Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Còn một hình thức thể dục khác

Trước khi Tang Điềm kịp trả lời, Đinh Vân Ninh đã mang theo những viên bánh trôi đã nấu chín: "Cho tớ xem ké mấy cái cmt toxic đó cỡ nào nha?"

"Thực ra thì cũng cũng thôi." Tang Điềm cho cậu ấy xem màn hình: "Tớ vừa vào Weibo của bọn này, chửi phải gọi là tràng giang đại hải luôn, chiến đo không ai bằng."

Đinh Vân Ninh và Tang Điềm rất chăm chú theo dõi dư luận, nhưng một người thì quên nhắc người còn lại là bánh trôi nước vừa mới ra lò, người kia thì không để ý đến nhiệt độ trên tay mình.

Tang Điềm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và vô thức đút một viên bánh trôi nước vào miệng. Lâm Tuyết vừa mới mở miệng hô một tiếng nhỏ 'Cẩn thận nóng', nhưng đã quá muộn.

Đinh Vân Ninh nhìn Tang Điềm và hít một hơi lạnh —— Cậu ấy có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh viên bánh trôi nhân đậu phộng kia nóng đến mức nào. Chẳng phải nó giống như nham thạch mới múc ra từ núi lửa hả?

Tang Điềm không biết nên nuốt hay nhổ, mặt đỏ bừng.

Lúc này, Lâm Tuyết đứng dậy đi tới.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, một tay giữ chặt gáy Tang Điềm, trực tiếp hôn nàng.

Đinh Vân Ninh xịt keo —— Đây là cái sự rén của cái con người của cái sự việc mà Tang Điềm vừa nhắc hả?

Lâm Tuyết giữ chặt môi Tang Điềm, dùng đầu lưỡi móc ra, chia sẻ một nửa nhiệt lượng cho nàng.

Ý định ban đầu của nụ hôn này là cứu nàng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng cuối cùng lại trở nên lưu luyến và triền miên. Tang Điềm thở dài một hơi, 'ưm' một tiếng. Nàng hơi cụp mắt xuống, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tuyết, nhưng cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cả người trông có vẻ cọc cọc cáu cáu đồ nhưng cũng rất đáng yêu.

Đinh Vân Ninh thấy cảnh này có chút kích thích, do dự không biết có nên nói cho cô gái Canada này biết không. Có một câu nói cổ của Trung Quốc là 'Phi lễ chớ nhìn'.

Nhưng cậu ấy lén nhìn thì thấy cô gái Canada đang chăm chú nhìn! Cô ấy có vẻ nghiền ngẫm.

Đinh Vân Ninh nghiến răng: Dẹp mẹ đi! Cậu ấy không thể để tiểu tiên nữ bỏ lỡ một cơ hội học tập tốt như vậy được! Như vậy không phải tốt hơn nhiều so với việc xem Thái Cực Quyền hả?

Sau đó, viên bánh trôi nóng hổi gần như bị Lâm Tuyết ăn hết, cô rời khỏi môi Tang Điềm.

Tang Điềm liếc mắt nhìn, phát hiện cô em gái Canada đang khờ ngang nhìn hai người. Mặt nàng còn đỏ hơn cả lúc bị bỏng vừa rồi: "Em, em, em, em..... em không sợ bỏng hả?"

Lâm Tuyết: "Tôi sợ chị bị hơn."

Tang Điềm thấy chiếc Lâm Tuyết này nói câu nào là chí câu đó, cái kiểu gì mà mặt thì nghiêm trọng cọc cằn mà nói toàn lời làm người ta hỏny.

Ăn xong bánh trôi nước, Đinh Vân Ninh rửa ấm nước, chọc vào Tang Điềm: "Wow quá nha bà, bà Tang, bà vì tình yêu của con mà chơi tới bến vậy, thật là quá ác đạn. Đừng lo ạ, nếu bà thực sự bị bỏng, tiền viện phí cỡ nào con cũng tất tay!"

Tang Điềm cười mắng: "Biến liềng! Ai mà thèm có ý đó chớ!"

Kết quả là, khi hai người thu dọn xong đồ đạc, cô em gái người Canada đứng dậy nói rằng mình sẽ đi.

Đinh Vân Ninh thất vọng: "Ò."

Không ngờ cô gái người Canada lại kéo góc áo cậu ấy, ngượng ngùng nói rất lâu: "Đinh, em có muốn ra ngoài đi dạo với chị không?"

Tang Điềm phát hiện ra rằng người dân trên khắp thế giới đều rén như con chim cút. Khi nhìn thấy chiếc chim cút này, nàng biết có cái gì đó đó rồi nè. Nàng đứng dậy kéo Lâm Tuyết: "À ờ thì, tớ ăn nhiều quá, phải ra ngoài mua thuốc bổ dạ dày và thuốc kích thích tiêu hoá. Hay là cậu ngồi một lát nhé?"

Lâm Tuyết nhíu mày: "Tôi đã nói là đừng ăn nhiều như vậy. Hình như trong túi tôi có......"

Tang Điềm bịt miệng chiếc sói hoang hư hỏng lại và kéo cô ra khỏi cửa.

Tuyết vẫn đang rơi. Tuyết mới rơi trên mặt đất, và nó mềm mại khi bị giẫm lên.

Lâm Tuyết mở một nửa áo khoác của mình và ôm lấy Tang Điềm vào lòng. Tang Điềm tháo khăn quàng cổ của mình và quấn một nửa quanh cổ Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết: "Tôi có một ít thuốc trong túi, sao chị không cần?"

Tang Điềm liếc nhìn cô.

Lâm Tuyết: "Chị muốn tự đến nhà thuốc để tự chọn hả? Nếu là nhà thuốc, tôi nhớ......"

Tang Điềm không thể không véo eo Lâm Tuyết: "Đôi khi chị không biết em khờ thiệt hay chỉ đang giả khờ nữa."

Thực ra, cô thực sự không khờ hay giả khờ, nhưng vì thật lòng thương nên sẽ bị quýnh lên.

Lâm Tuyết chớp mắt hai cái, nhảy số.

Cô hỏi Tang Điềm: "Vậy không ăn nhiều hửm?"

Tang Điềm xoa bụng: "Thì cũng hơi nhiều chút, nhưng không đến mức phải uống thuốc đâu."

Lâm Tuyết choàng tay qua vai Tang Điềm: "Vậy bắt xe đi với tôi."

Tang Điềm: "Mình đi đâu á?"

Lâm Tuyết: "Trong phòng khách sạn tôi có dụng cụ thể thao, đưa chị đi tập."

*********

Tang Điềm theo Lâm Tuyết trở về phòng khách sạn của cô.

Lâm Tuyết quen sống kiểu bất cần, đi tới đâu cũng theo phong cách tối giản. Phòng khách sạn rất khác với phong cách náo nhiệt và đông đúc của Tang Điềm và Đinh Vân Ninh. Trong phòng không có gì cả, chỉ có một chiếc vali màu đen chất đống ở một bên.

Tang Điềm đoán rằng dụng cụ thể thao mà Lâm Tuyết nhắc đến đều ở trong đó. Nàng cảm thấy làm vận động viên đúng là không dễ dàng, bản thân không thể quên luyện tập ở bất cứ nơi nào đặt chân đến.

Từ nhỏ, Tang Điềm ghét nhất là tiết thể dục. Bây giờ nàng cởi áo khoác, mặc áo len cổ cao màu đen bó sát, ngồi lên đùi Lâm Tuyết: "Nghỉ ngơi trước đã."

Quý bà già mỏ hỗn nào đó họ Tang tên Giai giấu tên thường phàn nàn rằng khuôn mặt của Tang Điềm không đẹp bằng bà ấy, nhưng dù có mỏ hỗn vậy đó, bà cũng phải thừa nhận rằng body của Tang Điềm cũng ngon.

Cũng không phải là ngon thường.

Lâm Tuyết đỡ lấy vòng eo thon thả của Tang Điềm, nhưng không thúc giục nàng, mà nắm lấy một tay của Tang Điềm và nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của nàng.

Thực ra, cô đã dành rất nhiều thời gian để chọn chiếc nhẫn này khi đi mua. Sau khi chọn đi chọn lại chọn tới chọn lui, cô vẫn cảm thấy không chắc chắn trong lòng, và luôn cảm thấy rằng sẽ có những chiếc đẹp hơn.

Nhưng mà, lúc này, chiếc nhẫn đã được đeo trên ngón tay Tang Điềm, cô thở phào nhẹ nhõm ——

Ừ, sẽ không có chiếc nhẫn nào đẹp hơn được nữa.

Thấy Lâm Tuyết đang chăm chú nhìn, Tang Điềm cũng nhìn ngón tay mình, rồi nói với Lâm Tuyết: "Chờ chị xí."

Nàng thực sự không nhịn được chụp một tấm ảnh rồi ném cho Dương Tĩnh Tư.

Dương Tĩnh Tư trực tiếp call video cho nàng luôn: "Bảo đi công tác ở Canada mà má? Nhẫn đâu ra đây? Đừng nói là chiếc sói hoang hư hỏng ship hoả tốc từ nội địa sang quốc tế nha má? Rồi coi cầu hôn kiểu gì kì khôi hong?"

Tang Điềm mỉm cười, xoay điện thoại lại, khuôn mặt của Lâm Tuyết hiện ra trong camera.

Cô có vẻ hơi ngượng, đẩy tay Tang Điềm ra.

Dương Tĩnh Tư act cool xịt keo hẳn 3 giây: "Hai bà nói thuyệt hả?"

Tang Điềm gật đầu: "Còn nhớ vụ cá cược hồi đại học không? Ai tự mình gả đi trước thì cả đời phải mua trà sữa cho người kia. Không phải cậu thích trà sữa đậu đỏ nhất hả? Tớ đặt cho cậu một cốc rồi. Shipper chắc cũng sắp tới rồi á. Để ý chuông cửa nhé."

Nàng đang nói thì chuông cửa nhà Dương Tĩnh Tư reo.

Dương Tĩnh Tư: "Bên cậu chậm quá. Trà sữa đậu đỏ tới luôn rồi. Không thèm nói với cậu nữa tớ đi hưởng dụng đây. Xà dzồ ná ra."

Tang Điềm gọi cậu ấy: "Đừng có nói với quý bà già nhé. Đợi tớ về Bắc thành rồi tự mình nói cho mẹ biết."

Dương Tĩnh Tư: "Khỏi lo ạ, dăm ba cái này tớ còn để lộ chắc?"

Sau đó cậu ấy cúp máy.

Cậu ấy xịt keo một lúc rồi mới mở cửa lấy trà sữa.

Anh chàng shipper nghĩ rằng nhà cậu ấy không có ai nên treo cốc trà sữa lên tay nắm cửa, nhắn tin cho cậu ấy rồi vội vã rời đi.

Dương Tĩnh Tư lấy trà sữa vào nhà, đứng bên cửa sổ.

Mặc dù hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, nhưng ở Bắc thành không được bắn pháo hoa. Bầu trời rất tĩnh lặng, một loại màu xanh cô đơn chỉ xuất hiện vào cuối đông.

Dương Tĩnh Tư nhấp một ngụm trà sữa, tự hỏi liệu đậu đỏ có bị nhuộm rượu không. Nếu không, tại sao mắt cậu ấy lại nóng như vậy, như thể có thứ chất lỏng ấm áp nào đó đang háo hức tuôn ra, và cậu ấy đã phải chịu đựng nó rất lâu.

Sau đó, cậu ấy phát hiện ra rằng không phải đậu đỏ gây ra rắc rối. Ngay từ khi cậu ấy call video, cậu ấy đã có cảm giác mắt mình nóng lên, vì vậy cậu ấy vội vàng cúp máy.

Tang Điềm và Lâm Tuyết thành đôi, điều này khiến cậu ấy dâng lên một nỗi cô đơn khó tả, nhưng nhiều hơn là một tiếng thở dài cảm khái.

Mặc dù cậu ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với Tang Điềm ở kiếp trước, nhưng cậu ấy biết rằng Tang Điềm đã rất đau lòng vì đủ thứ người và đủ thứ chuyện, rồi tuyệt vọng đến mức phải nhảy lầu tự sát. Sau khi trọng sinh, nàng quyết định trở thành một chiếc cá mặn.

Nhưng Tang Điềm đã nói như vậy, nàng cũng muốn lo liệu chuyện của Lâm Tuyết, chuyện của Mục Khả Phi, và nàng cũng vội vã chạy đến giúp Tả Minh điều tra, truy lùng bất kỳ tin tức nào.

Dương Tĩnh Tư từng nghĩ rằng Tang Điềm đã thay đổi, nhưng sau đó cậu ấy phát hiện ra rằng Tang Điềm không hề thay đổi chút nào.

Cuộc sống giống như một đường đua tròn trong suốt. Tình yêu và giấc mơ bị phá vỡ và ẩn giấu trong những lớp kính ấy. Tang Điềm không thể nhìn rõ những điều này, nhưng chỉ cần nàng bước vào sân, nàng không thể không chạy hết sức mình.

Nếu nàng bị sẹo thì sao, nếu nàng ngã thường xuyên thì sao, nếu vạch đích nằm ngoài tầm với thì sao.

Dương Tĩnh Tư có thể thấy Tang Điềm cắn chặt môi, và cánh tay nàng vung ngày càng nhanh hơn.

Thực ra, Dương Tĩnh Tư biết rằng không có nhiều người ngu ngốc như Tang Điềm. Hầu hết mọi người đều giống như cậu ấy, co rúm trên khán đài như một khán giả thông minh.

Tình cảm và giấc mơ cũng vậy. Luôn có cái cớ 'Chưa cố hết sức' để bao biện.

Dương Tĩnh Tư uống hết một hơi trà sữa đậu đỏ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tuyết: "Nếu em dám làm Tang Điềm khóc nữa, chị sẽ là người đầu tiên bẻ gãy chân chó của em."

Lâm Tuyết nhanh chóng trả lời: "Không cần chị, tự tôi."

*********

Tang Điềm hỏi Lâm Tuyết: "Ai gửi tin nhắn cho em vậy?"

Lâm Tuyết: "Chị chị em em của chị."

Tang Điềm: "Nhắn gì dọ?"

Lâm Tuyết cất điện thoại đi: "Bí mật."

Tang Điềm nhướng mày nói "Hừ".

Lâm Tuyết vỗ nhẹ lưng nàng: "Đến giờ tập thể dục chưa?"

Tang Điềm: "Thật ra, nói đến tập thể dục, còn có một hình thức khác á, nhỉ?"

Lâm Tuyết nhấp môi nhìn nàng. Tang Điềm nâng cằm Lâm Tuyết lên, trực tiếp dùng đầu lưỡi tách môi Lâm Tuyết ra.

Hai nguời hôn nhau một hồi, Lâm Tuyết thấp giọng hỏi: "Muốn hửm?"

Tang Điềm nói nhỏ: "Muốn."

Thứ nhất, hôm nay là lễ lớn, bị Lâm Tuyết bắt phải gập bụng với tập tạ thì đúng là thảm hết chỗ nói.

Thứ hai, mối quan hệ giữa nàng và Lâm Tuyết vừa mới phá băng. Trước đây không có tiếp xúc thân thể với Lâm Tuyết thì vẫn ổn, nhưng hôm nay sau khi hôn nhau hai lần, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác ngứa ngáy.

Đèn trong phòng mờ nhạt.

Lâm Tuyết nhẹ nhàng đỡ eo Tang Điềm, đầu lưỡi đáp lại nụ hôn của Tang Điềm. Tay còn lại từ từ di chuyển lên, cảm nhận những đường cong tuyệt đẹp qua lớp áo len.

Tang Điềm cảm thấy nhiệt độ trong khách sạn này quá cao, toàn thân nàng đều đổ mồ hôi, động tác thăm dò của Lâm Tuyết lại quá thận trọng, giống như lông vũ chải nhung, khiến nàng cảm thấy căn phòng đang nóng dần lên.

Có lẽ không phải căn phòng nóng, mà là trái tim.

Nàng quyết định và nắm lấy tay Lâm Tuyết.

Đây là trò chơi mạo hiểm phải trèo đèo lội núi băng sông vượt đồng. Đối với một người như Lâm Tuyết, người có sự hiếu thắng từ trong xương máu, ngay cả đầu ngón tay cũng thể hiện mong muốn lên đỉnh núi của cô.

Tang Điềm không ngăn cản cô nhưng đôi tay nàng run rẩy.

Tang Điềm hôn cô: "Em đang làm gì vậy? Chị không sợ."

Nàng hôn Lâm Tuyết một cách chậm rãi và chặt chẽ, và nụ hôn quá lâu, sâu và quyến luyến. Trán nàng áp vào trán Lâm Tuyết, nơi cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Lâm Tuyết thẳng thắn nói: "Tôi hơi nóng."

Tang Điềm cười: "Thế có phải là quá trùng hợp không? Chị cũng vậy."

Vì Tang Điềm đã nói như vậy, Lâm Tuyết giúp nàng cởi áo len.

Cô vùi mặt vào trong đó, cảm thấy nơi này mềm mại quá.

Dưới sự trêu chọc của đầu lưỡi, ý thức của Tang Điềm trở nên mơ hồ. Nàng khép hờ mí mắt và nhìn vào chiếc đèn bàn bên cạnh ghế sofa. Sợi dây tóc ấm áp và sáng chói. Dường như có một luồng điện như vậy trong lồng ngực nàng, chạy khắp cơ thể nàng.

Bụng dưới của nàng như có ngọn lửa đang cháy, làm tan chảy thứ gì đó trong cơ thể nàng.

Nhưng não nàng không đồng bộ với cơ thể. Tâm lý nàng như một cái lỗ đen không ngừng hút lấy những kí ức kinh tởm khi nàng còn nhỏ. Nàng càng muốn quên nó đi, cảm giác rùng rợn càng trở nên rõ ràng hơn.

Tang Điềm cảm thấy sự tách biệt giữa thể xác và tinh thần, và cảm thấy một lớp da gà trên cánh tay.

Lâm Tuyết lúc này dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Tang Điềm, trong mắt có một loại mê hoặc say sưa.

Tang Điềm ấn đầu cô: "Không cần dừng lại."

"Không phải chị." Lâm Tuyết lắc đầu: "Là tôi."

Cô đang phải tự khiêu chiến chính mình. Ngay từ lần đầu tiên, cô muốn có một Tang Điềm hoàn chỉnh về cả thể xác lẫn tinh thần.

Nếu không phải như thế này, cô có thể đợi bao lâu cũng được.

Cô kéo chăn đáp lên người Tang Điềm: "Đắp lên, đừng để bị cảm. Tôi đi tắm."

Tiếng nước bắn tung toé, Lâm Tuyết đứng dưới vòi sen, cúi đầu rửa mặt, tay trơn trượt.

Cô đấm nhẹ vào tường phòng tắm, không dám để Tang Điềm nghe thấy.

Cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn gọi Đường Thi San hỏi xem nếu cô cứ nghẹn lại như vậy thì có hại cho sức khoẻ không. Nhưng làm sao cô có thể hỏi câu hỏi như vậy được?

Cô nhớ ra Đinh Vân Ninh và người kia đang xem gì khi cô trở về khách sạn với Tang Điềm lúc nãy? Thái Cực Quyền?

Ừ, cũng chả biết tập một bài quyền của Thái Cực Quyền có tác dụng không.

Cả Thái Cực Quyền hay nhảy quảng trường gì đó, tới hết đi nếu có tác dụng thì để cô thử một chút cũng được.

*********

Sau khi Lâm Tuyết tắm xong, Tang Điềm cũng tắm.

Khi nàng đi ra với một chiếc khăn để lau tóc ướt, nàng thấy Lâm Tuyết đang thất thần đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào pháo hoa bên ngoài.

Có vẻ như người Hoa ở gần đó đang ăn mừng Tết Nguyên Tiêu.

Tang Điềm bước tới và vòng tay qua eo Lâm Tuyết: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Tuyết: "Nhớ lại hồi nhỏ tôi đã ăn Tết Nguyên Tiêu ở trường băng."

Tang Điềm: "Lúc đó em đã ăn tết như thế nào?"

Lâm Tuyết nhếch môi cười: "Không như nào."

"Trường băng lúc đó rất nghiêm khắc, vì các bé gái phải kiểm soát cân nặng. Vì vậy, vào những ngày như đêm giao thừa và Tết Nguyên Tiêu, khi có thể được nghỉ nửa ngày, chỉ cần có ba mẹ, họ sẽ đến trường băng đón con đi ăn một bữa thịnh soạn, và khi họ trở về, bọn nhỏ sẽ có một túi đầy kẹo."

"Lúc đó, thứ chúng tôi thèm nhất là kẹo, vì chúng tôi phải kiểm soát cân nặng và không được ăn bất kỳ đồ ngọt nào. Ba mẹ thương con nên lúc nào cũng lén mua một ít để con mang theo, có thể thoả mãn cơn thèm ăn của con trong nửa tháng. Chỉ có tôi và Triều Hi không có gì trong tay, chúng tôi chỉ háo hức nhìn những đứa trẻ khác.

Tang Điềm ôm Lâm Tuyết: "Ngày mai, chị sẽ dẫn em đi siêu thị. Tụi mình có thể mua bất kỳ loại kẹo nào em muốn."

Lâm Tuyết: "Tôi đã lớn, loại kẹo tôi muốn cũng thay đổi."

Tang Điềm: "Em muốn ăn gì?"

Lâm Tuyết mỉm cười, giữ lấy gáy Tang Điềm, nhẹ nhàng hôn nàng.

Ngẩng đầu lên liếm môi: "Hmmm, rất ngọt."

Mọi thiếu sót của tuổi thơ dường như đã tìm thấy ngôi nhà của chúng trong sự ấm áp vô tận mà Tang Điềm mang lại.

Bây giờ Tang Điềm đang ở bên cạnh cô, và chiếc đèn lồng heo nhỏ mà Tang Điềm mua tối nay đang treo ở góc giường. Lâm Tuyết đi về phía chiếc vali đen: "Đoán xem tôi mang gì?"

Tang Điềm rên rỉ: "Đừng lấy tạ, thảm yoga và con lăn xốp ra, thì em mang gì ra chị cũng chiều!"

Nhưng khi Lâm Tuyết mở vali, thứ xuất hiện trong tay cô là chiếc đèn lồng thỏ mà Tang Điềm mua cho cô ở Mộc Độc.

Cô cầm lấy và nhét vào góc giường, bên cạnh chiếc đèn lồng heo nhỏ.

Tang Điềm sửng sốt: "Đây là thứ em mang theo sao?"

Lâm Tuyết: "Ừ, tôi mang theo dạng ký gửi."

Sau đó, cả hai đều đi ngủ. Tang Điềm hơi co người lại, và Lâm Tuyết ôm trọn lấy nàng từ phía sau, là một cái ôm dựa sát vào, trao nhau sự ấm áp nhất.

Cảm giác an toàn mang lại cơn buồn ngủ, và Tang Điềm ngáp nhẹ: "Ngủ hoi."

Tối nay chắc chắn sẽ không còn gió, mưa và bóng tối trong giấc mơ nữa.

Bởi vì hai chiếc đèn lồng chiếu sáng con đường dưới chân họ.

**********

Sáng hôm sau, cả hai bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Tang Điềm lẩm bẩm và vùi đầu vào chăn, hy vọng điện thoại tự động cúp máy, không ngờ ngay sau khi cúp lại có thêm một cuộc gọi nữa.

Lâm Tuyết nhẹ nhàng lay nàng: "Tang Điềm, Tang Điềm."

Tang Điềm co ro trong chăn giả vờ chết.

Lâm Tuyết thấy buồn cười, đứng dậy giúp nàng cầm điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn một cái, lại lay Tang Điềm: "Có lẽ chị phải tự nghe, là Đới Thanh."

Tang Điềm khờ ngang cầm điện thoại hỏi Lâm Tuyết: "Em không ngại?"

Lâm Tuyết cười: "Có lẽ cậu ta thật sự có việc."

Tang Điềm nhấc điện thoại lên, Đới Thanh chỉ nói một câu: "Đến sân trượt băng tìm tôi, ngay bây giờ."

Sau đó, cô ấy trực tiếp cúp điện thoại

Tang Điềm thở dài, công chúa Đới thực sự đã quen với việc làm công chúa.

Nàng hỏi Lâm Tuyết: "Chị có nên đi không?"

Lâm Tuyết: "Sao không?"

Tang Điềm: "Lịch trình của Giải vô địch thế giới này rất gấp. Cuộc thi trượt băng tự do sẽ diễn ra vào ngày mai. Đới Thanh nên nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình. Tại sao cô ấy lại tìm chị thay vì Vân Tân Châu?"

Lâm Tuyết: "Đi xem trước. Tôi sẽ đi với chị."

Tang Điềm bước vào sân băng và thấy Đới Thanh đang co ro trong một góc, ném giày trượt sang một bên, không có ý định ra sân băng.

Cô ấy ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân của Tang Điềm, và khuôn mặt cô ấy tràn ngập làn sương quen thuộc: "Tôi có thể hỏi chị một câu không?"

Tang Điềm: "Hỏi đi."

Đới Thanh: "Nếu hôm qua là Lâm Tuyết trên sân, chị nghĩ cậu ta có ngã không?"

Một giọng nói lười biếng và chán đời vang lên sau lưng Tang Điềm: "Nếu cậu muốn biết nhiều vậy, không phải ta nên thử sao?"

Đới Thanh nhìn sang và thấy Lâm Tuyết đang đi tới trong bộ đồ thể thao màu đen, lười biếng khởi động ở rìa sân.

Đới Thanh: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Lâm Tuyết ép chân: "Sao không?"

Đới Thanh nhìn cô một lúc, không nhịn được hỏi: "Sở Lăng Tuyết, cậu nghĩ cậu có tài năng và không có gì là cậu không làm được trên băng sao?"

"Các cú nhảy trong chương trình ngắn của tôi ngày hôm qua bao gồm một cú nhảy Axel ba vòng, một cú nhảy ba vòng Lutz và lại một cú nhảy ba vòng Lutz. Tại sao cậu nghĩ mình có thể làm được những điều này khi cậu đã không được đào tạo có hệ thống trong gần 10 năm?"

"Cậu quá kiêu ngạo, Sở Lăng Tuyết." Đới Thanh tức giận đến mức run rẩy: "Cậu là kẻ đào ngũ, những người chúng tôi đã kiên trì trong nhiều thập kỷ, ở trong mắt cậu chúng đáng giá bao nhiêu?"

"Tôi kiêu ngạo." Lâm Tuyết lười biếng: "Không phải từ hơn 10 năm trước cậu đã biết sao? Tôi chưa bao giờ coi thường cậu."

Đới Thanh cuối cùng cũng đứng dậy vào lúc này, và đôi tay buông thõng bên chân cô ấy nắm chặt thành nắm đấm.

Lâm Tuyết cười càng lười biếng: "Nếu sợ tôi thì đừng ép mình. Đừng để tôi đứng vững trên bằng còn cậu thì không. Thế không phải ngại lắm sao?"

Đới Thanh kiên quyết nói: "Không thể nào."

Cô ấy kéo giày trượt băng sang một bên và bắt đầu thay chúng.

Lâm Tuyết cũng mang giày trượt băng đến. Tang Điềm liếc nhìn cô và trong khi Đới Thanh đang thay giày trượt băng, nàng lặng lẽ chỉ vào chân phải của Lâm Tuyết, nơi gân Achilles bị đứt.

Lâm Tuyết lắc đầu, ý là đừng lo lắng.

Hai người cùng nhau đi trên băng. Lâm Tuyết trượt vài vòng một cách trôi chảy, và sắc mặt của Đới Thanh đã thay đổi một chút.

Tang Điềm đứng ở rìa sân băng với nắm đấm siết chặt. Lúc này, một người bước đến gần nàng với những bước chân nhẹ nhàng.

Tang Điềm quay đầu lại và đó là Vân Tân Châu.

Tang Điềm nhẹ giọng hỏi: "Huấn luyện viên Vân, Lâm Tuyết có thể đứng được không?"

Vân Tân Châu cười: "Nếu em nghĩ rằng một người đã bỏ bê việc luyện tập có hệ thống trong gần 10 vẫn có thể thực hiện một động tác rất khó như nhảy ba bước Axel, thì em đang coi thường môn thể thao trượt băng nghệ thuật."

Bà ấy nhìn Lâm Tuyết trên sân băng: "Tiểu Tuyết đã quá kiêu ngạo ngay từ đầu. Càng kiêu ngạo, con bé sẽ càng ngã nặng hơn."

Tang Điềm cũng nhìn Lâm Tuyết.

Với vẻ mặt lười biếng và chán đời, cô coi thường mọi thứ như thể cô không quan tâm đến bất cứ điều gì trên đời này. Chỉ cần Lâm Tuyết trượt băng, cô sẽ luôn cho mọi người cảm giác rằng toàn bộ thế giới băng tuyết đều nằm dưới chân cô. Cô là một vị vua bẩm sinh, và cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn trên mặt băng này.

Tang Điềm thầm nghĩ: Liệu có một phép màu nào mà ngay cả Vân Tân Châu cũng không nghĩ ra được không?

Đới Thanh trượt về phía Lâm Tuyết: "Sở Lăng Tuyết, tôi sẽ không bắt nạt cậu đâu. Tôi sẽ cho cậu cơ hội thích nghi dần dần. Chúng ta bắt đầu bằng cú nhảy đôi đơn giản nhất, sau đó là cú nhảy ba vòng Axel, và cuối cùng là liên tiếp."

Lâm Tuyết cười: "Tuỳ cậu."

Đới Thanh gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ bắt đầu trước."

Dưới ánh nhìn của Lâm Tuyết, Đới Thanh tập trung sự chú ý và quên hết mọi sự xao nhãng trong chương trình ngắn ngày hôm qua. Cô ấy tiếp đất vững vàng và trượt một đường cong tuyệt đẹp.

Đến lượt Lâm Tuyết, và Tang Điềm nuốt nước bọt một cách lo lắng.

Vân Tân Châu tự tin nói bên cạnh Tang Điềm: "Nếu không có sự rèn luyện có hệ thống trong 9 năm, ngay cả khi con bé chưa bao giờ ngừng rèn luyện trên mặt đất và rèn luyện thể chất, con bé cũng không thể thực hiện được cú nhảy đôi có chất lượng như Đới Thanh."

Trước khi bà ấy nói hết câu, Lâm Tuyết đã nhảy lên không trung.

Đó là lần đầu tiên Tang Điềm nhìn thấy Lâm Tuyết nhảy trên băng. Lúc này, nàng mới thực sự hiểu vì sao tất cả các bình luận viên của các cuộc thi trước đây đều dùng 'Phiên nhược kinh hồng, hải tựa du long' để miêu tả Sở Lăng Tuyết.

Nếu Đới Thanh là thiên nga biết bơi, thì Sở Lăng Tuyết thực sự giống như một con rồng đang lượn nước. Khoảnh khắc cô cất cánh, mọi năng lượng lười biếng và sa đoạ trong cuộc sống thường ngày đều đổ xuống dưới chân cô, chỉ còn lại sự quyết tâm trong mắt cô.

Đó chính là tài năng tuyệt đối vẫn có thể gây áp lực lớn cho những vận động viên khác sau 9 năm cô rời đi.

Lâm Tuyết vững vàng đáp xuống sân băng với tư thế gọn gàng không hề thua kém Đới Thanh.

Tang Điềm liếc nhìn Vân Tân Châu. Ngay cả huấn luyện viên huyền thoại này, người đã chứng kiến vô số vận động viên, cũng tràn đầy sự không tin.

Lâm Tuyết luôn phá vỡ nhận thức của mọi người hết lần này đến lần khác, mở rộng trí tưởng tượng của mọi người về môn trượt băng nghệ thuật.

Sắc mặt Đới Thanh không mấy tốt đẹp, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh lại: "Tiếp theo là cú nhảy ba vòng Axel."

Cô ấy không tin Lâm Tuyết có thể làm được điều này.

Trên thực tế, thể trạng của Đới Thanh cho Giải vô địch thế giới lần này rất tốt. Cô ấy đã hoàn thành cú nhảy ba vòng Axel cao cấp này rất đẹp trong chương trình ngắn ngày hôm qua.

Hôm nay cũng vậy. Sau khi tiếp đất vững vàng trên băng, cô ấy nhìn Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết dường như mỉm cười với đôi môi cong lên.

Khi Tang Điềm nắm chặt tay và mong chờ phép màu tiếp theo ——

Với một tiếng động nhỏ, Lâm Tuyết ngã xuống một cách nặng nề, và đôi giày trượt băng cọ xát vào mặt băng với một âm thanh chói tai.

Tim của Tang Điềm thắt lại.

Đới Thanh trượt qua và nhìn xuống Lâm Tuyết đang chật vật sau cú ngã: "Sở Lăng Tuyết, cậu thua rồi."

Có lẽ chỉ có Tang Điềm, người đứng ngoài rìa, mới có thể nhìn thấy bàn chân phải bị đứt gân Achilles của Lâm Tuyết đang co giật nhẹ."

Nhưng Lâm Tuyết lại mỉm cười, vẫn với vibe lười biếng đó, và hỏi Đới Thanh với một nụ cười: "Thật à? Tôi thua?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit