Chương 4. Chuyện cũ Lương Quốc
Mùa hạ năm Nguyên Thú hai mươi ba, hoàng đế không chỉ treo đầy lụa đỏ khắp Trường An, đại xá thiên hạ, lại còn sớm hạ chỉ cho đại thần triều đình, quận thủ các quận đều phải đến Trường An chúc thọ cho thái hậu, lại hạ minh chỉ cho Trấn Nam Vương tại biên quan xa xôi trấn thủ biên cảnh phía nam Lương Quốc mười năm, chưa từng quay về Trường An, để ông ấy mang theo cháu ruột về Trường An chúc thọ.
Nhắc tới hoàng đế Lương Quốc Tiêu Đình xưa nay luôn tiết kiệm không hề phô trương, nhưng lần này phô trương lớn như vậy cũng nằm trong dự kiến của mọi người, hoàng đế Lương Quốc này mặc dù không phải con ruột của thái hậu, nhưng thái hậu mang ông ta ra từ trong lãnh cung, tự mình nuôi dạy trưởng thành, lại một tay nâng đỡ ông ta lên hoàng vị, có thể nói ân tình sâu nặng, huống hồ thái hậu xuất thân thế gia đại tộc, đệ đệ ruột của bà lại là Vương Dịch Chi, người cầm quyền hiện tại của Vương gia, Vương gia đứng đầu văn nhân, thần tử triều đình hiện giờ ngoại trừ những hàn môn đệ tử do thiên tử dẫn dắt, hơn phân nửa nhóm còn lại đều là môn sinh của Vương gia, có thể nói hết sức quan trọng trong triều đình, lại càng giúp ích rất nhiều cho hoàng đế ngồi vững ngôi vị.
Tiên đế mê muội, lúc tại vị xa hoa dâm dật, sa vào hưởng lạc, đến khi Tiêu Đình lên ngôi quốc khố đã sớm trống rỗng, nhưng tiên đế lại phong vương sớm cho vài vị hoàng tử lớn tuổi của mình, đuổi đi đến các nước chư hầu, tiên đế qua đời, Tiêu Đình mười tuổi đăng cơ, điều phải đối mặt sau khi lên ngôi không chỉ là quốc khố trống rỗng cạn kiệt, còn có các ca ca đã lo liệu việc nhà từ sớm, vây cánh đầy đủ như hổ rình mồi.
Mùa đông năm Nguyên Thú thứ tư, hoàng đế đại hôn, nghênh thú hoàng hậu là trưởng nữ của Vương Dịch Chi, mùa thu năm sau sinh hạ hoàng trưởng nữ, ngày Tiêu Trạc ra đời đúng vào lúc chạng vạng, mây ngũ sắc đầy trời, bách điểu tề tựu, khung cảnh khác thường, trụ trì Bạch Long Tự phê ngôn rằng nàng ấy chính là chân long chi nữ, hạ phàm lịch kiếp, đầu thai vào đương nhiên cũng phải vào nhà chân long thiên tử, hoàng đế mừng rỡ, phong làm An Bình công chúa, lại định Hán Trung quận làm đất phong, ấp tám ngàn, triều đại này cũng từng có công chúa nhận được sủng ái quang vinh, nhưng phần lớn là sau khi cập kê mới có phong hào và đất phong, chưa từng có tiền lệ vừa ra đời đã là ấp tám ngàn, như Tiêu Trạc mới sinh ra đã có phong hào và đất phong lại còn đồng loạt như nhau, đã là quang vinh sủng ái quá mức, rồi sau đó hoàng đế lại chủ trì phong quốc sư, trùng tu Bạch Mã Tự, dẫn đến Bạch Mã Tự vốn hương khói dồi dào lại càng huyên náo tiếng người.
Mùa đông năm Nguyên Thú thứ tám, hoàng hậu lại sinh hạ hoàng trưởng tử Tiêu Trạm, hoàng đế mừng rỡ, lúc ấy bèn sắc phong làm thái tử, đại xá thiên hạ, từ đó mặc dù vẫn có chư hầu ở bên, nhưng quốc khố đã có dư, lại có hoàng trữ, sức mạnh của hoàng đế tăng cao.
Mùa hạ năm Nguyên Thú thứ mười, đế vương trẻ tuổi cảm thấy bản thân vây cánh đủ đầy, bên giường há lại cho phép người khác ngon giấc mười năm, vả lại nhóm chư hầu trong mười năm chưa bao giờ chúc tụng triều đình, làm tổ trong nước chư hầu của bản thân, nghiễm nhiên làm vua một cõi, chưa bao giờ xem hoàng đế thực sự này vào mắt, thái hậu bảo ông ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng hoàng đế dù sao tuổi trẻ khí thịnh, lại nghĩ tới phê ngôn của trụ trì Bạch Mã Tự với con gái của mình, bản thân mới là chân long thiên tử, thiên hạ đã sớm nên chân chính quy về một mối.
Vì thế, khi lệnh tước phiên* hạ xuống nhóm chư hầu, nhóm chư hầu làm phản, giống như ngủ đông mười năm, cuối cùng cũng đợi được thời khắc này.
*Tước phiên: chính sách vua chúa thực thi để thu hồi một phần hoặc toàn bộ quyền lực trong tay chư hầu hoặc các thế lực cát cứ địa phương.
Nguồn tham khảo: https://baike.baidu.com/item/%E5%89%8A%E8%97%A9/2044853
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com
Nhóm chư hầu tạo phản nằm trong kế hoạch của hoàng đế, danh bất chính ngôn bất thuận, trấn áp chỉ là vấn đề thời gian, sau khi trấn áp xuống bèn thu nạp các thế lực chư hầu vào trong tay mình, mà thu nạp chư hầu cũng chỉ là bước đầu tiên để tập trung hoàng quyền.
Nhưng ông ta đã quên, gần mười năm, sao có thể so được với nhóm chư hầu đã hoạt động vài thập niên, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi ông ta đã bị nhóm chư hầu ép đến thành Trường An, suýt nữa đã ép ông ta xuống khỏi ngôi vị hoàng đế.
Bởi vì lệnh tước phiên là giấu giếm thái hậu, khi thái hậu biết được đã là lúc nhóm chư hầu sắp mang binh đến Trường An, tướng lĩnh trong triều đều mới được đề bạt những năm gần đây, một đám chỉ biết lý luận suông, tới chiến trường đã hiện nguyên hình ngay lập tức, bị đánh đến liên tục tháo chạy, đỡ trái tránh phải. Thái hậu bất đắc dĩ, chỉ có thể ra mặt đích thân đến Tạ gia, thỉnh Tạ Minh Chiết mặc giáp làm soái, dẫn quân bình định.
Tạ gia xuất thân võ tướng, tiền triều theo tổ tiên Tiêu gia khởi binh, sau khi Tiêu gia đoạt được thiên hạ đã phong tám huynh đệ kết bái của mình làm Vương gia khác dòng, Tạ gia chính là một trong số đó, nhưng đến hiện tại, bảy gia tộc khác đã sớm bị đoạt tước vị, biếm làm dân thường vì đủ loại nguyên nhân, hiện tại cũng chỉ còn lại mỗi Tạ gia, Tạ Minh Chiết năm đó dẫn quân chinh phạt Tây Vực san bằng thảo nguyên, đánh cho kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật. Rồi sau đó ông rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang, giải giáp quy điền, mùa đông năm trước con dâu lại sinh cháu trai Tạ Chấp, hiện tại đang ở nhà vui thú tuổi già.
Thái hậu trò chuyện cùng ông rất lâu, không biết thuyết phục Tạ Minh Chiết thế nào, ngày thứ hai hoàng đế đã hạ chỉ, Tạ Minh Chiết làm chủ soái, con trai Tạ Minh Chiết làm thống lĩnh tiên phong cánh tả, ngày thứ hai tiếp chỉ liền lĩnh quân xuất chinh, sau đó hoàng đế đưa mẹ con Tạ Chấp vào cung, hoàng hậu bên kia cũng vừa mới có thái tử hai tuổi, hai người tuổi xấp xỉ nhau, bèn để mẹ con Tạ Chấp vào ở tại điện Tiêu Phòng của hoàng hậu.
Một trận đánh này kéo dài ba năm, chư hầu bị xử tử, Tạ gia xuất chinh hai người, khi trở về lại chỉ có một mình Tạ Minh Chiết.
Mùa đông năm Nguyên Thú mười ba, luận công phong thưởng, bởi vì chư hầu đền tội, đất phong biên giới phía nam bỏ trống, Nam Cảnh tiếp giáp với thảo nguyên, mặc dù thảo nguyên đã bình định nhưng qua gần vài thập niên phát triển đã sớm không cam lòng quy thuận, chư hầu tạo phản, thảo nguyên bắt đầu rục rịch, định nhân lúc cháy nhà đi hôi của, ý đồ đốt thêm một ngọn lửa vào Đại Lương đang lung lay, thế nhưng sau khi nghe nói Tạ Minh Chiết mặc giáp, nghĩ đến sát thần mấy thập niên trước đã ảnh hưởng đến thảo nguyên thế nào, loại sợ hãi ấy vẫn lưu lại trong lòng người thảo nguyên, lúc này mới thoáng tắt tâm tư, sau khi chư hầu đền tội, vì tránh cho thảo nguyên ngóc đầu trở lại bèn cho Tạ Minh Chiết một chữ Tịnh Kiên Vương phong làm Trấn Nam Vương, đến Nam Cảnh trấn thủ.
Hoàng đế muốn Tạ Chấp ở lại Trường An, nhưng Tạ gia mới vừa bình định chư hầu, lúc này không thể hành động như vậy khiến nguội lạnh trái tim thần tử, ông ta đành phải thả cho Tạ Minh Chiết cùng Tạ Chấp đi Nam Cảnh.
Nhưng thả hổ về rừng mười năm, hoàng đế vẫn không nhẫn nhịn được.
Lần này mượn thọ thần của thái hậu, ông ta muốn triệu hồi Tạ Minh Chiết và Tạ Chấp, đặt con hổ già dưới tay mới an toàn, tốt nhất là nuôi đến thoi thóp lại càng tốt hơn.
Trên từ triều đình, dưới đến dân chúng đều biết hoàng đế xưa nay đều xem trọng chuyện của thái hậu vạn phần, huống chi là đại sự thọ năm mươi tuổi như vậy, lại hận không thể thiên hạ cùng chúc mừng, vậy nên lần này phô trương lớn như vậy, mọi người đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Thế nhưng, điều họ không thể lường được chính là tại sao lại triệu hồi cả sát thần năm đó.
Tạ Minh Chiết lại không có nhiều tâm tư như vậy, vừa mới nhận được thánh chỉ đã gọi Tạ Chấp đến trước mặt.
"Hắt xì, hắt xì."
Tạ Chấp mới vừa ngồi xuống đã hắt xì không ngừng.
"Cảm lạnh rồi?"
Tạ Minh Chiết nhíu mày: "Bảo con mỗi ngày đánh quyền luyện công, cường thân kiện thể, con chỉ xem như gió thoảng bên tai, xem như chi hồ giả dã*, thể chất kém cỏi như vậy, thật sự là làm mất mặt Tạ gia."
Nói xong dường như ông vẫn chưa hết giận, râu lại rung lên, hừ lạnh một tiếng.
*Chi hồ giả dã: bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.
Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng, nguồn tham khảo: https://hvdic.thivien.net/hv/chi%20h%E1%BB%93%20gi%E1%BA%A3%20d%C3%A3
Tạ Chấp có ý muốn biện giải cho bản thân rằng mình cũng chăm chỉ luyện công, nàng mấp máy môi, vừa định hé miệng đã hắt xì thêm cái nữa, một ánh mắt như dao của Tạ Minh Chiết bay tới.
Tạ Chấp lập tức dựng thẳng sống lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nõn nà treo đầy sự căng thẳng, môi đỏ khẽ run, chiếc vòng trên cổ cũng đung đưa theo động tác thẳng lưng, mã não màu đỏ rủ xuống dưới, dưới ánh mặt trời, làm tôn lên toàn bộ môi hồng răng trắng và đôi mày thanh tú của Tạ Chấp.
Tạ Minh Chiết liếc mắt nhìn, không khỏi thở dài trong lòng, cho dù cháu trai nhà mình thật ra là thân nữ nhi, nhưng hiện tại dù sao cũng là dùng thân phận nam nhi, dáng vẻ như vậy nào có một chút khí khái nam tử, sợ rằng người khác sẽ cảm thấy Tạ gia nuôi một tên mặt trắng, nếu ngày sau được ai xem trọng, ép gả cho thì phải làm sao, nhưng nghĩ lại, trên đời này có ai dám ép buộc cháu trai của Tạ Minh Chiết ta, cho dù là hoàng đế cũng không được, lúc này ông mới thoáng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vứt đi tâm tư hoang đường này.
Tạ Chấp thấy tổ phụ nhìn mình chằm chằm, cuối cùng còn thở dài thật sâu, nhất thời lại trù trừ, lý do vốn nghĩ ra cũng đã quên đi hơn nửa, bất an nhấp môi, khó khăn mở miệng: "Tổ phụ, tôn nhi không phải không luyện, thật sự là do các thúc bá kia xem tôn nhi như bao cát mà đánh đấy chứ, tôn nhi thân kiều thể nhược, làm sao chịu được những thứ ấy."
"Các thúc bá của con đều là đi ra từ trong xác người, xuống tay không có chừng mực, nhưng con là con trai Tạ gia ta, chút chuyện ấy đã không chịu nổi sao?"
Dứt lời ông liếc mắt nhìn Tạ Chấp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Khi cha con còn sống đều xem bọn họ như bao cát đấy."
Tạ Chấp tỉnh táo tinh thần trong phút chốc, như cuối cùng đã tìm được ngọn nguồn vấn đề, cười tít mắt với Tạ Minh Chiết, lấy lòng nói: "Thì ra là lỗi của phụ thân, vậy đây là con thay cha chịu lấy."
Tạ Minh Chiết không nhìn được dáng vẻ này của nàng, chỉ cần vừa nhắc đến nàng đã bắt đầu tìm đủ loại cơ hội lấy lòng khoe mẽ, phối hợp với dáng vẻ môi hồng răng trắng của nàng, giống như một con thỏ con không cẩn thận chọc phải chủ nhân, vừa thấy tình huống không ổn bèn lập tức lộ ra chiếc bụng mềm mại, mềm mại hầm hừ, mảnh mai yểu điệu, khiến cho người ta tức cũng không tức nổi, nhưng sắp phải về Trường An, cho dù biết cháu trai thông tuệ, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua những mặt tối thật sự, cho dù thi thoảng giở trò xấu thì cũng chỉ là những trò nô đùa nhỏ không ảnh hưởng gì, tới thành Trường An ăn thịt người không nhả xương kia làm sao sống được.
Nghĩ bản thân cũng đã dốc lòng dạy dỗ, sao lại trưởng thành thành dáng vẻ nịnh nọt khoe mẽ này, nhớ lại lần nào ông cũng vì Tạ Chấp lấy lòng nên cuối cùng không giữ được khuôn mặt nghiêm túc, dễ dàng cho nàng lừa gạt qua bèn căm hận nghiến răng, lần này không thể lại cho tên nhóc này lừa gạt cho qua được nữa, phải dạy dỗ nó một trận.
Trong lòng nghĩ dạy dỗ cho tốt, nhưng ngữ điệu cuối cùng lại mềm mại đi nhiều, mặt mày cũng trở nên nhu hòa, phối hợp với khuôn mặt hung thần ác sát căng cứng như trước của Tạ Minh Chiết lại có một nét hòa nhã không ngờ.
Râu rung rung, ông chậm rãi mở miệng nói: "Tổ phụ vừa mới nhận được thánh chỉ, bệ hạ muốn ông cháu ta quay về Trường An chúc thọ cho thái hậu, Trường An không thể so với Nam Cảnh, có rất nhiều người muốn bắt lấy sai lầm của ta và con, đặt chúng ta vào chỗ chết."
Ông nói xong thì dừng lại, liếc mắt nhìn Tạ Chấp một cái, vẻ ân cần trong mắt lộ ra không che giấu: "Bình An, tổ phụ biết con không muốn luyện công chẳng qua là do cảm thấy không có đối thủ cùng tuổi, các thúc bá lại quá mức tàn nhẫn nên con mới buông thả, nhưng núi này cao còn có núi khác cao hơn, Nam Cảnh không có, chẳng lẽ Trường An không có, chẳng lẽ trên đời này đều không có hay sao, không phải tổ phụ ép con, chỉ là sắp đi Trường An, con còn lười nhác như vậy, tới nơi ăn tươi nuốt sống kia, tổ phụ chỉ sợ vừa nhìn không vừa mắt con đã đi gặp phụ thân con rồi, đến lúc đó con muốn tổ phụ phải làm sao mới phải đây?"
Dứt lời, ông nhìn Tạ Chấp chăm chú, khóe mắt đuôi mày đều là bi thống không ngừng, như thể chỉ cần Tạ Chấp cự tuyệt một lần thì không cần đến Trường An đã có thể khiến cho tổ phụ nàng chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Tạ Chấp nghe cũng có chút cảm động, chỉ thiếu moi tim ra bày tỏ, nàng gật đầu, mã não trên vòng cổ vẫn luôn đong đưa, cuối cùng như hạ quyết tâm, nàng cam đoan như chém đinh chặt sắt nói: "Tổ phụ, là tôn nhi sai rồi, không nên có chút thành tựu đã đắc chí, lại càng không nên sợ khổ sợ mệt làm mất mặt con cháu Tạ gia, con sẽ dẫn theo Nguyên Bảo đi giáo trường khổ luyện."
Nàng vừa dứt lời đã đứng phắt dậy khỏi ghế.
Vì còn chưa đến tuổi thành niên nên vẫn chưa đội mão, nàng chỉ dùng một dây buộc tóc màu đỏ buộc tóc lên đỉnh đầu, tay áo hẹp của Hồ phục màu đỏ tươi được mở ra hoàn toàn theo động tác đứng dậy, thắt lưng buộc một đai lưng màu đen, giữa đai lưng khảm một khối noãn ngọc màu trắng, bên trái hông treo một chiếc hà bao màu hồng cánh sen, phía trên thêu hai chữ Bình An, theo bước đi, thấp thoáng thấy bên dưới đôi giày da hươu màu đen còn dùng tơ đỏ thêu vài nét trúc ở mặt bên, quả nhiên là tinh xảo vô cùng.
Tạ Chấp đi đến trước mặt, cúi người thật sâu về phía Tạ Minh Chiết: "Tôn nhi đi đây."
Rồi nàng xoay người sải bước rời đi.
Đợi cho Tạ Chấp đi xa, Tạ Minh Chiết lập tức thu hồi khuôn mặt kia ông tươi cười với vẻ mặt đắc ý, râu cũng rung động không ngừng theo đó, Tạ Minh Chiết vuốt chòm râu, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
"Nhóc con, chơi trò tâm cơ với ta, khi gia gia con chơi đùa trên chiến trường con còn chưa sinh ra đấy."
Tạ Chấp bên kia dẫn theo Nguyên Bảo đi đến giáo trường, khí thế mười phần, tư thái hôm nay phải đánh mười người, nhưng mới vừa đi được nửa đường, sắc mặt bỗng trở nên mất tinh thần, như là ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực đột nhiên bị một chậu nước lạnh giội xuống, nhất thời bị dìm ngập, chỉ còn lại âm thanh lách tách, giống như đang kêu tủi thân.
Nguyên Bảo thấy thế thì mặt mày khó hiểu, lên tiếng hỏi: "Thế tử, sao vậy?"
Tạ Chấp không trực tiếp trả lời, lại nhìn Nguyên Bảo, bất đắc dĩ hỏi: "Nguyên Bảo, ngươi có tổ phụ không?"
Nguyên Bảo vừa nghe lời mở đầu này đã biết Tạ Chấp đây là lại không cẩn thận rơi vào bẫy của lão vương gia, sau khi suy nghĩ cẩn thận đã bắt đầu nhắc tới với cậu ta, nhưng cậu ta chỉ là một thỏi Kim Nguyên Bảo* thôi mà, tại sao làm Nguyên Bảo cũng phải khó khăn đến vậy, Nguyên Bảo bất đắc dĩ nghĩ thầm, thế là không đợi Tạ Chấp hỏi tiếp đã tự ném đáp án ra.
"Có, năm nay sáu mươi, không thông minh như lão vương gia, lão vương gia anh minh thần võ, thế gian hiếm có."
Nói xong vẻ mặt sống không còn luyến tiếc, ngẩng đầu nhìn Tạ Chấp.
"Thế tử gia, bắt đầu từ lúc người sáu tuổi đã hỏi nô tài vấn đề này mãi rồi."
Hỏi nhiều năm như vậy, mỗi lần hỏi đều không ngoài những câu này, có tổ phụ không, tổ phụ bao nhiêu tuổi, tổ phụ ngươi có gian xảo giống tổ phụ ta không, thật là Kim Nguyên Bảo có thể chịu đựng được, Ngân Nguyên Bảo* cũng không chịu được nữa rồi.
*Kim nguyên bảo: thỏi vàng hình dạng giống chiếc thuyền.
*Ngân nguyên bảo: thỏi bạc.
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com
Tạ Chấp có phần xấu hổ, khuôn mặt cứng đờ, môi khẽ động: "Vậy sao?"
Cũng không chờ câu trả lời của Nguyên Bảo, nàng đã cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng đúng là nàng hỏi cả đời cũng phải hỏi, thật sự là cực kỳ tức giận, có tổ phụ nào lại chơi đùa mưu kế với cháu gái ruột của mình như vậy, lại còn là khổ nhục kế tồi nhất, dễ dàng bị vạch trần nhất, thậm chí đi trên đường liếc mắt nhìn xem, có tổ phụ nhà ai như vậy, cũng chỉ có nhà nàng, tổ phụ của nàng. Đến ngay cả Nguyên Bảo lớn lên cùng nàng, tổ phụ cũng rất hàm hậu thành thực. Tại sao cứ riêng tổ phụ của nàng là còn xảo quyệt hơn cả hồ ly, đều nói gừng càng già càng cay, vậy tại sao chỉ có nhà nàng cay thôi, muốn cay thì phải cùng cay chứ, thật sự không công bằng.
Đáng hận nhất chính là lần nào nàng cũng trúng kế, lần nào cũng phải đi ra đến sau cửa mới phản ứng lại, muốn quay lại đổi ý, thử hỏi với tính cách của nàng cũng không làm được, chỉ có thể một lời hứa đáng giá nghìn vàng, oán hận đi thỏa mãn nguyện vọng của tổ phụ nàng, lịch sử xót xa trong lòng mười năm há có thể vài câu hỏi là có thể triệt tiêu.
Nếu ông cụ kia muốn giấu cảm xúc lẽ nào thật sự có thể để cho đứa trẻ con như nàng đây nhìn ra được, nếu ông thật sự muốn bao che một người, thật sự có thể không bao che được hay sao, nàng cũng thật ngốc, đấu trí đấu dũng với tổ phụ nhiều năm như vậy mà vẫn nhìn không thấu điểm ấy, thật đúng là óc heo, lại để ông toại nguyện. Đáng hận, thật sự đáng hận.
Nguyên Bảo nhìn ra sự xấu hổ của Tạ Chấp, thầm ảo não bản thân lần này không quản được miệng mồm, thế tử gia muốn hỏi, mình phối hợp là được, dù sao nhiều năm đều như vậy, lần này sao lại dỡ bỏ chiếc bục của thế tử, vì thế nhanh chóng bù đắp lại.
"Thế tử gia, người cũng anh minh thần võ, mỗi lần lão vương gia muốn đánh người, người đều chạy rất nhanh, võ nghệ siêu quần, nô tài đuổi cũng đuổi không kịp."
Nguyên Bảo vừa nói vừa nhìn Tạ Chấp với vẻ sùng bái.
Tạ Chấp cảm nhận được ánh mắt phía sau kia lại càng thêm xấu hổ, sắc mặt lại rủ xuống.
Nguyên Bảo trông thấy bước chân Tạ Chấp dừng một chút, vì thế càng cố gắng tâng bốc.
"Tuy rằng lần nào thế tử gia cũng bị lão vương gia đùa giỡn, nhưng kế làm nũng của thế tử gia dùng cũng rất xuất quỷ nhập thần, lần nào cũng có thể dỗ cho lão vương gia không truy cứu nữa."
Vương Bảo lại lộ ra vẻ mặt thật sự sùng bái nhìn Tạ Chấp.
Sắc mặt Tạ Chấp tức thì không chịu được bèn xoay người lại, Nguyên Bảo trông thấy có hiệu quả, vẫn đang định há mồm, Tạ Chấp dứt khoát lên tiếng:
"Nguyên Bảo, câm miệng."
"Nhanh đuổi kịp đi, còn nói nữa ngươi cũng đừng đi Trường An với ta."
Dứt lời Tạ Chấp quay người, như có một trận gió thổi qua, bước chân nhanh chóng đi mất.
Nguyên Bảo nhanh chóng câm miệng theo sát Tạ Chấp, âm thầm nghĩ, không đi Trường An sao được, cậu ta muốn đi Trường An, nhất định phải đi Trường An, cậu ta nhất định phải nhìn xem rốt cuộc cô nương khiến cho thế tử gia tâm tâm niệm niệm mười năm có dáng vẻ thế nào.
Nhưng thế tử gia cũng thật là, rõ ràng rất hưởng thụ lời ca ngợi của mình, thế mà lại còn thẹn thùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro