Chương 34. Chuyện cũ rơi vực
Mùa hạ năm Nguyên Thú ba mươi, Vũ Vương Tiêu Châu và tổng thống lĩnh Kim ngô vệ Lệ Phong mưu phản không thành tại thọ thần của thái hậu, đồng quy vu tận cùng thái tử Tiêu Trạm, Vũ Vương giết cha giết bà giết mẹ giết anh, thiên lý khó tha, tước thân phận hoàng thất, biếm thành thứ dân, tru di tam tộc.
Thi thể hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu, thái tử điện hạ không rõ tung tích, trong cung Thọ Hỉ không còn một người sống.
Tiên đế con nối dòng ít ỏi, huyết mạch trực hệ không còn một người, thiên hạ không thể một ngày vô chủ, nghĩ tới U Châu vẫn còn huyết mạch cuối cùng của Tiêu thị.
Hồ Thừa tướng quân đích thân đến U Châu đón Ly Vương Tiêu Trì mồ côi từ trong bụng mẹ quay về, ba lần mời ba lần từ chối, đăng cơ thành đế, chính là Lương Thiếu Đế.
Sau khi Lương Thiếu Đế đăng cơ, việc trong triều hoàn thành, lập tức ngự giá thân chinh tấn công Nam Cảnh, những kẻ có quyền ngôn luận trong triều đều chết trong trận phản loạn kia, quyền thần mới vẫn chưa trưởng thành, không ai có thể ngăn được nàng.
Thiếu Đế thân chinh chỉ hơn tháng đã giành được Nam Cảnh, đuổi người thảo nguyên chạy về thảo nguyên Tây Vực.
Cố Phục Qua mất tích đã lâu, sau đó người trong viện cũng biến mất toàn bộ, Hồ Diệp vốn đa nghi bèn sai người đi tìm xung quanh, không ngờ không tìm được Cố Phục Qua, lại chờ được tâm phúc bên cạnh Lương Thiếu Đế.
Hai quân ký kết điều ước ở biên giới Nam Cảnh, vĩnh viễn không xâm phạm, sức khỏe Lương Thiếu Đế không tốt vẫn chưa lộ diện, để tâm phúc của hắn thay mặt.
Hồ Diệp dẫn theo tam công chúa trở về thảo nguyên, không ngờ Cố Phục Qua đã sớm chờ giữa đường.
Lúc này Hồ Diệp và tam công chúa giục ngựa đi tới: "A Cố, thời gian qua cô đi đâu?"
Tam công chúa vẫn còn cáu giận chuyện Tiêu Trạc trước đây, ngượng ngùng nũng nịu gọi một tiếng: "Cố tỷ tỷ."
"Ta là người Trung Nguyên, đương nhiên phải quay về Trung Nguyên rồi."
Hồ Diệp như không tin được: "Cô có ý gì!"
Thật ra trong lòng hắn ta đã sớm bắt đầu hoài nghi, nếu không không thể mới mấy ngày không thấy Cố Phục Qua đã phái người bao vây tiểu viện, đáng tiếc người trong tiểu viện đã sớm được Mộc Vũ âm thầm dẫn đi rồi, bao gồm cả Thôi Kinh và Phục Linh của đại doanh thảo nguyên.
Hồ Diệp vồ hụt đã có suy đoán trong lòng, tuy hắn ta đa nghi nhưng lại rất vụng về, chỉ gấp đến độ vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra biện pháp.
Cố Phục Qua ngẩng đầu với tam công chúa: "Ngày đó ta đã nói, Cố gia tuyệt đối sẽ không xuất hiện người phản quốc."
Hồ Diệp lên tiếng đáp lời nhìn về phía tam công chúa.
Tam công chúa nhìn chằm chằm Cố Phục Qua nói từng chữ một, mắt ửng đỏ: "Ta đã cho rằng ta có thể thay đổi tỷ."
Dù Hồ Diệp ngu ngốc đến đâu thì lúc này cũng dần hiểu được: "Hoàng đế Trung Nguyện có thể lấy lại Nam Cảnh có phải do ngươi đưa biện pháp không, ngươi phản bội thảo nguyên! Còn khiến ta đốt đại doanh thảo nguyên, tên phản đồ ngươi!"
"Từ khi bắt đầu ta đã không phải người thảo nguyên, sao lại nói là tạo phản?"
Hai mắt tam công chúa đẫm lệ: "Lẽ ra trước đây ta không nên cứu tỷ... Cố tỷ tỷ, bây giờ ta không vui vẻ nữa rồi."
Từ nhỏ nàng đã được Tạ Minh Chiết dạy dỗ, sao có thể bị một nữ tử ngoại tộc thay đổi một sớm một chiều.
Ngày ấy khi Tạ Chấp rơi xuống vực, binh lính thảo nguyên mới vừa bị quân Tạ gia làm thiệt hại nghiêm trọng, sau đó nghe thấy người Trung Nguyên tập kết mười vạn đại quân không biết làm gì, lòng người thảo nguyên hoảng sợ.
Tam công chúa tính cách hoạt bát từ bé, nàng ta trốn khỏi Hồ Diệp, lặng lẽ dẫn người đến biên giới Nam Cảnh tra xét, lúc đi ngang qua một thủy vực, trông thấy người mở đường phía trước vội vã chạy về.
"Tam công chúa, phía trước có một người toàn thân đầy máu."
Lúc này đúng là trông gà hóa cuốc, không thể để người phát hiện tung tích, tam công chúa không chút suy nghĩ đã lập tức ra quyết định.
"Xem xem đã tắt thở chưa, chưa tắt thở thì giết đi."
Người báo lại dâng lên một tấm ngọc phù đầy máu: "Tam công chúa, đây là thứ trên người người nọ."
Tam công chúa có phần mất kiên nhẫn, nhận lấy ngọc phù, lẩm ba lẩm bẩm: "Cái gì vậy..."
Nàng ta nhẹ nhàng dùng ngón tay lau ngọc phù, ngữ điệu có phần chần chừ: "Nhìn như là của quý tộc Trung Nguyên..."
Thảo nguyên mới vừa bị người Trung Nguyên gây thiệt hại nặng nề, lúc này lại có quý tộc Trung Nguyên rơi ngay trước mắt, thật sự là ý trời, vừa lúc bắt hắn làm lợi thế, đòi chút bồi thường từ người Trung Nguyên.
"Người đang ở đâu, dẫn ta đi xem."
Tam công chúa không giấu được hưng phấn, người mở đường dẫn nàng ta tới bên thủy vực.
Chỉ thấy một thây ngựa khắp người là máu, máu tươi đã đông lại, xung quanh thây ngựa đều là vết máu đỏ sẫm đông đặc, lông bờm đã bị máu nhuộm từng sợi, thây ngựa cuộn mình.
Tam công chúa hoài nghi nói: "Không phải là người à?"
Người mở đường nhanh chóng dẫn công chúa đến gần: "Người đang ở chỗ bụng ngựa."
Lúc này tam công chúa mới trông thấy, thây ngựa cuộn mình thành một vòng tròn bao bọc người máu kia bên trong.
Nàng ta sai người tra xét xem người máu đã tắt thở chưa, sau đó lại sai người dò xét xung quanh.
"Tam công chúa, người này vẫn còn chút hô hấp mỏng manh."
Lúc này vách núi xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào, như thiên quân vạn mã đang đi về phía bọn họ.
Tam công chúa có phần luống cuống, không thể bị người Trung Nguyên bắt được.
"Bắt người đi, chúng ta nhanh quay về thảo nguyên."
Người máu nằm khoảng chừng một tháng mới tỉnh lại, lãng phí không ít thứ tốt của tam công chúa, nhưng sau khi tắm rửa xong lại nhìn rõ người, xưa nay tam công chúa có phần thích người có vẻ ngoài đẹp, cũng không so đo.
Chẳng qua nàng tỉnh lại cũng không thú vị lắm, chỉ biết nhìn chằm chằm sa trướng trên đỉnh lều.
Tam công chúa hơi tức giận, một người sống sờ sờ như ta còn không bằng một tấm sa trướng rách sao?
Nghĩ đến lời của đại phu, thương thế người này quá nặng, tỉnh lại vẫn phải chờ một khoảng thời gian mới có thể mở miệng, tam công chúa chịu đựng.
"Này, ngươi tên gì."
Người trên giường không để ý tới nàng ta, nàng ta chọc chọc.
"Ta tên Cách Căn Tháp Na, có nghĩ là minh châu trong tiếng Trung Nguyên các ngươi, ta chính là viên minh châu trên thảo nguyên của chúng ta, ngươi dám không để ý tới ta."
Không biết có phải do chữ ấy xúc động đến người giả chết trên giường hay không, đôi mắt luôn bình tĩnh không một gợn sóng rốt cuộc đã động đậy.
Minh Châu sao? Trước đây ta cũng có một viên minh châu, đáng tiếc minh châu xưa nay không phải thứ tốt gì, trông rực rỡ lóa mắt nhưng lại chuẩn bị lấy tính mạng ngươi từng giờ từng phút.
Đáng tiếc biến đổi trong mắt chỉ trong một tích tắc, nàng đã lập tức khôi phục lại bộ dạng không chút động đậy.
Tam công chúa thấy thú vị: "Ngươi không nói ngươi tên gì, để ta đoán thử xem."
"Ừm... con ngựa kia của ngươi là hãn huyết bảo mã, ngươi nhất định là người có chút quyền thế ở Trung Nguyên."
Nói đến đây tam công chúa có phần phiền não, người có quyền thế ở Trung Nguyên quá nhiều, sao nàng ta đoán được, hứng thú giảm đi phân nửa, nhưng người thảo nguyên yêu ngựa, nhất là những con ngựa rất có linh tính, tam công chúa nghĩ đến con ngựa kia nhất thời lại dâng lên hứng thú, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Con ngựa kia của ngươi nuôi thế nào đấy, trước đây ta cứ cho rằng chỉ có thảo nguyên bọn ta mới có thể nuôi ra ngựa có linh tính như thế, không ngờ người Trung Nguyên các ngươi cũng có thể."
Người trên giường nghe thấy, mí mắt động đậy.
Tam công chúa nhất thời càng thêm hăng say: "Không phải ngươi ngã từ trên cao xuống à, người của ta nói nếu không phải vừa lúc ngã xuống nước, con ngựa kia lại thật sự có linh tính, dù tứ chi bị thương nghiêm trọng cũng có thể vác ngươi lên bờ, lại cuộn mình vòng quanh ngươi sưởi ấm, nếu không ngươi đã sớm chết rồi, không phải chết đuối trong nước thì cũng chết cóng ở bờ sông."
Tam công chúa sờ cằm: "Làm sao được thế?"
Nàng ta nhìn người trên giường: "Tứ chi con ngựa kia đều gãy cả, trên người đều là vết thương, sao có thể vác ngươi lên vậy, làm sao được thế, vậy mà còn biết dùng thân mình sưởi ấm cho ngươi, thật là có linh tính, hay là ngươi cứ ở lại thảo nguyên nuôi ngựa cho chúng ta đi."
"Không được không được, lỡ đâu ngựa thảo nguyên bị ngươi nuôi đều nghe lời một người Trung Nguyên như ngươi, vậy có gì mà tốt, vẫn thôi đi."
"Ngựa ở đâu?"
Tam công chúa vẫn đang thao thao bất tuyệt, trên giường truyền đến tiếng nói khàn khàn, có phần giống như tiếng chiêng sau khi bị hỏng, có một thứ đồ bén nhọn lướt qua, quá mức chói tai, tam công chúa thầm nghĩ, mặt mày hòa nhã nhưng giọng lại khó nghe chối tai như vậy, chẳng qua tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên người này mở miệng nói chuyện.
Xem ra trước đây không nói là vì cảm thấy giọng mình quá khó nghe rồi.
Tam công chúa vội nói: "Ồ, thây ngựa kia ở bờ sông ấy, đưa một mình ngươi trở về cũng mất sức lực nửa ngày rồi."
Tam công chúa mang Tạ Chấp về như lấy được vật báu, đây chính là lợi thế đòi đồ vật với người Trung Nguyên đấy, huống gì lợi thế này còn tốn của nàng ta không ít thứ tốt, lại khiến tam công chúa để tâm, mỗi ngày tới bên giường nhìn.
Người trên giường nghe xong nhắm mắt, bên mắt có máu chảy xuống.
"Này này này, sao lại chảy máu rồi."
Tam công chúa bước đến sờ thử, thế mà lại là nước mắt, nước mắt người Trung Nguyên đều có màu đỏ sao.
Chưa qua mấy tháng, đại doanh thảo nguyên lại vang lên từng trận chiêng trống, khắp chốn vui mừng hớn hở, rất náo nhiệt.
Tam công chúa vui sướng xốc lều lên, vỗ vào giường: "Khà, ta nói này Vô Danh, Tạ gia không còn nữa rồi ha ha ha ha..."
Tạ Chấp túm lấy giường, Tạ gia không còn là ý gì?
Có lẽ nhìn ra thắc mắc của nàng, tam công chúa đứng dậy tìm chiếc ghế dựa, tùy tiện ngồi xuống cạnh giường.
"Cuối cùng hoàng đế Đại Lương cũng kia làm được một chuyện tốt, nói Tạ gia thông đồng với địch phản quốc, giết hết trên dưới cả nhà lão, Trung Nguyên bọn ngươi không phải có cái tru cửu tộc gì đó sao, nghe nói hoàng đế còn niệm tình Tạ gia có công, đặc biệt khai ân, mới tru tam tộc thôi."
Tru tam tộc, phụ tộc mẫu tộc thê tộc, vậy Tiêu gia có hôn ước với nàng có phải cũng ở trong đó hay không, Tạ Chấp đã sắp níu hỏng phần giường bên dưới.
Tam công chúa vẫn không kìm được vui vẻ đắc ý: "Ha ha ha, đừng nói ở thảo nguyên, tới giờ ta cũng chưa từng gặp qua người Tạ gia, bọn họ tới thảo nguyên thông đồng với địch bao giờ chứ."
Tam công chúa và Hồ Diệp chưa bao giờ tự mình dẫn binh tới Nam Cảnh cướp bóc, năm đó khi Tạ Minh Chiết bình định Tây Vực bọn họ còn chưa sinh ra, sau khi Nam Cảnh an ổn, Tạ Minh Chiết trấn thủ Nam Cảnh lại càng không đích thân dẫn binh đi giải quyết những nhóm người thảo nguyên nhỏ cướp bóc biên thùy Nam Cảnh.
Thế nên quả thật hai huynh muội bọn họ chưa bao giờ gặp người Tạ gia, nếu có gặp, dù chỉ trông thấy Tạ Minh Chiết thì chắc chắn bọn họ cũng có thể nhận ra Tạ Chấp trông như đúc cùng một khuôn với Tạ Minh Chiết.
Tam công chúa ngưng cười: "Nhưng xem như cẩu hoàng đế này làm chuyện tốt cho thảo nguyên bọn ta, Tạ gia kia quá khó chơi, chết thế này bọn ta rốt cuộc cũng thở phào, có thể kiên định tới Nam Cảnh cướp đồ rồi."
Một lát sau tam công chúa lại trở nên sầu não: "Mới tru tam tộc thôi, vậy lục tộc còn lại phải làm sao, có thể tiếp tục dẫn binh hay không, nhưng đừng để Tạ gia dẫn binh nữa, cẩu hoàng đế này sao lại không tru cửu tộc chứ!"
Tạ Chấp nghiến răng nghiến lợi, bởi vì Tạ gia chỉ có tam tộc, người Tạ gia đều đã chết trên chiến trường, đi đâu gom đủ cửu tộc đây?
Tiếng nói khàn khàn khẽ nói: "Cố Phục Qua."
"Cố Phục Ca..."
Tam công chúa đọc theo, nàng ta quay sang nhìn Tạ Chấp: "Là ca trong tiếng ca à, người Trung Nguyên các ngươi cứ thích mấy cái nho nhã đấy, nghĩa là tiếp tục xướng ca à?"
Nàng ta hỏi xong cũng không chờ đáp lại đã quay sang vỗ Tạ Chấp: "Cha mẹ ngươi lấy tên hay đấy, có thể tiếp tục xướng ca chứng tỏ có thể tiếp tục vui vẻ, có thể tiếp tục vui vẻ khó lắm đấy."
"Hôm nào ngươi cũng đặt tên Trung Nguyên cho ta đi."
"Ta cũng muốn cái dạng tiếp tục vui vẻ này."
Tam công chúa vô cùng hăng hái.
Nhưng rồi nàng ta bỗng như bị hắt một bát nước lạnh, nâng má, phiền chán nói: "Nhưng từ bé đến lớn ta đều rất vui vẻ, không cần lấy tên tiếp tục vui vẻ đâu."
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro