Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23. Hai người giao phong

Dường như yến hội bên ngoài đã xảy ra chuyện gì khiến cho không khí vốn đang náo nhiệt không thôi bỗng đột nhiên tăng cao, tựa như nước đang đun sôi sùng sục, lại tăng thêm lửa lớn, càng trở nên sôi trào, tiếng cười mọi người rộ lên, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều tiếng cười truyền vào trong lều.

Trong lều trại không bị sự sôi trào bên ngoài ảnh hưởng mảy may.

Bên trong là không khí âm trầm lạnh lẽo, từ sau lời nói của Tiêu Trạc lại càng trở nên băng hàn thấu xương, toàn bộ vật dụng trong lều đều như bị bao phủ bởi một lớp băng thật dày.

Nhưng không có một chút khí lạnh nào truyền ra ngoài lều, bên ngoài vẫn đang vô cùng náo nhiệt.

Một chóp trướng bồng lại ngăn cách trong ngoài lều trại thành hai thế giới băng và lửa.

Cố Phục Qua lạnh lùng nhìn Tiêu Trạc, nhếch môi không nói một lời, trong mắt trải đầy sương lạnh, sắc mặt âm trầm dọa người.

Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Trạc, suy nghĩ trong lòng tán loạn.

Cả ngày hôm nay bận bận rộn rộn, nàng vẫn không có thời gian nghĩ lại mộng cảnh đêm qua, tại sao bản thân lại mơ thấy hoang tai Bình Tây vào năm Nguyên Thú hai mươi ba, tại sao lại mơ thấy bản thân cầu cưới, rõ ràng là nàng bị cẩu hoàng đế kia cưỡng ép nhét vào mối hôn sự này, và còn rất nhiều chuyện khác cũng không đúng, tại sao phải mơ một giấc mơ như vậy?

Nàng thở dài trong lòng có phần căm hận, quả nhiên là nằm mộng, thật thật giả giả khiến những đổ vỡ trong hiện thực lại trở nên viên mãn trong mộng.

Năm nàng mười bốn tuổi, vừa vào Trường An đã bị cẩu hoàng đế kia cưỡng chế tứ hôn sau thọ yến, tổ phụ quả quyết từ chối, khi đó mặc dù nàng đồng cảm vị a tỷ này tuổi nhỏ đáng thương lại bị toàn thành đồn đãi cùng thế lực các bên bức bách, nhưng sẽ không bất chấp cả gia tộc để giúp nàng ta, càng không nói đến chủ động cầu cưới, đó chẳng phải là chuyện cười lớn trong thiên hạ sao, bản thân khi ấy cũng chỉ phái người ngăn lại lời đồn, giải trừ khốn cảnh cho nàng ta mà thôi.

Trước mắt bao người, tổ phụ kiên quyết cự tuyệt, nàng cũng vội quỳ xuống đất nói bản thân tuổi nhỏ, không xứng với công chúa điện hạ, mặc dù khóe mắt trông thấy sự tổn thương rõ ràng trong mắt vị a tỷ kia, trên mặt lại có phần không duy trì được vẻ đoan trang thanh lãnh, lộ ra chút lúng túng khiến lòng nàng cảm thấy có lỗi đôi chút, nhưng nàng vẫn muốn nhanh chóng đẩy chuyện nguy hiểm này đi, nào ngờ cẩu hoàng đế kia vừa chuyển đề tài đã nói ông cháu nàng khước từ như vậy rốt cuộc là chướng mắt viên minh châu của ông ta hay là muốn tạo phản, bất luận tổ phụ có giải thích thế nào, ông ta cũng cắn chết không buông, nhất quyết cho rằng Tạ gia chướng mắt công chúa hoặc là muốn tạo phản, Tạ gia vốn là đang trong dầu sôi lửa bỏng, đang trong thọ yến, lại có nhiều cặp mắt nhìn như vậy, thật sự ứng với câu quân yếu thần tử thần bất đắc bất tử, so sánh giữa hôn sự, chướng mắt công chúa và muốn tạo phản, rõ ràng hôn sự còn có đường sống, không thể bị hoàng đế nổi giận tại đây, tổ phụ chỉ đành đáp ứng hôn sự, sau đó cũng đã tìm đủ lý do để kéo dài hôn kỳ, lúc ấy cẩu hoàng đế cưỡng ép hôn sự xong cũng sợ nếu bức bách thêm lần nữa sẽ chọc cho Tạ gia nổi nóng bèn đồng ý kéo dài hôn kỳ hết lần này đến lần khác, sau này dưới ván cờ của tổ phụ cùng hoàng đế, cuối cùng hôn kỳ định vào mùa xuân năm Nguyên Thú hai mươi tám, khi nàng mười chín tuổi.

Vốn định vào lễ đội mão năm hai mươi tuổi sẽ truyền ra tin không thể động phòng, giả chết thoát thân, hiện giờ vì lần tứ hôn này, nàng chỉ đành thực hiện kế hoạch sớm, trước khi công chúa đại hôn sẽ phái thị nữ kiểm tra phò mã, nhất định phải thoát thân trước ngày đại hôn, tổ phụ sửa lại bố trí, muốn nàng giả chết sớm hơn vài năm, đến lúc đó trời cao biển rộng, lão hoàng đế cũng không làm gì được.

Nào ngờ sau đó thế sự vô thường, vì có ràng buộc hôn sự với Tiêu Trạc, lại có sự đồng cảm sâu sắc với nàng ta, dần trở nên tiếp xúc nhiều hơn, thế mà lại ngầm nảy sinh tình cảm với nàng ta, sau này lưỡng tâm tương duyệt, nhưng nàng biết rõ thân phận bản thân, chỉ có thể vừa quan tâm vừa xa cách, dù sao nàng cũng không thể cưới nàng ta, cuối cùng sẽ phụ bạc nàng ta, mỗi lần đối mặt với nàng ta nàng đều áy náy, đến năm Nguyên Thú hai mươi bảy, khi Bình Tây gặp hoang tai, tranh giành bè cánh bắt đầu nghiêm trọng, Tiêu Trạm bị cẩu hoàng đế ném tới Bình Tây, phát sinh mất tích ngoài ý muốn, trong triều người muốn mạng hắn nhiều hơn những người muốn bảo vệ hắn, Tiêu Trạc nóng vội vạn phần, nhưng trong triều không có người có thể dùng, không biết phái ai đi Bình Tây tìm đệ đệ, nàng vì có áy náy với Tiêu Trạc, tổ phụ cũng biết cơ hội đã tới, bèn để nàng đi Bình Tây tìm Tiêu Trạm, sau đó bất ngờ bỏ mình ở Bình Tây, giả chết thoát thân.

Tới Bình Tây hết thảy đều thuận lợi, thuận lợi tìm được Tiêu Trạm, thuận lợi thay đổi y phục với hắn ta, thuận lợi để người đưa hắn ta trở về Trường An, thuận lợi mang thân phận của hắn ta bị truy sát, đã sắp thoát thân thành công, thế nhưng Tiêu Trạc lại đuổi theo sau đó, đầu tiên là người truy sát càng lúc càng đến nhiều, không thể dẫn theo nàng ta thoát thân, sau đó hậu vệ bên cạnh càng lúc càng ít, trong một lần hỗn chiến nàng đã phân tán với nhóm Thính Hà, cuối cùng vì bảo vệ nàng ta, nàng bị trúng tên ngay ngực, rơi vào hôn mê, cũng không biết bằng cách nào một công chúa yểu điệu như nàng ta có thể một mình tìm được nông hộ, cõng nàng tới đó trong một dải núi kéo dài hơn mười dặm, sau đó tự nhiên phát hiện thân phận nữ nhi của nàng, tâm tư tình yêu cùng diệt khẩu giao chiến, bất phân thắng bại, sau đó nhóm người Thính Hà tìm được nơi này, nhưng nàng bị thương quá nặng, để dưỡng thương và tránh né truy sát, nàng lại đợi nửa năm ở nông hộ, cũng trong khoảng thời gian nửa năm này nàng thật sự đã tâm ý tương thông cùng nàng ta.

Hình như cũng trong một buổi đêm tối đen như vậy, không biết nói gì với nàng ta, cuối cùng đối diện, động tình hôn đến một nơi, nàng ta thở gấp, ngăn bàn tay đang chậm rãi hướng về phía dưới của nàng, mềm mại thở gấp ở bên tai nói với nàng: "Bình An, chúng ta còn ba tháng nửa là đại hôn, đến đêm động phòng hoa chúc, tỷ tỷ lại cho muội."

Sau đó trở về Trường An, nàng mới biết được thảo nguyên bị quấy rối, từ trước khi nàng quay về Trường An, tổ phụ đã bị cẩu hoàng đế phái đến Nam Cảnh bình loạn, nàng vừa về đến Trường An đã truyền đến tin tức tổ phụ hãm sâu vòng vây, Trung thúc ở Trường An đã mất liên lạc với tổ phụ hơn một tháng, nàng nôn nóng cứu tổ phụ, chờ lệnh đi Nam Cảnh, cẩu hoàng đế vốn dĩ luôn không muốn thả nàng rời Trường An, lần đó lại đồng ý để nàng một mình lãnh binh tới Nam Cảnh, tới Nam Cảnh, khi rơi xuống núi là lúc nàng bừng tỉnh đại ngộ.

Người hoàng gia thật sự là diễn xuất trác tuyệt, nơi chốn kỳ hoặc, mà nàng lại như con lợn có mắt không tròng. Tối qua nàng mơ một giấc mộng kỳ quái, hỗn loạn phức tạp, nhất định là tổ phụ linh thiêng trên trời đang cảnh cáo nàng, Tạ gia đã bị giết hại cả nhà từng bước một như vậy, không được rơi vào ôn nhu hương, bị người trước mắt này lừa gạt.

Suy nghĩ trong lòng Cố Phục Qua tán loạn hồi lâu, nhưng thật ra mới chỉ qua thời gian ngắn ngủi chừng mấy hơi thở.

Nàng nhắm mắt lại, không nhìn Tiêu Trạc, thu lại từng chút hận ý, nén vào trong lòng, băng trong lều trại tan dần theo đó.

Nhưng vừa cất lời vẫn là sương lạnh không ngừng: "Ngươi cũng xứng?"

Tiêu Trạc nhìn thấy đôi mắt tràn ngập hận ý của Cố Phục Qua, cũng chầm chậm ngăn lại cuồng hỉ, dần tỉnh táo lại, nàng ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai, Bình An của nàng ấy hận nàng ấy đến mức độ nào.

Nghe nói Phục Qua công tử đột ngột xuất hiện ở thảo nguyên vào một năm trước là quân sư do tam công chúa thảo nguyên hiến cho Hồ Diệp khả hãn, nàng đã biến du mục lộn xộn ở thảo nguyên thành kỷ luật nghiêm minh, thành mũi đao nhọn bất khả chiến bại, vốn chỉ thỉnh thoảng quấy rầy ở trấn nhỏ biên thùy Nam Cảnh, lúc ấy triều đình đang có tranh chấp giữa các đảng phái, lại bị Tạ gia dưỡng thành thói quen, cảm thấy dân tộc du mục chẳng qua chỉ cũng như vậy, dù sao cũng không đánh được Nam Cảnh nên không để tâm, chỉ tăng thêm binh sĩ tuần hộ, đến khi cuộc tranh đấu trong triều đang quyết liệt, dưới sự dẫn dắt của Phục Qua công tử, dân tộc du mục mà bọn họ không để tâm đến lại bất ngờ xuất binh tấn công Nam Cảnh, vừa công hạ, đại quân đã tiến thẳng về phía Trường An.

Triều đình vẫn đang tranh luận muốn đổi thái tử, không có tướng lĩnh nào có thể dùng, đều thỉnh cầu nghị hòa, phụ hoàng mơ hồ muốn trừ Vương gia, vị trí thái tử của Trạm Nhi nguy hiểm bấp bênh, dưới thế cờ của nhiều bên, đại quốc to lớn Đại Lương lại phải cúi đầu, cầu hòa với một thảo nguyên man di, còn đẩy nàng ấy ra hòa thân, thật sự là nực cười.

Nàng ấy vốn định đêm nay sẽ tự sát, bảo toàn trong sạch, xuống dưới gặp Bình An, nhưng ông trời thương xót, lại để nàng ấy gặp được Bình An vẫn còn sống, nghe thấy người hầu vừa mới tiến vào áp giải hỉ bà gọi nàng là Phục Qua công tử, mặc dù không biết tại sao Bình An lại từ Tạ thế tử biến thành Phục Qua công tử, nhưng nàng không chết, đối với nàng ấy mà nói đã là niềm vui bất ngờ.

Hận cũng được yêu cũng được, nàng còn sống, hết thảy vẫn còn cơ hội vãn hồi.

Tiêu Trạc đứng lên, hôn bào đỏ thẫm trên người đung đưa theo nhịp theo động tác đứng dậy, một nửa mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp tỏa sáng rối tung bên trên hồng bào, chiếu vào gương mặt trắng nõn động lòng người của Tiêu Trạc, càng thêm mị hoặc, một nửa bị che khuất bên dưới trang sức bằng vàng và ngọc, mũ phượng hoa sen, màu sắc tươi sáng, mày liễu khẽ nhướng, một đôi mắt hoa đào hé mở, ngập nước, tựa như chứa một hồ nước thu, đong đầy tình cảm nhìn Cố Phục Qua chăm chú, nàng ấy khẽ mở đôi môi đỏ mọng, phát ra âm thanh êm tai.

"Công tử vén khăn che của ta, lại không phải vì chiếm thân thể của ta sao?"

Cố Phục Qua híp mắt theo động tác đứng dậy của nàng ấy, đến khi nghe thấy câu hỏi của nàng ấy, khóe môi khẽ giật, nàng hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới câu hỏi của nàng ấy, nàng lập tức tiến lên, khống chế nàng ấy dễ dàng.

Tiêu Trạc không kịp phản ứng đã bị giữ lại, yếu ớt hô lên một tiếng, quay mặt về phía giường, đưa lưng về phía Cố Phục Qua, quay đầu giả thành dáng vẻ thẹn thùng không thôi, trông thấy gương mặt Cố Phục Qua, trong mắt nàng ấy tràn ra làn nước thu trong vắt: "Công tử thật là nóng vội, là thích tư thế ở phía sau này?"

Cố Phục Qua không để tâm tới nàng ấy, giữ chặt đằng sau nàng ấy, lại sờ soạng nàng ấy từ trên xuống dưới.

Tiêu Trạc vốn đang giả vờ thẹn thùng theo động tác của Cố Phục Qua cũng đã biến thành thật sự thẹn thùng, nàng ấy vội giãy giụa, thở gấp lên tiếng: "Chúng ta lên giường."

Cố Phục Qua sờ soạng từ trên xuống dưới, cuối cùng tìm được thứ bản thân muốn tìm, nàng lấy thanh chủy thủ từ trong tay áo Tiêu Trạc, buông Tiêu Trạc ra, thoáng cái đã đẩy nàng ấy lên giường, giơ thanh chủy thủ kia lên.

"Không được, ta sợ chết oan, cô nương vẫn nên tự tìm hoan trên giường đi."

Tiêu Trạc nhìn thấy thanh chủy thủ kia, khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm ai thán, Thôi Kinh hại ta rồi, ngón tay thuôn dài chỉ vào chủy thủ, ngoài miệng biện giải: "Ta nói thứ kia chỉ dùng để trợ hứng, công tử có tin không?"

Sắc mặt Cố Phục Qua trở nên âm trầm, hận ý không dứt, nàng bước nhanh về trước đẩy Tiêu Trạc ngã xuống giường, cúi người phủ lấy Tiêu Trạc, hai tay giữ chặt hai tay Tiêu Trạc, khống chế nàng ta, nhìn gương mặt minh diễm của nàng ấy, nhìn chằm chằm đôi mắt tình ý miên man của nàng ấy, nàng lạnh lùng cất tiếng: "Tiêu Trạc, so với hao hết tâm tư quyến rũ, không bằng ngươi nghĩ xem phải làm sao để chết toàn thây trong tay ta."

Cố Phục Qua nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy, nói từng chữ một: "Ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi giải thích một chút, tuyến thời gian của truyện chính là ở chương 22 Tạ Chấp tỉnh lại này, đây mới là tuyến thời gian thực của toàn bộ câu chuyện, trước chương 22 đều là giấc mộng của Bình An.

Cảnh nhảy vực trong nửa trước của chương đầu tiên thật ra là một nhánh thời gian không rõ, vào đêm trước tuyến thời gian chính, cũng chính là đêm Bình An uống rượu, đêm đó nàng nghe được ngày mai Tiêu Trạc sẽ đến, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, cho nên từ sau khi uống rượu vẫn chưa ngủ mơ mơ hồ hồ cho đến sau khi ngủ hoàn toàn lâm vào mộng cảnh, trong thời gian này, hồi tưởng một lần những chuyện bản thân từng trải qua.

Chương đầu tiên sau khi Tạ Chấp hồi tưởng bản thân tự rơi xuống vực kết thúc, sau đó viết "Giống như trở về năm Nguyên Thú hai mươi ba.", lúc này đã là mơ mơ màng màng sắp ngủ, bởi vì đại hôn của khả hãn, trong ngoài đều trang trí lụa đỏ, tương ứng với huyết lệ trước mắt khi nàng nhảy vực và cả lụa đỏ khắp thành Trường An năm Nguyên Thú hai mươi ba, trong lúc nàng mơ mơ màng màng đã xem lụa đỏ trang trí trong đại hôn khả hãn thành bài trí lụa đỏ ở thành Trường An năm đó, đã dần mơ mơ màng màng ngủ say không có ý thức, cảm thấy mình thật sự về tới năm Nguyên Thú hai mươi ba.

Sau đó bên dưới tiếp tục miêu tả: "Nếu có thể trở lại một năm đó, nhất định cách Tiêu Trạc thật xa", đến câu này, nàng đã hoàn toàn ngủ say, rơi vào trong mộng.

Mãi đến cuối chương 21 tôi mới sửa đổi một chút, bị tổ phụ đẩy tỉnh, rơi xuống khe đất lớn, tương ứng với cảnh rơi xuống vực chương mở đầu, từ hồi tưởng nhảy vực dần rơi vào trong mộng, lại tỉnh lại từ trong mộng từ cảnh rơi xuống khe đất lớn, chính là muốn viết ra cảnh tượng từ trong cảm giác rơi vực ngủ rồi lại từ cảm giác rơi vực tỉnh lại như vậy.

Những chỗ kỳ quái từ chương 1 đến chương 21 là tôi cố ý viết, bởi vì là cảnh trong mơ không phải sao, chính là phải thật thật giả giả, hư hư thực thực, chính là phải có chỗ chân thực, cũng phải có chỗ hoang đường, và cả tuyến thời gian không cố định, cứ đổi tới đổi lui, nằm mơ mà, hẳn mọi người đều hiểu được, đều là từ một cảnh tượng rồi đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khác, tuyến thời gian đều thay đổi rối loạn, đây thật ra đều là ám chỉ với các bạn, đó là một giấc mơ, một câu chuyện miêu tả sao có thể rối loạn tuyến thời gian được, chỉ có trong mộng mới có thể rối loạn hoang đường như vậy.

Chẳng qua không có tiểu khả ái nào nhìn ra được đó là mộng, có thể do công lực sáng tác của tôi vẫn chưa tới, tôi sẽ cố gắng.

Chuyện cần giảng giải ở giai đoạn trước không nhiều lắm, tân thủ không biết cách giản lược những nhánh không cần thiết, vốn định sẽ chấm dứt giấc mộng của Bình An trong mười chương, kết quả viết 21 chương, thật là kéo dài tiết tấu, dưới sự thúc giục hắc hóa của nhóm tiểu khả ái, thật ra tôi còn muốn viết cảnh nàng tỉnh lại sớm hơn các bạn nữa (nhưng mà chuyện muốn kể trong giai đoạn trước quá nhiều cho nên kéo 21 chương mới để nàng tỉnh, che mặt.)

Cảm ơn nhóm tiểu khả ái ủng hộ tôi, bắn tim, cảm ơn một đường có các bạn, tôi sẽ hoàn thành thật tốt câu chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt