Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13. Lời hứa trọn đời

Tiêu Trạc liếc mắt nhìn Tạ Chấp một cái, nâng tay ra hiệu cho thị nữ trong điện lui xuống, chỉ còn lại hai người nàng ấy cùng Tạ Chấp.

Tạ Chấp đang ôm trái tim đóng băng đã sắp vỡ vụn, vụng về nói.

"Tỷ tỷ, đừng cười, tỷ cùng hắn có chuyện gì, những lời đồn kia, nửa phần ta cũng không tin."

Tiêu Trạc cười khổ một tiếng, nhìn Tạ Chấp. "Lệ Phong là người mẫu hậu ta trông thấy từ bé đến lớn, muốn hắn làm phò mã của ta."

Trái tim Tạ Chấp vỡ đầy đất, còn chưa kịp xót xa, lại như bị người ta chậm rãi nghiền qua răng rắc, răng rắc, từng chút từng chút một, đầu óc nàng trống rỗng, chua xót khó hiểu dâng lên trong lòng, tâm tình phức tạp khó nói thành lời đan xen quẩn quanh, nàng mấp máy môi, mơ màng nghe thấy giọng nói của bản thân không thành tiếng.

"Bao giờ tỷ tỷ xuất giá?"

Tiêu Trạc lắc đầu: "Vốn phụ hoàng định tứ hôn tại trâm hoa yến sau mùa xuân năm nay, nhưng hắn lại không tới, mối hôn sự này cũng không thành."

Sau khi nghe được lời nói của Tiêu Trạc trái tim Tạ Chấp lại bắt đầu từ từ sống lại, nhặt lấy trái tim vỡ đầy đất chắp vá lại, tiết trời đã dần trở nên ấm áp.

Nhưng một nỗi phẫn nộ lại tự nhiên bốc lên trong lòng, Tạ Chấp không nhịn được lớn tiếng mắng: "Hắn dựa vào đâu mà không đến, muốn từ chối cũng phải là tỷ tỷ từ chối hắn, hắn có tư cách gì từ chối!"

Tạ Chấp chua xót vô cùng, vừa tức giận không nhịn được, hóa ra tỷ tỷ từng có người được chọn làm phò mã, suýt nữa đã tứ hôn, nhưng thế mà người kia lại từ hôn, tỷ tỷ mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, dựa vào đâu hắn lại từ chối, mặt mũi hắn ở đâu!

Vậy tỷ tỷ thích hắn sao? Hay là thích mình?

Tiêu Trạc nâng tay véo gò má phồng lên của Tạ Chấp: "Tuổi tỷ tỷ đã lớn rồi, sớm nên xuất giá, nếu không phải phụ hoàng cưng chiều, nào cho phép ta phí thời gian đến hiện tại."

Tạ Chấp nhìn Tiêu Trạc chăm chú, ánh mắt chân thành tha thiết, nói từng chữ một: "Tỷ tỷ là độc nhất vô nhị trên thế gian này."

Thiếu niên lang trước mắt đơn thuần thiện lương, trong suốt sạch sẽ như thế, trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết, nơi trán lại đỏ bừng một mảng, trong mắt cũng ửng đỏ, nhưng lời hắn nói ra lại chân thành tha thiết như thế khiến người ta cảm động.

Trái tim Tiêu Trạc khẽ động, nàng ấy mím đôi môi đỏ mọng: "Chỉ là chuyện chưa định thôi cũng đã huyên náo ra mưa gió khắp thành, có thể thấy được nữ tử sinh tồn khó khăn thế nào trên thế gian này.

"Ngay cả thân phận tỷ tỷ như thế cũng không thể thoát được số mệnh."

Trong lòng Tạ Chấp thương xót, xen lẫn một ít đồng cảm trong đó: "Tỷ tỷ chớ có buồn rầu như thế, là đám người bên ngoài kia lắm mồm thôi, Bình An nhất định xé miệng đám người bọn họ, khiến bọn họ không thể nói xằng được nữa."

Tiêu Trạc đổi véo thành xoa, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tạ Chấp: "Không có Lệ Phong, vẫn sẽ có con trai cả Thôi gia, còn có Trịnh gia, chỉ cần một ngày tỷ tỷ không xuất giá, bọn họ vì bức bách thiên gia, những tin đồn đó cũng sẽ không tan đi được, chẳng lẽ Bình An không làm gì chỉ xé miệng một đám người trên đường hay sao."

Tạ Chấp nâng tay lên, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay của Tiêu Trạc trên mặt mình, trong đôi mắt ửng đỏ lộ ra trìu mến vô hạn, khẽ cọ má nói: "Tỷ tỷ."

Tiêu Trạc không đáp lại, chỉ dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Tạ Chấp cũng đang đỏ bừng đôi mắt, qua một hồi lâu, mới khàn giọng chậm rãi nói.

"Trời đất bao la, tỷ tỷ thích Bình An, nếu Bình An đau lòng vì tỷ tỷ, thì cho tỷ tỷ một chốn dung thân đi."

Tạ Chấp nghe Tiêu Trạc nói thế, lệ trong hốc mắt cuối cùng cũng không kìm được chảy xuống, khàn giọng nói: "Bình An cũng thích tỷ tỷ, nguyện bảo vệ tỷ tỷ cả đời chu toàn."

Dứt lời nàng ngừng một chút: "Nếu có một ngày tỷ tỷ phiền chán cũng có thể đi lúc nào, Bình An tuyệt không dây dưa."

Tạ Chấp nghĩ dù sao bản thân cũng là thân nữ nhi, hiện tại người Tiêu Trạc thích có thể chỉ là thân nam nhi nàng biểu lộ bên ngoài, cũng có thể thật ra tỷ tỷ cũng không thích bản thân, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ nhất dưới sự bức bách của tất cả thế lực, tỷ tỷ xem bản thân là một cảng tránh gió tạm thời, nhưng nàng không sợ bản thân là lựa chọn bất đắc dĩ kia, nàng cũng sẵn lòng làm cảng tránh gió cho tỷ tỷ, dù cho chỉ là tạm thời.

Dù sao bất kể thế nào, cuối cùng tỷ tỷ vẫn lựa chọn thành hôn cùng nàng, nàng có thời gian làm rung động chân tâm của tỷ tỷ, điều nàng lo sợ nhất chính là một ngày nào đó, tỷ tỷ phát hiện ra thân nữ nhi của nàng sẽ khó có thể chấp nhận, thế nên nàng không dám nói chắc chắn, để lại cho tỷ tỷ một đường lui có thể rời đi bất cứ lúc nào không cần mang theo áy náy, nếu tỷ tỷ không chấp nhận được, để nàng ấy đi tìm hạnh phúc, nếu có thể chấp nhận, bản thân sẽ khiến tỷ tỷ hạnh phúc cả đời.

Nhưng dù sao đều là chuyện về sau mới nghĩ đến, hiện tại, điều nàng cần làm nhất là tạo ra cho tỷ tỷ một ngôi nhà an ổn, tạo ra một ngôi nhà có thể che mưa chắn gió, có thể dựa vào, có thể tạo nên niềm vui, có thể bốn mùa như xuân, có thể vô ưu vô lự, có thể kiên cố, để cho tỷ tỷ vào ở, không còn bị những lời đồn vô căn cứ bên ngoài quấy nhiễu, không bao giờ chịu những tủi thân không đáng có, không bao giờ phải đỏ mắt, không bao giờ không vui vẻ, cả đời đều có bản thân yêu thương, che chở, nuông chiều, đau lòng.

Nàng thề với lòng nàng sẽ khiến tỷ tỷ cả đời bình an vui vẻ, được như ước nguyện.

Cuối cùng Tiêu Trạc đã đạt được lời hứa hẹn kiên định, cũng không quan tâm câu nói thêm vào phía sau của Tạ Chấp, dù sao sau khi Tạ gia đền tội, đương nhiên nàng ấy phải đi, thế nhưng một ngày Tạ gia chưa đền tội, nàng ấy sẽ một ngày không thể rời đi, lại càng không nói đến có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên dù cho Bình An có dây dưa không dứt hay không cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng ấy.

Tiêu Trạc gật đầu, nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt lăn trên gò má Tạ Chấp: "Khóc gì chứ, đây là chuyện tốt, phải cười lên."

Tạ Chấp nghe lời thì nhếch môi, nhoẻn miệng cười: "Ta đi thưa với tổ phụ, để tổ phụ cầu bệ hạ tứ hôn."

Nàng vừa dứt lời đã định đứng dậy hồi phủ.

Tiêu Trạc ngăn động tác ngồi dậy của nàng: "Gấp gì chứ, đợi mấy ngày nữa là thọ đản của hoàng tổ mẫu, ta sẽ thỉnh phụ hoàng tứ hôn vào ngày này."

Rồi sau đó nhẹ tay vỗ vào đầu gối Tạ Chấp, dỗ dành nói: "Ta sợ Tạ lão tướng quân không hài lòng người cháu dâu người đầy lời đồn đãi này, không muốn ta vào cửa, làm nhục gia phong Tạ gia, Bình An giấu trước được không, đến khi nào thánh chỉ hạ rồi, mọi việc đã xong, chúng ta đi thỉnh tội với Tạ lão tướng quân."

Tạ Chấp mím môi: "Tỷ tỷ không cần nói bản thân như vậy, Tạ gia cưới người cháu dâu như tỷ là vinh quang."

Trông thấy dáng vẻ Tiêu Trạc vẫn đỏ bừng mắt nhìn bản thân như vậy, Tạ Chấp cắn môi dưới: "Cứ theo lời tỷ tỷ nói."

Tiêu Trạc lúc này mới thả lỏng mặt mày: "Bình An về trước, tỷ tỷ đi gặp phụ hoàng thỉnh chỉ."

Tạ Chấp nghe lời đứng dậy rời cung.

Tiêu Trạc nhìn bóng dáng rời đi của Tạ Chấp nghĩ thầm: "Cưới ta là vinh quang của Tạ gia sao, hy vọng đến một ngày kia, đệ đừng hận ta."

Lại lắc đầu, nhếch khóe môi mỏng lộ ra nụ cười khổ, cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của bản thân, tai họa cả nhà, sao có thể không hận chứ, chân tâm tràn đầy bị người ta giẫm đạp như vậy, lại có thể nào không hận chứ.

Tiêu Trạc nhắm mắt: "Bình An, đừng trách ta."

Phục Linh ở bên cạnh lên tiếng cắt ngang Tiêu Trạc: "Điện hạ, vết thương ở chân người chưa lành, đừng đứng lâu, vẫn nên trở về nằm nghỉ một lúc."

Tiêu Trạc lấy lại tinh thần: "Không nghỉ, chuẩn bị đi, đến điện Kiền Dương."

Khi Tiêu Trạc đến điện Kiền Dương, Tiêu Đình đang hướng dẫn Tiêu Châu làm bài tập, nghe thấy Tiêu Trạc đến vội bảo Lý Khánh đón vào.

"Trên chân con có thương tích, còn chạy loạn làm gì, có chuyện gì sai người đến gọi trẫm không phải được rồi sao, nhanh ngồi xuống, đừng động loạn."

Tiêu Trạc được Phục Linh đỡ khom người cúi đầu, sau đó được đỡ ngồi lên ghế.

Tiêu Châu đứng dậy chắp tay nói: "Thỉnh an tỷ tỷ."

Tiêu Trạc ngồi ngay ngắn trên ghế đáp lễ: "Nhị đệ cũng an."

Tiêu Đình nâng tay lệnh mọi người trong điện lui ra, nhỏ giọng dỗ Tiêu Châu: "Tiểu Châu Nhi ngoan, chờ phụ hoàng rảnh rỗi lại xem bài tập của con nhé."

Tiêu Châu mấp máy môi, còn đang định nói gì, khóe mắt thoáng nhìn sang Tiêu Trạc, cuối cùng không nói, chắp tay với Tiêu Đình, lại chắp tay với Tiêu Trạc, hành lễ lui ra, xoay người rời khỏi điện Kiền Dương.

Đến khi trong điện không người, Tiêu Đình mới lên tiếng hỏi Tiêu Trạc: "An Bình tìm phụ hoàng có việc gì?"

Tiêu Trạc khẽ nhíu mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, dường như nét nhíu mày vừa rồi chỉ là ảo giác: "Bình An đã chấp nhận tình cảm của nữ nhi, đến ngày thọ đản hoàng tổ mẫu, phụ hoàng tứ hôn là được."

Tiêu Đình không khỏi vỗ tay cười to: "Tốt, không hổ là nữ nhi của trẫm."

Tiêu Trạc cúi đầu, không nói gì.

Tiêu Đình chợt nhớ tới một chuyện: "Người tới nha ngục ti hôm nay, xưng tên Kinh họ Thôi, đã bịa chuyện về trẫm và con trên đường."

Tiêu Đình chế giễu: "Tạ Bình An kia đúng thật đã hung hăng trút giận cho con."

Tiêu Trạc lại cúi đầu: "Bình An chẳng qua tuổi trẻ khí thịnh, nghe thấy có người bịa chuyện phụ hoàng, đương nhiên tức giận không chịu được nên mới ra tay dạy dỗ."

Tiêu Đình nghe vậy cười khẽ một tiếng: "Trẫm lại không nói muốn phạt hắn, con đã che chở như vậy rồi?"

Tiêu Trạc không muốn tiếp lời thăm dò vô nghĩa này của Tiêu Đình, nàng ấy chuyển đề tài: "Phụ hoàng muốn trừng trị con trai Thôi thị sao?"

"Đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn."

Tiêu Đình hừ lạnh một tiếng: "Những năm qua Thôi thị làm càn quá mức, cũng quên mất long ỷ này họ Tiêu rồi!"

"Hoàng tổ mẫu con vừa mới đi khỏi, cũng là đến nói với trẫm lần này phải cho Thôi gia một lời giáo huấn."

Tiêu Đình đập bàn, làm rung chén trà: "Tránh để dạy dỗ bọn con cháu trong tộc không hề có lòng kính sợ hoàng gia."

Tiêu Trạc gật đầu: "Phụ hoàng và hoàng tổ mẫu có quyết sách là tốt rồi."

"Tạ Bình An này đối xử với con như vậy rất tốt, An Bình ngày sau sẽ không mềm lòng chứ?"

Tiêu Đình lại chuyển hướng câu chuyện trở về.

"Sẽ không, vì đại nghiệp thiên thu của phụ hoàng, An Bình sẽ không mềm lòng, phụ hoàng yên tâm."

Tiêu Trạc nói chuẩn xác từng lời với Tiêu Đình.

Lúc này Tiêu Đình mới yên tâm vuốt chòm râu, phất tay lệnh Tiêu Trạc lui xuống.

Tiêu Trạc mới vừa trở về Kiêu Dương Các đã lập tức gọi Ngọc Trúc: "Đi thăm dò xem hôm nay Tạ thế tử gặp chuyện trên đường, có bị thương hay không."

Ngọc Trúc nghe phân phó bèn xoay người ra ngoài làm việc.

Tiêu Trạc lại gọi một tiếng: "Chờ đã."

Ngọc Trúc dừng bước, cúi đầu trở về bên cạnh Tiêu Trạc: "Điện hạ còn gì phân phó."

Tiêu Trạc mím môi, có chút khó khăn mở miệng nói: "Trời sắp tối rồi, cửa cung sắp đóng."

Ngọc Trúc bừng tỉnh tiếp lời: "Nô tỳ chắc chắn sẽ trở về trước khi đóng cổng!"

"Không phải"

Tiêu Trạc nói tới đây thoáng có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt thanh lãnh hiện lên một tia ửng đỏ: "Ý của ta là, ngươi không cần vội vã trở về, nhất định phải hỏi cẩn thận rồi hẵng về."

Ngọc Trúc đã hiểu rõ, nàng ta phải đi ngay lập tức, nhất định phải hỏi cho tỉ mỉ rõ ràng, nhất định đến cả Tạ thế tử rơi mấy sợi tóc cũng phải hỏi cho tỉ mỉ, rõ ràng.

Ngọc Trúc xoay người, lần này thật sự đi rồi.

Đợi nàng ta đi rồi, sự mất tự nhiên của Tiêu Trạc mới tiêu tán đi một chút, trong lòng lại không khỏi ngọt ngào suy nghĩ: "Có người chịu ra mặt vì ngươi như vậy, trong lòng thật sự rất yên bình."

______________

Tác giả có lời muốn nói:Ta Tiêu Trạc, thề với trời cao, với biển rộng, với cầu vồng, ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng!

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt