
Chương 21: Ngậm miệng
Không phải rất lâu, mà gần như là cả ngày, ngay tại chân con sư tử đá.
Nàng giống hệt một kẻ đầu đất, chờ từ sáng sớm gió lớn cho đến trời mưa tối mịt.
Khoảng thời gian đó dài đến mức muốn lấy mạng.
Mỗi khi nàng nảy ra ý định quay về, trong đầu lại hiện lên chuyện của mùa đông năm ngoái, sau khi chuyện bỏ trốn bị bại lộ, nàng bị Đường Viễn Chu nhốt ở nhà suốt một tháng.
Tình huống lần này tuy không tệ bằng việc lén lút bỏ trốn, nhưng việc ôm Tiểu Hắc chạy ra ngoài cũng chẳng khác gì tát vào mặt Đường Viễn Chu.
Biết rõ mà cố tình phạm phải, tính tình của Đường Viễn Chu thật sự rất tệ. Một khi anh ta nổi giận, cửa phòng và cửa sổ của nàng có thể sẽ bị đóng đinh, đừng nói chi đến chuyện đi bệnh viện.
Thế nên, dù cho cơ thể đã tê cóng, nàng vẫn cắn răng chịu đựng, không dám quay về.
Cho đến khi trời đổ mưa, bác bán nước mía ở đầu ngõ thấy nàng đáng thương, trước khi dọn hàng về nhà đã buộc một chiếc ô lên cổ con sư tử đá.
Chiếc ô che lấy đầu của nàng.
Nàng run lẩy bẩy, ngồi nép bên chân con sư tử đá oai vệ hiên ngang.
Cảnh tượng đó thật ngu ngốc vô cùng.
...
Hai ngày nay, Chu Ý không chỉ một lần nhớ lại hành động ngốc nghếch của mình khi đợi Mộ Thanh Lâm cả ngày, muốn tìm một lý do hợp lý để giải thích. Nếu không, chẳng những nàng mất mặt, mà cha mẹ nàng ở dưới suối vàng cũng sẽ không yên lòng.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, lý do đáng tin nhất chỉ có một: nàng bị ma ám, mà con ma đó nàng vẫn chưa bắt được.
Không có bằng chứng, dựa vào huyền học, nói ra những lời như vậy còn mất mặt hơn cả nằm ngửa cho người ta chế giễu.
Nàng thà chết cũng không thừa nhận.
Chu Ý lôi ánh mắt đang liếc nhìn về lại, dùng giọng điệu vừa mất kiên nhẫn lại vừa chột dạ nói: "Không phải đã nói rồi sao, tôi phải điền kho dữ liệu, không có thời gian để ý đến chị."
"Ừm..." Mộ Thanh Lâm đáp lời, rồi hạ tay xuống dịch sang chỗ khác, đặt túi chườm nóng lên cổ tay Chu Ý, nói: "Tôi không tin..."
Chu Ý quay đầu lại, mở to đôi mắt, "Tôi mặc kệ chị có tin hay không?"
Mộ Thanh Lâm đối diện với ánh mắt của nàng: "Không đợi tôi thì sao lại gặp mưa? Có cần tôi gọi điện về đài hỏi đồng nghiệp phụ trách dự báo thời tiết xem hôm qua mấy giờ thì trời mưa không?"
"..." Chu Ý suýt nữa đã thốt ra câu "Hay là chị đưa cái ghế lên tay tôi luôn đi".
Không đợi cô mở miệng, Tiểu Hồ, con gái của lão Hồ, sau khi tiêm xong cho một bạn nhỏ, cười tít mắt ghé lại hỏi nàng: "Tiểu Cửu, túi chườm ấm có lạnh không? Ồ, cô là ai vậy?" Tiểu Hồ nhìn Mộ Thanh Lâm lạ mặt, tò mò hỏi.
Mộ Thanh Lâm rụt tay lại, đứng thẳng người và trả lời: "Là bạn của Tiểu Cửu."
Tiểu Hồ nghiêm túc gật đầu: "Nhìn đáng tin hơn Tiểu Hắc nhiều."
"Thế thì tôi không quản Tiểu Cửu nhà mấy người nữa đâu, nếu thấy lạnh quá thì lấy ra hâm nóng lại." Tiểu Hồ chỉ vào túi chườm nóng đang bị đè dưới tay Chu Ý nói, "Từ lúc tiêm, cô ấy đã than lạnh rồi, làm tôi đau đầu quá, tôi vào trong trốn một lát đây."
Chu Ý không thể tin nổi, "Tôi gọi cậu một lần thôi đó!"
"Một lần là đủ rồi." Tiểu Hồ mỉm cười nói với Mộ Thanh Lâm: "Phiền cô nhé." Nói rồi, cô ấy giả vờ chỉnh lại mũ y tá rồi quay vào phòng tiêm.
Bên cạnh, ai đó đang thở dốc vì oán hận.
Mộ Thanh Lâm đứng yên vài giây, cẩn thận hỏi: "Có cần hơ không?"
Chu Ý dường như không nghe thấy, quay ra ngoài cửa gọi to, "Tiểu Hắc!"
Tiểu Hắc vừa ngồi xuống ở tiệm bánh bao nóng hổi, "Miêu nãi nãi ơi, cho cháu hai phần lớn những món Tiểu Cửu hay ăn nhé!"
Miêu nãi nãi nghe thấy vội hỏi, "Tiểu Cửu ăn được gì rồi sao?"
"Không thể..." Tiểu Hắc xoa xoa tay, "Cháu ăn hộ em ấy nhiều thêm hai phần, lát nữa về để em ấy thèm chơi."
Miêu nãi nãi , "Món Tiểu Cửu thích ăn đều hết cả rồi."
Tiểu Hắc, "..."
Chu Ý không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, như một bức tượng sáp, nàng nhìn trân trân Mộ Thanh Lâm rút túi chườm nóng từ dưới tay mình ra và bước sang bên cạnh.
Dưới tay đã không còn hơi ấm, vết kim tiêm trên cổ tay càng trở nên rõ ràng hơn.
Chu Ý mặt không cảm xúc quay sang nhìn, nhịp thở dần trở nên bình ổn.
Không lâu sau, tiếng của Tiểu Hồ từ bên ngoài vọng vào rõ ràng: "Chân của chị bị làm sao thế?"
Tượng sáp Chu lập tức đoán được Tiểu Hồ đang nói tới chuyện gì, nhưng nàng làm ngơ, chỉ thấy Mộ Thanh Lâm đã ngồi vào một góc bên cạnh ghế. Nàng nghe thấy Mộ Thanh Lâm nói: "Xuống xe không cẩn thận bị trẹo."
Giọng nói của Mộ Thanh Lâm mơ hồ như được bọc trong một lớp bông gòn, rõ ràng là đang cố tình đè nén.
Tiểu Hồ lúc này như một cái loa phát thanh: "Chị vội cái gì chứ, lỡ bị gãy xương thì sao?"
Mộ Thanh Lâm: "Gây họa rồi, vội vàng đến xin lỗi."
Xin lỗi?
Với nàng ư?
Vội đến mức trẹo cả chân?
Chân Chu Ý chạm đất, nàng vờ như vô tình nhìn về phía khu tiêm.
"Chị ngồi đây, tôi xem cho." Tiểu Hồ nói.
Mộ Thanh Lâm: "Không sao đâu, tôi tự cảm nhận được."
"Đợi chị cảm nhận được thì đã phải bó bột rồi."
"Vậy thì cảm ơn cô nhé."
Tiểu Hồ ở bên kia chỉ huy Mộ Thanh Lâm cởi giày, xắn ống quần, kết quả chẩn đoán nhanh chóng được đưa ra: "Đúng là không có vấn đề gì. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm một câu, làm sao chị có thể trẹo chân mà da mắt cá chân cũng bị bong ra luôn vậy?"
Chu Ý nhanh chóng liếc nhìn chiếc ghế đẩu trong góc, nghe Mộ Thanh Lâm nói: "Để lúc nào rảnh tôi nghiên cứu thử xem."
Nghiên cứu cái cọng lông gì chứ, chuyện này còn khó hiểu hơn cả việc nghiên cứu một cuộn lông vón thành một quả cầu còn giá trị hơn cái đó.
Chu Ý thầm mắng trong lòng, rồi lại nghĩ: "Sao không trực tiếp bán đứng mình luôn đi, để Tiểu Hồ thấy nàng là một người độc ác đến mức nào?"
Không đợi Chu Ý nghĩ ra lý do, Mộ Thanh Lâm đã mang túi chườm nóng đã hơ nóng trở lại.
Chu Ý nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mộ Thanh Lâm không vạch trần, đặt túi chườm vào lại dưới tay Chu Ý, cẩn thận tránh dây truyền dịch, rồi kéo tay áo nàng đệm lên để nàng không bị bỏng.
Sau đó, Chu Ý nghe thấy cô ngồi xuống bên cạnh mình, thở dài một hơi. Tiếng thở dài này giống hệt tiếng thở dài của Đường Viễn Chu sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Điểm khác biệt là Đường Viễn Chu không hề che giấu, còn tiếng thở dài của Mộ Thanh Lâm thì rất nhẹ, rất dài.
Một cách miêu tả khác cho thái độ này là thận trọng từng li từng tí.
Sợ đánh thức nàng?
Hay là sợ lộ ra vẻ mệt mỏi?
Bên ngoài, cơn gió lạnh mùa đông gào thét, loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi dày hạt lướt qua tấm kính, và cả bóng của những cây cổ thụ ven sông Vĩnh Yên bị gió thổi lay động trên khung cửa sổ.
Lúc sáng lúc tối, chập chờn không dứt.
"Tiểu Cửu, nghĩ kỹ chưa? Ngày đó đã đợi chị bao lâu?" Mộ Thanh Lâm đột nhiên lên tiếng, giọng nói hướng về phía Chu Ý.
Chu Ý không thể giả vờ được nữa, trong lòng vừa uất ức vừa bực bội.
Cái tên Tiểu Cửu này ai muốn gọi là gọi sao?
Gọi một lần chưa đủ, lại còn gọi hai lần, thật không biết xấu hổ.
Chu Ý mở mắt, hỏi một cách thẳng thừng: "Chị chẳng phải biết rồi sao còn hỏi?"
Mộ Thanh Lâm: "Muốn nghe chính miệng em nói."
"Có phải chị muốn thấy tôi xấu hổ, tiện thể phụ họa cho cái sự ngu ngốc của tôi không?"
"Không phải..."
"Thế thì là gì?"
"Người ngoài kể lại thì không hiểu được cảm xúc, chính miệng em nói, dù chỉ là vài ba câu cũng sẽ làm tôi khắc sâu ấn tượng. Tôi muốn tự mình ghi nhớ thật lâu, để đảm bảo sau này sẽ không phạm phải lỗi lầm đó nữa."
Muốn khắc sâu như vậy để làm gì?
Lại còn ghi nhớ thật lâu, ừm...
Là vì nó quan trọng sao?
Chu Ý cảm thấy mình đã hiểu được lời Mộ Thanh Lâm nói, nhưng cái sợi dây có thể giúp nàng kéo một cái là hiểu rõ hoàn toàn lại cứ chập chờn trước mắt, nàng không tài nào nắm bắt được.
Im lặng một lúc, Chu Ý theo dòng suy nghĩ mơ hồ kéo túi chườm xuống, đặt vào lòng ngực, bất lực nói: "Nguyên một ngày, lạnh muốn chết."
Quả nhiên.
Có thể giày vò một con nhím con đầy gai góc và hống hách đến nông nỗi này, ngay giây phút đó, Mộ Thanh Lâm cảm thấy tội lỗi của bản thân thật sự không thể tha thứ.
"Sẽ không có lần sau nữa đâu." Mộ Thanh Lâm khẳng định nói.
Chu Ý đáp: "Lời nói hay thì nhiều, nhưng phải làm mới biết được."
Mộ Thanh Lâm: "Ừm, sau này thời gian còn dài." Cô sẽ từ từ bù đắp, nhưng lúc này cô cần một lời giải thích để trấn an Chu Ý.
Mộ Thanh Lâm lấy điện thoại ra, mở một đoạn video đưa trước mặt Chu Ý và nói: "Đài có việc, tôi bị điều đi công tác gấp vài ngày ở nước ngoài. Cường độ làm việc rất cao, lại còn là lĩnh vực mà gần hai năm nay tôi chưa động đến. Nếu không muốn bị người khác chê cười, tôi phải bỏ ra gấp đôi thời gian để đuổi kịp. Đôi khi bận đến mức ăn uống còn quên, áp lực rất lớn."
"Chu Ý, tôi không cố ý thất hẹn." Mộ Thanh Lâm nói.
Chu Ý không đáp lời, từ thái độ bài xích ban đầu đã chuyển sang nghiêm túc, chăm chú xem hết đoạn video đó.
Mộ Thanh Lâm xuất hiện trong video, nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Anh, toàn là những từ ngữ chuyên ngành khó nghe. Cô nói trôi chảy hơn cả lần đưa tin vụ bắt giữ Vương Bát ở ngõ Hồng Môn, dường như cũng thoải mái và tự tin hơn cả trong chương trình 《Bình An Giang Bình》.
Ít nhất, Chu Ý nghĩ như vậy.
Và...
Ngay khoảnh khắc cô đưa tay lên, một luồng không khí dính vào mặt Chu Ý, mang theo mùi vị phong trần mệt mỏi.
Cô vừa về à.
Chịu áp lực ở bên ngoài, vừa về đến đã tìm nàng để xin lỗi, lại còn vội đến mức trẹo cả chân.
Chu Ý thầm nghĩ trong lòng, cảm giác bức bối trong lòng vơi đi một chút: "Không phải chị làm phóng viên tin tức dân sinh sao? Đài của chúng ta còn có mảng dân sinh ở nước ngoài à?"
"Không có..." Mộ Thanh Lâm bị câu nói của Chu Ý chọc cười: "Là kênh khác."
"Ồ, hóa ra vẫn còn mảng béo bở khác." Chu Ý liếc nhìn cô, "Chị làm ở đài nổi tiếng lắm hả?"
Mộ Thanh Lâm ngừng động tác cầm điện thoại, thuận tay cất vào túi, cười nói: "Dù sao cũng là đài của tỉnh, tuyển người có tiêu chuẩn mà."
Chu Ý: "Ồ..."
Chắc là vậy rồi.
Lộ Sướng từng nói, những tòa nhà cao tầng sáng sủa và rộng rãi ngoài ngõ Hồng Môn không dành cho những người không có trình độ, không có kiến thức như họ, và anh ta còn nói rằng những người ở đó cũng thường cao hơn họ một bậc.
Những lời này có vẻ đều là sự thật.
Nếu không, một phóng viên nhỏ chuyên đưa tin tức dân sinh mà ngay cả chú chủ tiệm tạp hóa cũng không thích, sao lại được chọn vào một vị trí quan trọng như vậy?
Trong lòng Chu Ý bỗng dưng bị một thứ gì đó châm chích, cảm thấy rất khó chịu.
Nàng không hiểu tại sao lại như vậy.
Trước đây, nàng chưa bao giờ cảm thấy con người có phân chia cao thấp, vật có sang hèn.
Hôm nay thì sao thế này?
Chu Ý siết chặt túi chườm, cơn đau từ mũi kim tiêm kéo nàng trở về từ những suy nghĩ tiêu cực đang tràn lan.
Mộ Thanh Lâm vẫn luôn nhìn Chu Ý, thấy nàng lúc thì buồn bã, lúc lại cau mày, nghĩ rằng nàng vẫn còn giận, nên thêm một điều kiện hấp dẫn: "Nếu có quà, có phải em sẽ không giận nữa không?"
Chu Ý lập tức không muốn nói chuyện: "Ai thèm quà, tôi đâu phải con nít ba tuổi."
"Ừm, em không thèm, là tôi tha thiết muốn tặng thôi."
"..." Im lặng hai giây, Chu Ý đưa tay về phía Mộ Thanh Lâm: "Đưa đây..."
Mộ Thanh Lâm lấy từ túi quần ra một chiếc huy hiệu nhỏ đưa cho Chu Ý: "Đây là kỷ niệm chương của đợt khảo sát lần này, do một vị trưởng châu ở nước bạn tự tay trao tặng. Chỉ có ba người được tặng, là bản giới hạn."
Chu Ý nhàm chán nhìn.
Huy chương có vẻ là vàng ròng, chỉ cần mang đi bán vàng cũng đã lời một món, chưa kể đến hoa văn chạm nổi mang đậm nét đặc trưng của nước ngoài trên đó.
Chiếc huy chương này vừa là kỷ vật của tình hữu nghị, vừa là lời khẳng định cho công sức của họ khi đi công tác xa xôi ở nước bạn.
Mộ Thanh Lâm chỉ dùng hai chữ "bản giới hạn" để mô tả, nghe thật quá khiêm tốn.
Chu Ý ngước mắt nhìn Mộ Thanh Lâm: "Vật quý giá thế này mà chị nỡ cho tôi à?"
Mộ Thanh Lâm: "Có gì mà không nỡ? Với chị mà nói, nó chẳng qua chỉ là một lần công tác."
Nhưng công việc này đâu phải ai cũng có thể làm, cũng không phải ai cũng có thể nhận được một chiếc huy chương như vậy từ tay một vị trưởng châu. Quan trọng hơn... người này vừa bảo là đang vất vả đối phó, lại vừa nói áp lực lớn, dáng vẻ đáng thương đến thế, ai dám nhận?
Chu Ý không nói thẳng những lời này ra, vì nó có vẻ kỳ quặc, còn về chiếc huy chương...
Chu Ý, trong cơn buồn ngủ đột ngột ập tới, thuận theo ngáp một cái, lạnh lùng nói: "Tôi không thiếu tiền, cũng không phải đồng nghiệp của chị, lấy cái huy chương này của chị làm gì? Cứ giữ lại để tự khích lệ bản thân tiếp tục vì công việc mà bận rộn đi."
Mộ Thanh Lâm không ngờ rằng món đồ đã trao tận tay lại bị trả về, mà người trả lại lại không hề kiêng nể mà chìm vào giấc ngủ. Điều này khiến cô bối rối.
Hay là cứ trực tiếp gài lên áo người kia?
Ý nghĩ đó còn chưa kịp thực hiện, người đang rưng rưng khóe mắt kia lại lẩm bẩm như nói mê, thêm một câu: "Đã có bản lĩnh như vậy, thì đừng làm một phóng viên nhỏ cả đời, thật lãng phí."
Mộ Thanh Lâm sững sờ, có một khoảnh khắc bỗng thấy chiếc huy chương nhỏ bé, tinh xảo trong lòng bàn tay trở nên nặng trĩu, làm nhịp tim của cô đập mạnh. Trong đầu cô bất giác hiện lên câu nói của Phù Hiểu trên máy bay khi trở về: "Cậu mất hai năm vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với chương trình 《Bình an Giang Bình》, nhưng lại chỉ mất một tuần để thích ứng với nơi này, cậu có nghĩ tại sao không?"
Bên ngoài, gió đã ngừng, mưa bắt đầu rơi dịu dàng hơn.
Mộ Thanh Lâm thả lỏng vai, nắm chặt chiếc huy chương trong lòng bàn tay và hỏi Chu Ý đang thở nhẹ: "Không muốn quà, là đã hết giận rồi sao?"
Chu Ý phản ứng chậm chạp, mất bốn, năm giây mới trả lời: "Chuyện đó là không thể, tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời."
"..."
"Nhưng vận may của chị tốt, gặp được một người không thích tính toán chi li như tôi, chỉ cần tôi không nghĩ đến chuyện đó, chúng ta sẽ vẫn có thể sống chung hòa bình."
Chu Ý lấy túi chườm đè lên cái bụng đang đột nhiên réo lên vì đói, nghiêng người quay lưng lại với Mộ Thanh Lâm: "Tôi đói rồi, tiêm xong chị mời tôi đi ăn. Ăn xong, hôm nay tôi sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa."
Chỉ thế thôi sao?
Cửu lão sư có phải quá bao dung, độ lượng rồi không?
À...
Xem ra đúng là một quả trứng mềm.
Lại còn là một quả trứng mềm chỉ cần một câu nói đã có thể đọc thấu tâm tư người khác.
Mộ Thanh Lâm cúi đầu nhìn chiếc huy chương trong lòng bàn tay rất lâu, rồi cất nó vào túi áo khoác có khóa kéo.
——
Sau khi Chu Ý truyền dịch xong, bị Tiểu Hồ cưỡng chế giữ lại theo dõi hai mươi phút mới được về.
Lúc đó, cô gái yếu ớt đã hồi phục được năm, sáu phần tinh lực, một mạch kéo Mộ Thanh Lâm đến tiệm lẩu xiên que đối diện tiệm tạp hóa, nói là tầng hai ở đây có thể nhìn thấy sao.
Mộ Thanh Lâm rất muốn nhắc nhở nàng hiện giờ không thể ăn những món nặng vị như vậy, hơn nữa mấy ngày nay trời toàn mây mù và mưa, làm gì có sao mà ngắm.
Vô tình ngẩng đầu lên, vậy mà cô thật sự thấy được một khoảng trời đêm lấp lánh, so với bầu trời thường ngày vẫn sáng sủa còn rực rỡ hơn nhiều.
Mộ Thanh Lâm khẽ cười, thầm nhủ đây là lần thứ hai cô được chứng kiến "cầu vồng sau mưa" trong đêm nay.
Cả hai đều do Cửu lão sư mang đến.
...
Mấy ngày nay bị ốm, Chu Ý sống nhờ vào ý chí, cái bụng trống rỗng. Mộ Thanh Lâm không dám gọi nồi lẩu cay theo lời nàng, một bên là lẩu nấm, một bên là lẩu cà chua. Suốt bữa ăn, Chu Ý liên tục chê bai, cằn nhằn.
Sau đó, có lẽ nói nhiều nên mệt, nàng uể oải tựa vào chiếc ghế nhỏ, hai tay đút túi, kéo khóa áo khoác lên tới đầu, khẽ đung đưa chiếc ghế.
Mộ Thanh Lâm vừa xuống máy bay đường dài không lâu, khẩu vị cũng không tốt, ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, gọi hai chai bia và nhấp từng ngụm nhỏ.
Chu Ý đếm xong một chòm sao, cất tiếng hỏi cô: "Sao chị thích uống rượu thế?" Thời gian xăm mình thì không uống, ăn lẩu cũng uống, cơn nghiện lớn đến mức khiến người ta tức điên.
Mộ Thanh Lâm đặt một tay lên đầu gối, tay còn lại buông thõng, đầu ngón tay khẽ gõ lên ly thủy tinh: "Chưa nghe câu mượn rượu giải sầu bao giờ à?"
"Mù chữ, chưa nghe bao giờ." Chu Ý vừa tự hạ thấp mình, vừa không tha cho Mộ Thanh Lâm, "Chẳng qua là nghèo một chút thôi, đến nỗi phải làm vậy sao?"
Mộ Thanh Lâm sững sờ, rồi bật cười: "Ừm, chỉ là nghèo thôi. Chứ nếu không, Cửu lão sư có thể mời tôi bữa này không?"
Cửu lão sư: "Chị mơ đi..."
Chu Ý liếc nhìn ly của Mộ Thanh Lâm, nghi hoặc hỏi: "Ngon đến vậy à?" Nàng chỉ nhớ nó cay, uống nhiều dễ nổi điên.
Mộ Thanh Lâm cầm ly đưa sang, "Thử một ngụm không?"
Chu Ý dứt khoát giấu nửa khuôn mặt vào trong áo khoác, đồng thời kéo ghế lùi lại một chút để tạo khoảng cách, dùng hành động thể hiện thái độ của mình.
Mộ Thanh Lâm đưa ly về miệng, uống nốt phần còn lại rồi nói: "Em nghĩ cũng không được uống đâu, không chỉ hôm nay."
Chu Ý nhìn cô, "Lý do..."
Mộ Thanh Lâm: "Lưu manh thì dễ trêu, còn ma men thì khó chơi."
"Tôi sẽ không cho chị một thái độ tốt đâu."
Chu Ý lạnh lùng đứng dậy bỏ đi.
Mộ Thanh Lâm thấy không thể ngăn cản, vội vã gọi ông chủ ra tính tiền, mất ít nhất năm phút đồng hồ.
Cô tưởng Chu Ý đã chạy mất rồi, không ngờ nàng vẫn đứng dựa tường ở cửa ra vào, co một chân lên, ngước nhìn trời, mỗi lần chớp mắt, hàng mi lại chạm vào vài sợi tóc mái hơi dài.
"Đã biết chờ đợi người rồi, quả là tiến bộ thần tốc." Mộ Thanh Lâm vui vẻ nghĩ.
Chu Ý liếc thấy Mộ Thanh Lâm bước ra, nàng đứng thẳng người và thong thả bước đi về phía trước.
Mộ Thanh Lâm lặng lẽ đi theo sau.
Gần mười một giờ, người trong ngõ Hồng Môn đã dần tản đi, để lại mặt đất ẩm ướt và sự vắng vẻ.
Chu Ý và Mộ Thanh Lâm đi trên đường, hai cái bóng, một dài một ngắn, đôi lúc lại giao nhau.
Đi ngang qua tiệm bánh bao, Miêu nãi nãi đang xem bản tin chiều của đài tỉnh, thật trùng hợp, chính là đoạn video Mộ Thanh Lâm đã cho Chu Ý xem ở phòng khám.
Chu Ý nghe vài câu không hiểu, cảm giác mơ hồ, lơ lửng đó đã thôi thúc cô hỏi Mộ Thanh Lâm một câu: "Sau này chị có định chuyển sang bộ phận đó không?"
Mộ Thanh Lâm: "Bộ phận nào?"
"Cái nơi đã kéo chị đi công tác ấy." Chu Ý bước qua một viên gạch nhô lên, lẩm bẩm vài câu bất mãn với nó rồi nói tiếp: "Một mình chị mỗi ngày giúp chủ nhân tìm chó, tìm mèo, nhưng ở chỗ họ, chị chỉ cần làm việc bình thường thôi cũng đã nổi bật rồi. Lãnh đạo mà không mù, nhất định sẽ kéo chị qua đó."
Mộ Thanh Lâm quay sang nhìn Chu Ý: "Thật sao?"
Chu Ý bĩu môi: "Sao là sao chứ, cảm giác nổi bật có thoải mái không chẳng phải chính chị là người rõ nhất sao?"
"Không phải ý đó."
"Thế là ý gì?"
Trong mắt Mộ Thanh Lâm ánh lên ý cười: "Em thấy tôi nổi bật sao?"
"Mắt tôi mù, hoặc không thì tai chị điếc rồi." Chu Ý bước lên xuống bậc thềm, bình tĩnh phủ nhận.
Khen người kiểu này mà nói thẳng trước mặt ngại quá, nàng sĩ diện. Mộ Thanh Lâm không cho Chu Ý cơ hội trốn tránh, nhanh chóng vòng tay qua cổ nàng, kéo nàng sát vào người, kề bên tai hỏi: "Thật sự cảm thấy tôi tốt như vậy sao?"
Chu Ý không thoát ra được, cũng không nói, chỉ lườm một cái rồi nói: "Chị tốt, chị giỏi, chị tuyệt vời nhất. Nhưng mà chị có thể giữ chút thể diện, tiếp tục làm thần hộ mệnh mèo chó của mình một cách khiêm tốn được không?"
"Đã bị em phát hiện rồi, còn giữ thái độ khiêm tốn kiểu gì nữa?" Mộ Thanh Lâm ghì chặt Chu Ý, bị cái giọng điệu thăm dò đầy trêu tức của nàng chọc cho cười nghiêng ngả.
Chu Ý định ngồi phịch xuống ngay tại chỗ để Mộ Thanh Lâm đang dùng mình làm điểm tựa không kịp trở tay, nhưng ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, nàng lại đổi ý. Đúng là rực rỡ thật. Tuy rằng cười chẳng giữ chút hình tượng nào, nhưng lại đẹp hơn cả dáng vẻ tự tin, điềm đạm trước ống kính.
...
Chu Ý cúi đầu bóp sống mũi, quyết định để ai kia kiêu ngạo thêm một lát.
Cười mệt, Mộ Thanh Lâm tiện thể gục cằm lên vai Chu Ý nói: "Chu Ý, có chuyện này không biết có nên nói hay không."
Chu Ý: "Có gì thì nói mau."
Mộ Thanh Lâm rút tay đang đút túi quần ra, khoa tay múa chân vòng quanh eo Chu Ý, nói: "Với chiều cao của em, không biết nhảy lên có qua đầu gối chị không?"
"???" Lại xem thường ai? Chu Ý rút tay Mộ Thanh Lâm đang vòng qua mình ra, tay rũ xuống phía trước, quàng ra sau lưng nàng.
Mộ Thanh Lâm không hiểu, định quay đầu lại.
Chu Ý: "Chị đi lên trước đi."
Mộ Thanh Lâm: "Thế em vòng ra sau lưng làm gì?"
Ánh mắt Chu Ý hạ xuống, nhắm thẳng vào đầu gối Mộ Thanh Lâm, nhúc nhích mắt cá chân, nói một cách chân thành: "Thử xem nhảy lên có qua đầu gối chị không."
Mộ Thanh Lâm: "Đầu gối phía trước..."
Từ "mặt" vừa ra đến miệng, chân phải Mộ Thanh Lâm bỗng nhiên mềm nhũn, cả người loạng choạng định ngồi sụp xuống. May mà phía trước không có ai, cô loạng choạng hai bước miễn cưỡng dừng lại, vừa quay người, Chu Ý ngẩng cằm đầy vẻ ngạo mạn, "Qua đầu gối không?"
Đâu chỉ qua, Chu Ý chỉ cần tùy tiện cử động chân tay là cô đã bị đè bẹp không còn sức chống cự.
Mộ Thanh Lâm thở dài, lấy điện thoại ra xem giờ.
Vừa thấy biểu tượng tin nhắn mới của Ý Phương trên WeChat, Mộ Thanh Lâm đi đến cạnh Chu Ý, chạm vào cánh tay nàng, "WeChat có thể mở khóa không?"
Chu Ý kẹp chặt tay, né tránh cô, rồi nhún vai, "Tay em nói nó không có sức, không ấn được."
Mộ Thanh Lâm, "Tay chị nói nó có thể làm thay."
"..." Chu Ý liếc mắt nhìn Mộ Thanh Lâm, đi thẳng về phía trước.
Không từ chối có nghĩa là đồng ý sao?
Mộ Thanh Lâm hiểu ra, nhanh chóng bước theo sau nói: "Chị tự lấy nhé?"
Chu Ý câm như hến, giữ im lặng.
Mộ Thanh Lâm quan sát một lúc, thăm dò chạm vào túi Chu Ý.
Trong túi, bàn tay mềm mại của nàng đang nắm chặt thành nắm đấm.
Đây là thói quen của nàng vào mùa đông, dùng chút hơi ấm từ lòng bàn tay để ủ ấm đầu ngón tay.
Điện thoại bị bàn tay nắm chặt của nàng ép sang một bên.
Mộ Thanh Lâm tiện tay nắm lấy một góc, nhẹ nhàng rút ra.
"Mở khóa chút đi..." Mộ Thanh Lâm cầm điện thoại hướng về phía Chu Ý.
Chu Ý vì lạnh, cằm rúc vào trong áo len không chịu ngẩng lên, mơ hồ buông cho cô một câu, "Sáu chín."
"Cái gì?"
"Mật khẩu..."
Mộ Thanh Lâm nhập vào, đúng là thế thật.
Cô nhanh chóng thao tác trên WeChat, tiện thể dùng việc trò chuyện để phân tán sự chú ý của Chu Ý, tránh để nàng đột nhiên thay đổi ý kiến.
"Số 9 là số may mắn của em sao?" Mộ Thanh Lâm hỏi.
Chu Ý, "Không phải..."
"Thế sao mật khẩu của em toàn số 9, tên còn gọi là Tiểu Cửu?"
"Ba mẹ tôi sinh nhật vào tháng chín, kết hôn cũng vào tháng chín, phát hiện có tôi cũng là tháng chín, Tiểu Cửu là tên gọi ở nhà bố mẹ đặt cho tôi."
Chu Ý nói chuyện không hề chần chừ, giọng nói cũng không có chút do dự nào. Nhưng không hiểu sao, Mộ Thanh Lâm nhìn thấy nàng ngước đầu, đếm từng đốm sáng mờ nhạt trong bầu trời đêm xa xôi, khuôn mặt tĩnh lặng ấy lại khiến cô cảm thấy trong lòng Chu Ý đang trải qua một cơn bão tố lặng thầm.
Mộ Thanh Lâm tắt điện thoại, đặt lại vào túi Chu Ý. Trước khi rút tay ra, cô lật ngược lại, đẩy một ngón tay của Chu Ý ra để thử nhiệt độ. Vẫn lạnh như băng. "Nhớ họ sao?" Mộ Thanh Lâm hỏi. Chu Ý cuộn ngón tay lại, cười một tiếng, "Người đã chết có gì mà nhớ."
Mộ Thanh Lâm im lặng. Nếu người đã khuất không đáng để hoài niệm, vậy đôi mắt ẩn trong bóng tối của nàng đang lặng lẽ đỏ lên vì điều gì?
------
Khi hai người trở lại Phật Ma, Đường Viễn Chu đã sốt ruột chờ sẵn.
Nghe tiếng mở cửa, anh lập tức đi tới hỏi: "Sao về muộn thế?"
Chu Ý dùng cằm chỉ vào Mộ Thanh Lâm, "Cô ấy ăn cơm chậm."
Thủ pháp đổ lỗi thuần thục đến mức không còn chút bất thường nào. Lúc này Chu Ý vẫn chưa cảm thấy khó xử.
Mộ Thanh Lâm đành ngậm ngùi nhận, "Là lỗi của tôi..."
Thực tế là có người mải ngắm sao đến chẳng chịu đi, cô một tội nhân vừa được đặc xá không lâu làm gì có gan giục.
Đường Viễn Chu là người từng trải, đương nhiên sẽ không tin lời Chu Ý nói, nhưng ông lười hỏi, trực tiếp quát: "Còn không mau dọn dẹp rồi đi ngủ? Muốn bị bệnh đúng lúc này à?"
Hiếm khi Chu Ý không cãi lại, vừa rồi trên đường trì hoãn một hồi, nàng quả thực cảm thấy mũi mình lành lạnh.
"Còn chị thì sao?" Chu Ý quay đầu hỏi Mộ Thanh Lâm, "Sắp mười hai giờ rồi, nếu không chị ở lại đây chịu đựng một đêm đi, khỏi phải đi về lôi thôi."
Mộ Thanh Lâm từ chối một cách nhã nhặn, "Không được, xe chị để ở cơ quan. Giờ này đường xá tốt, hai mươi phút là về đến nhà rồi."
"À..." Chu Ý, người đang định lên lầu, đột nhiên xen vào, "Đường xá tốt thì cũng đừng lái như máy bay, người nghèo như chị không đủ tiền đóng phạt đâu."
Đường Viễn Chu giận dữ nói: "Thân thể vừa đỡ hơn một chút lại muốn tái phát bệnh cũ à, có nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Tôi thấy nói thế cũng rất tốt mà." Mộ Thanh Lâm nói, cô nghe ra ý tứ quan tâm trong lời nói của Chu Ý, đây là lần đầu tiên công khai.
"Yên tâm, vừa về đến nhà sẽ báo bình an cho em ngay." Mộ Thanh Lâm nói với Chu Ý, người đang tặng cô một ánh mắt "ít nói chuyện sẽ không chết".
Chu Ý đáp lại cô bằng một ánh mắt lạnh lùng, rồi lê từng bước uể oải lên lầu.
Khi Chu Ý đã đi hẳn, Đường Viễn Chu hạ giọng hỏi Mộ Thanh Lâm: "Hai người không sao rồi à?"
"Hai người?" Mộ Thanh Lâm hiểu ra Đường Viễn Chu đang nói gì, gật đầu cười, "Ừm, ổn rồi."
Đường Viễn Chu: "Làm cách nào hay vậy?"
Mộ Thanh Lâm suy nghĩ một lát, rồi hỏi ngược lại: "Tôi xin lỗi, sau đó em ấy đứng trên ghế nhìn tôi ăn một bữa cơm?"
Đường Viễn Chu không rõ nội tình: "Ý là sao?"
Mộ Thanh Lâm cũng không biết, tóm lại là rất dễ dỗ.
"Cứ coi như em ấy dễ nói chuyện đi." Mộ Thanh Lâm cười nói.
Đường Viễn Chu thấy chuyện này thật phi lý: "Chúng ta đang nói về cùng một người sao?"
Mộ Thanh Lâm chỉ lên lầu: "Cái người vừa đi lên không phải là người anh nhặt về đó sao?"
Đường Viễn Chu: "Tôi thấy giống một loại vật biến dị chạy theo em vào hơn."
Đường Viễn Chu điều chỉnh lại nét mặt, đổi sang một chủ đề khác: "Ngày hôm đó hai người hẹn nhau làm gì vậy? Tôi biết nó lâu như vậy rồi, chưa từng thấy nó để tâm đến chuyện gì như thế."
Mộ Thanh Lâm: "Dẫn em đi gặp một ông lão trung y."
"Trung y?!" Đường Viễn Chu vì quá kinh ngạc mà cao giọng, làm Phát Tài đang rón rén ngó nghiêng ở cửa chạy mất.
Mộ Thanh Lâm cũng bị phản ứng của Đường Viễn Chu làm giật mình, buồn cười hỏi: "Có cần phải kinh ngạc như thế không?"
"Em không biết đâu..." Đường Viễn Chu lắc đầu thở dài, "Thôi được rồi, dù sao em cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, khám bác sĩ xong mới là chuyện khó xử."
Mộ Thanh Lâm không hiểu, định hỏi thêm nhưng đột nhiên nhìn thấy đèn khu làm việc bên cạnh tối đi, nghĩ đến thời gian đã muộn lắm rồi, đành phải nén lời lại, nên rời đi trước.
Khi Mộ Thanh Lâm về đến nhà đã hơn 12:30, ngoài việc báo bình an cho Chu Ý, cô còn do dự hỏi thêm một câu: 【Tôi có hai ngày nghỉ, em rảnh lúc nào, chúng ta hẹn lại lần nữa nhé?】
Cô nghĩ giờ này Chu Ý chắc chắn đã ngủ, không ngờ khung chat còn chưa kịp cắt ra đã thấy thông báo đang nhập tin nhắn.
Chờ một lát, Chu Ý hồi đáp: 【Ngày mai.】
Mộ Thanh Lâm: 【Được, 9 giờ tôi đến Phật Ma đón em.】
Chu Ý: 【Lần này có thể đến đúng giờ không?】
Mộ Thanh Lâm nghiêng người dựa vào tường, nhanh chóng trả lời: 【Dù trời có sập cũng nhất định phải đến.】
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Mộ Thanh Lâm đợi rất lâu cũng không thấy Chu Ý trả lời, nhưng nhìn lâu thì đầu cô lại thấy chói mắt đến mức không thể nhìn được.
Mộ Thanh Lâm cúi đầu gõ chữ: 【Em đổi avatar rồi à?】
Chu Ý lập tức trả lời: 【Chuyện này không quá rõ ràng sao?】
Mộ Thanh Lâm: 【Avatar mèo cũ đáng yêu hơn.】
Chu Ý: 【Nhưng chị không thấy màu đen hợp với việc cúng tế hơn à?】
"..." Thay đổi ảnh đại diện quả nhiên là đang tiễn cô đi.
Mộ Thanh Lâm: 【Không cân nhắc đổi lại à?】
Chu Ý: 【Không.】
Mộ Thanh Lâm: 【Không đổi mèo thì đổi chó cũng được...】
Chu Ý: 【Ngắt mạng đi ngủ đi.】
Chu Ý vậy mà biết cô đã buồn ngủ không chịu nổi?
Mộ Thanh Lâm vừa ấn bàn phím vừa đi về phía phòng tắm: 【Nếu muốn quan tâm tôi thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không chê cười em đâu...】
Chu Ý: 【Tin nhắn của ngài đã gửi thành công, nhưng bị đối phương từ chối. jpg...】
Chỉ là một bức ảnh, không phải bị chặn? "A..." Trong đêm vắng lặng, nụ cười cô đơn của Mộ Thanh Lâm cũng mang một hương vị khác.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Thanh Lâm mệt mỏi vì làm việc nhiều ngày và bị lệch múi giờ hành hạ nên thức dậy một cách khó khăn. Cô quen cầm điện thoại, dựa vào đầu giường xem tin tức rồi trả lời WeChat.
Thấy chấm đỏ trên vòng bạn bè, Mộ Thanh Lâm tiện tay nhấn vào xem.
Trượt đến bài đăng mới nhất mà cô chưa xem, Mộ Thanh Lâm dừng lại.
Bài đăng của Chu Ý: Avatar mèo có đẹp không?
Bài đăng là hình chụp "đè đầu" trong buổi livestream ngày đó.
Ảnh đại diện của nàng cũng đã đổi thành tấm hình đó.
Thời gian đăng là năm tiếng trước, chắc là không lâu sau khi họ kết thúc cuộc trò chuyện.
"Khẩu thị tâm phi." Mộ Thanh Lâm khẽ cười, cơn buồn ngủ còn sót lại trong người tan biến hoàn toàn theo tiếng cười đó.
Mộ Thanh Lâm ngồi dậy, mở phần bình luận trả lời: "Không đẹp bằng Cửu lão sư."
Vài phút sau, Đường Viễn Chu trả lời Mộ Thanh Lâm: "Nếu em bị uy hiếp thì nhắn lại cho tôi số chín."
Dương Linh theo sát phía sau: "Cứ báo cảnh sát đi."
Mộ Thanh Lâm: "Cửu lão sư rực rỡ bức người, có thể tạc tượng, quả thật là trên trời có, dưới đất hiếm."
Đường Viễn Chu: "???"
Dương Linh: "Em chắc vẫn chưa tỉnh ngủ."
Hai giờ sau, Chu Ý xoay lưng trong chăn, mơ mơ màng màng với lấy điện thoại, mở WeChat.
Nhìn thấy bình luận trên vòng bạn bè, Chu Ý quỳ trong chăn, mặt không cảm xúc đáp lại một mình Mộ Thanh Lâm "Câm miệng."
——
Trời âm u không ngớt mưa, mặt trời không có chút hơi ấm nào, gió thổi qua lạnh buốt đến thấu xương, buốt cả đầu.
Từ lúc bước chân ra khỏi cửa, miệng Chu Ý không ngừng than vãn. Ban đầu là phàn nàn trời lạnh, sau đó là chê thời gian quá sớm, bây giờ thì chuyển sang than phiền Mộ Thanh Lâm: "Sao chị không đỗ xe trong nhà?"
Mộ Thanh Lâm cũng cảm thấy mình thật vô tội, cô cũng muốn lái xe thẳng đến cổng Phật Ma để đón người, như vậy vừa không bị Chu Ý phàn nàn, bản thân cô cũng không cần chịu gió lạnh mà đi một chuyến. Nhưng ngõ Hồng Môn không cho phép xe bốn bánh vào, cô biết làm sao bây giờ?
"Sắp tới rồi..." Mộ Thanh Lâm đưa ra câu nói dối kinh điển, rồi dắt Chu Ý đi thêm năm phút nữa.
Khi ngồi lên xe, Chu Ý đã lạnh đến mức hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn không còn tinh thần để đi khám bệnh, chỉ biết để Mộ Thanh Lâm đẩy vào phòng khám.
Lão trung y là người quen của Mộ Thanh Lâm, ông cẩn thận khám "vọng văn vấn thiết" cho Chu Ý một lượt mới bắt đầu kê đơn thuốc.
Trong lúc kê đơn, ông còn hỏi: "Cô bé có bị đau bụng kinh không? Lượng có nhiều không? Màu sắc thế nào?"
Mấy câu hỏi này quá riêng tư, Mộ Thanh Lâm đứng bên cạnh, thấy vành tai Chu Ý đỏ bừng lên.
Cô nhịn cười, nhanh chóng dùng ngón tay gõ: "Lại chẳng có người sống nào, em ngại cái gì?"
Chu Ý ngẩng đầu, nói bằng tất cả sức lực: "Da mặt tôi mỏng, không được à?"
Nếu những lời này mà để Đường Viễn Chu nghe thấy, tiếng "Phi" chắc sẽ vang từ đầu ngõ Hồng Môn đến cuối ngõ.
Mộ Thanh Lâm không dám, nếu thật sự chọc giận Chu Ý, đừng nói là đẩy đi, ngay cả khi trói, e rằng cũng không thể lôi đến lần thứ hai.
"Nào..." Mộ Thanh Lâm kéo dài giọng nói, "Bây giờ chịu khó một chút, lát nữa ra khỏi cửa, chị có đốt cháy tai chị cũng được."
"Xin chị câm miệng đi!" Chu Ý cố nén cảm xúc hồi lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một câu từ khóe miệng: "Tạm được."
Lão trung y đã về hưu nên được mời về, tuổi cao, tai không còn thính, đeo nửa cặp kính nhìn Chu Ý nói: "Nói to lên, miêu tả kỹ càng một chút."
Chu Ý tiến thoái lưỡng nan, nghĩ một lát rồi nói ấp úng nhưng rõ ràng: "Chu kỳ từ hai mươi ngày đến hai tháng không giống nhau, lượng rất ít, màu sắc..."
"Màu đỏ sậm là bình thường." Mộ Thanh Lâm nhắc nhở.
Vừa nói xong, cô thấy vành tai Chu Ý đỏ lan xuống, trên mặt vẫn giữ vẻ lơ đãng đầy nguy hiểm.
"Vậy là bình thường." Chu Ý nói.
Lão trung y gật đầu, chỉnh lại kính rồi tiếp tục kê đơn thuốc: "Tôi sẽ kê thuốc hai tuần để xem hiệu quả. Cháu phải điều trị từ từ, bệnh này đã kéo dài quá lâu rồi."
"Có thể chữa khỏi dứt điểm không?" Mộ Thanh Lâm hỏi.
Lão trung y: "Có thể, nhưng phải kiên trì, nếu không sau này cháu sẽ khổ sở, tổn hại."
Mộ Thanh Lâm: "Vâng..."
Chu Ý nghe đến hai chữ "từ từ" đã hơi muốn chạy, thêm cả "kiên trì"...
"Cái này có thể làm thành viên thuốc không ạ?" Chu Ý ra dấu nói: "Giống như trong phim võ hiệp ấy, một viên thuốc to bằng móng tay chữa bách bệnh, biết đâu còn có thể cải tử hoàn sinh."
Lão trung y cúi đầu, ánh mắt sắc lẹm qua gọng kính, nghiêm túc nói: "Nếu cháu thật sự quen nhân vật này, nhất định phải giới thiệu cho tôi. Mặc dù mắt mờ, nhưng tôi vẫn nhớ rõ số báo cảnh sát là 110."
"..." Ngọn lửa hy vọng trong lòng Chu Ý vừa mới bùng lên đã "phụt" tắt. Nàng không cam tâm, bấu lấy đầu ngón tay út, thăm dò hỏi: "Thật sự không có chút khả năng nào sao?"
Lần này, không đợi lão trung y mỉa mai, Mộ Thanh Lâm đã nhanh chóng lên tiếng trước.
"Cái em nói là huyền học, đã sớm bị pháp luật quốc gia cấm rồi, đừng có nghĩ nữa." Mộ Thanh Lâm búng tay gõ vào tay Chu Ý, rồi nói với lão trung y: "Ông cứ kê thuốc thang đi, chuyện uống thuốc cháu sẽ lo." Chu Ý cười lạnh: "Em không mở miệng, chị còn có thể ép uống à?" Mộ Thanh Lâm cúi đầu, ngữ khí thản nhiên: "Tại sao không thể?"
Trên đường về, Chu Ý ôm một gói thuốc lớn, ngồi co ro trong ghế, không nói một lời.
Vừa vào Phật Ma, nàng liền chạy thẳng lên lầu, không cho Mộ Thanh Lâm bất cứ cơ hội nào để ra tay.
Mộ Thanh Lâm lúc này cũng lười trêu chọc nàng, đi vào cửa hàng hỏi Đường Viễn Chu chỗ cất thuốc, sau đó bắt đầu sắc thuốc.
Nửa giờ sau.
Mộ Thanh Lâm bưng một bát thuốc nhỏ đi lên lầu.
Cánh cửa phòng Chu Ý khẽ mở ra. Bên trong không gian không lớn, một chiếc giường đơn kê sát tường, bên cửa sổ là bộ bàn ghế gỗ. Trên ghế là chiếc áo choàng ngắn mà Mộ Thanh Lâm đã thấy Chu Ý mặc lần đầu tiên.
Mộ Thanh Lâm bước vào, thấy nàng đang đeo một chiếc tai nghe chơi game cực kỳ khoa trương, nhắm mắt thư thái. Nàng tựa lưng vào ghế, gác chân lên thanh ngang bàn học, đung đưa ghế tới lui một cách say sưa.
Thảo nào Đường Viễn Chu mỗi lần nhìn thấy Chu Ý như vậy lại tức giận. Biên độ lớn như thế, có ngã hay không thì tùy thuộc vào số phận. Mộ Thanh Lâm thầm nghĩ.
Cô bưng thuốc đi tới.
Vào khoảnh khắc Chu Ý đung đưa ra sau một lần nữa, Mộ Thanh Lâm túm chặt một bên lưng ghế, giật mạnh về phía sau.
Chu Ý mất thăng bằng, sợ đến tái mặt. Nàng lập tức mở to mắt, hét lên một câu quen thuộc: "Chị bị điên à?!"
Mộ Thanh Lâm đặt ghế xuống, giơ tay cầm bát thuốc lên nói: "Là em bị bệnh."
Chu Ý nhìn thấy thứ đen ngòm trong bát, toàn thân run rẩy, quên cả cãi lại.
"Tôi không uống..." Chu Ý nói.
Mộ Thanh Lâm đẩy ghế về phía trước, chặn đường ra Chu Ý rồi nói: "Bịt mũi lại, chỉ một ngụm là xong."
Phía sau Chu Ý là bàn học, chân bị ghế chặn lại, không có đường thoát. Nàng giãy giụa, cố gắng câu giờ: "Hay là để nguội đã?"
Mộ Thanh Lâm: "Nguội thì mất tác dụng."
"Không sao, dù sao thời gian còn dài, mất một chút tác dụng cũng không đáng kể."
"..." Mộ Thanh Lâm đột nhiên im lặng.
Chu Ý thấy thế hơi hoảng, chân cọ cọ trên sàn, tìm cơ hội lách ra khỏi bàn ghế, định chạy trốn.
Vừa mới tạo tư thế, Mộ Thanh Lâm như đã đoán trước, không thèm nhìn Chu Ý, chỉ tiện tay túm vạt áo len của nàng, rồi nhẹ nhàng kéo xuống...
Nàng vững vàng ngồi lại trên ghế.
"???" Mộ Thanh Lâm đi vòng qua, đứng đối diện với Chu Ý đang ngơ ngác, cúi đầu xuống, khóe môi nhếch lên, nụ cười trên mặt ôn hòa một cách bất thường: "Bị chị ép uống hay để chị đút, chọn một đi."
------
Tác giả có lời nói:
Cảm ơn, cúi đầu.
Tối nay về sẽ phát lì xì, tôi ra ngoài một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro