Chương 9: Mù thì muốn xe đạp làm cái gì?
Chương 9:
Lê Tiêu Vũ buồn vui lẫn lộn từ phòng làm việc đi ra, bắt xe về bệnh viện. Nàng đêm nay còn phải trở về chăm sóc ông ngoại.
Bệnh viện vẫn là bệnh viện, Lê Tiêu Vũ không thích bệnh viện,tất cả đều là cảm xúc tiêu cực.
Nhưng Vệ Lai là bác sĩ, lại ở bệnh viện này, nàng liền lại cảm thấy bệnh viện rất tốt, rất thân thiết.
Vừa kịp lúc thang máy đi lên.
Lê Tiêu Vũ lo lắng không yên, mặc dù phải gánh vô vàn áp lực, nhưng khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười.
Vệ Lai như vậy bảo vệ nàng, nàng có thể không vui sao.
Nàng đã sớm biết, 'chị nuôi' nàng chính là như vậy, luôn im lặng, nhưng mọi chuyện đều làm rất tốt. Khi đó nàng học sơ trung, muốn cái gì, chị nàng liền cho cái đấy, không bao giờ phàn nàn. Nhà nàng điều kiện không tốt, có một ngày một đứa con trai ngồi cùng bàn với nàng làm mất vật đắt tiền, người lớn nhà họ tìm tới cửa, cha mẹ nàng lại không ở nhà, chính là Vệ Lai bảo vệ nàng mà nói lý với họ.
"Em gái tôi không phải là người như vậy."
Nàng liền cảm thấy Vệ Lai giống như núi cao vững chắc, nàng hận không thể mỗi ngày dính luôn đầu vào vai cô ấy, đem trái tim dâng cho cô ấy, nói yêu cô ấy. Cũng bởi vì Vệ Lai tin nàng.
Cửa phòng bệnh vừa mở, ông ngoại nàng cùng người ta vừa nói vừa cười.
Vệ Lai đang đứng cùng một cô gái.
Cô gái này nàng biết, chính là người đã lừa nàng Tôn Tĩnh Đồng.
Thấy nàng, liền ngọt ngào chào hỏi: "Chị Tiểu Vũ, có khoẻ không, đã lâu không gặp chị."
Lê Tiêu Vũ chán ghét đáp lại giống như bị hóc xương cá.
Vệ Lai thấy nàng liền cười ấm áp nói: "Em về đúng lúc quá, cha mẹ nuôi vì chuyện làm ăn ngày hôm nay rất tốt nên không thể đến, chị chờ một lúc cũng xong việc, em hôm nay đến chăm sóc ông ngoại nha."
"Mau về đi, đừng đụng vào ông." Ông ngoại ở trên giường thét to.
Lê Tiêu Vũ cố gắng mà nở nụ cười: "Vậy hai người trở về đi..."
"Chị Tiểu Vũ, bọn em đi rồi, một mình chị chăm sóc ông ngoại cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi cho bọn em." Đứa nhóc Tôn Tĩnh Đồng kia cười còn ngọt hơn nàng, cẩn thận xem xét cũng rất đẹp. Lê Tiêu Vũ sinh ra trên dưới cân đối, chân dài eo thon, vừa nhìn liền biết là con gái phương bắc. Cô nàng này cỡ hai mươi tuổi, vóc dáng nhỏ hơn nàng nữa cái đầu, trong tay cầm một cái mắt kính, tay chân nhỏ nên mặc áo lông nhìn cũng không béo, mắt to cùng Châu Tấn như không khí bay vào cơ thể, cười một cái mũi nhỏ nhíu lại, làm người ta không kìm được mà muốn yêu thương.
Lê Tiêu Vũ rốt cục cũng có loại cảm giác mình vừa xấu vừa già. Có phải là Vệ Lai thích mấy vị tiểu thư trẻ không? Nhưng lúc mình còn trẻ cũng không thấy cô ấy như thế nha? À không, đang lúc mình độ tuổi trẻ đẹp như thế, thì Vệ Lai lại ở nước ngoài... Vệ Lai bỏ lỡ rồi.
Đang lúc bụng đầy ưu sầu, lại nghe thấy Vệ Lai gọi nàng: "Lê tử em tới đây, chị có để lại thuốc cho ông ngoại ở văn phòng, em theo chị đi lấy." Lại dặn dò bạn gái: "Tĩnh Đồng, em đến bãi đậu xe lấy xe ra trước đi."
Hình như đây là tín hiệu, Lê Tiêu Vũ tâm tình giống như tro tàn lại lần nữa bùng lên.
Cùng sóng vai đi trong hành lang, dằn vặt một ngày, đều đến buổi tối. Vệ Lai đem cửa phòng làm việc mở ra, để Lê Tiêu Vũ đi vào, từ bên trong ngăn kéo tìm nửa ngày cũng tìm ra thuốc, cuối cùng thì đưa cho Lê Tiêu Vũ.
Cô trầm mặc ánh mắt lộ ra tia đau lòng, Lê Tiêu Vũ nhận thuốc, run rẩy kêu lên một tiếng: "Xin lỗi, đó là công ty tôi đăng lên..."
"Không sao." Vệ Lai thở dài, giống như thương hại nói: "Không sao, những chuyện này, qua một thời gian mọi người sẽ quên. Hơn nữa em biết mà, chị sẽ không tin."
Lê Tiêu Vũ cầm thuốc, cảm giác như trời đất sụp đổ, nàng giống như có chút không chịu được, chủ động hướng về trước nhích gần, tiến đến trước mặt Vệ Lai, mắt mũi đều đụng trúng vai cô, Vệ Lai đành phải đem nàng ôm vào lòng đề phòng nàng té ngã.
"Chị sao lại tốt với tôi như vậy?" Lê Tiêu Vũ nhỏ giọng buồn bực.
Vệ Lai ôm nàng, thoải mái nói: "Em là em gái chị, chị đương nhiên sẽ tốt với em."
Lê Tiêu Vũ rất hận cái từ này.
Thật lâu nói: "Chị biết không, tôi cực kì không muốn làm em của chị."
Vệ Lai cúi đầu, buông nàng ra nói: "Được rồi bé ngoan, trở lại chăm sóc ông ngoại đi."
"Vệ Lai! Chị biết không! Tôi không muốn làm em của chị." Lê Tiêu Vũ chịu đủ lắm rồi, nàng cả một ngày đều trải qua những chuyện tồi tệ, uất ức đến mức nước mắt chảy xuống.
Nữ bác sĩ cau mày, hít một hơi, rốt cục cũng tỏ thái độ nói: "Em đừng tùy hứng nữa."
"Tôi có chỗ nào tùy hứng?" Lê Tiêu Vũ khóc.
Nữ bác sĩ mím môi không muốn lằng nhằng ở chỗ này, chỉ đem cái túi lụa kín đáo đưa cho nàng, sau đó vô cùng khó xử thở dài nói: "Chị không muốn cùng em nói về chuyện này, ở trong lòng chị em chính là em gái chị, chị xưa nay không nghĩ tới, cũng không muốn suy nghĩ những chuyện khác... Được rồi, Tĩnh Đồng đang ở phía dưới chờ chị, chị muốn trở lại với em ấy, em cẩn thận ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi."
Lê Tiêu Vũ cũng không biết chuyện này nên trách ai, cô ấy đem ánh sáng quay trở về, nhưng ánh sáng ấy lại không dành cho nàng. Đưa tay đẩy Vệ Lai ra, một mạch chạy thẳng về phòng bệnh.
(...: Không sao ánh sáng của chị ko phải Vệ Lai không cần như thế đau lòng như thế...)
......
Cho ông ngoại uống thuốc giảm đau, chăm sóc ông ngoại ngủ yên ổn. Lê Tiêu Vũ nằm bên cạnh giường bệnh, nhịn không lên tiếng, rơi nước mắt. Cảm giác những chuyện khác đều không phải tổn thương lớn đối với nàng, chỉ duy nhất việc nàng thích con gái, nhưng người cũng đi rồi, đem lục phủ ngụ tạng của nàng mang đi hết.
Nàng còn nhớ, khi còn bé cùng Vệ Lai ăn cơm, biết nàng thích ăn thịt, tự mình ăn hết đồ ăn, đem thịt bỏ trong bát nàng. Nàng đều biết, Vệ Lai đối với nàng tốt, nàng đem tẩy, bút chì, sách bài tập của Vệ Lai lấy đi hết, sau đó vui vẻ cất đi, bỏ trong một cái hộp lớn, nhét ở gầm giường.
Dường như những thứ đó đều là những câu nói yêu thương, nàng chỉ cần thỉnh thoảng lấy ra nhìn, lòng liền tràn đầy vui vẻ, cảm thấy trên đời này không có ai khác thương nàng như cô ấy. Vệ Lai xinh đẹp lại thông minh, có nhiều thứ mà không ai khác có được, mà cô ấy lại sẵn sàng đem nó chia sẻ với nàng.
Đây là bí mật lớn nhất của nàng khi còn bé, đem giấu ở trong lòng, vừa đau xót lại vừa ngọt ngào.
Hiện tại nàng cảm thấy bí mật này đã bị vạch trần, ngọt ngào đã mất rồi, chỉ còn đau đớn.
Nàng không muốn làm em gái.
........
Lê Tiêu Vũ tâm tình bị dày vò, tự mình chịu đựng mà ngủ thiếp đi, nói thật ra là, nàng mất ngủ đến ba giờ sáng, ép buộc bản than phải ngủ.
Sáng ngày thứ hai, cha mẹ nàng sang sớm đã đến đưa cơm.
Cha xanh mặt, không nói một lời, mẹ thì giống như đã làm chuyện trái lương tâm, né tránh ánh mắt nàng.
Lê Tiêu Vũ sợ ông ngoại nhìn ra điều gì, ngược lại đối với cha mẹ thân thiết một chút.
Bầu không khí dần phát triển theo hướng quỷ dị, nhờ có Vệ Lai ở thời khắc mấu chốt tới cứu trận. Cô tới tuyên bố một tin tức vô cùng tốt, ông ngoại đã hoàn toàn bình phục, hôm nay có thể xuất viện rồi.
Lê gia xem như thở phào nhẹ nhõm, Lê cha trên mặt mới hiện lên chút ý cười. Lê mẹ sau khi về nhà liền tăng cường chăm sóc sức khoẻ, còn quấn quít Vệ Lai hỏi nửa ngày.
Lê Tiêu Vũ không đến gần cô, không mặn không nhạt tùy tiện nói vài câu. Đi làm thủ tục xuất viện, nàng ở đằng sau nghe thấy cha phàn nàn với Vệ Lai, Đại Lê tử bây giờ không nghe lời nữa, thể diện của cả nhà cũng bị con bé làm mất hết, hàng xóm đều chỉ chỉ trỏ trỏ, ta cũng bị con bé làm cho tức chết rồi.
Vệ Lai còn chưa mở miệng, Lê Tiêu Vũ cũng không biết kìm nén cái gì, rốt cuộc tức giận với Lê cha: "Tại sao cha thà đi tin hàng xóm, cũng không tin con?"
"Chính mày tự viết lời xin lỗi, tin tức đều có đấy thôi." Lê cha cũng nổi nóng.
"Cha sợ con trở về làm mất mặt, vậy con từ nay liền ra ngoài ở còn không được sao?" Lê Tiêu Vũ cũng không nhịn được nữa, giống như cố ý cáu giận: "Mấy người đừng động vào tôi nữa, chính tôi tự đi, mặt mũi cũng chẳng còn để mất."
"Lê tử, em nói ít vài câu đi." Vệ Lai khuyên nàng.
Lê Tiêu Vũ không muốn nghe cô nói, nàng chẳng phải người của cô, tại sao phải nghe cô. Nàng cố chấp nói: "Tôi về phòng làm việc ở, mấy người thích thế mà."
"Lê tử, em chờ một chút." Vệ Lai ở đằng sau đuổi theo.
...
Cô càng đuổi, Lê Tiêu Vũ chạy càng hăng.
"Đừng chạy nữa, có chuyện gì cùng cha em cố gắng giải thích không được sao?" Vệ Lai một bên đuổi một bên khuyên.
Lê Tiêu Vũ nói: "Sâu mùa hạ không thể định nghĩa nổi băng*, ba mẹ tôi chính là loại tư duy không thể thay đổi được, tôi làm mất mặt, hại bọn họ không ngốc đầu lên, ít trở về mấy ngày, cha tôi sẽ bớt bị người ta cười nhạo."
*Sâu mùa hạ không thể định nghĩa nổi băng: tức Hạ trùng không thể ngữ băng, đại ý nói về sự nhận thức hạn hẹp của một số người nói riêng và con người nói chung.
"Em nói cho chị nghe, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Ngày hôm đó em đi đâu vậy?" Vệ Lai bất đắc dĩ hỏi nàng, có lòng nói: "Em nói rõ rồi, chị sẽ cố gắng cùng cha mẹ em giải thích. Một mình em ở bên ngoài, chị không yên tâm."
"Chị yên tâm cái quái gì, chị ra nước ngoài nhiều năm như vậy, xưa nay không gọi điện thoại, không viết thư. Khi đó chị có yên tâm không? Sau khi chị trở về, tôi không tìm chị, chị cũng không bao giờ gọi điện cho tôi, tôi đến chỗ núi hoang rừng rú quay phim, bò ba cái đỉnh núi tìm tín hiệu, gọi điện cho chị, chị nói hai câu liền cúp máy. Khi đó chị làm sao yên tâm như vậy?" Lê Tiêu Vũ lúc đầu không dám nói, hiện tại ngược lại có thể nói ra ngoài rồi.
"Em bình tĩnh một chút đi." Vệ Lai đuổi tới cửa chính bệnh viện.
"Tôi rất bình tĩnh được không?" Lê Tiêu Vũ lòng lạnh lẽo: "Lo lắng cho bạn gái của chị đi, tôi không cần chị lo."
"Em đừng có làm trò trẻ con nữa được không?" Vệ Lai không có cách nào bắt được nàng.
"Tôi vốn còn nhỏ." Lê Tiêu Vũ trào phúng nói: "Tôi là em gái chị."
Vệ Lai giống như bị đụng trúng điểm yếu, buông tay đang muốn bắt nàng, hướng về sau lùi lại mấy bước, "Lê tử, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa được không? Chị biết nhất định em đang gặp khó khăn, chị chỉ muốn giúp em thôi."
Chị không yêu tôi thì đừng giúp tôi.
Lê Tiêu Vũ là người có tính kiên cường, bị người ta hại cũng không nói ra lời nào. Nghiêm mặt ói ra hai tiếng cám ơn, xoay người vẫn là chạy.
Nàng cũng không hiểu, Vệ Lai nữ nhân này mang cái tâm gì, không thích liền không thích, thích chính là thích, làm gì có cái nào kẹt ở giữa, chị mắc kẹt ở giữa chịu được thì kệ chị chứ, người khác không chịu được.
Có nàng tự mình đa tình, nói không chừng Vệ Lai căn bản cũng không thích nàng, người cô ấy thích là Tôn Tĩnh Đồng.
Tuổi trẻ, có tiền, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, tốt xấu gì các nàng mới cùng một giai cấp, đều là con nhà đại phú.
Lê Tiêu Vũ nàng tính là gì? Nói trắng ra, Vệ Lai chính là bảo mẫu khi còn bé của nàng, nói kì dị, nhiều nhất chỉ ăn chung vài bữa cơm, có thể ảnh hưởng sâu bao nhiêu? Vệ Lai vốn không thích nàng, bằng không làm gì khi vào đại học, cô ấy cùng cô gái khác yêu đương lại bị cha mẹ phát hiện?
Cô ấy khi đó đã không cùng mình yêu đương rồi, chứ đừng nói tới hiện tại.
Lê Tiêu Vũ kỳ thực cũng không có chỗ để đi,đ ồng nghiệp của hồ tử cùng chung công ty với nàng khẳng định cũng không thể đến, coi như nàng với BOB cùng Vương Minh Lợi đều là anh em tốt, nhưng với người khác thì không nha.
Lỡ như tình cờ gặp hồ tử, đó mới là xấu hổ cấp vũ trụ.
Nhà không thể về, bệnh viện không thể đi, công ty cũng tràn đầy nguy hiểm.
Nàng đã muốn khóc rồi, cũng không nhớ rõ làm sao tự nhiên lại đem cuộc sống mình làm loạn. Ngồi ở quảng trường, điện thoại nàng vẫn kêu, đều là Vệ Lai.
Nàng không muốn tiếp.
Cái cuối cùng, cũng rất vui nha, hồ tử gọi.
Lê Tiêu Vũ ấn nghe, hồ tử khá lịch sự, "Tiểu Lê à, Chu sản xuất hoi buổi tối cô có rảnh không, cô ấy muốn gặp cô."
"Ông có đi không?" Lê Tiêu Vũ có chút sợ, sợ mình bị đập tới nhảy sông Hoàng Hà.
"Tôi làm sao dám đi chung với cô, không muốn sống nữa sao." Hồ tử là người thức thời, suy nghĩ rồi nói: "Chu sản xuất là quý nhân hoàn mỹ, cô thấy cô ấy thì không nên nói lung tung về chuyện chúng ta, cô ấy không thích người nhiều chuyện đâu."
"Tôi biết phải làm gì rồi." Lê Tiêu Vũ cũng hiểu nên cho người ta một con đường sống.
"Vậy tôi liền đem điểm hẹn gửi cho cô, cô lúc ăn tối đi tìm cô ấy là được." Đại hồ tử tha thiết nói.
Lê Tiêu Vũ tâm tình lo lắng lại một lần nữa rung động. Mọi người đều nói tình trường thất ý sự nghiệp nhất định đắc ý, nàng mất trí nhớ thành cái dạng này, còn không phải do khối gạch vàng rơi xuống đầu nàng sao.
Việc đã đến nước này, liền xem như không trâu bắt chó đi cày cũng không thèm đếm xỉa. Lê Tiêu Vũ cầm điện thoại như bắt được cứu tinh, gọi cho Vương Minh Lợi tới: "Nhanh! Tên béo đáng chết, cho tôi mượn mấy món đồ trong phòng nhiếp ảnh của cậu đi, tôi muốn trang phục, buổi tối tôi đi gặp Chu Gia Ninh."
"Ai?" Tên béo cảm giác lời này giống như đã từng nghe: "Lại gặp? Đại hồ tử muốn quy tắc ngầm với cô?"
"Không phải, lần này là đơn độc gặp!" Lê Tiêu Vũ tự tin tràn đầy.
"Mù mà còn đú đi làm JB." Tên béo ngáp một cái, không muốn tin.
Lê Tiêu Vũ ba hoa chích choè nói gặp Chu Gia Ninh như thật, dây dưa đến muốn lấy quần áo củaVương Minh Lợi.
"Cô ấy là nữ, cô ăn diện thì có sức hút gì." Vương Minh Lợi ngủ cùng ngày xảy ra chuyện, buổi tối bạn bè xấu một đống mà kéo tới, cao hứng thức đêm mà đánh mạt chược, tin tức không thấy đâu, cũng không biết Lê Tiêu Vũ xảy ra chuyện.
"Cậu có nghe rõ không đấy, đó là Chu Gia Ninh đấy, cứ cho là tôi không đi câu dẫn đi, tốt xấu gì cũng lưu lại một cái ấn tượng tốt chứ. Sao tôi có thể mặc một cái áo lông lôi tha lôi thôi đi ra ngoài được?" Lê Tiêu Vũ ranh mãnh đáp.
"Nói không chừng người ta là người có tiền biết cảm thông cho người nghèo, thấy tôi mặc đồ rách, còn bố thí cho một chén cơm lạnh." Vương Minh Lợi yêu cầu cũng không cao.
"Đừng lấy cái tâm chó tha của cậu mà thả vào người tôi." Lê Tiêu Vũ cả đời ghét nhất chính là người xem thường nàng.
"Được được được, cô tới đây, cho cô lựa đồ." Vương Minh Lợi thực sự không muốn từ trong chăn bò ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
--------------------------------
*JB : Như các bạn đã biết, jailbreak là một nghệ thuật hack vào hệ điều hành siêu bảo mật iOS và mở khóa nó – từ đây cho phép người dùng tùy biến điện thoại của mình, cài thêm các phần mềm mà Apple không cho phép. Khi tôi gặp Todesco – vào tháng 12 năm 2016 – người ta vẫn chưa tìm được cách hack rộng rãi cho bản iOS 10.2 đang cài trên chiếc điện thoại của tôi.
Hướng dẫn jailbreak (từ đây sẽ viết tắt là JB) đầu tiên được phát hiện vào năm 2007 và cũng được đăng tải lên mạng cho mọi người sử dụng. Kể từ đó, hàng triệu người dùng trên toàn thế giới để JB chiếc iPhone của mình, thậm chí có thời điểm họ còn có thể JB một cách cực kì dễ dàng chỉ bằng cách truy cập vào một trang web tên jailbreakme.com. Tất cả những công cụ này đều được cung cấp miễn phí cho tất cả mọi người sử dụng – một hành động vô cùng rộng rãi của giới hacker.
----------------------------
Editor.... : Đây chính là link nhạc. nghe nhạc cho vui. bạn nào xem Hoạ Bì 2 chưa. Hint đấy nhiều lắ Q
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro