Chương 10
Edit : ....
Beta : Núm
Nhà tên Béo là dạng nhà thông tầng (duplex house), lầu một đổi thành phòng chụp hình, thỉnh thoảng giúp người ta chụp ảnh chân dung, tiếp nhận công việc chụp bìa tạp chí, nhưng tính khí hắn quá hấp tấp nóng nảy, lời nói không hợp liền đánh nhau với người ta, vì vậy chuyện làm ăn lúc lên lúc xuống, vừa có tiền cũng đi mua thiết bị dụng cụ, cuộc sống so với Lê Tiêu Vũ còn khổ hơn. Lê Tiêu Vũ lúc này cũng không khách khí đem những trang phục hàng hiệu được tài trợ mặc hết, tên Béo hết hồn: "Hai ngày nữa tôi mang trả cho người ta đó, bà cố nội của tôi ơi cô cẩn thận chút đi. Mất một cái cúc thôi, cũng không đền nổi đâu."
Lê Tiêu Vũ thử nữa ngày, chọn một cái áo khoác Chanel, đúng lúc phối cùng với đồng hồ đeo tay của nàng.
"Đẹp mắt không?" Lê Tiêu Vũ cười lên, muốn nghệ thuật có nghệ thuật, muốn trình độ có trình độ, con gái hơn hai mươi ai mà không ham hư vinh chứ.
"Qúa đẹp." Tên Béo thật lòng khen, nếu vẻ bề ngoài Lê Tiêu Vũ không đẹp, thì lúc gặp nàng lần đầu tiên hắn đã đem nàng đánh chết rồi, với cách ứng xử giống mấy đứa điên, hai người hâm dở như nhau, không cãi nhau ầm ĩ mới là lạ.
Thiệt thòi cho Lê Tiêu Vũ là một đạo diễn như hoa, mà chỉ có nhiếp ảnh gia tự cao như hắn mới cam tâm làm trâu làm ngựa hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, đột nhiên cô nàng điên này nói muốn gặp Chu Gia Ninh, còn ăn diện, tên Béo cảm thấy Lê Tiêu Vũ lừa hắn, hé răng nói: "Cô có phải đi tìm trai không, lấy cớ chà đạp đồ của tôi, để đi theo người ta ăn chơi lêu lổng phải không?"
Lê Tiêu Vũ biết khi mình xảy ra chuyện hắn nhất định sẽ ngồi nhìn cũng không quan tâm, mặt mày tức giận muốn đánh hắn. Với tư cách bản thân chụp hình là ưu tiên hàng đầu, tên Béo chết bầm này chính là loại tố chất đó, đối với mình quan tâm yêu thích thiên vị gì chứ? Chờ mình phát đạt, đầu tiên chính là tìm hiểu hắn, để xem coi hắn muốn làm chuyện gì?
"Chính cậu tự xem tin tức giải trí, tuỳ tiện chọn đại cái link đầu tiên đi."Lê Tiêu Vũ bực bội, hôm qua nàng dứt khoát đem mấy cái quan hệ bạn học cũ gì đấy sắp xếp lại, ngay cả số điện thoại của bạn cũ cũng xóa nốt, wechat cũng thiết lập lại luôn, quyết tâm đem sự cô đơn phá huỷ nửa đời người. Thảm đến không thể nào thảm hơn, đều sắp không còn gì nữa rồi.
Tên Béo còn vô tri vô giác xoay điện thoại, vừa liếc mắt nhìn, lập tức từ trên ghế salông nhảy dựng lên, gương mặt dữ tợn run rẩy: "Lão tử giúp cô đem tên phóng viên này làm thịt! Đem đại hồ tử đánh chết! Ca ca giúp cô xả giận!"
Lê Tiêu Vũ vịn trán ngại mệt, tên Béo này là hàng thật không phải tên Béo giả tạo, nếu không phải ngu ngốc ở giới điện ảnh, mà đổi sang làm xã hội đen thì vô cùng có tương lai rồi, chàng trai Đại Liêu Ninh từ nhỏ đã chiến đấu với con chó con mèo, một lời hăng hái liền đi nhập quân Quan Đông, nếu sinh ở thời tam quốc thế nào cũngcó thể giả mạo thành Trương Dực Đức. Ở thời hiện đại hoà bình như này, tuy lý hoá làm không được, nhưng thân thể lại tốt có thể giơ tay nhấc chân nâng thiết bị máy móc mấy chục cân(1 cân = 500g) lên núi xuống nông thôn quay phim chụp hình, cho nên lúc khoa nhiếp ảnh phỏng vấn, các giáo sư đều kích động vỗ bàn, nói hiện tại người đến phỏng vấn chỉ toàn là mấy thanh niên nhỏ đến80 cân(40kg)lại còn đi hít lá đu đủ, hoặc là mấy con thỏ đại gia mặc váy, mẹ hắn đi lên thôn sơn làm lĩnh vực về giàn giáo, đến cái cờ lê mà cũng không xách được! Có thể con mẹ nó làm tốt nghề quay phim được sao?
Một câu vừa văng đã nói toạc ra nghề quay phim chính là chân lý của dân công trường.
Lê Tiêu Vũ thở dài, thực sự cũng không dám thả con chó ngao Tây Tạng này ra ngoài cắn bậy được, lôi kéo cánh tay hắn nói: "Cậu bình tĩnh đi, biết cậu tốt với tôi rồi, chuyện kia không phải vẫn còn đường khác giải quyết sao?"
Nếu không phải Vương Minh Lợi có tài hoa về phương diện nhiếp ảnh, nàng đã sớm đem hắn vứt bỏ rồi. Lúc này tận tình khuyên bảo với giải thích quá trình cho Vương béo biết. Vương béo ánh mắt ngay thẳng, hắn cũng không giống GAY tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ là tâm tư cháy bỏng vỗ bàn mắng to hồ tử vô liêm sỉ, Lê Tiêu Vũ ngược lại bỏ rất nhiều công phu mới có thể khuyên hắn bình tĩnh lại.
. . .
Xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không có người đến ai ủi, tạm thời đem mấy con chó con mèo xung quanh dẹp yên một lần, Lê Tiêu Vũ cảm thấy mình mốc đến muốn chết, rất muốn chết rồi.
Nàng là người lấy đại sự làm trọng. Tinh thần lên dây cót, chỉnh đốn một phen, đem kịch bản từ trong laptop mang ra, đóng dấu chỉnh tề, đóng sách hẳn hoi. Mượn túi vặn kiện của tên Béo, chờ đến thời gian đã hẹn sẵn, xem lại địa chỉ đại hồ tử đã đưa, để tên Béo chở nàng đi.
Đường được đưa càng chạy càng không đúng, chờ cho đến khi đứng trước cửa quán rượu, Lê tiểu vũ tóc gáy dựng đứng, thầm nghĩ, mịa nó, thật khủng bố mà!
Lúcđó muốnđi, lại bị vướng bởi mệ hoặc của nhà sản xuất.
Lê Tiêu Vũ nuốt nước bọt, đột nhiên đi vào cái khách sạn nghiệp chướng này, không sai, khách sạn chính là nơi mà nàng ngày đó uống say không hiểu vì sao lại lăn đếnđây.
Tên Béo buồn bực: "Cô nói nếu cô ấy không phải là nữ nhân, tôi còn lo lắng không biết phải bắt nhịp với cô như thế nào!"
"Ra sảnh ăn một bữa cơm đây." Lê Tiêu Vũ tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, phất tay nói: "Cậu về đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cậu."
"Nhớ kỹ phải gọi cho tôi đó." Tên Béo thật không yên lòng.
"Cậu đừng lắc tôi là được."Lê Tiêu Vũ mới không yên lòng với hắn.
"Tin người anh em này đi được không?" Tên Béo bảo đảm.
Lê Tiêu Vũ theo hắn, xách theo túi văn kiện, cùng người phục vụ lên tầng phòng ăn cao nhất.
Sắc trời mờ mịt, sương mù dày đặc, cũng không phân biệt được trời sáng hay tối, thôi thìcoi như trời tối đi. Lê Tiêu Vũ thừa dịp đứng trong thang máy lên tầng cao nhất, mở cửa gỗ nặng nề ra, đèn sáng trưng, trong phòng cây cối đứng xung quanh đèn pha lê.
Nước chảy tí tách, hòn non bộ được bài trí tinh xảo. Lê Tiêu Vũ đi vòng ra sau một ngọn núi, phát hiện mười mấy cái bàn đều không có một ai, bàn bên trong kia lại có một nữ nhân đang ngồi.
Mặc một thân cây xám, giữa mùa đông lại lộ ra hai bắp đùi, vóc người hoạt bát tinh tế, tóc buộc lại có vẻ gọn gàng sạch sẽ, cúi đầu đang gọi điện thoại.
Lê Tiêu Vũ xách theo túi văn kiện, đến gần hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Chu Gia Ninh, Chu sản xuất không?"
Nữ nhân ngẩng đầu, dáng vẻ tao nhã, lông mày tinh xảo đen nhánh khẽ hạ xuống, trong đôi mắt gợi cảm lộ ra một tia cười lạnh, lời nói có ý giễu cợt: "Bây giờ cô đã biết tôi là ai rồi chứ."
Lê Tiêu Vũ đem văn kiện 'lộp bộp' đánh rơi xuống đất, toàn thân cứng đờ, đứng cả buổi mới xoa xoa mắt, phát hiện thật sự không nhìn lầm.
Cảm giác này hình dung thế nào đây, người sáng tạo nghệ thuật như nàng trong đầu duy nhất chỉ có thể nghĩ ra là, trong bộ phim kháng chiến chống Nhật, nàng đã cho anh hùng đi giết giặc ngoại xâm nói một câu, cái câu oai vệ hùng dũng hiên ngang khí phách đó là'Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại vào!'
Chu Gia Ninh tựa trên sô pha, nghiêng đầu đánh giá nàng, nói: "Cô thật có bản lĩnh, suýt chút nữa liền để cô đem kịch bản quan trọng phá hư rồi, ông ấy thật vất vả mới được tập đoàn nâng lên bảng thành tựu, CCTV bỏ ra nhiều tiền để cố ý hợp tác diễn, nâng phúc lợi cho cô, nếu vụ việc này ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Lý Kính Tùng, bộ phim đề tài chính trị này coi như là bay."
"Nhưng tôi vô tôi...Là ông ấy ức hiếp tôi..." Đầu ócLê Tiêu Vũ vang lên một tiếng, cảm giác được gương mặt đối phương nghiêm túc nhưng trong miệng đều đổi trắng thay đen, nhất thời oan ức tức giận, nghĩ thầm Chu Gia Ninh này nghe danh không bằng gặp mặt , miệng đầy lời kiểu làm ăn, tưởng giống như nhà sản xuất có tài có ánh mắt, ai dè là cùng đại hồ tử cá mè một lứa, xem ra bản thân mình tìm lộn người rồi, nàng không muốn nhận cái oan uổng này. Tức giận đến đỏ mặt, cắn cắn môi dưới, sớm biết tìm tới Chu Gia Ninh sẽ gặp kết cục này, có đánh chết nàng cũng không tới!
Chu Gia Ninh bị tin tức làm cho tức giận, tối hôm trước cô phải đi thanh lý cái cục rắc rối này, cố ý đem Lê Tiêu Vũ lôi đi, chính là sợ mấy con paparazzi kia không biết đang núp nơi nào chộp được. Kết quả là làm không công, bùn nhão Lý Kính Tùng không thể trát lên tường được, nếu không phải vợ hắn có chút tác dụng, thì cô đã đập ông ta ra bã rồi. Hiện tại chỉ tra tấn riêng Lê Tiêu Vũ thì có ích lợi gì chứ? Tính ra nha đầu này còn thông mình, biết lợi dụng ăn thiệt thòi tới tiếp xúc với mình, không tính là ngu quá mức, Chu Gia Ninh coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thúc giục: "Thời gian của tôi có hạn, đưa kịch bản cho tôi, cô đi ăn cơm đi, để tôi xem thử."
"Ồ." Lê Tiêu Vũ bất đắc dĩ, nhưng dù sao đây chính là cơ hội duy nhất trong hoàn cảnh ngang trái của nàng, vẫn là kề sát mông ngồi xuống ghế, cung kính hai tay dâng kịch bản, giống như tham gia tuyển tú vào cung hầu hạ hoàng thượng vậy.
Chu Gia Ninh không nói một lời cúi đầu đọc kịch bản.
Người phục vụ lập tức mang lên một bàn bò bít tết xì xèo vang vọng cho Lê Tiêu Vũ.
Lê Tiêu Vũ lúc này có ăn thịt rồng đi nữa cũng đều nhạt như nước ốc, căng thẳng đến lòng bàn tay đều chảy mồ hôi, chỉ sợ Chu Gia Ninh còn chưa xem xong đã 'xoạch' một cái quăng vào thùng rác, nàng giống như người chơi đi thi tuyển chọn người tài năng mà bị nát ấy, hát chưa đến ba câu, thì ban giám khảo cuồng bấm chuông đã hô 'cút ra ngoài'.
Chu Gia Ninh lật kịch bản, thỉnh thoảng còn nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi cùng khách khí, nhìn nàng không ăn cơm nói: "Khẩu vị không hợp với cô sao?"
Tiêu chuẩn của Lê Tiêu Vũ là Bá Vương Long ăn thịt động vật, đồng hương gặm gà giòn, vào giờ phút này thứ nhất là quá căng thẳng không có tâm tình, thứ hai là giả bộ mình tài giỏi, cô nói cẩn thận kẻ xấu là vì nhà sản xuất nào cũng đều mặc đồ Chanel cao cấp như vậy, còn có thể ở trước mặt cô gặm thịt gà sao? Đại lê tử thuộc hàng gia đình bạo ngược, gặp người lạ còn nhiều hơn so với gặp gà, lấy lòng nói: "Cô có khẩu vị giống tôi, tôi rất thích ăn, nhưng hiện tại tôi chưa đói."
Chu Gia Ninh lật kịch bản, một tay giơđiện thoại nói: "Đừng nịnh bợ, tôi không phải là thần tiên không đoán ra được, là Weibo của cô nói cô thích ăn." Dừng một chút, khiêu khích châm chọc nói: "Chờ mặt trời đại lê tử, thì đã bị Sina lục xoát bảng hạng tư của danh nhân, còn bị người ta truyền ra ngoài là nhân viên của chúng ta muốn tổn hại danh dự công ty."
Vừa vào cửa đã bắt đầu nói chuyện, Lê Tiêu Vũ với não bộ của một con báo cũng cảm giác được, cô gái này tới gặp mình chính là bất đắc dĩ đến ứng phó mà thôi. Lê Tiêu Vũ tức giận lại lúng túng, chính mình cũng nằm mơ, làm sao có thể trùng hợp lăn lên giường của Chu Gia Ninh chứ? Chu Gia Ninh không phải là đi không sao? Ngàn cân treo sợi tóc như này, nàng kìm nén cũng không dám hỏi, quan trọng nhất là nàng còn chưa bắt được việc đầu tư, mới sẽ không làm chuyện tự đào hố chôn mình.
Đành phải tiếp tục giả làm gà thôi, Lê Tiêu Vũ nhẫn nhịn khuất phục, cùng với lời giải thích của nàng: "Chu sản xuất, tin tức đều là giả, lời thanh mình cũng là Xí Tuyên đăng giúp tôi, không phải chủ ý của tôi, cô đừng tin có được hay không? Kỳ thực tôi đã muốn quay tốt tuồng hay này, nên mới cần một cơ hội, nhưng tôi không phải là loại người vì cơ hội mà bỏ đi ranh giới cuối cùng của đời người."
Lật kịch bản, Chu Gia Ninh không lên tiếng, lật một hồi lâu gần như mới phản ứng nàng, lạnh lùng nói: "Tôi không cần cô giải thích, sự việc đó nếu như là thật, thì vào lúc này cô đã sớm bị người ta đuổi ra khỏi đài truyền hình rồi, vì cô đắc tội với người không xứng đáng." Tức giận thì tức giận, tốt xấu gì tương lai cũng phải quản lý tập đoàn, xử lý chuyện nội bộ, Chu Gia Ninh cũng khá là công bằng.
Lời này kì thực là lời hay, nhưng với gương mặt đó cùng giọng điệu lạnh lùng, lộ ra một tia ngạo mạn như từ trên cao nhìn xuống. Lê Tiêu Vũ trời sinh nổi loạn, bản chất của nghệ thuật gia là quậy phá, sẽ không thể nhịn được loại cao cao tại thượng này. Giả làm gà giả đến bực mình, Lê Tiêu Vũ thẳng thắn luôn cho dù cô có là nhà sản xuất hay không đi nữa, ngủ cũng đều ngủ qua rồi, ai sợ ai chứ, nhìn chằm chằm cô nói: "Nội tâm của tôi thực sự là rất cảm tạ sự rộng lượng mà công ty đối với tôi, cũng cảm tạ cô trăm bận mà cũng vì tôi mà hạ mình, tôi cũng không lãng phí thời gian của cô nữa, cô cứ nói thẳng đi kịch bản của tôi thế nào, nếu không được tôi lập tức cút ngay."
Lê Tiêu Vũ đối với cái chuyện hư hỏng này cũng đã nhìn thấu rồi, dựa vào tài hoa trèo lên thì nằm mơ đi, ở thế giới này, muốn chút mặt mũi cũng khó sống. Chu Gia Ninh đọc nhanh như gió lật liên tục mấy tờ, đó là xem kỹ sao? Mau lên không tốt liền phán một câu tử hình đi, để lão nương còn đi về ngủ, cũng đừng trì hoãn lẫn nhau như thế chứ!
Chu Gia Ninh cho dù là đang tức giận, giơ tay nhấc chân cũng có chút tao nhã, bỏ kịch bản lên bàn, biểu hiện có thêm vài phần nghiêm túc.
Lê Tiêu Vũ bị nhìn có chút căng thẳng, chính là nói thế nào đây... Cũng ngủ qua rồi, ngẫm lại liền có chút khó chịu, nàng nhìn lên thì thấy mặt củaChu Gia Ninh, không tự chủ được nhớ lại một thân trắng sáng của cô, da dẻ đúng thật là rất trắng, trắng giống sữa bò, trắng như mây, Lê Tiêu Vũ đầu ù ù một lúc nói: "Làm sao vậy? Viết không được sao?"
(tại sao lại ko nói trắng như omo trắng sáng thế L)
Chu Gia Ninh ngạo mạn hỏi: "Là cô viết sao?"
Lê Tiêu Vũ mặt tối sầm, cảm thấy mình bị nghi ngờ cùng sỉ nhục, cũng không khách khí: "Là tôi viết. Bản thảo còn nằm trong laptop của tôi kìa, mỗi một bản sửa chữa đều lưu trữ lại, có mấy chương tôi còn quay lại cách viết, còn lưu lại bản thảo, cô muốn nhìn không?"
Nàng thần sắc kiên cường, Chu Gia Ninh lại đem kịch bản lật vài trang, cũng nghiêm túc nói: "Cũng được, cô cung cấp cho tôi, để tôi xem nắm rõ. Đến trình độ hiện giờ, bố cục câu chuyện còn có thể, tình tiết xây dựng có chút mới lạ, lời kịch cũng thấy công phu, câu chuyện này là về năm 60, cái chuyện ông cụ non ở xưởng luyện thép như vậy, không giống ở cái tuổi như cô viết ra."
Bước ngoặt lớn thay đổi 180 độ, Lê Tiêu Vũ tâm tình treo trên cuống họng, cảm giác như con đường thành công còn rất xa, lại nhớ đối phương là nhà sản xuất có cảnh giới gì, sự tôn trọng liền quay trở về, rụt cổ nhìn xung quanh gương mặt yêu nghiệt đối diện, ấp a ấp úng hỏi: "Chu sản xuất, ý của cô là nó tốt sao? Hoặc nói là, cô cảm thấy có thể ... có thể lấy nó quay được sao?"
"Chỉ nói riêng kịch bản thì, mài dũa một chút, quay phim cũng có thể." Chu Gia Ninh ăn ngay nói thật. Ở phương diện điện ảnh, bản thân cô thiết thực cũng chân thật. Tuy nóiđ ại học là học tài chính ở nước ngoài, nhưng cha cô ngày xưa là quản đốc sản xuất quốc doanh, hiện tạiở trong vòng thương nghiệp là lão đại, cô từ nhỏ chính là khách quý của mấy ông nghệ thuật gia lớn, liên quan đến lý luận trình độ về một bộ phim chuyên nghiệp cô đều có thể vào học viện giảng dạy, bài vở dù có chép hay không, thì trong lòng cô đều nắm chắc. Nhìn Lê Tiêu Vũ còn có chút tài văn chương, căn cứ theo sự tôn trọng nghệ thuật, thái độ đã dịu đi một chút.
"Thật cám ơn cô, Chu sản xuất, tôi biết tìm cô là không sai mà!" Hiếm khi thấy được Bá Nhạc*, Lê Tiêu Vũ suýt chút nữa khóc lên.
*ý là tìm được người tri kỉ hiểu thấu lòng mình á
Chu Gia Ninh nhìn bộ dạng kích động của nàng, cũng không dối gạt nàng nói: "Đừng cao hứng vội, tôi thưởng thức kịch bản ông ngoại của cô, thì không có nghĩa là tôi hiện tại sẽ mang nó đi quay."
"A?" Lê Tiêu Vũ là người làm đại sự, có thể chờ được thì chờ: "Cô muốn khi nào quay, tôi đầu năm sau quay cũng được."
Lắc đầu, Chu Gia Ninh có chút tiếc hận nói: "Cô mới vừa dính scandal, tôi không thể để cô làm đạo diễn quay bộ phim này, khởi nghiệp như vậy bộ phim sẽ không có phòng bán vé, tôi không muốn danh tiếng cùng giải thưởng đều không có, mà cho cô đầu tư thì sẽ đắc tội với vợ của Lý Khánh Tùng, mặc dù không sợ bà ấy, nhưng công bằng mà nói bà ấy cũng tốn không ít tiền. Nếu như cô nhất định muốn quay, tôi có thể lựa chọn mua kịch bản, nhưng đạo diễn sẽ đổi người khác, bản thân tôi cũng chưa từng xem qua tác phẩm thành danh của cô, không thể để cô làm đạo diễn được."
Lê Tiêu Vũ cao hứng mười mấy giây liền bị phán tử hình, nước lạnh giội lạnh đến nữa thân mà vẫn chưa từ bỏ, giãy giụa nói: "Chu sản xuất tôi phải tự mình quay, tôi không bán kịch bản. Liên quan với scandal, tôi có thể mở họp báo giải thích. . . Tôi cùng đại hồ tử thật sự không cái gì!"
"Tôi tin tưởng cô, nhưng ngồi vững như Lý đạo diễn lại có vụ bê bối đi dụ dỗ vãn bối như vậy, đối với các bộ phim truyền hình trước mắt lại có ảnh hưởng xấu. Bây giờ cô không thể công khai nói bị lừa gạt được, sẽ tạo sự tổn thất cho tập đoàn đến không thể cứu vãn." Chu Gia Ninh sang sớm đều bị tin tức sắp làm cho đau đầu rồi.
Lê Tiêu Vũ cảm giác thất vọng, đành phải nhận thua: "Cảm ơn cô đã dành thời gian xem kịch bản của tôi, để cô nói vài câu khen ngợi, tôi cũng rất vui vẻ."
Chuyện này tính để Lê Tiêu Vũ chịu oan ức giúp Hồ tử, tuy rằng Chu Gia Ninh lấy lợi ích làm trọng, nhưng đối với nhân viên có tài hoa thì đều có thái độ giữ lại thưởng thức, huống chi lúc đầu cũng không có chờ mong gì, bây giờ đối với tiểu nha đầu này lại có hứng thú, cảm thấy có thể tạo ra nhân tài, phá huỷ như vậy cũng đáng tiếc.
Ở ngay lúc Lê Tiêu Vũ bước đến ngõ cụt, Chu Gia Ninh lại cho nàng một điểm ân huệ: "Hay là như này đi, tôi đem cô điều đến dưới cờ công ty Vương Minh của tôi, tôi có một trăm triệu nguyên tảng lớn chính đang sắp xếp, cô có thể tiếp tục học thêm một chút tri thức làm phó đạo diễn, tích lũy kinh nghiệm, tương lai có cơ hội thích hợp, tôi sẽ cân nhắc bắt đầu dùng cô."
"Thật sao? Thật cám ơn cô, Chu sản xuất." Thời điểm Lê Tiêu Vũ không ôm hi vọng nhưng cầm lại được cái phần thưởng an ủi, tâm tình như yên ngựa gợn sóng, nhanh bị kích thích đến chết rồi, đại nhân vật đã chịu khai ân, nàng cũng rất cảm động: "Cô có thể hiểu được tôi thật là quá hiếm thấy, tôi còn tưởng rằng không ai chịu tin, tôi cùng đại hồ tử không có gì. . ."
"Tôi đương nhiên tin cô." Chu Gia Ninh xem như là cực kỳ khách khí rồi, chỉ là gương mặt lãnh khốc vô cùng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô cả đêm đều ở trên giường của tôi, cô còn không thích đàn ông."
Một tiếng vang ầm ầm giống như sét đánh, đánh đến cháy bộ lông mềm mại bên ngoài của đại lê tử! Lê Tiêu Vũ há mồm to, nghĩ thầm, đậu phộng, đáy lòng lão nương liền như chén nước thấy đáy, nghiệt súc trước mắt này nên đánh chỗ nào đây! Bản tọa có phải nên giết người diệt khẩu không ?
-------------
*Trương Dực Đức : Trương Phi tự là Ích Đức, hay thường được gọi là Dực Đức, người Trác Quận (nay là , địa cấp thị , tỉnh ).
Ông sinh trưởng trong một gia đình giàu có, làm nghề bán rượu, thân hình to lớn, dung mạo oai phong, được học hành cả võ nghệ lẫn sách vở. Trương Phi viết chữ rất đẹp và là một , ông có sở trường vẽ mỹ nhân.
kể rằng Trương Phi râu hùm dựng ngược, mắt trợn tròn, tay cầm xà mâu, cưỡi ngựa đứng trên cầu Tràng Bản, các tướng Tào thấy vậy không ai dám giao chiến. Khi Tào Tháo đến, ông liền hét lớn "Ta là Trương Dực Đức người nước Yên! Ai dám cùng ta quyết trận tử chiến". Tiếng hét của ông to như sấm, quân Tào nghe thấy run sợ. Bộ tướng Hạ Hầu Kiệt hoảng sợ đến mức vỡ mật chết. Tào Tháo cũng giật mình, hoảng sợ liền phóng ngựa chạy, quân Tào vì thế mà lui.
Sau , Trương Phi giúp Lưu Bị chinh chiến giành quyền kiểm soát phần lớn Kinh châu. Lưu Bị cắt mấy huyện thuộc Nam quận ra thành lập quận Nghi Đô, phong Trương Phi làm Chinh lỗ tướng quân, Thái thú Nghi Đô....
-----------
Cái nào cũng dài 4000 từ có mà chết sớm. - ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro