Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 2 )

Trên người còn có mùi thuốc lá thì còn có thể giảo biện được, nhưng khi hôn sâu thì mùi thuốc lá rõ ràng đến mức nào, Lâm Tiểu Chí hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.

Lúc này đối diện ánh mắt lo lắng của Ngụy Chước Ngưng, Lâm Tiểu Chí cái lời nói dí dỏm gì cũng không thốt ra được, cố tình yết hầu lúc này lại ngứa muốn chết, chỉ muốn ho khan.

"Chỉ là, có chút không ngủ được...... Khụ khụ khụ khụ......"

Lâm Tiểu Chí đeo khẩu trang lại một lần nữa, quay đầu đi đến lan can bên cạnh ho khan không ngừng.

Ngụy Chước Ngưng đi tới, yên lặng mà giúp nàng vuốt lưng.

Không có bất kỳ lời trách móc nào, đợi nàng ho xong một đợt, lấy từ cặp sách ra bình giữ nhiệt, đưa nàng uống chút nước ấm.

Bình giữ nhiệt của Ngụy Chước Ngưng cũng là Lâm Tiểu Chí tặng nàng.

Thân bình trắng muốt được khảm khóa cài màu hồng nhạt, trên nắp còn có vài hình bông tuyết nhỏ, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cái bình này Lâm Tiểu Chí đã đặc biệt thích, cảm thấy cùng Ngụy Chước Ngưng con người này hợp không thể nào hợp hơn.

Tất cả những thứ trắng trẻo mập mạp mà mềm mại, Lâm Tiểu Chí đều cảm thấy trời sinh là để dành cho Ngụy Chước Ngưng, hoàn toàn chính là bảng phối cho thỏ con.

Ngụy Chước Ngưng đã nhận quá nhiều quà từ Lâm Tiểu Chí, từ khăn quàng cổ, bao tay, quần áo, giày cho đến các vật dụng thường dùng hàng ngày, tất cả đều là do Lâm Tiểu Chí phối cho nàng.

Dù có mặc đồng phục trường, nhưng qua bàn tay phối đồ khéo léo của Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng cũng dần dần từ một thiếu nữ mang đầy hơi thở nghèo khó của khu ổ chuột, lột xác thành một thiếu nữ có gu thời trang.

Lâm Tiểu Chí thích nhìn bộ dạng nàng đáng yêu xinh đẹp, nàng trời sinh là nên như thế.

Ngụy Chước Ngưng biết tâm tư của Lâm Tiểu Chí, cũng hiểu rằng chỉ khi bản thân càng xinh đẹp và xuất sắc hơn, mới xứng đôi với Lâm Tiểu Chí.

Cho nên những món quà nhỏ này nàng đều nhận lấy, hơn nữa mỗi ngày đều sử dụng.

Đồng thời, nàng cũng đang liều mạng gõ chữ kiếm tiền, một nửa đưa cho mẹ, một nửa thì vụng trộm giữ lại, đều dùng để mua đồ cho Lâm Tiểu Chí.

Khẩu trang của Lâm Tiểu Chí cùng băng đô, đồng hồ, giày và cặp sách, cũng tất cả đều do Ngụy Chước Ngưng mua cho nàng.

Toàn thân người yêu đều mang dấu ấn của chính mình, không có cảm giác hợp ý hợp tâm nào tốt đẹp hơn thế nữa.

Ngụy Chước Ngưng thích toàn bộ con người của Lâm Tiểu Chí, từ làn da đẹp đến tính cách cẩn trọng tỉ mỉ, từ sợi tóc đến đầu móng tay, mọi chi tiết nàng đều ghi tạc trong đầu.

Lúc viết văn, có khi đang miêu tả đặc điểm nữ chính nào đó, chẳng hiểu sao lại lẫn vào khí chất của Lâm Tiểu Chí.

Trên thế giới này có người hoàn hảo tuyệt đối sao?

Có lẽ là không.

Nhưng trong thế giới của Ngụy Chước Ngưng thì có.

Người đó chính là Lâm Tiểu Chí.

Ngay cả việc nàng từ sơ trung đã bắt đầu hút thuốc, mà Ngụy Chước Ngưng vạn phần nghe không quen mùi đó, nàng cũng có thể vì Lâm Tiểu Chí mà chịu đựng.

Nàng chưa bao giờ muốn vì tình cảm của bản thân mà ép Lâm Tiểu Chí thay đổi điều gì, chỉ là việc hút thuốc này...

Dù sao thì cũng không tốt cho sức khỏe.

Lâm Tiểu Chí giấu tay trong tay áo đồng phục, ngón tay thanh tú vươn ra một đoạn, kéo khẩu trang xuống cằm, uống hai ngụm nước, rồi định đưa cái bình giữ nhiệt lại cho Ngụy Chước Ngưng.

"Ngươi uống thêm hai ngụm nữa đi." Ngụy Chước Ngưng thấy nàng uống chẳng bao nhiêu, kháng nghị nói.

Lâm Tiểu Chí nhìn thỏ con mắt to kiễng chân lên, như muốn toàn phương vị giám sát nàng uống thêm vài ngụm nước ấm, liền mỉm cười với nàng, ừng ực ừng ực uống thêm hai ngụm lớn:

"Thế này được chưa?"

"Không uống hết được sao?"

"Uống hết thì cái bình giữ nhiệt này sẽ toàn là mùi thuốc lá."

"Không sao đâu, ta không sợ." Ngụy Chước Ngưng lại lần nữa đẩy bình giữ nhiệt tới miệng Lâm Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí vốn không thích những đồ quá nóng, dù chỉ ăn một miếng đồ ăn nguội cũng sẽ đau dạ dày, nhưng nàng vẫn thích ăn lạnh uống lạnh.

Uống xong hai ngụm nước ấm này, đôi mày thanh tú của nàng liền nhíu lại.

Sắp phải vào lớp rồi, Ngụy Chước Ngưng đành cùng nàng quay về phòng học.

Trên đường về, Lâm Tiểu Chí đi phía sau nàng, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

Có thể nghe ra nàng đang nhịn ho, không thoải mái chút nào, ép bản thân khụ một tiếng thật sảng khoái.

Chính là sợ ta lo lắng sao? Ngụy Chước Ngưng trong lòng hụt hẫng.

Hôm qua bị Lâm Tiểu Chí dạy dỗ nàng một trận lớn như vậy, hôm nay Ngụy Chước Ngưng đi học liền nghiêm túc hơn nhiều, thật sự cất đại não bàn phím đi, không còn vụng trộm gõ chữ nữa.

Lớp học yên tĩnh chỉ có tiếng nói của lão sư, cùng với tiếng ho khan thỉnh thoảng của Lâm Tiểu Chí.

Ngụy Chước Ngưng vừa tan học liền biến mất không thấy bóng, Lâm Tiểu Chí gửi WeChat hỏi nàng:

"Ngươi đâu rồi? Không phải đã nói học bổ túc sao? Sao lại chạy mất rồi?"

Hai phút sau, Ngụy Chước Ngưng trả lời: "Ta quay lại rồi, ngươi chờ ta một lát, chúng ta cùng đi ăn cơm."

Lâm Tiểu Chí đứng ở hành lang nhìn xuống, thấy Ngụy Chước Ngưng từ cổng trường vội vàng chạy về, trong tay cầm một túi nhỏ.

Đại khái đoán được đứa nhỏ này đi làm gì rồi.

Khi Ngụy Chước Ngưng lên thang máy, chóp mũi hồng hồng, tóc xõa tung bị gió lạnh thổi rối, mũi khịt khịt hít hít, đúng thật là bị đông lạnh đến hỏng rồi.

"Bên ngoài hình như là mưa tuyết, ngươi có mang dù không?"

Hành lang trống vắng, mọi người đều đi ăn trưa, chỉ có Lâm Tiểu Chí đang chờ nàng ở đây.

"Không mang." Lâm Tiểu Chí từ trước đến nay không xem dự báo thời tiết, mưa gió tới thì kéo mũ lên là được, người ở tuổi các nàng, gặp mưa cũng không gọi là gặp mưa, mà gọi là vui vẻ.

"Ta biết mà." Ngụy Chước Ngưng cười với nàng đặc biệt ngọt, "Ta có mang, tan học ta đưa ngươi về nhà."

"Ngươi đi làm gì thế?" Lâm Tiểu Chí nhìn túi tiền trong tay Ngụy Chước Ngưng.

"Ta mua chút thuốc." Ngụy Chước Ngưng nói, "Ta hỏi người trong tiệm thuốc, họ nói ngươi có khả năng là viêm họng mãn tính, không dễ chữa, nhưng uống thuốc thì biết đâu có thể thuyên giảm. Ta cũng không biết loại nào hiệu quả hơn, nên mua mỗi thứ một ít, ngươi thử xem?"

Ngụy Chước Ngưng nói đặc biệt chân thành, Lâm Tiểu Chí lại bị nàng chọc cười:

"Uống thuốc mà còn có thể thử như vậy à? Ngươi tưởng chúng ta đang ăn buffet sao?"

"Nhưng mà, ta không biết loại nào tác dụng tốt hơn mà......"

Lâm Tiểu Chí kéo nàng vào lòng, nhét hết thuốc vào túi, dùng bàn tay ấm áp che lên khuôn mặt đỏ bừng vì gió lạnh của nàng, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng làm khuôn mặt đã lạnh đến tê dại của nàng khôi phục cảm giác trở lại.

Từng tốp từng tốp học sinh đi ngang qua đều hướng về phía hai người lộ ra nụ cười ám muội, mặt Ngụy Chước Ngưng càng lúc càng nóng.

Không nghĩ rằng sẽ thân mật kết thúc như vậy, nhưng ở trong trường học công khai rải đường thực sự quá ngượng, nàng nắm tay Lâm Tiểu Chí, cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Thế... muốn đi lên sân thượng không?"

"Hả? Sân thượng? Trời lạnh thế này đi lên sân thượng làm gì?" Lâm Tiểu Chí như không nghe hiểu.

"... Thế không đi."

Ngụy Chước Ngưng đỏ bừng mặt, giãy khỏi bàn tay Lâm Tiểu Chí, lập tức quay người bỏ đi.

Lâm Tiểu Chí nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trong lòng nóng lên.

Đã hẹn hò gần một năm rồi, vậy mà vẫn dễ thẹn thùng như thế.

Ngụy Chước Ngưng luôn khiến nàng có cảm giác như đang trong một mối tình cuồng nhiệt.

"Đừng chạy mà, còn chưa ăn cơm đâu......" Lâm Tiểu Chí vừa định đuổi theo nàng, lại đột nhiên ho khan dữ dội.

Ngụy Chước Ngưng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng vừa che miệng vừa cong lưng, vịn tường hành lang ho không ngừng.

"Ngươi đuổi theo làm gì." Ngụy Chước Ngưng đành phải quay lại.

"Vậy ngươi chạy làm gì?" Lâm Tiểu Chí vừa ho khan vừa tranh cãi với nàng.

"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, xem ngươi ho thành cái dạng gì rồi." Ngụy Chước Ngưng bước tới kéo tay áo nàng, cười thần bí, "Ta có mang cơm cho ngươi."

"Hả?" Mắt Lâm Tiểu Chí sáng lên, "Thật sao?"

"Thật mà, đi thôi!"

Hai người quay về phòng học, lúc này lớp 12 ban 6 đã chẳng còn ai, chỉ còn Sa Tân Ngữ đang gục đầu trên bàn ngủ trưa.

"Tối qua làm sao?" Hai người ngồi vào góc, thuộc về không gian bí mật của hai nàng, Lâm Tiểu Chí gấp rút không thể chờ nổi mà nhìn vào cặp sách của nàng, hận không thể dùng mắt moi hộp cơm trưa ra.

"Sáng nay dậy sớm làm." Ngụy Chước Ngưng không ngờ nàng lại hào hứng như vậy.

"Buổi sáng thời gian gấp gáp như vậy, ngươi còn rảnh nấu cơm?"

"Vừa lúc cũng muốn làm cho mẹ ta cơm sáng với cơm trưa, ta cũng muốn mang theo, liền thuận tay cũng làm cho ngươi một phần."

Ngụy Chước Ngưng nói những lời này lúc, suốt quá trình đều cúi đầu.

Sự mong đợi của Lâm Tiểu Chí khiến nàng áp lực rất lớn, Ngụy Chước Ngưng thành thật nói: "Nhưng mà... chỉ là món rất bình thường thôi, một cái đùi gà, thêm một phần rau xào với đồ ăn kèm, ta sợ ngươi ăn không quen......"

"Đùi gà sao? Má ơi, ngươi đừng nói nữa mau đưa đây, ta bị ngươi làm thèm chết rồi."

Lâm Tiểu Chí thấy nàng cứ cọ tới cọ lui, hộp cơm lấy ra được nửa chừng lại nhét vào, chịu không nổi, trực tiếp giật lấy.

"Này này! Cẩn thận! Coi chừng đổ!"

Lâm Tiểu Chí vững vàng lấy hộp cơm, vẫn là hộp cơm giữ nhiệt, mở ra vừa thấy, đồ ăn đều còn nóng.

Rau cải xanh nhỏ cùng một ít đồ ăn khác lót đáy, chiếm một nửa không gian, một nửa kia là cơm trộn yến mạch và bột ngô.

Một cái đùi gà ngắn ngũn thơm ngào ngạt ngoan ngoãn nằm phía trên rau, bên cạnh còn điểm xuyết hai lát cà rốt tỉa hình hoa anh đào.

Tuy tay nghề cắt tỉa có chút vụng về, nhưng liếc mắt một cái là nhìn ra được sự dụng tâm.

Ngụy Chước Ngưng ở bên cạnh hồi hộp nhìn Lâm Tiểu Chí, thấy Lâm Tiểu Chí nửa ngày không phản ứng, trong lòng chìm xuống.

Quả nhiên là quá đơn giản sao......

"Vậy, ngươi ăn trước đi, bằng không dạ dày lại khó chịu." Ngụy Chước Ngưng vội vã hứa hẹn, "Ngày mai ta cho ngươi chút thịt nữa! Ngươi không phải thích ăn thịt bò sao? Ngày mai ta làm khoai tây hầm thịt bò cho ngươi nha?"

Lâm Tiểu Chí đặt hộp cơm trên bàn, quay đầu lại chính là một nụ hôn.

Ngụy Chước Ngưng không nghĩ nàng lại thản nhiên hôn môi trong phòng học, thiếu chút nữa ngã khỏi chỗ ngồi.

"Ngươi...... Làm gì vậy a!" Ngụy Chước Ngưng lập tức liếc về phía Sa Tân Ngữ, đè thấp giọng chất vấn.

Lâm Tiểu Chí vừa cười vừa ho khan: "Đây là nụ hôn cảm ơn."

"Cảm ơn cũng không cần thiết như vậy đi! Vạn nhất bị thấy......"

"Thấy thì thấy." Lâm Tiểu Chí lập tức bắt đầu gặm đùi gà, "Ta hôn lão bà của ta, ai có ý kiến?"

Ngụy Chước Ngưng mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai là lão bà của ngươi......"

"Ngươi chứ ai." Lâm Tiểu Chí vừa ăn cơm, vừa còn có thể đưa một tay ra ôm eo Ngụy Chước Ngưng.

Đột nhiên Sa Tân Ngữ bật dậy, Ngụy Chước Ngưng lập tức đập rớt cái tay đang không an phận của Lâm Tiểu Chí xuống.

Sa Tân Ngữ đánh một cái hắt xì rồi tiếp tục ngủ, Lâm Tiểu Chí suýt bị Ngụy Chước Ngưng chọc cười chết.

"Da mặt ngươi cũng quá mỏng đi."

"... Là da mặt ngươi quá dày thì có?"

"Đùi gà ngon thật đó!" Lâm Tiểu Chí từ tận đáy lòng khen ngợi, "Ai da...... thử tưởng tượng một chút, sau mấy năm nữa, thân là xã súc (dân văn phòng), ta vất vả cả ngày, tan làm về mà còn được ăn cơm ngon thế này, chắc hạnh phúc lắm ha."

"Ngươi có thể đừng nghĩ xa quá không?"

"Sao lại không? Lẽ nào nhân sinh của ngươi không có kế hoạch như vậy?" Ánh mắt Lâm Tiểu Chí lập tức trở nên nghiêm túc.

Nghĩ tới chuyện sau này đi làm còn có thể cùng Lâm Tiểu Chí ở bên nhau, loại ngày tháng như thế...... Thật sự rất tốt.

Tốt đến mức Ngụy Chước Ngưng cũng không dám nghĩ nhiều.

"Kế hoạch của ta đương nhiên giống ngươi rồi..." Ngụy Chước Ngưng chỉ là có chút không tự tin.

Ngụy Chước Ngưng cũng lấy hộp cơm của mình ra, Lâm Tiểu Chí liếc nhìn, hỏi nàng:

"Đùi gà của ngươi đâu? Sao chỉ có rau thôi?"

Ngụy Chước Ngưng ăn rất nhanh: "Ta không thích ăn thịt mà."

"Ngươi đưa ta đùi gà, kết quả chính ngươi lại không có?!"

Tháng này Ngụy Chước Ngưng tiêu hơi quá tay, tối qua lúc đi mua đồ chỉ đủ tiền mua hai cái đùi gà, một cái cho Lâm Tiểu Chí, một cái cho mẹ, bản thân thì ăn sao cũng được.

"Oa thật sự không thích mà." Ngụy Chước Ngưng vừa nhét đầy cơm vào miệng vừa nói ú ớ.

"Ngươi nhìn ngươi kìa, gầy như vậy còn không ăn thịt? Cứ tiếp tục như vậy ngực cũng sẽ tóp vô trong đó biết không? Lại đây, ăn một miếng!"

Lâm Tiểu Chí xé một miếng thịt to từ đùi gà ra, kiên quyết đút cho nàng.

Ngụy Chước Ngưng bưng hộp cơm chạy trốn, Lâm Tiểu Chí đuổi theo.

Ngụy Chước Ngưng chạy trốn còn rất nhanh, nếu không phải Lâm Tiểu Chí chân dài, không biết có bắt được nàng không.

Cuối cùng vẫn là Lâm Tiểu Chí một tay ấn nàng vào cửa phòng học, dùng thân mình đè lên người nàng khiến nàng hoàn toàn không thể cử động, lúc này mới ép nàng nuốt miếng thịt xuống.

Sa Tân Ngữ mở hé một con mắt, mặt vô biểu tình nhìn đôi tình nhân sắp hòa làm một thể kia.

Vốn dĩ tối qua nàng thức khuya làm bài, trưa nay còn chưa ăn cơm, chỉ muốn ngủ một giấc, kết quả lại bị nhét cho một miệng đường.

Nhân sĩ độc thân thì đắc tội đến ai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro