
Chương 47: Bà mẹ nó, tớ động phàm tâm cmnr!
Tang Điềm thở dài, nắm lấy tay Lâm Tuyết.
Từ khoảnh khắc hai người nhìn nhau từ xa bên bờ sông, cho đến bây giờ, một thứ gì đó lơ lửng trên không trung và không bao giờ có thể hạ cánh cuối cùng cũng đã hạ cánh chậm rãi và nhẹ nhàng.
Lâm Tuyết tiến lại gần Tang Điềm một bước, trong đêm ẩm ướt lạnh lẽo của thị trấn nhỏ, cùng sự náo nhiệt dần dần lắng xuống của khu chợ, hoà vào ánh nến chập chờn của những chiếc đèn lồng và mùi pháo nổ do một đứa trẻ nào đó ném vào.
Cô thì thầm vào tai Tang Điềm: "Tôi nhớ chị quá."
Không khí ở phía nam sông Dương Tử ẩm ướt và lạnh, ban đêm có sương mù dày đặc. Lúc đầu, khuôn mặt của Lâm Tuyết có vẻ mơ hồ và không thực, nhưng khi đến gần, có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc như thể đang nhìn thấy mặt trăng xuyên qua những đám mây.
Lúc đầu, tim Tang Điềm đập rất nhanh, nhưng dần dần bình tĩnh lại vì cảm giác quen thuộc này.
Đó là tần số ổn định đã mất từ lâu, thứ mà nàng vô cùng nhớ nhung vô số lần khi nàng thức dậy vào giữa đêm.
Một thứ gì đó gọi là 'cảm giác an toàn'.
Nàng chậm rãi vuốt ve ngón tay của Lâm Tuyết: "Chị cũng nhớ em."
Lâm Tuyết nói: "Chuyện của Triều Hi chị không cần điều tra nữa, chúng ta cứ như vậy, nhé?"
Tang Điềm nói: "Em có thể cùng chị điều tra chuyện gì đã xảy ra với Triều Hi không?"
Lâm Tuyết cúi đầu.
Hơi ấm từ những ngón tay chạm vào nhau sưởi ấm đôi bàn tay họ một lúc trong đêm lạnh, nhưng hơi ấm dần biến mất cùng sự im lặng bất kham.
Cuối cùng, có người đầu tiên buông đôi tay đang nắm chặt.
Lâm Tuyết đi đến một chiếc ghế dài ven đường rồi ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, tư thế phóng khoáng nhưng cũng cô đơn. Cô không còn tránh né Tang Điềm nữa mà tự mình châm một điếu thuốc.
Tang Điềm bước tới và ngồi xuống bên cạnh cô.
Phổi của Lâm Tuyết thực sự bị tổn thương vì hút thuốc. Mỗi khi khói thuốc siết vào và thoát khỏi môi, cô không thể không ho.
Tang Điềm nhẹ nhàng gọi cô: "Lâm Tuyết."
"Tôi hiểu ý chị." Lâm Tuyết cười nói: "Nhưng Tang Điềm, tại sao lúc đó tôi lại trốn chạy?"
Cô đưa tay ra khỏi tay áo khoác, để lộ chiếc vòng tay nhiều màu trên cổ tay: "Đây là do Triều Hi làm cho tôi. Tôi đeo nó nhiều năm đến nỗi nó sờn rồi."
"Tôi không thể giữ bất cứ thứ gì từ khi còn nhỏ. Ba tôi, mẹ tôi, thậm chí cả một con mèo hoang mà tôi bí mật nuôi, tất cả đều biến mất vào một ngày nào đó. Triều Hi là người bạn duy nhất ở bên tôi nhiều năm, nhưng cuối cùng cậu ấy cũng đi rồi."
Lâm Tuyết lại rít một hơi thuốc: "Triều Hi không thể buông bỏ nhất chính là ba mẹ. Bất kể thế nào, tôi cũng phải giữ ba mẹ của cậu ấy lại cho cậu ấy. Tang Điềm, tôi không biết trước đây chị đưa tin xã hội như thế nào, nhưng nếu có người thực sự nhắm vào Triều Hi, thì nước sâu hơn chị nghĩ nhiều. Nếu chúng ta điều tra và tự mình tham gia, ba mẹ Triều Hi sẽ ra sao, mẹ chị thì sao đây?"
Tang Điềm: "Em cho rằng chị điều tra chuyện này là ngu xuẩn sao?"
Lâm Tuyết lắc đầu: "Không, chỉ là chuyện này sẽ khiến chúng ta phải trả giá rất đắt, không đáng."
"Em thực sự nghĩ rằng nó không đáng sao?" Tang Điềm hỏi: "Nếu em không thẹn với lòng, sao em lại mất đi vị giác?"
Lâm Tuyết cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.
Tang Điềm nhẹ nhàng lấy điếu thuốc trên tay cô: "Đừng hút nữa."
"Để chị kể cho em nghe một chuyện. Chị đã chịu rất nhiều áp lực trong một thời gian. Chúng lớn đến mức thậm chí chị còn muốn nhảy lầu tự sát. Vì vậy, chị đã sợ hãi và chạy trốn khỏi tổ xã hội để đến tổ thể thao."
"Chị nghĩ mình có thể sống một cuộc sống bình yên, nhưng cuộc sống không đơn giản như vậy." Tang Điềm cười nói: "Chị sợ mình có vấn đề về tâm thần nên liên tục đi gặp bác sĩ tâm lý. Trong thời gian đó, chị cứ nghĩ mình đã thoát tội, nhưng kết quả giám định tâm lý lại rất tệ."
"Lâm Tuyết, nói cho chị biết, lính cứu hoả lao vào đám cháy, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến tuyến đầu trong thời kỳ dịch bệnh, họ không biết rằng họ có thể sẽ chết sao?" Tang Điềm nói: "Nhưng cuộc sống là như vậy, luôn có những việc bắt buộc ta phải làm. Nói theo cách cao quý, đó là một sứ mệnh, nói theo cách thực tế, đó là để có thể được yên giấc vào ban đêm."
"Chúng ta phải chấp nhận những điều này như số phận, và chấp nhận số phận có nghĩa là không hỏi liệu nó có đáng hay không."
Lâm Tuyết vẫn không nói gì.
Tang Điềm nhớ lại kiếp trước, trước khi nhảy xuống từ sân thượng, nàng và Dương Tĩnh Tư đã nhìn thấy tin tức về cái chết của Sở Lăng Tuyết trong căn hộ ở một nhà hàng lẩu. Cho dù cô chết vì lý do sức khoẻ hay tự sát thì đó đều là kết quả của sự bất mãn của Sở Lăng Tuyết đối với bản thân mình và cả sự đấu tranh đến cùng của cô.
Tang Điềm khuyên Lâm Tuyết: "Cho dù chúng ta không nói về mối quan hệ này, nếu em cứ trốn tránh thì bác sĩ cũng không thể giải quyết được vấn đề tâm lý của em đâu."
"Lâm Tuyết, chúng ta trở về Bắc thành. Trước kia em nói sẽ giúp chị chữa bệnh cho mẹ chị. Hiện tại chị không biết chuyện của Triều Hi có phải là chuyện lớn hay không. Có lẽ không phải chuyện nhỏ. Nhưng dù lớn đến đâu, có chị có em, chúng mình vẫn còn có nhau, không phải sao?"
Lúc này, Tang Điềm lần đầu tiên thật sự mỉm cười với cô. Nụ cười đó giống như ánh nắng mặt trời đã mất từ lâu, chiếu xuyên qua lớp sương mù dày đặc trong rừng và chiếu xuống đầm lầy nơi Lâm Tuyết đang ẩn náu.
Nhưng Lâm Tuyết, người đã sống trong đầm lầy quá lâu, đã vật lộn một hồi lâu và phát hiện ra rằng mình không thể nhấc tay hoặc chân lên được.
Cô bị bao phủ trong bùn và biến thành một cái cây ẩm ướt trong đầm lầy. Cô đã quen với nơi này và mất đi can đảm để đối mặt với ánh sáng.
Phía trước có ánh sáng, nhưng cũng có vách đá. Có lẽ nếu cô bước ra ngoài, mọi thứ mà cô đã dày công gìn giữ bao năm qua sẽ ngay lập tức bị phá huỷ.
Liệu Triều Hi có nói với cô ở dưới địa ngục rằng 'Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu' chăng.
Lâm Tuyết chạm vào chiếc vòng tay mềm mại trên cổ tay, rồi lại xoa thêm lần nữa. Cuối cùng, cô nói: "Tôi không muốn về Bắc thành."
Tang Điềm: "Em cứ muốn trốn chạy như vậy sao?"
Lâm Tuyết vẫn không nói gì, hai tay chống đầu gối. Trên thực tế, điếu thuốc giữa hai ngón tay cô đã bị Tang Điềm lấy đi, nhưng ngón tay cô vẫn duy trì tư thế cầm điếu thuốc cứng nhắc, trông có vẻ ngang ngược và bướng bỉnh.
Tang Điềm dường như vẫn còn giữ lại chút hy vọng cuối cùng khi gọi cô: "Lâm Tuyết."
Âm thanh đó chứa đựng sự ấm áp dịu nhẹ của ánh nắng mặt trời, những bông hoa liễu rung rinh của mùa xuân, cùng cây thường xuân xanh tươi leo khắp các bức tường gạch đỏ, và tất cả vẻ đẹp mà Lâm Tuyết đã âm thầm thèm muốn trong nhiều năm.
Nhưng cô không dám đưa tay ra, cô không xứng.
Cô nói bằng giọng nhỏ đến nỗi ngay cả nghe cũng không rõ: "Tang Điềm, chị đi đi."
Tang Điềm mỉm cười đứng dậy: "Ừm, chị hiểu rồi."
Nàng bước về phía trước mà không ngoảnh lại nhìn.
Phải đến khi nàng đi khá xa, Lâm Tuyết mới dám ngẩng đầu lên và lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng nàng.
Chiếc áo khoác trắng có một vòng lông ở cổ áo đung đưa trong đêm. Một đôi bốt da màu nâu nhạt nhẹ nhàng đè bẹp ánh trăng và màn đêm.
Bóng lưng trong đêm tối có vẻ hơi cô đơn, nhưng dù thế nào đi nữa, trong những bước chân đó vẫn có một loại tao nhã và kiên định mà Lâm Tuyết không thể tưởng tượng được.
Lâm Tuyết không dám nhìn nữa, cô cúi đầu nở nụ cười tự giễu.
Tang Điềm là một người khác hẳn cô.
Dù cho Tang Điềm có chán nản, lười biếng và nói nhiều đến đâu, một khi thấy mình đang chìm xuống đáy nước, nàng vẫn sẽ tuyệt vọng bơi về phía ánh sáng mặt trời trên mặt nước.
Có lẽ Tang Điềm chính là ánh mặt trời, nên bản năng của nàng hướng trái tim về phía ánh mặt trời.
Đó là thứ mà Lâm Tuyết đã đánh mất từ lâu, nên cô chỉ có thể bị mắc kẹt trong đầm lầy và mục nát. Trong cuộc kiểm tra sức khoẻ định kỳ hàng năm tại trung tâm trượt băng, bác sĩ cho biết một số cơ quan của cô đã lão hoá như người già và đó là hậu quả của việc cô liên tục tự ngược đãi bản thân.
Thật ra, những lời Tang Điềm vừa nói đều đúng, cô không hài lòng với chính mình.
Triều Hi không chỉ yêu cầu cô giúp chăm sóc ba mẹ mà còn bảo cô hãy kiên trì theo đuổi ước mơ của mình. Nhưng cô lại chỉ chọn nghe theo lời Triều Hi bảo cô chạy trốn thật nhanh, mặc cho việc cô dùng Triều Hi làm vỏ bọc cho sự hèn nhát của mình, điều đó cũng đã nhiều năm như vậy rồi.
*********
Ngày hôm sau khi Lâm Tuyết thức dậy, dì Triều đã đang lặt rau.
Lâm Tuyết đi tới, kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, cùng dì Triều lặt rau.
Dì Triều hỏi cô: "Hôm qua con muốn đi chợ, chuyện này hiếm khi xảy ra. Trước đây con không hứng thú với nơi này. Con đi vui không?"
Lâm Tuyết chỉ nói: "Không tệ."
Dì Triều lại hỏi: "Sáng nay con dậy muộn thế, là con mệt hay là tối qua bị cảm? Nếu có, lát nữa dì sẽ nấu canh gừng cho con nhé."
Lâm Tuyết cười: "Con không bị cảm, chỉ hơi mệt thôi."
Dì Triều: "Dì mừng là con không bị cảm. Con đi ăn sáng trước đi. Dì dành sữa đậu nành và bánh bao hấp cho con trên bàn đấy."
Lâm Tuyết đáp lời rồi bước tới. Dì Triều vừa nhặt rau vừa nói với cô: "Ăn nhiều vào con. Con lớn thế rồi mà vẫn ăn ít quá, giống như mèo hửi vậy."
Lâm Tuyết miễn cưỡng đáp: "Tối qua con ăn rất nhiều đồ ăn vặt ở chợ nên bây giờ không đói."
Thực ra, một là cô không có tâm trạng, và hai là cô chẳng thể nếm được mùi vị gì cả.
Cô có ấn tượng rằng những chiếc bánh bao mà Triều Hi mang đến cho cô rất ngọt, nhưng bây giờ, khi ăn chúng, cô lại cảm thấy như đang nhai một cục bông.
Trên thực tế, Lâm Tuyết tự mình biết, không cần Tang Điềm nói cho cô biết, kể từ khi cô trốn đến Mộc Độc, vị giác mà cô cuối cùng cũng lấy lại được đã ngày càng suy yếu nghiêm trọng.
Cô chỉ ăn được hai miếng rồi buông đũa:" Con phải ra ngoài một lát, năm mới sắp đến rồi, con đến bệnh viện lấy thuốc cho dì và chú Triều mang về trước."
Thực tế là sáng nay cô thức dậy khá sớm. Nói chính xác hơn thì đêm qua cô không ngủ được nhiều, cô chỉ nằm trên giường và không muốn ra khỏi nó.
Giống như sợ rằng nếu cô đứng dậy, đôi chân của cô sẽ không thể kiểm soát được nữa, sẽ trước khi Tang Điềm ra sân bay, cô đã chạy xuống tầng dưới của khách sạn nơi Tang Điềm đang ở và chờ ở đó.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, cô và Tang Điềm còn có thể nói gì với nhau nữa?
Cô cứ nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại. Thời gian trôi chậm đến nỗi như bị đóng băng. Nó di chuyển một chút, rồi một chút nữa.
Cuối cùng, khi cảm thấy Tang Điềm đã rời đi, cô mới miễn cưỡng đứng dậy. Tuy nhiên, cô không dám để mình được nhàn rỗi. Vì không thể ăn nên cô nghĩ đến việc chạy đến bệnh viện để lấy thuốc.
Người phụ nữ kia thật sự quá lợi hại, luôn mỉm cười và tức giận trong tâm trí Lâm Tuyết.
Thế giới của Lâm Tuyết đã mất nàng, nhưng thế giới của Lâm Tuyết lại chỉ còn nàng.
Lâm Tuyết hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài. Không khí ẩm ướt ở phía nam giống như một con dao vô tình, cắt vào cổ họng không có khả năng phòng vệ, gây ra cảm giác đau đớn ở nơi ấy. Cảm giác chua xót tích tụ trong mắt bấy lâu gần như vỡ oà trong hoảng loạn.
Lâm Tuyết cố gắng nhịn lại, nhưng đột nhiên có thứ gì đó rơi từ cánh cửa gỗ trong sân vào và rơi đúng vào chân cô.
Lâm Tuyết nhìn xuống.
Một chiếc đèn lồng thỏ.
Cô gần như hít một luồng khí lạnh và cầm chiếc đèn lồng thỏ lên và cầm trên tay.
Mẹ kiếp, Tang Điềm, chị đúng thật là. Được thật được.
Lâm Tuyết bất lực nhìn một giọt nhỏ, rồi một giọt nữa xuất hiện.
Cô nghĩ trời đang mưa, nhưng khi nhìn lên, cô chỉ thấy một đám mây dày màu xám trên bầu trời.
Nhưng khuôn mặt cô lại lạnh ngắt.
Cô bị sốc và trong lòng tự hỏi mình một cách điên cuồng. —— Sau bao nhiêu năm, cô vẫn còn có thể khóc?
**********
Sau khi Tang Điềm trở về Bắc thành, trước tiên nàng đến bệnh viện thăm Tang Giai và đưa cho bà ấy bánh ngọt và bánh quân cờ nàng mang về.
Tang Giai vừa cầm lấy liền hỏi: "Có mang về cho Lâm Tuyết không đó?"
Tang Điềm cởi khăn quàng cổ ra nói: "Con gái cưng của quý bà già đây là ai ạ, thưa quý bà già nào đó? Con đi xa hai ngày, lúc trở về mẹ cũng không hỏi con có mệt không, mà chỉ nghĩ đến người khác."
"Lâm Tuyết là người khác hả?" Tang Giai phất tay nói: "Rồi, rồi, đừng cởi khăn quàng cổ nữa. Mẹ không cần con ở lại đâu. Đi tìm Lâm Tuyết chơi với con bé đi. Dì Phương và mẹ sẽ tiếp tục xem lão thịt tươi."
Dù Tang Điềm có khuyên nhủ thế nào thì Tang Giai vẫn đuổi nàng ra ngoài.
Tang Điềm không có nơi nào để đi, suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Dương Tĩnh Tư hỏi: "Tối nay có stream không bà? Nếu không thì tụi mình cùng nhau đi ăn, tớ mang theo đặc sản địa phương mang từ phương xa về cho cậu ha."
"Đồng ý chữ y kéo dài!" Dương Tĩnh Tư sao mà có thể bỏ lỡ được cơ hội này chứ, cậu ấy ngựa không ngừng vó mà chạy đi gặp Tang Điềm.
Hôm nay, Dương Tĩnh Tư và Tang Điềm đã hẹn nhau tại một nhà hàng thịt xiên mới mở nổi tiếng trên mạng. Với những ánh đèn kỳ lạ bật lên, trông nó giống như một cái động Bàn Tơ. Tang Điềm cảm thấy hôm nay mình ăn mặc không giống yêu tinh nhền nhện nên có chút ngại ngùng khi đi vào.
Dương Tĩnh Tư cân chiếc bánh mà Tang Điềm mang đến rồi nói: "Cũng nằng nặng đó, nếu chọi cái bánh này vào người tớ, tớ còn chết chứ đừng nói là chó."
Tang Điềm tia món lòng vịt và măng xanh mà nàng muốn có trong menu: "Ăn từ từ thôi, đừng về nhà ăn khuya, mất công tớ lại phải mang cho cậu một ít thuốc bổ dạ dày và tăng cường tiêu hoá."
"Tớ không hề ham ăn hốt uống, ok?" Dương Tĩnh Tư hỏi: "Đừng nói đây là món quà duy nhất cậu mang về cho tớ nha?"
Tang Điềm liếc nhìn cậu ấy một cái rồi nói: "Cậu còn muốn gì nữa? Họ không cho tớ mang cua lông sống lên máy bay đâu."
"Cậu phải hú hoạ drama cho tớ chứ!" Dương Tĩnh Tư vội vàng đập bàn: "Nào, lãi la, kể cho chế nghe một chút drama nặng như cái bánh này nào! Giữa cô em đây và Lâm Tuyết có tu bi không tình yêu gì không?"
Tang Điềm nhìn chằm chằm vào thực đơn rồi hỏi: "Chân gà rút xương ok hong?"
"Ok." Dương Tĩnh Tư đập bàn một cái, vẻ mặt sốt ruột: "Nào, đừng có đánh trống lãng!"
Tang Điềm vẫy tay đưa thực đơn cho người phục vụ rồi nói: "Có tu bi. Sau đó, Lâm Tuyết đến gặp tớ và tụi tớ cùng đi chợ."
Dương Tĩnh Tư: "Em ấy ngủ cậu hay cậu ngủ em ấy?"
Tang Điềm: "..... Bà thấy thiếu cái gì không? Thiếu cái giường nữa là thành phim sét rồi đó."
Dương Tĩnh Tư: "Chứ sao nữa trời? Hai bây thực sự tiếp tay cho tay gian thương thiệt à? Hai bây không biết những nơi đó đều là ăn tiền khách du lịch hả?"
Cậu ấy vội vàng hỏi Tang Điềm: "Cậu mua cái gì? Đừng nói là mua ngọc nha má? Mua là chịu bà luôn đó!"
Tang Điềm cười nói: "Không có, tớ chỉ mua một chiếc đèn lồng thỏ thôi."
"Đèn lồng thỏ?" Dương Tĩnh Tư xịt keo: "Gian thương đuổi theo cậu, nhất định phải dúi bán cho cậu phớ không? Rồi bán cậu bao nhiêu? Đòi 250* tệ hả?"
"Cậu mới là đồ ngốc." Tang Điềm cười mắng: "Không đắt, chỉ 20 tệ thôi, phù hợp với tính tình giản dị của thị trấn nhỏ."
Không ai đuổi theo nàng để bán nó.
Bản thân nàng cũng đang du hành xuyên thời gian và không gian trong thị trấn nhỏ, bước đi vô định suốt đêm.
Khi mặt trăng sáng lặn và mặt trời mọc, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những đám mây, và dường như vẫn còn hy vọng.
Nàng nhìn vào cửa hàng thủ công mỹ nghệ khi nó mở cánh cửa cuốn kẽo kẹt và cuối cùng cũng đã mua một chiếc đèn lồng thỏ.
Ông chủ lấy chiếc đèn lồng thỏ ra khỏi tủ đầy bụi và nói: "Nó khá cũ rồi. Không ai mua kiểu này nữa."
Tang Điềm cười nói: "Không sao ạ, nó bao nhiêu tiền?"
Nàng vác theo chiếc đèn lồng thỏ trên vai và đi về phía sân nhà họ Triều. Tai thỏ rung lên khi nàng bước đi, và con đường đá xanh cũng lắc lư.
Nàng ngồi xổm ở cổng sân một lúc lâu.
Cho đến khi những tiếng động yếu ớt bắt đầu vang lên trong sân. —— Có người thức đậy, không biết là ai.
Tang Điềm đột nhiên trở nên căng thẳng. Nàng phát hiện mình không có can đảm để hỏi Lâm Tuyết lần nữa rằng 'Em có muốn cùng chị về Bắc thành không?'
Nàng không thể chịu đựng khi Lâm Tuyết lại đưa ra cho nàng một câu trả lời thất vọng nữa.
Nàng nhẹ nhàng đặt chiếc đèn lồng thỏ bên ngoài cánh cửa gỗ như thể đang chạy trốn rồi vội vã rời đi.
**********
Khi hai người ăn xong xiên nướng và thanh toán, có lẽ người phục vụ có nhiệm vụ giới thiệu sản phẩm nên anh ta nhiệt tình giới thiệu cho hai người một loại rượu trái cây trong cửa hàng.
Dương Tĩnh Tư vừa định nói 'Tụi chị không thể uống nhiều' thì phát hiện Tang Điềm rất hứng thú, đang nhìn đống bình sứ nhỏ với vẻ mặt thèm thuồng.
Dương Tĩnh Tư: "Sao nữa má nội? Rượu trái cây cũng là rượu đó."
Tang Điềm cười nói: "Chị chị em em của cậu đã hoàn toàn bước vào một giai đoạn mới của cuộc sống rồi, không phải tụi mình nên ăn mừng sao?"
Người phục vụ mỉm cười nói: "Đó là sự kết hợp tốt nhất với rượu của chúng tôi! Rượu của chúng tôi có một đặc tính, nó sẽ khiến những người đang có tâm trạng không tốt cảm thấy tốt đến không thể tốt hơn, mà người có tâm trạng tốt ha có uống như nào cũng không phẩm ra được."
Tang Điềm ngẩn người: "Rượu của mấy người là rượu hay là nước thánh đấy?"
Nhưng nếu nàng không mua nó ngay bây giờ, nàng sẽ có vẻ quá tội lỗi.
Ngoài ra, làm sao có thể tìm được loại rượu có thể dự đoán được tâm trạng của một người? Cũng cũng quá ha.
Nàng không tin điều này.
Sau khi tạm biệt Dương Tĩnh Tư, trở về nhà với hai bình rượu xuống bụng, nàng mới nhận ra rằng vẫn còn quá sớm để sĩ.
Lúc này nàng đang ôm bồn cầu và ói đến long trời lở đất, nàng không thể không tin vào điều đó.
Ói rồi lại ói, và thật khó để biết đó là nước mũi hay nước mắt trên mặt nàng. Tang Điềm không còn sức lực để đứng dậy. Nàng nghĩ rằng nếu mọi chuyện đã đến nước này thì thà nàng khóc còn đỡ khổ hơn.
Nàng lục tìm điện thoại và mở ứng dụng nghe nhạc. Rõ ràng là nàng đã nhấp vào '100 bài hát buồn thúi ruột', thế quái nào nàng trượt tay và nhấp vào '100 bài hát lên nóc nhà bắt con gà'.
Chiếc điện thoại bắt đầu phát nhạc một cách quay cuồng:
"Oil joy oi, oil joy oy
Train la jeep ma la train eye jump
Un chill beat lamb bar mare two how
Say can ya that tal, uh mood mean high thumb
Oil joy oy, oil joy oy
Cool lane monk fast said tunr la mint why lump
Knee valve sir nip un theme chai nook mint
Zone maze thun bean tie nor dang ring eye drum."
Anh trai hô vang một tiếng, làm tay Tang Điềm run rẩy đến nỗi suýt làm rơi điện thoại xuống bồn cầu.
Nàng vốn nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng giờ tâm trạng nàng đã tan vỡ và nàng không thể khóc được nữa.
Nàng không ngờ nàng lại khóc thật to.
Con mẹ nó! Bà đây không thèm biết trình là gì nữa! Bà đây chỉ muốn được lò vi sóng với Lâm Tuyết thôi!
Tang Điềm đang khóc nức nở theo bài hát đầy hùng hồn này thì chuông cửa đột nhiên reo.
Tang Điềm cố gắng đứng dậy khỏi bồn cầu, nghĩ rằng có lẽ mình đã say và quên mất món ăn vặt mình đã gọi?
Không ngờ, khi nàng mở cửa, Dương Tĩnh Tư đang vẫy vẫy một túi đậu phộng tỏi: "Trong tiểu thuyết Tấn Giang mà tớ thích nhất, lúc Cát Vi và Cố Tiểu Trì cãi nhau, bạn của cô ấy đã đi uống rượu với cô ấy. Tớ cũng mang một ít cho cậu. Sao nào, cảm động chưa ạ?"
Tang Điềm: "Không cảm động ạ, thấy cuê vữ luôn á."
Nàng và Dương Tĩnh Tư là chị chị em em từ thời đại học và là bạn bè nhiều năm. Trước khi gặp Lâm Tuyết, Dương Tĩnh Tư chưa từng thấy nàng khóc.
Mới gặp Lâm Tuyết chưa được bao lâu mà nàng đã khóc nhiều như này sao?
"Cậu đang cuê vì gì vậy? Cậu nghĩ mình sẽ trông thí gúm khi khóc đúng hong?" Dương Tĩnh Tư an ủi nàng: "Nào, không sao đâu, dù mắt cậu có đỏ vì khóc thì cậu vẫn rất đẹp. Cậu có thể vào vai thỏ tinh trong Tây Du Ký mà không cần thử vai luông!"
Tang Điềm nghẹn ngào hỏi: "Tớ trông giống như một nữ yêu tinh lắm hả?"
Dương Tĩnh Tư sợ nàng khóc càng to hơn nên lập tức gật đầu: "Ýe, ýe, ýe!"
Không ngờ, Tang Điềm vẫn gào khóc: "Nhưng bà mẹ nó tớ động phàm tâm cmnr!"
**********
Tang Điềm không biết trên thế gian này có ai khổ bằng nàng không nữa.
Khi nàng cuối cùng nhận ra rằng nàng đã yêu, thì đã thất tình mất tiêu.
Hơn nữa, người chị chị em em mang theo đậu phộng để giải sầu bằng rượu không những ăn hết cả một túi đậu phộng mà còn vứt vỏ khắp giường. Chưa kể cậu ấy còn vẽ hẳn chữ 'đại' to đùng và chiếm hết cả giường của nàng, buộc nàng phải nằm ghế sofa cả đêm.
Khi Tang Điềm thức dậy khỏi ghế sofa, đầu nàng đau đến nỗi chỉ cần cử động là đầu nàng gần như vỡ ra. Dù vậy, nàng vẫn phải lết thân xác và trái tim tan vỡ của mình đi làm.
Nàng không khỏi chửi thầm trong lòng: Mẹ kiếp, thế giới của người lớn đúng thật là tàn con mẹ nó nhẫn quá!
Khi Tang Điềm ngồi vào bàn làm việc, lão Hà tiến lại hỏi: "Tình hình điều tra ở tỉnh Nam như nào bé?"
Tang Điềm kể với lão Hà về tình hình hiện tại của ba mẹ Triều Hi, lão Hà khá xúc động: "Mặc dù hiện tại có rất nhiều đứa trẻ nhà giàu học trượt băng nghệ thuật, nhưng cũng có rất nhiều đứa nhỏ xuất thân từ gia đình nghèo khó. Một khi những đứa nhỏ này mất đi, ba mẹ tụi nhỏ không biết phải sống thế nào nữa."
"Chúng ta không có thời gian để cứu Triều Hi, nhưng nếu chúng ta thực sự có thể vạch trần âm mưu này và cứu được nhiều đứa nhỏ hơn thì đó sẽ là một việc làm vĩ đại."
Tang Điềm cười nói: "Em không cầu công danh lợi lộc, mà em chỉ muốn làm việc mình nên làm, mỗi đêm được yên giấc thôi."
**********
Sau trận tuyết rơi nữa, năm mới đã đến.
Trong buổi học cuối cùng của trung tâm trượt băng trước thềm năm mới, Tang Điềm đã tặng kẹo cho sấp nhỏ và nói: "Các em nên kiểm soát cân nặng của mình vào những thời điểm bình thường, để có thể nuông chiều bản thân một chút trong năm mới."
Mục Khả Phi kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô giáo Tang, chị đã giúp em đưa chocolate cho huấn luyện viên Lâm chưa ạ?"
Tang Điềm mỉm cười, sờ đầu cô bé: "Đừng lo, chị đã đưa cho em ấy rồi."
Sau khi trở về Bắc thành, nàng đã gửi chocolate cho Lâm Tuyết theo địa chỉ của ba mẹ Triều Hi.
Đêm giao thừa, Tang Điềm cùng Tang Giai và dì Phương xem tiệc mừng xuân ở bệnh viện.
Con trai của dì Phương đang ở nước ngoài không thể về nước, Tang Điềm gánh vác trách nhiệm gây cười: "Hai quý bà già gì đó ơi, con cược với hai người 5 tệ rằng trong tiểu phẩm Gala Tết năm nay, phải có một người khuyến khích tiêm chủng, một người chủ trương ở nhà đón năm mới, một người thúc giục kết hôn sinh con, và một người phản đối việc ba mẹ ép con quá mức!"
Hai quý bà già vừa cười vừa ăn hạt dưa. Họ không quan tâm đến vở kịch. Tuy nhiên, khi lão thịt tươi bước lên sân khấu hát, cả hai đều đồng thanh hét lên. Tang Giai ném thẳng quả quýt đường, và Tang Điềm giả vờ giữ chặt chiếc bàn đang lắc lư để tránh nó bay thẳng vào TV.
Y tá trực thò đầu vào: "Ở đây đang giấu hai con ngỗng phớ hong?"
Trong phòng bệnh phá lên tiếng cười.
Dương Tĩnh Tư giục Tang Điềm gửi cho cậu ấy một phong bao lì xì đỏ 888, cậu ấy cũng gửi lại cho Tang Điềm một phong bao lì xì 999.
Ngay cả Tả Minh cũng bắt đầu call video từ Syria, và ba khuôn mặt lớn của Tang Điềm, Dương Tĩnh Tư và Tả Minh cùng xuất hiện trên màn hình điện thoại cùng một lúc.
Hình ảnh chập chờn một lúc, và Tang Điềm hỏi từng chữ một: "Tiền bối Tả Minh, chị có sủi cảo không?"
Tả Minh vui vẻ trả lời: "Không! Nhưng ở đây có bánh quy nén và rượu!"
Có tiếng súng nổ yếu ớt ở đó. Khác với Tết Nguyên Đán ồn ào và náo nhiệt, đây là một loại tiếng ồn hỗn loạn đáng sợ khác.
Nhưng nụ cười trên môi Tả Minh vẫn như ngày nào —— Có lẽ một ngày nào đó, sau khi tiếng súng ngừng lại và thế giới hoà bình, sẽ không còn ai nhớ đến một nhóm nhà báo không liên quan gì đến chiến tranh, vẫn âm thầm làm việc ở hậu trường.
Sau khi cúp máy, Tang Điềm đứng bên cửa sổ ngắm nhìn pháo hoa đang bay lên bên ngoài. Đây là món quà ngày lễ từ chính quyền thành phố dành tặng cho mọi người dân.
Tang Giai đang lách tách nổ hạt dưa ở phía sau Tang Điềm, như thể sợ tiếng ồn sẽ bị tiếng pháo hoa lấn át: "Thật náo nhiệt!"
Tang Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Phải ạ, thật náo nhiệt."
Nàng chỉ không biết thị trấn nhỏ cách Bắc Kinh một ngàn km kia có phồn hoa náo nhiệt như bây giờ không, hay là nơi ấy trống trải như trái tim nàng, sự trống trải không thể ngăn cản được cơn gió cô đơn.
Tang Giai: "Pháo hoa kết thúc rồi, con còn nhìn gì ngoài cửa sổ?"
Tang Điềm nhẹ giọng nói: "Không gì ạ."
Thực sự không có thứ gì để nhìn.
Khoảng cách một ngàn cây số trong đêm tối mênh mông đến vậy, làm sao nàng có thể nhìn thấy chỉ bằng một đôi mắt?
Một số người không bao giờ có thể quay trở lại ngay cả khi có đèn lồng thỏ dẫn đường.
* 250 (二百五 - èr bǎi wǔ) có nghĩa là đồ ngốc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro