
Chương 44: Nàng thật sự rất muốn ăn thịt
Tân Nguyện không thèm che giấu tâm tình của mình chút nào, ngược lại nơi này là ở trong giấc mộng, mọi sự diễn ra ở đây đều hoàn toàn do nàng định đoạt.
Hiện thực nàng đánh không lại vị công chúa cao cao tại thượng này, huống chi Trưởng công chúa còn người đông thế mạnh.
Nhưng ở trong mộng, nữ nhân này ngay cả tự kiềm chế bản thân cũng vô cùng khó khăn, đơn đả độc đấu, ai thắng ai thua còn phải nói nữa sao?
Rõ ràng nàng vững vàng nắm chắc lợi thế trong tay.
Tần Mộ Thu nghe xong lời này, ánh mắt ẩn ẩn chứa đầy sự phức tạp, cả nửa ngày trời, đôi môi mím chặt kia mới khó khăn phun ra hai chữ: "Bảo hộ."
Tiếng nói khàn khàn, ngữ điệu mềm yếu giống như đã dùng hết khí lực, hơi thở yếu ớt đến nỗi thổi một sợi lông ngỗng cũng không bay nổi.
Mặc dù chỉ có hai chữ nhưng Tân Nguyện vừa nghe liền có thể hiểu được ngay.
Chính bởi vì hiểu rõ nàng mới càng cảm thấy bực tức.
"Đừng nói lời thừa thãi với ta, chỉ bằng mấy chục hộ vệ kia đối mặt với đám cấm quân nhân số nhiều hơn gấp đôi, càng đừng nhắc tới đám thị nữ, bọn họ vừa gặp phải tình huống không đúng liền cắm đầu chạy còn nhanh hơn thỏ, sự bảo hộ mà ngươi nói chính là như vậy hay sao?"
Tần Mộ Thu mím môi lặng thinh, nàng lắc đầu bằng một tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Ánh mắt Tân Nguyện dán chặt vào gương mặt của nàng, mạnh dạn nói ra điều mà mình vừa suy đoán: "Ngươi muốn nói ngươi không ngờ tới tên cẩu hoàng đế kia lần này lại phái đến nhiều người như vậy?"
Tần Mộ Thu dường như chần chừ một chút, hồi lâu mới gật đầu xem như đồng ý. Nàng muốn nói không chỉ từng này, những thị nữ kia đều là ám vệ hoàng gia, bọn họ xác nhận Tân Nguyện không có gì nguy hiểm mới quyết định tự mình hồi phủ trước để xin chỉ thị của nàng.
Mà Giang Tứ cũng lấy việc bảo đảm an toàn cho Tân Nguyện làm trọng, thấy không ai có thể tiếp cận Tân Nguyện cho nên hắn mới miễn cưỡng hạ lệnh mở đường rút lui.
Trước khi đi nàng đã phân phó bọn họ tuyệt đối phải bảo đảm an toàn cho Tân Nguyện.
Bởi vì Tần Mộ Thu không muốn đánh cược khả năng mất đi Tân Nguyện, liệu rằng sau đó sẽ có người khác thay nàng ấy chung mộng với mình hay không.
Nhưng hiện giờ nàng không có cách nào biểu đạt tinh tường ý tứ của chính mình, đại khái chỉ có thể trước hết đáp ứng toàn bộ yêu cầu của đối phương.
Tân Nguyện trực tiếp ngoác miệng cười thật to: "Cho nên cái gì cũng không xác định được liền đem ta biến thành trứng gà dẫn dụ độc xà xuất động? Ngươi có bao giờ hiểu được bản thân hiện tại đang nói cái gì hay không, a làm sao vậy, sao bây giờ ngươi lại không nói nên lời, ngươi có từng nghĩ kế hoạch của ngươi phải chăng đã chu toàn hay chưa? Vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì ta phải làm sao bây giờ, sao ngươi không giỏi tự đem tính mạng của mình ra mạo hiểm đi? Chưa bao giờ ngươi hỏi xem ta có thật sự muốn hay không!!"
Mặc kệ nữ nhân này có nói thế nào nàng cũng không tha thứ, không nói một tiếng liền đem nàng xem như quân cờ dẫn xà xuất động, việc này không giải quyết xong nàng nhất quyết sẽ không bỏ qua.
Nàng là một con người, không phải con rối tùy ý để mặc người ta chi phối.
Tần Mộ Thu cắn cắn khoé môi, nàng xác thật không có bố trí chu toàn, cùng lúc phân phó ám vệ cùng Giang Tứ nhưng chỉ dặn dò bọn họ bảo đảm an toàn cho Tân Nguyện, hoàn toàn quên căn dặn bọn họ một câu chớ có để đối phương chạy mất.
Bằng không thì nàng làm sao phải luân lạc đến mức độ này, tùy ý để đối phương trong mơ mạo phạm mình.
Tân Nguyện không biết nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì, thấy đối phương bất động nàng còn tưởng rằng Tần Mộ Thu ý thức được chỗ nào không thích hợp, ngữ khí vì thế cũng trở nên hòa hoãn hơn một chút: "Sự tình cũng đã xảy ra rồi, ta không muốn lại cùng ngươi tính toán, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, đừng ai cản trở ai."
Bất kể như thế nào đi nữa, nàng nhất định sẽ không trở về phủ công chúa.
Thứ nhất, nàng không thể xác định nữ nhân trước mắt liệu rằng có bởi vì việc này mà đối với nàng tăng cường nhân lực để trông coi hay không.
Thứ hai, giả sử Tần Mộ Thu không truy cứu lần đào tẩu này của nàng, hoặc giả sử lần đào tẩu này không diễn ra thì về sau nàng vẫn sẽ không thể tùy tiện xuất phủ.
Đúng rồi đấy, tình trạng này cũng không khá hơn trước là bao.
Nàng xuyên không tới đây, coi như không thể tự do ngao du ngoài thiên địa rộng lớn cũng không thể để bản thân cả đời mắc kẹt ở phủ thượng nhà ai.
Lồng giam bất luận dù lớn hay nhỏ, chỉ cần giam giữ tự do của con người thì đều không thể cải biến bản chất nhà tù của nó.
Tân Nguyện nghĩ tới những thứ này, giải quyết càng thêm dứt khoát: "Ta có thể đáp ứng ngươi, phàm là khi nhập mộng tuyệt đối không làm loạn. Coi như ngươi là người làm loạn thì ta nhất quyết sẽ ngăn ngươi lại, đồng dạng về sau ngươi không được phái người đi tìm ta, nếu như ngươi đáp ứng thì hãy gật đầu cho ta biết."
Dứt lời, nàng nghiêm túc nhìn về phía nữ nhân gần trong gang tấc.
Đôi con ngươi của Tần Mộ Thu đen láy giống như mực, dũng mãnh dao động nhưng phần nhiều là cảm xúc cố chấp.
Nàng nhíu chặt lông mày, có lẽ bởi vì dần dần có thể khống chế thân thể của chính mình, hoặc có chăng là ý chí và nghị lực của nàng vượt quá mức bình thường, thành ra lúc này nàng đã có thể chậm rãi nói xong một câu nói trọn vẹn.
"Ngươi trở về phủ công chúa, chuyện cũ bổn cung có thể bỏ qua, còn những chuyện khác sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại."
Nàng thuận lợi mở miệng, khóe môi chẳng biết bị cắn rách tự lúc nào, từ miệng vết thương rỉ ra dòng máu đỏ tươi, sắc môi cũng vì vậy mà biến đổi thật sâu, đỏ thắm, ướt át.
Giống như đóa hồng mai tô điểm giữa quang cảnh mênh mông tuyết trắng, thanh u nhưng chói mắt.
Tân Nguyện cợt nhã cười nhạo một tiếng: "Xem ra ta nói đến vậy mà ngươi vẫn chưa thông, nếu đã như thế thì đừng trách ta không khách khí."
Nói đoạn nàng thô bạo nắm chặt đầu vai của Tần Mộ Thu, thoáng dùng sức đem người kéo ngã xuống giường.
Đẩy ngã đối phương nằm dài giữa đống chăn đệm lộn xộn, nàng chiếm vị thế từ trên cao nhìn xuống.
"Làm càn." Tần Mộ Thu bởi vì quá mức kinh hoảng, âm thanh dễ nghe thường ngày giờ đây trở nên khàn khàn và khô khốc.
Rơi vào trong tai giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau, nghe kiểu gì cũng thấy có chút sai lệch.
Tân Nguyện nhếch mép cười lạnh: "Trưởng công chúa điện hạ tôn quý, có cần ta nhắc nhở ngươi một chút hay không? Ở đây là do ta quyết định, ta là đang cáo tri chứ không phải thương lượng với ngươi, hoặc là ngươi đáp ứng yêu cầu của ta hoặc là ta ở trong mộng cùng ngươi hàng đêm sênh ca. Không tin ngươi có thể thử xem, nhìn thử coi ta có dám hay không?"
Ánh mắt Tần Mộ Thu dần trở nên tĩnh mịch, ánh mắt ấy mang theo chút sợ hãi điểm kèm một loại cảm giác khó có thể gọi tên, bí ẩn đến mức để người ta nhìn không thấu.
Nàng thẳng tắp cùng Tân Nguyện mặt đối mặt, khoé môi gắt gao mím thành một đường thẳng, máu tươi liên tục tràn ra từ khóe miệng theo hàm dưới trượt đến cần cổ, từng tia tơ máu im lặng thấm vào cổ áo.
Thấy nàng ngoan cố, Tân Nguyện hung hăng đưa tay ra, nguyên chủ đã quen làm việc nhà nông cho nên da tay có chút thô ráp, vừa nắm lấy cái cằm trơn bóng nàng liền cảm giác được da dẻ giữa hai người có chút khác biệt.
Xúc cảm tinh tế tỉ mỉ, giống như tơ lụa thượng hạng, cảm giác mang lại như đang thật sự sờ lên áng mây.
Ấy thế mà Tần Mộ Thu vẫn nghiền ngẫm nhìn nàng như cũ, mi mắt khẽ đóng rồi lại mở, đáy mắt hoàn toàn là sự tĩnh mịch.
Tân Nguyện im lặng trong phút chốc, nàng thay đổi nét mặt làm ra biểu lộ hung tợn: "Không phải vừa rồi có thể khống chế bản thân tự mình mở miệng hay sao, sao lúc này một lời cũng không thể nói? Xem ra ngươi thật sự quyết tâm phải bắt ta trở về."
Thấy doạ nạt đã không còn tác dụng, nàng trực tiếp nắm lấy cổ áo của Tần Mộ Thu, nghiến răng dùng sức kéo mạnh một cái.
Lụa mỏng màu đỏ ửng phát ra một tiếng "roạt" thanh thúy, bên dưới lớp áo lộ ra mảng lớn xuân quang.
Da trắng như bạch ngọc, phong quang trước ngực như ẩn như hiện dưới lớp áo bị ai đó kéo đến ngổn ngang.
Dù rằng Tân Nguyện đã làm đến nước này, Tần Mộ Thu vẫn cắn răng không phát ra một lời, từ đầu đến cuối nàng chỉ nhếch khoé môi, ánh mắt bướng bỉnh thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương.
Ánh mắt kia tràn ngập vẻ xem xét, giống như vầng minh nguyệt giữa đêm tối thăm thẳm có thể soi sáng lòng người, khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của Tân Nguyện.
Tân Nguyện cắn răng, lập tức thấy giận không thôi.
"Tần Mộ Thu ta nói cho ngươi biết, ta từ xưa cho đến bây giờ đều không phải hạng người tốt lành gì, nếu như ngươi cứ khăng khăng như thế vậy ta đây liền phụng bồi ngươi."
Nói xong nàng liều mạng cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ ửng đang mím chặt kia.
Đầu lưỡi trong nháy mắt truyền đến mùi máu tươi tanh tưởi.
Cảm nhận thân thể Tần Mộ Thu tức khắc trở nên cứng đờ, thế nhưng đối phương lại ngoan cường không chịu thoả hiệp, bên trong Tân Nguyện cảm thấy sự tức giận của mình như đang đánh vào một cái gối, nữ nhân này tại sao lại cứng đầu cứng cổ như vậy cơ chứ, người này cũng đâu thể nhìn thấu nàng sẽ không có ý định làm ẩu.
Tân Nguyện âm thầm than nhẹ trong lòng một tiếng, đang muốn thoái lui bỗng nhiên cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt bên trong ngọn lửa nóng bức.
Nàng không cử động được!!
Bên trong đạo quán Phi Vân Quan nằm ở phía đông kinh thành, Vân quốc sư ngẩng đầu nhìn những chấm sáng nhỏ treo trên bầu trời đêm, hắn vuốt vuốt râu ria dưới cằm rồi dần dần lâm vào trầm tư.
Tướng Tinh biến động, sao Tử Vi huy hoàng tứ phương, hai sao nhanh theo lại chậm chạp không có giao hội, quái tai quái tai.
Chẳng lẽ là do Ấm nhi không đành lòng?
Nhíu nhíu mày, hắn dùng sức quơ phất trần một cái, ngón tay trực chỉ tinh không, trong miệng không ngừng lẩm bẩm những lời kỳ lạ: "Tướng Tinh làm chủ, sao Tử Vi hỗ trợ đoàn tụ thế thành, thiên phù nghe lệnh, đi."
Theo tiếng nói hắn rơi xuống, Tướng Tinh đột nhiên quang mang đại thịnh, dần dần hướng về phía Tử Vi Tinh ẩn nấp.
Trong mộng, Tân Nguyện đầu óc ảm đạm, nàng có cảm giác bản thân giống như con thỏ bị người ta gác trên lửa nướng.
Trong đầu phảng phất giống như có một đạo âm thanh đang không ngừng mê hoặc nàng: "Đi, nữ nhân trước mắt chính là dòng Cam Tuyền, bằng không thì ngươi sẽ khát khô mà chết."
Tân Nguyện nhướng mày mỗi bên một cái, phát hiện mình vừa khôi phục tri giác, bản thân đã có thể tự chủ chuyển động nàng liền không chút suy nghĩ, dụng sức giáng cho Tần Mộ Thu một cái bạt tai.
"Cút."
Tại phủ công chúa, Tần Mộ Thu bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, gương mặt vừa bị đánh nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng rát.
Nàng mờ mịt vuốt ve khuôn mặt, nơi vừa được bàn tay chạm vào chỉ có cảm giác một mảnh nóng bỏng, trên môi rõ ràng cũng truyền đến cơn đau nhói buốt, nàng đã tỉnh.......
Người kia đến cuối cùng dường như có điểm không thích hợp, giống như là mất khống chế, bắt đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách này.
Bởi vì bạt tai là cách thức đã được các nàng nghiệm chứng, đó là biện pháp nhanh nhất giúp các nàng tỉnh khỏi mộng cảnh.
Nhưng người kia không phải đang muốn bức bách nàng hay sao? Vì cái gì lại làm như thế.....
Cũng trong lúc đó, tại Phi Vân Quan.
Phất trần trong tay của Vân quốc sư bất chợt bị kéo căng rồi đứt đoạn, trên bầu trời đen thẫm, Tướng Tinh quy vị, sao Tử Vi phục minh.
"Ấm nhi..... Ngươi quá hồ đồ!!"
Hắn giơ nắm tay nện lên ngực một cái, vội vàng tĩnh toạ vận công điều tức.
Trong nhã gian tại Đàm Hoa Am, bây giờ Tân Nguyện cũng không chịu nổi, sau khi tỉnh mộng nàng vẫn bị lửa tình thiêu đốt.
Một cỗ lửa nóng vô danh từ nơi bụng dưới nhanh chóng vọt khắp toàn thân.
Nàng nỗ lực vỗ thật mạnh lên trán của mình, không nói không rằng hướng ngoài cửa xông ra, cứ thế nàng chạy thẳng đến bên giếng cổ, cầm thùng gỗ chứa đầy nước giội thẳng giữa đỉnh đầu.
Nước giếng lạnh như băng đổ xuống mang theo hàn ý lạnh lẽo thấu xương, nàng mất tự chủ rùng mình một phen, cỗ nhiệt ý kia chung quy vẫn tản đi.
Tân Nguyện vô lực bám lấy miệng giếng cổ, nhịn không được cười khổ một tiếng.
Nàng đến cùng vẫn không thể ép bản thân làm người xấu.
Một lần hoang đường tại khách điếm kia đã là quá đủ rồi, nàng không thể lại lần nữa mất đi lý trí.
Lần này lý trí vẫn còn tồn tại, mặc kệ cơ thể có bao nhiêu khó chịu nàng vẫn không cho phép bản thân bị luồng thanh âm kia làm cho choáng váng đầu óc.
Thật sự không làm được, nàng chưa dám quên nữ nhân kia ở trong địa lao muốn dụng hình đối với nàng!
Tân Nguyện nắm chặt tay thành quyền, lần sau nàng nên trực tiếp đem người kia trói lại rồi dụng hình một phen. Nàng không tin ở trong mơ mà nàng còn không thể trị nổi nữ nhân kia sao.
Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hư ảnh trắng xám.
"Ấm nhi, ngươi không nên mềm lòng."
Hư ảnh quả nhiên là bộ dáng của Vân quốc sư, mặc dù chỉ là ảo ảnh nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện giống hệt chân thân.
Tân Nguyện gương mặt lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lời: "Hóa ra là do ngươi tác oai tác quái." May thay nàng không có hồ đồ, bằng không lại lần nữa bị lão đạo này tính kế.
"Vi phụ cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nơi này là nơi nào? Ngươi vì sao không ở tại phủ công chúa?"
Tân Nguyện mặt không chút đổi sắc, nàng bình thản nói: "Không có can hệ gì tới ngươi."
"Ở đây không phải kinh thành! Đây là nơi nào, vi phụ thật vất vả đem ngươi đưa đến bên cạnh Trưởng công chúa Tấn Dương, ngươi không thể cách nàng quá xa, công lực của vi phụ đã sớm không bằng với trước kia, nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm mấy hơi thở, mau trở lại kinh thành."
Tân Nguyện cười lớn, mấy hơi thôi đúng không?
"Một, hai, ba, bốn, năm... Này thì không còn, phí công dọa ta một hồi."
Thiếu chút nữa nàng đã bị hắn ta doạ cho chết khiếp, hại nàng còn tưởng rằng lão đạo này còn có thể tùy ý xuất hiện, hoá ra chỉ có năm giây. Công lực không bằng trước kia thì thật sự tốt quá, bằng không thì nàng không biết phải đối phó với một cái hư ảnh như thế nào mới tốt.
"Không Nguyện pháp sư, là ngươi sao?"
Sau lưng bất thình lình vang lên giọng nói trong trẻo của trẻ con.
Trái tim Tân Nguyện lập tức nhấc lên tới cổ họng, nàng hoảng sợ quay đầu, thấy người đến là tiểu sư phụ Huệ Diên thì tim mới thoáng trùng xuống.
Nàng nhếch mép nở một nụ cười hòa nhã: "Hoá ra là tiểu Huệ Diên, ngươi bị ta đánh thức sao?"
Người doạ người, thật sự là hù chết nàng rồi, nàng kém chút nữa đã thất thố nhảy dựng lên.
Huệ Diên dụi dụi đôi mắt, ngoan ngoãn lắc đầu đáp: "Không phải, trời sắp sáng rồi nên ta phải thức dậy nấu cơm. Không Nguyện pháp sư đang làm gì vậy?"
Toàn thân ướt nhẹp đứng bên cạnh miệng giếng nước, bộ dạng có chút khiếp người.
Tân Nguyện nhéo nhéo mớ quần áo ướt sũng, ấm giọng cười nói: "Không có việc gì, ta đang giặt quần áo."
Huệ Diên nhíu mày nghi hoặc, tỷ tỷ này vô cùng kỳ quái, ai đời giặt đồ khi mà bộ đồ vẫn còn đang mặc trên người.
"Không Nguyện pháp sư tắm xong chưa, ta muốn lấy nước để nấu ăn."
Tân Nguyện nghe vậy thì vội vàng đứng nép sang một bên: "Ta tắm xong rồi."
Sau đó nàng trở về phòng đổi sang một thân tăng phục, đem bộ đồ ướt ném vào một góc. May mắn trước đó nàng đã mua hai bộ tăng phục, bằng không thì nàng không biết phải mặc cái gì.
Thu thập một chút liền nghe thấy thanh âm của Huệ Diên đến gõ cửa đưa cơm.
Tân Nguyện mở cửa rồi nhận lấy khay cơm đặt lên bàn, nếm thử một miếng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nấu ăn nấu ăn, thật sự là một chữ nhưng có quá nhiều ý tứ.
Nước luộc rau xanh lè không có lấy một chút váng dầu, ngay cả muối cũng không thèm bỏ.
Nàng thật sự rất muốn ăn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro