Chương 28. Ghìm cương trước vực
Ngày giỗ của Tạ Minh Chiết vào mấy ngày sau trừ tịch, vào ngày giỗ, Cố Phục Qua đã sớm sai người chuẩn bị đồ tế, một mình cưỡi ngựa đến phần mộ tổ tiên Tạ gia.
Sau khi Tiêu Đình diệt Tạ gia đã tuyên bố với bên ngoài Tạ gia thông đồng với địch bán nước, nên không chỉ giết cả nhà Tạ thị mà còn muốn đào hài cốt trong mộ phần tổ tiên Tạ gia, quật roi từng thi hài, phơi nắng ngoài hoang dã, lấy đó làm gương.
Tạ Chấp hay tin, mắt muốn nứt ra, hận ý tột đỉnh, lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh, sau khi lấy lại Nam Cảnh, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tự thân dẫn theo tâm phúc thu hồi hài cốt Tạ gia, hạ táng lại lần nữa, nhưng khi tới mộ phần lại phát hiện hài cốt tổ tiên Tạ gia đã sớm được an tán, lại có thêm một nấm mồ của Tạ Minh Chiết, Tạ Chấp sợ có trá bèn sai người đào nấm mồ Tạ Minh Chiết lên, lại phát hiện bên trong không có bẫy rập gì, cũng không phải mộ chôn quần áo và di vật, mà là một xác nam nằm trong quan tài.
Nhưng cách hai năm, thi thể đã sớm hóa thành xương trắng, Tạ Chấp rút bao ngón tay màu đen trên tay trái xác nam ra, thi thể chôn đã lâu, bao ngón tay vừa chạm vào đã vỡ thành mảnh vụn, nàng cẩn thận nhìn bàn tay trái, khi tổ phụ còn trẻ từng bị gọt mất đầu ngón út trên bàn tay trái, người biết việc này không nhiều lắm, sau này Tạ Minh Chiết mang một chiếc bao ngón tay màu đen trên đầu ngón út để che đi.
Ngón út tay trái của xác nam cũng khuyết thiếu, chiều dài tương đương với phần khuyết của tổ phụ, trong quan tài cũng đều là những thứ trên người tổ phụ vào ngày nàng và tổ phụ xa nhau, nàng lại sai người kiểm nghiệm tuổi thọ xương của xác nam, cũng ăn khớp với tuổi tác của tổ phụ nàng.
Trong lòng Tạ Chấp hoài nghi, là ai đã tu sửa phần mộ của Tạ gia, là ai an táng tổ phụ nàng ở nơi này?
Trong lòng nàng thấp thoáng có một suy đoán.
Nhưng xác chết tổ phụ ngay trước mắt, nàng không khỏi dâng lên bi thương, nằm trên quan tài khóc thương tâm, nhẹ nhàng sờ tay lên thi cốt, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Lúc lướt qua phần cổ lần nữa, nàng bỗng cảm thấy có điểm nào không thích hợp bèn nói một tiếng tôn nhi quấy rầy tổ phụ an giấc rồi.
Sau đó nàng đưa tay nhẹ lật đầu người qua, phát hiện ở nơi cổ cũng không phải vết cắt bằng phẳng của đao, nàng nhớ rõ Lệ Phong nói đã bêu đầu tổ phụ, đến nay nhớ lại còn đứt từng khúc ruột, nhưng cổ của tổ phụ là rời ra tự nhiên sau khi xác chết phân hủy, nơi cổ cũng không có vết thương bằng phẳng do bị cắt này, nàng lại sai người đến kiểm nghiệm, người tới nói xác nam này khi còn sống cũng chưa từng bị bêu đầu.
Những điểm khả nghi dâng lên trong lòng, chẳng lẽ không phải xác của tổ phụ?
Nàng bất chấp quấy nhiễu người chết an giấc, lại tìm những người khám nghiệm tử thi kinh nghiệm phong phú, họ đều nói xác chết này chưa từng chịu hình phạt bêu đầu.
Nghi hoặc trong lòng Tạ Chấp không có được giải đáp, sợ đây là xác chết người ngoài, lại sợ lỡ như là xác của tổ phụ, dù sao ngoại trừ cổ thì những nơi khác đều ăn khớp, chỉ đành dời xác nam này khỏi phần mộ tổ tiên, tìm một nơi khác an táng, lập một mộ chôn quần áo và di vật cho Tạ Minh Chiết ở mộ phần tổ tiên Tạ gia.
Tạ Chấp cưỡi ngựa đến cửa mộ viên, buộc ngựa trên cây, tay cầm theo đồ tế và mấy bình rượu mạnh.
Sau khi lần lượt dâng hương, nàng lại đi đến trước mộ chôn quần áo và di vật của Tạ Minh Chiết, thao thao bất tuyệt cùng tổ phụ, nhỏ giọng kể những chuyện bản thân đã làm.
Nàng kể cục diện hiện tại của triều đình, kể bản thân bày bố thế này, kể làm thế nào báo thù rửa hận cho 138 người toàn gia Tạ thị, kể mãi kể mãi vành mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Nhưng khi nàng kể đến hoàng thất không thể tránh khỏi sẽ nhắc tới Tiêu Trạc, mặc dù nghĩ đến điều không thích hợp như vậy ở trước phần mộ tổ tiên nhưng nàng vẫn không thể khống chế được nhớ đến nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời trong đêm trừ tịch kia.
Nàng căm hận bản thân, huyết hải thâm cừu, thế mà một khắc kia, lòng nàng lại có thể mất khống chế rung động vì Tiêu Trạc, nàng căm hận bản thân đê tiện, một trái tim chưa bao giờ rời khỏi Tiêu Trạc, nàng đã không còn rơi lệ, có thể nói đã rất lâu không chảy nước mắt, khi nàng đau lòng đến cực điểm, trong mắt chỉ chảy ra máu, như thể vào ngày nhảy vực ấy đã chảy khô nước mắt cả đời.
Trong mắt Tạ Chấp nhỏ xuống hai hàng máu, nàng nằm trên mộ bia Tạ Minh Chiết vô cùng bi thương: "Là tôn nhi yêu lầm người, đưa tới mầm tai họa này cho Tạ gia, nếu ngày đó ở Bình Tây tôn nhi có thể hạ quyết tâm, không quan tâm đến Tiêu Trạc truy đuổi phía sau, thực hiện kế hoạch của người đến cùng thì hiện tại đã sớm cùng người thoát khỏi chỗ chết, dạo chơi tứ phương, sẽ không khiến bản thân bị trọng thương, kéo dài nửa năm mới quay về Trường An, khiến bố trí của người bị thất bại, để cẩu hoàng đế có cơ hội diệt trừ Tạ thị."
"Chờ tôn nhi báo được thù sẽ tự vận chuộc tội trước mộ phần của người, sau khi chết tôn nhi sẽ không vào phần mộ tổ tiên của Tạ thị."
Tạ Chấp ôm mộ bia, khóc không kiềm được tựa như trẻ con.
Khi Hồ Diệp dùng bữa trưa, đầy tớ săn được một con nai con, hắn ta nghĩ nai con cực kỳ bổ thân thể, Cố Phục Qua quá gầy yếu, bèn sai người gọi Cố Phục Qua tới cùng chia thức ăn.
Người hầu tới trong viện hỏi Phục Qua công tử ở đâu, khả hãn cho mời.
Hạnh Nhi cũng không biết, vào ngày này hàng năm công tử đều sẽ biến mất một ngày, chẳng qua trước kia là ở thảo nguyên, hiện tại đang ở Nam Cảnh.
"Ta cũng không biết công tử ở đâu, có lẽ công tử có việc, khả hãn có việc gì tìm công tử, chờ công tử trở về ta sẽ báo cho công tử."
Người hầu lắc đầu: "Khả hãn mời Phục Qua công tử dùng ngọ thiện, bên dưới mới săn được nai con, là vật đại bổ."
Hạnh Nhi khom người cúi đầu: "Ta thay công tử tạ ơn ý tốt của khả hãn, khi nào công tử quay về sẽ báo cho người."
Người hầu đáp lễ rồi quay về báo lại Hồ Diệp.
Tiểu viện không lớn, Tiêu Trạc ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng động tĩnh trong viện.
Nàng ấy biết Tạ Chấp đi làm gì, hôm nay là ngày giỗ của lão tướng quân.
Năm đó nàng ấy quá mức khờ dại, quá mức tin tưởng tình thân ruột thịt, cho rằng sẽ thuyết phục phụ hoàng thả cho Tạ gia đường sống, sau khi giao binh quyền sẽ dẫn Bình An quay về đất phong ở quận Hán Trung của nàng, cả đời cũng sẽ không bước ra khỏi nơi đó.
Khi Bình An đi Nam Cảnh nghĩ cách cứu viện Tạ Minh Chiết, nàng ấy tràn đầy vui mừng chờ Bình An chiến thắng trở về, còn hai tháng nữa chính là ngày đại hôn của các nàng.
Nhưng Tiêu Trạm vội vội vàng vàng chạy vào nói đã nghe trộm Tiêu Đình nói chuyện cùng Lệ Phong ngầm tập kết mười vạn binh sĩ, lệnh cho Lệ Phong dẫn quân bao vây diệt trừ tổ tôn Tạ Chấp.
Nàng ấy không dám tin, vội vàng lặng lẽ rời cung đến Nam Cảnh, nửa đường lại bị người của Tiêu Đình ngăn chặn, có lẽ là Tiêu Đình cố ý cho Tiêu Trạc đi qua, có lẽ là thú vui ác độc, đã nói với nàng ấy chỉ cần Tạ thị ngoan ngoãn chịu phục, chắc chắn sẽ không lấy mạng bọn họ, rồi lại thả nàng ấy đi Nam Cảnh.
Tiêu Trạc nghĩ đến đây cười giễu một tiếng, công chúa được nuông chiều trong hoàng cung, tin vào tình thân máu mủ.
Khi nàng ấy tới Nam Cảnh đã quá muộn, bản thân Tạ Minh Chiết đã sớm bị trọng thương, ngã vào trong vũng máu.
Nàng ấy vội vàng quát binh sĩ đang bao vây, chạy đến trước Tạ Minh Chiết, nghe giọng nói run rẩy của Tạ Minh Chiết: "Bình... An..."
Tiêu Trác thoáng chốc đỏ bừng mắt.
Nàng ấy và Tạ Chấp vẫn chưa thành thân, nàng ấy lại quỳ xuống ba quỳ chín lạy, hành chính lễ của một người cháu dâu với Tạ Minh Chiết.
Ánh mắt ảm đạm của Tạ Minh Chiết sáng lên trong chớp mắt: "Bảo..."
Nước mắt Tiêu Trạc ào ào chảy xuôi: "Tổ phụ yên tâm, con chắc chắn sẽ bảo vệ Bình An, là con tới muộn."
Tạ Minh Chiết đạt được tâm nguyện, khép hai mắt lại, rời khỏi thế gian.
Nàng ấy sai tâm phúc thu thi thể, lại vội vàng hỏi phương hướng, phi nước đại về phía Bình An chạy trốn, nàng ấy sợ Bình An ở đó, nếu nàng ấy lại muộn một bước, Bình An cũng sẽ ngã vào vũng máu.
Tại vách núi, từng tiếng nói rét tận xương, trong lòng nàng ấy chảy máu, lại chỉ có thể lạnh lùng nói.
"Xuống ngựa, quy phục."
Bình An, muội đi xuống, đừng phản kháng, ta chắc chắn sẽ bảo vệ được muội.
Lệ Phong ở bên cạnh kích thích Tạ Chấp, nói đã bêu đầu thị chúng Tạ Minh Chiết.
Nhưng nàng ấy không thể nói, Lệ Phong là do phụ hoàng phái tới, nàng ấy sợ phụ hoàng lật lọng.
Nàng ấy đã đồng ý với lão tướng quân phải bảo vệ Bình An, chỉ đành lạnh lùng tiếp tục nói.
"Xuống ngựa, quy phục."
Muội mau đi xuống, Bình An, đừng phản kháng, ta nhất định sẽ bảo vệ muội.
"Tiêu Trạc, ngươi có từng yêu ta?"
Ta yêu muội, đâu chỉ có yêu, Tiêu Trạc không thể nói, Lệ Phong phía sau như hổ rình mồi, nàng ấy không đoán được chính xác dụng ý của phụ hoàng, nàng ấy vốn chỉ là quân cờ phụ hoàng phái tới diệt Tạ gia, một quân cờ có tình yêu với Tạ Chấp, nàng ấy sợ nếu lúc này nàng ấy thừa nhận tình yêu với Tạ Chấp, phụ hoàng của nàng ấy sẽ trực tiếp đòi mạng Bình An.
"Chưa từng, lá mặt lá trái với ngươi mà thôi."
Nàng ấy không ngờ Bình An sẽ nhảy xuống vực, nhưng lẽ ra nàng ấy phải nghĩ tới, tâm tính Tạ Chấp như thế, sao có thể chịu được phản bội?
Tạ Chấp cưỡi Đạp Vân chạy về phía vách núi, lòng nàng ấy cũng chạy về phía vách núi theo, bị Phục Linh đè chặt tại vách núi.
Vách núi mười vạn trượng, giữ lại cõi lòng tan nát của ai, nàng ấy sai người tìm kiếm dưới đáy vực, nhưng bên dưới trống rỗng, tựa như trên đời chưa từng có Tạ Chấp, đi thật sạch sẽ.
Chỉ phát hiện được thây ngựa của Đạp Vân bên bờ sông ở đáy vực.
Sau khi Tạ gia bị giết, phụ hoàng cũng không đợi lâu, lại bắt đầu xuống tay với Vương gia, lúc này nàng ấy mới hiểu được, trước khi Tiêu Đình là một phụ thân, ông ta là một hoàng đế, trong lòng ông ta chỉ có ngôi vị hoàng đế của ông ta.
Mà nàng ấy làm một quân cờ, lại có ý thức của bản thân, có tình yêu, nhất định sẽ bị vứt bỏ, bị người chơi cờ trêu đùa, xem như sự trừng phạt vì phản bội người chơi cờ, nhìn thấy người yêu chết trước mặt mình, nhìn thấy người một lòng muốn bảo vệ chết oan uổng, đây là sự trừng phạt vì phản bội, thoát khỏi kiểm soát của người chơi cờ.
Tiêu Trạc đưa tay tát bản thân một cái, thiên gia nào có cốt nhục chân tình, là nàng ấy được nuông chiều mười mấy năm, bị che mắt, hại Bình An, hành trình Bình Tây năm đó mới là kế hoạch chân chính của phụ hoàng.
Khi sắp đến chạng vạng, cuối cùng Cố Phục Qua cũng trở về.
Hạnh Nhi đến chào đón: "Công tử, khả hãn tìm người, nói muốn mời người ăn nai con bồi bổ cơ thể."
Cố Phục Qua có phần mỏi mệt, phất tay: "Biết rồi, đi xuống đi."
Tới thư phòng, nàng cho người đi theo lui xuống, chỉ chốc lát sau Truy Phong đã tới.
"Gia, Bôn Lôi đã khiến Tiêu Châu tin tưởng, quân Tạ gia cũng đã thu về bảy tám phần mười, tiếp theo chúng ta làm thế nào?"
"Tiếp theo lệnh cho Bôn Lôi làm theo kế hoạch, đến khi hai phái trong triều động binh đao, chúng ta sẽ đuổi người thảo nguyên về thảo nguyên, nắm lấy Nam Cảnh, đánh về Trường An."
"Làm sao cũng phải khiến Tiêu Đình nếm thử chút tư vị cốt nhục tương tàn, sau đó bị con cái giết chết."
Cố Phục Qua nghiến răng nghiến lợi.
"Hiện giờ chúng ta đã nắm Nam Cảnh trong tay, sao gia không đuổi người thảo nguyên trở về trong lúc này?"
Truy Phong có phần khó hiểu.
"Lúc này không nên xé rách mặt với thảo nguyên, nếu không chúng ta sẽ hai mặt thọ địch."
"Đến khi trong triều đánh nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi, rồi lại xử lý người thảo nguyên."
"Vâng, vậy bên chỗ Tầm Điện vẫn cần tiếp tục sao?"
"Tiếp tục, bảo hắn cho liều lượng ít một chút, đừng để ông ta chết thoải mái như vậy, không khiến cẩu hoàng đế chịu thống khổ vài ngày, khó giải được mối hận trong lòng."
Truy Phong chắp tay: "Gia yên tâm, chắc chắn có thể chống đỡ được đến ngày cẩu hoàng đế bị con ruột giết chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro