thành từng mảng. Quả cầu nhảy nhót giữa sân, bay lên rồi rơi xuống, cuốn theo tà váy phấp phới bay.

Người xem ngoài sân đều nín thở theo dõi, tay siết chặt, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.

Tiêu Cảnh không nhịn được mắng lớn:
"Con Khuất Ngọc kia bị gì vậy? Sao cứ nhắm vào Thịnh Cửu hoài thế?!"

Người bên cạnh cũng giận dữ phụ họa. Chưa từng thấy ai chơi mã cầu mà như đánh nhau vậy, hết đợt này đến đợt khác, vung cúc côn như vung đao kiếm, như thể chỉ sợ không đập trúng Thịnh Thập Nguyệt.

May mà nàng ấy thuật cưỡi ngựa siêu phàm, mấy lần hiểm nghèo mới thoát được.

Ngay sau đó, hai phe rốt cuộc áp sát khung thành.

Thịnh Thập Nguyệt lúc này cũng dần trầm mặt. Cúc côn đụng chạm nhiều lần khiến cánh tay nàng tê rần, bên cạnh còn có người càng đánh càng hăng, như muốn trút hết uất hận vào cây gậy.

Chỉ thấy Khuất Ngọc lại giơ cúc côn lên, đầu gậy cong như lưỡi liềm quét lên cao rồi hung hăng quật xuống!

Cú này quá mạnh, chẳng buồn để tâm đến quả cầu, gậy thẳng hướng Thịnh Thập Nguyệt!

BANG!

Tay nàng chịu chấn động mạnh, gót tay đau nhói, lan ra khắp cánh tay, đến tận vai cổ cũng tê dại.

Từ nhỏ luyện võ, Khuất Ngọc sức lực khác người, nghe đâu có thể kéo nổi cung ba thạch, mà người thường chỉ đủ sức kéo một thạch rưỡi là cùng. Có thể thấy nàng ta thiên phú kinh người, nếu không kịp né, bị gậy đánh vào xương thì nhẹ cũng sưng tím, nặng có thể ngã ngựa gãy tay.

Thịnh Thập Nguyệt đau đến suýt bật ra tiếng, lắc cổ tay, còn chưa kịp hoàn hồn thì đối phương lại tiếp tục vung gậy lần nữa!

Quả thật dai như đỉa!

Nàng đảo mắt, thấy phía sau Diệp Lưu Vân vẫn luôn chậm hơn nửa bước, tuy chen vào được nhưng vẫn chưa cản được hết. Sau lưng nàng còn bị người dây dưa, mấy lần muốn chặn cũng không đủ thời gian ra tay.

Khung thành đã cận kề.

Thịnh Thập Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng: “Lưu Vân, đỡ lấy!”

Mọi ánh mắt trên sân đều dồn về phía Diệp Lưu Vân. Nàng cũng phối hợp giơ cúc côn lên, làm ra vẻ như chuẩn bị đánh cầu.

Nhưng quả cầu ngũ sắc kia lại không bị đánh về phía trước, Diệp Lưu Vân cũng chẳng nhắm tới cầu, mà trực tiếp vung côn về phía Khuất Ngọc, rõ ràng là muốn… trả đũa!

Phanh!

Lại một tiếng vang lên. Khuất Ngọc mặc kệ cánh tay tê rần, vội xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy Thịnh Thập Nguyệt nhân cơ hội Diệp Lưu Vân thu hút sự chú ý, đánh quả cầu bay về phía khoảng trống trước mặt, vung mạnh cúc côn một cái!

Quả cầu vút lên không trung, rồi lao thẳng vào khung thành!

Quanh sân tức thì nổ tung tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay vang rền.

Khuất Ngọc lúc này mới phản ứng lại, kéo môi cười lạnh: "Chiêu ' dương đông kích tây' hay lắm."

Thịnh Thập Nguyệt lúc này đang lắc cánh tay tê dại, chưa buồn đáp lại. Khăn đen trên tay cũng theo đó rơi xuống một đoạn.

Khuất Ngọc càng trở nên nghiêm nghị, lưng thẳng tắp, quay đầu ra hiệu về phía sau. Hai người cùng phe nàng gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

Lại một lần ném bóng mở đầu ván tiếp theo.

Khuất Ngọc dẫn đầu lao lên, Thịnh Thập Nguyệt cũng theo sát sau.

Quả cầu lại bay lên giữa hai cây cúc côn, không ai chịu nhường ai.

Lúc này, hai người nhà họ Khuất đang kèm các đối thủ bỗng bỏ mặc, thúc ngựa áp sát, ý đồ kẹp Thịnh Thập Nguyệt vào giữa.

Diệp Lưu Vân thấy tình thế bất lợi, lập tức đánh ngựa vượt lên che chắn bên cạnh Thịnh Thập Nguyệt. Nhưng Mạnh Thanh Tâm phản ứng chậm, bị chậm mất vài bước, khiến Diệp Lưu Vân một mình chọi hai người, thế trận bắt đầu nghiêng.

Ngay lúc ấy, Thịnh Thập Nguyệt vừa chạm được cúc côn vào quả cầu, bỗng lại hô lên: “Lưu Vân!”

Mọi người tuy từng bị lừa một lần, nhưng trong giờ khắc căng thẳng thế này vẫn theo bản năng quay đầu nhìn lại, tinh thần phút chốc phân tán.

Hai người bên cạnh Diệp Lưu Vân đã chuẩn bị sẵn sàng để chặn nàng.

Nhưng Thịnh Thập Nguyệt lại bất ngờ tăng tốc, vung cúc côn đánh cầu ra ngoài, còn bật cười: “Binh bất yếm trá mà, Khuất tiểu thư.”

Quanh sân lại vang lên một trận cười lớn. Đám ăn chơi trác táng này vốn nổi danh hay đùa nghịch, chẳng buồn che giấu chút nào, nhìn thấy Khuất Ngọc ăn mệt liền cười ầm lên, chỉ hận không thể dí sát tai nàng mà cười nhạo.

Khuất Ngọc mặt sa sầm, lập tức quát:
"Mau đuổi theo!"

Nàng cũng thúc ngựa phi nhanh, bị trêu tức bởi đám người nàng luôn khinh thường.

Trời lúc này đã về chiều, cái nắng như thiêu đốt, mồ hôi thấm đẫm y phục, gió thổi qua lại càng dính dấp khó chịu.

Nhưng không ai có tâm trí để để ý điều đó, tất cả đều dán mắt vào quả cầu.

Khuất Ngọc dốc toàn lực đuổi theo, nhưng bị Diệp Lưu Vân quyết liệt cản trước mặt Thịnh Thập Nguyệt, không thể vượt qua.

Nàng giơ cúc côn định đánh văng, nhưng Diệp Lưu Vân đã có phòng bị, đón côn, trở tay đánh trả.

Hai người nhanh chóng cuốn vào một trận giao tranh côn mã, không phân thắng bại.

Thịnh Thập Nguyệt đang định thừa cơ xông lên, bỗng nghe tiếng hét to.

Là giọng của Mạnh Thanh Tâm!

Nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy ngựa của Mạnh Thanh Tâm đang phát cuồng, giật cương chồm lên, còn người của nhà họ Khuất thì vừa mới rút cúc côn khỏi cổ ngựa nàng ta.

“Vô sỉ!” Có tiếng chửi vang lên ngoài sân.

Khuất Ngọc tranh thủ thời cơ, lao đến vung cúc côn, đánh trúng cây côn trong tay Thịnh Thập Nguyệt, khiến nó bật khỏi tay nàng.

Không dừng lại, nàng lập tức đập quả cầu về phía khung thành, bóng lăn vào.

Mà bên kia, Mạnh Thanh Tâm ôm chặt cổ ngựa, gắng giữ mình không rơi xuống. Nếu ngã vào lúc này, dưới móng ngựa đang phát điên kia, hậu quả khó lường!

Thịnh Thập Nguyệt không thèm liếc khung thành một cái, lập tức phi ngựa về phía Mạnh Thanh Tâm, Diệp Lưu Vân cũng vội vã đuổi theo.

Hai người đầu tiên chạy quanh con ngựa điên, lớn tiếng bảo Mạnh Thanh Tâm cố giữ chặt, ngàn vạn lần không được buông tay.

Sau đó, họ cùng nhau chạy vòng quanh, cố ép ngựa phát cuồng dừng lại.

Mạnh Thanh Tâm sắc mặt tái nhợt, suýt nữa nôn ra, nhưng chỉ có thể cắn răng bám lấy dây cương.

Mãi đến khi con ngựa phát điên kia kiệt sức, dần dần dừng lại, Thịnh Thập Nguyệt mới tranh thủ giật lấy dây cương từ tay nàng, dắt ngựa chạy nửa vòng rồi mới dừng lại.

Tuy cuối cùng cứu người thành công, nhưng cả ba ngựa đều kiệt sức.

Thịnh Thập Nguyệt và Diệp Lưu Vân mệt rã rời, thần kinh căng như dây đàn suốt thời gian qua, còn Mạnh Thanh Tâm gần như ngã quỵ, chân mềm như bún, không đứng dậy nổi.

Nhưng cũng vì không ai bị thương nghiêm trọng, nên không thể thay người, thay ngựa. Đành gắng gượng tiếp tục trận đấu.

Quả cầu lại bị ném ra. Trên cọc điểm, phe áo đỏ chỉ còn lại một mặt vải.

“Cửu điện hạ, nếu lại để mất một trái nữa…” Khuất Ngọc cưỡi ngựa tới gần, xoay xoay cúc côn trong tay, cười mỉa.

Đám ăn chơi trác táng nín thinh, chỉ có Hứa Chính Minh cười vang đầy khoái trá.

Mạnh Thanh Tâm thất vọng vô cùng, khẽ thì thầm: "Thịnh Cửu, hay là thôi đi, chơi nữa cũng chẳng có gì tốt..."

"Ngươi không muốn, ta còn muốn thắng." Thịnh Thập Nguyệt liếc nàng, giọng nói không mấy vui vẻ: "Chưa thua mà đã xụ mặt? Đừng có bày ra cái bộ dạng đưa tang ấy cho ta!"

Lời còn chưa dứt, quả cầu lại một lần nữa được tung lên.

Thịnh Thập Nguyệt ép hai chân vào bụng ngựa, hét lớn: "Lưu Vân, đi!"

Trán nàng đẫm mồ hôi, ánh mặt trời chiếu vào phản xạ thành tia sáng lóa mắt, bao cổ tay bạc ánh lên lấp lánh, cánh tay run nhẹ.

Từ bé sống trong nhung lụa, hôm nay nàng đích thân cưỡi ngựa, bắn cung, lại còn lao ra cứu người, hai trận trước đã hao tổn sức lực lẫn tinh thần, trận này lại càng vắt kiệt sức. Không chỉ nàng, ngay cả Càn Nguyên thể trạng cường tráng vào lúc này cũng đang chạm giới hạn, chỉ còn một hơi chống đỡ.

Quả cầu bị Khuất Ngọc dễ dàng cướp lấy, Thịnh Thập Nguyệt và Diệp Lưu Vân đuổi theo sát sau, còn Mạnh Thanh Tâm đã tụt lại phía sau, muốn đuổi cũng bất lực.

Trong giờ phút cấp bách, Thịnh Thập Nguyệt đột ngột lên tiếng: "Lưu Vân, ngươi chặn bọn họ giúp ta!"

Trong mắt Diệp Lưu Vân lóe lên lo lắng, nhưng lập tức gật đầu kiên quyết.

Gần như không cần suy nghĩ, nàng giật dây cương mạnh một cái, xoay ngựa chắn ngang đường, cúc côn từ trên đánh xuống, như thể muốn giáng thẳng vào người đối thủ!

Hai người đối phương bị động tác liều lĩnh này dọa sợ, vội vàng ghìm cương. Nếu va chạm thật, e rằng cả ba người không ai toàn mạng.

Ngựa bị kìm quá gắt hí vang, móng trước giơ lên đạp loạn trong không trung.

Diệp Lưu Vân mắt không hề chớp, dường như không hề biết mình đang liều mạng. Nếu thật sự va chạm, người bị thương nặng nhất tất nhiên là nàng.

Hai đối thủ lùi về sau, còn chưa kịp mắng, lại muốn xông lên, nhưng Diệp Lưu Vân lập tức vung côn, lưỡi liềm trên cúc côn như xé gió thành thương, khí thế dọa người.

Hai người kia cũng không phải tay vừa, lập tức nghênh côn đánh trả, tiếng côn va nhau đinh tai nhức óc.

Lúc này, ở bên kia, Thịnh Thập Nguyệt mạo hiểm nửa thân rời ngựa, chỉ giữ phần thân trên dán sát mình ngựa, tay trái ghì chặt dây cương, chân trái móc yên ngựa giữ thân.

[Editor: thời Đường cũng có môn này á mọi người, mà sao người xưa chơi ba cái trò gì ớn lạnh thiệt luôn]

Động tác ấy, nào giống cưỡi ngựa đánh cầu, chẳng khác nào làm xiếc trên lưng ngựa, mà ngay cả xiếc cũng chẳng ai dám liều lĩnh đến thế.

Bên cạnh có người thì thầm: "Hai chủ tớ này… đúng là điên thật rồi?"

Một người điên, người kia còn điên hơn.

Gió lớn thổi tung mái tóc nàng, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt Thịnh Thập Nguyệt vẫn không hề thuyên giảm.

Dưới vó ngựa trắng lao nhanh như bay, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn nửa thân ngựa, Thịnh Thập Nguyệt lập tức vung côn, làm như định cướp cầu.

Khuất Ngọc hừ lạnh, cho rằng nàng lại định dùng trò cũ, đánh thẳng vào thân côn mình.

Nhưng lần này, Thịnh Thập Nguyệt thay đổi thủ pháp, đầu côn cong hình bán nguyệt khéo léo móc lấy côn của đối phương, rồi rút mạnh về sau một cú.

Khuất Ngọc lập tức bị kéo lệch ra sau, thân mình nghiêng hẳn, mất thăng bằng.

Chưa dừng lại, Thịnh Thập Nguyệt lại vung côn lần nữa, lần này gõ mạnh từ dưới lên.

Bang!

Một tiếng va chạm dội vang.

Chuỗi chiêu thức liên hoàn khiến Khuất Ngọc không kịp trở tay, cây côn trong tay nàng bị chấn động lùi về phía ngựa, khiến con hắc mã phát ra một tiếng hí dài.

Khuất Ngọc vội vàng giữ cương, ra sức trấn an ngựa, lo sợ lại xảy ra cảnh tượng như với Mạnh Thanh Tâm khi nãy. Nhưng Thịnh Thập Nguyệt vẫn chưa chịu buông tha, côn trong tay lại đánh tới.

Khuất Ngọc hoảng hốt, vội giơ côn lên đỡ. Nhưng Thịnh Thập Nguyệt lại bất ngờ đổi hướng, thẳng tay đánh về phía quả cầu ngũ sắc.

Khi đó khoảng cách đến khung thành còn vài chục trượng, bình thường không ai chọn đánh từ xa như thế.

Vậy mà nàng lại nghiêng người vung côn!

Con ngươi của Khuất Ngọc co rút lại, trơ mắt nhìn quả cầu ngũ sắc xé gió lao đi từ ngay trước mặt mình.

Không lệch một ly, bay thẳng vào giữa khung thành!

Ngay cả trong tình thế chênh vênh như đi dây, một tay ứng phó đối thủ, một tay đánh cầu thế mà nàng vẫn có thể tiến bóng chính xác đến mức kinh người!

Toàn trường nín thở, bởi cú đánh quá ngoạn mục, đến mức cả tiếng hoan hô cũng bị ngắt nửa chừng.

Thịnh Thập Nguyệt không nhìn thành quả, quay người lại trên lưng ngựa, nghiêng người vung côn đánh về phía Khuất Ngọc!

Khuất Ngọc hoảng hốt tỉnh lại, vội giơ côn muốn đỡ. Nhưng Thịnh Thập Nguyệt lại chọn góc đánh hiểm hóc, móc lấy đầu côn nàng lần nữa, rồi kéo mạnh y như vừa rồi.

Chiêu cũ tái diễn.

Và Khuất Ngọc... lại một lần nữa mắc bẫy.

Thân thể nàng bị kéo nghiêng sang một bên, con ngựa lảo đảo loạng choạng theo, không có lệnh từ chủ, nó không biết dừng lại, chỉ biết lao về phía trước.

Sắc mặt trắng bệch của người đang nghiêng ngả trên lưng ngựa kia, lần đầu tiên không phải là ai khác, mà chính là Khuất Ngọc.

Nếu thật sự té xuống, nàng coi như bỏ lỡ kỳ võ cử năm nay.

Nhưng Thịnh Thập Nguyệt vẫn chưa chịu buông tay.

Mỗi lần thấy nàng định ổn định lại tư thế, liền kéo mạnh một cái, bắt nàng phải luôn trong trạng thái chênh vênh nguy hiểm.

"Cửu… Cửu điện hạ!" Cuối cùng, Khuất Ngọc cũng không nhịn được, sợ hãi kêu lên.

Thịnh Thập Nguyệt không trả lời, chỉ thúc ngựa nhanh hơn, kéo nàng càng lệch.

Hai chân Khuất Ngọc run lẩy bẩy, cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của Mạnh Thanh Tâm vừa rồi, vội vàng hét lớn: "Ngươi thắng, ngươi thắng! Ta nhận thua! Cửu điện hạ!"

Sợ nàng không nghe thấy, lại la to: "Ta nhận thua! Ta nhận thua!"

Thế là, trận mã cầu nguy hiểm đến tột độ này cuối cùng cũng phân thắng bại.

Thịnh Thập Nguyệt nghiêng đầu liếc nàng một cái, khóe môi nhếch lên, ý cười không chạm đáy mắt, giọng lại lạnh lẽo: "Sao vậy? Khuất tiểu thư, vừa rồi còn đắc ý lắm mà?"

"Là ta sai rồi! Điện hạ tha tội!" Khuất Ngọc chẳng còn chút oai phong nào, liên tục xin lỗi.

Nàng biết rất rõ, nhà họ Khuất đặt nặng võ cử tới nhường nào, bất kể mẫu thân nàng là ai, nếu năm nay thi không được, thì địa vị trong nhà chắc chắn tụt dốc thê thảm.

Giờ phút này, mọi điều khác đều không quan trọng bằng kỳ thi võ!

Thịnh Thập Nguyệt hơi buông lỏng côn, giả vờ như muốn tha, đợi đến khi Khuất Ngọc vừa mới ổn lại tư thế, nàng lập tức giật mạnh lần nữa.

Cả người và ngựa đều chấn động dữ dội.

"Điện hạ!" Khuất Ngọc hoảng hốt kêu lên.

Thịnh Thập Nguyệt lúc này mới thản nhiên lên tiếng: "Nói đi, ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào?"

Giữa tình huống nguy cấp thế này, Khuất Ngọc cũng không dám giấu giếm, vội đáp: "Là tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi! Trận mã cầu lần trước, vốn là bệ hạ cố ý mượn đó để chọn Võ Trạng Nguyên, nhưng vì điện hạ gây rối khiến bệ hạ rời đi giữa chừng, những người chưa được thi liền mất cơ hội.

Thịnh Thập Nguyệt sững người, không ngờ lại là nguyên nhân ấy, hỏi tiếp:
"Ngươi cũng nằm trong số đó?"

"Dạ dạ dạ!" – Khuất Ngọc vội vàng đáp.

Lúc này thân ngả ngày càng nghiêng, gần như chạm mặt đất, hắc mã cũng xiêu vẹo, khiến người run sợ.

Thịnh Thập Nguyệt chuyển giọng hỏi:
"Chỉ vì lý do đó thôi sao?"

Nàng không tin, một kẻ vốn được chọn làm Võ Trạng Nguyên, chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà từ bỏ cơ hội thi cử, ít nhất cũng nên chờ thi xong rồi trả thù mới phải.

Khuất Ngọc im bặt, rơi vào trầm mặc.

Nhưng tình huống lúc này, đâu cho phép nàng im lặng?

Thịnh Thập Nguyệt giật mạnh côn, đầu Khuất Ngọc gần như chạm cỏ, tóc bị gió quất rối tung, liên tục quét vào mặt đất.

"Ta nói! Ta nói!" Khuất Ngọc hoảng loạn kêu lên.

"Là Bát điện hạ! Nàng oán giận điện hạ vì ‘đoạt thê chi thù’!"

Thịnh Thập Nguyệt bật cười, mỉa mai đáp: "Ninh Thanh Ca có từng hứa hẹn gì với tỷ ấy đâu? Là tỷ ấy si tình đơn phương không thành, ngược lại trách ta?"

Có lẽ quá sợ hãi, Khuất Ngọc hốt hoảng nói huỵch toẹt ra hết: "Vài hôm trước Bát điện hạ sai người dâng tấu buộc tội ngươi, Ninh Thanh Ca không những không ngăn, còn ra mặt giúp đỡ. Ai cũng nghĩ tướng gia đã ngả về phía Bát điện hạ!"

"Cái gì?!" Thịnh Thập Nguyệt sững người, mặt hiện vẻ không thể tin nổi.

Đúng lúc ấy, trường côn trong tay nàng gãy đôi.

Không ai chú ý, cây côn đã rạn nứt từ trước, bị Khuất Ngọc đập mấy lần, rồi lại bị kéo mạnh suốt trận, cuối cùng không chịu nổi áp lực gãy làm đôi.

Khuất Ngọc lập tức té xuống đất, cả hắc mã cũng lật theo, đè lên người nàng, khiến nàng hét lên đau đớn.

Thịnh Thập Nguyệt thì ngẩn người ra, tay siết dây cương đến mức gân xanh nổi rõ, xương khớp khẽ trắng bệch dưới lớp da mỏng.

Lời Khuất Ngọc vừa nói cứ vang vọng trong đầu nàng.

Diệp Lưu Vân thấy sắc mặt nàng bất thường, vội vàng phi ngựa tới.

"Điện hạ!"

Thịnh Thập Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh, chậm rãi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, giọng khàn khàn:
"Ngươi thay ta điều tra xem, chủ nhân mới của Ỷ Thúy Lâu là ai?"

Sao lại đột ngột nhắc tới nơi đó?

Diệp Lưu Vân nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức gật đầu nhận lệnh.

Nàng vừa định xuống ngựa thì lại nghe Thịnh Thập Nguyệt nói tiếp:
"Tra cho kỹ vào, tuyệt đối không được sai sót."

Giọng nàng tuy khàn, nhẹ như gió thoảng, nhưng trong đó ẩn chứa một sự nghiêm trọng chưa từng thấy, như có ngọn núi đè trong lòng.

Diệp Lưu Vân gật đầu thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abo#bh#bhtt