
Chương 61: Khẩn trương
Trước kia tại Tây Đảo quốc, Tân Nguyện ngay cả tự do cũng đều không có, nàng càng không có công phu để đem đầu óc suy nghĩ đến những chuyện khác.
Vừa rồi ở trong mơ, những lời nói thí nghiệm thuốc của Tần Mộ Thu vô tình nhắc nhở nàng.
Bây giờ nàng phải tha hương đến nơi đất khách quê người, hơn nữa còn là đại triều Bách Việt với lãnh thổ rộng lớn, vậy tại sao không thử một lần, vạn nhất có thể chiếm đoạt tiên cơ hoặc trực tiếp giải quyết mộng cảnh thì sao, sự tình đã đi đến nước này, nàng không thể cứ mãi ngồi im chờ chết.
Bằng không thì nàng cũng quá mức bị động.
Không thể không nói, ngoài chuyện không muốn bị người khác quản chế, về điểm này, nàng cùng Tần Mộ Thu nhất trí có chung một suy nghĩ.
Nghe được vấn đề của Tân Nguyện, xa phu giương roi ngựa trên tay, nhiệt tình nói: "Cô nương lần này lại đối vấn người khác, đại phu có y thuật tốt nhất Bách Việt ta đều ở tại kinh thành, chính là y quán của nhà họ Hàn nằm trên đường Chu Tước. Gia tộc họ Hàn đời đời là danh y không nói, bọn họ còn có mấy người được an bài vào Thái y viện trong cung....
Giới thiệu xong mấy vị đại phu tương đối nổi danh của Hàn thị nhất tộc, xa phu thuận miệng hỏi thêm một câu: "Cô nương lặn lội đến Bách Việt là vì chuyện cầu y?"
Tân Nguyện lễ phép gật đầu: "Đúng vậy."
Xa phu nghe xong, giọng nói cũng có phần trở nên gấp gáp: "Cô nương xem ra đã chọn đúng đường rồi, đi kinh thành tìm y quán của Hàn gia chuẩn bệnh âu cũng là một lựa chọn không tệ."
Tân Nguyện cười cười: "Đa tạ sư phó cáo tri."
Nói xong nàng liền lui vào trong xe, mắt nhìn Huệ Diên đang ngủ say, nàng khoanh chân ngồi xếp bằng tĩnh toạ rồi dần dần lâm vào trầm tư.
Dựa theo lời xa phu đã nói, chuyến này đến kinh thành Bách Việt đại khái phải mất đến mười ngày, trước mắt đã sang ngày thứ tư, theo lý thuyết còn cần phải đi đường thêm sáu ngày nữa.
Mà trong sáu ngày này, Tần Mộ Thu bây giờ đã có thể tìm được cách để các nàng cứ mỗi ba ngày mới phải bất đắc dĩ tiến vào mộng cảnh một lần.
Cũng liền mang ý nghĩa, các nàng có quyền thoải mái nghỉ ngơi như bình thường mà không cần phải tận lực tìm cách tránh đi, tính ra trước khi đến được kinh thành, các nàng ít nhất còn phải chung mộng một lần.
Nghĩ tới những thứ này, Tân Nguyện không khỏi cau mày khó chịu, bởi vì tình huống vừa rồi nàng không thể động đậy, nàng rất lo lắng, sợ rằng ba ngày sau ở trong mộng cảnh nàng sẽ hoàn toàn lâm vào trạng thái bị động.
Nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không suy nghĩ ra biện pháp đối ứng, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm sau khi trời vừa sáng, Tân Nguyện vừa rửa mặt xong liền nghe được bên ngoài có tiếng đập cửa.
Ngoài cửa, Tương Trúc đưa cho nàng một chiếc bình sứ nhỏ: "Điện hạ nói, cái này phải giao cho Tân cô nương."
Tân Nguyện tâm tư khẽ động, đây chính là thuốc giải!
"Đa tạ." Nàng ung dung đưa tay nhận lấy, thuốc vừa vào tay là ngoảnh mặt trở về phòng, chẳng hề để ý mặt mũi Tương Trúc tràn đầy nét tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này Tương Trúc quả thực đang lơ ngơ, dựa theo thời gian đã tính toán, tin tức bên này của các nàng nhanh nhất cũng phải ngày mai mới đưa về Tây Đảo quốc, sau đó trực tiếp chuyển về phủ công chúa.
Nhưng hồi âm của điện hạ lại đến vào rạng sáng ngày hôm nay, cho nên thư từ của các nàng phát ra vào hôm các nàng vừa theo thuyền cập bờ.
Nội dung hồi âm đã thuyết minh một sự thật rằng điện hạ còn chưa thu được tin tức của các nàng, nếu đã như vậy, tại sao điện hạ lại biết trước được mọi chuyện, tựa như đã sớm thấy được tình huống bên này của các nàng, chuyện này cũng quá mức thần kỳ rồi.
Hơn nữa điện hạ không chỉ biết được chuyện nàng đã bị bại lộ thân phận, còn an bài nàng đi theo bên cạnh Tân Nguyện, tạm thời nghe theo phân phó của đối phương.
Trừ cái đó ra, điện hạ còn ước định cho nàng một ám hiệu khác, thời khắc tất yếu có thể nhờ miệng Tân Nguyện truyền lại tin tức.
Đương nhiên vì để phòng ngừa Tân Nguyện truyền đạt nội dung sai sự thật, vì thế mới ước định ám hiệu dùng để phân rõ cái nào thật sự là phân phó của điện hạ.
Nhưng mà điện hạ làm thế nào để liên lạc với Tân Nguyện, nàng như thế nào cảm thấy hai người này có thể trèo núi vượt biển, sở hữu năng lực tâm linh tương thông.
Tương Trúc trăm mối không có lời giải, nhưng điện hạ không có phân phó thì nàng cũng không dám hỏi quá nhiều, chỉ có thể đem theo nghi hoặc chôn sâu vào tận đáy lòng.
Người không hiểu đồng dạng còn có Tân Nguyện, bởi vì bình thuốc giải này cùng bình thuốc độc nàng ăn hôm nọ giống y hệt nhau, hậu vị cũng mang theo một cỗ hương khí của hoa quả, điểm bất đồng ở đây chính là lần này bình thuốc giải có hương vị của quả quýt.
Nàng vừa cẩn thận ngửi ngửi, chậm chạp chưa dám cho vào trong miệng.
"Sư phụ, đây là cái gì vậy ạ?" Tiểu Huệ Diên thấy Tân Nguyện từ nãy đến giờ cứ nắm vuốt một viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay, hết dùng mắt nhìn lại dùng mũi để ngửi, thậm chí còn nhìn viên thuốc với dáng vẻ căng thẳng và sắc mặt ngưng trọng, thấy tò mò nên Huệ Diên mới mở miệng hỏi.
Tân Nguyện đem viên thuốc thả trở về bình sứ, cười cười giải thích: "Thuốc bổ thân thể mà thôi, ăn xong chưa, ăn xong rồi thì chúng ta mau đi thôi."
"Vâng, ta ăn xong rồi."
Hai sư đồ lúc này mới nắm tay nhau đi ra ngoài, lần nữa ngồi lên xe ngựa.
Thời điểm trời chạng vạng tối, xe ngựa đi đến trước một cổng thành, lẫn vào dòng xe xếp hàng chờ được phép vào thành.
Xa phu chủ động giải thích tình huống trước mắt: "Đây chính là Thiên Phủ gần kinh thành, ở Bách Việt của chúng ta, phàm trước khi vào thành đều phải để quan sai kiểm tra thân phận. Cô nương sớm lấy độ điệp ra đi, lát nữa để quan binh gác cổng kiểm tra một phen là được."
"Làm phiền sư phó cáo tri." Tân Nguyện lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu Huệ Diên: "Huệ Diên, tháo tóc giả xuống đi."
Nàng và Huệ Diên mang theo độ điệp của người xuất gia, nếu đội tóc giả để quan sai kiểm tra thực hư, đặc điểm nhận dạng dĩ nhiên sẽ không khớp với tin tức được khắc bên trên tấm độ điệp.
Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, hay là trước hết đừng đội tóc giả, đợi sau khi vào thành rồi lại nói.
Thế là, chờ đến phiên các nàng, xa phu vừa giao thẻ chứng nhận thân phận của mình xong, đang muốn mở miệng nhắc nhở Tân Nguyện, liền thấy hai cái đầu trọc một lớn một nhỏ nhô thân ra ngoài thùng xe, trình lên cho quan sai gác cổng hai tấm độ điệp.
Quan sai sau khi xem xong lại liếc mắt nhìn vào bên trong xe ngựa vài lần, thấy không có gì bất thường liền phất tay cho qua.
Xa phu hoảng hốt giục ngựa tiến vào cổng thành, quay đầu muốn hỏi gì đó lại thấy tóc trên đầu Tân Nguyện lại mọc ra thật dài.
Hắn chớp mắt vài lần, dáng vẻ như không dám tin vào mắt của mình: "Cô nương, cái này cái này cái này...."
Ảo thuật?
Tân Nguyện thoải mái trả lời: "Không dối gạt sư phó, chúng ta vốn dĩ là người xuất gia, bất quá bây giờ đã hoàn tục, chỉ là do quá bận rộn nên chưa kịp thay đổi độ điệp, vì để thuận tiện nên bình thường ra ngoài chúng ta đều mang tóc giả."
Xa phu cố gắng tiêu hóa một chút thông tin, nhớ tới thời điểm Tân Nguyện ở trong khách điếm càn quét những món ăn mặn, hắn dường như đã hiểu, nhưng không biết như vậy có được hay không.
Nếu để đầu trọc mà vung đũa ăn thịt cá, khó tránh khỏi sẽ làm người khác chú ý.
Nhưng mà....
Nếu hai sư đồ này thật sự đã hoàn tục, họ phá giới có phải bởi vì nhịn không được ham muốn ăn uống chăng?
Xa phu trong lòng hết một lần rồi lại một lần nổi lên lòng bát quái, sau đó thức thời không hỏi thêm gì nữa.
"Thì ra là thế, hại ta còn tưởng rằng các ngươi biết làm ảo thuật đấy, ha ha ha."
Tân Nguyện cũng hùa theo nở nụ cười, cuối cùng mới nói: "Sư phó, làm phiền trước tiên mang bọn ta đi tìm một cái y quán."
"Được rồi."
Một khắc đồng hồ sau, xe ngựa dừng lại bên ngoài một y quán có diện tích khá lớn.
Tân Nguyện dắt tiểu Huệ Diên xuống xe ngựa, lúc đi vào cửa, bước chân nàng thoáng ngừng lại, nhìn về phía Tương Trúc nãy giờ cứ một mực đi theo phía sau.
"Ngươi ở bên ngoài trông coi, cùng sư phó ở yên một chỗ trên xe ngựa, không cần đi theo ta."
Tương Trúc giật giật khoé miệng, muốn nói tay của mình cũng cần nhìn một chút, nhưng nhớ tới những ngày qua nàng dùng kim sang dược loại thượng hạng cho nên vết thương đã nhanh chóng kết vảy, vì thế yên lặng dừng lại cước bộ.
Được rồi, không cho theo thì thôi, nàng đối với chuyện Tân Nguyện có sinh bệnh hay không cũng chẳng quan tâm.
Trong y quán, Tân Nguyện sau khi vào cửa liền cất bước tiến đến chỗ một vị đại phu đang ngồi trông coi tiệm.
Đại phu là một lão giả đã có tuổi, ông ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tân Nguyện, theo thường lệ mở miệng hỏi: "Cô nương thế nhưng muốn chuẩn bệnh cho chính mình, chẳng hay khó chịu chỗ nào?"
Tân Nguyện suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta gần đây ban đêm hay làm nhiều giấc mộng, hơn nữa còn thường xuyên mơ cùng một giấc mơ, làm phiền đại phu nhìn một chút xem ta đang gặp phải vấn đề gì."
Lão giả lại lần nữa liếc mắt quan sát sắc mặt của nàng, hồi lâu mới vươn tay ra: "Trước tiên bắt mạch đã."
Sau khi bắt mạch, thấy lão giả nhíu nhíu mày, Tân Nguyện tâm khẽ nhảy một cái.
Lão giả trầm tư trong phút chốc, mới triển mi nói: "Cô nương mạch tượng bình ổn, cũng không có chỗ nào là không ổn, chỉ là dường như gặp phải chuyện gì phiền lòng, ban ngày có chút suy nghĩ nên ban đêm mới hay nằm mộng, ăn uống điều độ và dùng mấy liều thuốc an thần, cẩn thận điều dưỡng mấy ngày là có thể thuyên giảm."
"Đây là thật? Ta không trúng độc sao?"
"Lão hủ hành y mấy chục năm, chưa bao giờ xem sai bệnh." Lão giả chỉ nói đơn giản một câu như vậy, xuất phát từ sự cẩn thận, sau đó lại vọng văn vấn thiết qua một lần: "Cơ thể của cô nương vô cùng khoẻ mạnh, tuyệt đối không thể trúng độc."
Tân Nguyện ngẩn người, nàng làm sao lại không trúng độc.....
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tân Nguyện vội vàng lấy bình sứ nhỏ kia ra: "Đại phu, ta muốn mời ngài nhìn thử một chút, đây là thuốc gì?"
"Thuốc này được điều chế vô cùng tinh xảo, thích hợp để nữ tử hay ưu tư nhiều mộng dùng, có tác dụng an thần tĩnh khí cùng hỗ trợ giấc ngủ, xem ra thuốc này là phương thuốc an thần, cô nương không cần mở ra."
"Đa tạ đại phu." Tân Nguyện trả đủ tiền xem bệnh, mang theo tâm thế không quan tâm mọi chuyện mà ra khỏi cửa.
"Sư phụ, người sao vậy ạ?"
Trên xe ngựa, tiểu Huệ Diên thấy Tân Nguyện bộ dáng tinh thần hoảng hốt, lo lắng hỏi thăm.
Tân Nguyện hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười trấn an: "Ta vô sự."
Sau đó nàng để xa phu đổi sang hai y quán khác, sau khi lấy được đáp án cơ hồ giống nhau như đúc, Tân Nguyện đột nhiên cười nhạo một tiếng.
Nàng quả thật là kẻ đần độn nhất thiên hạ!
"Sư phụ...." Tiểu Huệ Diên bất an nắm chặt lấy tay của nàng, sư phụ giống như bị đả kích rất lớn, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười hiển nhiên lại không vui vẻ gì cho cam.
Tân Nguyện sờ lên đỉnh đầu của Huệ Diên, dần dần bình tĩnh trở lại: "Ta không sao, đi thôi."
Lên xe ngựa nàng liền nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu tất cả đều là những lời đại phu đã nói.
"Thân thể của ngươi không có gì đáng ngại..."
"Ngươi cũng không có trúng độc..."
"Thuốc này sử dụng nhiều dược liệu phối hợp lại, chỉ có tác dụng an thần và hỗ trợ giấc ngủ..."
Một cái hố thật lớn, đem nàng lừa gạt đến suýt sao.
Chẳng thể trách.....
Thuốc độc kiểu gì mà lại có vị hoa quế, thế gian chỉ còn sót lại một bình giải dược duy nhất, Tần Mộ Thu vậy mà tự nguyện nhường cho nàng.
Thuốc độc lợi hại như vậy, chỉ vì uống nhiều hơn vài chén nước đã có thể trì hoãn thời gian chất độc tái phát.
Tân Nguyện nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, nguyên lai nàng còn tưởng rằng Tần Mộ Thu nguyện ý cho nàng thuốc giải là bởi vì muốn bày tỏ thành ý chung sống hòa bình, kết quả thì sao đây?
Mình bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay còn không biết, đã vậy còn tỏ vẻ quân tử thủ vững cái gì mà ranh giới cuối cùng, hơn nữa còn không đành lòng đối xử quá phận với nữ nhân đê tiện kia.
"Quá buồn cười." Tân Nguyện thì thào một tiếng, nàng thấy bản thân thật nực cười.
Ba ngày kế tiếp, Tân Nguyện dường như biến thành người khác, kiệm lời ít nói, càng không tiếp tục cùng xa phu nói chuyện phiếm.
Tiểu Huệ Diên nhìn ra nàng tâm tình không tốt liền cũng lặng im, không có quấy rầy quá trình nàng tự bình phục tâm tình của mình.
Tương Trúc cũng nhìn ra Tân Nguyện có điểm không thích hợp, nàng âm thầm lệnh Phùng Giác đi đến mấy y quán kia hỏi thăm một chút, rốt cuộc cũng không hỏi han được tin tức gì hữu dụng.
Tương Trúc không khỏi lại càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ vị Tân cô nương nàng mắc phải trọng bệnh?
Nhìn kiểu gì cũng thấy không giống.
Nhất là hôm nay, tinh thần của Tân Nguyện phải nói là cực kỳ tốt, giống như một người nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, bộ dạng hệt như một vị tướng quân có thể lập tức xung phong lên chiến trường, ánh mắt so với bình thường còn lăng lệ hơn.
Chẳng lẽ bởi vì ngày mai có thể đến được kinh thành Bách Việt nên mới hưng phấn?
Tương Trúc không yên lòng suy đoán, trời sắp tối rồi.
Một đoàn người cứ thế tìm khách điếm ven đường trọ lại một đêm.
Kỳ quái chính là, Tân Nguyện vậy mà lần đầu tiên không ngủ cùng một chỗ với tiểu Huệ Diên.
Sư đồ hai người thuê hai gian phòng nằm ở cạnh nhau, Tân Nguyện sau khi thu xếp cho tiểu Huệ Diên thật tốt liền quay người trở về phòng của mình.
Đêm nay, nàng phải thật tốt cùng nữ nhân kia đọ sức một phen.
Đêm dần về khuya, ánh trăng sáng tỏ soi rọi vạn vật trên thế gian, thinh không câu tĩnh.
Mọi chuyện diễn ra giống như Tân Nguyện đã sở liệu, sau khi ngủ say, nàng ngay trong mộng nhìn thấy được Tần Mộ Thu.
Cùng một dạng y hệt lần trước, vừa mở mắt ra, nàng phát hiện bản thân không thể chuyển động.
Trong tầm mắt của nàng, Tần Mộ Thu gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly nằm úp sấp trên ngực của nàng.
"Tần Mộ Thu."
Bất thình lình la lên một tiếng, để cho Tần Mộ Thu giật mình, chỉ chốc lát sau, nàng liền khôi phục lý trí.
"Bổn cung lại thử gia tăng lượng thuốc một chút, ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, nàng bị một lực rất mạnh đẩy cho ngã nhào ra giường, ngay sau đó, hai tay liền bị đối phương chế trụ.
Không đợi nàng phản ứng lại, dây thắt lưng bên hông nháy mắt lại bị giật ra, thậm chí còn bị xé rách.
Tần Mộ Thu vô thức cau mày, khẽ lớn giọng mắng: "Làm càn!!"
Tân Nguyện lại giống như không nghe thấy, gương mặt lạnh lùng cặm cụi trói người.
Sau khi đem người nọ trói chặt, nàng trực tiếp nắm lấy cái cằm của Tần Mộ Thu, nặng nề nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương.
Tần Mộ Thu không hiểu vì sao lại cảm thấy tim đập rất nhanh, ánh mắt của người này tựa như sói đói, đồng dạng muốn đem nàng nuốt luôn vào bụng, thấp thoáng lộ ra nét ngoan lệ xưa nay chưa từng có.
Chẳng lẽ đã mất kiểm soát?
"Tân Nguyện, ngươi biết bổn cung là ai chăng?"
Tân Nguyện thế nhưng không có lên tiếng, ngón tay bên dưới khẽ dời, chậm rãi rơi trên cổ của Tần Mộ Thu, năm ngón tay từ từ siết chặt.
Tần Mộ Thu con ngươi co rụt lại, há mồm lại không phát ra được thanh âm nào hoàn chỉnh: "Tân..... Ưmm.."
Cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh tới để cho nàng triệt để mất đi sự trấn định trong những ngày qua.
Nàng muốn giãy giụa nhưng tay chân lại bị trói chặt đến gắt gao, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chuyển động thân thể, tính toán tìm cách đào thoát.
Nhưng Tân Nguyện lại trực tiếp dạng háng ngồi lên eo của nàng, hai chân kẹp chặt khiến nàng không thể giãy giụa.
Tần Mộ Thu dưới cơn sợ hãi, nước mắt thi nhau lăn xuống, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã làm nhiễm ướt hai bên tóc mai. Ngay tại thời khắc nàng cho rằng bản thân hôm nay kiếp nạn khó thoát, Tân Nguyện cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
"Khụ khụ..... Sao ngươi dám.... Khục khục... Bổn cung..."
"Mắc gì ta lại không dám, Tần Mộ Thu, thị nữ của ngươi đi theo ta lại chẳng thể thương tổn được ta, mà ta hoàn toàn có thể để ngươi chết ở trong mộng. Ngươi nói thử xem, nếu ngươi tắt thở ở trong giấc mộng này, ngoài hiện thực sẽ như thế nào?"
Tân Nguyện lại vươn tay ra, ngón trỏ vẩy một cái, trực tiếp nâng lên cái cằm của Tần Mộ Thu.
Vết đỏ ửng kia bài trí bên trên da thịt trắng noãn khiến người ta nhìn mà giật mình, vết siết hung tợn càng làm nổi bật cái cổ tinh tế, yếu ớt.
Tân Nguyện rốt cuộc cũng không sinh ra một phân một hào sự mềm lòng, nàng bây giờ chỉ có sự tức giận vì bị lừa gạt.
Ý thức được Tân Nguyện hôm nay vô cùng khác thường, Tần Mộ Thu nhanh chóng từ trong cơn hoảng sợ tỉnh táo trở lại: "Bổn cung không biết vì sao ngươi làm như vậy, nhưng chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng mà. Bất kể ngươi có điều kiện gì, bổn cung đều có thể cân nhắc, ngươi chớ nên vọng động, nghĩ tới thân nhân và bằng hữu của ngươi một chút, không nên hành động dại dột để rồi gây ra đại hoạ."
Tân Nguyện cười lạnh một tiếng: "Sắp chết đến nơi vẫn không quên uy hiếp ta, công chúa điện hạ quả thật không phải người đơn giản."
Nàng dùng sức siết chặt khớp cằm của Tần Mộ Thu, ép buộc đối phương ngẩng đầu, cùng mình đối mặt tương vọng.
Tần Mộ Thu mấp máy khoé môi, trong mắt hiện ra tia lệ quang, vừa yếu đuối lại vừa ủy khuất: "Vì cái gì?"
Người này vì cái gì đột nhiên đối với nàng có địch ý lớn đến như vậy, thậm chí kém chút nữa đã giết chết nàng.
Chẳng lẽ trong ba ngày qua, bên kia đã xảy ra chuyện gì?
Tần Mộ Thu âm thầm đánh giá thần sắc của Tân Nguyện, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy.
Tư vị bị người khác quản chế, quả nhiên rất khó chịu....
Tân Nguyện không lên tiếng, ngón tay vừa rơi xuống, trực tiếp nắm lấy cổ áo của nàng.
Ánh mắt của Tần Mộ Thu đột nhiên trở nên thâm thúy, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục như thường.
Trên mặt nàng miễn cưỡng duy trì lấy vẻ trấn định, tim đập cơ hồ trở nên đình trệ.
Rất áp bách, cũng rất khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro