Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27. Tiêu Trạc thân vong

Mùa đông năm Nguyên Thú hai mươi chín, tin tức trưởng công chúa An Bình của Đại Lương hương tiêu ngọc vẫn ở tuổi hai mươi bốn truyền về Trường An, triều đình và dân chúng khiếp sợ.

Ngày đó đúng là tết ông Táo, vì trưởng công chúa An Bình xả thân nuôi sói, gả đến thảo nguyên nên dân chúng thành Trường An vẫn an cư lạc nghiệp như trước, chung quanh thành Trường An giăng đèn kết hoa, mỗi người ở nhà tiễn ông Táo và quét dọn, thành Trường An không có chút dáng vẻ đã bị chiến loạn quấy nhiễu, trên triều Đại Lương từ trên xuống dưới cũng là dáng vẻ quốc thái dân an.

Ngày tết ông Táo đó, các quan viên hưu mộc ở nhà ăn tết cùng người nhà, trời còn chưa tối đen đã bị hoàng đế khẩn cấp triệu vào cung.

Trời đang vào đông, tuyết lớn bỗng ào ào tới.

Các quan viên đội tuyết lớn vội vàng tiến cung, quan viên trên tam phẩm đi vào điện Kiền Dương nghị sự, quan viên dưới tam phẩm đứng ngoài điện hầu nghe phân phó.

Vương Dịch Chi đi vào hành lang gấp khúc, cả người là tuyết, ông ta vỗ lên người, giũ áo bào, nhìn tuyết lớn như lông ngỗng ngoài điện, thấp giọng nói với Tiêu Trạm.

"Hôm nay cảnh sắc tươi đẹp vạn dặm, tuyết lớn bỗng tới, sợ là có sự đại hung gì, đến khi vào điện cẩn thận là trên hết, chớ có nhiều lời."

Trong triều hiện giờ đang ồn ào chuyện đổi thái tử, Tiêu Trạm rất rõ ràng phụ hoàng cố ý áp chế thế gia, Vương gia đứng mũi chịu sào, thế lực nhà ngoại tổ thua xa khi trước, hắn ta cũng hiểu rõ a tỷ bị thế lực khắp nơi ép phải gả đến thảo nguyên, cầu hòa với man di thảo nguyên.

Tiêu Trạm thầm thở dài, uổng cho hắn ta làm thái tử Đại Lương, hiện giờ trong triều lại không có bao nhiêu quyền lên tiếng, chỉ có thể nén giận giấu tài, không còn sự hăm hở thuở niên thiếu, nghĩ đến hồng y thiếu niên khi còn niên thiếu cùng hắn cưỡi ngựa tùy ý phi nước đại kia, khẩu khí trong lòng lại nặng thêm một chút.

Nghe lời nói của ngoại tổ phụ, Tiêu Trạm gật đầu: "Cô biết rồi, ngoại tổ, chúng ta vào đi thôi."

Hai người loại bỏ sạch sẽ tuyết trên người, bèn một trước một sau tách ra tiến vào trong điện.

Tiêu Đình cầm điệp báo khẩn cấp truyền tới từ thảo nguyên ngàn dặm, lần lượt từng trọng thần truyền đi xuống, từng người sau khi xem xong hai mặt nhìn nhau.

Lời giải thích thảo nguyên cung cấp nhìn như hợp lý nhưng cũng rất gượng ép, khắp nơi đều là sơ hở.

Tại sao trận hỏa này lại xảy ra?

Có tìm được đầu sỏ gây ra không?

Đêm đó chính là đêm động phòng hoa chúc của An Bình công chúa và Hồ Diệp khả hãn, ở cùng một lều trại, vì sao chỉ có công chúa điện hạ bị chết cháy, Hồ Diệp khả hãn lại lông tóc không tổn hao gì?

Chẳng lẽ người nào ở đại doanh thảo nguyên cũng say như chết hay sao? Sao lại không có ai lập tức cứu hỏa?

Thế mà lửa lại cháy chừng gần một ngày mới được dập tắt.

Suốt ba canh giờ mới bị dập tắt, nếu thảo nguyên chậm chạp như vậy, sao lại đoạt được Nam Cảnh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai?

Chỉ là muốn cứu hay không muốn cứu mà thôi.

Sứ đoàn tống thân Đại Lương đã chết gần một nửa, quan chức tương đối cao hầu như đều chết trong trận lửa lớn kia, trái lại chỉ chừa mấy quan viên chức thấp.

Mặc dù thảo nguyên cũng có vô số người chết vì trận lửa lớn này, nhưng đều chỉ là một vài tên binh sĩ, cả đám quý tộc thảo quyên đều sống tốt.

Tiêu Trạm xem điệp báo xong vốn có lòng áy náy đối với Tiêu Trạc, nay lại trở nên sôi trào, không để ý đến lời dặn của tổ phụ ở hành lang lúc trước, lập tức quỳ trước hoàng đế.

"A tỷ chết thảm trong đêm tân hôn, điểm đáng ngờ quá nhiều, tất do man di thảo nguyên gây nên, thảo nguyên khinh người quá đáng, cầu phụ hoàng lệnh nhi thần dẫn binh bao vây tiêu trừ man di thảo nguyên, đòi lại công đạo cho a tỷ!"

Tiêu Đình nghe xong vẫn chưa nói gì để mặc Tiêu Trạm quỳ dưới đất, đảo mắt sang Vương Dịch Chi, sau đó lại nhìn Tiêu Châu.

Vương Dịch Chi trông thấy hoàng đế như thế, trong lòng thầm nghĩ: "Nguy rồi, chắc chắn lúc này hoàng đế đã có tính toán trong lòng muốn áp chế việc này từ trước, thái tử điện hạ thương tỷ tỷ sốt ruột tiến lên trước thỉnh cầu xuất binh vây quét như vậy, ắt đã phí công vô ích."

Nhưng Vương gia là một đảng của thái tử, nếu vứt bỏ thái tử để cho thái tử một mình quỳ gối nơi đó, sợ là uy tín của thái tử sẽ mất hết.

Bất đắc dĩ, ngay cả biết phía trước là hố lửa, ông ta cũng chỉ đành chủ động quỳ gối bên cạnh Tiêu Trạm.

"Nguyên nhân chết của An Bình trưởng công chúa kỳ hoặc, cầu bệ hạ xuất binh vây quét, nhất định phải đòi công đạo cho công chúa."

Đảng thái tử theo đó quỳ gối phía sau, phụ họa thái tử, thỉnh cầu hoàng đế xuất binh.

Tiêu Châu cũng vội vàng quỳ xuống theo.

"A tỷ đang độ tuổi xuân, bỗng nhiên hoăng thệ, đệ thật sự đau lòng, nhưng thiên tai không thể tránh được, thảo nguyên đã nói nguyện dừng binh qua, trọn đời thân thiện hữu hảo cùng Đại Lương, từ nay về sau dân chúng Đại Lương sẽ không cần chịu chiến loạn quấy nhiễu, a tỷ hy sinh như vậy, vì sao huynh trưởng phải khơi chiến sự lần nữa, thật muốn khiến a tỷ chết không nhắm mắt hay sao?"

Tiêu Trạm chợt thẳng người dậy, mắt như muốn nứt ra, hai mắt trừng đến đỏ bừng, nhìn về phía Tiêu Châu.

"A tỷ ra đi không minh bạch như vậy, ngươi lại không niệm chút tìm cảm tỷ đệ, chỉ biết e sợ cầu an, uổng cho hoàng thất Đại Lương, thật là khiến người ta thất vọng, khiến cho a tỷ chết không nhắm mắt là ngươi, không phải ta!"

Tiêu Châu hốc mắt rưng rưng: "Đệ cũng đau lòng, nhưng vì dân chúng Đại Lương an cư lạc nghiệp, đây cũng là bất đắc dĩ."

Tiêu Trạm nhếch khóe môi, cười lạnh: "Rốt cuộc là vì dân chúng Đại Lương hay vì chính bản thân ngươi, trong lòng ngươi rất rõ ràng."

Tiêu Châu đỏ mắt, tủi thân rơi lệ.

"Thế mà huynh trưởng lại xem đệ đệ như vậy sao?"

Đảng ủng hộ Vũ Vương Tiêu Châu trông thấy cảnh tượng này cũng vội vàng quỳ gối phía sau Tiêu Châu, thỉnh cầu hoàng đế chớ phát binh, cùng thảo nguyên hòa bình lâu dài.

Hai đảng quỳ gối trước đại điện, tranh chấp không ngớt, phái trung lập đứng ở phía sau, cúi đầu không nói.

Tiêu Đình vỗ mạnh bàn: "Đủ rồi, xem nơi này là gì, một đám quan to triều định lại nhao nhao ồn ào như đàn bà, còn ra thể thống gì!"

Đại điện thoáng chốc không có âm thanh, hai đảng vội vàng quỳ sát đất, phái trung lập phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.

"Bệ hạ bớt giận!"

Tiêu Đình mắt lạnh nhìn một đám người quỳ úp sấp bên dưới: "Thiên tai đột nhiên giáng xuống, An Bình công chúa bất hạnh vẫn mệnh, niệm có công vì nước, đặc biệt truy phong làm An Quốc trưởng công chúa, để bày tỏ vinh quang, toàn quốc treo lụa trắng, không tấu nhạc ba tháng, tỏ lòng tiếc thương."

Giải quyết dứt khoát, không có đường quay về.

Vương Dịch Chi thầm nói: "Quả nhiên là thế, thiên gia quả thật vô tình."

Tiêu Trạm thẳng người, đỏ mắt, còn muốn nói thêm, Vương Dịch Chi ở phía sau vội vàng túm lấy tay áo hắn ta.

Tiêu Trạm cảm giác được ám chỉ của ngoại tổ phụ, kìm nén cơn nghẹn ngào, bái phục theo mọi người.

"Tuân chỉ."

Ý chỉ truy phong của triều đình truyền khẩn tám trăm dặm tới Nam Cảnh trong ngày trừ tịch.

Hồ Diệp khả hãn vội vàng phái người mời Cố Phục Qua: "A Cố, hoàng đế Đại Lương kia quả thực không truy cứu."

Hồ Diệp khả hãn âm thầm khinh thường, đồ cẩu hoàng đế, con gái của mình cũng đã chết, vậy mà có thể hèn nhát như vậy.

Cố Phục Qua nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện giờ chuyện đã định, khả hãn yên tâm đi."

Sau khi điệp báo đưa đến Đại Lương, trong lòng Hồ Diệp vẫn không ngừng bất an, mặc dù tin tưởng Cố Phục Qua nhưng vẫn hoảng hốt, mỗi ngày đều phải nhắc tới vài câu với Cố Phục Qua mới an tâm.

Hiện giờ rốt cuộc sự tình đã giải quyết, Hồ Diệp ngượng ngùng sờ trán: "Không phải cô nói hiện giờ thảo nguyên không nên khai chiến với Đại Lương à, ta đây không phải sợ cẩu hoàng đế kia không xuất chiêu theo lẽ thường hay sao."

Cố Phục Qua cầm lấy ý chỉ màu vàng kim kia: "Hôm nay trừ tịch, lương nhân nhà ta còn đang chờ ta ăn bữa cơm đoàn viên, không bồi khả hãn lâu nữa."

Nàng đứng dậy ra khỏi phòng nghị sự.

Từ ngày đó sau khi tới Nam Cảnh, Tiêu Trạc vẫn luôn ở trong viện của Cố Phục Qua, đã rất lâu không gặp Cố Phục Qua, tin tức bên ngoài cũng không biết mảy may.

Cố Phục Qua lệnh cho Hạnh Nhi cho người trông chừng nàng ấy, ngoại trừ không thể ra ngoài viện, những thứ khác cũng không ngăn nàng ấy.

Ngày trừ tịch, Tiêu Trạc cho người lấy một nồi thịt dê, ngồi trên bàn cơm, nháy mắt mấy cái với Hạnh Nhi, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng: "Hôm nay chính là đêm đoàn viên, khi nào phu quân của ta về?"

Hạnh Nhi được nhìn thì trái tim đập thình thịch, thầm nói, nữ chủ nhân của ta, người cũng đừng nháy mắt, người nháy mắt như vậy rất đòi mạng người.

"Công tử chỉ bảo nô tỳ hầu hạ người cho tốt, nô tỳ cũng không biết khi nào công tử về."

Tiêu Trạc hiểu rõ gật đầu: "Ồ."

Rốt cuộc mỗi ngày Bình An đang làm gì, đã gần một tháng Tiêu Trạc không gặp nàng, thật sự khó chịu, hai năm trước tuyệt vọng, hai năm sau gặp lại vui mừng khôn xiết, hiện giờ nàng ấy thật sự không thể chịu đựng được lại không nhìn thấy Bình An, dù cho lời nói của nàng lạnh nhạt, nhưng ít ra bản thân có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, xác nhận nàng còn sống chứ không phải giống như cái xác không hồn hai năm kia, mỗi ngày mỗi đêm mẫu hậu đều phái người trông chừng cẩn thận, sợ bản thân tự sát, để làm yên lòng bà ấy, cả ngày nàng ấy miễn cưỡng cười vui, buổi tối nằm trên giường lại trằn trọc gian nan.

Nàng ấy không muốn trải qua những ngày tháng này,hơn nữa đến nay nàng ấy cũng rất hoài nghi khó hiểu câu nói Bình An nói ngày hôm ấy, rằng nàng ấy không còn là quý nhân kim chi ngọc diệp, nàng ấy không còn nhà.

Trước khi Tiêu Trạc mỏi mắt trông chờ, cuối cùng Cố Phục Qua cũng chậm chạp đến.

Tiêu Trạc vội đứng dậy nghênh đón: "Hôm nay là đêm trừ tịch, đã làm món thịt dê nàng thích ăn nhất, mau tới."

Cố Phục Qua vào phòng, phất tay cho mọi người lui ra, lấy thánh chỉ màu vàng kim từ trong ngực ra ném tới trước mặt Tiêu Trạc.

Tiêu Trạc nhặt thánh chỉ lên, mở ra xem.

"Hoàng nữ hòa thuận cửu tộc, hiệp hòa vạn bang. Tuân theo các quy tắc từ xưa đến nay, tiếc thay đã mất nơi thảo nguyên. Hoàng nữ tư chất xinh đẹp dịu dàng, duyên dáng lễ nghi, mọi hành vi đều tuân theo quy tắc trong sử sách, bước đi như ngọc đeo bên người. Chuẩn bị đầy đủ lục gia, trăm xe đúng kỳ hạn. Ban đất phong tại Quy Nhuế. Lấy hiệu Bình An. Khải Cương Tích Mộc, Diệp Vịnh Nùng Hoa. Khích lệ nhận tước phong tại Hán Trung. Nay bất hạnh qua đời, niệm có công vì nước, đặc biệt truy phong làm An quốc trưởng công chúa để bày tỏ lòng thương xót, khâm thử."

Từng chữ trong thánh chỉ này nàng ấy đều biết, nhưng khi ghép lại với nhau, nàng ấy lại hồ đồ, Tiêu Trạc có phần kinh ngạc.

"Ta chết rồi sao?"

Cố Phục Qua ở bên lạnh lùng khẳng định: "Phải, ngươi đã chết, trên đời này không còn trưởng công chúa Đại Lương Tiêu Trạc."

Tiêu Trạc khép thánh chỉ lại, nghi hoặc nhìn về phía Cố Phục Qua, khẽ cong đôi môi đỏ mọng.

"Lại có thêm một lương nhân Tiêu thị của Phục Qua công tử."

Cố Phục Qua trông thấy dáng vẻ dù hoài nghi nhưng ngoài miệng vẫn lẳng lơ không đổi của nàng ấy thì phẫn nộ trong lòng, nàng đoạt lấy thánh chỉ, đưa tay về trước nắm lấy y phục Tiêu Trạc, nhìn vào mắt nàng ấy, lạnh lùng mở miệng nói tiếp:

"Ngươi vì phụ hoàng tốt của ngươi làm nhiều chuyện táng tận thiên lương như vậy, hiện giờ ngươi chết không minh bạch, phụ hoàng tốt của ngươi ngay cả thù cũng không dám báo cho ngươi, thật sự là đáng buồn đáng tiếc."

Gần quá, khoảng cách thật sự quá gần, cả khuôn mặt Cố Phục Qua đều sắp dán lên mặt Tiêu Trạc, hơi thở của nàng liên tục phả vào mặt Tiêu Trạc theo lời nói, hai má Tiêu Trạc bị thổi ngứa, tiến thẳng vào tim.

Ánh mắt Tiêu Trạc không khỏi dời xuống, trông thấy đôi môi đỏ kia hé ra khép lại, ma xui quỷ khiến, nàng ấy hôn lên.

Mặt Cố Phục Qua nhất thời trầm xuống.

A, xong đời rồi, Tiêu Trạc nghĩ thầm, không thiệt.

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt