Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Mộng xuân

Tang Điềm không ngờ lại nghe được tin tức như vậy từ giáo sư Hạ, nàng sửng sốt.

Dường như kể từ khi nàng trọng sinh, những từ như tử vong và tự sát đã vây quanh nàng.

Từ bản thân nàng, đến Sở Lăng Tuyết, đến Mục Khả Phi ở kiếp trước và đến cả người bạn cũ của Sở Lăng Tuyết, gần như là một trò đùa của số phận.

Tang Điềm vô liêm sỉ nghĩ: Có lẽ lần trọng sinh này của nàng là 'một sứ mệnh lớn lao mà trời ban cho', và nàng phải xoay chuyển bánh răng của số phận.

Nàng hỏi trong khi kìm nén nhịp tim: "Bạn nào vậy ạ? Tại sao lại chưa bao giờ thấy được đưa tin trên báo ạ?"

"Tên của cô bé là Triều Hi. Nếu Sở Lăng Tuyết là một thiên tài, thì Triều Hi cũng không hề thua kém." Giáo sư Hạ nói: "Nhân tiện, câu lạc bộ của Đới Thanh thường luyện tập cùng tụi nhỏ vào thời điểm đó. Cô đã gặp Đới Thanh một lần khi con bé còn nhỏ."

Giáo sư Hạ mỉm cười hiền hậu khi nhớ lại những đứa trẻ năm đó: "So với Sở Lăng Tuyết và Triều Hi, Đới Thanh khi còn nhỏ cũng không mấy thiên phú. Con bé rụt rè trốn trong góc và không được chú ý chút nào."

Bà lại thở dài: "Ai mà ngờ được rằng Đới Thanh hiện đang đại diện cho đội tuyển đơn nữ trong nước thách đấu với đội tuyển Nga, trong khi Sở Lăng Tuyết và Triều Hi lại giống như hai ngôi sao băng, và đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết."

Tang Điềm: "Em chưa bao giờ nghe nói đến tên của Triều Hi."

Điều này rất kỳ lạ.

Mặc dù nàng chưa bao giờ quan tâm đến thể thao, nhưng với mức độ nổi tiếng của Sở Lăng Tuyết khi đó, không thể nào nàng không có ấn tượng gì với cái tên Triều Hi chỉ cần Triều Hi và Sở Lăng Tuyết được đưa tin cùng nhau.

Giáo sư Hạ giải thích: "Vào thời điểm đó, môn trượt băng nghệ thuật nữ ở Trung Quốc không được ưa chuộng và được coi là một môn thể thao rất ít người biết đến. Huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia đã phát hiện ra hai hạt giống tốt là Sở Lăng Tuyết và Triều Hi từ câu lạc bộ. Nhưng không dám quá phô trương khi cử hai đứa nhỏ đi Thế vận hội Olympic trẻ. Đây được coi là một nỗ lực thầm lặng."

"Danh tiếng của Sở Lăng Tuyết đã được biết đến từ lâu và không thể che giấu được. Đội ngũ huấn luyện viên bên phía Triều Hi muốn kín tiếng hơn và không tạo quá nhiều áp lực cho cô bé."

"Kết quả là, ngay trước khi tham gia Thế vận hội Olympic trẻ, Triều Hi đã bị thương. Con bé cũng là một đứa nhỏ rất khắt khe với bản thân khi luyện tập. Bọn cô luôn nói rằng cô bé và Sở Lăng Tuyết giống như chị em sinh đôi. Chấn thương cũng ở cùng một chỗ với chấn thương của Sở Lăng Tuyết sau đó, gân Achilles bị đứt."

"Lúc đó không còn cách nào khác. Sở Lăng Tuyết được lệnh một mình đến nước Nga. Không ngờ, con bé rất kinh khủng và giành huy chương vàng tại Thế vận hội Olympic trẻ."

Giáo sư Hạ kể về quá khứ huy hoàng này với nụ cười hoài niệm: "Lúc đó bọn cô rất vui. Cũng từ lúc đó, nhiều phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về nội dung đơn nữ, nhưng trọng tâm lại là Sở Lăng Tuyết, không có báo cáo nào về việc Triều Hi không thể thi đấu vì chấn thương."

Tang Điềm hỏi: "Triều Hi có tự sát vì suy sụp tinh thần do chấn thương này không?"

"Không." Giáo sư Hạ lắc đầu: "Thực ra, theo tình hình y tế lúc đó, mặc dù đứt gân Achilles là đòn giáng mạnh vào một vận động viên, nhưng không có nghĩa là không còn hy vọng hồi phục."

"Lúc đó, chỉ có hai hạt giống tốt ở nội dung đơn nữ là Sở Lăng Tuyết và Triều Hi. Khi Triều Hi bị thương, điều đó đã thu hút sự chú ý. Các chuyên gia giỏi nhất đã được mời ngay lập tức để thực hiện phẫu thuật, và quá trình đào tạo thích nghi cũng rất tốt."

"Và Triều Hi có một người bạn như Sở Lăng Tuyết, người luôn đồng hành và động viên cô bé. Trên thực tế, Triều Hi đã luyện tập khá tốt vào thời điểm đó. Mặc dù rất đáng tiếc khi bỏ lỡ Thế vận hội Olympic trẻ, nhưng cô bé cũng đặt ra một mục tiêu mới, đó là thăng hạng lên nhóm trưởng thành với Sở Lăng Tuyết và tham gia Giải vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới."

"Nhưng có lẽ vì mục tiêu mới này mà có điều gì đó không ổn đã xảy ra." Giáo sư Hạ thở dài: "Con bé muốn luyện tập tốt, thì việc luyện tập tốt lại càng khó khăn. Cô bé đã được trao một suất tham dự Giải vô địch thế giới, nhưng đột nhiên lại thay đổi thành một người khác trước khi thi đấu."

Tang Điềm trở nên cảnh giác: "Thay đổi thành ai ạ?"

"Một cô bé họ Ngô, cô không nhớ tên gì, không có thiên phú bằng Sở Lăng Tuyết và Triều Hi. Cô bé đã không thể hiện tốt trong Giải vô địch thế giới năm đó, và không có báo nào đưa tin. Cô bé đã sớm giải nghệ rồi. Còn về phần Triều Hi, chính vì đòn này mà cô bé không thể suy nghĩ thấu đáo và rơi vào tình thế tuyệt vọng."

"Sau đó, Sở Lăng Tuyết đã luyện tập một cách tuyệt vọng, như thể con bé đang cược giành lấy huy chương vàng cho người bạn thân của mình. Không ngờ, vì điều này, gân Achilles của cô bé cũng bị đứt." Giáo sư Hạ nói: "Sau đó, con bé không nghe lời khuyên của bất kỳ ai và ngay lập tức quyết định giải nghệ."

"Quyết định của Sở Lăng Tuyết lúc đó đã khiến nhiều người phật ý. Nghĩ mà xem, có bao nhiêu người đặt hy vọng vào con bé, và sự đột phá của dự án đơn nữ trong nước đều phụ thuộc hết vào con bé."

Tang Điềm hỏi: "Có phải cô ấy sợ rằng mình sẽ không thể tiếp tục luyện tập suôn sẻ và đi theo con đường cũ của người bạn thân của mình sao?"

"Có lẽ, vì vậy con bé thậm chí không muốn thử và trở thành một kẻ đào ngũ." Giáo sư Hạ nói: "Thật ra, sau khi cô bình tĩnh lại, cô cũng đã cố gắng tìm kiếm Sở Lăng Tuyết. Nhưng quả thực như em nói, không có bất kỳ tin tức gì về con bé cả, có lẽ con bé đã ra nước ngoài."

Tang Điềm: "Cũng chưa biết chừng ạ."

Nàng nhớ lại tin tức mà nàng nghe được ở kiếp trước, rẳng thi thể của Sở Lăng Tuyết được tìm thấy trong một căn hộ ở Trung Quốc. Nhưng điều này không giải thích được vấn đề. Có lẽ Sở Lăng Tuyết thực sự đã ra nước ngoài từ lâu rồi, và có thể khi đó là tạm thời trở về.

Sau khi nói về Sở Lăng Tuyết, giáo sư Hạ rất xúc động: "Tang Điềm, nếu em phỏng vấn xong rồi, cô muốn nghỉ ngơi."

Ra khỏi nhà giáo sư Hạ, Tang Điềm ngước lên nhìn trời cao.

Bầu trời mùa thu xám xịt và mờ ảo, thỉnh thoảng có tiếng còi hiệu lệnh kèm tiếng những chú chim bồ câu vỗ cánh phành phạch vang vọng khắp không trung.

Tang Điềm không biết cô gái thiên tài như phù dung sớm nở chóng tàn kia có còn sống dưới cùng một bầu trời với nàng không, và không biết cô ấy đang sống cuộc sống như thế nào.

Bây giờ có vẻ như sau khi Tang Điềm trọng sinh, quỹ đạo của thế giới không còn giống hệt như trước khi nàng trọng sinh. Ví dụ như Mục Khả Phi đã gặp Lâm Tuyết trong kiếp này.

Bây giờ Tang Điềm chỉ hy vọng rằng bất kể Sở Lăng Tuyết ở đâu, cô đều có thể gặp được người sẽ kéo cô ra khỏi vũng lầy và sống thật tốt.

**********

Tang Điềm đi tàu điện ngầm trở lại văn phòng. Sau khi phỏng vấn giáo sư Hạ, trong đầu nàng đã có rất nhiều thứ. Nàng ngồi trước máy tính với một nắm cơm trong miệng và gõ phím. Nàng đã viết một bài phỏng vấn với giáo sư Hạ với điểm khởi đầu là cách cải thiện thể lực trong quá trình luyện tập hằng ngày.

Vì là phỏng vấn nên không chỉ là kiến thức chuyên môn mà còn là hồ sơ nhân vật.

Khi gần đến giờ tan làm, Tang Điềm đưa bản thảo cho lão Hà xem. Lão Hà nhìn rồi nói: "Anh không biết nên nhận xét như thế nào nữa. Khác hẳn với các thông cáo báo chí trước đây của tổ thể thao."

Tang Điềm không chắc chắn: "Vậy..... sửa hả?"

Lão Hà đập bàn: "Không! Bà mẹ nó, tụi mình sắp bị sa thải rồi. Đã đến lúc bay một bầu trời mới. Anh sẽ thử cược với em!"

Vậy là bản thảo của Tang Điềm không hề bị sửa một chút nào hết dù chỉ là một chữ mà được gửi thẳng đến khâu sắp chữ và hiệu đính. Bản thông cáo báo chí không hiểu sao lại toát lên một cảm giác chính nghĩa, khiến Tang Điềm có chút cảm động.

Nàng quay lại bàn làm việc và gọi cho Lâm Tuyết: "Hôm nay khi nào em đi Trouble?"

Lâm Tuyết: "Sau giờ học."

"Chị đợi em ở trung tâm nhé?" Tang Điềm nói: "Tối nay chị phải đến dạy tiếng anh. Chị sẽ đến sớm và mình ăn tối cùng nhau nha?"

Lâm Tuyết: "Mắc gì?"

"Mắc gì là sao dọ!" Tang Điềm: "Bởi vì chị nhớ em, hỏng được hả?"

Lâm Tuyết cuối cùng cũng cười khẽ, nhưng cô lại luôn ho khi cười: "Ăn gì?"

"Chờ chị đến rồi tính."

Nàng cúp máy và hỏi lão Hà: "Lão Hà, hôm nay có thể xin về sớm một chút được không?"

"Được chứ, nếu em đã viết xong bản thảo, đương nhiên có thể về sớm." Lão Hà xoa tay: "Nếu có thể nhờ Tả Minh giới thiệu thêm một ít quan hệ nữa, ngày nào cũng có thể về sớm."

Tang Điềm thở dài: "Lão Hà tuy nhan sắc của anh không wow, nhưng anh ảo tưởng cũng wow dữ!"

Lão Hà cười.

**********

Sau khi rời khỏi văn phòng, Tang Điềm đi tàu điện ngầm đến bệnh viện trước.

Khi bước vào phòng bệnh, Tang Giai đang cầm điện thoại dạy dì Phương ở giường bên chơi mạt chược: "Chời ơi là chời, bốn số hai phải là một tụ chớ! Sao lại đánh luôn dạ? Không ngờ trên đời này lại có một quý bà già không biết chơi mạt chược luôn!"

Tang Điềm cười: "Mẹ cho rằng ai cũng không học vấn không nghề nghiệp như mẹ ạ, cuộc sống về hưu của mẹ ngoại trừ mạt chược cũng chỉ là mạt chược."

Tang Giai ngẩng đầu liếc nhìn Tang Điềm: "Sao hôm nay về sớm dữ? Nghỉ việc rồi ha?" Bà còn không quên dặn dò dì Phương: "Quất 8 vạn!"

Tang Điềm: "Nay con tan làm sớm, có mang đồ cho mẹ đây."

Tang Giai sửng sốt, thậm chí ngừng chơi mạt chược. Bà gọi Tang Điềm với vẻ mặt nghiêm túc: "Con lại đây."

"Sao ạ?"

"Con làm chuyện gì phi pháp đúng không?"

Tang Điềm xịt keo: "Ủa gì dợ?"

"Nếu con không làm, sao tự nhiên lại có tiền mua cho mẹ nhiều tổ yến vậy?" Tang Giai nghiêm túc nói: "Tang Điềm, mẹ truyền lời báo tin cho con hay, bất kể con có tham gia công ti đa cấp, hay là cướp ngân hàng gì đó, thì quay đầu là bờ nha con, là người mình phải biết....."

"Nghe mẹ nói hồi là con tin thật đó." Tang Điềm vỗ nhẹ vào bàn tay đầy lỗ kim của Tang Giai trên giường, Tang Điềm cảm thấy có chút chạnh lòng: "Con có tiền, con cho mẹ thì mẹ dùng đi, con chỉ hy vọng mẹ khoẻ mạnh và sống như một yêu quái già sống 1000 năm."

Tang Giai nhìn chằm chằm vào Tang Điềm: "Đừng nói với tui là cô nương đây đang yêu đương nha? Ở trước mặt mẹ mà cũng sến sẩm dữ thần."

"Sắp gòi."

"Thiệt luôn chời?" Tang Giai đột nhiên trở nên phấn khích: "Con lừa thiếu nữ nhà nào? Nhiêu tuổi? Làm gì? Có tốt với con không?"

"Quý bà già gì đó ơi, đừng ngắt lời con chứ. Rõ là đang nói chuyện mẹ sống lâu trăm tuổi, mà tự nhiên bẻ lái quay xe sang chuyện yêu đương của con vậy." Tang Điềm chỉ đơn giản dựa vào lòng Tang Giai: "Có phải mẹ đang rất chi là cảm động vì con gái mẹ mua cho mẹ rất nhiều tổ yến đúng hem? Nếu cảm động quá thì ôm con nè. Không phải hồi còn nhỏ mẹ thích ôm con lắm hả?"

Tang Giai hừ một tiếng: "Hồi nhỏ con đáng yêu gần chớt, như búp bê vậy đó, làm gì có dở dở ương ương như bây giờ đâu."

Tang Điềm lại chui vào lòng Tang Giai: "Con hỏng quan tâm. Mẹ là mẹ của con, mẹ không có được ghét bỏ con. Mẹ phải sống với con thật lâu đó."

Tang Giai ôm lấy Tang Điềm, vỗ nhẹ lưng nàng: "Mẹ thấy con chưa từng yêu đương với ai, vừa mới yêu đương thôi, mở miệng ra sến sẩm thấy gúm, còn biết làm nũng với mẹ cơ."

Tang Điềm không phản bác, chỉ mỉm cười.

Tang Giai không nhịn được hỏi lại: "Rốt cuộc là con cái nhà ai? Đưa qua đây cho mẹ gặp thử xem nào."

Tang Điềm: "Còn chưa thành đôi đâu, chờ thành rồi tính tiếp ạ."

*********

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tang Điềm vội vã đến trung tâm. Lâm Tuyết phải đến Trouble để nhảy vào buổi tối. Nàng không thể để Lâm Tuyết đến trễ và bị trừ lương được.

Nàng đi bộ từ ga tàu điện ngầm đến trung tâm và nhìn thấy một người dựa vào lan can từ xa.

Cô không hút thuốc. Hai tay cô đút trong túi quần jean vì chúng đang trống trải. Dáng người mảnh khảnh của cô cô đơn và sa đoạ. Một cơn gió mùa thu thổi tung hai chiếc lá khô dưới chân cô, và mái tóc dài vừa phải màu xám bạc của cô cũng tung bay trong gió.

Tang Điềm bước tới và ôm lấy Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết mất tập trung và không thấy Tang Điềm đi tới. Cô bị cái ôm làm cho sửng sốt một lúc, rồi cô cười lười biếng: "Làm sao, sàm sỡ con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt hửm?"

Cô không trốn.

Dù sao thì Tang Điềm cũng bị gọi là đồ lưu manh rồi, vì vậy nàng chỉ dựa vào vai Lâm Tuyết: "Ừ đó, chị là đồ lưu manh đó, ý kiến gì thì lên phường nha."

Lâm Tuyết: "Hôm nay sến ngang vậy?"

Câu hỏi này cũng được Tang Giai hỏi khi nãy, nhưng Tang Điềm không thể nói là vì nàng đặc biệt xúc động trước câu chuyện của Sở Lăng Tuyết hôm nay được.

Dù sao thì cái chết của Sở Lăng Tuyết cũng là ở kiếp trước của Tang Điềm, và Tang Điềm cũng cảm thấy thật sự rất buồn khi kết hợp với trải nghiệm của chính mình.

Cuộc sống quá mong manh, nên phải đặc biệt quý trọng.

Nàng buông Lâm Tuyết ra sau khi ôm cô đủ lâu. Khi thấy chiếc áo hoodie của Lâm Tuyết cọ vào nền đất, nàng vỗ nhẹ mặt cô một cách ngây thơ vô số tội: "Tối nay phải ăn nhiều hơn đó có biết không?"

"Mắc gì?"

"Hiếm khi vị giác của em trở lại một chút." Tang Điềm nói: "Chưa kể, chị muốn em khoẻ mạnh hơn."

"Muốn tôi khoẻ mạnh hơn.... hửm?" Lâm Tuyết nhìn Tang Điềm từ trên xuống dưới.

"Vãi chưởng, đừng nói em nghĩ tới mấy chuyện 18+ nha? Chị không hề có ý gì luôn nha nha!" Tang Điềm nhảy lùi lại một bước, nhìn nụ cười lười biếng của Lâm Tuyết, nàng nhận ra rằng Lâm Tuyết đang trêu nàng.

Tang Điềm nheo mắt: "Lâm Tuyết, cô em đây cười lên trông đẹp quá đó nha. Bất kể chị có thể cua được em hay không, em cũng phải luôn ở bên chị và cười như này đó có biết chưa."

"Em......" Nàng vỗ nhẹ vai Lâm Tuyết: "Phải sống cho tốt vào."

*********

Vào thứ sáu, bài phỏng vấn với giáo sư Hạ do Tang Điềm viết đã chính thức được công bố. Theo thông lệ, phản hồi sẽ được biết vào thứ hai tuần tới.

Đúng lúc nàng rảnh vào cuối tuần này và có chuyện quan trọng cần phải làm.

Vào tối thứ sáu, sau khi đến thăm Tang Giai và trở về nhà từ bệnh viện, Tang Điềm đã gọi cho Dương Tĩnh Tư sau khi chờ Dương Tĩnh Tư stream xong: "Hỏi cậu một câu nha."

"Hỏi đêi."

"Ờm thì......" Tang Điềm do dự: "Tớ nhớ cậu đã kể rằng nụ hôn đầu của cậu là do chủ động hôn anh chàng đẹp trai ở trường, và nó rất là vữ vội?"

"Vỗn cả lài, ài, ài, ài." Dương Tĩnh Tư phấn khích: "Cậu định ra tay với chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ rồi ư! Không phải trước đó hôn nhao rồi hả má?"

"Etou, lúc đó tớ quá nóng vội, ừ thì hơi hời hợt, nụ hôn cũng hơi nhạt." Tang Điềm nói: "Tớ muốn tỏ tình với chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ vào cuối tuần này. Cậu nghĩ thử xem khoảnh khắc lãng mạn như vậy, nếu tớ không hôn em ấy mãnh liệt tới mức khiến môi em ấy sưng lên, thì tớ không phải là quá thiệt rồi hả?"

Nàng lại do dự như thể nàng đang rất xấu hổ: "Vậy nên, tớ mới khiêm tốn gọi cho cậu để hỏi xin kỹ năng hôn đó?"

Dương Tĩnh Tư rất xúc động: "Cậu coi cậu đó, gái 30 rồi, nhưng vẫn còn ngây thơ như vậy. Lan truyền ra ngoài đường ai mà tin cho nổi?"

Tang Điềm: "Đâm thẳng vô vấn đề giùm!"

"Không phải là tớ không muốn truyền đạt kinh nghiệm." Dương Tĩnh Tư có chút xấu hổ: "Nụ hôn đầu của tớ là hồi cấp 2, khác biệt một trời một vực với nụ hôn đầu pha kè của cậu khi cậu gần 30 đó biết không? Tớ đang rất nghi ngờ là cậu đang diễn mình ngây thơ khi hỏi tớ về kinh nghiệm kít kít đó?"

Cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chưa kể nụ hôn giữa hai người phụ nữ khác với nụ hôn giữa hai người khác giới đúng chưa? Nụ hôn giữa hai người phụ nữ không phải nên...... ấy ấy...... ý là thú vị hơn sao?"

"Thế làm sao giờ?" Tang Điềm lo lắng: "Tớ không có đủ tri thức lý luận gì đó thì sao mà thực hành được?"

Dương Tĩnh Tư: "Bình tĩnh đi bà, yên tâm đi cậu có một người chị chị em em tốt như tớ đây, chờ đợi tài liệu tốt cho tớ đi."

Sau khi Tang Điềm cúp máy, nàng đắp mặt nạ bùn trắng và chờ đợi trong yên bình.

Kết quả là, khi nàng ngủ thiếp đi, Dương Tĩnh Tư vẫn chưa gửi gì cho nàng hết. Tang Điềm tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn và phát hiện mặt nạ bùn trắng trên mặt đã nứt. Nàng hét lên và đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt, nàng gọi cho Dương Tĩnh Tư: "Sao chưa gửi nữa vậy bà nội? Đừng có nói với tớ là cậu không tìm được nha?"

"Coi thường ai vậy má!" Dương Tĩnh Tư hừ một tiếng: "Để chị đẹp đây gửi liền cho ngay đây nè!"

Vừa cúp máy, nàng thấy Dương Tĩnh Tư gửi cho nàng một đoạn video.

Dương Tĩnh Tư vô cùng tận chức tận trách lại gửi một voice chat khác: "Chậm rãi nghiền ngẫm đi. Tớ vốn định tìm cho cậu một bộ phim tình yêu thuần khiết của hai cô gái. Nhưng tớ thấy quay sương sương à, không nhìn rõ chi tiết được. Bây giờ cuối cùng tớ cũng kiếm được bộ này đó, chi tiết rõ ràng. Đừng có làm mất mặt trước chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ nha."

Tang Điềm mở video với tâm thế cởi mở để học hỏi, nhưng nàng không ngờ người phụ nữ bên trong lại rên lớn, khiến Tang Điềm sợ đến mức tắt video luôn. Mặt nàng đỏ bừng, nhịp tim đập rất lâu mới khôi phục lại.

Vốn chỉ muốn hỏi Dương Tĩnh Tư về kỹ thuật hôn thôi, nhưng không ngờ cái con nhỏ này lại nghiêm túc và có trách nhiệm quá, trực tiếp gửi cho nàng một bộ sẽ lé luôn.

Lúc đầu rất kích thích, hai người phụ nữ có thân hình nóng bỏng liếm láp lẫn nhau. Sau đó nhấc đùi lên, quay cận cảnh cái gì đó đó thực sự vô cùng là rõ ràng.

Tang Điềm thở hổn hển hồi lâu, nghĩ rằng đây quả thực là một tài liệu giảng dạy tốt. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ thực hành với chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ. Bây giờ đã có kiến thức lý thuyết sẵn sàng, ngại gì mà không thử chứ?

Nàng lấy hết can đảm mở video một lần nữa.

Bà mẹ nó kích thích vữ vậy trời. Ngoài những chi tiết cực kỳ rõ ràng, còn có tiếng 'chậc chậc'. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Tang Điềm vẫn đỏ mặt. Sau đó, nàng không nhịn được nữa và tắt video.

Khi nàng nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Tang Điềm sợ rằng nàng sẽ không ngủ đủ giấc và ngày mai mặt nàng sẽ chảy xệ hỏng có được đẹp, nên nàng nhanh chóng đi ngủ.

Không hiểu sao, khi nàng đang ngủ, Lâm Tuyết đột nhiên đến nhà nàng, không nói gì, đi thẳng vào giường nàng, mang theo mùi rêu băng nhàn nhạt và mùi thuốc lá nồng nặc. Tang Điềm hỏi tại sao cô lại hút thuốc? Lâm Tuyết vẫn không nói gì, tay cô trực tiếp phủ lên thân hình tuyệt đẹp của Tang Điềm.

Sau đó, giống như video mà Tang Điềm xem tối nay, có tiếng 'chậc chậc' phát ra.

Khi điện thoại reo lên, Tang Điềm cố gắng mở mắt ra, và mất một lúc lâu nàng mới phản ứng lại được trước khi nhận ra rằng mình đang nằm một mình trên giường, nhưng nàng thật sự cần phải đi thay quần lót.

Tang Điềm chỉ đơn giản là tắm lại, và khuôn mặt nàng đỏ bừng như lúc nàng xem video tối qua.

Bà mẹ nó, đây thật sự là giấc mộng xuân đầu tiên trong cuộc đời nàng luôn á!

Sau khi tắm rửa và make up, Tang Điềm thấy trời đã muộn nên vội vã ra ngoài đi tàu điện ngầm.

Tuần này sân băng của trung tâm trượt băng đang được bảo trì, vì vậy Lâm Tuyết không phải đến lớp. Tang Điềm hẹn gặp Lâm Tuyết ở công viên giải trí.

Nàng bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, và trước khi đến lối vào công viên, từ xa nàng nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng đó.

Hai tay cô đút trong túi quần jean, và cô không mặc áo hoodie đen thường ngày mà là một chiếc áo khoác trắng. Với vóc dáng cao lớn và mái tóc bạc xám, cô trông đẹp đến mức gần như vô thực.

Một số người đi ngang qua Lâm Tuyết và họ không thể không thường xuyên ngoái lại nhìn cô.

Khi Tang Điềm nghĩ rằng Lâm Tuyết đang đợi mình, nàng cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, và nàng chạy đến chỗ Lâm Tuyết với một nụ cười tươi.

Kết quả là, trước khi nàng kịp thốt ra tiếng 'Này' đầy quyến rũ, nàng suýt nữa bị một cành cây trên mặt đất làm cho vấp ngã, mất thăng bằng và lao về phía Lâm Tuyết, và nấc cụt vì sợ hãi.

Lâm Tuyết nhanh chóng đưa tay ra và đỡ lấy Tang Điềm: "Bây giờ chúc tết có sớm quá không?"

Tang Điềm hừ một tiếng: "Thế em đã có chuẩn bị bao lì xì chưa?"

Nàng thực sự muốn post một bài với tiêu đề là 'Nên làm gì khi bản thân luôn bị vẻ đẹp của bạn gái tương lai làm cho thần hồn điên đảo?'

Điều nàng không biết là sau khi Lâm Tuyết đỡ nàng đứng vững, cô vẫn luôn lén lút liếc nhìn nàng với mái tóc che mắt.

Hôm nay Tang Điềm mặc một chiếc váy dài nhuộm màu nâu, một chiếc áo len dài màu vàng ngỗng và một đôi bốt ngắn bằng da lộn cùng màu nâu. Tóc nàng được sấy cẩn thận, và đường cong quyến rũ hơn bình thường rũ xuống vai nàng.

Nàng cũng nghiêm túc make up, hàng mi dài cong cong, đôi mắt cười cũng cong cong, hai chiếc khuyên tai tròn bản to theo phong cách gypsy treo ở bên mặt.

Bây giờ nàng phấn khích khi thấy mình không bị ngã sấp mặt. Nàng cười như hồ ly và tiến lại gần Lâm Tuyết: "Có người nào đó cố ý make up đến gặp chị đại đây không ha?"

"Ai? Là ai chứ chẳng phải tôi." Lâm Tuyết quay mắt đi: "Nhưng là chị đấy, chị cố ý make up?"

"Chính xác." Tang Điềm thản nhiên cười: "Đây là lần đầu tiên tụi mình hẹn hò đó, không đáng để chị đẹp đây phải make up kỹ càng hả?"

Lâm Tuyết gãi đầu, nhìn tay Tang Điềm, do dự một lúc, đút tay vào túi quần, quay người bước vào công viên giải trí: "Sao lại chọn hẹn ở công viên giải trí?"

Tang Điềm nhắc nhở cô: "Đi mua vé trước đã."

Lâm Tuyết lấy ra hai tấm vé và quơ quơ: "Đã mua."

Tang Điềm sửng sốt: "Em mua rồi? Em đến khi nào vậy?"

"Đừng có cảm động quá, tôi đến sớm không phải vì chị." Lâm Tuyết lười biếng nói: "Vì hơi mất ngủ thôi."

Hai người đi đến cửa công viên giải trí, một cô bé bán hoa hồng tiến đến, vẫy hoa trên tay về phía Lâm Tuyết: "Chị ơi, bạn gái của chị đẹp quá, mua tặng chị ấy một bó hoa hồng đi ạ."

Tang Điềm vui gần chớt: Mấy bé nhỏ bây giờ hiểu chuyện quá đi!

Nhưng Lâm Tuyết lười biếng nói: "Không phải bạn gái tôi."

"Ai biết một xíu nữa phải thì sao?" Tang Điềm cười nói với cô bé cầm hoa hồng: "Bé ơi, chờ một xíu ha, có lẽ khi hai chị chơi xong, em có thể buôn được mối này đó."

Hai người kiểm tra vé và tiến vào công viên giải trí. Tang Điềm dẫn Lâm Tuyết đi một hướng có chủ đích.

Lâm Tuyết hỏi: "Đi đâu?"

"Chỗ vui." Tang Điềm cười nói: "Không phải chị đã nói sẽ tỏ tình em hả?"

Đi được một lúc, Lâm Tuyết mới nhận ra là Tang Điềm đã đưa cô đến một bục bungee.

Tang Điềm: "Chờ chị xíu, chị đi thay đồ đã."

Tang Điềm đi vào nhà vệ sinh với một chiếc balo trên lưng. Khi nàng đi ra, váy đã biến mất và nàng đang mặc một bộ đồ thể thao gọn gàng. Nàng cũng tháo đôi khuyên to trên tai.

Lâm Tuyết: "Đừng nói chị muốn tỏ tình khi đang nhảy bungee nhé? Hơi ê đấy."

Tang Điềm: "Đi lên với chị trước đã."

Hai người bước lên bục bungee. Tang Điềm tìm một huấn luyện viên để giúp nàng cột dây an toàn. Mặc dù nàng vẫn đang tằng tằng tằng trêu huấn luyện viên như một khẩu liên thanh. Nhưng Lâm Tuyết thấy khuôn mặt của Tang Điềm lúc này đã tái nhợt, và những ngón tay nắm lan can của nàng rõ ràng đang rất run rẩy.

"Tang Điềm."

"Hửm?" Tang Điềm quay đầu lại nhìn Lâm Tuyết, vẫn cười.

Lâm Tuyết đi đến hỏi: "Chị sợ độ cao?"

Lúc này, huấn luyện viên giúp Tang Điềm thắt dây an toàn và nói với nàng: "Người đẹp chờ thêm xíu nữa nha, còn hai người nữa là đến lượt em rồi."

Tang Điềm cười nói 'ok', nhưng môi và ngón tay nàng rõ ràng đang run rẩy.

Sau khi huấn luyện viên đi, Lâm Tuyết đứng trước mặt Tang Điềm: "Đừng nhảy."

"Đừng có lo, chị không có sợ độ cao." Tang Điềm cười run rẩy: "Nhưng mà..... để chị nói cho em biết ha, chị thường hay mơ thấy, mơ rằng nếu chị có kiếp trước, thì chị sẽ nhảy lầu tự sát đó."

"Nói thật với em, bây giờ đứng ở nơi cao như vậy chị thấy rất sợ." Tang Điềm nói: "Nhưng chị nhận thấy em là một người không có cảm giác an toàn. Em sợ chị chỉ đang trêu đùa em, sợ chị không đủ thích em."

"Chị đã nói rồi, chị đã là gái gần 30. Chị không thể nào thích muốn sống muốn chết với một ai đó. Chị sợ chết lắm, mạng sống thật sự rất quan trọng." Tang Điềm cười: "Nhưng em phải biết rằng, với chị nhảy bungee không khác gì cảm giác phải trải qua cái chết."

Gió lạnh trên bục cao làm tung bay mái tóc dài của Tang Điềm. Môi nàng tái nhợt, nhưng nụ cười của nàng như một mảnh nắng chiếu qua làn sương mù mùa thu.

Nàng hét lớn tên Lâm Tuyết trong gió: "Chị sẽ nhảy xuống từ đây. Em nói thử xem, bà mẹ nó, chị đẹp đây có đủ thích em chưa?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#edit