
Chương 91: Hôm nay thật sự là đúng dịp
Một bên khác, Tần Mộ Thu sau khi thoát khỏi mộng cảnh, thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Sự tình mà nàng cần phải đối mặt hiện tại có rất nhiều, tỉ như làm thế nào để đối phó với Vân quốc sư, làm sao thuyết phục được Huệ Giai hoàng muội, phải như thế nào để diệt trừ Quách Xương Vương....
Mà những sự tình này, từng thứ từng thứ đều không chờ đợi người.
Nàng cảm thấy bản thân hẳn nên lấy những chuyện quan trọng làm trọng, nhưng không biết vì cái gì, đầu óc cứ liên tục thoáng qua từng màn từng màn trong mộng cảnh vừa rồi.
Trực giác nói cho nàng biết rằng, Tân Nguyện sau khi gặp qua Vân quốc sư, đối phương dường như có chút không thích hợp....
Trầm tư trong phút chốc, nàng đứng dậy chỉnh lý bản thân một phen, sau đó đi thẳng đến thư phòng trong phủ.
"Huyền Mặc."
"Có thuộc hạ."
Ngữ khí của Tần Mộ Thu nghe qua vô cùng bình tĩnh: "Lúc ở Phi Vân Quan, ngươi nghe được cái gì, nhìn thấy được những gì?"
"Thuộc hạ nghe được.... Sau đó Vân quốc sư giao cho Tân cô nương một quyển giấy da dê, thuộc hạ cách bọn họ quá xa, thành ra thấy không rõ nội dung phía trên." Đáy mắt Huyền Mặc đến tận bây giờ vẫn còn chứa đầy sự khó tin, bởi vì hết thảy những chuyện hôm nay nàng nghe được đều quá mức huyễn hoặc, người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Tần Mộ Thu sắc mặt rõ ràng hiện lên vẻ sợ sệt, trên một phương diện nào đó, nàng chấn kinh vì cuộc đối thoại giữa Tân Nguyện và Vân quốc sư, ở một phương diện khác, nàng minh bạch Vân quốc sư đã sớm biết tới sự tồn tại của Huyền Mặc.
Cho nên yêu đạo kia mới trấn áp nàng bằng cách viết rõ ràng tất cả mọi chuyện vào một quyển trục rồi giao nó cho một mình Tân Nguyện.
Nhưng những lời được viết trên đó lại có ý tứ gì....
Một thế giới khác? Tông môn? Tranh thọ mệnh cùng với thiên địa?
Trên đời này thật sự tồn tại một thế lực gọi là thần sao?
Còn có, Tân Nguyện tất nhiên đã xem qua nội dung được ghi trên cuốn da dê, vậy thì có lẽ nàng ấy đã biết được nguyên nhân hai người các nàng cùng nhau xuất hiện trong một giấc mộng.
Nhưng Tân Nguyện đối với chuyện này lại không nhắc tới dù chỉ một lời, vậy cũng chỉ có một loại khả năng duy nhất.
Không tiện nói với nàng, hoặc không thể nói với nàng.
Mà Vân quốc sư đã phát giác ra sự tồn tại của Huyền Mặc, thế nhưng hắn ta lại chỉ phòng bị chứ không hề xuất thủ, đây là có ý gì?
Nghĩ tới những việc này, ánh mắt của Tần Mộ Thu dần chuyển sang lạnh lẽo: "Huyền Mặc, ngươi lập tức đi Phi Vân Quan một chuyến, nếu chắc chắn có thể giết được thì lập tức lấy đầu yêu đạo kia xuống khỏi cổ cho ta."
Nàng muốn dùng át chủ bài của mình để đối phó với Vân quốc sư, nếu lần này có thể đắc thủ, tất nhiên là không thể nào tốt hơn.
Yêu đạo kia xứng đáng bị nàng chém thành hàng trăm hàng ngàn mảnh!
Nếu năm xưa lão yêu đạo kia không lừa bịp phụ hoàng, nếu chiếu thư truyền vị không bị sửa đổi thì hiện tại nội loạn do Quách Xương Vương chấp bút căn bản sẽ không phát sinh.
Tây Đảo cũng sẽ không rơi vào cục diện tứ bề thọ địch như bây giờ, nàng cũng sẽ không lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Huyền Mặc lĩnh mệnh mà đi.
Tần Mộ Thu bước ra bên ngoài thư phòng, nàng đứng dưới mái hiên lưu ly nhìn vầng thái dương mới mọc ở đằng đông, yên tĩnh chờ đợi.
Đúng vậy, để Vân quốc sư sống sót chính là một cái tai họa ngầm, chỉ khi hắn chết mới là sự trừng phạt đúng tội.
Thứ duy nhất khiến nàng do dự chính là giấc mộng, nếu như lúc trước, hẳn là nàng sẽ không dám tùy tiện thăm dò Vân quốc sư, bởi vì nàng lo lắng mãi mãi không thể thoát khỏi giấc mộng kia.
Còn bây giờ.....
Tần Mộ Thu giương mắt nhìn chằm chằm những đám mây mỏng đang trôi lững thững nơi cuối chân trời, không thể thoát khỏi thì có làm sao?
Thu Nguyệt đứng một bên đảm nhận trọng trách thủ vệ, nàng có lòng muốn nhắc nhở điện hạ đã đến giờ dùng cơm, nhưng nhìn thấy bộ dáng thần sắc ngưng trọng của điện hạ nàng lại lựa chọn yên lặng, không lên tiếng hoặc phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Nếu có tiểu nha đầu Tương Trúc ở đây thì tốt biết bao, Tương Trúc từ đó đến giờ khi nói chuyện không có nhiều cố kỵ như vậy, không giống như nàng, mỗi lần nhìn thấy điện hạ tâm sự nặng nề, nàng chẳng biết tại sao, cuối cùng cũng không dám tùy tiện mở miệng, sợ quấy rầy mạch suy nghĩ của điện hạ.
Hai canh giờ sau, cuối cùng sau lưng cũng truyền đến thanh âm của Huyền Mặc.
"Điện hạ."
Tần Mộ Thu bỗng nhiên xoay người lại, nàng không nói không rằng đi thẳng vào trong thư phòng.
"Như thế nào?"
Huyền Mặc khẽ lắc đầu: "Có thuộc hạ xuất trận, đi Phi Vân Quan như đi vào chỗ không người, Vân quốc sư cũng không có thủ đoạn gì, thậm chí cũng không có trốn tránh, nhưng thuộc hạ có làm thế nào cũng không thể tới gần thân thể của hắn dù chỉ một tấc.... Thuộc hạ vô năng, cô phụ sự kỳ vọng của điện hạ."
Nghe xong sự miêu tả của nàng, sắc mặt của Tần Mộ Thu tức khắc trầm đi thấy rõ: "Chuyện này không thể trách ngươi, lui ra đi."
Huyền Mặc ở tại Phi Vân Quan gặp phải tràng cảnh huyễn hoặc kia, nàng tuyệt không thấy đây là chuyện ly kỳ.
Bởi vì cảnh tượng giống nhau như đúc cũng đã từng phát sinh trên thân thể của một người khác, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, không một ai có thể tiếp cận.
Người kia chính là Tân Nguyện.
Xem ra, trong tay Vân quốc sư không chỉ có mỗi một tấm phù lục bảo toàn tính mạng, sự tình đã bắt đầu trở nên có chút khó khăn.
Tân Mộ Thu siết chặt ngón tay cái, sau đó nâng bút viết xuống một phong thư.
"Thu Nguyệt."
"Có nô tỳ."
"Âm thầm theo dõi nhất cử nhất động trong Phi Vân Quan, phong thư này lập tức đưa tới phủ của Huệ Giai công chúa." Tần Mộ Thu tỉ mỉ phân phó, nàng nên gặp Huệ Giai hoàng muội một lần, nếu đường này vẫn không thông, nàng còn có thể sớm đưa ra những dự định khác.
"Rõ." Thu Nguyệt cung kính tiếp nhận phong thư, đi tới trước cửa, nàng nhịn không được bèn dừng lại cước bộ, cất giọng nói một câu: "Điện hạ, nên dùng cơm rồi."
Mắt thấy sắc trời cũng phải đến giữa trưa, điện hạ ngay cả điểm tâm sáng vẫn chưa có ăn miếng nào.
Mặc dù sự tình quan trọng nhưng thân thể điện hạ cũng quan trọng không kém, nếu còn tiếp tục không ăn, điện hạ làm sao chịu nổi.
Nghe thấy lời nói của Thu Nguyệt, lúc này Tần Mộ Thu mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy bụng mình quả thật đã có chút đói.
"Truyền thiện đi."
"Vâng." Thu Nguyệt sắc mặt vui mừng không thôi, trước tiên nàng rẽ hướng đi đến phòng bếp một chuyến, sau đó an bài nhân thủ âm thầm theo dõi Phi Vân Quan, cuối cùng mới đích thân đi đến phủ của Huệ Giai công chúa.
Lại nói đến Tân Nguyện bên này, sau khi đến Trang Lầu Lầu, việc đầu tiên nàng làm chính là gọi đồ ăn để lấp đầy bụng, sao đó mới gọi quản sự nhờ hắn giúp nàng truyền lời cho Đường Cận.
Trong thời gian ngồi chờ đợi, nàng tranh thủ sắp xếp suy nghĩ của mình một chút, quyết định xem có nên cùng Đường Cận vòng vo hay không.
Có đôi khi, người cùng người ở chung rất là kỳ diệu.
Thực tình tương giao hay là giả dối phụ hoạ, chỉ cần dụng tâm suy xét là có thể phân biệt rõ ràng.
Đối với Đường Cận và Hàn Sơn, hai vị đồng hương này đem đến cho Tân Nguyện hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đường Cận làm người ngay thẳng, đối phương chân thành chờ đợi nàng, thường mang đến cho nàng một loại cảm giác hối hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Mà ở Hàn Sơn thì lại trái ngược hoàn toàn, cảm giác mà đối phương mang đến cho Tân Nguyện ứng với một câu nói: Cơ trí trầm ổn nhưng không thể tin.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Đường Cận, Tân Nguyện lập tức nói thẳng vào điểm chính: "Ta hướng ngươi nghe ngóng một sự kiện."
"Ngươi nói đi." Đường Cận thong thả ngồi xuống ghế, nâng chén trà trên bàn lên rồi cúi đầu uống một ngụm trà.
Tân Nguyện không nhanh không chậm nói ra: "Ngươi đối với quá khứ của Khâu đại nhân hiểu biết nhiều không, ngoại trừ việc nàng giống chúng ta cũng đều là người hiện đại, thế nhưng còn có thân phận gì khác không, tỉ như người tu chân giả đồ ấy?"
Đường Cận trầm mặc một chút, nàng thả chén trà trở lại bàn: "Ngươi vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Sáng nay, trước khi Hàn Sơn vào triều đã cố ý tới tìm nàng, bảo nàng không nên xen vào chuyện này, từ nay về sau thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.
Ý là khuyên nàng cái gì không cần quản, ai nhờ hay ai hỏi gì cũng không cần ra tay giúp đỡ.
Cho nên, nàng không xác định được Tân Nguyện hỏi chuyện này là có mục đích gì.
Đường Cận cảm thấy, cần thiết phải biết được rõ ràng câu trả lời của mình có thể gây ra bất lợi đối với Hàn Sơn hay không.
Bằng không thì, Hàn Sơn sẽ không sáng sớm cố ý tới tận nhà để nhắc nhở nàng.
Mặc dù nàng hy vọng Tân Nguyện và Hàn Sơn có thể hảo hữu sống chung, nhưng nếu xung đột là chuyện không thể tránh khỏi, trong tư tâm, nàng vẫn để ý Hàn Sơn hơn một chút....
Nhìn ra sự chần chừ của Đường Cận, Tân Nguyện dường như có điều suy nghĩ, đoạn nàng nói: "Có phải Khâu đại nhân đã nói gì với ngươi rồi hay không?"
Trước đây Đường Cận chưa từng có tâm phòng bị đối với nàng như ngày hôm nay.
Nhưng Đường Cận của thời khắc này lại vô cùng lo lắng, thậm chí cẩn trọng trong từng cử chỉ và lời nói, người này rõ ràng đã sinh tâm phòng bị nàng.
Đường Cận lặng im không nói.
Tân Nguyện duy trì vẻ mặt trấn định, tuy nhiên đáy lòng ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ.
"Nếu như ngươi cũng cho rằng ta sớm muốn cầm kiếm chỉ về phía Bách Việt, trở thành địch nhân của các ngươi, vậy coi như hôm nay ta mạo muội quấy rầy rồi."
"Ta cũng không cho rằng như vậy, nhưng Tân Nguyện à, vạn nhất..."
Tân Nguyện nhếch mép một cái, nàng giống như tự giễu bản thân hơn là cười: "Đường Cận, ta không phải là người thích đánh bài tình cảm, biết tâm tình khi lần đầu tiên ta nhìn thấy các ngươi sao...."
"Ta biết!!" Ngữ khí Đường Cận có chút kích động, nàng mở miệng trực tiếp cắt ngang lời nói của đối phương: "Lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Sơn, thời điểm biết được nàng ấy cũng đến từ thời hiện đại, còn là người cùng ta lớn lên chung một cô nhi viện, khi ấy ta giống như tìm được thân nhân của mình, ta đều biết hết, có thể....."
Ngừng nói, nàng cúi thấp đầu xuống, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn khó mà chọn lựa.
Tân Nguyện ngồi đó không nói năng gì, kiên nhẫn đợi mỗi người tự bình phục nỗi lòng.
Một lát sau, Đường Cận lần nữa ngẩng đầu lên, thần sắc chân thành nói: "Tân Nguyện, ta hy vọng mỗi người các ngươi đều sống thật tốt, nhưng ta lại không biết phải làm thế nào thì mới có thể thay đổi kết quả, ta càng không muốn làm kẻ đồng loã với bất kỳ bên nào."
Nghe nàng nói như thế, Tân Nguyện không khỏi cười khổ một tiếng: "Cho nên, vừa rồi ngươi không trả lời ta, là lo lắng ta đối với Hàn Sơn không có hảo ý, đúng không?"
Đường Cận trì trệ như người máy hết nhiên liệu, nhìn Tân Nguyện lộ ra vẻ mặt như thế, nàng biết chính mình quá đa tâm.
"Ta thừa nhận là ta có tâm tư của kẻ tiểu nhân, ta chỉ là sợ...."
Sợ lòng tốt của mình hoá thành chuyện xấu, biến khéo thành vụng.
Khoé môi Tân Nguyện xuất hiện một nụ cười nhạt, tuy nhiên sâu trong đôi mắt lại có chút tịch mịch: "Ta hiểu, nếu như ta đứng dưới góc độ của ngươi thì ta biết chắc ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như ngươi vậy, nhưng Đường Cận, ta thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ đứng ở mặt đối lập với Hàn Sơn."
Dứt lời, nàng đứng dậy xoay người rời đi.
"Tân Nguyện, chờ hai canh giờ hãy đến đây lần nữa." Đường Cận thấy thế, vội vàng mở miệng lưu người.
Tân Nguyện ngừng chân, chậm rãi quay đầu lại.
"Sau hai canh giờ, Hàn Sơn sẽ đến Trang Lầu Lầu, chúng ta phải hảo hảo ngồi xuống nói chuyện một chút." Đường Cận nhướng mày cười cười, hãy để nàng làm tiếp một lần nỗ lực cuối cùng.
Nếu như cái gì cũng không cải biến được, vậy thì buông xuôi phó thác cho ông trời.
Tân Nguyện không nói gì thêm, lần nữa quay trở lại chỗ ngồi.
Hai người riêng phần mình uống trà, bầu không khí xung quanh có chút cứng ngắc.
Tân Nguyện thở dài, nàng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc khiến lòng người khó chịu: "Ngươi không sợ ta và Khâu đại nhân một lời không hợp liền lao vào đánh nhau à, đến lúc đó ngươi muốn giúp ai?"
Đường Cận liếc mắt nhìn nàng, tức giận mắng mỏ vài câu: "Hai người đánh sớm một chút, đánh thì nhớ đánh cho chết luôn mới tốt, đến lúc đó, ta sẽ đứng ra chiếu cố tang sự cho hai người các ngươi."
Hai cái người này thật sự là khiến nàng khó xử muốn chết.
Khoé miệng Tân Nguyện có hơi co rút, nàng vội vàng đáp lời: "Ta không muốn đối địch với nàng ấy, nhưng nàng ấy không tin tưởng ta."
"Ta biết rồi." Đường Cận vỗ vỗ tay áo rồi đứng dậy khỏi ghế: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm một người, vạn nhất nàng ấy thật sự không đồng ý, vẫn còn một người có thể trị được Hàn Sơn."
"Tìm ai?" Tân Nguyện mắt lộ ra nghi hoặc.
Đường Cận nhướng nhướng mày, nàng kiêu ngạo nói: "Đương nhiên là phu nhân của Hàn Sơn, chỉ cần Tống tỷ tỷ hé miệng nói một câu, Hàn Sơn tuyệt đối sẽ không che giấu chúng ta nữa."
Vì lý do an toàn, nàng vẫn nên mời Tống Kiến Sương đến đây một chuyến.
Bằng không thì lại giống hệt với lần trước, nói cái gì cũng nói không xong rồi uổng phí công phu.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Đường Cận rời đi, sau đó Tân Nguyện đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, lát sau lại ngồi lên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Hai canh giờ chính là bốn tiếng đồng hồ, Tân Nguyện chờ đợi quá lâu, lâu đến mức gương mặt của nàng ảm đạm vì buồn ngủ, sau một cái chớp mắt, người không nên nhìn thấy lại đột ngột xuất hiện vào đúng lúc này.
Tân Nguyện sững sờ không thôi: "Trùng hợp như vậy?"
Đây vẫn là ban ngày mà, nữ nhân này đi ngủ quá sớm rồi đấy.
Tần Mộ Thu cũng có chút ngoài ý muốn: "Quả thật là trùng hợp."
Xưa nay nàng không có thói quen nghỉ ngơi vào buổi chiều, chỉ là những ngày này nàng hàng đêm cùng Tân Nguyện tương kiến trong mơ, hôm nay lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, trời chưa chạng vạng nhưng nàng đột nhiên cảm thấy thân thể rất là mệt mỏi, vì vậy mới quyết định gác lại công việc mà lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, ai biết Tân Nguyện hôm nay cũng đi ngủ vào đúng giờ này.
Tân Nguyện nhớ tới chuyện chính sự, nàng nghiêm mặt nói với Tần Mộ Thu: "Ta còn có việc, phải đi trước đây.''
"Chậm đã." Thấy đối phương lân la lại gần tính hôn mình, Tần Mộ Thu khẽ nghiêng thân thể để né tránh: "Bổn cung muốn theo ngươi đi đến Bách Việt, ta muốn gặp mặt Khâu đại nhân lần nữa."
Tân Nguyện không khỏi cười rộ lên: "Hôm nay thật là đúng dịp, lúc này ta vẫn đang ngồi chờ Hàn Sơn đây."
Đáy mắt của Tần Mộ Thu thoáng qua một tia kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh đã biến mất không còn tung tích: "Nếu đã như thế, vậy hai ta cùng đi chứ?"
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, song phương cùng ăn ý nhắm mắt lại, chậm rãi ôm lấy nhau.
Khoé môi chạm đến sự mềm mại như mây, hô hấp quấn quýt xen lẫn vào nhau, các nàng dường như đồng thời há miệng, dùng sắc khẽ cắn.
Trong nháy mắt, trời đất như quay cuồng.
Trở lại Trang Lầu Lầu, Tân Nguyện lập tức buông lỏng tay ra, vẻ mặt không biết phải nói gì mới tốt: "Về sau công chúa điện hạ tới hôn ta đi, ta sẽ làm người bất động chịu đựng."
Các nàng cũng quá không ăn ý rồi đó, rõ ràng chỉ cần một người ăn đau là có thể tỉnh lại, kết quả hai người đều bị cắn.
Hơn nữa, lần này đối phương cắn đau quá!
Ánh mắt Tần Mộ Thu chủ động rơi xuống phía dưới một chút, nàng nhìn chằm chằm khóe miệng có chút rách da của Tân Nguyện, bẽn lẽn lên tiếng xem như đồng ý: "Ừm."
Vừa rồi môi của nàng cảm thấy đau đớn, vì vậy mới vô thức dùng sức theo bản năng....
Thấy dáng vẻ không quan tâm thế sự của đối phương, Tân Nguyện hiếu kỳ đưa tay quơ qua quơ lại ở trước mặt nàng: "Sao lại trở nên ngây dại rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro