Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Huyết khí

Pháo hoa bay lên không trung, sau khi nổ tung, ánh sáng rực rỡ vẫn tiếp tục lan tỏa, tựa như vô số sao băng liên tục thắp sáng bầu trời đêm xanh thẳm, và còn có, đôi môi không thể bị xem nhẹ của Mộ Thanh Lâm.

Chỉ nhìn thôi, Chu Ý đã như chạm phải sự mềm mại của nó, nhưng sau khoảnh khắc xúc động, nàng vẫn không có can đảm để dò xét hương vị ấy.

...

"Ầm!" Quả pháo hoa lớn nhất đêm nay bỗng nhiên nở rộ trên đỉnh đầu, Chu Ý bị giật mình, tim đập thình thịch như nổi trống, theo sau đó là một tiếng "Đôm đốp" vội vã.

Đột nhiên, tiếng tí tách kết thúc, ánh mắt Mộ Thanh Lâm đang hướng về bầu trời xa xăm không hề báo trước mà đối diện với Chu Ý, toàn thân nàng chấn động, cảm giác như đất trời đảo lộn.

"Không xem pháo hoa cho đàng hoàng, nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Mộ Thanh Lâm cười hỏi.

Chu Ý luống cuống quay đi, nhìn dòng người không ngớt lướt qua bên cạnh mình.

Đợi đến khi không khí chen chúc cuối cùng cũng khôi phục thông thoáng, nàng rất nhẹ mím môi, nói: "Quỷ mới biết..."

"Vậy tôi bảo họ bắt em đi, em nhân tiện hỏi trên đường thử xem?" Mộ Thanh Lâm tiến sát đến trước mắt Chu Ý, năm ngón tay hơi khép lại, làm động tác bắt người.

Khoảng cách gần như thế, Chu Ý không cần ngước mắt cũng có thể thấy khóe môi cong lên của Mộ Thanh Lâm, mọng và đầy đặn, mỏng mà gợi cảm, đường nét viền môi gọn gàng sạch sẽ, trông tự nhiên và tinh tế hơn cả việc cẩn thận tô vẽ, đặc biệt là khi cười lên, đường cong mềm mại ở điểm cong lên kia thật phong tình, căn bản chính là dùng để câu hồn người.

Nhịp tim xao động của Chu Ý đập vào lồng ngực, cổ họng khô khốc nóng ran, nàng vô thức nuốt nước bọt, liếc mắt đi chỗ khác nói: "Ấu trĩ."

"Ai ấu trĩ?" Dòng người vừa tan, Dương Linh vừa tìm tới tiện miệng hỏi.

Chu Ý lập tức nghiêng đầu chỉ vào Mộ Thanh Lâm, dứt khoát nói: "Chị ấy..."

Mộ Thanh Lâm lại cười mà không nói, ánh mắt lướt qua cổ họng Chu Ý.

"Em nghĩ chị sẽ tin em à?" Dương Linh mỉm cười.

Nói xong, cô đột nhiên tiến gần Chu Ý, tò mò hỏi: "Em vừa kêu hả?"

Chu Ý ngơ ngác, "Kêu gì?"

" 'A a a' đó." Dương Linh bóp cổ họng làm mẫu cho nàng, "Cổ họng làm sao mà nói chuyện nghe muốn khàn luôn rồi."

Biểu cảm Chu Ý hơi khựng lại, ánh mắt vội vàng liếc về phía đuôi mắt, lướt qua bóng dáng gầy gò của ai đó, thề thốt nói: "Ai kêu! Tôi mới không có nhàm chán như thế!"

"Tôi làm chứng, Cửu lão sư suốt quá trình yên tĩnh như gà." Mộ Thanh Lâm đi đến bên cạnh phụ họa.

Chu Ý vừa nghe thấy giọng nói của cô liền chột dạ, khi Dương Linh truy hỏi "Thế thì cái họng em bị làm sao" thì liền cắt lời: "Tôi từ chiều đến giờ không uống một ngụm nước nào, họng có thể ổn được sao?"

Dương Linh, "Ồ, chị còn tưởng em là lạc đà đấy."

Chu Ý không nói gì thăm dò quét qua túi của Dương Linh, nói: "Còn nước không?"

Dương Linh giơ cho nàng xem cái chai không, bên cạnh, Đường Viễn Chu nói thẳng: "Chân sắp gãy rồi, đừng hòng anh đi mua cho em. Nhịn một chút đi, chờ về nhà, em có ngồi xổm trong xô uống anh cũng không cản."

Chu Ý nhìn hai người cùng lúc, không nhịn được nói: "Chúng ta thật sự quen nhau sao?"

Hai người đồng thanh, "Coi như người xa lạ đi."

Chu Ý tức giận siết chặt nắm đấm, giây tiếp theo, bị một vật lạnh buốt chạm vào.

Chu Ý rụt tay lại, thấy Mộ Thanh Lâm cười đưa chai nước vừa dùng để chạm vào nắm đấm nàng, nói: "Tôi chỉ uống một ngụm thôi, đừng ngại mà cầm lấy mau, cứu cấp đấy."

Nếu là bình thường, Chu Ý hoàn toàn sẽ không khách khí, nhưng hôm nay, trong lòng nàng đang có ma quỷ quấy phá, nhận thì sợ bỏng tay, uống thì sợ bỏng miệng.

Thế nhưng từ chối thì có phải lại càng giống như giấu đầu lòi đuôi không?

Chu Ý quả quyết đoạt lấy chai nước.

Sợ gì chứ, chẳng qua là nhìn thêm mấy lần bờ môi Mộ Thanh Lâm thôi, cứ như ai không có cùng kiểu vậy.

Dù sao Nữ Oa ngay từ đầu khi tạo ra con người đã chọn đặt miệng ở một vị trí nổi bật như thế, thì điều đó biểu thị nó không phải là cái gì cần xé lớp áo ngoài để che đậy sự riêng tư.

Đã ai cũng có thể nhìn, nàng tại sao không thể?

Cùng lắm thì... nàng nhìn không được thuần túy cho lắm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó.

Các nàng đều là phụ nữ, cho dù "thẳng thắn" hơn cũng sẽ không xảy ra hành vi kỳ quái nào.

Không...

Phụ nữ và phụ nữ hình như cũng có thể.

Hình ảnh mờ ám u tối trong con ngõ chợt lóe qua trong đầu Chu Ý.

Nàng vặn cái nắp chai hai ba cái, ngửa đầu liền uống.

Đây là nước nhiệt độ bình thường của Mộ Thanh Lâm, đặt trong đầu xuân vẫn có chút hơi lạnh.

Nhìn thấy Chu Ý ừng ực ừng ực uống hết nửa chai mà vẫn không có ý định dừng lại, Mộ Thanh Lâm hơi nhíu mày, ấn nhẹ vào thân chai, nhắc nhở nàng, "Thuốc của em vừa đổi, bác sĩ bảo phải theo dõi phản ứng cơ thể, lỡ uống vào bị tiêu chảy, chị báo cáo thế nào?"

Hành động nuốt nước của Chu Ý khựng lại, một tia nước tràn ra khóe miệng.

Nó sắp lăn xuống cổ thì bị Mộ Thanh Lâm dùng ngón trỏ chặn lại ở bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, theo vết nước chảy qua lau đến khóe miệng, trêu chọc nói: "Xem ra là khát thật, vội đến độ cứ thế đổ vào cổ."

"Ha ha ha..." Dương Linh cười ngả vào người Đường Viễn Chu.

Âm thanh này làm chấn động thần kinh Chu Ý, nàng giả vờ cúi đầu, né tránh ngón tay của Mộ Thanh Lâm, sau đó vặn chặt nắp chai, trả lại cho cô nói: "Cảm ơn..."

"Khách sáo..." Mộ Thanh Lâm khoanh tay nhận lấy chai nước chỉ còn một nửa, vì trọng lượng nhẹ hơn lúc trước quá nhiều, khi cầm cô không giảm lực, tay vô tình nhấc lên một chút, chạm vào ngón tay Chu Ý, cô giật mình rụt tay lại như bị điện giật.

"Về nhà thôi về nhà thôi, hôm nay đi cả ngày đường, mệt chết tôi rồi." Dương Linh nhìn đồng hồ nói.

Chu Ý nhanh chân đến bên cạnh đỡ cô, "Tuổi chị đã đến lúc có thể an dưỡng ở nhà rồi, sau này không có việc gì thì đừng ra ngoài hành hạ bản thân nữa."

"Hắc, một ngày không đánh em là em muốn nhảy lên đầu lật ngói đúng không, đừng chạy!"

Hai người cãi nhau ầm ĩ rồi chạy đi xa.

Đường Viễn Chu gọi Mộ Thanh Lâm một tiếng, nói: "Đi thôi..."

Mộ Thanh Lâm xoa xoa ngón tay bị nước làm đọng lại, cười đáp: "Được..."

Bên cạnh xe, Dương Linh và Chu Ý đến trước tạm thời ngừng chiến.

Đường Viễn Chu vừa mở khóa, Chu Ý liền kéo cửa xe ghế phụ nhảy vào, tức giận đến mức Dương Linh chỉ vào mũi nàng mắng không có lương tâm.

Chu Ý qua cửa kính hướng về nàng làm mặt quỷ đắc ý.

"Có biết xấu hổ hay không, chỗ nào cũng dám ngồi thế?" Đường Viễn Chu đi tới cười mắng.

Chu Ý co người lại trên ghế ngồi, hai tay đặt chồng lên bụng, thoải mái nói: "Anh nghĩ tôi thèm ngồi bên cạnh anh à, chẳng qua là vì ghế sau không thể hạ thấp, mà đôi chân dài của tôi đang rất cần nghỉ ngơi."

"Chị cũng không thấy chân em dài bao nhiêu, cơ số chiều cao đặt ở đó rồi mà." Dương Linh ngồi ở hàng ghế sau nói.

Chu Ý bị chạm vào nỗi đau, liền nhắm mắt lại, quay đầu đi, rời khỏi nhóm trò chuyện.

Trên đường trở về mọi người đều hơi mệt, không khí trong xe có vẻ hơi ngột ngạt.

Đường Viễn Chu cố gắng chống đỡ lái xe, Dương Linh cùng Mộ Thanh Lâm ở hàng ghế sau nói chuyện phiếm lơ lửng.

"Đơn vị các em ngày mấy đi làm?" Dương Linh hỏi.

Mộ Thanh Lâm dựa vào ghế ngồi, hai chân dài nhỏ chồng lên nhau, "Có sắp xếp lớp học không nghỉ ngơi trong dịp Tết, năm nay vận may em tốt, được nghỉ đến mùng sáu."

"Thế thì tốt, có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày." Dương Linh nói: "Mấy ngày sau dự định làm gì? Có hứng thú cùng nhau đi leo núi không?"

"Có hứng thú đấy, nhưng trùng với việc khác rồi." Mộ Thanh Lâm nói.

"Hẹn hò à?" Dương Linh đầy hứng thú hỏi, vì giọng quá to, làm cho người đang ngủ ở hàng ghế trước khẽ động đậy.

Mộ Thanh Lâm ngước mắt nhìn sang hai giây, thản nhiên nói: "Không, đi Tây Nam một chuyến."

"Lại đi à?" Đường Viễn Chu xen vào, "Có phải năm nào em cũng đi không?"

"Ừm, có thời gian là đi."

"Đúng thật, lúc đó tôi đã cảm thấy em rất quen thuộc chỗ đó, ngay cả đường nhỏ ở đâu cũng biết."

"Đi công tác à?" Đường Viễn Chu hỏi.

Động tác Mộ Thanh Lâm đang vuốt ve đốt ngón tay dừng lại, "Chuyện riêng. Gặp người."

"Người nào? Đàn ông, hay phụ nữ?" Lòng tò mò của Dương Linh đã trào dâng.

Ngón tay Mộ Thanh Lâm cuộn lại, nhẹ nhàng nắm chặt ngón trỏ, nói: "Phụ nữ..."

Dứt lời, chân của người nào đó đang dang rộng ở hàng ghế trước bỗng nhiên rụt lại một chút.

Chiếc xe dừng lại ở địa điểm Mộ Thanh Lâm chỉ định, Đường Viễn Chu kéo phanh tay, nhìn ra ngoài nói: "Chỗ này cách nhà em có xa không?"

Mộ Thanh Lâm cầm lấy điện thoại đặt ở một bên, nói: "Không xa, rẽ một cái là đến."

"Được, vậy tôi không lái xe vào trong nữa, có cơ hội chúng ta sẽ lại cùng nhau đi chơi."

"Được..."

Mộ Thanh Lâm mở cửa xe bước xuống.

Cô không đi ngay, mà vẫn đứng ở ven đường, vừa vẫy tay tạm biệt Dương Linh đang hạ cửa kính xe bên cạnh, vừa chờ Đường Viễn Chu tìm ra lộ trình đến ngõ Hồng Môn.

Rất nhanh, Đường Viễn Chu quay đầu xe rời đi.

Dương Linh ghé ra cửa xe vẫy tay với Mộ Thanh Lâm.

Còn Chu Ý ngồi ghế cạnh tài xế thì từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.

——

Không lâu sau, xe dừng lại bên ngoài ngõ Hồng Môn.

Dương Linh từ phía sau vỗ vào đầu Chu Ý, gọi nàng, "Tỉnh dậy đi..."

Chu Ý giữ nguyên tư thế ngồi dựa vào, đưa tay ra mò mẫm ấn chốt khóa dây an toàn, yếu ớt nói: "Không ngủ..."

Dương Linh kinh ngạc, "Tôi thấy em suốt đường đi không nói lời nào, còn tưởng em mệt đến ngất xỉu rồi chứ."

Chu Ý nhấc người xuống, xoa xoa khuôn mặt bị điều hòa thổi đến nóng lên, nói: "À, không có đâu."

Dương Linh nhìn nàng đi xa, bực bội hỏi Đường Viễn Chu, "Em ấy bị sao thế?"

Đường Viễn Chu đang lấy đồ đạc ở cốp sau, nghe vậy hỏi lại, "Cái gì bị sao thế?"

"Tôi đỡ em ấy, mà em ấy không nhận kìa!"

"Chậc, đúng thật."

Đường Viễn Chu nhanh nhẹn lấy đồ xuống, cùng Dương Linh bước nhanh đuổi theo.

Nhìn thấy Chu Ý lững thững đi vào tiệm bánh bao của bà Miêu, cả hai thống nhất cho rằng tinh thần chiến đấu của người này sẽ hiện thị rõ ràng sau khi được ăn.

——

Ăn uống xong xuôi trở về, Chu Ý chống đỡ cơ thể gần như tan rã đi tắm rửa, miễn cưỡng bò lên giường ngủ trước mười một giờ.

Nàng tưởng rằng đêm nay sẽ ngủ rất ngon, không ngờ trong đầu mộng cảnh không ngừng, hình ảnh lặp đi lặp lại, mỗi một hình ảnh đều không thể tách rời khỏi Mộ Thanh Lâm.

Pháo hoa trên đỉnh đầu sáng chói và lạnh lẽo, nàng dù nhìn về phía nào cũng nhất định có một đôi tình nhân đang hôn nhau, hoặc là sâu lắng quấn quýt, hoặc là kích tình nồng nhiệt.

Nàng chạy thế nào cũng không tránh khỏi, chỉ cần ngẩng đầu, ánh mắt tất nhiên sẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng được tô son của Mộ Thanh Lâm.

Nàng bị Mộ Thanh Lâm kéo ra khỏi đám đông.

Chỉ trong nháy mắt, liền trở về con hẻm tối tăm chật hẹp đối diện pho tượng Phật.

Mộ Thanh Lâm tựa lưng vào bức tường gạch xanh ẩm ướt lạnh lẽo, chân sau hơi cong, cười nhìn nàng hỏi: "Nghĩ hôn tôi sao?"

Yết hầu Chu Ý khẽ động, nhưng dù dùng hết sức lực cũng không thể phát ra âm thanh.

Điều này bị coi là ngầm thừa nhận.

Nàng nhìn thấy Mộ Thanh Lâm giơ một tay lên, ngón tay dài nhỏ cân đối, khớp xương rõ ràng, mang theo cái lạnh của đêm khuya trượt qua cổ nàng, chạm vào khóe miệng, rồi đi qua tai cúi xuống, nhẹ nhàng áp vào sau gáy.

Khoảng cách giữa hai người theo động tác của Mộ Thanh Lâm bị rút ngắn từng chút một.

Khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, Chu Ý không kiểm soát được mà run rẩy, lý trí lại bị kích thích xa lạ kia bao bọc chặt chẽ, thúc đẩy nàng muốn tiến thêm một bước.

Nàng thăm dò hé môi, cùng đầu lưỡi Mộ Thanh Lâm chạm nhau, nhanh đến mức chưa kịp thưởng thức đó là cảm giác gì thì đã bị nàng không chút do dự xông vào dùng sức mút lấy.

Cảm giác áp bức chân thật nhanh chóng lan rộng trong miệng, sức lực vừa trầm vừa nặng.

Hô hấp của Chu Ý bắt đầu trở nên khó khăn, lồng ngực căng như muốn nổ tung.

Nàng không chịu nổi muốn chạy trốn.

Vừa rời đi chưa được tấc, eo bị Mộ Thanh Lâm giữ chặt, nàng cười trầm trầm đầy kiềm chế trên môi Chu Ý, nói: "Không phải vẫn luôn nhớ nhung sao? Bây giờ đạt được ước nguyện rồi, cô trốn cái gì?"

Chu Ý bừng tỉnh.

Chăn mền chất đống hơn nửa bên cạnh, đồ ngủ cuộn lên tới eo, làn da trắng nõn lộ ra ngoài phủ một tầng mồ hôi, mồ hôi đè ép thành màu hồng mờ ám.

Chu Ý luống cuống tay chân kéo đồ ngủ xuống, xông vào phòng vệ sinh, không ngừng dùng nước lạnh tát vào mặt.

Tay cóng đến bắt đầu trở nên cứng mới rốt cục dừng lại.

Nàng đưa tay chống tại bồn rửa mặt một bên, thở hổn hển ngẩng đầu...

Khuôn mặt trong gương vẫn còn đỏ ửng, huyết khí rất đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bh#bhtt