Chương 6 ( Có chút H :v )
Lê Tiêu Vũ mặt ửng đỏ, nằm ở dưới thân, thuốc ngấm đã ngấm nhiều, hơi thở gấp gáp, mũi ngửi được một cỗ hương vị.
Cô gái trong ngực tinh xảo đẹp đẽ, lông mi xinh đẹp tự nhiên, mắt cùng miệng sinh ra đã rất đẹp, cả khuôn mặt phấn nộn lộ ra một cỗ linh khí, đầu mũi nhỏ vểnh lên cọ ở trong cổ Chu Gia Ninh, phun ra hơi thở có thể đốt cháy người, Lê Tiêu Vũ tay cũng không thành thật sờ lưng Chu Gia Ninh, ở trong đầu nặng trĩu, nghĩ muốn đem khó chịu thoát ra ngoài.
Chu Gia Ninh nói thẳng cũng không thẳng, mà cong thì chuyện cũng đã như vậy rồi. Chính là bình thường phải xã giao nhiều, cô không đi quấn người, nên những nữ diễn viên xinh đẹp kia thấy cô là một người rất đặc biệt, không ngại cực khổ chủ động hiến thân đeo đuổi cô không dứt, cô có lúc ham muốn mới mẻ, gặp người hợp khẩu vị liền ỡm ờ chơi ở trên giường một đêm, chưa bao giờ để người và công việc ngành giải trí xem trong mắt.
Hiện tại cùng Lê Tiêu Vũ dán sát nhau, đối phương lại mở lấy áo choàng tắm bao bọc một thân nóng bỏng, ôm cô giống như ôm bảo bối, làm cô cũng có ham muốn tương tự như ngày trước một phen. Nhưng Lê Tiêu Vũ lai lịch không rõ, lại say thành như vậy, trong lòng còn có người khác, Chu Gia Ninh thì cuộc sống riêng hỗn loạn về sau càng hỗn loạn. nhưng cũng không phải là loại đạo diễn xấu. Cô cũng không muốn loại phiền toái này, nghĩ thầm cùng cái tên điên này quấn lấy một hồi, đợi lát nữa rượu ngấm cũng tự nhiên mà ngủ.
Cô là nghĩ như vậy, nhưng Lê Tiêu Vũ như trẻ con mà hăng hái.
Một lát vẫn còn chưa chịu ngủ, nàng giống đứa trẻ đạt được bảo bối, đôi môi mỏng làn theo cổ cô mà hướng lên trên, lông mi thật dài quét ở trên da cô, tâm giống như mèo con mà nhộn nhạo. Lại nháo đến nữa ngày, Lê Tiêu Vũ hoa mắt chóng mặt tay đều luồn vào trong áo ngủ của Chu Gia Ninh, như mèo con mò mẫm tiến đến sau cô, ánh mắt đầy nước, nàng còn uỷ khuất, ở bên tai cô rầm rì nói: "Khó chịu..."
Ai khó chịu? Chu Gia Ninh cảm thấy bản thân cũng khó chịu, vô duyên vô cớ lại bị rước khổ, đã mệt một ngày mà đêm lại không thể ngủ. Tuyệt đối đừng nói đây là diễm phúc, cô không thèm. Khỏi nói bí mật, ít nhiều cũng có người chờ, muốn bao nhiêu xinh đẹp, dáng người muốn bao nhiêu tốt, muốn một rổ liền có một rổ. Giới diễn viên không bao giờ thiếu cái gì? Đó chính là các cô nàng xinh đẹp.
"Cái bụng khó chịu. . ." Lê Tiêu Vũ nước mắt mông lung, nàng trời sinh quyến rũ, vừa khóc lên môi hồng răng trắng kiều mị động lòng người.
Chu Gia Ninh nghĩ thầm, ai uống thuốc về sau bụng đều khó chịu vậy sao? Nhìn cũng là người trưởng thành, có thể đi quán bar uống say như chết còn có thể không thường thức điểm ấy sao? Không chịu nổi Lê Tiêu Vũ nũng nịu gọi, Chu Gia Ninh nhịn so với nàng còn khó chịu hơn, đưa tay kề sát bụng dưới bằng phẳng của nàng ra lệnh nói: "Bé ngoan đừng gọi."
Lê Tiêu Vũ đúng là rất nghe lời, không gọi nữa, hai mắt rưng rưng si ngốc nhìn người trước mặt, vẻ mặt đáng thương mà say mê.
Chu Gia Ninh bị nhìn chằm chằm đến tâm cũng hoảng, nghĩ dây dưa ở chỗ này cũng không phải là chuyện tốt, nhìn Lê Tiêu Vũ khô nóng đầu đầy mồ hôi, thân thể đụng một cái đều có chút phát run, Chu Gia Ninh hít một hơi, lòng bàn tay vuốt nhẹ ở bụng dưới của nàng, thanh âm nói chuyện cũng dịu đi, hỏi: "Có phải là còn khó chịu không?"
Lê Tiêu Vũ say đỏ cả mặt, vô cùng đáng thương mà gật đầu, như mèo con phát ra thanh âm hừ hừ. Chu Gia Ninh miệng có chút khô, cổ họng khẽ lên xuống, bàn tay xuống một chút nữa, mò đến giữa hai chân nàng, ngón tay ngăn cách bên trong quần lót đều bị ướt nhẹp, vệt nước nhuộm dần ở ga giường, ướt như thế xác thực cũng đủ làm cho cô nàng này khó chịu.
"Vệ Lai. . ." Lê Tiêu Vũ si tình gọi.
Chu Gia Ninh hỏi: "Cô thích Vệ Lai?"
"Thích." Lê Tiêu Vũ mơ mơ màng màng gật đầu.
"Cô ấy rất tốt sao?" Chu Gia Ninh có chút hiếu kỳ.
"Tốt." Lê Tiêu Vũ chỉ cảm thấy giữa hai chân được bàn tay vuốt nhẹ dị thường thoải mái, không nhịn được mà uốn éo, cọ lấy tay Chu Gia Ninh. Lòng bàn tay một mảnh trắng mịn, Chu Gia Ninh thở dài đều theo nàng. Dày vò nữa đêm, Lê Tiêu Vũ không biết làm sao mà ngủ, trong mộng vẫn là nàng khi còn bé, Vệ Lai ở ngay bên cạnh nàng, ôm nàng, hưởng thụ sự cưng chiều của đối phương đến vô tận.
Ngày thứ hai tỉnh lại, say rượu đầu đau đến sắp nứt, ngáp một cái rồi mở mắt ra.
Một mảnh trắng xoá.
Khách sạn sao, gối trắng ga trải giường trắng đến cả chăn cũng trắng, khách sạn nhà ai cũng đều như vậy.
Lê Tiêu Vũ định thần nửa ngày, nữ nhân nàng ôm trong lòng cũng là trắng, nha, là da dẻ trắng nỏn như bọc một tầng trân châu phấn trắng, khỏa thân bị nàng ôm vào trong ngực, nàng một tay ôm eo người ta, gối lên ngực người ta, mặt đều sắp kề sát ở trên ngực người ta rồi, hơi hơi ngồi dậy, nhìn thấy một gương mặt đặc biệt đẹp đẽ mà xa lạ, đối phương vẫn đang nhắm mắt ngủ say.
"A!" Lê Tiêu Vũ sợ hãi đến kêu thành tiếng.
Hoa mắt chóng mặt mà mở mắt, nhìn thấy Lê Tiêu Vũ vội vội vàng vàng, Chu Gia Ninh cảm thấy cô diễn phân cảnh này đặc biệt *ác tục, không nhịn được nói: "Ầm ĩ cái gì."
*ác tục: thô bỉ (Nếu gọi như chúng ta bây giờ thì là kém sang =)))))))) – Nấm)
"Cô là ai vậy, cô! !" Lê Tiêu Vũ đều sắp điên rồi, bị dọa đến mặt trắng bệch: "Cô. . . Tôi. . . Chúng ta! Làm sao đây!"
Chu Gia Ninh gặp tình cảnh tương đối nhiều, thời điểm ngủ sai cũng có, lười biếng nói: "Cô là ai?"
"Tôi hỏi cô tên gì? Tại sao lại cùng tôi ngủ!" Lê Tiêu Vũ miệng nói đều muốn khóc, nàng ngoại trừ khi còn bé cùng Vệ Lai ngủ chung một cái giường, căn bản cũng không để người ta chạm qua một ngón tay,làm sao không hiểu trinh tiết khó giữ.
Chu Gia Ninh ngại phiền phức mà giải thích, đỡ cái trán thuận miệng nói bậy nói: "Tôi không nhớ rõ."
"Cái gì!" Lê Tiểu Vũ giọng the thé.
Trán đau. Chu Gia Ninh cau mày ngồi dậy nói: "Tôi tối hôm qua ở quán bar uống say, tại ven đường bắt xe, cô chen vào cùng tôi đến khách sạn, về sau tôi nhớ không rõ."
Lê Tiêu Vũ yên lặng, nàng ngược lại mơ hồ nhớ tới nàng uống rất nhiều rồi ra ngoài, râu ria còn một mực sàm sỡ nàng, về sau cũng là nhớ mơ mơ hồ hồ, đầu đau không nhớ ra được gì. Gương mặt cũng khổ hơn là chết, xấu hổ giận dữ mà mở miệng: "Chúng ta. . . Chúng ta không có cái gì chứ?"
"Còn có thể có cái gì à?" Chu Gia Ninh lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Cái này Lê Tiêu Vũ đơ ra. Nàng một chút kinh nghiệm cũng không có, ngồi ở trên giường mắt choáng váng, càng hỏi càng ngu: "Vậy cô. . . Làm sao lại không mặc quần áo. . ."
Vấn đề còn rất sâu sắc. Chu Gia Ninh nhớ tới trước đó, tối hôm qua vị này náo động đến lợi hại, nàng không cam lòng mà động đến một đầu ngón tay cô, đối phương đúng là đem quần áo của cô mà kéo, cô quá mệt mỏi đơn giản liền như thế ngủ, nói: "Uống nhiều, ngủ chính mình tự cởi đi."
Lê Tiêu Vũ quẫn bách mà đỏ mặt, trong mắt đều chỉ là xấu hổ cùng giận dữ muốn chết. Nàng chỉnh lại áo tắm, nàng so với người ta ngược lại còn thẹn thùng hơn, mềm mại hướng đến giữa giường co rụt lại, lại để cho Chu Gia Ninh nhớ tới nàng tối hôm qua mang theo điểm e thẹn quấn lấy mình. Tuy dằn vặt Chu Gia Ninh một đêm mà không làm chuyện gì quá phận, nhưng là Lê Tiêu Vũ ôm cô sờ soạng đã đời, cái tội này bị một lần đã đủ rồi.
Chu Gia Ninh tức giận vén chăn lên, ở trên thảm bên cạnh giường nhặt áo ngủ của chính mình, quay lưng về Lê Tiêu Vũ mà mặc, phi thường thẳng thắn, "Tỉnh rồi liền đường ai nấy đi, cô về sớm một chút đi."
Lê Tiêu Vũ sợ hãi không thôi, rất muốn cách xa cơn ác mộng này, dưới tình thế cấp bách lại không cho suy nghĩ, lung tung đáp lời trước cái nữ nhân cao gầy thành thục xinh đẹp lại xa lạ này, "Cô lấy quần áo giúp tôi được không, ở bên chân cô. . ."
Chu Gia Ninh khom lưng giúp nàng nhặt lấy, ném bên giường nói: "Uống say ngủ một tí mà thôi, tôi không phải nam, đừng hoảng sợ."
"Nữ cũng có vấn đề nha. . ." Lê Tiêu Vũ đỏ cả mặt,ở trong lòng kìm nén không nói ra, nàng cũng không biết chính mình có được tính là một nữ nhân có vấn đề không, nàng ngoại trừ Vệ Lai cũng sẽ không thích người khác, trọng điểm là nữ nhân ở trước mắt này, người ta cũng không có vấn đề sao?
"Có vấn đề, cô sẽ phụ trách với tôi sao?" Chu Gia Ninh cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là điều kiện mình dự định nói chuyện?
"Chuyện này. . . Xin lỗi. . . Tôi phụ trách không được. . ." Lê Tiêu Vũ vẫn còn muốn tìm người phụ trách cho nàng nha.
"Được, coi như chưa từng xảy ra, đường ai nấy đi." Chu Gia Ninh còn cố ý liếc nhìn hai mắt nàng, Lê Tiêu Vũ mặt đỏ lên không dám nhìn cô, phỏng chừng là thật sự không quen biết cô.
Lê Tiêu Vũ giống như toàn thân bị gai đâm mà cảm thấy khó chịu, muốn nói cái gì, thứ nhất xác thực không biết đối phương, nhưng thứ hai, cũng may là cô gái, nếu như tỉnh lại nhìn thấy là đạo diễn Lý, nàng liền đi nhảy lầu. Lại nói, liếc mắt nhìn cô gái này, người ta còn không sợ, nàng sợ cái gì đây, chắc là thẳng rồi. . .
Lê Tiêu Vũ tức tốc mặc đồ mà không kịp đánh răng rửa mặt, mang theo túi xách liền muốn chạy, nàng phải đi, Chu Gia Ninh vẫn là hỏi lại một lần nữa: "Cô tên gì ?"
"Cô đừng hỏi, coi như chưa từng thấy tôi, đối với người ta cũng đừng hỏi." Lê Tiêu Vũ không dám nhận món nợ nha.
Chu Gia Ninh suy nghĩ một chút: "Vệ Lai là ai vậy?"
Lê Tiêu Vũ trong lòng hồi hộp một tiếng, tóc gáy bị doạ dựng đứng lên, tê cả da đầu nói: "Làm sao cô biết cô ấy!"
Chu Gia Ninh thờ ơ nói: "Cô nói mớ, là cô nhớ cô ấy."
"Người tôi thích, bộ không thể nhớ sao?" Lê Tiêu Vũ đầu lưỡi đều thắt: "Tôi còn nói gì khác không?"
Chu Gia Ninh không thèm để ý nói: "Không còn."
Lê Tiêu Vũ mặt đỏ lên ảo não mà chạy.
. . .
Một đường vọt tới bên lề, gió lạnh thổi vèo vèo, Lê Tiêu Vũ hắt xì một cái, đại não cũng tỉnh táo hơn nhiều. Ở ven đường bắt một chiếc xe, rồi gọi điện thoại cho Vương Minh Lợi.
"Mới sáng sớm, tiểu Vũ cô liền không thể để tối nay gọi sao?" Vương Minh Lợi tối hôm qua cũng không biết làm sao mà lăn được về nhà, ngủ cũng thất điên bát đảo.
"Vương Minh Lợi! Tôi cùng cậu tuyệt giao, cậu cái thứ hỗn đản, để cậu giúp một tí cậu liền bán đứng tôi." Lê Tiêu Vũ lòng tràn đầy lửa giận mà phun ở cái tên béo đáng chết.
Vương Minh Lợi ngơ ngơ ngác ngác, mơ hồ mà nhớ tới cái gì, cả kinh nói: "Đại hồ Tử kia có đem cô ngủ chưa đấy! Tôi đi tìm hắn tính sổ!"
"Chuyện đó thì không có." Lê Tiêu Vũ lườm một cái, rồi mắng hắn: "Coi như không có việc gì xảy ra đi, cậu cũng không có trách nhiệm gì sao?"
Vương Minh Lợi thở dài một hơi, tốt xấu gì Lê Tiêu Vũ cũng là anh em tốt, bình an là may rồi, dừng một chút nở nụ cười nói: "Cô không có xảy ra việc gì, tôi phụ trách làm gì chứ?"
"Được, cần phải chờ tôi xảy ra chuyện, tôi còn muốn cậu làm gì?" Lê Tiêu Vũ nhìn thấu, nếu tìm hắn hỗ trợ, căn bản là làm trở ngại chứ không giúp được gì.
"Ai, vậy cô có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?" Vương Minh Lợi không phục.
"Không có!" Lê Tiêu Vũ một mực chắc chắn.
"Vậy cô cũng đừng có trách tôi nha." Vương Minh Lợi vô lại.
Lê Tiêu Vũ với hắn không còn gì để nói, Vương Minh Lợi tự giác vẫn có chút đuối lý, cân nhắc nói: "Vậy cái kịch bản kia của cô thế nào rồi? Hồ Tử bọn họ có xem qua không?"
"Không có." Lê Tiêu Vũ thua thiệt liền thua thiệt cũng phải uống chùa một trận, những người tai to mặt lớn kia căn bản cũng không có ý tứ dìu nàng, ngay cả đạo diễn cũng có ý nghĩ này, ý nghĩ đều là thịt nàng.
"Vậy làm sao bây giờ đây? Hồ Tử không có tay đắc lực, hắn khẳng định sau đó cũng sẽ không quản cô. Coi như còn muốn quản, quan hệ này đều phơi bày như thế, cô không đến, người ta khẳng định sẽ không để ý." Vương Minh Lợi đối với đạo diễn Lý quá hiểu rồi.
"Tôi không tin, tôi dựa vào chính mình mà không lên được." Lê Tiêu Vũ không tin tà, không phải là trong nhà nghèo một chút, không bản lĩnh mang đầu tư tiến vào tổ sao? Chẳng lẽ thế giới toàn nữ đạo diễn cũng phải là dựa vào ngủ mới có thể đi ra? Tà môn, có người tài trợ còn sợ không có người thưởng thức sao? Nơi này nơi này không chào đón ta, tất sẽ có nơi khác giữ ta.
Kỳ thực Vương Minh Lợi cũng không tin, Vương Minh Lợi cảm thấy Lê Tiêu Vũ bản thân nàng cũng không tin, chỉ dựa vào hai tên quỷ nghèo có muốn một ngày thăng chức rất nhanh, nằm mơ đi. Nhưng Vương Minh Lợi yêu thích loại sức mạnh này của nàng, đồng ý an ủi nàng nói: "Tiểu Vũ, không liên quan, hai ta đều còn trẻ, người ta có người còn năm mươi, sáu mươi mới đắc đạo. Bằng tài hoa của hai ta, nhiều lắm thì đợi thêm hai năm, chịu đựng rồi cũng sẽ được xuất hiện thôi."
Lê Tiêu Vũ bị chuyện hoang đường của hắn dỗ cho hài lòng, tuy nàng thiệt thòi nhưng cũng rất khéo léo, tối hôm qua trong bữa tiệc có giữ lại điện thoại Vương Văn, nhiếp ảnh gia đó đối với nàng lại có thêm tán thưởng lớn, Lê Tiêu Vũ chuẩn bị giăng lưới rộng rãi mà bắt nhiều cá đây, "Tôi gửi tin nhắn cho Vương Văn, không chừng hắn đã muốn tiếp nhận kịch bản rồi."
Vương Minh Lợi không muốn dập tắt sự nhiệt tình của nàng, miệng to cũng phải giúp nàng.
Lê Tiêu Vũ cho nên cảm thấy mình rất may mắn, ít nhất còn mộng còn làm nha.
Đưa tiền cho taxi, Lê Tiêu Vũ trước tiên về nhà một chuyến, muốn thay đổi một thân mùi rượu. Mới vừa bước lên nhà, liền nghe thấy tiếng cha nàng nổi giận đùng đùng: "Nha đầu này, thật hư hỏng! Thế mà lại làm ra chuyện như vậy!"
Lê Tiêu Vũ cảm thấy nàng lớn như vậy, một đêm không về cũng không coi là chuyện lớn gì đi? Huống hồ nàng hay cùng đoàn phim ở bên ngoài, cơ bản về nhà cũng không nhiều.
Nắm chìa khoá mở cửa, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, cha nàng tức giận mặt đỏ ngồi ở trên ghế sofa, nhìn thấy nàng liền nhảy lên nói: "Nhìn chuyện tốt con làm ra này!"
Lê Tiêu Vũ một mặt buồn bực.
Mẹ nàng than thở sắp khóc rồi.
"Làm sao vậy?" Lê Tiêu Vũ đeo túi xách, nghĩ thầm, nàng không phải là chỉ cùng nữ nhân ngủ qua đêm thôi sao, cũng không phải tội ác gì đi, cũng không cần tức giận như thế chứ. . .
Cha nàng cầm điện thoại mới của mình, không sai, sau khi tăng lương Lê Tiêu Vũ đã hứng thú bừng bừng đổi cho cha một cái điện thoại mới, tự tay dạy cha nàng chơi Wechat, chơi Weibo, rồi tự cho mình là thông minh xin đề cử bảng hiệu cho nhà hàng mình .
Khoan hãy nói, rất hữu hiệu, cha nàng sớm đã hẹn trước, mấy chuyện làm ăn nhỏ đều ăn được gấp đôi.
Cho nên cảm thấy con gái của hắn đặc biệt là có bản lĩnh, không có chuyện gì còn cùng con gái nói chuyện phiếm trên Wechat, miễn cho nàng vì một cái bộ phim mà mấy tháng cũng không trở về nhà.
Lê Tiêu Vũ hí mắt tập trung qua xem một chút, tin tức trên QQ.
Đây là càng ngày càng bỉ ổi rồi.
Trong hình chính là Hồ Tử ôm cổ nàng, thân thiết ghé vào bên cạnh thân mật ôm nàng, tổng cộng là có năm, sáu tấm ảnh.
Tiêu đề còn đặc biệt bỉ ổi hơn, chỉ đích danh đạo diễn Lý ở sau lưng vợ ôm người khác, liên luỵ không biết bao nhiêu mỹ nữ bị chuyện nóng này làm ảnh hưởng.
Ánh sáng có chút mờ, nhưng rất có tiêu chuẩn mờ ám, không những đạo diễn Đại hồ tử, mà mặt đẹp của Lê Tiêu Vũ ngược lại cũng rất rõ ràng.
Lê Tiêu Vũ hít vào một hơi, đem mấy người của báo chí kia mắng gần chết, mấy người chụp liền chụp đi, có gan thì chụp nhiều thêm mấy tấm nữa, đem mấy người kia cũng mang vào trong luôn đi, nội dung vở kịch đằng sau ngươi cũng chụp cho xong đi. Ngươi nửa đoạn lại để một hai tấm hình cho dài, có còn đạo đức hay không?
Tin tức giải trí không nói đạo đức.
Lần này tự bản thân Lê Tiêu Vũ đến trải nghiệm rồi.
"Chọc mù mắt con, cũng không chuyện này." Lê Tiêu Vũ đầu đau như búa bổ.
"Phía trên này không phải con sao?" Cha nàng rất gấp, nổi nóng nói: "Vậy con nói rõ ràng đi, tối hôm qua làm sao không trở về? Nếu không trở về vậy con đi đâu?"
"Con. . ." Lê Tiêu Vũ cũng không muốn nói, buồn bực nói: "Ba ba làm sao lại không tin con chứ, con nói không liên quan chính là không liên quan."
Cha nàng thở dài, cũng khổ tâm: "Không phải ba ba không tin con, con gái à, con làm nghề này thật không tốt lắm."
"Điều này cùng công việc con có liên quan sao?" Lê Tiêu Vũ nghe không được loại giọng điệu này.
"Làm sao lại không liên quan, những cái chuyện lung tung kia con thiếu sao? Con mỗi ngày cùng những người này ở cùng nhau, tương lai coi như cũng muốn gả cho người có gia cảnh tốt, nhà người ta làm sao mà dám muốn con đây. Đạo diễn này thế mà là người đã có vợ, con tại sao lại có thể để hắn ôm như thế!" Cha nàng nói đến lí lẽ hùng hồn.
"Hắn uống nhiều! Đó chỉ là hiểu lầm thôi, con cùng đạo diễn cũng không có gì." Lê Tiêu Vũ so với cha nàng giọng còn lớn hơn.
Mẹ nàng liền khóc, đi tới khuyên: "Đại Lê Tử đừng trách ba ba con nhiều lời, mấy cái tin tức này đều lên một lượt, vậy phải làm sao bây giờ ? Nếu như vợ của đạo diễn này tìm tới con gây sự, chúng ta cũng rất đau lòng."
Có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tắm không sạch.
Lê Tiêu Vũ cùng với mẹ nàng khá lịch sự, ném túi xách, một bụng uỷ khuất năn nỉ nói: "Mẹ ơi, có thể đừng cho con ở nơi này thêm phiền não không? Mấy cái tin tức này mù cũng có thể viết được, người nào tin thì người đó ngu thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Baidu dạo này hay đi điều tra, kiểm tra mấy cái ký tự kì quái.
Nhìn thấy liền đăng ba chương nhưng hai chương trước không có nhắn lại, vì lẽ đó vẫn là duy trì một ngày một chương đi.
Đen một tí cũng là rất đáng ghét, đương nhiên ta cũng không để ý. Mọi người nhớủng hộ nha, mấy cái khác cũng không có gì, dù sao lúc trước cũng lưu cả bộ, đã có ba người may mắn có tư cách đọc thử. Bản quân sẽ thu thập ý kiến sau, đối với tình tiết trong truyện cùng nhân vật cũng sẽ tương ứng điều chỉnh lại, cũng cảm tạ ba vị nhân sĩ đọc thử này phản hồi ý kiến.
Mặt khác báo cho các vị biết chính là, truyện đúng là trong thời gian một tháng cũng chưa viết xong. Viết về chuyện tình cảm. Còn lại mấy quyển cũng đều viết dở. Buổi tối còn chương mới lộ ra ánh sáng. Nó lập tức liền xong. Có thể sẽ tặng thêm phiên ngoại H, cái này cần phải đi vào phần download nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro