Chương 16. Bình An hôn mê
Tạ Chấp chỉ cảm thấy bản thân giấu giếm tổ phụ là có lỗi, nhưng thích một người là không sai, tổ phụ thật quá đáng, tại sao cứ nhất định bảo nàng thừa nhận thích là sai chứ.
Có lẽ vì tuổi còn quá trẻ, lại là lần đầu tiên thích một người, nàng rất muốn chứng minh với tổ phụ thích một người không sai, nàng không chịu cúi đầu, cực kỳ bướng bỉnh, quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm không ăn một hạt cơm, không uống một giọt nước.
Thân mình làm bằng sắt cũng không chịu được giày vò như vậy, đến buổi sáng ngày thứ tư cuối cùng nàng không chống đỡ được nữa, hôn mê.
"Lão vương gia cứng rắn, sao tiểu thế tử cũng đối nghịch như vậy."
Tạ Trung thầm sốt ruột, ba ngày ba đêm không ăn gì, quỳ ở nơi âm hàn kia, tuổi còn nhỏ, ngộ nhỡ quỳ đến mức sinh bệnh, để lại mầm bệnh thì phải làm sao.
Trời sáng, Tạ Trung bèn vội vàng thức dậy đến từ đường muốn khuyên nhủ Tạ Chấp cúi đầu nhận sai, nhanh chóng ra khỏi nơi âm hàn kia.
Nào ngờ mới vừa mở cửa từ đường ông ấy đã trông thấy Tạ Chấp ngã dưới đất, Tạ Trung vội vàng chạy tới gọi vài tiếng tiểu thế tử, không nghe đáp lại bèn nhanh chóng đưa tay đặt trên mũi Tạ Chấp, vẫn còn hô hấp, Tạ Trung nhẹ nhàng thở ra.
Ông ấy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã trở nên căng thẳng, hô hấp cũng quá mỏng manh rồi.
Tạ Trung bế Tạ Chấp chạy ra cửa từ đường, miệng hô: "Người đâu, đi mời Huyền Tâm y sư, thế tử hôn mê rồi, nhanh đi mời Huyền Tâm y sư."
Sáng sớm mỗi ngày Nguyên Bảo cùng Thính Hà đều đến từ đường, vì mệnh lệnh của Tạ Minh Chiết, họ chỉ dám canh giữ ở cửa từ đường, hôm nay Tạ Trung tới quá sớm, khi hai người bọn họ tới, thấp thoáng nghe thấy trong từ đường truyền tới tiếng kêu vội vàng, hai người chấn động nhanh chóng vào cửa đã trông thấy cảnh tượng trước mắt.
Thính Hà quyết định thật nhanh, nói với Nguyên Bảo: "Ta đi mời sư phụ, ngươi đi mời vương gia.", rồi lại quay sang nói với Tạ Trung: "Thúc bế thế tử về Liên Tâm Các trước."
Vì để tiện chăm sóc Tạ Chấp, nơi ở của Huyền Tâm y sư ở ngay bên cạnh Liên Tâm Các, Tạ Chấp mới vừa được đặt lên giường, Huyền Tâm cùng Thính Hà đã vội vàng chạy đến.
Huyền Tâm nôn nóng lên tiếng: "Chuẩn bị nước ấm, càng nhiều càng tốt."
Tạ Trung biết quy tắc xem bệnh của Huyền Tâm, không thích có người ở cạnh, sau khi lệnh tỳ nữ đặt nước ấm sau tấm bình phong trong phòng, ông ấy vội vàng cho mọi người trong phòng lui xuống, Thính Hà ở bên hầu hạ, bản thân cũng đóng cửa ra ngoài.
Tạ Minh Chiết vội vàng đi tới: "Sao rồi?"
Tạ Trung cúi đầu: "Hồi vương gia, Huyền Tâm y sư còn đang xem chẩn."
Tạ Minh Chiết vừa gấp vừa giận: "Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy."
Tạ Trung nghĩ thầm, may mà không theo họ mẹ đẻ thiếu phu nhân, nếu không có thể sẽ còn khiến vương gia sốt ruột hơn, lúc này quan trọng nhất vẫn là chữa khỏi cho thế tử, ông ấy vội vàng lên tiếng trấn an: "Vương gia đừng sốt ruột, thế tử cát nhân thiên tướng, chắc chắn bình vô sự."
Tạ Minh Chiết không được trấn an mà lại càng thêm nóng vội, ông đi tới cửa, vừa định đẩy cửa xem thử thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Tạ Minh Chiết không khỏi lui về sau một bước, mọi người đều tiến lên.
Huyền Tâm nhìn Tạ Minh Chiết, bây giờ đã biết sốt ruột, sao trước đó lại làm vậy, cho dù ông là vương gia, giọng Huyền Tâm vẫn bất giác mang theo chút châm chọc: "Vương gia đây là muốn làm gì?"
Tạ Minh Chiết không để tâm đến lời châm chọc của bà ấy, vội vàng lên tiếng: "Bảo Bảo thế nào rồi?"
"Bảo Bảo" chính là nhũ danh Tạ Minh Chiết đặt cho Tạ Chấp khi nàng vừa ra đời, gọi là "Bảo Bảo" vì đây là tâm can bảo bối của ông, nhưng mới chỉ gọi được một năm đã phải giữ ấn soái xuất chinh, khi trở về đã là ba năm sau, Tạ Chấp đã lớn, không thể gọi nàng như vậy nữa, đành đổi thành nhũ danh mẫu thân đặt cho nàng: "Bình An".
Lòng Tạ Minh Chiết nóng như lửa đốt, thế mà lại thốt ra nhũ danh đã lâu không gọi.
Huyền Tâm là hồi môn của Tạ thị, từ khi Tạ Chấp sinh ra đã chăm sóc đến bây giờ, đương nhiên biết Bảo Bảo trong lời lão vương gia là ai, dù sao cũng là vương gia, không thể châm chọc mãi, vì thế bà ấy cúi đầu, đáp lời.
"Thế tử ba ngày ba đêm không ăn uống, lại quỳ ở nơi âm hàn lâu, bụng rỗng, hàn khí nhập thể nên hôn mê, nô tỳ đã châm kim dẫn đi một phần hàn khí cho thế tử, hiện tại cần tĩnh dưỡng, vương gia cũng đừng đi vào, đợi Thính Hà đút thuốc rồi hẵng đến thăm, có thể tỉnh dậy lúc nào phải xem ý trời."
Huyền Tâm đưa tay, lệnh cho tỳ nữ đi xuống sắc thuốc.
Cố ý, bà ấy đang cố ý, bà ấy không phải loại đại phu y thuật không tinh, Tạ Chấp được châm kim, uống thuốc, nhiều nhất chỉ hôn mê một ngày sẽ tỉnh, câu cuối cùng kia là bà ấy cố ý nói quá, muốn khiến vương gia sốt ruột thêm.
Tạ Minh Chiết lại càng thêm nóng vội đúng như mong muốn của bà ấy: "Gia không xem ý trời, chỉ xem ngươi, ngươi mau mau chữa khỏi cho tôn tử của ta."
Huyền Tâm khom người cúi đầu: "Nô tỳ đến hiệu thuốc phối mấy liều thuốc cho thế tử, nô tỳ cáo lui."
Tạ Minh Chiết không khỏi bực mình: "Nhanh đi nhanh đi."
Chờ Huyền Tâm đi xa, Tạ Minh Chiết lệnh cho bọn họ hầu bên ngoài, vội đẩy cửa phòng lặng lẽ bước vào trong.
Thính Hà đang đắp khăn ấm cho đầu gối Tạ Chấp, nghe tiếng quay đầu lại, cúi đầu: "Bái kiến vương gia."
Tạ Minh Chiết phất tay, giọng cực thấp: "Ngươi tiếp tục, không cần quan tâm ta."
Thính Hà cúi người, sau đó quay người, tay cầm lấy chiếc khăn đã lạnh trên đầu gối Tạ Chấp, lại vội vàng đắp chiếc khăn ấm mới.
Tạ Minh Chiết đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai gối Tạ Chấp đã xanh đen, sưng to một mảng, ông đau lòng không chịu được, thầm hận nói: "Tội gì phải thế!"
Trong lòng ông ấy đã có chút dao động.
Tạ Chấp vẫn đang hôn mê, nhưng môi lại mấp máy, loáng thoáng nói gì đó, Tạ Minh Chiết vội cúi thấp người, đến gần lắng nghe.
"Tỷ... tỷ, cưới, tỷ... tỷ."
Đây là lần đầu tiên Tạ Minh Chiết nghe thấy Tạ Chấp dùng hơi thở mong manh để nói chuyện như vậy, như thể thân nhân huyết mạch duy nhất trên đời này của ông sẽ rời bỏ ông mà đi ngay sau đó.
Tạ Minh Chiết đứng thẳng dậy, khẽ cắn môi, đã hoàn toàn dao động: "Thôi thôi thôi, không phải cưới một công chúa thôi sao, dù là cưới tiên tử, nếu ngay cả tôn tử lão phu cũng không bảo vệ được vậy cũng lãng phí mấy chục năm sống trên đời này."
Ông phất tay áo rồi xoay người ra ngoài.
Tổ tôn hai người đối kháng hồi lâu, cuối cùng gia gia cúi đầu trước.
Trong Kiêu Dương Các, Tiêu Trạc thấp thoáng có phần vội vàng: "Ngọc Trúc trở lại chưa?"
Phục Linh cúi đầu trả lời: "Vẫn chưa về."
Tiêu Trạc khó nén nóng vội: "Sáng sớm đã đi, giờ đã qua buổi trưa, sao vẫn chưa về."
Phục Linh trấn an: "Điện hạ đừng vội, Ngọc Trúc có được tin tức chắn chắn sẽ chạy về cung trước."
"Sao ta có thể không vội, Bình An đã bốn ngày không có tin tức, hay là có chuyện gì xảy ra rồi."
Phục Linh vội đáp lời: "Hôn đã tứ rồi, bệ hạ cũng hạ minh chỉ chiêu cáo, Tạ lão tướng quân còn có thể kháng chỉ được sao."
"Không phải ta gấp chuyện này."
Phục Linh có chút nghi hoặc: "Vậy sao người lại sốt ruột?"
Tiêu Trạc cũng không nói rõ tại sao lại sốt ruột, sáng nay thức dậy, tim nàng ấy đã đập nhanh không yên, thấp thoáng cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì.
Nhưng đến chỗ phụ hoàng mẫu hậu, lại đến chỗ Tiêu Trạm, đều tốt, cũng không mắc phải bệnh trạng không may gì, không khỏi nhớ tới Bình An của nàng ấy đã bốn ngày không liên lạc, nàng ấy nhanh chóng bảo Ngọc Trúc xuất cung nghe ngóng.
Vì Tiêu Trạc không nói gì nữa, trong điện lại trở nên yên tĩnh.
"Điện hạ."
Giọng Ngọc Trúc vang lên từ ngoài điện, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
Tiêu Trạc vội vàng đứng dậy đi ra phía cửa, Ngọc Trúc mở cửa điện vội vàng đi đến.
Tiêu Trạc vội mở miệng: "Sao rồi?"
Ngọc Trúc cúi đầu: "Nô tỳ đến Sùng Nhân Phường gần Tạ trạch, nhưng trong phủ sâm nghiêm, nô tỳ thật sự không tìm hiểu được tin tức gì."
Tiêu Trạc nghe vậy nhíu mày, Ngọc Trúc vội vàng bổ sung: "Nô tỳ lại đến bức tường ở trạch viện sau phủ, lặng lẽ lẻn vào, nghe thấy trong phủ có tiếng kêu la, nói Tạ thế tử hôn mê bất tỉnh."
"Cái gì?"
Tiêu Trạc kinh ngạc thốt lên, giọng không khỏi lớn hơn: "Hôn mê bất tỉnh, hiện tại thế nào?"
Ngọc Trúc lắc đầu: "Nô tỳ sợ ở lâu bị người khác phát hiện, lại sợ người sốt ruột, sau khi nghe được đã vội vàng hồi cung, nô tỳ cũng không biết sau đó thế nào."
Tiêu Trạc ngây ngẩn lùi về sau vài bước, vội vàng hồi thần lại: "Thay y phục, đến Tạ phủ."
Tiêu Trạc biết ngày ấy Tạ Chấp có ý đặt nàng ấy ra ngoài, một mình đối diện lửa giận của Tạ lão tướng quân, nàng ấy cũng hiểu được tình hình của nàng, sợ là Tạ lão tướng quân phát hiện manh mối nên đã nhiều ngày vẫn chưa chủ động liên hệ với nàng, nhưng sao lại hôn mê bất tỉnh, phải giày vò bản thân thế nào mới có thể dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù Tiêu Trạc lợi dụng tình ý của Tạ Chấp, nhưng dù sao nàng ấy vẫn là một người thiện lương, trong lòng vốn khó nén cảm giác tội lỗi, hiện giờ lại nghe tin Tạ Chấp hôn mê bất tỉnh, đủ loại cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng Tiêu Trạc.
Xa giá công chúa nhanh chóng đến Tạ phủ, Phục Linh đỡ Tiêu Trạc xuống xe ngựa, Ngọc Trúc ba bước như hai chạy đến cổng lớn, đập tay thật mạnh lên cửa.
"Có người không, có người không, mở cửa, mở cửa."
Người gác cổng nghe tiếng đến đây, mở ra một khe hở, thò đầu ra: "Hôm nay trong phủ không tiếp khách, tiểu nương tử để thiếp mời lại là được."
Ngọc Trúc vội vàng trả lời: "Không có thiếp mời, ngươi đi nói với chủ nhân của ngươi, An Bình công chúa giá lâm, đến bái phỏng Tạ thế tử của ngươi.
Người gác cổng nghe vậy nhìn về phía sau Ngọc Trúc, chỉ thấy phía sau nàng ta là một nữ tử thân đầy quý khí, lỗi lạc bất phàm đứng đó, đầu đội mũ lụa trắng che mặt, một nhóm giáp sĩ hộ vệ ở bên, xa giá phía sau cũng là phương thức chế tạo của hoàng gia, đẹp đẽ quý giá phi thường thì tin lời của Ngọc Trúc, nhất định là công chúa giá lâm.
Hắn ta biết An Bình công chúa là thê tử chưa xuất giá của tiểu thế tử, nghe vậy không dám trì hoãn, nhưng không dám mời người vào cửa chưa khi có sự cho phép của chủ nhân, chỉ đành trả lời: "Tiểu nương tử đợi một chút, nô đi xin chỉ thị của Vương gia."
Sau đó hắn ta đóng khe cửa kia lại, vội vàng chạy đến thư phòng tiền viện.
Ngọc Trúc mất hứng mím môi, xoay người trở lại bên cạnh Tiêu Trạc: "Đã nói là công chúa điện hạ giá lâm thế mà lại chậm trễ như vậy."
"Chưa đưa thiếp mời trước, vội vàng tới, là chúng ta vô lễ trước, đừng oán trách."
Tiêu Trạc không đồng ý khẽ trách mắng.
Ngọc Trúc không lên tiếng, im lặng đứng ngoài cửa cùng Tiêu Trạc.
Qua chừng một khắc, cửa phủ mở rộng ra, Tạ Trung từ trong bước ra: "Nô Tạ Trung bái kiến An Bình công chúa, công chúa điện hạ trường nhạc vô ưu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Bình thân."
Tạ Trung đứng dậy, khom người: "Công chúa mời bên này."
Tạ Trung đi bên phải phía sau Tiêu Trạc dẫn đường, dẫn Tiêu Trạc tới phòng chính nơi tiếp khách ở tiền viện.
Tạ Minh Chiết ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ nhân ở bên trái của chủ đường, uy phong lẫm lẫm, mắt lóe tia sáng lạnh, nghiêm túc cẩn trọng.
Tiêu Trạc vừa vào cửa, trông thấy tư thế của Tạ Minh Chiết, trong lòng thở dài, hiểu được hôm nay muốn gặp Tạ Chấp e là có chút gian nan, nàng ấy cởi mũ che xuống, cúi đầu khom người: "Thỉnh an lão vương gia."
Tạ Minh Chiết hừ lạnh một tiếng: "Không an lắm."
________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhà mẹ của Tạ thị họ Cố
Cố Chấp, nghe cũng hay lắm ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro