Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20. Nạn đói Bình Tây

Trong chính điện điện Tiêu Phòng, hương thơm lượn lờ.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn về phía Tiêu Trạc: "Hôm qua đã báo với Trạm Nhi, sao bây giờ còn chưa tới?"

Tiêu Trạc ngẩng đầu đối diện với hoàng hậu: "Mẫu hậu đừng vội, có lẽ là có chuyện gì quấn chân."

"Còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tỷ tỷ nhà mình."

Vừa dứt lời, Tiêu Trạm cất bước tiến vào từ cửa đại điện cùng với tiếng nói "Thái tử điện hạ giá lâm".

"Nhi thần bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu trường nhạc vô cực, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Đệ đệ thỉnh an a tỷ, a tỷ trường nhạc vô ưu."

"Sao con đến muộn thế."

Tiêu Trạm tìm vị trí đối diện Tiêu Trạc ngồi xuống rồi mới lên tiếng đáp lại câu hỏi của hoàng hậu: "Hôm qua phụ hoàng khen nhị đệ, khiển trách nhi thần một hồi, hôm nay nhi thần hạ triều muốn đến điện Kiền Dương nhận sai với phụ hoàng, dù sao cũng sẽ không đến chỗ người muộn, nào ngờ mới vừa đi ngã rẽ thế mà lại trông thấy người nằm ngoài dự đoán đi ra từ điện Kiền Dương."

Tiêu Trạm nói đến đây, tỏ vẻ bí ẩn: "Người đoán xem là ai?"

Hoàng hậu trừng mắt liếc hắn ta một cái, Tiêu Trạm sợ hãi vội vàng nói: "Là tên Lệ Phong kia."

Triệu tên vô ơn kia làm gì, hoàng hậu nghĩ rồi tiếp tục câu chuyện: "Có lẽ phụ hoàng con triệu hắn đến răn dạy."

Tiêu Trạm lắc đầu: "Lệ gia bọn họ chẳng qua là dựa vào nhà ngoại mà thôi, trước kia có hôn sự cùng tỷ tỷ mới nâng Lệ gia lên được chút, hiện tại hai bên chấm dứt, Lệ gia cũng bỏ chức vương gia, hắn còn không xứng tiến vào cổng cung, nay lại trông thấy hắn mặt mày hớn hở đi ra từ điện Kiền Dương."

Tiêu Trạm nhìn sang Tiêu Trạc: "Chắc chắn không phải triệu đến răn dạy."

"Vậy phụ hoàng con không có việc gì triệu kiến hắn làm gì."

"Con cũng nghi hoặc cho nên không đi vào điện mà nhìn hắn từ xa, rồi đến chỗ mẫu hậu."

Hoàng hậu thắc mắc: "Sao không phái người theo dõi hắn?"

Tiêu Trạm vội nói: "Con cũng không dám, phụ hoàng vốn cưng chiều nhị đệ, có nhiều bất mãn với con, con nào dám phái người theo dõi người phụ hoàng triệu kiến."

Tiêu Trạc lạnh lùng nhìn sang Tiêu Trạm: "Tại sao lại bị trách mắng?"

Tiêu Trạm thoáng mất tự nhiên mở lời: "A tỷ, hậu cung không thể tham gia vào chính sự."

Trong điện Tiêu Phòng nhất thời không có tiếng nói.

Tạ Chấp lĩnh khẩu dụ của hoàng hậu gấp rút đến hoàng cung, nàng quay người xuống ngựa đi đến cổng cung.

Cửa bỗng mở ra từ bên trong, một vị thiếu niên áo xanh từ trong đi ra, gã đưa mắt trông thấy Tạ Chấp, thế mà lại lập tức đi tới chỗ Tạ Chấp.

"Bái kiến Trấn Nam thế tử."

Tạ Chấp chưa từng gặp người này, nghe vậy cũng chỉ thoáng nâng tay: "Đứng dậy."

Vị thiếu niên kia đứng dậy, nhìn chằm chằm Tạ Chấp nói từng chữ một: "Hạ thần Lệ Phong."

Tạ Chấp gật đầu: "Ừ.", rồi sau đó không quan tâm.

Lệ Phong vẫn còn đứng đó, Tạ Chấp mím môi: "Còn không tránh ra?"

Lệ Phong vừa chắp tay lại tránh sang một bên, Tạ Chấp nhấc chân vào cửa cung, nhận thấy Lệ Phong kia vẫn đang nhìn nàng, nàng cũng không để tâm, đi theo thái giám dẫn nàng đến điện Tiêu Phòng.

Đi được nửa đường, nàng chợt nhớ tới, cặp mắt Lệ Phong cùng cặp mắt tại thọ đản thái hậu cho nàng cảm giác giống nhau.

Tạ Chấp mím môi, trong lòng thầm đoán: "Có lẽ là trùng hợp thôi, tuy nói là bách quan chúc thọ, nhưng trên tam phẩm mới có thể đến chính điện thọ yến, một hiệu úy như hắn còn không vào được cung Thọ Hỉ, sao có thể đến chính điện."

Tạ Chấp trông thấy điện Tiêu Phòng đã gần ngay trước mắt, lắc đầu không suy nghĩ nữa, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là làm sao khiến hoàng hậu nương nương vui vẻ, khiến bà ấy yên tâm.

Tạ Chấp được dẫn đến chính điện điện Tiêu Phòng, đưa mắt lặng lẽ nhìn lướt qua, đây là tam đường hội thẩm sao, ngồi phía trên là hoàng hậu nương nương, trái phải là tỷ tỷ và thái tử, nàng cảm thấy mất tự nhiên, cẩn trọng quỳ xuống: "Thần Tạ thị Chấp khấu bái hoàng hậu nương nương trường nhạc vô cực, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Khấu bái thái tử điện hạ, điện hạ cát tường an khang, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Thỉnh an An Bình điện hạ, điện hạ trường nhạc vô ưu."

Hoàng hậu nở nụ cười: "Đứa bé ngoan, mau đứng lên, ngồi cạnh An Bình tỷ tỷ của ngươi."

Tạ Chấp đến ngồi bên cạnh Tiêu Trạc, Tiêu Trạc nâng chén trà đưa nàng, nhỏ giọng trấn an: "Thả lỏng một chút, không có gì."

Tạ Chấp nhận lấy chén trà, trước ánh mắt của hoàng hậu và thái tử, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, nàng cúi đầu khẽ "vâng" một tiếng xem như đáp lại.

Mấy người tán gẫu trong chốc lát, cuối cùng Tạ Chấp cũng đã trấn tĩnh lại, nàng đang trò chuyện cùng thái tử thì một tiểu thái giám chạy tới.

"Nương nương, bệ hạ triệu kiến thái tử điện hạ."

Tiêu Trạm có phần bất an nhìn hoàng hậu nương nương, rồi lại nhìn sang Tiêu Trạc.

Hoàng hậu cũng không nghĩ nhiều, nói với Tiêu Trạm: "Phụ hoàng con triệu con, mau đi đi."

Tiêu Trạm không còn cách nào, đứng dậy đi điện Kiền Dương.

Sau đó hoàng hậu lại bắt đầu sôi nổi nói với Tạ Chấp: "Chiếc xích đu ngươi chơi cùng An Bình tỷ tỷ ngươi khi còn bé, hiện giờ vẫn còn ở chỗ cũ."

Tạ Chấp vội ngoan ngoãn: "Thần nhớ rõ, khi còn bé tỷ tỷ rảnh rỗi, sẽ dẫn ta cùng thái tử đến đó chơi đùa."

Hoàng hậu càng nhìn càng thích Tạ Chấp, nhìn sắc trời bên ngoài, bà ấy từ ái nói với Tạ Chấp: "Hôm nay ở lại dùng bữa rồi hẵng hồi phủ."

Có lẽ là cảm giác được tình thương người mẹ đã lâu không thấy từ trên người hoàng hậu, Tạ Chấp cũng cực kỳ ngoan ngoãn với hoàng hậu.

Cảnh tượng quá mức hòa thuận vui vẻ, trong lòng Tiêu Trạc trăm chuyển nghìn xoay, ý nghĩ cùng tồn vong tối qua đã bắt đầu dao động, tâm tư con người thay đổi có khi chỉ trong một ý niệm, nàng ấy đã mơ hồ có quyết định, sau khi bản thân vào Tạ phủ, chỉ cần tra được bọn họ không có lòng tạo phản sẽ cầu tình với phụ hoàng, chỉ cần Tạ phủ giao binh quyền sẽ giữ lại tính mạng bọn họ, bản thân dẫn theo Bình An quay về đất phong tại quận Hán Trung cùng chung sống cả đời.

Sắp tới gần trưa, tiểu thái giám bên cạnh thái tử vội vã chạy đến điện Tiêu Phòng, dập đầu khóc: "Nương nương nhanh đi cứu thái tử, thái tử hiện đang bị phạt quỳ ở cửa điện Kiền Dương, đã quỳ một canh giờ rồi, nô tỳ sợ nếu tiếp tục thân thể thái tử không chịu nổi."

Hoàng hậu cảm thấy khiếp sợ: "Sao lại thế này!"

Tiêu Trạc nhanh chóng mở miệng: "Mẫu hậu, chúng ta đến điện Kiền Dương xem trước."

Hoàng hậu áy náy nói với Tạ Chấp: "BÌnh An hồi phủ trước."

Tạ Chấp cũng khiếp sợ trong lòng, nghe vậy đứng dậy cúi đầu, đi theo tiểu thái giám dẫn ra cung.

Hoàng hậu cùng Tiêu Trạc vội vàng đi tới điện Kiền Dương.

Tiêu Đình hừ lạnh nói với hoàng hậu: "Nàng dạy con thật là tốt."

Hoàng hậu cẩn thận: "Bệ hạ đừng tức giận, Trạm Nhi phạm phải chuyện gì khiến người không vui?"

Tiêu Đình ném tấu chương xuống chân hoàng hậu: "Tự mình xem."

Hoàng hậu đứng dậy nhặt lên, càng xem càng kinh hãi, hé môi: "Nhất định là người bên dưới giấu giếm không báo, bệ hạ nhìn Trạm Nhi từ nhỏ đến lớn, nó nào có lá gan này."

"Trần Đĩnh là quan chức ở Đông cung, không có tên nghịch tử kia bày mưu đặt kế, cái gan chó của hắn dám giấu giếm không báo thiên tai ở Bình Tây được sao."

Hoàng hậu cùng Tiêu Trạc nhanh chóng quỳ xuống: "Cầu bệ hạ tra rõ, nô tỳ cam đoan Trạm Nhi tuyệt đối sẽ không làm ra việc này."

"Cầu phụ hoàng tra rõ việc này."

Tiêu Đình lạnh lùng lên tiếng: "Đều lui xuống cho trẫm."

Hoàng hậu bất đắc dĩ, sợ chọc hoàng đế thêm tức giận, chỉ đành dẫn Tiêu Trạc ra.

Đi đến cửa đại điện, hoàng hậu đứng trước người Tiêu Trạm: "Chuyện Bình Tây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Tiêu Trạm mím môi: "Mẫu hậu, hậu cung không..."

Hoàng hậu lớn tiếng cắt ngang lời Tiêu Trạm: "Nói mau."

Tiêu Trạm cúi đầu, uể oải trả lời: "Con cũng không biết, không hiểu hôm nay sổ con kia từ đâu xuất hiện, nếu con sớm biết có sổ con này, chắc chắn đã sớm dâng lên, con giấu giếm một năm mất mùa có ích lợi gì."

Hoàng hậu thở dài: "Phụ hoàng con cho con rèn luyện, con lại bị người lừa trên gạt dưới, con luyện được gì, luyện được gì chứ."

Bà ấy thất vọng xoay người dẫn Tiêu Trạc rời khỏi.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Vốn đang có rất nhiều lời muốn nói rõ, nếu tất cả mọi người muốn xem hắc hóa, tôi đây sẽ đẩy nhanh tiến độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt