Chương 19. Đêm nay khó ngủ
Đã gần cuối thu, nhiệt độ buổi đêm trở nên thấp dần, se se lạnh, gió đêm lãng đãng lướt qua bờ sông.
Tiêu Trạc rùng mình một cái, vòng tay rồi lại buông xuống ngay.
Gió mang nhiệt độ thấp, cuối cùng cũng đã hạ nhiệt cho đầu óc nóng rực quá mức của hai người.
Tiêu Trạc thầm nổi cáu, sao lại thấy dáng vẻ người ta trông như búp bê thì đã quên mất nam nữ hữu biệt, cho dù đã tứ hôn cũng không nên vượt giới tuyến, nếu Bình An cảm thấy ta phóng đãng quá mức, vậy phải làm sao? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng đã ngủ trong lòng ta rồi, cũng không nghĩ gì nhiều, hiện giờ chẳng qua chỉ là hôn lên má thì có thế nào, còn có thể phóng đãng hơn so với hành động lúc trước sao.
Nội tâm rối rắm không chịu được, nhưng trên mặt nàng ấy lại không hiện nửa phần, duy trì thật tốt uy nghiêm một người tỷ tỷ nên có, khuôn mặt thanh lãnh nhìn thẳng vào Tạ Chấp.
Tạ Chấp, Tạ Chấp chẳng qua chỉ là một muội muội cấp bậc cực kỳ thấp thôi, bong bóng vui vẻ nổi lên ùng ục ùng ục trong lòng, não vẫn còn đang ngừng hoạt động, sự vui sướng tràn đầy cõi lòng lúc trước nhất thời dâng lên trong lòng Tạ Chấp, đưa nàng lao vào trong biển rộng, nằm trên chiếc thuyền cô độc, phiêu phiêu đãng đãng, không biết đang ở phương nào.
Gió thổi làm nứt chiếc thuyền nàng đang ngồi, chợt ngã vào trong biển lạnh lẽo, Tạ Chấp tỉnh thần lại, trời lạnh rồi, nàng đưa mắt nhìn sang Tiêu Trạc: "Tỷ tỷ, lạnh quá, chúng ta trở về đi."
Tiêu Trạc nhẹ gật đầu, hai người bèn cất bước đi dọc theo bờ sông đen kịt đi về hướng ánh sáng.
Ba người Nguyên Bảo canh giữ trên cầu vòm ở bờ sông, Nguyên Bảo chờ có hơi nhàm chán: "Sao thả đèn lại lâu như vậy."
Ngọc Trúc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Chuyện của chủ nhân ai cần ngươi lo."
Nguyên Bảo không cam lòng yếu thế, lập tức cãi lại: "Chẳng qua ta chỉ tiện miệng nói chút thôi, sao cô hung dữ thế, cẩn thận không gả đi được."
Ngọc Trúc đưa tay đánh: "Bà cô đây gả hay không gả, ai cần ngươi lo, nói nhiều như vậy sao không đi kể chuyện đi."
Thấy hai người đã sắp đánh nhau, Phục Linh vội chen vào giữa kéo hai người ra: "Ồn ào quá, còn ra dáng vẻ gì nữa."
Nàng ta quay sang nói với Ngọc Trúc: "Trời có hơi lạnh, ngươi vào xe ngựa lấy áo choàng cho chủ nhân."
Trong lòng Ngọc Trúc còn đang khó chịu với Nguyên Bảo nhưng vẫn nghe lời đi đến chỗ xe ngựa, chưa đi được bao xa lại quay người làm tư thế uy hiếp với Nguyên Bảo.
Phục Linh đang thấp giọng nói với Nguyên Bảo: "Ngọc Trúc không có ý xấu, ngươi đừng cãi nhau với nàng ấy mãi, để chủ nhân trông thấy còn ra thể thống gì nữa."
Tiên nữ tỷ tỷ dịu dịu dàng dàng nhỏ nhẹ nói với mình, mặc dù Nguyên Bảo có bất mãn với Ngọc Trúc nhưng vẫn nghe lời gật đầu, nhưng vừa ngẩng đầu đã trông thấy Ngọc Trúc uy hiếp mình, cậu ta vội đưa tay chỉ về phía Ngọc Trúc, tủi thân nói với Phục Linh: "Phục Linh tỷ tỷ, tỷ xem nàng ta."
Phục Linh xoay người nhìn lại, khẽ lắc đầu với Ngọc Trúc, Ngọc Trúc bĩu môi, xoay người đi mất.
Tạ Chấp và Tiêu Trạc đi vào cầu vòm, Tiêu Trạc nhẹ giọng cất lời: "Ngọc Trúc đâu rồi?"
Phục Linh cúi đầu nói: "Hồi chủ nhân, đã vào xe ngựa lấy áo choàng cho người."
Tiêu Trạc gật đầu: "Đúng là có hơi lạnh, chúng ta hồi cung."
Tạ Chấp đưa Tiêu Trạc đến cổng cung: "Tỷ tỷ, trở về nhớ uống chút canh nóng, xua hàn."
Tiêu Trạc vỗ vai Tạ Chấp: "Đệ cũng nhanh trở về đi thôi."
Tạ Chấp gật đầu, khom người thi lễ, nàng đỡ Tiêu Trạc lên xa giá công chúa rồi xoay người lên xe ngựa Tạ phủ, cùng Nguyên Bảo rời đi.
Tiêu Trạc lệnh Phục Linh đưa yêu bài, tiến vào cổng cung.
Tiểu Thượng Tử đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được Tiêu Trạc: "Nô tỳ bái kiến An Bình điện hạ, người đã trở lại rồi."
Tiêu Trạc nghe tiếng vén rèm lên: "Bình thân."
Ngừng một chút nàng ấy lại nói: "Sao ngươi lại ở đây chờ ta, là mẫu hậu có chuyện muốn ngươi truyền?"
Tiểu Thượng Tử vội đứng dậy: "Là hoàng hậu nương nương lệnh nô tỳ canh giữ ở nơi này, chờ người hồi cung mời người đến điện Tiêu Phòng một chuyến."
Tiêu Trạc buông rèm, căn dặn: "Đến điện Tiêu Phòng."
Điện Tiêu Phòng đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Trạc được dẫn tới Noãn Các, hoàng hậu vẫn còn mặc ngoại thường, vẫn chưa thay tẩm y.
Tiêu Trạc bước lên phía trước: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu."
Sau nàng ấy tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Sao mẫu hậu còn chưa an tẩm, tìm hài nhi có việc gì?"
Hoàng hậu vẫy tay lệnh Tiêu Trạc ngồi phía trước, cầm lấy tay Tiêu Trạc, vỗ vỗ: "Thanh Nhi hôm nay đi ra ngoài cùng đứa bé Tạ gia kia?"
"Vâng, hôm nay tiết hoa đăng, ra ngoài du ngoạn cùng hắn."
"Mẫu hậu chỉ xem được một hồi tại thọ yến của thái hậu, mi thanh mục tú, trông có vẻ là một đứa bé tốt, nhưng đã có việc kia, thật sự cũng không nhìn ra nhiều lắm."
Nói xong hoàng hậu thở dài: "Mẫu hậu chỉ sợ hắn giống như họ lệ kia, là kẻ không có trách nhiệm."
Nói xong hoàng hầu đã đầy tức giận: "Tên vô ơn kia, uổng công ngoại tổ phụ con xem trọng như thế, thế mà hắn cự tuyệt tại Trâm Hoa Yến, vừa quay người đã rời Vương gia, thoát văn thân, đi theo võ, thật là hữu nhục tư văn*, may mà vẫn chưa xác định, nếu không không phải đã hủy đi viên minh châu của ta rồi sao."
*Hữu nhục tư văn: chỉ người tri thức làm chuyện không phù hợp với thân phận.
Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com
Bà ấy lại chuyển sang nhắc đến Tạ Chấp: "Phụ hoàng con cũng thật là, đứa nhỏ kia cầu tứ hôn, lại không xem kỹ đã hạ chỉ tứ hôn rồi."
Tiêu Trạc bảo vệ theo bản năng: "Bình An rất tốt, không phải loại người như Lệ Phong, mẫu hậu chớ lo lắng."
Hoàng hậu nghe vậy nhìn Tiêu Trạc, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, trước kia nhắc đến Lệ Phong với nàng ấy, nàng ấy đều thản nhiên không để tâm, lần này tứ hôn Tạ Chấp, chẳng những cùng hắn ra ngoài du ngoạn lại còn bảo vệ, hoàng hậu không khỏi đoán thầm, chẳng lẽ là lưỡng tình tương duyệt?
Hoàng hậu chăm chú nhìn mặt Tiêu Trạc, muốn nhìn xem nàng ấy đang nghĩ gì, chậm rãi nói: "Lúc trước muốn triệu hắn tiến cung xem thử, nhưng lão tướng quân và thái hậu đều ngăn lại, mẫu hậu cũng không tiện mở lời, mãi cho đến thọ yến mới trông thấy, lần tứ hôn này đúng lúc có danh phận, không bằng ngày mai triệu hắn tiến cung, mẫu hậu không tự mình xem thử người sau này con phải gả cho, quả thật lo lắng."
Tiêu Trạc thầm than trong lòng: "Bình An và con đều là quân cờ phụ hoàng đối phó Tạ gia thôi, con chỉ có thể cô phụ lòng từ mẫu này của mẫu hậu."
Nàng ấy thoáng cúi đầu sắp xếp lại cảm xúc, ngẩng mặt tràn đầy quấn quýt: "Vâng."
Trước kia khi hoàng hậu nhắc tới thiếu niên lang nhà ai với Tiêu Trạc, Tiêu Trạc không phải vờ như không nghe thấy, chuyển đề tài thì cũng sẽ lạnh lùng không nói gì, tuyệt không tán gẫu nhiều thêm, chưa từng thấy nàng ấy ngoan ngoãn đáp lại, phỏng đoán đã được chứng thực, thật đúng là lưỡng tình tương duyệt.
Trong lòng đã có tin tưởng, bà ấy chậm rãi đưa tay về trước xoa mái tóc mềm của Tiêu Trạc: "Ngày mai đệ đệ con cũng có thời gian, mẹ con chúng ta cùng xem cho tâm can bảo bối của ta, chắc chắn sẽ không để con chịu thiệt thòi, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Tiêu Trạc chua xót trong lòng, hốc mắt nóng lên, gật đầu: "Mẫu hậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, hài nhi cáo lui."
Mãi đến khi về đến Kiêu Dương Các, một thân một mình ngồi trong bể nước nóng, nhiệt lệ trong hốc mắt mơi rơi xuống, nàng ấy thật sự muốn cứ vậy mà buông tay, nhưng tên đã lên dây, người cầm cung chính là phụ hoàng của nàng ấy, nàng ấy chẳng qua chỉ là mũi tên kia mà thôi, làm sao có thể để mặc nàng ấy giữ lại, đến khi cung đã kéo căng, nàng ấy phải nhận mệnh theo gió bắn về phía Bình An, bắn về phía Tạ gia.
Cơ hội cũng chỉ có một lần, phụ hoàng chắc chắn đã trù tính cả rồi, nhất định phải bắn một lần khiến Bình An, khiến cả Tạ gia máu thịt lẫn lộn, không còn một chút sự sống, cuối cùng trở mình không được mới có thể bắn tên.
"Thôi, nghĩ nhiều vô ích."
Tiêu Trạc nhắm mắt, nín thở chìm vào trong nước.
Tóm lại cung kéo căng vẫn cần thời gian, trong khoảng thời gian này nàng ấy sẽ đối tốt với Bình An nhiều một chút, cùng lắm thì thời khắc bắn tên kia, nàng ấy sẽ cùng tồn vong với Bình An, với Tạ gia.
Tạ Chấp trở về phủ, mặt mày nở nụ cười ngớ ngẩn, nhảy xuống xe ngựa, trong lòng khó nén hưng phấn, mặc dù tỷ tỷ thẹn thùng không đáp lại ước nguyện của nàng, nhưng đã hôn nàng, nàng che má phải, nhớ kỹ quy củ không nhảy cẫng lên, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng như giẫm lên bông.
Ra khỏi nơi đỗ xe đi đến Nguyệt Lượng Môn, lướt qua hoa viên, băng qua phòng khách, nhẹ nhàng cất bước qua hơn phân nửa lộ trình, bỗng nhiên nàng lại dừng bước trên chiếc cầu nhỏ ở Liên Tâm Các, sắc mặt cũng dần trầm xuống.
Đầu óc lơ lửng cả đêm, qua hồi lâu cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động bình thường: "Tỷ tỷ không biết thân phận nữ nhân của ta, một mảnh thâm tình, ta giấu giếm như vậy, ngày sau nên cầu xin tha thứ thế nào? Nếu đổi lại là ta, e rằng sẽ lột da rút xương kẻ lừa gạt tình cảm của bản thân."
Tạ Chấp nghĩ vậy, cười khổ một tiếng.
Nàng lại nghĩ: "Hôm nay tỷ tỷ hôn ta, hôn chính là ta trong thân nam nhi, nhưng ta là thân nữ nhi, tỷ tỷ còn có thể hôn ta sao?"
Chủ đề vừa mở ra, Tạ Chấp lại càng nghĩ càng rối rắm, tỷ tỷ thích chính là ta trong thân nam nhi, hôn cũng là ta trong thân nam nhi, thế sao ta trong thân nữ nhi lại vui vẻ như vậy, càng nghĩ càng phiền, nàng ném hết chuyện giấu giếm rối rắm ra sau đầu, tập trung tự mình ghen với mình.
Giấm chua đầy trời, cả Liên Tâm Các cũng bắt đầu tỏa ra vị chua.
Một hồi biến hóa này khiến Nguyên Bảo trông mà sửng sốt, có chuyện gì vậy, sao thế tử gia lúc thì cười lúc lại tức giận, sao lúc này mặt mày lại rối rắm, giằng co, cậu ta vội vội vàng vàng mở miệng.
"Thế tử gia, người sao vậy?"
Tạ Chấp thật sự rất phiền, không muốn để ý tới Nguyên Bảo, nàng mang theo một bụng hờn dỗi đi về phía phòng ngủ.
Nguyên Bảo nghĩ thầm: "Được rồi, tâm tư thế tử gia ngươi đừng hỏi."
Cậu ta không hỏi nữa, đi theo Tạ Chấp tới phòng ngủ.
Tạ Chấp vừa về phòng đã cho Nguyên Bảo lui xuống, Thính Hà ở bên hầu hạ nàng rửa mặt lên giường rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Tạ Chấp nằm trên giường, thiên nhân giao chiến.
Một bên nói, tỷ tỷ ngươi thích không phải là ngươi, là vẻ ngoài thân nam nhi của ngươi, bên kia nói, trước đừng nói đến thích, ngươi còn gạt tỷ tỷ ngươi là thân nữ nhi, lại muốn cưới người ta, ngươi đây là lừa hôn.
Lại có một bên lên tiếng, tỷ tỷ nàng bị bức bách đáng thương như vậy, chỉ là muốn cho nàng ấy một ngôi nhà an ổn mà thôi, trước hết vẫn nên nghĩ xem rốt cuộc là thích nam nhi hay là nữ nhi, lại có một bên cất lời, nhưng nàng thích tỷ tỷ của nàng, tỷ tỷ của nàng cũng thích nàng, trước tiên cần phải thẳng thắn thân phận, tuyệt đối không thể lừa hôn, rất bỉ ổi.
Tạ Chấp tranh cãi trong đầu, đầu như muốn nổ tung, nàng a một tiếng, đập lên giường.
Tiếng động lớn, Thính Hà mới vừa đi đến hành lang ngoài cửa sổ hoảng sợ, vội vàng chạy đến dưới cửa sổ, gõ lên cửa sổ nhẹ giọng hỏi: "Thế tử gia, làm sao vậy?"
Tạ Chấp mím môi: "Không có gì, Thính Hà tỷ tỷ đi nghỉ ngơi đi."
Tạ Chấp trằn trọc khó ngủ: "Thôi, muốn cử hành hôn lễ còn phải trải qua tam thư lục lễ, bản thân lại mới mười bốn, bệ hạ nhất định sẽ kéo dài hai năm mới có thể cho tỷ tỷ xuất giá, vẫn còn thời gian hai năm, mình sẽ tìm cơ hội thử thẳng thắn, tỷ tỷ thuần thiện như vậy, nếu nàng thẳng thắn thân phận, cho dù không chấp nhận cũng sẽ không thẹn quá hóa giận kéo Tạ gia diệt vong."
Cuối cùng Tạ Chấp ngủ thiếp đi trong cơn hỗn loạn, nhưng hôm sau mới vừa tỉnh dậy lại nghe một tiếng sấm vang bên tai.
Hoàng hậu nương nương triệu kiến, lập tức vào cung.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không thấy dáng vẻ ngươi giống búp bê, vốn sẽ muốn hôn ngươi sao, trước tiên ngươi vẫn nên nghĩ xem làm sao cầu xin tha thứ đi, con búp bê nhà ngươi.
Hai người mắc chứng trì hoãn (mặt cười)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro