Chương 21. Trong mộng ngoài mộng
Bình Tây ở tận cùng phía Tây của Đại Lương, vốn là nơi khỉ ho cò gáy được dân chúng khai khẩn đất hoang, cây lương thực khó sống, cũng chẳng trồng ra được bao nhiêu, quanh năm suốt tháng nộp thuế, duy trì no ấm cũng đã khó, giờ đây đất cằn ngàn dặm, người người đói đến bắt đầu gặm vỏ cây, đào đất sét mà ăn, nhưng bởi vì cách Trường An quá xa, giao thông lại không thuận lợi nên khi hoang tai Bình Tây đến Trường An, rơi vào tai Tiêu Đình, bên kia đã náo loạn hai tháng có thừa, vỏ cây và đất sét đều đã sắp bị ăn sạch, chỉ còn lại thân cây trơ trọi lộ ra lớp tơ trắng trần trụi bên ngoài, người chết đói vô số, ăn đất sét trướng bụng chết ở ven đường, thi thể đều bốc mùi thối, khắp Bình Tây thê lương, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Quan phủ Bình Tây chờ thật lâu không thấy lương thực cứu nạn thiên tai từ Trường An, không thể chẩn tai giải khốn, nạn dân bị đói phát điên xông vào phủ nha giết người cướp lương, quan viên đều bị đánh chết tươi, có một chủ bộ liều chết trốn thoát, ăn xin bên đường, hơn một tháng mới đến Trường An, trên đường đụng phải nhị điện hạ Tiêu Châu cải trang ra ngoài du ngoạn, Tiêu Châu hỏi rõ sự tình, bèn dẫn hắn đi gặp Tiêu Đình.
Lúc này Tiêu Đình mới biết được, giận dữ hỏi: "Tại sao không dâng sổ con lên?"
Chủ bộ quỳ xuống đất bi thương đáp: "Vừa xảy ra loạn đói đã dâng sổ con chờ triều định cứu trợ thiên tai, nhưng hơn một tháng Trường An cũng không có tin tức truyền xuống, đám nạn dân đói nóng mắt, xông vào phủ nha, giết huyện lệnh, tiểu nhân liều chết trốn thoát, một đường ăn xin mới đến được Trường An, may mắn gặp được nhị điện hạ, nếu không tiểu nhân cũng không biết làm sao vào cổng cung, truyền lời cho bệ hạ."
Vì Tiêu Trạm đã mười lăm, lại là thái tử một nước, Tiêu Đình cố ý rèn luyện nên sổ con phía Tây đều giao cho hắn ta xem trước, để hắn ta học phê duyệt một lần, thống nhất rồi đưa đến điện Kiền Dương, Tiêu Đình nhìn một lượt, có sai lầm hoặc chưa đủ sẽ chỉ ra chỗ sai cho hắn ta, Tiêu Đình nghe xong câu trả lời của chủ bộ, lại lệnh người mang những sổ con trong điện của thái tử, nhưng trong sổ con đưa đến vẫn không phát hiện có sổ con báo hoang tai Bình Tây, kẻ khác giữ lấy chúc quan Đông cung thẩm vấn, lại gọi Tiêu Trạm đến trách cứ một trận.
Tới hôm nay rốt cuộc chúc quan Đông cung Trần Đĩnh không chịu nổi hình phạt đã khai ra, nói là thái tử điện hạ bảo hắn giấu sổ con đi, không cho báo lên bệ hạ, sổ con hiện được chôn dưới tàng cây lựu ở hậu viện Đông cung, Tiêu Đình sai người đi tìm, quả nhiên tìm được quyển sổ con kia, thời gian trên sổ con cách hôm nay đã qua hai tháng có thừa, Tiêu Đình tức giận trực tiếp lệnh tiểu thái giám gọi Tiêu Trạm ở điện Tiêu Phòng đến đây.
Có sổ con làm vật chứng, chúc quan Đông cung Trần Đĩnh làm nhân chứng, sau khi Tiêu Trạm đến lại nói không phải bản thân gây ra, luôn mồm tranh cãi, Tiêu Đình lại tức giận, không để lại chút thể diện cho Tiêu Trạm, để hắn ta quỳ ở cửa điện Kiền Dương, người đến người đi, không chỉ có tiểu thái giám tiểu cung nữ trong cung trông thấy mà quan viên đến điện Kiền Dương tấu sự cũng thấy, chỉ chốc lát sau, trên dưới trong triều, trong cung ngoài cung đều biết việc này, thái tử một quốc gia đã mất sạch thể diện.
Hoàng hậu đang trò chuyện vui vẻ với Tạ Chấp nên mãi đến khi tiểu thái giám bên người Tiêu Trạm báo lại mới biết, cầu Tiêu Đình không có kết quả, bà ấy bèn viết thư cho phụ thân mình, muốn tìm trợ giúp từ Vương Dịch Chi, nhưng thư mới vừa ra khỏi điện Tiêu Phòng đã bị giữ lại, Tiêu Đình lệnh người bao vây điện Tiêu Phòng, Kiêu Dương Các, Đông Cung, không cho bọn họ có cơ hội chạy vạy khắp nơi cho Tiêu Trạm, thề phải điều tra để tấu lại với trời.
Từ ngày Tạ Chấp hồi phủ đã qua mấy ngày, nàng nghe được đôi câu vài lời truyền ra từ trong cung, nói bệ hạ bao vây điện Tiêu Phòng và Kiêu Dương Các, nàng cảm thấy lo lắng, bệ hạ đang giam lỏng hoàng hậu nương nương và tỷ tỷ, nàng lệnh người thám thính tin tức xung quanh, nhưng tin tức hoàng gia thật sự khó tìm được, nàng dâng sổ con tiến cung, muốn tiến cung xem Tiêu Trạc ra sao, nhưng bệ hạ chưa phản hồi, rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể đi tìm Tạ Minh Chiết.
Tạ Minh Chiết sao có thể không biết việc này, không chỉ ông biết mà còn biết rất rõ ràng, hiểu được quanh co khúc khuỷu trong đó, không muốn lội vào vũng bùn này, Tạ gia vốn tay cầm trọng binh, khiến cho bệ hạ kiêng kị không thôi, việc của thiên gia vẫn nên ít dính líu đến.
Mặc dù ông ấy không có lòng tạo phản, nhưng hiện tại không thể giao binh quyền lên, nếu không chỉ sợ cả tộc Tạ thị sẽ phải lên đoạn đầu đài, cần một thời cơ tốt để giao lại binh quyền mới có thể bảo trụ tính mạng toàn tộc.
Năm đó để cho Tạ Chấp nữ nhi biến nam nhi, một là bởi vì con dâu khi sinh Bình An xuất huyết nhiều, thân thể tổn thương sợ rằng không thể sinh nữa, Sinh Nhi lại không muốn cưới người con gái khác, hai chính là vì giao binh quyền, hiện tại có bản thân tọa trấn, hoàng đế tiểu nhi không dám động vào Tạ gia, đến khi Bình An đến lễ đội mão thành niên, ông sẽ thả ra tin tức Bình An không thể có con, tổ tôn hai người vào cung cầu hoàng đế thu hồi binh quyền, thu hồi vương vị Trấn Nam, một ông lão sắp xuống mồ, một đứa trẻ không thể sinh con không có hậu đại, người nào cũng không tạo phản được, làm yên lòng hoàng đế, Bình An giao binh quyền, giao vương vị khác họ, bảo toàn tính mạng toàn tộc Tạ thị. Cho dù hoàng đế vẫn kiêng kị Tạ thị, muốn một lưới bắt hết, nhưng ông bình định phản loạn, trấn thủ Nam Cảnh công cao lao khổ, lại ngoan ngoãn giao binh quyền, không có lòng tạo phản, văn võ cả triều, ngôn quan khắp sảnh cũng sẽ không để Tiêu Đình diệt trừ Tạ thị như mong muốn.
Vốn định trước lễ đội mão của Bình An sẽ thiết kế cho Sinh Nhi giả chết thoát thân, sau lễ đội mão lại thiết kế cho Bình An giả chết, trở về thân nữ nhi, nhưng nào ngờ Sinh Nhi lại chết trên chiến trường, Tạ Cố thị đi theo, chỉ còn tổ tôn hai người sống nương tựa lẫn nhau, thôi, đợi sau khi Bình An đội mão, thiết kế cho nó giả chết thoát thân quay về thân nữ nhi, trói buộc cháu gái nhiều năm như vậy, đến lúc đó cưới xin đều tùy nó.
Tuy việc Bình An cầu cưới công chúa nằm ngoài chủ kiến của ông ấy, nhưng ông ấy tin tưởng Bình An sẽ không nói thân phận thật sự cho công chúa, Bình An vừa chết, công chúa tất sẽ được hoàng đế đón về, xưa nay hoàng tộc Đại Lương vẫn luôn tận dụng triệt để đối với công chúa, sao có thể để nàng ấy thủ tiết cho Bình An, cho dù là sủng ái thế nào đi nữa cũng sẽ không.
Hiện tại việc ông cần làm chính là bo bo giữ mình, tránh thật xa việc hoàng cung, an tâm đợi ngày Bình An trưởng thành là được.
Nhất là chuyện liên quan đến nhị hoàng tử, động cũng không được động, hỏi cũng không được hỏi, đóng cửa vờ như chuyện gì cũng không biết mới là kế sách tốt nhất, một khi tham dự chính là đứng về một phía, vốn dĩ đã định an toàn thoát khỏi lốc xoáy kia của Tiêu Đình, có ngốc mới đi vào xoáy nước của Tiêu Trạm hay Tiêu Châu.
"Hoàng đế cho Tiêu Trạm xem sổ con phía Tây để rèn luyện, thời gian vừa đúng khi hai ta sắp đến Trường An, chủ bộ ăn xin dọc đường gặp được Tiêu Châu xuất cung."
Tạ Minh Chiết cười nhạo một tiếng, thật đúng là trùng hợp.
Tạ Minh Chiết mơ hồ cảm thấy việc này bề ngoài là nhắm vào Tiêu Trạm nhưng e rằng trên thực tế là đang mài đao hướng về phía Tạ gia, chỉ là không biết muốn trong sáng ngoài tối một lưới bắt hết, hay chỉ hướng về phía Tạ gia, ông cũng không rõ ràng, dù sao hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng trực giác người già luôn rất chuẩn, vậy nên mấy ngày nay ông đóng chặt cửa phủ không tiếp khách.
Ừm, đại khái chính là đóng cửa đại cát, mở cửa đại hung.
Thời điểm Tạ Chấp tới, Tạ Minh Chiết đang trải giấy Tuyên Thành trên bàn, múa bút vẩy mực, Tạ Chấp bước nhanh đến cạnh bàn mở to đôi mắt ngập nước: "Tổ phụ."
Tạ Minh Chiết không quan tâm đến nàng, động tác trên tay không ngừng, trong lòng thầm oán: "Nhóc con này đến làm gì, không phải muốn lão tử lội vào vũng bùn chứ."
Tạ Chấp thấy Tạ Minh Chiết không phản ứng, lại đi đến trước mặt ông quỳ "rầm" một tiếng: "Tổ phụ, người cứu tỷ tỷ đi."
Tạ Minh Chiết cúi đầu tiếp tục viết, ngoài miệng chậm rãi cất lời: "Có gì phải cứu đâu, đó là cha ruột của nàng ta, còn có thể ăn thịt nàng ta sao."
"Tỷ tỷ hiện bị đã giam lỏng bảy ngày, trong cung chỉ truyền ra vài lời, tôn nhi thật sự lo lắng, người đưa tôn nhi vào cung gặp một lần đi."
Tạ Chấp quỳ rạp dưới đất nói từng lời bi thiết.
Tạ Minh Chiết ném bút lông: "Ồ, gặp một lần, sau đó thì sao?"
Tạ Chấp cúi đầu: "Sau đó?"
Nàng có chút nghi hoặc, còn sau đó gì nữa: "Gặp một lần rồi tôn nhi yên tâm sẽ hồi phủ cùng tổ phụ."
Tạ Minh Chiết cười lạnh một tiếng: "Nếu nàng ta trải qua không tốt thì sao, nếu nàng ta cầu con cứu đệ đệ nàng ta thì sao, con lại định thế nào?"
Tạ Chấp bị hỏi ngây ngẩn cả người: "Việc của thái tử điện hạ không phải là nhỏ, con không có thân phận trong triều, không có tiếng nói, làm sao cứu được?"
Tạ Minh Chiết ném chén trà xuống bên chân Tạ Chấp: "Co khôngn cứu được, nhưng không phải sau lưng con còn có tổ phụ sao."
Tạ Chấp nghe hiểu được: "Một người làm thì một người chịu, tôn nhi chỉ đi xem tỷ tỷ hiện giờ thế nào, tuyệt đối không liên lụy Tạ gia, liên lụy tổ phụ."
Tạ Minh Chiết tức giận không biết phải ném thứ gì: "Không liên lụy à, trên người con đã in chữ Tạ, con là Tạ thế tử, mỗi lời nói cử chỉ của con đều đại biểu cho Tạ thị, con muốn không liên lụy là có thể không liên lụy sao!"
Rồi sau đó ông chưa hết giận vỗ bàn: "Việc này mỗi người đều hận không thể tránh thật xa, con thì hay rồi, lén dâng sổ con tiến cung, ta ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không để ý đến con, từ khi vào thành Trường An, mười năm dạy dỗ của ta đối với con xem như cho chó ăn, chuyện gì con cũng tự chủ trương, tự cho là đúng, trong lòng con có còn nửa phần Tạ thị, có còn nửa phần trách nhiệm hay không, đầu óc đều là An Bình kia, rốt cuộc nàng ta hạ thứ mê dược gì cho con mà lại khiến con ném tính mạng của toàn tộc ra sau đầu?"
Tạ Chấp bị từng lời trách mắng của Tạ Minh Chiết làm bối rối, ngoại trừ việc cưới tỷ tỷ, nàng có tự chủ trương mọi việc bao giờ, nàng có quên trách nhiệm gia tộc, khắp đầu óc đều là tỷ tỷ bao giờ.
Tạ Chấp có phần không phụ: "Tôn nhi không có."
Nàng hỏi với vẻ hờn dỗi: "Tổ phụ, người có đưa con tiến cung hay không."
Tạ Minh Chiết cảm thấy bản thân tu thân dưỡng tính nhiều năm như vậy xem như uổng phí, vừa mở miệng đã mắng: "Đưa cái rắm, cút về Liên Tâm Các cho lão tử, việc này ngươi dám tham dự thử xem, lão tử đánh gãy chân chó của ngươi, giết ngươi trước, tránh để ngươi đưa tới mầm tai vạ cho gia tộc, tránh để Tạ thị bị ngươi liên lụy xét nhà diệt tộc!"
Tạ Chấp mím môi, càng thêm không phục, nhưng cũng biết tổ phụ tuyệt đối sẽ không đưa mình đi, nàng đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi thư phòng.
Nàng càng đi càng cáu kỉnh, càng nghĩ càng giận: "Tổ phụ thật là chuyện bé xé ra to, chỉ là dẫn ta tiến cung gặp tỷ tỷ mà thôi, sao lại kéo đến xét nhà diệt tộc."
Chợt ánh mắt nàng xoay chuyển, trong lòng thầm cân nhắc: "Tổ phụ không dẫn ta theo, bệ hạ không quan tâm tới sổ con của ta, ta đây lại đi đến cổng cung quỳ, ta không tin không truyền được đến tai bệ hạ, bệ hạ còn có thể không cho ta tiến cung."
Tạ Chấp hạ quyết tâm, nàng tìm một cơ hội định lén chuồn ra khỏi Tạ phủ, Tạ Minh Chiết cho rằng vừa mắng nàng một trận, mặc dù thấy nàng vẫn không hề phục nhưng vẫn trở về Liên Tâm Các ngoan ngoãn đợi nên cũng không hạ lệnh nhốt chặt nàng trong phòng, lại khiến nàng thành công chuồn ra ngoài.
Đến khi Tạ Minh Chiết biết Tạ Chấp mất tích, nàng đã quỳ gối trước cổng hoàng cung.
Tạ Chấp quỳ ở cổng cung, giương mắt nhìn lên không trung, bầu trời quang đãng, tầng mây xanh thẳm, chỉ là mặt trời có hơi chói mắt, Tạ Chấp khó chịu nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, dưới trời đất sáng sủa, một đám ác quỷ lại bay về phía nàng, trong lòng Tạ Chấp kinh sợ, đứng dậy, lui về sau mấy bước, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ác quỷ bốn phương tám hướng đã xông lên, lao về phía Tạ Chấp, Tạ Chấp bị dọa bỏ chạy.
Không biết chạy bao lâu, không biết chạy tới nơi nào, nàng đột nhiên trông thấy tổ phụ đứng ở phía trước nàng, vẫn là dáng vẻ đằng đằng nộ khí nàng trông thấy lần cuối khi chạy ra khỏi phủ, đưa tay vỗ vai nàng một cái: "Đồ ngốc, trở về."
Trái tim Tạ Chấp đập dữ dội.
Không trung bắt đầu vặn vẹo, mặt đất dưới chân bắt đầu vỡ vụn, nàng rơi vào trong khe hở nứt ra từ đất, rơi vào nơi sâu trong lòng đất.
Chợt cảm thấy cảm giác rơi xuống này như đã từng quen biết, giống như trước đây đã từng trải qua một lần đặc biệt khắc cốt minh tâm, nhưng từ bé đến lớn nàng đều bình an trưởng thành, có khi nào từng trải qua đâu? Tim nàng đập nhanh hơn, bên tai thấp thoáng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trước thời kỳ trưởng thành nghe lời cha mẹ, tới thời kỳ thanh xuân nổi loạn liền cảm thấy bản thân đúng, người lớn nhìn xa trông rộng, từng chữ dặn dò không nghe, nhất định gây họa.
Hắn đến rồi hắn đến rồi
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro