
Chương 40: Sở Lăng Tuyết, thật là cậu
Khi tiễn Lâm Tuyết ra khỏi phòng bệnh, Tang Điềm nói với Tang Giai: "Con sẽ quay lại sau khi tiễn em ấy đến thang máy."
Tang Giai liếc nhìn Tang Điềm: "Chân con thì quay lại đó, nhưng còn trái tim con thì sao đây?"
Tang Điềm: "Quý bà già gì đó ơi, mẹ đừng có ghen mà, làm như hồi trẻ mẹ hỏng có yêu đương gì hết trơn á."
Tang Giai nhớ lại và nói: "Ừm, hồi trẻ mẹ còn hung mãnh hơn con nhiều, chủ yếu là vì con không có đẹp bằng mẹ."
Tang Điềm tò mò —— quý bà già hồi trẻ đã yêu đương như thế nào nhỉ?
Tang Điềm bám dính theo Lâm Tuyết ra khỏi phòng bệnh, ngón trỏ thỉnh thoảng móc vào ngón út của Lâm Tuyết. Lâm Tuyết liếc nàng: "Sao, muốn hôn thêm 5 tệ nữa hửm?"
Tang Điềm cười trêu cô: "Em dám không đã?"
Lâm Tuyết khẽ cười: "Khích tôi, hửm?"
Cô kéo Tang Điềm đến góc hành lang không có ai, dùng tư thế giống với Tang Điềm khi nãy, một tay chống vào tường, nhốt chặt Tang Điềm.
Tang Điềm dùng đuôi mắt liếc nhìn sang bên cạnh: "Quý bà già gì đó ơi, sao mẹ lại ra ngoài rồi? Vừa rồi ăn nhiều kiwi quá nên ra ngoài tiêu hoá thức ăn ạ?"
Lâm Tuyết lập tức buông Tang Điềm ra, đưa tay lên môi ho một cách mất tự nhiên: "D..... d..... dì."
Tang Điềm suýt nữa cười chết: "Sao mà giống con nít lắp bắp khi bị phụ huynh bắt gặp dọ?"
Lâm Tuyết ngẩng đầu nhìn hành lang vắng tanh, làm gì có quý bà già nào!
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Tang Điềm, nhưng cô có vẻ hơi uỷ khuất nên trề trề môi, vừa nhuộm lại tóc thành màu đen, cả người trông vừa ngoan vừa dễ thương đến kỳ cục.
Tang Điềm đưa tay xoa đầu cô: "Không phải là không muốn em hôn chị, mà là nếu em hôn chị, chị liền không muốn để em đi."
**********
Khi Tang Điềm trở lại phòng bệnh, nàng phát hiện hai quý bà già đang nhìn nhau.
Ngay khi Tang Điềm đi tới, dì Phương vội vàng giấu điện thoại. Tang Điềm nheo mắt nhìn bà ấy: "Dì Phương, con thấy hết rồi. Giao ra đây, nếu không lần sau con sẽ không lén mang thịt nướng đến cho dì nữa."
Dì Phương ngượng ngùng nhưng không kém phần rén rén cười cười giảng hoà: "À, thực ra dì không phải người không lễ phép như vậy đâu. Chỉ là do bạn gái của con quá là xinh đẹp đi....."
Sau đó, bà miễn cưỡng đưa điện thoại cho Tang Điềm.
Có lẽ làm một phóng viên, nàng đã quen với việc để mắt đến mọi thứ. Tang Điềm nhìn thấy khi Lâm Tuyết ngồi đây xử lý kiwi. Dì Phương đang lén chụp ảnh Lâm Tuyết bằng điện thoại của mình. Vừa rồi hai quý bà già này tụ tập lại để thưởng thức ảnh chụp lén của Lâm Tuyết.
Tang Điềm xoá ảnh rồi trả điện thoại cho dì Phương: "Xin lỗi dì Phương, Lâm Tuyết không thích chụp ảnh, chúng ta phải tôn trọng em ấy."
Dì Phương nhìn vào album không có ảnh của Lâm Tuyết, cảm thấy lạc lõng. Tang Điềm thấy buồn cười, nghĩ rằng chiếc sói hoang hư hỏng này thực sự quá lợi hại, hấp dẫn đủ mọi lứa tuổi, già trẻ lớn bé gì cũng mê tất.
Không biết cô có phải là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử chinh phục được mẹ vợ tương lai bằng nhan sắc của mình không? Nếu đúng là như vậy thì thật sự quá trâu bò.
Nghĩ đến đây, Tang Điềm ngồi xuống bên giường của Tang Giai: "Quý bà già gì đó ơi, con sợ mẹ không thích Lâm Tuyết, nhưng không ngờ mẹ lại dễ dãi như vậy. Khi mẹ gặp được ai đó đẹp một cái ha, là mẹ muốn nhận con nhà người ta làm con gái guột luôn.
Tang Giai: "Khỏi nói, Lâm Tuyết giống mẹ hồi trẻ còn hơn con nữa."
Tnag Điềm tức giận đến mức cười phá lên: "Ai đẹp thì người đó giống mẹ hồi trẻ phải không?"
Tang Giai giờ đây thậm chí còn không hiếm lạ gì nàng: "Mẹ nói con đó sao mà xấu như vậy, nhớ ăn mặc cho đàng hoàng rồi make up gì đó mỗi ngày, đừng có để Lâm Tuyết chạy mất."
Tang Điềm cười: "Mẹ thích Lâm Tuyết tới cỡ đó luôn hả?"
Tang Giai thở dài, nghiêm túc nói: "Đứa nhỏ này đối xử tốt với mẹ như vậy, đã thế còn tinh tế. Tại sao lại đối xử tốt với một bà già mới chỉ gặp lần đầu tiên chứ?"
Bà nắm lấy tay Tang Điềm vỗ nhẹ: "Còn không phải vì thương con sao?"
"Sau khi mẹ bị bệnh, mẹ vẫn luôn nghĩ, nếu một ngày nào đó mẹ không còn nữa, mẹ sẽ cảm thấy an tâm khi con tìm được người bầu bạn. Mẹ có chút không ưng công việc của Lâm Tuyết, nhưng tiền bạc dù có quan trọng thật, nhưng không phải là điều quan trọng nhất khi con người còn sống. Nói thật, hôm nay nhìn thấy Lâm Tuyết, mẹ cảm thấy nếu như mẹ đi rồi mà có con bé ở bên cạnh con, mẹ sẽ cảm thấy đỡ nặng lòng hơn nhiều."
Tang Điềm lập tức nói: "Quý bà già gì đó ơi, mẹ ăn nói kiểu gì vậy, toàn nói chuyện xui rủi không! Mau nhổ nước miếng nói lại 7 lần! Bác sĩ Cố nói rằng anh ấy có thể chữa khỏi, và ngay cả, và ngay cả lão quái vật Tôn Ngộ Không cũng không thèm bắt mẹ đâu!"
Tang Giai ngồi cười nghe nàng mắng.
Tang Điềm ăn nói xà lơ vì nàng đang rất xúc động: Ở kiếp trước, Tang Giai cũng lo lắng về căn bệnh của mình, vì vậy bà ấy rất nóng lòng để Tang Điềm tìm một người bạn đồng hành. Chính vì điều này, Tang Điềm đã đưa Đào Khâm Niên đến gặp Tang Giai.
Tang Giai rất hài lòng với hoàn cảnh gia đình của Đào Khâm Niên, và cũng rất nhiệt tình với Đào Khâm Niên, giống như mọi bậc phụ huynh nghĩ rằng con mình đã tìm được một người bạn đời tốt.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, từ đầu đến cuối Tang Giai chưa bao giờ nói lời này —— "Có con bé ở bên cạnh con, mẹ sẽ cảm thấy đỡ nặng lòng hơn nhiều."
***********
Lâm Tuyết đã đến Dịch Thiên vào buổi chiều để thảo luận về việc nhập học năm sau, trong khi Tang Điềm ở lại với Tang Giai trong bệnh viện.
Buổi tối, Tang Điềm về nhà tắm rửa và chỉ quấn mình trong một chiếc khăn tắm khi Lâm Tuyết gọi.
Lâm Tuyết: "Ừ thì."
Tang Điềm: "Ừm."
Lâm Tuyết sốt ruột: "Thì đó đó!"
Giống như một học sinh dở cuối cùng cũng vượt qua được trình độ của mình và muốn biết được bao nhiêu điểm trong kỳ thi, nhưng giáo viên vẫn dây thun và không chịu đưa bài kiểm tra cho cô.
Tang Điềm không nhịn được cười: "Chị đã nói là em thật sự rất tuyệt mà, lúc đầu chị cũng lo lắng, nhưng không ngờ em lại thu thập mẹ chị dễ dàng như vậy."
Lâm Tuyết vẫn hỏi: "Thật không?"
Tang Điềm hừ một tiếng: "Đừng có ga dẻ như vậy, quý bà già còn thích em hơn cả chị đó, hỏng thấy hả?"
Lâm Tuyết ở bên kia mỉm cười.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Lâm Tuyết đột nhiên nói: "Sao hôm nay tôi thấy chị thất thần vậy?"
Tang Điềm sửng sốt: "Có sao?"
Sau khi Lâm Tuyết nói xong, nàng mới nhận ra mình đã giữ điều gì đó trong lòng.
Nàng gọi: "Lâm Tuyết."
Lâm Tuyết: "Đây, chị nói đi."
Tang Điềm: "Hôm nay chị dắt em đi gặp mẹ chị, coi như là cho em biết lá át chủ bài của chị rồi, em..... có gì muốn nói với chị không?"
Có lẽ nàng không chủ động đề cập đến chuyện bí mật tối nay vì nàng luôn có ảo tưởng rằng Lâm Tuyết sẽ chủ động nói cho nàng.
Nhưng Lâm Tuyết không làm vậy.
Và sau khi nàng hỏi một câu như vậy, cô im lặng rất lâu.
Cuối cùng, Lâm Tuyết nói: "Đừng lo, tôi sẽ cùng chị lo cho bệnh tình của dì."
"Chị chưa bao giờ nghi ngờ em." Tang Điềm nói: "Nhưng, em chỉ muốn nói với chị có vậy thôi sao?"
Tang Điềm thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim giây trong phòng.
Lâm Tuyết lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng, nàng không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt này nữa, thì thầm: "Cúp máy, đi ngủ sớm đi."
Lần đầu tiên, nàng chủ động cúp điện thoại của Lâm Tuyết.
Sau khi đặt điện thoại xuống, nàng kéo chiếc khăn lau tóc ra. Nước trên tóc nàng vẫn chưa thấm hết, nhỏ từng giọt xuống bàn.
Chỉ một cái đẩy nhẹ, vỡ vụn.
Tang Điềm nhìn chằm chằm vào những giọt nước vỡ vụn, tự nhủ liệu trái tim nàng có phải cũng bị đập vỡ trên sàn bê tông như thế này khi nàng đến hồi kết ở kiếp trước và bị vỡ thành từng mảnh không.
Con người dường như đều như vậy. Bất kể là công việc, ước mơ hay tình cảm, nếu chân thành thì rất dễ bị tổn thương.
Đó là lý do tại sao nàng quyết định làm một chiếc cá mặn trong kiếp này và không bao giờ coi trọng bất cứ điều gì. Nhưng sau khi gặp Lâm Tuyết, nàng dường như dần dần xem xét lại nguyên tắc sống này của mình.
Có lẽ Lâm Tuyết khác.
Có lẽ Lâm Tuyết xứng đáng với sự chân thành của nàng.
Nhưng tối nay, Lâm Tuyết đã không đưa ra câu trả lời mà nàng muốn nghe.
Lâm Tuyết là ai?
Thứ hai khi nàng đi làm, lão Hà phấn khích chạy đến và vỗ vai Tang Điềm: "Đoán xem? Tổ ta có cơ hội lật kèo rồi!"
Tang Điềm bận rộn hơn nhiều so với khi nàng mới chuyển đến tổ thể thao. Nàng không bận phỏng vấn, mà là bận họp hành.
Tổ quyết tâm đuổi những người không thấy kết quả gì nữa ra khỏi tổ thể thao. Lão Hà cau mày mỗi ngày và kéo Tang Điềm và Đinh Vân Ninh đến các cuộc họp để tìm giải pháp.
Nhưng giới thể thao là vậy, các mối quan hệ được xây dựng bằng tích luỹ chứ không phải bằng trí tưởng tượng. Không thể giành giật chúng từ các phương tiện truyền thông thể thao cũ bây giờ.
Sau một hồi quanh co, chủ đề lại quay trở lại với Đới Thanh.
Thành tích của Đới Thanh trước đây cũng tốt, nhưng còn lâu mới xuất sắc như 2 năm qua. Là một người mới nổi trong giới thể thao, quyền phỏng vấn độc quyền của cô ấy vẫn chưa được ký kết. Tất nhiên đây là kết quả của việc mẹ cô ấy, bà Đới Lệ Lỵ, đã bảo vệ tốt danh tiếng của con gái mình.
Lão Hà vỗ đùi: "Hay là chúng ta thử cố gắng ở chỗ Đới Thanh xem."
Lần trước Tang Điềm viết bài về Đới Thanh, nàng rất ít khi khen Đới Thanh mà chỉ nêu ra vấn đề của cô ấy. Bài viết được giới thể thao chuyên nghiệp đón nhận nồng nhiệt. Tang Điềm nghĩ rằng nàng sẽ nhận được cuộc gọi từ Đới Thanh hoặc Đới Lệ Lỵ để chỉ trích nàng, nhưng nàng không nhận được.
Và hot search #Cảm xúc biểu diễn của Đới Thanh# đã xuất hiện trên Weibo trong 2 ngày, và Đới Lệ Lỵ cũng không tìm đến trừ khử.
Tang Điềm hỏi: "Làm sao chúng ta có thể tìm thấy họ? Cho dù chúng ta có đến gặp họ, họ cũng không đáp lại chúng ta."
Đới Lệ Lỵ rất khôn ngoan, khiến cho Tang Điềm cảm thấy rằng dù đã ở trong giới truyền thông nhiều năm như vậy, nhưng trước mặt bà, nàng vẫn chỉ là một tay mơ, không biết lấy thái độ gì để ứng phó với bà ấy.
Cho đến thứ hai tuần này, lão Hà mới hào hứng nói với Tang Điềm: "Đới Thanh sắp tổ chức sinh nhật, mà cô ấy còn gửi thiệp mời cho tổ chúng ta!"
Tang Điềm: "Đới Thanh không phải đang ẩn cư chuẩn bị cho Giải vô địch thế giới sao? Làm sao có thời gian tổ chức tiệc sinh nhật?"
"Em đây không hiểu rồi, thời thế thay đổi rồi." Lão Hà xua tay: "Những minh tinh thể thao có giá trị thương mại cao như Đới Thanh, cũng giống như những minh tinh thực thụ, cần phải duy trì mối quan hệ trong giới. Sinh nhật không phải là cái cớ tốt nhất sao?"
Lão Hà nói với Tang Điềm: "Trong 2 năm qua, Đới Lệ Lỵ có thói quen tổ chức tiệc sinh nhật cho Đới Thanh. Những người nổi tiếng trong giới thể thao và những phương tiện truyền thông quyền lực đó đều sẽ tham dự."
Tang Điềm không hứng thú: "Vậy thì anh đi đi."
Lão Hà sốt ruột: "Tại sao anh phải đi?! Không phải em là người giỏi nhất trong tổ mình hả?! Có bao nhiêu phương tiện truyền thông muốn cắn miếng thịt béo của Đới Thanh, sao em không lao đến như một con sói đói chớ!"
Tang Điềm lười biếng nói: "Anh cũng biết rằng Đới Thanh là một miếng thịt béo lớn, cô ấy rất trơn trượt và quá nhiều dầu."
Nàng khuyên lão Hà: "Đừng nghĩ về Đới Thanh, hoặc nghĩ xem anh có thể có được tài nguyên khác hay không. Không ai có thể xử lý được Đới Thanh, anh đã bao giờ nghĩ đến lý do tại sao chưa? Vấn đề không phải ở Đới Thanh, mà là mẹ của cô ấy Đới Lệ Lỵ quá khó đối phó. Lấy phim cung đấu làm ví dụ, chắc chắn bà ấy là Nữu Hỗ Lộc Chân Hoàn, người sống đến tập cuối cùng để trở thành thái hậu."
Nói vậy thôi, tiệc sinh nhật của Đới Thanh đã được lên lịch vào thứ bảy này, và Tang Điềm vẫn đi.
Nếu nàng không đi, nàng sợ lão Hà sẽ khóc trước mặt nàng.
Tang Điềm đã bị sốc khi nàng đến hiện trường —— Thật sự giống như một bữa tiệc sinh nhật của minh tinh, với một căn phòng đầy những người nổi tiếng và những lời chúc mừng.
Tang Điềm mặc một chiếc váy trắng dưới sự ép buộc của lão Hà. Nàng lo lắng rằng mình sẽ ăn mặc quá trang trọng, nhưng khi nàng đến hiện trường, nàng nên lo lắng rằng mình sẽ ăn mặc quá xuề xoà.
Nhưng thành thật mà nói, tiệc buffet ở khách sạn 5 sao thực sự rất ngon.
Tang Điềm đặc biệt thích món beef wellington, và đã uống một ly cocktail không cồn để giúp tiêu hoá thức ăn. Nàng cũng chụp một bức ảnh cho Lâm Tuyết xem: "Chị đẹp đây có ngoan hong? Chị luôn uống đồ uống không cồn cho công việc các sự kiện xã hội!"
Cocktail màu hồng nhạt tràn ngập ánh sáng và bóng tối, trông khá đẹp trong ảnh.
Lâm Tuyết trả lời ngay lập tức: "Chị đang ở đâu?"
Tang Điềm trả lời: "Đới Thanh đưa cho nhóm của chị một thư mời đến dự tiệc sinh nhật, và chị đến đây để ăn uống miễn phí."
Lâm Tuyết không biết là đang bận cái gì, mà vẫn chưa trả lời lại.
Một giọng nói khá lạnh lùng vang lên sau lưng nàng: "Hôm nay cô đến đây chỉ để ăn thịt và uống rượu thôi sao?"
Tang Điềm mỉm cười và quay lại, trả lời Đới Thanh xuất hiện sau lưng nàng: "Đang theo đuổi các minh tinh đây, đó không phải 'Cổ thần' nổi tiếng trong giới chạy nước rút sao?"
Tại hiện trường, hông của 'Cổ thần' quả thực rất xứng đáng, xứng đáng là một vận động viên chạy nước rút. Nếu Lâm Tuyết là một chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ, thì anh ấy là một chiếc corgi nhỏ hoạt bát.
Tang Điềm không có ham muốn với 'Cổ thần', nhưng nàng thực sự có đôi chút hiểu cái logic 'Vẻ đẹp của cơ thể người' của Đường Thi San, thậm chí còn tán gẫu với Đới Thanh: "Cô nghĩ anh ấy có thể cho tôi chữ ký nếu tôi qua chào hỏi anh ấy không?"
Đới Thanh: "Tôi nghĩ hôm nay tôi là nhân vật chính, không phải cô nên đến đây vì tôi sao?"
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, bó sát và cắt may hợp lý, trên ngực có một mảnh lông vũ màu trắng. Thoạt nhìn trông rất đắt tiền, hơn nữa còn hợp với khí chất cao quý thanh lịch của cô ấy, có chút hương vị của 'Công chúa thiên nga'.
Tang Điềm cười: "Tôi e rằng hôm nay cô không phải nhân vật chính, nếu không thì sao không có ai đến làm phiển cô sau khi cô nói chuyện với tôi lâu như vậy?"
Các phóng viên trong giới truyền thông hôm nay đều khá nổi tiếng. Tang Điềm đã gặp họ nhiều lần trong các cuộc phỏng vấn khác. Họ đều có nguồn lực tốt và chiếm giữ hàng ghế đầu và hàng ghế thứ hai.
Họ rõ ràng đã phán đoán chính xác ai là nhân vật chính hôm nay. Trong khi giơ ly lên và giả vờ trò chuyện, họ thường xuyên liếc nhìn lối vào sảnh tiệc, chờ đợi để lao vào Đới Lệ Lỵ vừa xuất hiện.
Đới Thanh gật đầu: "Cô chỉ phỏng vấn tôi vài lần, nhưng cô có thể thấy rõ tình hình. Tôi đã đọc bài viết cô viết lần trước. Tôi tệ như cô nói sao?"
Tang Điềm: "Tôi nghĩ mẹ cô sẽ tìm người chặn cửa phòng làm việc của tôi."
Đới Thanh lại lắc đầu: "Cô đã thể hiện sự yếu đuối của mình ngay sau khi tôi khen cô. Cô vẫn chưa hiểu mẹ tôi. Cô đã bao giờ nghĩ đến lý do tại sao bà ấy không cho tôi phỏng vấn độc quyền đúng không?"
Tang Điềm suy nghĩ một lúc: "Ý cô là, bà ấy bằng lòng để người khác nói tốt về cô và người khác nói xấu về cô, để dư luận nóng lên khi họ đấu đá lẫn nhau?"
Nàng nhảy số: "Mẹ cô không mua hot search trên Weibo 2 ngày đó sao? Chẳng trách bà ấy không tìm người đè xuống."
Đới Thanh: "Nếu không, tại sao cô không nghĩ bà ấy đã tìm người ngăn cản tôi khi tôi đứng đây nói chuyện với cô lâu như vậy? Bà ấy chỉ hy vọng cô sẽ nói xấu tôi thôi."
Tang Điềm thấy Đới Thanh chỉ đứng đây nói nhảm với nàng. Mất một lúc lâu, và nghĩ rằng thời gian của người khác là quý giá, nàng hỏi thẳng: "Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
Đới Thanh: "Tôi có thể thêm cô trên Wechat không?"
Tang Điềm: "Không, tôi có bạn gái rồi, tôi không muốn chơi trò quy tắc ngầm nơi làm việc với cô."
Đới Thanh khó cười cũng bị nàng chọc cười: "Sao cô lại tự luyến như vậy? Tôi có thể có một bản thảo cho Giải vô địch thế giới tiếp theo và tôi chỉ muốn cô viết nó."
Tang Điềm: "Viết gì? Khen cô hay mắng cô? Thành thật mà nói, tôi không muốn bị mẹ cô dùng làm súng như lần trước."
Đới Thanh: "Chẳng sao cả, cô muốn viết gì thì viết."
Đới Thanh nói với Tang Điềm những điều cô ấy không có cơ hội nói với bất kỳ ai: "Thật ra, những gì cô viết trong bản thảo lần trước khá giống với những gì người đó đã nói với tôi hơn 10 năm trước."
Đới Thanh chìm vào hồi ức, đôi mắt trong veo của cô ấy có vẻ xa xăm: "Người đó nói rằng cảm xúc biểu diễn của tôi không đúng và tôi không bao giờ có thể giỏi hơn cậu ấy, nhưng cậu ấy đã biến mất từ lâu rồi...... Tôi thực sự muốn biết, nếu cậu ấy xem Giải vô địch thế giới tiếp theo, cậu ấy có còn nghĩ rằng tôi không giỏi bằng cậu ấy không?"
Tang Điềm phản ứng kịp: "Đừng nói là cô đang nói Sở Lăng Tuyết nhé?"
Đới Thanh lấy điện thoại ra và tìm mã QR Wechat của cô ấy: "Cô có muốn thêm tôi hay không?"
"Thêm, thêm, thêm." Tang Điềm lấy điện thoại ra. Cơ hội giúp tổ thể thao Mặc Tự chiến đấu giành cơ hội sống sót này không nên lãng phí.
Sau khi thêm cô ấy vào Wechat, nàng hỏi Đới Thanh: "Cô bảo tôi viết một bài báo chân thực, cô không bàn bạc với mẹ cô trước sao?"
Đới Thanh cất điện thoại đi, cười nói: "Cô thật sự nghĩ tôi chỉ là con rối của mẹ tôi sao?"
Đúng lúc này, cuộc trò chuyện của họ bị ngắt quãng, cánh cửa phòng tiệc mở ra, mọi người bắt đầu chạy đến đó.
Đới Lệ Lỵ đi vào, đi giày cao gót, mặc vest trắng nhạt, đeo khuyên tai ngọc trai tròn và đeo vòng cổ. Bà không ăn mặc quá cầu kỳ, nhưng khí thế của bà nổi bật hơn Đới Thanh rất nhiều. Nhìn thoáng qua, bà ấy mới chính là nhân vật chính của đêm nay.
Lúc này, một người phụ nữ đi theo Đới Lệ Lỵ đi vào, trông bà ấy cũng rất trẻ. Tang Điềm đoán bà ấy đã ngoài 40, nhưng trông bà ấy chỉ như mới ngoài 30.
Mà tuổi trẻ của người phụ nữ này không phải là do tiêm thuốc như Đới Lệ Lỵ. Tang Điềm đoán rằng người phụ nữ này thường xuyên tập thể dục, có một loại sức sống toả ra từ bên trong.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy vải nhuộm màu xanh lam theo phong cách Trung Quốc với một vòng trang trí bằng bạc. Bà ấy trông rất dân tộc, có chút giống một vũ công.
Sau khi Đới Lệ Lỵ nâng ly chúc mừng với một nụ cười, bà ấy trịnh trọng giới thiệu: "Từ nay trở đi, cô Vân Tân Châu sẽ là huấn luyện viên kỹ thuật chính của đội huấn luyện Đới Thanh."
Cảnh tượng ngay lập tức bùng nổ. Trên bề mặt, mọi người vẫn cầm ly và mỉm cười, nhưng thực tế, họ không khỏi bắt đầu thì thầm: "Đó không phải là huấn luyện viên cũ của Sở Lăng Tuyết sao?"
"Bà ấy không phải đã ở nước ngoài nhiều năm sao? Tôi nghĩ bà ấy đã nghỉ hưu từ lâu rồi."
"Làm sao bà ấy lại trở thành huấn luyện viên của Đới Thanh? Không phải Đới Thanh và Sở Lăng Tuyết là kẻ thù không đội trời chung trong quá khứ sao?"
Tang Điềm nhìn người phụ nữ có phần kiêu ngạo —— hoá ra bà ấy là huấn luyện viên cũ của Sở Lăng Tuyết, Vân Tân Châu.
Khi Tang Điềm điều tra Sở Lăng Tuyết, nàng đã bị ấn tượng bởi cái tên Vân Tân Châu: Bà vốn là một vũ công múa dân gian, và bà ấy bắt đầu tập trượt băng nghệ thuật từ khi còn rất trẻ. Bà từng được coi là niềm hy vọng của nội dung đơn nữ, nhưng bà đã nghỉ hưu sớm vì chấn thương. Tuy nhiên, ý chí mạnh mẽ đã giúp bà không bị trầm cảm. Bà ấy bắt đầu làm huấn luyện viên cũng từ tuổi đời rất trẻ. Nền tảng khiêu vũ của bà đã mang lại cho bà sự hiểu biết độc đáo về trượt băng nghệ thuật đơn nữ, và bà đã sớm trở thành một huyền thoại.
Cho đến khi Sở Lăng Tuyết biến mất và Vân Tân Châu chịu một cú sốc lớn, và ra nước ngoài, vẫn có một câu nói trong giới trượt băng nghệ thuật —— nếu Vân Tân Châu không được đưa trở lại làm huấn luyện viên, thì không ai có cơ hội thách thức Nga.
Chỉ là thiên tài thường có một chút kỳ quặc. Vân Tân Châu không thích chụp ảnh chút nào. Bà ấy thậm chí còn để trợ lý huấn luyện viên của mình làm huấn luyện viên bên lề cho mọi trận đấu, vì vậy Tang Điềm đã có thể thoáng thấy diện mạo thực sự của bà ấy vào ngày hôm nay.
Sự xuất hiện đột ngột của Vân Tân Châu đã làm nổ tung bối cảnh. Khi Tang Điềm thấy tất cả các phương tiện truyền thông nổi tiếng đều vây quanh mình, nàng biết rằng hôm nay mình sẽ không có cơ hội để có được bất kỳ thông tin nào.
Ăn uống xong, nàng đã chuẩn bị chạy trốn.
Thấy đã gần 6 giờ, Tang Điềm muốn ăn tối với Lâm Tuyết trước khi đến bệnh viện để thăm Tang Giai. Nàng gọi Lâm Tuyết: "Em đang làm gì vậy?"
Lâm Tuyết ho nhẹ: "Bận."
Tang Điềm rất cảnh giác: "Đừng có nói là em lại hút thuốc nữa nha?"
Lâm Tuyết do dự: "Không."
Vẫn là luống cuống dập điếu thuốc giữa các ngón tay.
Tang Điềm hỏi: "Em có rảnh đi ăn tối với chị không?"
Lâm Tuyết: "Tôi bận thật, đang làm kế hoạch tuyển sinh năm sau, tối nay phải nộp cho hiệu trưởng."
Tang Điềm tự nghĩ rằng mình là chị đại, nên sẽ không để ý vì một chuyện nhỏ như vậy: "Được rồi, vậy chị sẽ gọi đồ ăn mang về cho em nhé?"
Lâm Tuyết: "Không, lát nữa tôi xuống lầu ăn."
Tang Điềm vẫn rất cảnh giác: "Em thật sự sẽ ngoan ngoan ăn hả? Lát nữa chụp ảnh cho chị xem."
Lâm Tuyết cười lười biếng: "Biết, má nhỏ."
Tang Điềm: "Đừng có gọi chị như vậy! Nếu em gọi chị như vậy, khi chị vượt qua rào cản tâm lý và ấy ấy với em trong tương lai, đó sẽ là khoảng cách thế hệ đó biết hong! Là chị sẽ cảm thấy cái cảm giác vô đạo đức này vô cùng là kích thích luôn á!"
Lâm Tuyết lại cười: "Cúp đây."
Cô ném điện thoại sang một bên và nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đang mở một lúc.
Trời đã tối, đèn đã tắt, chỉ có ánh sáng của màn hình chiếu sáng khuôn mặt cô.
Màn hình hoàn toàn trống rỗng, không có kế hoạch nhập học nhảm nhí nào cả, ngay cả laptop cũng vừa được mở khi Tang Điềm gọi cô, cô đã nói dối.
Cô muốn gặp Tang Điềm đến vậy, nhưng lại cố tình tránh mặt không chịu gặp nàng.
Lâm Tuyết nhếch khoé miệng lên, tự cười mình: Giống tên tâm thần phân liệt.
Từ khi Tang Điềm nói sẽ gặp nhau ở tiệc sinh nhật của Đới Thanh chiều nay, Lâm Tuyết bắt đầu tránh mặt Tang Điềm.
Cô không nhịn được hút thuốc, bởi vì cô cảm thấy khó chịu —— Tại sao một phóng viên thể thao như Tang Điềm lại phải liên quan đến giới trượt băng nghệ thuật?
***********
Tang Điềm cảm thấy Lâm Tuyết đã tránh mặt nàng từ thứ bảy, và ý nghĩ này đã được xác nhận vào thứ ba.
Tối thứ ba, nàng phải đến trường trượt băng để dạy tiếng anh. Nghĩ rằng nàng và Lâm Tuyết đã không gặp nhau từ thứ bảy, nàng xin phép lão Hà nghỉ phép và chuẩn bị đến trung tâm sớm để ăn tối với Lâm Tuyết.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Tang Điềm định gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Tuyết, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nàng cất điện thoại đi. Không phải nàng thích chơi trò bất ngờ, nhưng nàng luôn cảm thấy nếu nàng nói trước với cô rằng nàng sẽ đến, Lâm Tuyết sẽ chạy trốn trước.
Khi Tang Điềm đến trường băng, buổi tập chiều vừa kết thúc. Tần Mạn Mạn đang kéo Mục Khả Phi xem những chiếc kẹp tóc mới mua của cô bé, và nhiệt tình chào hỏi Tang Điềm: "Cô giáo Tang!"
Tang Điềm cười và hỏi: "Huấn luyện viên Lâm đâu?"
Tần Mạn Mạn nói: "Trong phòng nghỉ ạ."
Tang Điềm đi về phía phòng nghỉ.
Phòng nghỉ của trường băng rất nhỏ, và trông có vẻ hơi chật chội với những đồ vật hỗn tạp. Trẻ em và giáo viên thường thích ở trong lớp học và bình thường không có ai đến phòng chờ.
Lúc này, Tang Điềm đẩy cửa ra và nhìn thấy một bóng người thanh mảnh đứng bên cửa sổ, người luôn cảm thấy có chút cô đơn trong hoàng hôn xám xịt của mùa đông.
Tang Điềm bước tới.
Lâm Tuyết lười biếng quay lại và sửng sốt, như thể cô không bao giờ ngờ rằng Tang Điềm đột nhiên xuất hiện. Cô định dập điếu thuốc hút dở giữa các ngón tay vào gạt tàn.
"Em hút đi." Tang Điềm bước đến bên cô: "Đừng ngừng hút thuốc chỉ để tránh chị."
"Tôi không ngừng hút thuốc để tránh chị." Miệng Lâm Tuyết rất cứng, nhưng vẻ mặt cô lại có vẻ áy náy: "Dù sao thì tôi cũng định đi, hút đủ rồi."
Lâm Tuyết cầm túi thể thao trên ghế và định đi thẳng. Tang Điềm gọi cô: "Lâm Tuyết."
Lâm Tuyết quay lại.
Tang Điềm nghĩ rằng giờ không thẳng thắn thì bao giờ, vì vậy nàng hỏi thẳng: "Sao em lại trốn chị?"
Thật may mắn, một giáo viên tuyển sinh mở cửa và nói: "Huấn luyện viên Lâm, em có ở đây không? Chị đã tìm em khắp nơi. Hiệu trưởng đã chấp thuận đơn xin từ chức của em, và ông ấy đã gặp huấn luyện viên mà em giới thiệu hôm nay và ông ấy cũng thấy anh ấy là một người tốt."
Cô ấy thông báo với Lâm Tuyết: "Vậy thì thời gian từ chức tuỳ thuộc vào em."
Lâm Tuyết gật đầu: "Cảm ơn."
Cô giáo tuyển sinh mỉm cười: "Em ở với bọn trẻ lâu như vậy, mọi người sẽ tổ chức tiệc chia tay cho em."
Người kia còn việc khác phải làm nên vội vã rời đi.
Một lúc lâu sau, chỉ còn lại Tang Điềm và Lâm Tuyết đứng trong phòng nghỉ.
Tang Điềm cuối cùng cũng tìm được tiếng nói: "Em định từ chức sao?"
Lâm Tuyết đứng bên cửa sổ mở, gió đông lạnh lẽo thổi vào, mang theo màu xám nhạt, phủ lên người cô một lớp màu kem.
Cô nói 'ừ'.
Tang Điềm: "Sao đột nhiên em nghỉ việc vậy? Em không nghĩ đến chuyện sẽ bàn bạc với chị sao? Chị không phải là bạn gái của em sao?"
Lâm Tuyết cúi đầu.
Khi cô ngẩng đầu lên, cô cười nhẹ một cách phù phiếm: "Chị à, chúng ta đã nói sẽ không nghiêm túc mà, nhớ chứ?"
Tang Điềm hỏi: "Em nói là sẽ nghỉ việc khi nào?"
Lâm Tuyết: "Ngày mai."
"Ngày mai?" Tang Điềm thực sự bị cô chọc cười: "Em đang trốn tránh điều gì? Em chạy trốn nhanh như vậy sao?"
Lâm Tuyết: "Nếu chị đã nói là không nghiêm túc, vậy thì xin đừng quan tâm đến chuyện của tôi được không?"
Tang Điềm cười khẩy: "Chị không quan tâm, chị chỉ hỏi thôi, em cũng xin nghỉ ở Trouble rồi sao? Em định biến mất hoàn toàn và không gặp chị nữa sao?"
Lâm Tuyết không nói gì.
Tang Điềm có chút kinh ngạc, cũng có chút tổn thương: "Em nói thật sao? Em thực sự định như vậy sao?"
Lâm Tuyết lại kéo khoé miệng và cười: "Nếu tôi đột nhiên biến mất, chị có nhớ tôi không?"
Tang Điềm nhìn vào mắt Lâm Tuyết.
Đôi mắt đó sẫm màu nâu vào buổi tối, giống như một con thú nhỏ trong rừng bị bẫy làm bị thương nghiêm trọng, cầu xin được vuốt ve và cảnh giác khi nhìn thấy con người xuất hiện lần nữa.
Trái tim của Tang Điềm mềm nhũn.
Nàng muốn nói với Lâm Tuyết rằng tất cả là do chị quá tự kiêu, nên mới bày ra cái trò không nghiêm túc này.
Nhưng trong cuộc điện thoại đêm đó, đối mặt với câu hỏi chủ động của nàng, Lâm Tuyết đã không cho nàng câu trả lời mà nàng muốn nghe.
Lâm Tuyết là ai?
Lâm Tuyết có bí mật của riêng mình.
Nàng đã đưa Lâm Tuyết đến gặp mẹ mình. Đối với Lâm Tuyết như vậy, nàng có nên từ bỏ nguyên tắc của mình sau khi trọng sinh không?
Tang Điềm do dự.
Hai người đối đầu nhau một lúc, sau đó lại có tiếng gõ cửa. Tang Điềm nghĩ có lẽ rằng giáo viên tuyển sinh có điều gì đó muốn nói, nên nàng phiền lòng hét lên 'Vào đi'.
Cánh cửa bị đẩy ra, và không ai nói gì. Tang Điềm và Lâm Tuyết đồng thời nhìn sang.
Tang Điềm sửng sốt: "Đới Thanh."
Đới Thanh không nhìn Tang Điềm mà nhìn Lâm Tuyết: "Sở Lăng Tuyết, thật là cậu."
"Thật là...... đã lâu không gặp."
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tuyết là lập tức nhìn về phía khuôn mặt của Tang Điềm. Khuôn mặt của Tang Điềm không hề kinh ngạc, ngược lại có chút mệt mỏi: "Đừng nhìn chị, chị đã sớm biết rồi."
"Chị còn tưởng em sẽ chủ động nói cho chị biết, nhưng bây giờ, không còn cơ hội nữa rồi."
Đôi lời của tác giả:
Chà, chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ lật xe rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro