Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17. Bình An tỉnh lại

Tiêu Trạc thoáng có phần ngạc nhiên.

Người già ngày nay đều nói chuyện với tiểu bối như vậy sao.

Tiêu Trạc ngây ngẩn một lúc nhưng trên mặt chưa tỏ vẻ gì, vẫn là khuôn mặt thanh lãnh, nghĩ tới mục đích hôm nay, nàng ấy nhanh chóng tìm lại giọng nói của bản thân.

"Người có nơi nào không khỏe, An Bình gọi ngự y xem cho người thế nào?"

Tạ Minh Chiết lười khách sáo với nàng ấy, dù trong lòng đã gật đầu đồng ý cho Tạ Chấp cưới nàng ấy, nhưng vì nàng ấy, Tạ Chấp không chỉ lừa gạt mà còn chống đối ông, hiện giờ cũng đã hôn mê bất tỉnh. Nghĩ đến đây ông hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, huyết mạch không thông, rất tức giận, một phần cũng là có lòng muốn thăm dò giúp Tạ Chấp xem xem thái độ của Tiêu Trạc đối với Tạ Chấp thế nào, tình cảm ra sao, đừng chỉ có mỗi cháu trai mình tình nguyện là được.

"Không cần, bệnh cũ thôi, điện hạ chưa hạ bái thiếp đã vội vàng tới, là xảy ra chuyện gì?"

Giọng Tạ Minh Chiết lạnh lùng, xen lẫn một chút trào phúng.

Tiêu Trạc không quan tâm đến lời trào phúng của ông, nàng ấy đứng giữa phòng, chậm rãi mở lời: "Vì tìm Bình An mà đến."

"Ồ, vậy thật không đúng dịp, Bình An ra ngoài du ngoạn chưa trở về nhà."

Gặp phải ông lão chơi xấu nên làm gì đây, Tiêu Trạc thở dài trong lòng, nhưng nàng ấy thật sự sốt ruột vì Bình An, không biết hiện giờ nàng thế nào.

Thấy Tạ lão tướng quân ngồi vững vàng trong phòng, sắc mặt cũng không có vẻ lo lắng, có lẽ Bình An không đáng ngại lắm, nhưng ngộ nhỡ thì sao, Tiêu Trạc không dám nghĩ tiếp, vẫn muốn tận mắt gặp được mới yên tâm.

Tiêu Trạc gật đầu: "Bản cung ở đây chờ hắn về."

Sau đó nàng ấy đưa mắt nhìn Tạ Minh Chiết: "Lão tướng quân sẽ không đuổi ta chứ?"

Thiếu niên thời nay sao lại thế này, nói không lại sẽ dùng quyền thế chơi xấu sao!

"Điện hạ tùy ý, ta còn có công vụ phải xử lý, không ngồi lâu bồi điện hạ."

Tạ Minh Chiết vuốt râu, hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Trạc gật đầu không để ý cho lắm: "Lão tướng quân cứ bận việc riêng."

Tạ Minh Chiết đứng dậy, vung ống tay áo, ra khỏi đại đường.

Nhìn bóng dáng hình như đang thở phì phò, ông lão hiện giờ thật sự đã không nhịn được nữa, chẳng qua gậy ông đập lưng ông mà thôi, đã bị chọc tức rồi.

Tiêu Trạc khom người cúi đầu tiễn người, đợi Tạ Minh Chiết đi rồi, nàng ấy xoay người ngồi xuống ghế mây.

Lúc này Phục Linh và Ngọc Trúc mới dám đến gần bên cạnh.

Ban đầu hai người bị uy áp của Tạ Minh Chiết chấn động đến mức phải đứng ở cửa làm thần giữ cửa, cách xa công chúa điện hạ một trượng, hai người trì trệ nhận ra trở nên ngại ngùng.

Ngọc Trúc cúi thấp người ghé sát bên tai Tiêu Trạc: "Điện hạ, lão tướng quân đối xử với người cũng thật không khách khí."

Cho dù ông là Trấn Nam vương gia, thân phận cũng không thấp, nhưng dù sao đây cũng là trưởng công chúa, không nói cung kính vạn phần, cũng nên khách khách khí khí chứ.

Tiêu Trạc lắc đầu, hạ giọng: "Ngươi không hiểu."

Đây là Tạ lão tướng quân thừa nhận nàng ấy là cháu dâu nên mới đối xử với nàng ấy như thế, nếu không chấp nhận nàng ấy thì có thể đã khách sáo với nàng, hàn huyên một lúc, sau đó cung kính mời nàng ấy rời khỏi Tạ phủ.

Nhưng ông không làm như vậy, ngay từ đầu đã bày ra dáng vẻ lạnh lùng cay nghiệt tam đường hội thẩm, không chút khách sáo với nàng ấy, sau đó giở trò bất chấp đạo lý, khi bị nàng ấy gậy ông đập lưng ông, dù rằng càng thêm tức giận nhưng cũng không có ý đuổi nàng ấy ra khỏi phủ, trái lại tự mình tức giận đi ra ngoài.

Nhất định Bình An đã làm gì trong đó, khiến cho ông không thể không thừa nhận nàng ấy, tuy rằng lão tướng quân bắt buộc thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn luôn tức giận, cũng là có lòng muốn thăm dò xem tình cảm của nàng ấy đối với Bình An, tiếp cận Bình An có mục đích gì, cho nên hôm nay mới hành động như vậy.

Tiêu Trạc thầm thở dài, lão tướng quân chấp nhận bản thân là tốt rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nếu hôm nay không qua được cửa, nhất định sẽ không gặp được Bình An.

Bình An, Bình An, đệ lại làm gì vậy, còn khiến bản thân hôn mê bất tỉnh, Tiêu Trạc thật muốn trông thấy Bình An ngay bây giờ, xem rốt cuộc hắn thế nào, đã tỉnh hay chưa, cảm giác tội lỗi trong lòng nàng ấy càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, thật sự đè nén trong lòng quá nặng, một thứ tình cảm khác không biết là gì nảy sinh, còn chưa kịp nghĩ thì đã bị cảm giác tội lỗi dày đặc đè ép xuống thật sâu.

Ngọc Trúc mím môi, lại lên tiếng hỏi: "Vậy chúng ta phải chờ ở đây mãi sao?"

Quả thật nàng ta không rõ, Tạ lão tướng quân đã không khách khí như vậy, sao công chúa điện hạ lại không phất tay áo rời đi, còn ngồi đây, ngay cả chén trà nóng cũng chưa có người dâng, từ bé đến lớn dù là công chúa điện hạ kiêu ngạo nhà mình đến nơi nào, người ngoài đều sẽ khách sáo, nhiệt tình khoản đãi, chưa từng chịu đối xử lạnh nhạt thế này!

Ngọc Trúc vô cùng tức giận nhưng lại không dám phát tác, cẩn thận lén nhìn sắc mặt Tiêu Trạc.

"Chờ."

Tiêu Trạc trả lời, sau đó lại không có ý lên tiếng nữa nữa, nàng ấy lạnh lùng thản nhiên nhìn thẳng phía trước, lòng mất tập trung.

Ngọc Trúc đành phải đứng thẳng người, im lặng đứng phía sau Tiêu Trạc không nói gì giống như Phục Linh.

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com

Một lần chờ tới khi trời tối đen, trong cung cũng sắp đến canh giờ đóng cổng, mà trong khoảng thời gian ngồi ở nơi này, đừng nói trà nóng điểm tâm không có, ngay cả bóng người cũng không, tựa như hôm nay Tạ phủ chưa từng có khách tới, tựa như nơi này không thuộc về Tạ phủ, hạ nhân Tạ phủ đều cố ý tránh đi lại.

Người đời đều trọng khí khái, nếu đổi thành người khác bị cố tình xem nhẹ khinh mạn như thế thì đã sớm cảm thấy mất thể diện, phất tay áo rời đi, huống chi là người có thân phận cao quý như Tiêu Trạc.

Nhưng Tiêu Trạc lại không có chút khác thường nào, vẫn ngồi ổn định trong phòng.

Tạ Trung vội vàng đi tới thiên điện Liên Hoa Các, tìm thấy Tạ Minh Chiết ở đây đang chờ Bình An tỉnh lại.

"Lão vương gia, An Bình điện hạ vẫn chưa rời khỏi."

Trong lòng Tạ Minh Chiết thoáng có chút dao động, nữ tử có thân phận quý trọng, trời sinh kiêu ngạo như vậy, dưới sự khinh thị thờ ơ như thế mà vẫn có thể không rời đi, có thể thấy quả thật có chút thật lòng với Bình An.

Nhưng ông ấy lại khẩu thị tâm phi hừ lạnh một tiếng: "Sao lại không biết xấu hổ như vậy."

Tạ Trung theo Tạ Minh Chiết mấy thập niên, hiểu được lão vương gia đã dao động, chẳng qua là cần một bậc thang.

Vì thế ông ấy nhanh chóng dâng thang: "Hành động của An Bình điện hạ như vậy thật khiến người khác chú ý, chi bằng để nàng ta gặp tiểu thế tử, nhanh chóng đuổi khỏi phủ, tránh để người phiền lòng."

Tạ Minh Chiết hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi còn không mau gọi các nàng tới Liên Tâm Các."

Không mau gọi tới, nhìn xem cháu trai của mình đã vì nàng ta mà trở thành bộ dạng thảm thương thế này, còn chờ gì nữa, chờ cháu trai tỉnh, còn có gì đáng xem đâu, khổ nhục kế cũng phải dùng đúng lúc mới được.

Tạ Trung mệnh khổ, đều do ông ấy, là do ông ấy không gọi sớm một chút, cõng cái nồi này, ông ấy nhận mệnh chạy tới phòng khách mời Tiêu Trạc.

Tiêu Trạc vội đi theo Tạ Trung đến thiên điện Liên Hoa Các, Tạ Minh Chiết mất kiên nhẫn phất tay áo: "Tên nhóc kia hôn mê, ngươi đến phòng ngủ nhìn xong rồi mau chóng đi đi."

Tiêu Trạc được tỳ nữ Tạ phủ dẫn đến phòng ngủ, lệnh cho Phục Linh Ngọc Trúc đứng hầu ngoài cửa, bản thân đẩy cửa đi vào trong, bước qua bình phong, vừa liếc mắt đã trông thấy Tạ Chấp hôn mê bất tỉnh trên giường, đau lòng không thôi.

Bước chân dồn dập đến gần, nàng ấy đưa mắt nhìn khuôn mặt Tạ Chấp, khuôn mặt ngày xưa thích cười, luôn đỏ rực, hiện giờ lại trắng bệch, suy yếu không thôi, trong lòng Tiêu Trạc xúc động.

Ánh mắt thoáng hạ xuống, trông thấy hai đầu gối lộ ra bên ngoài chỉ được phủ lên hai chiếc khăn màu xanh, trong lòng Tiêu Trạc thầm trách cứ, nô tài Tạ phủ đều chăm sóc như thế sao, không nói xung quanh không có người, lại còn thiếu chu đáo thế này.

Nàng ấy đưa tay muốn thu khăn lại cho nàng, đắp chăn bông lên, nhưng mới vừa vén ra, phần đầu gối vừa tím xanh lại sưng lên đập vào mắt, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng bệch trên mặt, cảm xúc trong mắt Tiêu Trạc bắt đầu cuồn cuộn.

Thính Hà mới vừa đi đến phòng đối diện đang định tìm đệm chăn dày một chút cho Tạ Chấp, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng động bèn vội ôm đệm chăn trở về phòng.

Vừa bước qua bình phong, nàng ấy đã trông thấy một nữ tử toàn thân quý khí đang tựa bên đầu gối Tạ Chấp, không biết đang làm gì, vội vàng ngăn lại.

"Tiểu nương tử là người phương nào, sao lại ở đây, chớ động khăn."

Tiêu Trạc nghe tiếng bèn đắp khăn lại, sắp xếp lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh như bình thường, nàng ấy thẳng người dậy, quay người nhìn lại.

Thính Hà không đợi nàng ấy đáp lời đã vội vã đi đến trước giường đắp chăn bông dày lên người Tạ Chấp, vừa dém chăn từng góc một rồi lại đổi khăn thuốc mới cho Tạ Chấp.

Tiêu Trạc bị đẩy sang một bên, lại thấy nàng ấy săn sóc Tạ Chấp như thể rất quen, thấp thoáng có chút không vui, nhưng lại chờ Thính Hà bận rộn xong mới lạnh lùng lên tiếng.

"Bổn cung tới đây thăm Bình An một lần."

Thính Hà vừa nghe tự xưng bản cung, lại toàn thân quý khí, nhất định là công chúa, vì thế vội vàng quỳ xuống: "Nô Thính Hà bái kiến công chúa điện hạ, điện hạ trường nhạc vô ưu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Tiêu Trạc phẩy tay áo, ngồi lên giường: "Bình thân, đi ra ngoài đi."

Thính Hà nào dám đi ra ngoài, thế tử hiện giờ bất tỉnh nhân sự, nếu trước giường chỉ còn một mình công chúa, lỡ như bị công chúa này phát hiện thân phận nữ nhi của thế tử, vậy chẳng phải là chuyện lớn đòi mạng người sao, vì thế nàng ấy quỳ xuống đất, lại dập đầu.

"Lão vương gia lệnh nô tỳ canh giữ bên cạnh thế tử, không có mệnh lệnh của vương gia, nô tỳ không dám lui ra."

Sự không vui trong lòng Tiêu Trạc đạt tới đỉnh điểm, sắp phát tác ra. ngoài

Trong cơn hôn mê Tạ Chấp phảng phất nghe được giọng nói của tỷ tỷ, nàng không khỏi vui mừng, dần tỉnh lại.

"Tỷ... tỷ..."

Tiêu Trạc chưa kịp phát tác đã bị tiếng nói suy yếu phía sau hấp dẫn tâm thần, vội vàng quay người nhìn lại.

"Tỷ tỷ đây, Bình An tỉnh rồi, hiện tại cảm giác thế nào?"

Tạ Chấp vừa thấy thật sự là Tiêu Trạc đến đây thì rất cao hứng, nàng chậm rãi lắc đầu: "Bình An... không sao, để... tỷ tỷ... lo lắng rồi."

Tiêu Trạc đưa tay sờ mặt Tạ Chấp: "Ngốc à, sao lại khiến bản thân thành thế này."

Thính Hà cũng vội quỳ đến gần: "Thế tử gia, người tỉnh rồi, người cảm thấy thế nào, nô tỳ cho người đi mời vương gia, đi mời sư phụ."

Tạ Chấp nhếch môi cười suy yếu với Tiêu Trạc, sau đó thoáng quay sang nhìn Thính Hà.

"Tỷ... lui ra trước, lát nữa... báo cho tổ phụ... sau đó... lại gọi Huyền di... đến xem."

Thính Hà không tán đồng nhìn sang.

Giọng Tạ Chấp lớn hơn: "Lui ra."

Thính Hà sợ nàng mới vừa tỉnh, lỡ như tức giận hại thân lại hôn mê lần nữa thì phải làm sao, đành không dám kiên trì vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Tạ Chấp nhìn Tiêu Trạc, cười yếu ớt, tình ý tràn đầy trong mắt, chứa đựng áy náy: "Bình An... lần này ngất xỉu, sợ rằng... tổ phụ... có ý kiến... với tỷ tỷ, tổ phụ... có... làm khó... tỷ tỷ?"

Rồi sau đó lại xen lẫn tủi thân: "Bình An... không muốn... ngất xỉu."

Trong mắt Tiêu Trạc dâng lên một chút hơi nóng, không hiểu sao nơi hốc mắt có chất lỏng lưu chuyển, nàng ấy ngẩng đầu lên, cưỡng ép hơi nóng ẩm ướt kia trở về.

"Không sao, lão tướng quân đã chấp nhận ta rồi, Bình An làm rất tốt, nhưng lần sau không được giày vò khiến bản thân như vậy nữa, tỷ tỷ sẽ đau lòng."

Tạ Chấp gật đầu: "Sẽ không... nữa."

Nàng lặng lẽ đưa tay ra bên dưới đệm chăn, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ ngoéo lấy ngón út Tiêu Trạc, làm nũng nói: "Mấy ngày nữa... chính là... tiết hoa đăng, tỷ tỷ... cùng đi dạo... với Bình An... được không."

"Được, đệ mau dưỡng tốt thân thể, ngày ấy tỷ tỷ sẽ đi cùng Bình An."

Tạ Chấp cảm thấy thỏa mãn, nụ cười càng thêm xán lạn.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngươi vô lại ta cũng vô lại, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt