Chương 1
Liễu Tranh vẫn còn hối hận vì sao mình không rời khỏi thư viện sớm hơn vài phút.
Mười phút trước
Reng...reng...reng
Tiếng chuông vào tiết thứ hai vang lên nhanh chóng. Sau giờ giải lao, sinh viên các lớp lập tức ùa vào lớp học, làm cho hành lang trở nên náo loạn. Sau đó, hành lang lại trở nên vắng vẻ khi sinh viên đã về lớp và lấp đầy khoảng trống tại chỗ ngồi của mình. Tòa giảng đường ồn ào lại trở nên im lặng.
Bác bảo vệ quay lại chỗ ngồi, cầm bình giữ nhiệt đặt lên bàn gỗ, chưa kịp ngồi vào ghế, một bóng đen chạy vụt qua cửa sổ phòng như tia chớp rồi biến mất.
Liễu Tranh mang balo từ cổng phía nam lao như gió vào lớp.
Đây là lớp học chuyên ngành đầu tiên của học kỳ này, học môn Nhận dạng mẫu. Được giảng dạy tại phòng 302 tòa nhà chính bởi giáo sư Nhan Thanh, cũng là hướng dẫn viên nghiên cứu sinh của Liễu Tranh.
Khi nhập học, trận lũ lụt ở Lê Châu làm đường ray bị ngập lụt, khiến cho chuyến tàu hỏa màu xanh của Liễu Tranh bị trễ một ngày so với dự kiến. Do đó, cô đã bỏ lỡ buổi họp mặt giữa giảng viên và sinh viên của khoa sau đại học. Buổi học hôm nay là lần đầu tiên cô gặp gỡ người hướng dẫn của mình.
Buổi sáng không có tiết học, vì vậy Liễu Tranh đã dành thời gian này đến thư viện để đọc sách. Liễu Tranh vô cùng chuyên tâm vào việc đọc sách, đến nỗi khi ngẩng đầu lên thì mới phát hiện thời gian đã trôi đi mất, cô bị muộn giờ vào lớp. Thư viện cách tòa nhà chính khá xa, Liễu Tranh dùng hết tốc lực cũng không thể nào đến kịp, vẫn bị muộn vài phút.
Liễu Tranh không kịp lau mồ hôi trên trán, bước từng bước hai lên cầu thang. Khi lên đến tầng ba, cô thở hổn hển, lúc này hành lang đã vắng tanh.
"Chẳng lẻ mình lại đến muộn trong buổi dạy đầu tiên của giáo viên hướng dẫn?" Liễu Tranh đứng ở cửa phòng học, lòng đầy lo lắng.
Phòng học vẫn còn chút ồn ào, có lẽ giảng viên vẫn chưa đến. Liễu Tranh quay đầu lại nhìn, phát hiện cửa phòng vẫn còn hơi hé mở. Thật sự là một cơ hội trời ban, để không để lại ấn tượng xấu cho giáo viên hướng dẫn, người sẽ đồng hành cùng cô suốt 3 năm tới. Ngay lúc này, Liễu Tranh chỉ muốn nhanh chóng vào lớp và ngồi xuống.
Cô vội vàng mở cửa sau, dùng chân trái bước vào.
"Ah----" Chân trái của Liễu Tranh lơ lửng ở giữa không trung rồi từ từ rút về, khẽ kêu lên.
Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu vàng cam, tóc thẳng ngang vai đang ngồi ở vị trí cuối cùng của dãy ghế gần cửa sau, chặn lối duy nhất vào lớp học.
Cô gái quay lại nhìn thấy cửa sau mở ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Liễu Tranh mấy giây, rõ ràng là không có ý định nhường chỗ cho cô vào.
"Bạn học... ừmm... làm ơn nhường chỗ cho tôi... cho tôi vào với..." Liễu Tranh đành phải cắn răng nói nhỏ.
Tuy rằng âm lượng của Liễu Tranh không lớn, nhưng lớp học ồn ào lúc nãy giờ đây bỗng im lặng như tờ. Rất nhiều sinh viên đang chuẩn bị vào lớp không biết chuyện gì đang xảy ra, lần lượt nhìn về phía cửa sau, ánh mắt dồn về một hướng khiến Liễu Tranh dựng tóc gáy.
Một lúc sau, cô gái mặc váy dài màu vàng cam khẽ nghiêng đầu, đứng dậy, nhưng cô không những không nhường chỗ mà còn đứng yên tại đó, nhìn thẳng vào Liễu Tranh, rồi nhẹ nhàng nói: "Bạn học, bạn đã đến muộn."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin khiến Liễu Tranh xấu hổ.
Ngay trong tiết học đầu tiên của năm học mới đã đến muộn, còn bị một bạn học không nể mặt chặn ở cửa sau, việc đến muộn bị phơi bày trước mặt bao nhiêu người khiến Liễu Tranh lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Cô thật sự rất muốn tìm cách để vào trong.
Lúc vừa mở cửa bước vào thấy bộ váy cam, Liễu Tranh còn nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, nếu không phải vì muộn giờ, có lẽ cô sẽ nhìn kỹ hơn.
Nhưng bây giờ, chuông vào học đã vang lên lần thứ hai, nói cho cô biết không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, giảng viên có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
"Tôi không cố ý đến muộn. Tôi...tôi..."
Cô gái này xinh đẹp như vậy, nhưng sao cũng tàn nhẫn vậy?
Lúc này, Liễu Tranh dùng khóe mắt liếc qua liền nhìn thấy Cố Trường Đoan ngồi ở hàng thứ tư đang vẫy tay với cô. Cố Trường Đoan đột nhiên nhìn thấy cô như nhìn thấy ma, sợ hãi quay về.
"Tôi...bạn của tôi đã đến và giữ chỗ cho tôi. Bạn...xin hãy cho tôi vào nhanh"
Không kịp suy nghĩ, Liễu Tranh đã nắm lấy cổ tay cô gái kéo một cái thật mạnh mà không đợi cô ấy phản ứng. Liễu Tranh ngoài cửa ngay lập tức chen vào lớp, bước dài bước ngồi vào chiếc ghế Cố Trường Đoan dành sẵn cho cô.
Chạy một đường đến đây, ngồi xuống ghế mà Liễu Tranh vẫn còn thở hổn hển. Ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, thấy lão sư vẫn chưa đến, trong lòng cô thầm mừng rỡ, kể lại chuyện vừa rồi cho Cố Trường Đoan nghe.
"Này, lúc nãy tôi muộn rồi...Hừ, cậu không biết đâu, cửa sau có một cô gái..."
"Lớp!" Một giọng nữ ngắn gọn, mạnh mẽ và đầy uy lực vang lên. Một làn váy cam bước lên bục giảng.
Liễu Tranh há hốc mồm, ngơ ngác nhìn..
Vào lớp mười phút, Liễu Tranh đã đổ một lớp mồ hôi. Vẻ mặt phức tạp nhìn làn váy màu cam trên bục, ôn lại cảnh tượng vừa rồi.
Tiết đầu tiên lớp chuyên ngành – muộn
Cố gắng lẻn vào bằng cửa sau – thất bại
Đã vậy còn bị cố vấn nghiên cứu của mình bắt quả tang
Lại còn không nhận ra được người đó là cố vấn của mình
Thật đúng là một sự khởi đầu kỳ diệu cho hành trình nghiên cứu sinh của mình.
Than ôi...Liễu Tranh ngửa mặt lên trời thở dài!!!
Ánh nắng lười biếng xuyên qua cành lá đi vào lớp, để lại những vết đốm trên bàn học.
Ngón trỏ của Liễu Tranh cọ qua cọ lại trên trang sách. Cuốn sách vừa mới mở đến chương đầu tiên, chân trang trắng xóa thẳng tươm không chút nhàu nát vì chưa hề mở ra, trang giấy toát ra mùi mực mới.
Các sinh viên đều tập trung vào người có mái tóc bồng bềnh, dáng người xinh đẹp ở giữa bục giảng. Những dòng chữ được cô viết ngay thẳng trên bảng đen cùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Liễu Tranh lúc này cũng không có tâm tình nghe giảng, giơ tay sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, có chút mơ hồ.
Âm thanh thăng trầm lại vang lên bên tai, cô định thần lại và nhận ra rằng buổi học đã trải qua được vài trang. Cô cúi đầu vội vàng lật sách đuổi theo, sau đó ngước mắt nhìn người đang đứng trên bục đầy áy náy, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Khóa học nhận dạng mẫu này là khóa học chuyên ngành cơ bản dành cho Liễu Tranh và Cố Trường Đoan. Giảng viên là giáo sư hướng dẫn của họ - Nhanh Thanh, mới ngoài 30 tuổi nhưng lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trên toàn quốc, là người đã tạo ra một loạt các thuật toán độc đáo.
Trong thời đại mà ngôn ngữ Python được sử dụng rộng rãi, Nhan Thanh đã tạo ra ngôn ngữ QTing. Vì ngôn ngữ này trực tiếp và rõ ràng hơn, ít mơ hồ hơn nên nó nhanh chóng được ngành Al trong nước tiếp nhận và sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực.
Nhan Thanh ra nước ngoài du lịch trong khi Liễu Tranh đang ôn thi lại để học cao học. Khi Liễu Tranh được nhận vào thì lại bị trễ chuyến tàu một ngày cho nên không thể nào gặp được người hướng dẫn của mình, điều này đã tạo ra cuộc gặp gỡ đầu tiên độc nhất vô nhị như ngày hôm nay giữa hai người các nàng.
Liễu Tranh dùng tay phải chống cằm, bĩu môi nhìn người hướng dẫn trên bục.
"Trường Đoan."
"Hả?" Cố Trường Đoan nghiêng đầu.
"Giảng viên này... tại sao người thật và ảnh trên trang web của trường lại có sự khác biệt lớn như vậy... Mình hoàn toàn không nhận ra cô ấy, than ôi."
Cố Trường Đoan che miệng cười: "Haha ~ mình cũng vậy, giống như cậu bây giờ khi gặp cô ấy lần đầu. Sốc".
Nhan Thanh có mái tóc thẳng ngang vai, chiếc váy màu cam để lộ mắt cá chân và tôn lên phần eo thon gọn, đường nét hài hòa xinh đẹp. Chiếc váy không có quá nhiều họa tiết cầu kỳ, phong cách thiết kế tươi mới, thanh lịch khiến tổng thể trở nên đơn giản và tự nhiên.
Với làn da săn chắc, làn da trắng sứ và đôi mắt trong veo, trông cô không lớn bao nhiêu so với các sinh viên đang nghe giảng. Cô ấy trông hoàn toàn khác với bức ảnh trên trang web của trường với mái tóc ngắn và cặp kính gọng đen.
Đôi môi mỏng của Nhan Thanh mấp máy, thanh âm vô cùng trong trẻo, nhẹ nhàng.
Chuông reo hết tiết, một số sinh viên đã ở trong lớp cả buổi sáng vươn vai, số khác đã lấy thẻ ăn ra và chuẩn bị chạy đến nhà ăn.
Nhanh Thanh cất sách giảng dạy lên bục, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng người cắp tóc chạy về phía cửa sau. Một nửa cơ thể của người nọ đã ra khỏi cửa rồi lại dừng lại, cô quay lại, ánh mắt nhìn về phía bục giảng, sau khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng đầy thần thái của Nhan Thanh, cô lại như con chuột đồng sợ hãi bỏ chạy đi mất.
Nhan Thanh cong khóe miệng, cầm sách giáo khoa đi ra khỏi phòng học.
Đại học Bách khoa Biển là trường đại học về khoa học tốt nhất thành phố B, có lịch sử hơn 70 năm là , cũng là trường đại học trọng điểm "985" và "211".
Các ngành khoa học máy tính của Bách khoa Biển là một trong những ngành tốt nhất trong nước nổi tiếng với ngành định hướng trí tuệ nhân tạo máy tính.
Trụ sở chính của Công nghệ Trí Tuệ, một công ty niêm yết và là doanh nghiệp tư nhân hàng đầu trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong nước, cũng ở thành phố B.
Các doanh nghiệp, trường đại học hàng đầu cùng với sự phát triển đồng bộ của công nghiệp, học viện và nghiên cứu, đã đưa trí tuệ nhân tạo trở thành ngành công nghiệp cốt lõi và là động lực tăng trưởng kinh tế quan trọng ở Thành phố B. Việc xây dựng chuỗi công nghiệp xung quanh ngành này đã thành hình quy mô thành phố rồi lan tỏa ra các vùng lân cận, thúc đẩy tăng trưởng bền vững nền kinh tế của thành phố, thu hút các nhân tài máy tính từ khắp cả nước.
Đây cũng là lý do Liễu Tranh tới đây.
Mặc dù trường đại học Liễu Tranh theo học chỉ tuyển sinh ba trường trong một thành phố nhỏ, nhưng Liễu Tranh lại là đứa trẻ đầu tiên của trại trẻ mồ coi làng Liễu Dương tốt nghiệp đại học.
Sau khi thực hiện được ước mơ vào đại học, cô muốn đi làm sớm hơn, kiếm tiền sớm hơn để trả khoản vay sinh viên và cống hiến cho xã hội. Nhưng đến năm cuối cấp, cô thấy các bạn cùng chuyên ngành của mình chỉ có thể làm thợ sửa máy tính ở các công ty nhỏ, thậm chí là quản trị viên mạng ở các quán cà phê Internet.
Liễu Tranh thất bại.
Cô luôn đứng đầu lớp. Chuyên ngành máy tính yêu thích của cô là nói chuyện với máy móc. Tuy nhiên, với nền tảng học tập ở trường đó, dường như cô chỉ có thể tìm được một công việc như thợ sửa chữa máy tính.
Liễu Tranh không muốn bỏ cuộc. Kỳ thi tuyển sinh sau đại học chỉ là cuộc đấu tranh cuối cùng của cô trước khi bị tuyệt vọng bao trùm. Việc nộp đơn vào trường Bách khoa Biển là một canh bạc lớn đối với Liễu Tranh.
So với thành phố cấp 4 và trường cấp 3 nơi cô theo học để lấy bằng đại học, nơi này quả thực là thiên đường.
Nhà ăn sinh viên số 2
Liễu Tranh bơ phờ xếp hàng cùng các bạn cùng lớp để chuẩn bị bữa trưa. Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai cô trò vào buổi sáng vẫn khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Mặc dù lão sư rất xinh đẹp, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay, Liễu Tranh không khỏi lo lắng cho tương lai ba năm sắp tới của mình
"Cậu còn đang nghĩ đến chuyện trên lớp à?" Cố Trường Đoan ở phía sau nắm lấy cánh tay của Liễu Tranh.
"Ô... buông ra... buông mình ra ra." Liễu Tranh xua tay.
"Không" Cố Trường Đoan nắm tay cô chặt hơn.
"Cậu... haizzz..." Liễu Tranh không thể làm gì với cô ấy được.
Lớn lên trong trại trẻ mồ côi, Liễu Tranh chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ và gia đình, cô chỉ có dì Sùng là người thân nhất ở trại trẻ mồ côi. Tuy nhiên, dì Sùng còn phải chăm sóc hàng chục đứa trẻ khác trong tại, Liễu Tranh còn phải bắt đầu giúp dì Sùng chăm sóc những đứa trẻ khuyết tật trong trại trẻ mồ côi khi cô chỉ mới 5, 6 tuổi.
Trong trí nhớ của Liễu Tranh, cô có thể đếm được số lần mình được người lớn nắm tay, số lần được người lớn ôm lại càng hiếm hơn. Mặc dù từng mong muốn được người lớn ôm như một đứa trẻ bình thường, nhưng Liễu Tranh biết rằng mình phải sớm trở thành người lớn, phải tự lập, cô không muốn mình quá giống một đứa trẻ.
Càng lớn, Liễu Tranh càng không quen với việc tiếp xúc thân thể với người khác.
Tuy nhiên, tình bạn giữa các cô gái thật kỳ diệu. Nhiều cô gái rất thích nắm tay nhau.
Ngày đầu tiên đến trường, khi đến phòng nước lấy nước, Cố Trường Đoan một tay cầm ấm nước, tay còn lại nằm lấy cánh tay Liễu Tranh, cố gắng vùng vẫy cũng vô ích. Sau vài ngà y, Liễu Tranh đã từ bỏ phản kháng.
Nhìn thấy phía trước vẫn còn có mấy người, đến lượt Liễu Tranh đi lấy thức ăn. Một nam sinh mặc đồng phục trường luật chen tới phía trước, sau khi nói vài câu với bạn cùng lớp đứng đầu hàng, anh ta lấy được bữa ăn trước.
"Sao cậu lại chen hàng? Thật vô đạo đức." Một người bạn cùng lớp phía sau nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Này! Bạn phía trước mặt, cậu có xếp hàng không? Hàng dài như vậy, lại có nhiều người như vậy, cậu không thấy sao?" Cố Trường Đoan một bên hét lên, một bên tiến về phía quầy đồ ăn.
Liễu Tranh muốn ôm Cổ Trường Đoan, nhưng lại bị cô ấy hất tay ra, đi thẳng về phía anh ban chen hàng.
Chàng trai: "Bạn học này, bạn có thể nói chuyện tử tế được không? Tôi đang nóng lòng muốn giúp bạn gái chuẩn bị đồ ăn. Tôi đã nói với bạn trước mặt rồi, bạn đó cũng đã đồng ý"
"Có rất nhiều người xếp hàng. Cậu hỏi cậu ta, cậu có hỏi những người xếp hàng phía sau như chúng tôi nghĩ thế nào không?"
Nghe được giọng điệu hung hăn của Cố Trường Đoan, nam nhân không những không xuống nước mà còn trở nên hùng hổ hơn "Người xếp hàng tiếp theo cũng không nói gì, cũng không phải chuyện của cậu. Có chuyện gì với cậu vậy? Tôi lấy xong sẽ rời đi ngay, tôi có thể trì hoãn việc ăn uống của cậu trong bao lâu?"
Cố Trường Đoan nghe vậy càng tức giận hơn "Chúng tôi thì có thể trì hoãn còn bạn gái của cậu thậm chí ngay cả việc xếp hàng đề chờ ăn trưa cũng không chịu được? Trên đời này có luật như vậy sao? Cậu đã lớn như vậy rồi cũng không biết suy nghĩ, lại còn có can đảm để có người yêu"
Vốn dĩ vừa rồi trong nhà ăn không có bao nhiêu người, Liễu Tranh chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi rời đi. Kết quả bây giờ là càng ngày càng có nhiều người kéo tới vây quanh đám người Liễu Tranh. Mọi người xung quanh ai cũng phê bình văn hóa xếp hàng của bạn học nọ. Chịu không nổi trước vẻ mặt chính trực bảo vệ công lý của Cố Trường Đoan, chàng trai nọ nhanh chóng bỏ đi với khuôn mặt đỏ bừng.
Cố Trường Đoan như vừa mới đánh trận xong, giả vờ làm động tác phủi tay, quay về đứng sau lưng Liễu Tranh.
Liễu Tranh lắc đầu nhìn vị đại tiểu thư này, lắc đầu.
"Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục nói về chuyện buổi sáng trong lớp. Thực ra, cô Nhan là một người rất tốt, trong buổi gặp mặt bọn mình không tiếp xúc nhiều, nhưng mình nghĩ cô ấy khá hiền lành. Cô ấy nhất định không để chuyện hôm nay xảy ra trong lòng. Đi thôi." Cố Trường Doan từ trong túi lấy thẻ ăn ra, "Mình sợ cô ấy không nhận ra cậu, dù sao thì cậu cũng không đến kịp ngày học đầu tiên."
"Ừ, mà cho dù cô ấy không nhận ra mình thì chí ít cô ấy cũng biết cậu." Liễu Tranh bĩu môi nói: "Trong trường cũng có một số người nhận ra cậu đó"
Cố Trường Đoan lắc tóc đỏ trên trán, vô cùng đắc ý.
Cố Trường Đoan, bạn cùng phòng của Liễu Tranh, đều là nghiên cứu sinh năm nhất, có cùng giảng viên hướng dẫn.
Chỉ vài ngày sau khi nhập học, Cố Trường Đoan đã trở thành chủ đề bàn tán của Đại học Bách khoa Biển. Trước hết là vẻ ngoài rực rỡ: mái tóc xoăn dài vừa phải màu nâu gợi cảm, một mảng đỏ hồng trên trán, móng tay đen, trang điểm đậm cùng tone chủ đạo là màu đỏ tinh tế. Thường mang một chiếc túi dễ thương và quần áo của cô ấy luôn có màu sắc tươi sáng. Cố Trường Đoan luôn xinh đẹp và thu hút ánh nhìn ở bất cứ nơi nào cô ấy đến. Thứ hai, cô ấy có tính cách thẳng thắn và táo bạo, tranh cãi với cậu bạn nhảy vào chen hàng trong căng tin, giúp bạn học nhút nhát mặc cả với chủ cửa hàng trong khi đi mua sắm quanh khuôn viên trường... Cố Trường Đoan nhanh chóng trở thành nữ anh hùng.
Liễu Tranh mặc dù chỉ là có chút minh bạch, nhưng bởi vì thường xuyên đi cùng Cố nên đã xuất hiện Trường Đoan nên cũng vinh dự được cùng xuất hiện trong câu chuyện của nữ chính mấy lần.
Ăn xong, Cố Trường Đoan an ủi Liễu Tranh mấy câu rồi rời khỏi căn tin.
Liễu Tranh ngồi ngây ra một lúc, mặc dù vẫn còn phiền lòng vì việc đến muộn nhưng cô cũng không biết làm cách nào hơn, chỉ đành cầu mong cho ba năm này trôi qua không quá khổ sở.
Liễu Tranh dọn dẹp bàn ăn, đi đến thư viện dưới cái nắng thiêu đốt của buổi trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro