Chương 35. Bắt đầu cáo biệt
Phiền não của tam công chúa đã lướt qua chỉ trong một chớp mắt.
Nhưng bắt đầu từ ngày đó, cuối cùng người vẫn luôn nhìn chằm chằm sa trướng đã bắt đầu trở nên sống động, như đã có ý nghĩ muốn sống.
Nhất cử nhất động đều như sinh trưởng nơi đầu quả tim tam công chúa, khiến nàng ta không tự chủ mà trầm mê.
Khuôn mặt không còn vẻ trầm lặng trở nên có sức sống, sau khi có thể xuống đất, vừa đi bộ vài bước đã đỏ ửng, thở hổn hển.
Tiếng nói nhẹ nhàng dễ chịu tựa như chim hoàng oanh đang ca hát.
Nàng ta không muốn dùng nàng làm lợi thế, nàng ta muốn giấu nàng trong đại doanh thảo nguyên cả đời.
Hôm đó mưa rơi, tam công chúa đang cầm trà sữa ấm áp, hỏi dò: "Cố tỷ tỷ, tỷ ở lại đây đi."
Ánh mắt Cố Phục Qua tăm tối nhìn thảo nguyên xanh ngát xa xa, mưa to như trút, màu xanh ngát được tẩy rửa càng thêm xanh ngát, có phần khiến người vui vẻ thoải mái.
Nàng nhấp một ngụm trà sữa, phảng phất như đang thì thầm: "Cố gia tuyệt đối không có người thông đồng với địch phản quốc."
Tam công chúa nghe thấy, nhưng nàng ta không nghe ra sự trì trệ và đau lòng trong giọng nói.
Một lòng nhiệt huyết cho rằng có thể thay đổi tất cả, thay đổi mọi người, sau này nàng ta đã đợi được Cố Phục Qua ở lại, đợi được nàng chủ động hiến kế, đợi được nàng trợ giúp thảo nguyên giành Nam Cảnh, nàng ta cho rằng Cố Phục Qua đã bị nàng ta thay đổi, nhưng không ngờ rằng khi bản thân và ca ca chán chường quay về thảo nguyên cũng đã đợi được nàng.
Tam công chúa trước đây phiền não vì bản thân luôn vui vẻ, bởi vì vẫn luôn vui vẻ nên không lấy được cái tên Trung Nguyên vui vẻ như vậy.
Nàng ta nhẹ nhàng cất tiếng, kìm giọng nghẹn ngào: "Cố tỷ tỷ, bây giờ ta không vui vẻ nữa rồi."
Lòng nhiệt huyết không quay đầu của nàng ta cực kỳ giống Tạ Chấp năm đó, chẳng qua năm đó sau khi Tạ Chấp được hôn trong tiết hoa đăng đã nói:
"Tỷ tỷ, bây giờ ta rất vui vẻ."
Xưa kia vui vẻ bao nhiêu, giờ đây lại có bấy nhiêu không vui, nhìn tam công chúa trước mắt, Tạ Chấp có phần hận bản thân, hận bản thân đã biến thành loại người như Tiêu Trạc từ bao giờ.
Để đạt được mục đích, nàng đã lừa gạt tình cảm chân thành của một cô gái.
Tạ Chấp mím đôi môi mỏng, người ta nói môi mỏng đều vô tình, mà lòng đầy chân tình của nàng đã để lại trong quá khứ, giờ phút này chỉ có chân tình nàng lừa được đang đứng đây.
Lúc này nàng mới xem như thật sự vô tình, yết hầu nàng động đậy, phát tiếng nói từ cổ họng, gượng gạo, lại xen vào đó chút dịu dàng, nghe qua có vẻ bất thường.
"Cô còn muốn ta đặt tên cho cô không, là dạng có thể vui vẻ lần nữa."
"Xin lỗi."
Nàng không thẹn với thảo nguyên, đã đoạt rất nhiều thứ cho thảo nguyên, không thẹn với Hồ Diệp, đã đòi lấy rất nhiều lợi ích cho Hồ Diệp, rõ ràng những thứ ấy rất đủ để người thảo nguyên an ổn cuộc sống thật lâu.
Nhưng nàng nợ tam công chúa một lời xin lỗi thật lòng, nàng thẹn với trái tim chân thành kia của tam công chúa, nàng căm hận bản thân trước đây.
Tại sao nàng đưa tấm lòng thành cho Tiêu Trạc, hại Tạ gia bị giết cả nhà, giờ đây tuy rằng thù lớn đã báo, nhưng nàng vẫn căm hận bản thân trước đây, thẹn với trái tim chân thành bản thân lấy ra trước đây.
Câu "xin lỗi" này là nói với tam công chúa, ngoài tam công chúa, Tạ Chấp còn muốn nói với trái tim chân thành trước đây của nàng.
"Muốn."
Tam công chúa nắm chặt dây cương, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chịu đựng trái tim đầy tình yêu cùng nỗi đau bị lừa dối, khàn giọng mở miệng.
Đây là một lần gặp mặt cuối cùng, có phải từ hôm nay "Cố Phục Ca" kia sẽ chết đi, ta không có được tỷ, mang theo cái tên tỷ đặt cũng tốt.
Tâm tư nữ nhi luôn trong trẻo, rất dễ đoán.
"Cố Minh Hi."
"Ngủ một giấc, mặt trời ngày mai lại mọc lên, Cố tỷ tỷ của cô vẫn còn."
Cô vẫn sẽ vui vẻ.
Tam công chúa nhẹ gật đầu: "Ai có thể nói rõ việc ngày mai, Cố Minh Hy, ta nhớ rồi."
Tạ Chấp cưỡi ngựa tới ven đường, quân đội thảo nguyên tiếp tục đi về phía thảo nguyên.
Tạ Chấp nhìn quân đội thảo nguyên càng đi càng xa.
Tam công chúa chợt quay đầu, hét to về phía Tạ Chấp: "Cố Phục Ca, ta yêu tỷ."
Lời này đã giấu trong lòng lâu như thế, cuối cùng lúc này cũng đã lớn tiếng nói ra, gánh nặng nghìn cân đột nhiên dỡ xuống, tam công chúa như chú chim không còn xiềng xích, trở về núi rừng, toàn thân đều trở nên nhẹ nhàng, nàng ta quay đầu lại.
"Gia... gia... gia!"
Vui sướng giục ngựa chạy về nhà.
Nàng ta không biết cái tên "Cố Phục Ca" này có phải cũng là lừa gạt hay không, nàng cũng không biết tên họ thật của Tạ Chấp, nhưng người nàng yêu cho tới nay vẫn luôn là "Cố Phục Ca" khiến nàng ta mê muội kia, bất luận nàng sống hay chết.
Hốc mắt Tạ Chấp đỏ bừng, giọng cũng khàn khàn, khẽ hé môi: "Cố Phục Ca kia nghe thấy rồi, nàng nói mong cô đời này bình an suôn sẻ, nếu như có kiếp sau, nhất định không phụ nhau."
Người thảo nguyên rời Nam Cảnh, Nam Cảnh trở lại yên bình, với hoàng đế, với dân chúng mà nói không ảnh hưởng bao nhiêu, dù sao việc nên làm vẫn phải làm, ngoại trừ được miễn thuế nộp ba năm ra thì những chuyện khác cũng không có gì thay đổi.
Đại Lương lại khôi phục sức sống.
Chỉ là hậu cung của tân hoàng quá trống trải, chỉ có một nữ nhân mang từ U Châu về, nghe nói chỉ là từng thị tẩm, ở lại hậu cung không danh không phận.
Cũng không biết hoàng đế có sủng ái hay không, nói không sủng ái, nhưng mỗi đêm đều nghỉ trên giường hoàng đế, nói được sủng ái, nhưng đến nay vẫn không danh không phận.
Các quan lại đều mới được đề bạt lên, căn cơ vốn không sâu, cho rằng có thể gây khó dễ được hoàng đế vốn lớn lên ở nơi cùng khổ U Châu, trải qua chuyện Nam Cảnh, ai nấy đều hiểu được thủ đoạn của hoàng đế, không dám ngắt lời hoàng đế, đừng nói đến dâng tấu chương thỉnh cầu hoàng đế lấp đầy hậu cung.
Tạ Chấp bước vào điện Kiền Dương, quay người đi vào tẩm cung sau điện.
Tiêu Trạc vịn tay lên giường, khẽ chống lấy cơ thể, phía dưới đau âm ỉ, nàng ấy không khỏi cắn chặt răng, thể lực chống đỡ không nổi, lại ngã xuống giường.
Trông thấy Tạ Chấp cất bước vào, nàng ấy kìm sự khó chịu xoay người đi vào trong.
Tạ Chấp đến gần, ngồi trên giường, kề bên tai Tiêu Trạc: "Không phải muốn cùng ta xuống địa ngục sao?"
Tiêu Trạc nhắm mắt, có nước mắt chảy xuống.
Tạ Chấp nhẹ nhàng lau đi dòng lệ nóng kia, cười nhạo: "Thế nào? Như vậy đã chịu không nổi rồi?"
Nước mắt Tiêu Trạc như bị ngón tay kia mở ra chốt mở, lệ nóng rào rào chảy xuôi.
Nàng ấy không biết nên khóc vì điều gì, nhưng nước mắt của nàng ấy không ngừng được, mẫu hậu yêu thương nàng ấy từ bé, hoàng tổ mẫu uy nghiêm lại hiền lành, phụ hoàng lợi dụng nàng ấy nhưng rốt cuộc cũng đã cho nàng ấy sinh mạng, còn có những đồng bào cốt nhục, lại có đệ đệ nàng ấy đều đã chết dưới mưu tính của Tạ Chấp, đều chết trong tay nàng.
Bản thân hiện giờ lại bị giam ở tẩm cung phụ hoàng, vốn nên là chuyện vui vẻ giữa tình nhân, lại biến thành làm nhục.
Mỗi khi nàng ấy không chịu nổi, giọng nói như ác quỷ của Tạ Chấp lại vang lên: "Làm chuyện này trên giường của phụ hoàng ngươi, thích không?"
Mỗi lần Tiêu Trạc nghe được đều sẽ run lẩy bẩy, lên đến đỉnh, sau đó dòng nước ấm chảy ra, bên dưới thắt lại, Tạ Chấp lại cười vui vẻ.
Phụ hoàng giết toàn bộ Tạ gia, Tạ Chấp lại giết toàn bộ Tiêu thị, hiện giờ hai nhà Tiêu Tạ chỉ còn hai người các nàng tra tấn lẫn nhau.
Nàng ấy không rõ nếu Tạ Chấp hận nàng ấy, sao không lấy tính mạng của nàng ấy, sao lại hạ nhuyễn cốt tán cho nàng, khiến nàng ấy ngày ngày ngã trên giường, sai người trông coi, tự sát không được, lại bị làm nhục như thế hàng đêm, thứ bị làm nhục không phải nàng nàng ấy, mà là là tình yêu đã không còn thừa lại bao nhiêu giữa các nàng.
Sao lại không sảng khoái giết nàng ấy, ít nhất để nàng ấy mang tình yêu đến hoàng tuyền, qua cầu Nại Hà, trong lòng còn có thể cầu nguyện kiếp sau không đối lập, ân ái trăm năm.
Tiêu Trạc từ từ nhắm mắt khẽ mở lời: "Tạ Chấp, giết ta đi."
Đây không phải lần đầu Tiêu Trạc nói những lời này với Tạ Chấp, Tạ Chấp chưa bao giờ đáp lại, nàng nghe vậy cũng không ngừng lại, càng không có ý để tâm đến Tiêu Trạc, tiếp tục nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt Tiêu Trạc, nhưng nước mắt lại cuộn trào, nàng thật sự không lau được, bèn dứt khoát mặt kề mặt Tiêu Trạc, cọ đi lệ nóng nàng ấy lưu lại.
"Nguyện cùng tỷ tỷ hai lòng cùng ưa, không thể tách rời, đầu bạc răng long, trăm năm ân ái."
Mặt kề mặt, thật sự quá mức dịu dàng, Tiêu Trạc từ từ nhắm mắt, nhẹ nhàng lẩm bẩm thành tiếng.
Động tác Tạ Chấp khẽ ngưng, trói Tiêu Trạc vào lòng, nàng có phần run rẩy, lần đầu tiên nàng đáp lại lời Tiêu Trạc: "Tiêu Trạc, ngày đó tỷ đã đồng ý với ta, là tỷ vi phạm lời thề, là tỷ."
Trong mộng ngoài mộng.
Tiết hoa đăng hôm ấy, Tiêu Trạc nghe được lời nói của Tạ Chấp, nàng ấy đã đồng ý, nàng ấy đã đồng ý với ước nguyện của Bình An, nàng ấy đồng ý trăm năm của nàng, đến nay cũng chưa từng hủy lời thề, vẫn luôn dùng phương thức của riêng mình dốc hết toàn lực bù đắp ước hẹn trăm năm này.
Nhưng Tạ Chấp lại hy vọng Tiêu Trạc chưa bao giờ đồng ý, đừng đến làm dao động lòng nàng nữa, ngày nghĩ đêm mơ, trong mơ Tiêu Trạc không hề đáp lại ước hẹn trăm năm này, từ đầu đến cuối không có Tiêu Trạc tình sâu tựa biển, chỉ có nàng âm mưu tính kế, Tạ Chấp mới có thể càng kiên định quyết tâm trả thù Tiêu thị.
Ước hẹn trăm năm này tựa như chiếc lưới thâm tình chắc chắn, nhưng đầu mối kết ước hẹn là do Tiêu Đình cho, Tiêu Đình túm lấy đầu, lưới bắt đầu lỏng lẻo, Tiêu Đình lại vạch mấy đao, Tiêu Trạc đưa lưng về Tạ Chấp vá lại những vết cắt, sau đó Tiêu Đình lại vạch mấy đao, Tiêu Trạc lại tiếp tục lặng lẽ may vá, ngàn vạn vết rách trên lưới đều được Tiêu Trạc nhất nhất may vá lại.
Nhưng khi chiếc búa tạ nghìn cân của Tạ Minh Chiết nện lên chiếc lưới đã may vá xong, lưới rốt cuộc không chịu nổi, những lỗ hổng trước đây đã vá lại giờ đây lại bị búa tạ đập rách, sợi tơ quấn lấy sợi tơ, từng sợi đứt đoạn, sau đó từng lỗ hổng nối từng lỗ hổng nứt toác.
Tiêu Trạc gom lấy mảnh lưới rách nát, tâm như tro tàn, lại trông thấy Tạ Chấp, nàng ấy lại dấy lên suy nghĩ tiếp tục vá may, nhưng chưa đợi đến ngày vá xong, Tạ Chấp đã mang lửa đốt lưới, chỉ để lại tàn tro đầy đất.
Tình yêu ngày ngày đêm đêm tra tấn này, khi nào mới đến điểm cuối?
Trước mặt không có đường, sau lưng cũng không có đường, người trước mắt này đã không là thiếu niên ôn hòa thuở trước, cả hai mang huyết hải thâm cừu trên lưng, ngày ngày thù ghét, đêm đêm giao hòa.
Đây là ngày sau của nàng ấy và Tạ Chấp sao?
Tiêu Trạc không thể nghĩ, không dám nghĩ, nàng ấy chỉ muốn chết, kiếp sau Tạ Chấp sẽ không còn đầu thai vào thế gia, bản thân cũng không còn đầu thai đến nhà đế vương, họ sẽ làm một đôi tình nhân bình thường ở nơi sơn dã, mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì nghỉ, không có quá nhiều thị thị phi phi, ân ân oán oán này, mỗi ngày gây gổ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi, ồn ào trôi qua cả đời.
Không phải tử khí trầm trầm như hiện tại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cả tương lai.
Bắt đầu của họ là sự rắp tâm của nàng ấy, gặp mặt tình cờ tại ngự hoa viên, hối tiếc tại điện Kiêu Dương.
Phát triển của họ là sự không thể khống chế của nàng ấy, nụ hôn trong tiết hoa đăng, động lòng lúc thu săn.
Tình nồng của họ là sự không thể tự kiềm chế của nàng ấy, dãy núi ở Bình Tây, vành tai chạm tóc mai trên mái nhà.
Kết cục của họ là sự bất lực của nàng ấy, nỗi đau xé tim xé phổi khi rơi xuống vực, ba mươi roi sắt tại điện Kiền Dương.
Gặp lại của họ cũng là bất ngờ vui mừng khôn xiết của nàng ấy, là con suối lặng của nàng ấy, là khởi đầu cho sự kết thúc của nàng ấy.
Nhưng hôm nay, Tạ Chấp đã ngăn chặn dòng suối, đã kết thúc sự bắt đầu, cắn răng khiến nàng ấy dùng phương thức này xuống địa ngục cùng nàng.
Nàng ấy không chấp nhận.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm hứng câu chuyện bắt nguồn từ một giấc mơ mấy ngày, trong mơ là bi kịch, rất lâu không buông xuống được. Có thể do hành văn không tốt, thứ tôi viết ra không khắc sâu như tôi nhìn thấy trong mơ.
Bỗng nhiên cảm thấy kết cục bi kịch kia có thể là lựa chọn tốt nhất trong tất cả kết cục của họ ở kiếp trước rồi.
Vậy nên đây vốn không thể cưỡng cầu được, vẫn quyết định dựa theo kết cục trong mơ, sau đó sẽ viết một quyển mới, có thể xem như tiểu thuyết mới, cũng có thể cho rằng đây là kiếp sau.
Truyện mới đang trong bản thảo, đảm bảo không ngắn như quyển này, viết dài chút, có lẽ là một câu chuyện rất hay, qua mấy ngày nữa sẽ đăng, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ ~ truyện mới phải tiếp tục ủng hộ nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro