
【 Phiên Ngoại 】 Lâu Mịch x Trì Lẫm ( 2 )
Khi nụ hôn thứ hai của Lẫm tỷ tỷ rơi xuống, chủ động kiên định mà tách môi Lâu Mịch ra, Lâu Mịch xác định kiếp nào đó đời mình nhất định từng cứu rỗi cả vũ trụ.
Trì Lẫm sau khi dùng nụ hôn biểu đạt tình cảm thì rất nhanh đã muốn lui lại, Lâu Mịch lại đuổi theo, tiếp tục hôn sâu hơn.
Cả người Lâu Mịch nóng lên, quên hết mọi thứ, Trì Lẫm có thể cảm nhận được nàng hôm nay xúc động hơn cả thường ngày.
Còn có một chi tiết.
Lâu Mịch vẫn luôn thích nâng mặt nàng hoặc đỡ lấy gáy nàng, nhưng vào lúc này, ngoại trừ cặp môi đang giao nhau, Lâu Mịch không chạm vào bất kỳ bộ phận nào khác trên người Trì Lẫm.
......
Nụ hôn kéo dài rốt cuộc kết thúc giữa sự lưu luyến của Lâu Mịch.
Trì Lẫm thấy ánh mắt Lâu Mịch nhìn mình đăm đăm, đồng tử như bị điểm huyệt, không thể chuyển động, linh hồn nhỏ bé không biết bay đi đâu mất, khó tránh khỏi bật cười, dùng ngón tay hơi lạnh lau lau đi chất lỏng trên môi nàng, cười hỏi:
"Bệ Hạ, ngươi còn ở đó không?"
Lâu Mịch: "Ta chết rồi."
Trì Lẫm hơi nhíu mày: "Đang nói mê sảng gì đó?"
Lâu Mịch chớp chớp mắt, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên gương mặt người trước mắt.
Ký ức Tấn Nghi kiếp trước, Lâu Mịch đích xác có thể nhớ đến, nhưng phải chủ động tập trung tinh lực mới nhớ ra.
Khi ở trạng thái thả lỏng thường ngày, nàng vẫn hoàn toàn là Lâu Mịch.
Tấn Nghi, dù là ký ức hay tính cách, đối với nàng mà nói, đều như cách một tầng sa.
Cho nên khi đối mặt với dáng vẻ chân thật của Trì Lẫm, Lâu Mịch ôm tâm tình của Tấn Nghi mà động lòng, nhưng vẫn duy trì cảm giác mới mẻ thuộc về kiếp này.
Nói nghiêm túc thì, đây mới là lần thứ ba nàng tận mắt thấy dáng vẻ chân thật của Trì Lẫm, mà mỗi lần gặp gỡ đều vô cùng ngắn ngủi.
Dù thân thể này mới là diện mạo chân thật nhất của Trì Lẫm, lại còn càng phù hợp với tính cách ôn nhu dũng cảm của nàng, nhưng người Lâu Mịch gặp nhiều nhất, tiếp xúc lâu nhất vẫn là Trì Lẫm muội muội. Lâu Mịch ít nhiều cũng đã quen với thân phận tỷ tỷ của mình.
Bỗng nhiên đổi trở về thân thể kiếp trước, từ chiều cao, dáng vẻ đến khí chất, Trì Lẫm nhanh chóng xây dựng lên cảm giác áp bách của một người tiền bối chuyên chúc.
Hơn nữa nàng vốn chính là một vị tướng quân mang binh đánh giặc, dù thay trang phục hiện đại và ngồi trong xe công nghệ cao tự động điều khiển, Trì Lẫm vẫn tỏa ra khí chất lãnh đạo tự nhiên.
Mang theo hơi thở xa lạ của một thê tử, làm lòng Lâu Mịch nảy lên biến hóa vô cùng vi diệu.
Lâu Mịch nhìn chăm chú đôi môi của Trì Lẫm đã hơi đỏ và sưng lên vì nụ hôn, hoàn toàn không cảm thấy hành động như lang như hổ của mình có gì đáng xấu hổ.
"Lẫm tỷ tỷ, ngươi muốn yêu thương ta như thế nào?" Lâu Mịch chống hai tay lên mặt ghế hai bên đùi nàng, hơi nhướn vai, cắn môi làm nũng, hoàn toàn là bộ dáng tiểu nữ hài cầu yêu thương.
Trì Lẫm cười nói: "Ta đã sớm chuẩn bị xong rồi."
Mắt Lâu Mịch sáng lên, vạn phần chờ mong.
Trì Lẫm từ khi nào lại trở nên có tình thú như vậy?
Hay là đổi lại thân thể, cả tính cách cũng thay đổi theo? Trở nên có tình thú?
Trì Lẫm thần thần bí bí mở cốp xe, lấy ra một cái hộp màu hồng nhạt.
Trên hộp có một hàng chữ tiếng Anh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bãi đỗ xe hắt vào, Lâu Mịch không nhìn rõ được viết gì, chỉ thấy trên hộp in một cái hình trứng nhỏ.
Hình trứng nhỏ...
Lâu Mịch chỉ cần nhìn thoáng qua, nụ cười tươi tắt lịm.
Cái đồ chơi này...
Màu sắc ái muội, hình dạng ái muội, không khí ái muội...
Không phải chứ... Không lẽ mẹ nó là đạo cụ thật?!
Đầu óc Lâu Mịch đã bay thẳng lên không trung xoay vài vòng —
Chẳng lẽ là cái đồ chơi trợ hứng kia?!
Lâu Mịch bên tai như đã nghe thấy âm thanh "ong ong ong" lúc đồ chơi kia khởi động, toàn thân không nhịn được co rúm lại.
Tỷ tỷ khoan đã, cái này có phải chơi quá high rồi không?!
Trì Lẫm: "Ngươi mở ra xem thử đi, xem có thích không?"
Lâu Mịch không dám nhận: "Cho ta hỏi một chút, cái này là cho ngươi dùng hay cho ta dùng?"
Trì Lẫm chân thành nghi hoặc: "Là ta mua cho Bệ Hạ, đương nhiên là Bệ Hạ dùng."
Lâu Mịch cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ, liền hỏi thêm: "Ý ta là, cái này, ừm, à, là... dùng để vào chỗ ngươi, hay là chỗ ta? Là ta dùng cho ngươi, hay ngươi dùng cho ta?"
Trì Lẫm: "......?"
Càng nói càng loạn, Lâu Mịch giống như nhận mệnh muốn lấy hộp về, mở ra nhìn thử — là viên vitamin tổng hợp con nhộng cần dùng mỗi ngày.
Không phải loại hộp lớn kia, chỉ là kích cỡ viên thuốc bình thường.
Lâu Mịch: "............"
"Bệ Hạ gần đây bận rộn công việc công ty quá mệt mỏi, toàn ăn cơm hộp, ta sợ dinh dưỡng cơm hộp không đủ, nên mua cho Bệ Hạ loại vitamin này. Ta nghe Lâm Tiểu Chí nói loại sản phẩm này bán rất chạy, mỗi ngày uống một viên là được, tất cả vitamin cần thiết đều có trong đó, tiện lợi lại nhanh chóng."
"Thì ra là như vậy..."
Thấy mặt Lâu Mịch đỏ lên, Trì Lẫm hiểu ra: "Bệ Hạ có phải nghĩ sai gì không?"
Lâu Mịch trước mắt tối sầm, dở khóc dở cười.
"Ta thấy Bệ Hạ làm việc vất vả như vậy, là thật sự đau lòng."
Ta cũng đau lòng, Lâu Mịch thầm nói trong lòng, đau lòng chính mình.
Còn tưởng rằng Trì Lẫm thật sự đã biến thành người hiện đại, sẽ chịu làm một số hoạt động tình thú giữa vợ vợ hiện đại!
Kết quả...
Lâu Mịch che mặt.
Thì ra cái gọi là yêu thương, là kiểu yêu thương như thế này.
Trước Trì Lẫm thuần khiết, Lâu Mịch cảm thấy bản thân thật bẩn, đến cả vòi nước áp lực cao cũng không rửa sạch được.
Nhưng nàng không cam lòng.
Lâu Mịch nhìn về phía Trì Lẫm, dù người trước mặt là tỷ tỷ thành thục, nhưng từ trong mắt nàng vẫn có thể cảm nhận được nét hồn nhiên.
Càng hồn nhiên chính trực, Lâu Mịch lại càng ngo ngoe rục rịch.
Gương mặt trước mắt nàng, là một vẻ đẹp vượt thời gian không gian, không cách nào hình dung được.
Trì Lẫm thấy nàng nhìn mình nhìn đến xuất thần, vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Bệ Hạ."
Lâu Mịch cảm thán: "Ta sống lại rồi."
Trì Lẫm hơi bất đắc dĩ nói: "Bệ Hạ ở đây nói gì sinh sinh tử tử, nghĩ tối nay ăn gì chưa? Chúng ta về nhà ăn tối đi."
"Có thể chứ?"
Trì Lẫm: "?"
"Có thể cùng ta về nhà không?" Lâu Mịch có cảm giác thấp thỏm như đang mời đối tượng ái muội về nhà qua đêm.
Trì Lẫm: "...... Bệ Hạ đâu có uống rượu, sao cứ nói mê sảng thế. Ta không về nhà với Bệ Hạ thì chẳng lẽ định ngủ ở công viên sao?"
"Cảm giác, hơi giống như mời người lạ về."
Đôi mắt Trì Lẫm vốn hơi dài, nghe đến câu này thì mắt mở to tròn ra một chút.
Nàng từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn một cái gương mặt vốn dĩ là của chính mình, không quá chắc chắn Lâu Mịch có thật sự cảm thấy có chút xa cách với thân thể này không.
"Vậy...... ta về liền đổi lại?"
Lâu Mịch nghe được lời này của nàng, bắt lấy cổ tay nàng.
"Gấp gì." Lâu Mịch thanh thanh giọng, ngồi thẳng người, khiến bản thân trông càng thêm chính nhân quân tử, "Đây mới là ngươi chân chính, không phải sao?"
"Chỉ là Bệ Hạ không phải cảm thấy hơi xa lạ sao?"
Trì Lẫm nói lời này lúc rất nghiêm túc, nàng thật sự nghĩ như vậy......
Lâu Mịch trong lòng thở dài một tiếng, Lẫm tỷ tỷ khó hiểu phong tình, cho dù đổi cái túi da nào, ở thời đại nào, đều giống như tảng đá không thể lay chuyển.
Đối mặt với tỷ tỷ, Lâu Mịch lại càng có một loại cảm giác chinh phục.
Lâu Mịch ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
"Lẫm tỷ tỷ, lại nói, hiện tại hai khối thân thể này còn chưa có tiếp xúc thân mật đâu. Đổi lại cái gì không cần vội. Tỷ tỷ vừa rồi không phải nói muốn yêu thương ta sao? Ngoại trừ tặng thực phẩm chức năng, còn có rất nhiều cách yêu thương khác, tỷ tỷ muốn thử xem không?"
Trì Lẫm vốn hơi cúi đầu, đang nghiêm túc lắng nghe Lâu Mịch nói chuyện.
Sau khi nghe xong, lúc ngẩng mắt nhìn Lâu Mịch, Lâu Mịch phát hiện tai nàng đã đỏ lên.
.
Nếu là ngày thường, cửa mới mở, Lâu Mịch nhất định sẽ đè nàng ở cửa mà hôn cho đã.
Nhưng hôm nay, Lâu Mịch lại không lập tức làm như vậy.
Khi ở trên xe thì hùng tâm tráng chí, nhưng vừa về đến nhà chỉ còn lại hai người, lại xuất hiện một loại rụt rè không rõ nguyên do.
Nàng bước vào phòng trước, lúc cởi áo khoác thì liếc nhìn Trì Lẫm đang cởi giày ở huyền quan.
Trì Lẫm thân hình thon dài lại uyển chuyển hơi nghiêng người, không ngồi lên ghế, đứng vững vàng, rất nhanh cởi giày cao gót xuống.
Lại nói nữa, hôm nay Trì Lẫm cư nhiên mang giày cao gót.
Lâu Mịch đang vén tóc dài sau cổ lên, lặng lẽ quan sát Trì Lẫm.
Trì Lẫm đặt túi xách sang một bên, lúc nghiêng mặt, lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc, dù cách một khoảng, Lâu Mịch dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng.
Trên cổ nàng đeo mặt dây chuyền đá khổng tước là món quà Lâu Mịch tặng khi Trì Lẫm nhận được giấy báo trúng tuyển đại học L, mỗi khi có dịp quan trọng nàng đều nhớ mang theo.
Nàng thậm chí còn đeo chiếc đồng hồ đôi với Lâu Mịch.
Hôm nay Trì Lẫm, từ trong ra ngoài đều được chuẩn bị kỹ càng, nhất quán đến cái đầu viên cũng không một chút cẩu thả.
Mùi nước hoa là loại nào?
Lâu Mịch đoán được, đó là loại nước hoa trung tính nàng thích nhất, Trì Lẫm lại chọn loại này...
Phối với khí chất của Trì Lẫm, ngoài ý muốn lại quyến rũ đến lạ.
"Bệ Hạ?"
Lâu Mịch đang đắm chìm trong sắc đẹp của Trì Lẫm, không biết từ khi nào Trì Lẫm đã chạy tới trước mặt nàng, muốn giúp nàng cởi áo khoác.
Nút áo đều đã được cởi, chỉ chờ nàng duỗi tay ra, thế mà đợi nửa ngày Lâu Mịch vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ nhìn Trì Lẫm chằm chằm, không động đậy.
Trì Lẫm đành phải nhắc nhở nàng.
Lâu Mịch lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn giơ tay, được nàng ôn nhu thê tử giúp cởi áo ngoài, treo lên cẩn thận, lại cầm áo ngủ lại, muốn giúp nàng thay.
"Chờ chút." Lâu Mịch từ chối, "Ta nói rồi, chúng ta là bình đẳng, muốn hầu hạ thì phải là cùng nhau hầu hạ!"
Trì Lẫm nói: "Tỷ tỷ chăm sóc muội muội là chuyện đương nhiên, chẳng phải ngươi đã nói sao?"
Lâu Mịch: "Nhưng mà..."
Trì Lẫm hơi nâng mắt, mang theo ánh mắt có chút thỉnh cầu, nhìn đến mức chân Lâu Mịch cũng mềm nhũn.
"Không thể như vậy, quá phạm quy rồi."
Trì Lẫm mỉm cười cúi đầu, tiếp tục giúp nàng thay quần áo.
Bệ Hạ làm nũng với nàng, nàng không có cách; mà chỉ cần nàng tỏ ra hơi yếu thế một chút, Bệ Hạ cũng không có cách.
Đây là sự ăn ý mà bọn họ đã xây dựng được trong thời gian dài bên nhau, Trì Lẫm trong lòng hiểu rõ.
Giúp Lâu Mịch cởi áo, mặc áo ngủ vào, lúc buộc dây lưng, hai tay Trì Lẫm vòng ra sau eo Lâu Mịch, dán sát vào nàng.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên biến mất, đối với Trì Lẫm thì đã là chuyện quen thuộc, đối mặt chính là người ngày ngày ở cạnh.
Nhưng đối với Lâu Mịch thì lại khác.
Lâu Mịch hô hấp khựng lại, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, cúi đầu nhìn Trì Lẫm chăm chú, nhìn hàng mi cong dày, và đôi môi hơi hé mở...
Trì Lẫm kéo dây lưng ra phía trước, cẩn thận buộc lại một cái nơ đẹp chắc chắn.
"Mỗi ba tháng chỉ một ngày như thế này, Bệ Hạ để ta toàn tâm toàn ý chăm sóc ngươi, được không? Trước khi hừng đông, ta sẽ đổi lại..."
Chưa đợi Trì Lẫm nói xong, Lâu Mịch bỗng nhiên xoay người ấn vai nàng về phía sau, một tay đẩy nàng tựa vào tường.
"Bệ..."
Căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng nữa, Lâu Mịch ấn nàng rồi hôn.
"Đừng phản kháng." Hô hấp Lâu Mịch dồn dập, trong mắt như có lửa, giọng nói cũng khàn hẳn.
"Chờ......"
Lâu Mịch đẩy nàng ngã xuống sofa, đầu tóc Trì Lẫm có chút hỗn độn, hoảng loạn nhìn người trước mắt.
"Ngươi là thần tử nghe lời của ta?" Lâu Mịch đột nhiên hỏi như vậy.
Trì Lẫm ngẩn ra, trả lời: "Phải......"
"Ta nói gì, ngươi đều chỉ có thể vâng mệnh?"
Trì Lẫm kéo kéo góc áo nàng, an tĩnh gật đầu trong lòng ngực nàng.
"Vậy được rồi." Lâu Mịch cười, vuốt ve khuôn mặt nàng, lòng bàn tay đã bị ngọn lửa dục vọng thiêu đến nóng bỏng:
"Ta đã khôi phục ký ức kiếp trước, toàn bộ sự việc ở hành cung Nam Ngạn ta cũng đều nhớ. Một năm đó, ngươi và ta ngày ngày đêm đêm bên nhau, mọi chi tiết, hiện giờ tất cả đều ở trong đầu ta."
Trì Lẫm mặt đỏ lên: "Sao lại nói những điều đó......"
"Tất cả những tư thế Lẫm tỷ tỷ kháng cự, những nơi nhạy cảm, bộ dáng xin tha... ta đều nhớ rõ ràng."
Trì Lẫm hô hấp trở nên dồn dập.
"Đêm nay, phiền tỷ tỷ hảo hảo chiếu cố đến mỗi một mệnh lệnh của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro