Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Trở Về

Editor: Yosiiii

Kỳ Mạn rất hiếm khi ra ngoài, vì vậy cô không có thói quen xem dự báo thời tiết trước. Khi mưa bụi thổi vào mặt cô, cô vẫn còn đang sững sờ, nhanh chóng trốn dưới mái hiên của cửa hàng bên cạnh.
  
Cơn mưa mùa hè đến rất nhanh và dữ dội. Vừa nãy chỉ mới lất phất vài hạt, chỉ vài phút sau trời đã mưa tầm tã. Mưa rơi xuống đường bắn lên không ít bọt nước, Kỳ Mạn cố gắng giẫm giày cao gót né tránh nhưng vẫn dính không ít nước mưa.
  
Người đi đường dù đang rất vội vã trong mưa để về nhà nhưng vẫn có không ít người quay đầu lại nhìn cô.
  
Tóc dài, khuôn mặt giản dị, đôi đồng tử cắt đôi, đôi mắt đẹp như tranh, sống mũi cao, mũi nhọn, đôi môi mỏng, nét mặt thanh tú, chiếc váy hoa thắt eo không tay, từ đầu đến cuối đều giống như người đẹp bước ra từ bích họa.
  
Xung quanh mưa, cô như một bông hoa cứng cỏi và sạch sẽ đứng dưới mưa, đón gió thổi vài hạt mưa, hình ảnh đẹp như thể cô là độc nhất vô nhị, không thể rời mắt.
  
Rất nhiều người đàn ông cầm ô đang háo hức muốn tiến đến nói chuyện.

Kỳ Mạn cúi đầu gửi tin nhắn, đôi mắt ôn nhu có chút căm giận: "Chết tiệt, tớ vừa ra khỏi cửa thì trời liền mưa!"

Cô rất ghét trời mưa, khó khăn lắm mới có một ngày ra khỏi cửa thì trời lại sấm chớp mưa rào, tâm tình cực kì buồn bực.

Bạn thân trả lời cô: "Bớt giận đi, tại thần mưa yêu cậu quá đấy."

Kỳ Mạn trợn tròn mắt: "Vậy còn tớ ra cửa mà trời nắng thì sao?"

Bạn thân trả lời: "Thần Mặt Trời yêu cậu."

Kỳ Mạn bị chọc cười: "Tớ ra cửa gặp cậu thì sao?"

Bạn thân cô không cần nghĩ ngợi: "Tớ yêu cậu."

Kỳ Mạn tay cầm điện thoại đánh chữ, một bên mặt vô cùng bình tĩnh ôn hòa, tỏ ra mình là một cô gái ngoan diệu hiền hòa, tin nhắn lại vô cùng kiêu ngạo và ương ngạnh: "Yêu cái đầu cậu ý!"

Bạn thân dường như đã quen với bộ dáng của cô, cực kì nhu thận đáp trả: "Thí chủ hung dữ như thế là không tốt, nên buông điện thoại đi về phía trước ba bước nào."

Kỳ Mạn nhíu mày: "Tại sao?"

Bạn thân trả lời: "Để mưa gột rửa tâm hồn đang xao động của cậu chứ sao."

Kỳ Mạn bị chọc tức đến bật cười, không nhịn nổi mà nhắn lại: "Cút đi."

Gửi xong cô cảm thấy thoải mái hơn, nhìn trận mưa này cũng không quá khó chịu, gần người cô có vài người đàn ông, người nào đều muốn xích lại gần cô, bốn phía đều có mùi mồ hôi của đàn ông, Kỳ Mạn cảm thấy khó chịu. Cô che đầu bằng túi xách, sau đó lao ra trước khi người bên trái chuẩn bị mở miệng.

Phía sau một đám đàn ông đều đấm ngực dừng chân, bóp cổ tay không thôi, trơ mắt nhìn thân ảnh tinh tế biến mất trong màn mưa.

Trời mưa rất lớn, bụi mưa dày đặc, Kỳ Mạn từ dưới hiên cửa hàng chạy vọt tới trung tâm thương mại thì thân thể đã ướt một nửa, cô quen thuộc vào nhà vệ sinh ở lầu một, ở trong hong khô quần áo rồi mới đi ra.

Mưa cùng sấm chớp vẫn rơi xuống, cô ở trong thang máy còn có thể nghe được oán giận của người khác.

Dường như nói trúng tim đen của cô, Kỳ Mạn nghe đến thất thần, người phục vụ ở thang máy phải nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, ngài đến tầng nào ạ?"

Kỳ Mạn hoàn hồn, nhìn cô nói: "Tầng bốn, cảm ơn."

Người phục vụ ấn xuống tầng bốn.

Tầng bốn là cửa hàng chuyên môn bán đồ nội y, ngẫu nhiên trộn lẫn một hai cửa hàng bán đồ tình thú, cửa hàng tuy không lớn, nhưng cũng rộng rãi, có lẽ là bởi vì tính chất của nó nên không có nhiều người bước vào nơi này. Kỳ Mạn đi vào, hai nhân viên chính đang tựa đầu nói chuyện phiếm.

"Cái này hiệu quả tốt thật, lần trước tớ thử qua, đúng ba tiếng không kém một khắc nào luôn."

"Cậu thật là."

Kỳ Mạn đứng phía sau ho nhẹ, người phục vụ lập tức thu liễn thái độ cười đùa, quay đầu, nhìn thấy Kỳ Mạn liền mỉm cười: "Kỳ tiểu thư ngài đã tới."

"Đồ đặt riêng của ngài đã xong rồi ạ." Người phục vụ cười tủm tỉm nói: "Tôi đi lấy cho ngài."

Kỳ Mạn gật đầu: "Làm phiền rồi."

Nói có lẽ không ai tin, cô cả tháng ra cửa một lần chỉ để mua bộ ngón tay mà thôi.

Lê Ngôn Chi đối với mọi thứ đều bắt bẻ, việc giường chiếu cũng không ngoại lệ, ngón tay chỉ dùng hãng này, một chút cũng không chịu tạm chấp nhận xài đỡ, hãng này chỉ có Vạn Cảnh mới có, cho nên cô mỗi tháng đều sẽ tới một lần, dần dà, nhân viên cửa hàng đều đã quen mặt cô.

Cô là khách hàng lâu năm, nhân viên cửa hàng đều biết, một nhân viên đang bận rộn lại hỏi cô: "Kỳ tiểu thư có muốn một ly trà không ạ?"

Kỳ Mạn vừa mới chạy chậm lại đây nên có chút khát, không do dự nhận lấy cái ly nhấp miệng, trà dịu nhẹ, trong miệng hương vị thanh ngọt, cô cười: "Cảm ơn."

Cô cười rộ lên mặt mày cong thành trăng non, lông mi mỏng như cánh ve, hai tròng mắt sáng lên, người phục vụ cười như vậy cũng không nhịn được mà tim đập nhanh hai nhịp, hấp tấp mở TV giảm bớt xấu hổ.

Là tin tức kinh tế tài chính, tiếng của người chủ trì Khang Chính vang khắp cửa hàng, ngồi đối diện một cô gái thần thái thanh thản, tự nhiên hào phóng, gặp vấn đề không muốn trả lời nàng sẽ hạ mắt xuống, nhấp môi, giống như suy nghĩ sâu xa.

Đây là động tác quen thuộc của Lê Ngôn Chi.

"Mắt nhìn của Kỳ tiểu thư thật tốt." Người phục vụ xách theo một cái túi màu đen đi từ trên lầu xuống, nhìn Kỳ Mạn nói: "Sản phẩm này đặc biệt bán chạy, đến cuối tháng liền hết, nhưng ngài yên tâm, tôi đều sẽ chừa lại cho ngài một bộ."

Cô ấy nói xong lại nói: "Đúng rồi, cửa hàng trưởng nói tháng sau sản phẩm sẽ nhập hàng chậm hơn, trong tiệm còn dư lại mấy hộp, ngài có muốn mua thêm mấy bộ không?"

Tháng sau......

Kỳ mạn ánh mắt tối xuống, nàng chớp chớp mắt, uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần, khi nào cần tôi sẽ tự đến mua."

"Được ạ." Nhân viên cửa hàng cười tủm tỉm: "Vậy tôi giao trước cho ngài một bộ."

Kỳ Mạn đưa thẻ, nhân viên cửa hàng cầm thẻ đi đến quầy thu ngân, một nhân viên khác nói với Kỳ Mạn: "Kỳ tiểu thư còn muốn xem thêm vài loại không ạ?"

Cô ấy nói xong chỉ kệ hàng cách đó không xa: "Bên kia có mấy sản phẩm mới đó ạ."

Kỳ Mạn nhìn theo cô ấy, phá lệ gật đầu: "Được rồi, ta tự mình đi xem thôi."

Lúc đi qua ánh mắt của cô vẫn luôn liếc TV phương hướng, cô gái trên màn hình vừa thay đổi dáng ngồi, vẫn đoan trang quý khí, ưu nhã vô cùng.

Nhân viên cửa hàng nghe vậy liền không đi theo, đi qua hướng quầy thu ngân bên kia.

"Đó là Lê Ngôn Chi hả?" Nhân viên bán hàng quẹt thẻ mở hộp đóng gói một cách khéo léo và đặt vào cũi ngón tay bên trong: "Tớ nhớ rõ tháng trước cô ấy có đi tham gia hội nghị gì ấy nhỉ?"

"Là giao lưu tài chính quốc tế NK, hình như là ngày mười bốn tháng trước."

Là ngày mười sáu , Kỳ Mạn thầm sửa thời gian.

"Ồ đúng đúng đúng, chính là trao đổi tài chính chọn một đại diện từ mỗi quốc gia." Nhân viên cửa hàng đóng hộp, sùng bái nói: "Đáng sợ thật, sự nghiệp Lê Ngôn Chi phát triển như vậy, đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả."

* tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Từ xưa đến nay chưa ai làm được

Đây là một thành ngữ cổ nên mình muốn giữ nguyên như vậy, nghe sẽ hay hơn dịch ra thuần việt.


"Tất nhiên rồi, cô ấy là người đầu tiên trong cả nước được trao danh hiệu nữ doanh nhân kinh doanh và là tổng tài đầu tiên trong danh sách những nữ doanh nhân có ảnh hưởng nhất thế giới cơ mà."

Nhân viên cửa hàng sùng bái nói: "Không biết đời này có thể gặp cô ấy được không, nghe nói ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trong TV nhiều."

Đúng là so với trên TV còn đẹp hơn, hơn nữa còn mềm mại, đặc biệt là mỗi lần nàng chỉ mặc áo ngủ tơ lụa nằm trên người mình, giống như không có xương vậy.

Kỳ Mạn cúi đầu chạm món đồ chơi nhỏ trên kệ hàng, lỗ tai ửng đỏ.

"Không nghĩ tới còn có người đi mua chữ ký, tớ nghe nói tháng trước ở công ty chi nhánh có người bán chữ ký của cô ấy nữa cơ."

Tháng trước Lê Ngôn Chi có tham gia lễ khai mạc công ty chi nhánh, và hứa rằng nhân viên mới có thể đưa ra yêu cầu sau khi kết thúc. Nhân viên đã thương lượng hết nửa ngày và kết quả là một yêu cầu khiến mọi người bất ngờ.

Mọi người hy vọng Lê tổng có thể ký tên cho mình.

Nghe nói ngày đó Lê Ngôn Chi ký gần 800 chữ ký, cổ tay đều gãy mất.

Nàng có gãy hay không Kỳ Mạn không biết, cô chỉ biết cổ tay của mình thiếu chút nữa là gãy rồi, bị Lê Ngôn Chi giày vò, người nọ mệt mỏi xong lúc sau liền muốn vui sướng, đặc biệt là sau khi đi công tác trở về, có thể cả đêm ôm cô không ngừng giày vò, cô mệt đến sắp ngất đi rồi, thân thể lại rất thành thật, đặc biệt đôi tay kia, một đụng vừa chạm vào Lê Ngôn Chi, liền như bị mê hoặc, làm thế nào cũng đều không đủ.

Càng đừng nói Lê Ngôn Chi mỗi lần không thỏa mãn đều dùng thanh âm khàn khàn gọi cô.

Giống như yêu tinh, kháng cự không được.

"Cậu cho rằng tớ không muốn mua sao." Nhân viên cửa hàng nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ vươn năm ngón tay: "Con số này sao tớ mua nổi."

Nói chuyện kết thúc bằng một câu phóng đại.

Nhân viên cửa hàng xách theo túi đã đóng gói và thẻ vàng đi tới chỗ Kỳ Mạn: "Kỳ tiểu thư, đã xong rồi ạ."

Kỳ Mạn cũng không ngượng ngùng, cầm lấy cái túi và gật đầu, nhân viên thấy cô đứng trước cái kệ này nhìn chằm chằm vào món đồ chơi nhỏ một lúc lâu, không khỏi hỏi: "Ngài thích cái này ạ?"

Kỳ Mạn còn không có đáp lời thì âm thanh nhắc nhở tin nhắn điện thoại từ trong túi truyền đến, cô lấy di động, nhìn thấy một tin nhắn ngắn gọn: "Ở đâu?"

Cô đánh chữ: "Cửa hàng Vạn Cảnh."

Bên kia trả lời: "Ra đi tôi đang đợi."

Kỳ Mạn lập tức thu di động, nhìn thấy nhân viên cửa hàng còn nhìn mình cô nói: "Không cần, cảm ơn."

Nhân viên cửa hàng thấy thế từ trên giá cầm món đồ chơi xuống đặt vào trong túi màu đen, còn cười nói: "Không sao ạ, lão bản nói, ngài là lão khách quen, cho nên sản phẩm mới trong tiệm ngài có thể tùy tiện lấy một cái dùng thử, tôi thấy ngài rất thích sản phẩm này, không bằng lấy dùng thử xem sao ạ?"

Kỳ Mạn vội vàng đi ra ngoài, không rảnh nhiều lời, đơn giản cũng liền nhận lấy.

Nhân viên cửa hàng đưa cô mãi cho đến cửa, Kỳ Mạn vào thang máy nhìn sắc trời bên ngoài, rất đen, cũng rất trầm, có dấu hiệu mưa to tới rào rạt, có lẽ là ngày mưa, không ai ra cửa, thang máy cũng không được vài người, đến đại sảnh tầng một còn trống rỗng.

Kỳ Mạn chạy chậm đi ra ngoài, bước chân vội vàng, trên mặt ửng đỏ, ra tới cửa thì cô dừng lại, mở túi xách, từ bên trong lấy ra một dây lắc bạc đeo vào mắt cá chân.

Cô mới vừa đi ra khỏi Vạn Cảnh Lâu đã bị Lê Ngôn Chi thấy được.

Thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển nhẹ nhàng, mặc váy hoa, có lẽ là mưa quá lớn, quần áo còn chưa khô, đường viền của quần lót sáng màu hiện ra. Làn da rất đẹp và thanh tú, Lê Ngôn Chi nhớ da cô nhạy cảm, chạm nhẹ vào liền sẽ đỏ lên, cô lại không thích dấu vết của người khác, vì vậy cô luôn mặc quần dài tay ở nhà, hiếm khi mặc váy mát mẻ như vậy.


Nhìn rất đơn thuần, mê người.

Lê Ngôn Chi khoanh tay ở trước ngực, ánh mắt đảo qua khuôn mặt giản dị, xương đòn, eo của Kỳ Mạn và cuối cùng rơi xuống bắp chân dưới váy, thon và thẳng, không có chút mỡ nào, rất trắng, với một lắc bạc được buộc ở mắt cá chân. Hai chiếc chuông nhỏ đặc biệt được xâu vào dây lắc và vòng chân. Mỗi lần chân của Kỳ Mạn xoa dái tai cô, tiếng chuông sẽ phát ra một âm thanh va chạm nhẹ.


Âm thanh thanh thúy.

Lê Ngôn Chi ánh mắt thâm thúy, ngón tay nhẹ nhàng nhịp vào khuỷu tay, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm.

Kỳ Mạn ở cửa nhìn xung quanh một vòng, còn không có tìm được xe của Lê Ngôn Chi liền nhìn thấy một nam nhân ăn mặc bảnh bao lại gần, cúi đầu cung kính nói: "Kỳ tiểu thư, mời bên này."

Là một trong những vệ sĩ của Lê Ngôn Chi.

Kỳ Mạn đi phía sau anh ta đi vào một chiếc xe hơi màu đen, cửa sổ phía sau hạ xuống một chút, khuôn mặt của Lê Ngôn Chi lộ ra một nửa.


Đôi môi đỏ mọng di chuyển, giọng nàng hơi trầm: "Lên xe đi."


Kỳ Mạn nghe thấy sự kiên nhẫn trong giọng nói của nàng, hơi cau mày, ngay khi cánh cửa mở ra, cô đã bị kéo vào.


Thêm sách vào thư viện để nhận thông báo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit